Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Viên Ngọc Trong Tâm (song ngữ)

11 Tháng Mười 201507:55(Xem: 9443)
Viên Ngọc Trong Tâm (song ngữ)

Viên Ngọc Trong Tâm 
The Inner Jewel

Jenifer Edwards
Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến

Viên Ngọc Trong Tâm (song ngữ)

Viên Ngọc Trong Tâm

Hãy trông kìa, ông lữ khách đang lê bước chân, mỏi mệt;

Trông ông đau khổ biết dường nào, vì ông đang gánh vác trên vai, tất cả tài sản của ông,

Tài sản của mười năm ông làm việc,

Tài sản của hai mươi năm ông làm việc,

Bạn có bao giờ, tự hỏi tại sao,

Ông lữ khách lại giận dữ, về những năm tháng đã trôi qua.

Khi đã có nhiều người mở lòng từ bi, cho ông vào nhà,

Giúp cho ông nơi trú ẩn, để tránh đi cơn bão tố đang liên tục thổi ngoài trời.

Tuy nhiên, cơn bão thật sự, là sự giận dữ, đang ào ào thổi trong lòng ông.

Vì cơn bão giận dữ nầy, mà ông luôn luôn tìm thấy nhiều điều sai quấy;

"Cái giường nầy cứng quá"

"Họ chẳng tử tế gì cả"

"Bất cứ nơi nào tôi đến, tôi cũng chẳng được ai hoan nghênh"

"Đây không phải là sự thật, mà tôi muốn tìm kiếm".

Một ngày kia, ông lữ khách gặp một người đàn ông có tâm an lạc

Ông không thể lay chuyển được người nầy, ngay cả trong cơn giận dữ.

Hai người cúi đầu chào nhau, bằng những nụ cười,

Một ông thì thân thiện, còn ông kia thì giả tạo.

Ông-an-lạc hỏi, "Mời ông uống trà với tôi nhé?"

Ông-giận-dữ trả lời, "Dạ có, cảm ơn ông."

Sau đó, ông-an-lạc bắt đầu công việc nấu trà

Ông để ông-giận-dữ ngồi chờ ở đó, thật lâu.

Trong khi ông khách chờ đợi uống trà, cơn giận dữ của ông lại nổi lên,

Giống y như cơn bão biển đang thét gào, hung dữ.

Ông khách ngồi suy ngẫm, ông chủ nầy quả là người thô lỗ,

Vì ông đã để cho ta, phải ngồi chờ đợi quá lâu,

Rồi, ta biết ta sẽ phải nói gì, khi ông ta trở lại;

Ta sẽ cho ông ta một bài học, về sự khiêm nhường.

Rồi nhiều giờ trôi qua, ông khách chờ đợi từ ban ngày, nay đã là ban đêm.

Cuối cùng, ông-an-lạc đã trở lại, tay chỉ cầm theo một tách trà.

"Trong làng của chúng tôi, đây là tách trà thơm ngon nhất." ông nói,

"Chúng tôi chỉ phục vụ trà nầy cho những vị khách mời, thân quý nhất.

Chúng tôi cần một thời gian rất lâu, để nấu trà nầy,

chúng tôi chỉ có thể hái được lá trà nầy, ngay vào thời điểm lá xanh non, đúng theo-tiêu-chuẩn của chúng tôi, rồi sau đó chúng tôi thả trà vào nước."

Ông-giận-dữ ngồi nghe, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào cái tách trà đẹp đẽ,

cùng với nước trà nóng đang bốc khói bên trong

Trong tách trà đó, ông có thể trông thấy nhiều người đang hái trà.

Ông có thể nghe thấy những lời họ nguyện cầu, và những lời tụng kinh của họ,

Ông có thể nhìn thấy những nụ cười của họ,

Dù cho gánh trên lưng của họ, có nặng nề,

Nhưng, cuộc sống của họ, sao lại có vẻ nhẹ nhàng

Khi ông nhìn sâu sắc hơn, ông có thể nhìn thấy đất trời đang nở hoa

Qua những nét đẹp đơn giản của cây cối, và hoa lá.

Ở dưới đáy tách, ông còn trông thấy một lá trà duy nhất

Cuộn tròn lại như một viên ngọc trai

Ông khách nói thầm thì, "Ông để quên một vật gì đó trong tách trà của tôi."

Ông-an-lạc mỉm cười, và ông khẽ chạm vào đôi tay của ông khách.

Rồi ông-an-lạc trả lời, "Có nhiều người thích trang sức bằng những viên ngọc quý." 

"Tuy nhiên, viên ngọc đẹp đẽ, và to lớn nhất, là viên ngọc trong tâm.

Nằm ẩn mình, bên dưới nơi mỏng manh, và dễ-xúc-động nhất của chúng ta,

Nằm ẩn mình, rất cách xa, nơi tầm mắt chúng ta trông thấy mỗi ngày,

Chôn kín, vào trong những nơi, mà chúng ta không muốn đặt chân đến,

Bên dưới, nơi các nỗi đớn đau, mà chúng ta không muốn nhìn nhận,

Vì vậy, trong tách trà của chúng tôi, chiếc lá xanh cuộn tròn là một lời nhắc nhở,

Chúng ta phải luôn luôn mài dũa những viên ngọc trong tâm, mà chúng ta đã không nhìn thấy được."

Ông-giận-dữ hỏi, "Như vậy, tại sao ông lại tặng viên ngọc quý cho tôi?"

"Tôi là người không xứng đáng với những món quà nầy.

Tôi là người hay giận dữ, và có lòng thù hận, tôi cũng là người vô ơn, và không có lòng tử tế.

Tôi là người ngu xuẩn, điên khùng, độc ác, và mù quáng.

Tôi chỉ làm tổn thương người khác, và tôi chẳng giúp ích gì cho ai cả,

tôi cũng làm cho nhiều người giận dữ, và tôi đã lợi dụng nhiều người.

Tại sao, ông lại tặng tôi món quà nầy?

Tại sao, ông lại muốn chia sẻ với tôi "viên ngọc quý"?

"Bạn của tôi ơi, mọi người đều là những người xứng đáng.

Vì, mọi người đều có viên ngọc trong tâm,

Cho dù, họ đã vùi chôn viên ngọc, xuống đáy sâu,

Cho dù, họ sẽ phải mất thật nhiều thời gian, để đi tìm kiếm.

Chúng tôi chỉ trao tặng cho bạn, những gì cần phải trao tặng

chúng tôi sẽ không đòi hỏi, bạn phải đáp đền.

Bạn của tôi ơi, hãy uống trà đi,

Chúng ta hãy vui vẻ làm việc, để cùng phát triển, và cùng sẻ chia

những gì tốt đẹp nhất của chúng ta

Chúng ta không thể nào, làm ngừng được những cơn giông bão,

Nhưng chúng ta luôn luôn có thể học hỏi, để hành động với lòng thương yêu, chứ không phải là hành động với lòng thù hận."

The Inner Jewel 

See the weary traveler;

How he suffers carrying everything he owns,

Ten years worth,

Twenty years worth,

Wondering why.

Upset at how the years have gone.

And many have taken him in,

Offering him shelter from the constant storms.

But the storms are within him.

And in his anger, he can always find something wrong;

"The bed is too hard"

"They were not so kind"

"I am not welcome anywhere"

"This is not the truth I was meant to find".

 

One day he met a calm man

That in anger, he could not shake.

The men greeted each other with smiles and bows,

One in kindness, the other, fake.

"Would you take tea with me?", the calm man asked

"Yes thank you." the angry man replied.

So the man set off to make his tea

Leaving the angry man there for awhile.

And while he waited, his anger grew,

Harsh and loud like a storm of the sea.

He thought long about how rude his host was

For keeping him waiting,

And what he would say when he returned;

How he would show him humility.

Hours past and day became night

Finally the calm man returned with just one cup of tea.

"This is the best tea from my village." he said,

"We serve it for only most honored guests.

It takes a very long time to brew

because we can only pick and steep the leaves

when the leaves are just right."

The angry man sat staring at the beautiful tea cup

and the hot tea steaming inside

In it, he could see the many people picking the leaves.

He could hear their prayers and chants,

He could see their smiles,

How heavy their burdens were,

And yet, how light their lives seemed.

He looked deeper and could see the earth blossoming

The simply beauty of both flowers and trees.

At the bottom of the cup there was a single tea leaf

Rolled up like a pearl

"You left something in my tea." he said quietly.

The calm man smiled and touched the man's hands.

"Many decorate themselves with jewels." he said,

"But the grandest most beautiful jewel of all, is within.

Hidden beneath our fragility,

Hidden far beyond our every day sight,

Buried in the places we'd rather not go,

Beneath all the hurt we'd rather deny,

So in our tea, the curled green leaf is a reminder

to cultivate the inner jewels that cannot be seen."

"Then why did you offer it to me?" the angry man asked,

"I am not worthy of such things.

I hate and rage, am ungrateful and unkind.

I am a foolish man, foolish, cruel and blind.

I have hurt more than I have helped,

and have left so many feeling angry and used.

Why give me such a gift?

Why share with me this "precious jewel"?

"Every being is worthy.

Every being has such worth inside,

No matter how deep they bury it,

No matter how hard it is to find,

We offer only what we have to give

And ask nothing of you in return.

Drink the tea my friend,

May we all work with joy to cultivate and share

the very best of ourselves

We cannot always stop the storms,

But we can always learn to act in love, not abuse."

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 1489)
Đóng cửa các nẻo đường xấu ác để chúng sanh không bị sa rớt xuống các nẻo địa ngục, quỷ đói, súc sanh.
(Xem: 1935)
“Chớ bảo xuân tàn, hoa rụng hết. Đêm qua sân trước một cành mai”
(Xem: 1763)
Người ta nói uống trà là thú vui tao nhã, thanh cao. Thú vui cuộc đời nói chung có hai loại là thanh cao và không thanh cao.
(Xem: 1888)
Mỗi khi mùa xuân mới về là trời đất lại thanh tân, vạn vật muôn loài thay áo mới nhưng lòng người thì vẫn cũ, vẫn chẳng đổi thay,
(Xem: 1479)
Nếu mùa xuân là cái gì tươi đẹp nhất thì đó phải là vẻ đẹp từ sự biết ơn trong tâm hồn của mỗi người.
(Xem: 2066)
Mùa xuân hải ngoại trời lạnh lắm nhưng lòng người ấm áp vì nhớ về những mùa xuân dân tộc.
(Xem: 1435)
Không biết từ khi nào, có lẽ từ lâu lắm rồi, trà là một trong những thứ không thể thiếu trong các gia đình của người phương Đông nói chung và người Việt Nam nói riêng.
(Xem: 1677)
Mùa xuân là mùa khởi đầu năm mới. Năm mới thường mở đầu bằng một mùa xuân mơ ước đầy khát vọng, hoài bão.
(Xem: 1586)
Bóng chiều ngã dài, trên sườn đồi, vài sợi mây xanh vươn vấn, tiếc nuối dư hương nhạt nhòa, chạnh lòng băng giá khách tha phương tìm về cố quốc
(Xem: 1652)
Đạo đức học Phật giáo là một hệ giá trị bền vững cùng năm tháng, xuất phát từ tuệ nhãn của bậc Thiện Thệ hơn hai nghìn sáu trăm năm trước.
(Xem: 1472)
Trong Trung luận hay Trung đạo luận hay Trung quán luận (Mulamadhyamakakarika, Căn bản Trung luận tụng), bản văn căn bản của ngài Long Thọ,
(Xem: 2221)
Ngày Tết cũng là dịp để những người con Phật suy nghiệm về lẽ vô thường biến dịch của vạn pháp và của chính thân phận mình.
(Xem: 1914)
Sự tha thứ chữa lành vết thương cho người mà bạn cho là đã xúc phạm và chính bạn, người bị xúc phạm.
(Xem: 1856)
Cuối thế kỉ XIX cờ Phật giáo được thiết kế nhằm tượng trưngđại diện một cách thống nhất cho Phật giáo và được Phật tử trên khắp thế giới sử dụng.
(Xem: 1690)
Ngôn ngữ là hình thái biểu đạt ý tưởng.Tùy mỗi chủng loại có một âm ngữ riêng; âm ngữ của con người thể hiện qua ngôn ngữ ...
(Xem: 2003)
Chúng ta thường đấu tranh với việc chọn món quà nào là hoàn hảo. Chúng ta tập trung sự chú ý của mình chủ yếu vào các đối tượng và sự kiện.
(Xem: 1622)
Thực hành Tịnh độđơn giản. Cách tu tập này không yêu cầu hành giả phải được học về tư tưởng Phật giáo hoặc đặc biệt về giới, về thiền hoặc kỷ luật tâm linh.
(Xem: 1768)
Một trong những kết luậnPhật giáo và các nhà khoa học đều đồng ý là không có đấng tạo hóa.
(Xem: 1978)
Thiền pháp tỉnh thức (mindfulness meditation) đang trở thành một trong các khuynh hướng ưu thắng của nhiều lĩnh vực hoạt động tại Hoa Kỳ và nhiều nước khác.
(Xem: 1514)
Đức Phật giảng dạy tám mươi bốn ngàn pháp môn, mỗi pháp môn phù hợp cho trình độcăn cơ của chúng sinh tiếp nhận,
(Xem: 1762)
Niềm tin là nguồn nguyên liệu cần thiết cho sự sống. Không có niềm tin, con người ta sẽ chết, hoặc sống gần như chết
(Xem: 1732)
Tu, rốt cuộc là để nhìn vạn pháp đúng như chính nó.
(Xem: 1976)
Niệm Phật là một pháp môn dễ học, dễ tu, được đức Phật dạy rất sớm, rất nhiều trong các kinh, từ kinh Nikaya hệ thống ngôn ngữ Pali của Phật giáo Nguyên thủy.
(Xem: 1747)
Bài kinh “Bốn Hạng Người Hiện Hữu Ở Đời” được ghi lại trong Tăng Chi Bộ Kinh I, chương 4, phẩm Bhandagàma, phần Thuận Dòng.
(Xem: 1604)
Bài viết này được biên soạn bởi có nhiều Tỳ khưu hỏi tôi về những giới luật sử dụng tiền bạc được tìm thấy trong vinaya (Tạng Luật).
(Xem: 1574)
Đạo Phật có phải là một tôn giáo không là một câu hỏi không mới nhưng không cũ đối với những ai đến với đạo Phật chỉ bằng con đường tín ngưỡng đơn thuần.
(Xem: 1590)
Đi chùa lễ Phật, cầu gia hộ. Trước buổi học Phật pháp, hay lễ hội Phật sự, nghi thức đầu tiên đều là “niệm Phật cầu gia hộ”.
(Xem: 1674)
Đúng là nếu giữ được năm giới thì cơ bản sẽ không rơi vào ba đường ác và được tái sinh ít nhất là vào cõi người,
(Xem: 1956)
Trong kinh Thừa tự pháp, đức Phật dạy hàng đệ tử nên thừa tự giáo pháp của Ngài chứ không nên thừa tự tài vật của Ngài.
(Xem: 1543)
Trong các kinh Bát nhã ba la mật giảng nói nhiều về tánh Không với những phẩm tính như vô tự tánh, vô sở hữu, bất khả đắc, vô sanh, như huyễn…
(Xem: 1505)
Phật phápgiáo lý của Đức Phật. Gọi là giáo lý tức là nhằm chỉ đến giáo dục với tất cả các phạm trù
(Xem: 2029)
Con người vĩ đại đó, tấm lòng trí tuệ đó, phương pháp giáo dục siêu việt đó của đức Phật đã khiến muôn nghìn trái tim của nhân loại hướng về Ngài
(Xem: 1784)
Định hướng tư tưởng là một vấn đề vô cùng quan trọng trong đời sống sinh hoạt của con người.
(Xem: 1591)
Ngược dòng lịch sử hơn 2.500 năm về trước ở xứ Ấn Độ, trước khi Đức Phật ra đời, nơi đây đã đơm hoa kết trái nhiều hệ tư tưởng khác nhau.
(Xem: 2134)
Con người sinh ra đời, sống và lớn lên trong gia đình được ấp ủ bởi tình thương của cha mẹ, tình anh chị em, tình bà con dòng họ.
(Xem: 1783)
Phải học kinh điển một cách khôn ngoan. Chúng ta biết rằng hơn 400 năm sau khi Bụt nhập diệt, kinh điển mới được chép thành văn.
(Xem: 1859)
Trong rất nhiều phương pháp giảng dạy thì phương pháp định hướng tư tưởng được đức Phật chú trọng sử dụng trong lời dạy của mình.
(Xem: 2054)
Đức Phật dạy về nhân quả thật rõ ràng. Ai gây nhân tạo mười loại nghiệp bất thiện thì chịu quả đi đến ác xứ, không thể đổi khác được.
(Xem: 2323)
Bình đẳng giới và trao quyền cho phụ nữ hiện đang được xem là yếu tố quan trọng đối với sự tiến bộ kinh tế, xã hộidân chủ
(Xem: 2351)
Buông là một triết lý nhân sinh của nhà Phật. Triết lý đề cao năng lựctrí tuệ cá nhân trên con đường vạn dặm dứt bỏ luân hồi nghiệp báo “trở thành Thánh Nhân (ariya savaka)”.
(Xem: 1886)
Phước đức là những việc làm lành thiện được làm ở bên ngoài hình tướng như bố thí, cúng dường, từ thiện, giúp ích cho mọi người…
(Xem: 2324)
Phật tử chân chính là người theo Phật, yêu quý Ngài, kính trọng giáo pháp của Ngài và đi theo con đường...
(Xem: 1693)
Thói đời, chúng ta thường hay nghe mọi người than rằng: “Kiếp nhân sinh của ta, là gì - ra sao?”
(Xem: 1721)
Đức Phật dạy được làm người là khó. Mong sao mọi người hiểu được Chánh pháp, cố gắng tu dưỡng để ít nhất được tái sinh trời, người.
(Xem: 2055)
Phật tử chân chính là người theo Phật, yêu quý Ngài, kính trọng giáo pháp của Ngài và đi theo con đường Tám Bước Cao Quý mà Đức Phật đã trải qua biết bao gian khổ mới tìm được.
(Xem: 2583)
Người giữ giới không sát sanh được Thiện thần bảo hộ, tai ách tiêu trừ, tuổi thọ dài lâu, con cháu hiếu thảo hiền lương, mọi chuyện đều may mắn tốt đẹp.
(Xem: 1478)
Phật Giáo đã có mặt trên quê hương Việt Nam kể từ thời bình minh dựng nước của 2000 năm trước.
(Xem: 1444)
Nhà thơ, nhà văn nổi tiếng người Đức Hermann Hesse có lần viết trong tác phẩm “Siddhartha” rằng: “Cả hai đều lắng nghe dòng nước, đối với họ đó không chỉ là dòng nước, mà còn là âm ba của cuộc sống, tiếng nói của cái đang là, tiếng nói của cái sắp là.”
(Xem: 1604)
Chúng ta sinh ra và lớn lên trong cuộc đời này nhưng không phải ai cũng hiểu được nhờ đâu mà ta sinh ra hay mất đi và vì nhân duyên gì mà ta khổ đau hay hạnh phúc?
(Xem: 1433)
Phật Giáo đã có mặt trên quê hương Việt Nam kể từ thời bình minh dựng nước của 2000 năm trước.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant