Sau một đêm trường mất ngủ, những giọt nước mắt nóng hổi cứ lăn dài qua khóe mắt, giờ đây cô chỉ biết bám víu vào sự che chở của Đức Bồ tát Quán Thế Âm...
Cô nghĩ rằng chỉ có đại từ
đại bi mới hóa giải hận thù và cô đặt tất cả niềm tin của mình đối với hạnh
nguyện cứu đời của Bồ tát. Cô phát nguyện trong lòng sẽ cố gắng nương theo hạnh Từ bi của Ngài, cố
gắng lắng nghe mọi âm thanh của cuộc đời, không hỷ nộ, ái ố, sầu bi, không đắm
chìm vào những lời ngọt ngào dụ dỗ của dục lạc bủa vây. Từ đây cô sẽ ráng tự
tâm thực hành hạnh nguyện của Đức Quán Thế Âm. Thế là cô lên chùa dâng nhang,
quỳ dưới đài sen Phật Bà phát nguyện, khẩn cầu Bồ tát rủ lòng thương thâu nhận
cô làm đệ tử… Tôn dung Đức Quán Thế Âm Bồ tát Từ thuở bé,
cô đã có cơ duyên gần bóng Phật. Cô vẫn lên chùa tụng kinh lễ Phật, nhưng lạ
một điều, tượng Phật, Bồ tát nào cô cũng lạy, chỉ trừ tượng Bồ tát Quán Thế Âm
là chưa một lần cô đảnh lễ bao giờ. Bản thân cô cũng không hiểu tại sao, nhiều
lúc cô đi tụng kinh, cô dặn trong lòng ngày nay phải lạy Bồ tát, ấy thế mà khi
đứng trước tôn tượng uy nghiêm, cô chỉ nhìn hồi lâu rồi lặng lẽ ra đi mà chẳng
nhớ lạy. Vậy mà ngày
nay cô lại phát nguyện làm đệ tử của Ngài! Cứ mỗi lần
nỗi đau trong lòng cô trỗi dậy, cô lại trăn trở, quặn thắt tâm can. Lúc đó cô
chỉ biết niệm NAM MÔ QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT, rồi tự nhắc mình đã phát nguyện làm đệ
tử của Bồ tát rồi mà! - Nhưng
nghiệp lực quá nặng, phước mỏng tội dày, dù có niệm Bồ tát thành tâm đến đâu
thì cũng phải trả nghiệp chứ, đâu thể tạo ác nghiệp nhiều quá rồi kiếp này buộc
Bồ tát phải cứu rỗi vong hồn mình được! - Cô lại tự nhủ với mình như thế. Hôm sau thức
dậy, cô thấy trong người mệt nhoài, hai mí mắt sưng to, người nóng ran, miệng
khô hốc. Cô cố chồm lại bình nước rót một ly thật to để uống. Khi trong người
đã dịu bớt cơn khát, cô lại nằm. Lạ thật, không hiểu sao cô lại tiếp tục khóc?
Cô nhớ về quá khứ, rồi cô hoảng sợ, sợ cho kiếp người phù du, sợ cho sự an nguy
của anh ấy, sợ hắn ta…, rồi cô sợ luôn chính bản thân mình! Ngay lúc đó cô như
bừng tỉnh, chộp lấy xâu chuỗi của một vị thầy tặng cô từ năm trước, để trên
ngực và liên tiếp niệm Đức Bồ tát Quán Thế Âm… Có một năng
lượng diệu kỳ nào đó đang lan tỏa trong cơ thể của cô! Cô cảm thấy người mình
như vừa thoát khỏi cơn ác mộng, tâm hồn nhẹ nhõm và bình yên hơn. Cô dậy đi
tắm, trời cũng đã gần trưa. Xong, cô chạy xe đi dạo phố, vừa đi cô vừa nhớ lại
mấy bộ đồ ngủ vải Tole của anh may năm kia. Năm đó cũng chính tay cô đi mua, tự
chọn màu tặng cho anh. Anh rất thích và may mặc liền. Một năm sau thì biến cố
đã xảy ra với cô và với cả anh. Mấy bộ đồ kia vì thế mà cũng hóa thành tro bụi… Ngay lúc đó,
cô lại nhớ về anh, cô thương anh nhiều hơn, nỗi nhớ tràn ngập xâm chiếm trái
tim bé bỏng của cô nhiều hơn là sự tủi hờn. Cô hiểu được sự tiếc nuối trong
lòng anh! Anh dư tiền để may lại mấy bộ đồ đó, nhưng tại sao bấy lâu nay anh
không may? Hay là anh không muốn mặc loại vải đó nữa để không còn phải luyến
tiếc mãi về kỷ vật của cô mua? Nghĩ đến đó, cô quyết định chạy xe thẳng về
hướng chợ Đồng Khánh, mua lại năm xấp vải Tole gởi về tặng anh. Cô vui mừng hớn
hở khi nghĩ đến giây phút anh nhận mấy tấm vải trên tay và thầm nhủ: Em lại
tặng anh! Chính tay em mua về cho anh! Anh đã có lại cái ngày xưa anh đã mất… Đi gởi xong,
cô trở về nhà đã hai giờ chiều, trời nắng gắt, cô mệt lả người vì từ đêm trước
đến giờ này trong bụng vẫn chưa có gì. Nỗi đau tinh thần đã làm cô kiệt sức, nó
còn ghê gớm hơn và tàn phá con người nhanh hơn bất kỳ căn bệnh ung thư nào. Cô
lại chỉ uống nước lã, thầm niệm Bồ tát Quán Thế Âm rồi chìm vào giấc ngủ… Sự mầu nhiệm
mà cô tin vào Đức Quán Thế Âm đó là từ lúc phát tâm làm đệ tử của Ngài, sự hận
thù trong cô đối với hắn ta không còn nữa,
mặc dù nỗi đau trong lòng cô vẫn chưa nguôi. Bất ngờ
chuông điện thoại reo làm cô thức giấc. Cô không biết ai gọi đến vì chỉ thấy
trong điện thoại hiện dòng chữ số máy riêng đang gọi… - A lô! Không thấy ai
trả lời. - Dạ, a lô!
Ny nghe! Xin lỗi ai đang gọi vậy ạ? Vẫn không
thấy ai trả lời. Cô định cúp máy thì bất ngờ đầu dây bên kia lên tiếng: - Em khỏe
không Ny? Em đang bệnh hả? Đã lâu rồi
hắn ta không điện thoại cho cô, không gặp mặt cũng chẳng hẹn hò. Cô chỉ lặng
lẽ cúp máy, không một lời đáp trả, và lại cầm chuỗi niệm danh hiệu Bồ tát Quán
Thế Âm… - “Ny ơi!
Chiều nay a mời e đi ăn tối nhé? A muốn được nhìn thấy e một lần. Đã lâu rồi
chúng mình không gặp. A nhớ e nhiều lắm Ny ơi!” - Hắn ta lại gởi tin nhắn. Cô nhắm
nghiền đôi mắt, hai tay vẫn còn cầm điện thoại để trên ngực. Cô lại nhớ đến bài
hát của Phạm Khánh Hưng: “…một người anh trao niềm tin, một người anh trao
hy vọng. Con đường tình phải chi đừng rẽ đôi. Giờ anh phải làm sao trọn yêu…” Nghĩ
đến đó, cô thấy tim mình quặn đau. Trong hai người, cô yêu ai? Trong quá khứ
cô đã yêu cả hai. Tình yêu của cô dành cho anh bằng cả trái tim, bằng niềm tin
và hy vọng, thậm chí bằng cả sự đánh đổi của danh vọng và tương lai… Còn hắn ta,
cô đã yêu hắn say đắm, cô đã từng rong ruổi khắp nơi cùng hắn, chìm đắm trong
những nụ hôn của hắn và cô đã từng cảm thấy an lành bình dị pha lẫn hạnh phúc
mỗi khi bên hắn. Mọi lo toan ưu phiền trong cô đều tan biến trong vòng tay yêu
thương của hắn ta. Cô gặp hắn
trong sự tình cờ và cô trao trái tim mình cho hắn cũng là sự bất ngờ. Vào một buổi
chiều mưa não lòng, sau biến cố với anh cộng thêm sự hiểu lầm của cô chỉ vì tất
cả những kỷ vật cô tặng đã tan biến theo khói mây. Cô đã ra đi từ đó. Cô quyết
quên anh và thề sẽ không bao giờ tha thứ cho anh với bất kỳ lý do gì. Cô tìm đến
người bạn học cũ chơi để quên đi nỗi đau trong lòng. Và tình cờ cô gặp hắn từ
đó… Hắn nhìn cô
bằng cặp mắt xót thương cho một cô gái trẻ đang thất tình. Từ đó, cô thường hay
la cà ở quán cà phê với hắn, nhưng cô vẫn không thể quên anh. Cô có thể khóc
bất cứ lúc nào mỗi khi anh gọi tới, hắn đã chia sẻ, an ủi, lau nước mắt cho cô
bằng tất cả sự cảm thông và âu yếm. Rồi thời gian đã làm cô bớt ưu phiền, cũng
từ đó cô bất ngờ nhận ra cô đã yêu hắn từ lâu… Trong Sài Gòn
cô cũng đổi chỗ ở để anh không còn tìm tới, vậy mà ngày qua ngày anh vẫn lặn
lội tìm cô dù trời nắng hay mưa rào. Anh tìm đến trường đại học, nơi cô đang
học năm thứ 4 ở đó. Anh gần như quỳ dưới chân cô để van xin sự tha thứ, dù lúc
đó chỉ có anh mới biết là cô hiểu lầm. Anh không còn sức sống, anh vứt bỏ tất
cả danh vọng, địa vị, sự nghiệp mình đang có để đi tìm cô. Gần nửa năm sau gặp
lại anh ở cổng trường đại học, anh gầy đi và tàn tạ đến mức gần như cô không
tin vào mắt mình đó là anh! Kinh cô vẫn
đọc tụng đều đều, Phật cô vẫn lạy thường xuyên, nhưng Quán Thế Âm Bồ tát thì
chẳng nghĩ đến bao giờ! Lòng tự ái, ích kỷ và bản ngã của cô quá lớn nên hạt
giống từ bi trí tuệ đâu có cơ hội nảy mầm. Chính vì thế cô đã lạnh lùng cất
bước dù trái tim tan nát, bỏ lại anh với bao nỗi đọa đày… Đêm đó về cô
đã khóc như bão tố, khóc như chưa được khóc bao giờ! Những lúc như thế là hắn
lại xuất hiện bên cô, để cô không còn cơ hội nghĩ về anh và tha thứ cho anh… Cô rất ư là
sùng đạo! Cô tin Phật, mà chưa một lần nhìn và lắng nghe trái tim Bồ tát vẫy gọi,
thì có đâu mà cô nghe được tiếng đời ai oán, tiếng giông bão đang tràn về nhấn
chìm cô vào biển đêm. Sau lần đó,
hắn sợ mất cô, hắn sợ cô quay lại với anh nên hắn đã nghĩ ra bao nhiêu chuyện
tày trời, hắn không chừa bất cứ thủ đoạn nào để hại anh, thậm chí hại cả cô -
hại người hắn đã dày công vun đắp yêu thương - để hắn đổ oan cho anh là vì trả
thù sự phản bội của cô nên anh mới nhỏ mọn vậy. Rồi hắn lại trở thành ân nhân
mãi mãi của cô suốt mấy năm trời! Tuổi đời của
cô còn trẻ, nhưng cô đã sớm bước trên những đoạn đường gập ghềnh chông gai.
Nghiệp lực sâu dày, bệnh tật bủa vây, gánh nặng cuộc đời đè lên đôi vai yếu
đuối của cô, cô còn phải lo cho đứa em gái út của mình đang học đại học. Cô
thương em vì em và cô cùng chịu nỗi mất mát lớn nhất của đời người - cùng mồ
côi mẹ từ sớm! Đâu ai hiểu
được sự hy sinh và âm thầm chịu đựng của cô. Đã mấy lần cô rơi vào tuyệt vọng,
bế tắc trong cuộc sống và cô muốn tự tử chết để xa lìa trần gian khổ lụy này.
Nhưng nghĩ tới người cha già, cô không đủ can đảm để quyên sinh. Cô nhớ ngày mẹ
cô mất, ông ngoại cô vì suy sụp tinh thần nên bị tai biến rồi qua đời mấy năm
sau đó. Những người
thân của cô đã chịu đựng quá nhiều rồi, giờ đây họ không có lý do gì phải chịu
đựng nữa. Cô cũng không có quyền giết chết trái tim họ lần nữa, cũng không được
phép dập tắt tia hy vọng mong manh mà mọi người đã tin tưởng đặt lên đôi vai
yếu ớt của cô. Nghĩ đến đó, nước mắt cô lại tuôn trào, cô thấy như có vật gì đó
đè nặng trên ngực cô làm cô khó thở. Cô lại sực tỉnh nhớ đến lời phát nguyện
ngày nào. “Học hạnh Bồ tát phải từ bi chịu đựng, hành Bồ tát hạnh phải biết
hy sinh cái tôi để gieo mầm xanh cho đời, giữ gìn ngọn đuốc sáng mà mọi người
đã tin tưởng trao cho mình. Hãy ban cho những người thân yêu xung quanh mình
ánh sáng hy vọng để đi tới, có niềm tin vào sức mạnh và sự nhiệm mầu của con
đường chánh đạo mà an trụ giữa dòng đời đầy biến động này” - Cô lại thầm
nhủ với chính lòng mình.
Truyện ngắn của Quảng Hậu