Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Ươm mầm

31 Tháng Mười Hai 201100:00(Xem: 15078)
Ươm mầm

Sau một đêm trường mất ngủ, những giọt nước mắt nóng hổi cứ lăn dài qua khóe mắt, giờ đây cô chỉ biết bám víu vào sự che chở của Đức Bồ tát Quán Thế Âm...

Cô nghĩ rằng chỉ có đại từ đại bi mới hóa giải hận thù và cô đặt tất cả niềm tin của mình đối với hạnh nguyện cứu đời của Bồ tát.

phát nguyện trong lòng sẽ cố gắng nương theo hạnh Từ bi của Ngài, cố gắng lắng nghe mọi âm thanh của cuộc đời, không hỷ nộ, ái ố, sầu bi, không đắm chìm vào những lời ngọt ngào dụ dỗ của dục lạc bủa vây. Từ đây cô sẽ ráng tự tâm thực hành hạnh nguyện của Đức Quán Thế Âm. Thế là cô lên chùa dâng nhang, quỳ dưới đài sen Phật Bà phát nguyện, khẩn cầu Bồ tát rủ lòng thương thâu nhận cô làm đệ tử…

w4a61582b_472453dc_20081234416884368.jpg

Tôn dung Đức Quán Thế Âm Bồ tát

Từ thuở bé, cô đã có cơ duyên gần bóng Phật. Cô vẫn lên chùa tụng kinh lễ Phật, nhưng lạ một điều, tượng Phật, Bồ tát nào cô cũng lạy, chỉ trừ tượng Bồ tát Quán Thế Âm là chưa một lầnđảnh lễ bao giờ. Bản thân cô cũng không hiểu tại sao, nhiều lúc cô đi tụng kinh, cô dặn trong lòng ngày nay phải lạy Bồ tát, ấy thế mà khi đứng trước tôn tượng uy nghiêm, cô chỉ nhìn hồi lâu rồi lặng lẽ ra đi mà chẳng nhớ lạy.

Vậy mà ngày nay cô lại phát nguyện làm đệ tử của Ngài!

Cứ mỗi lần nỗi đau trong lòng cô trỗi dậy, cô lại trăn trở, quặn thắt tâm can. Lúc đó cô chỉ biết niệm NAM MÔ QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT, rồi tự nhắc mình đã phát nguyện làm đệ tử của Bồ tát rồi mà!

- Nhưng nghiệp lực quá nặng, phước mỏng tội dày, dù có niệm Bồ tát thành tâm đến đâu thì cũng phải trả nghiệp chứ, đâu thể tạo ác nghiệp nhiều quá rồi kiếp này buộc Bồ tát phải cứu rỗi vong hồn mình được! - Cô lại tự nhủ với mình như thế.

Hôm sau thức dậy, cô thấy trong người mệt nhoài, hai mí mắt sưng to, người nóng ran, miệng khô hốc. Cô cố chồm lại bình nước rót một ly thật to để uống. Khi trong người đã dịu bớt cơn khát, cô lại nằm. Lạ thật, không hiểu sao cô lại tiếp tục khóc? Cô nhớ về quá khứ, rồi cô hoảng sợ, sợ cho kiếp người phù du, sợ cho sự an nguy của anh ấy, sợ hắn ta…, rồi cô sợ luôn chính bản thân mình! Ngay lúc đó cô như bừng tỉnh, chộp lấy xâu chuỗi của một vị thầy tặng cô từ năm trước, để trên ngực và liên tiếp niệm Đức Bồ tát Quán Thế Âm…

Có một năng lượng diệu kỳ nào đó đang lan tỏa trong cơ thể của cô! Cô cảm thấy người mình như vừa thoát khỏi cơn ác mộng, tâm hồn nhẹ nhõm và bình yên hơn. Cô dậy đi tắm, trời cũng đã gần trưa. Xong, cô chạy xe đi dạo phố, vừa đi cô vừa nhớ lại mấy bộ đồ ngủ vải Tole của anh may năm kia. Năm đó cũng chính tay cô đi mua, tự chọn màu tặng cho anh. Anh rất thích và may mặc liền. Một năm sau thì biến cố đã xảy ra với cô và với cả anh. Mấy bộ đồ kia vì thế mà cũng hóa thành tro bụi…

Ngay lúc đó, cô lại nhớ về anh, cô thương anh nhiều hơn, nỗi nhớ tràn ngập xâm chiếm trái tim bé bỏng của cô nhiều hơn là sự tủi hờn. Cô hiểu được sự tiếc nuối trong lòng anh! Anh dư tiền để may lại mấy bộ đồ đó, nhưng tại sao bấy lâu nay anh không may? Hay là anh không muốn mặc loại vải đó nữa để không còn phải luyến tiếc mãi về kỷ vật của cô mua? Nghĩ đến đó, cô quyết định chạy xe thẳng về hướng chợ Đồng Khánh, mua lại năm xấp vải Tole gởi về tặng anh. Cô vui mừng hớn hở khi nghĩ đến giây phút anh nhận mấy tấm vải trên tay và thầm nhủ: Em lại tặng anh! Chính tay em mua về cho anh! Anh đã có lại cái ngày xưa anh đã mất…

Đi gởi xong, cô trở về nhà đã hai giờ chiều, trời nắng gắt, cô mệt lả người vì từ đêm trước đến giờ này trong bụng vẫn chưa có gì. Nỗi đau tinh thần đã làm cô kiệt sức, nó còn ghê gớm hơn và tàn phá con người nhanh hơn bất kỳ căn bệnh ung thư nào. Cô lại chỉ uống nước lã, thầm niệm Bồ tát Quán Thế Âm rồi chìm vào giấc ngủ…

Sự mầu nhiệm mà cô tin vào Đức Quán Thế Âm đó là từ lúc phát tâm làm đệ tử của Ngài, sự hận thù trong cô đối với hắn ta không còn nữa, mặc dù nỗi đau trong lòng cô vẫn chưa nguôi.

Bất ngờ chuông điện thoại reo làm cô thức giấc. Cô không biết ai gọi đến vì chỉ thấy trong điện thoại hiện dòng chữ số máy riêng đang gọi…

- A lô!

Không thấy ai trả lời.

- Dạ, a lô! Ny nghe! Xin lỗi ai đang gọi vậy ạ?

Vẫn không thấy ai trả lời. Cô định cúp máy thì bất ngờ đầu dây bên kia lên tiếng:

- Em khỏe không Ny? Em đang bệnh hả?

Đã lâu rồi hắn ta không điện thoại cho cô, không gặp mặt cũng chẳng hẹn hò.

Cô chỉ lặng lẽ cúp máy, không một lời đáp trả, và lại cầm chuỗi niệm danh hiệu Bồ tát Quán Thế Âm…

- “Ny ơi! Chiều nay a mời e đi ăn tối nhé? A muốn được nhìn thấy e một lần. Đã lâu rồi chúng mình không gặp. A nhớ e nhiều lắm Ny ơi!” - Hắn ta lại gởi tin nhắn.

nhắm nghiền đôi mắt, hai tay vẫn còn cầm điện thoại để trên ngực. Cô lại nhớ đến bài hát của Phạm Khánh Hưng: “…một người anh trao niềm tin, một người anh trao hy vọng. Con đường tình phải chi đừng rẽ đôi. Giờ anh phải làm sao trọn yêu…” Nghĩ đến đó, cô thấy tim mình quặn đau. Trong hai người, cô yêu ai?

Trong quá khứ cô đã yêu cả hai. Tình yêu của cô dành cho anh bằng cả trái tim, bằng niềm tinhy vọng, thậm chí bằng cả sự đánh đổi của danh vọng và tương lai…

Còn hắn ta, cô đã yêu hắn say đắm, cô đã từng rong ruổi khắp nơi cùng hắn, chìm đắm trong những nụ hôn của hắn và cô đã từng cảm thấy an lành bình dị pha lẫn hạnh phúc mỗi khi bên hắn. Mọi lo toan ưu phiền trong cô đều tan biến trong vòng tay yêu thương của hắn ta.

Cô gặp hắn trong sự tình cờ và cô trao trái tim mình cho hắn cũng là sự bất ngờ.

Vào một buổi chiều mưa não lòng, sau biến cố với anh cộng thêm sự hiểu lầm của cô chỉ vì tất cả những kỷ vật cô tặng đã tan biến theo khói mây. Cô đã ra đi từ đó. Cô quyết quên anh và thề sẽ không bao giờ tha thứ cho anh với bất kỳ lý do gì.

Cô tìm đến người bạn học cũ chơi để quên đi nỗi đau trong lòng. Và tình cờ cô gặp hắn từ đó…

Hắn nhìn cô bằng cặp mắt xót thương cho một cô gái trẻ đang thất tình. Từ đó, cô thường hay la cà ở quán cà phê với hắn, nhưng cô vẫn không thể quên anh. Cô có thể khóc bất cứ lúc nào mỗi khi anh gọi tới, hắn đã chia sẻ, an ủi, lau nước mắt cho cô bằng tất cả sự cảm thôngâu yếm. Rồi thời gian đã làm cô bớt ưu phiền, cũng từ đó cô bất ngờ nhận ra cô đã yêu hắn từ lâu…

Trong Sài Gòn cô cũng đổi chỗ ở để anh không còn tìm tới, vậy mà ngày qua ngày anh vẫn lặn lội tìm cô dù trời nắng hay mưa rào. Anh tìm đến trường đại học, nơi cô đang học năm thứ 4 ở đó. Anh gần như quỳ dưới chân cô để van xin sự tha thứ, dù lúc đó chỉ có anh mới biết là cô hiểu lầm. Anh không còn sức sống, anh vứt bỏ tất cả danh vọng, địa vị, sự nghiệp mình đang có để đi tìm cô. Gần nửa năm sau gặp lại anh ở cổng trường đại học, anh gầy đi và tàn tạ đến mức gần như cô không tin vào mắt mình đó là anh!

Kinh cô vẫn đọc tụng đều đều, Phật cô vẫn lạy thường xuyên, nhưng Quán Thế Âm Bồ tát thì chẳng nghĩ đến bao giờ! Lòng tự ái, ích kỷbản ngã của cô quá lớn nên hạt giống từ bi trí tuệ đâu có cơ hội nảy mầm. Chính vì thế cô đã lạnh lùng cất bước dù trái tim tan nát, bỏ lại anh với bao nỗi đọa đày…

Đêm đó về cô đã khóc như bão tố, khóc như chưa được khóc bao giờ! Những lúc như thế là hắn lại xuất hiện bên cô, để cô không còn cơ hội nghĩ về anh và tha thứ cho anh…

Cô rất ư là sùng đạo! Cô tin Phật, mà chưa một lần nhìn và lắng nghe trái tim Bồ tát vẫy gọi, thì có đâu mà cô nghe được tiếng đời ai oán, tiếng giông bão đang tràn về nhấn chìm cô vào biển đêm.

Sau lần đó, hắn sợ mất cô, hắn sợ cô quay lại với anh nên hắn đã nghĩ ra bao nhiêu chuyện tày trời, hắn không chừa bất cứ thủ đoạn nào để hại anh, thậm chí hại cả cô - hại người hắn đã dày công vun đắp yêu thương - để hắn đổ oan cho anh là vì trả thù sự phản bội của cô nên anh mới nhỏ mọn vậy. Rồi hắn lại trở thành ân nhân mãi mãi của cô suốt mấy năm trời!

Tuổi đời của cô còn trẻ, nhưng cô đã sớm bước trên những đoạn đường gập ghềnh chông gai. Nghiệp lực sâu dày, bệnh tật bủa vây, gánh nặng cuộc đời đè lên đôi vai yếu đuối của cô, cô còn phải lo cho đứa em gái út của mình đang học đại học. Cô thương em vì em và cô cùng chịu nỗi mất mát lớn nhất của đời người - cùng mồ côi mẹ từ sớm!

Đâu ai hiểu được sự hy sinh và âm thầm chịu đựng của cô. Đã mấy lần cô rơi vào tuyệt vọng, bế tắc trong cuộc sống và cô muốn tự tử chết để xa lìa trần gian khổ lụy này. Nhưng nghĩ tới người cha già, cô không đủ can đảm để quyên sinh. Cô nhớ ngày mẹ cô mất, ông ngoại cô vì suy sụp tinh thần nên bị tai biến rồi qua đời mấy năm sau đó.

Những người thân của cô đã chịu đựng quá nhiều rồi, giờ đây họ không có lý do gì phải chịu đựng nữa. Cô cũng không có quyền giết chết trái tim họ lần nữa, cũng không được phép dập tắt tia hy vọng mong manhmọi người đã tin tưởng đặt lên đôi vai yếu ớt của cô. Nghĩ đến đó, nước mắt cô lại tuôn trào, cô thấy như có vật gì đó đè nặng trên ngực cô làm cô khó thở. 

Cô lại sực tỉnh nhớ đến lời phát nguyện ngày nào. “Học hạnh Bồ tát phải từ bi chịu đựng, hành Bồ tát hạnh phải biết hy sinh cái tôi để gieo mầm xanh cho đời, giữ gìn ngọn đuốc sáng mà mọi người đã tin tưởng trao cho mình. Hãy ban cho những người thân yêu xung quanh mình ánh sáng hy vọng để đi tới, có niềm tin vào sức mạnh và sự nhiệm mầu của con đường chánh đạo mà an trụ giữa dòng đời đầy biến động này” - Cô lại thầm nhủ với chính lòng mình.

Khi cô đã thực sự lắng nghe trái tim của Đức Quán Thế Âm vẫy gọi và thấu hiểu được hạnh nguyện của Ngài thì cũng chính là lúc cô tha thứ cho anh. Và cô lại tiếp tục cầm chuỗi trì niệm Hồng danh của Ngài… 

Truyện ngắn của Quảng Hậu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 15436)
Người thanh niên lái xe chỉ kịp bỏ vội đồng 5 xu vào cái nón mê của bà cụ rồi lại vội vã đánh xe đi, tránh những tiếng còi xe đằng sau inh ỏi.
(Xem: 13828)
Nó đến Úc, vào lúc Brisbane đang vào mùa hoa phượng tím... Những góc trời tím màu hoa. Chị nói chắc mấy cây phượng nở hoa đón em...
(Xem: 14647)
Sớm. Phố hãy còn lặng lẽ trùm chăn trong cái lạnh của màn sương dày đặc. Mây kéo về giăng kín khiến khí trời thêm buốt giá.
(Xem: 15190)
Mùa sen nở, mùa của những linh thiêng nơi thánh tích và trong lòng người. Những thông điệp được phát đi giữa mùa sen cũng là tiếng nói của lương tri con người trước hiện tại.
(Xem: 14706)
Cuộc sống là một dự án do chính mình thực hiện. Cuộc sống của bạn hôm nay là kết quả của những thái độ và sự chọn lựa của bạn trước đây.
(Xem: 13881)
Cuộc sống là một chuỗi những điều ưu tiên. Và những điều ưu tiên hàng đầu của bạn là gì? Hãy dành cho những người mà bạn yêu quý hơn 5 phút trong quỹ thời gian hằng ngày của bạn.
(Xem: 13473)
Có hai người bạn đang dạo bước trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói chuyện với nhau và đã có một cuộc tranh cãi gay gắt.
(Xem: 12691)
Bên trong cửa chùa, Nhân trở thành nhà làm vườn chuyên nghiệp tràn đầy niềm say mê sáng tạo cùng với nhiệt tình năng nổ của tuổi trẻ. Hắn có nhiều dự tính cho tương lai.
(Xem: 13900)
Khi tôi nhìn trăng trước mắt, tôi nghĩ đến trăng nửa khuya loáng thoáng trên tàu lá chuối sau vườn cũ. Tôi nghĩ đến đèn trung thu lúc nhỏ. Tôi nghĩ đến cái chõng tre giữa sân trên đó...
(Xem: 13074)
“Hôm nay cá nhân tôi sống dưới ánh sáng từ bi của Đạo Phật và tôi đã mang tình thương yêu ấy đến với mọi người, không phải do tôn giáo của tôi mang đến, mà việc nầy khởi đầu bằng tình thương của người mẹ không biết chữ của tôi…”
(Xem: 13614)
Anh và em là những người có đạo. Nhưng đạo của chúng ta là một tôn-giáo nhân bản, một tôn giáo không hề có tín lý hay giáo điều...
(Xem: 12974)
Tôi cố gắng để phát triển một động cơ hay quyết định, mà như một thầy tu Đạo Phật, cho đến khi Phật quả của tôi, cho đến khi tôi đạt đến Phật quả...
(Xem: 12921)
Tin vô thường, ta biết mọi điều không thể mãi mãi như thế này, để không hí hửng vênh vang với cái mình có được, hoặc đau khổ nhụt chí với những thất bại mất mát...
(Xem: 13189)
Bạn sẽ thật sự hạnh phúc khi tiếng nói của nội tâm của mình được vang vọng trong chiều hướng thăng tiến của tâm linh, không còn sự chấp thủ...
(Xem: 14692)
Thật là dễ nếu cảm ơn những thứ tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội mới cho mọi người cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo nữa.
(Xem: 14917)
Giá trị của thành công được đo bằng thước đo của sự khó khăn, như lời Đức Phật dạy: “Ở đời đừng cầu không khó khăn hoạn nạn, vì không khó khăn hoạn nạn thì kiêu sa nổi dậy”.
(Xem: 13046)
Mênh mông là nước, xanh xanh sâu lắng, cười đùa. Vung tay là nước, cười ra nước, hồn của nước non. Giữa khoảng không nầy, không gì có thể bám víu.
(Xem: 15018)
Có những lần ta lắng nghe chiếc lá… Chiếc lá nói rằng… …em thoát thai từ mẹ cây, em sống bởi sự vay mượn khí trời, ánh nắng...
(Xem: 21831)
“Bạch mai, em đi mãi”. Không có sự dừng lại trong vòng chuyển dịch sinh -diệt, diệt – sinh. Nó đắp đổi nhau tạo nên dòng chảy cuộc đời.
(Xem: 15138)
Vô thường không phải là một điều xấu, nó cũng có mặt tốt: nếu hạnh phúc không tồn tại mãi mãi, thì sự bất hạnh cũng không vĩnh cửu.
(Xem: 14228)
Vậy là bên dưới những cuộc chiến, luôn có góc khuất, sự ẩn tàng của bình yên. Nếu khéo tay một chút, ta có thể phát huy năng lượng tươi tắn của đóa hoa...
(Xem: 14705)
Đối với người biết trích lấy tinh khí của cuộc sống thì chết không có nghĩa là sự suy tàn cuối cùng, nhưng là sự kết thúc trong thanh tịnh của một đời sống trọn vẹn...
(Xem: 14281)
Thiện do Đức Phật trình bày, thiện ấy là tốt đẹp, cao thượng và hoàn chỉnh. Thiện ấy là xuyên suốt mọi thời gian mà không phải từng giai đoạn.
(Xem: 17487)
Nhớ về những điều xưa cũ để định vị mình của hiện tại, để trân quý những gì đã qua, để biết ơn những người đã ở bên mình, là động lực cho mình...
(Xem: 17729)
Có thì có tự mảy may, Không thì cả thế gian này cũng không. Vừng trăng vằng vặc in sông, Chắc chi có có, không không mơ màng. Phan Trang Hy
(Xem: 17743)
Mây trắng bay đi đây đó, phơi mình trong nắng, thế mây trắng có thong dong không? Tôi hỏi và ngồi thật im, quán thật sâu để nghe mây trắng trả lời...
(Xem: 13823)
Trước thế kỷ này các nhà khoa học và thần học đều giả định giống nhau rằng vật chất không thể được tạo ra (hoặc hủy diệt) bằng các phương tiện có trong thiên nhiên.
(Xem: 13459)
Vào cõi thơ Mặc Giang một thoáng chơi, ta càng say đắm, trí tuệđạo đức con người càng tăng trưởng, cảm nhận được niềm vui vô tận.
(Xem: 12707)
Đừng để đến lúc ly biệt rồi mới thấy tiếc nuối những ngày tháng tương phùng. Đừng để tới giờ chia cách rồi mới bàng hoàng nghĩ đến những phút giây gặp gỡ...
(Xem: 14644)
Chúng ta chỉ có hai lựa chọn. Một là cố gắng một cách điên cuồng để đảo lộn mọi thứ, hai là cố gắng chấp nhận hoàn cảnh.
(Xem: 14967)
Ngày nay càng có nhiều sự thừa nhận qua sự phát triển và chứng minh của khoa học về sự nối kết gần giữa trạng thái của tâm và hạnh phúc.
(Xem: 15578)
Bằng việc quán tưởng về tiền bạc, chúng ta có thể cảm nhận được cả hai mặt của đồng tiền: nó có thể dìm ta xuống mà cũng có thể đưa ta lên...
(Xem: 15822)
Chẳng hay tự thuở nào, mỗi buổi sáng mở mắt bỏ chân xuống đất tìm dép để đi là con gọi mẹ. Cất bước, bước chân đầu tiên trong ngày là con gọi mẹ.
(Xem: 15427)
Một tâm thức an bìnhthanh thản giúp ta phát huy tình thươnglòng từ bi dễ dàng hơn, đấy là hai phẩm tính giúp ta loại bỏ mọi sự ganh tị, sợ hãi và nóng giận.
(Xem: 13052)
Đạo Phật nói cho tất cả chúng ta rằng, mọi người trên trái đất nầy đều là anh em. Tất cả chúng ta đều là người con của đức Phật. Bởi vì trong mỗi chúng ta đều có Phật tánh.
(Xem: 15180)
Cô bé choàng tỉnh giấc. Trời đêm. Vắng. Lạnh. Gió se sắt. Một giọng nói êm đềm cất lên: "Chào con gái của mẹ. Con hãy gia nhập đời sống trong khoảnh khắc vô cùng.
(Xem: 15588)
Trong năm giới luật (ngũ giới) dành cho những người con Phật tại gia, giới thứ tư là “không nói dối”. Rất nhiều người Phật tử đồng ý rằng, giới này là giới khó thực hiện nhất.
(Xem: 16357)
Nói dối, ta đã từng. Nói dối, có nghĩa là ta không thật thà. Có lúc bụng dạ ta thật thà nhưng ta nói dối và có khi bụng dạ ta không thật thà và ta nói dối…
(Xem: 16078)
Ai đó bảo, ngay khi cho bạn đã nhận lại (rất nhiều). Và thế là tôi áp dụng mệnh đề đó cho bằng an - một giá trị cao quý nơi tâm hồn...
(Xem: 17165)
Thông thường, người ta nói đến bạn có nghĩa là nói đến những thực thể đồng loạicon người. Và thường người ta bỏ quên những thực thể khác...
(Xem: 15638)
Chúng ta điều hòa với đa nguyên tôn giáo như thế nào, điều rất cần thiết trong thế giới hiện nay, với sự quan tâm sâu sắc đến tín ngưỡng của chính chúng ta?
(Xem: 14362)
Năm nay sẽ là một năm đặc biệt để người Nhật trải nghiệm sâu sắc về lẽ vô thường, hư ảo của cuộc sống qua từng cánh hoa rơi.
(Xem: 15339)
Một ngày mùa xuân, thi sĩ ngồi tĩnh tâm bên bờ nước trong vườn. Trời mưa nhè nhẹ, văng vẳng đâu đây tiếng chim bồ câu rung rúc vang vọng lại.
(Xem: 17084)
Daisy là đóa hoa của nàng công chúa Bạch Tuyết, có trái tim yêu thương không sợ hãi - dù gặp bà mẹ ghẻ phù thủy độc ác mà nàng không hận thù.
(Xem: 16147)
Trong cuộc sống, có rất nhiều cái mình không thể, hoặc không đủ trí tuệ, khả năng nhận biết sự hiện diện (từ xa) của nó nên mình đặt nó vào hai chữ… bất ngờ!
(Xem: 12659)
Khác hơn thường lệ, đôi bạn thân Hiển và Phước, đối ẩm trong lặng lẽ, chẳng ai chịu mở lời. Hiển nâng chung trà hớp từng ngụm...
(Xem: 14798)
Tư Lợi có ba cô gái đang xuân tuổi từ 24 đến 30, đều xuất thân đại học, đều có việc làm tốt tại San Jose, California, đứa nào cũng theo nếp sống Âu Mỹ giao du rộng rãi...
(Xem: 17187)
Tuổi thơ là những tối mùa hè cùng chị gái nằm trên trần đếm sao. Đếm mãi không hết, đếm đến tận bây giờ.
(Xem: 56166)
Dẫu cả thế giới quay lưng với bạn thì bạn cũng đừng vội quay lưng với mình. Đừng hết yêu đời, đừng nhìn đời bằng màu đen...
(Xem: 15256)
Khi thấy một con kiến đang bò, hãy thử lấy ngón tay chặn, sẽ thấy nó cuống cuồng quay lui, tìm đường chạy. Có phải vì nó cũng biết sợ, biết đau không?
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant