Bạn thử nghĩ, một người ca ngợi những chú chó ăn phẩn và một người khác chống lại việc của những chú chó ăn phẩn, cả hai hạng người làm như vậy có ích lợi gì cho họ và cho cả những chú chó?
Đối với các dục ở trong thế gian cũng vậy, có những người đem hết tâm lực để ca ngợi sự hưởng thụ các dục và có một số người khác cũng đem hết tâm lực để chống đối lại việc con người hưởng thụ các dục, cả hai hạng người làm như vậy, có lợi gì cho họ và cho thế giới con người?
Thật vô ích và hoài công cho cả hai và cho cả xã hội con người. Việc con người chạy theo các dục, vì họ sống với các chủng tử tâm hành liên hệ đến vô minh, mọi sinh hoạt của họ là sinh hoạt trong bóng đêm, và ngay cả ánh sáng cũng chỉ là bóng đêm của họ mà thôi, nên đối với những hạng người như thế, ta chạy theo họ hay chống lại họ đều là vô ích.
Cũng như kẻ sống trong bóng đêm, ta không thể nói gì về ánh sáng đối với họ. Ta càng nói về ánh sáng, thì khiến cho họ càng bị rối bời lên và có những câu hỏi cực kỳ ngớ ngẩn rằng: “Ánh sáng có như bóng đêm không?”… Và vì họ ngớ ngẩn như vậy, nên họ sống trong bóng đêm, nhưng họ cũng chẳng biết bóng đêm là gì!
Nên, đối với họ ta không cần diễn tả về ánh sáng, không cần nói tác dụng của ánh sáng, mà ta chỉ cần có ánh sáng và bật ánh sáng lên là tức khắc người kia biết ánh sáng là gì mà ta không cần phải lý giải.
Vì vậy, việc chạy theo những con người tham dục hay chống lại họ đều là những việc làm vô ích. Chẳng khác nào ta chạy theo những chú chó ăn phẩn để ca ngợi chúng hay chống lại việc ăn phẩn của chúng! Sự hữu ích cho hành động của một người, chỉ xảy ra khi nào người ấy không hành động theo vô minh mà biết hành động theo tuệ giác và biết bật ngọn đèn tuệ giác ấy sáng lên cho mọi người cùng thấy, chứ không phải chạy theo hay chống lại.