Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tản Mạn Khi Xuân Sang

09 Tháng Tư 202007:50(Xem: 4549)
Tản Mạn Khi Xuân Sang

Tản Mạn Khi Xuân Sang

Tiểu Lục Thần Phong

 
Tản Mạn Khi Xuân Sang 1

 Thế là chúa xuân laị về, muôn hoa rực rỡ khoe sắc hương, biêng biếc cả một vùng ngoại phương. Cánh hoa đào bay trong gió, cánh hoa rơi hồng trên thảm cỏ xanh rì. Phấn thông vàng nồng nàn bay trong không gian… Mùa xuân đẹp lắm, mùa xuânhiện thân của tuổi trẻ, sắc đẹp, mùa xuân là khởi đầu và hy vọng

 Có gã khờ ngu ngơ đến khẩn khoản:

 - Chúa xuân, xin người hãy ở laị vĩnh viễn với nơi này!

 Chúa xuân cười:

 - Này ngốc tử! nếu ta ở laị mãi nơi này thì liệu ta có còn là chúa xuân nữa không? Há ngươi chưa từng nghe câu:” Hoa đến lúc thì hoa phải nở, đò đã đầy đò phải sang sông” sao? Ta cũng như vạn vật trong đất trời, tuần hoàn thay đổi. Đông qua xuân tới, hạ quá thu sang. Ta có muốn ở laị nơi này lâu hơn một tí cũng chẳng thể được!

 - Này ngốc tử! Hoa đào nghìn năm trước của Thôi Hiệu với hoa đào của Hoàng Hoa trang nào có khác gì nhau. Đông tàn thì trơ cành cội, xuân sang thì rực hồng cả một phương. Hoa đào hồng thắm thôn trang cho chí thị thành. Ta ở laị một nơi thì thiên hạ còn có hoa đào chăng?

 Hoa mai của thiên hạ vàng cả mùa xuân, cứ mỗi độ xuân về thì rực rỡ biết bao, lòng người hoan hỷ, phấn chấn, tinh thần phỉ phong, tiếp thêm sức sống và hy vọng. Hoa mai của thiên hạ có nở, có tàn nhưng hoa mai của thiền sư Mãn Giác thì vĩnh viễn:” Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”

 Cuộc thịnh suy quay vòng bất tận, lẽ tự nhiên mà cũng có sức tác động của con người. Khi lòng người tham lam vô độ, tàn haị lẫn nhau, huỷ diệt môi trường thiên nhiên, bách hại muôn loài từ động vật đến thực vật, khi mà con người trở nên quá ích kỷ, khai thác đến độ hủy hoại mẹ thiên nhiên để phục vụ cho cái “tôi” của mình: ăn ngon, ăn sang, ăn sung; mặc đẹp, mặc lạ, mặc kỳ quái; tích trữ, cất giấu…lòng tham không đáy thì làm sao có thể thõa mãn được! Khi mà những chính thể bá đạo, độc tài không chùa một thủ đoạn tàn độc nào để haị dân, haị nước, haị vật, haị người…để duy trì quyền lực của mình, duy trì cái ý chí chủ quan, ngông cuồng và ngu muội hòng muốn muôn năm trường trị. Khi mà có những quốc gia lớn nhưng vẫn từng ngày, từng giờ xà xẻo, lấn chiếm đất đai của kẻ khác, cướp lấy tài sản của người khác làm của mình, muốn tất cả phải làm tôi mọi cho mình thì làm sao thế gới an, bản thân bọn họ cũng chẳng thể an. Khi mà kẻ tự tôn cứ cho mình là văn minh, là cái rốn của vũ trụ mà laị hành xử như cường sơn thảo khấu, hành xử dã man, mông muội bất chấp phép tắc, luật lệ chung. Bọn họ cũng chẳng khác gì tổ tiên bao đời nay của họ!

 Mùa xuân về, lẽ ra hân hoan với đất trời, với muôn loài như thiên hạ dưới gầm trời này. Ấy vậy mà mùa xuân năm nay kinh hoàng trong cơn dịch, phố phường phong toả, người chết la liệt, dịch bệnh tràn lan…Có những thành phố vô cùng đông đúc, chen chúc nhau mà sống, ấy vậy mà giờ như những thành phố ma. Người chết đã đành, người sống thì bi thảm kinh khủng, tất cả laị bưng bít dối quanh! Trong số những nạn nhân cả chết lẫn sống ấy, có biết bao người vô tôị nhưng vì cộng nghiệp mà phải chịu chung số phận. Có những xứ khác nhưng cũng vì cộng nghiệp mà bị lây lan. Dịch có thể là tự nhiên; có thể từ tập quán ăn uống tàn độc, ăn không chừa một con vật nào, vì vậy mà virus từ động vật hoang dã lây sang con người; có thể là virus thoát ra từ phòng thí nghiệm vũ khí sinh học…Rõ ràng “ tâm tưởng sự thành”, “ tâm tạo tác”, “ tâm chủ tể”… Rõ ràng là “ vừa thọ nghiệp báo vừa là chủ nhân của nghiệp” ( kinh Suy Niệm Về Nghiệp).

 Mùa xuân luân phiên đến với từng quốc độ, vùng phương ngoại sang xuân, trời đất phong quang, lòng người thênh thang…Người người ui hưởng thái bình, cuộc sống ấm no dư dật, tinh thần thoải mái, tự do ngôn luận, minh bạch chính trị, khai phóng nghệ thuật, nhân bản giáo dục…Nhưng lòng những gã du tử vẫn đau đáu hướng về cố quận, mảnh đất chon nhau cắt rốn, mảnh đất mà ông bà, tổ tiên đã bao đời nay gầy dựng và giữ gìn. Cố quận hôm nay nhiều hư hao, mất mát: núi rừng cạo sạch, sông ngòi cạn kiệt, biển cả nhiễm ô, muôn loài tận diệt, con người bất an, quốc gia bất tường. Mọi người “ vỡ oà” ( chữ của báo chí) vì một trận banh nhưng dửng dưng khi thấy đất đai bị giặc xâm lấn. Mọi người ùn lên vì một cô gái hở hang hay một món hàng miễn phí nhưng lạnh lùng trước cái chết của ngư dân bị giặc bắn giết hoặc người dân bị côn đồ chém giữa ban ngày. Quốc gia bất tường vì những cái tốt, người tốt bị mỉa mai cho là “ không bình thường”, “hâm”, “rỗi hơi” ( chữ của báo chí  trong nước); những cái xấu, cái ác thì laị xem là bình thường. Quốc gia bất tường vì nhà cữa của mình mà mình không được quyền đóng hay mở, người lạ vào ra tung tác như chỗ không người.

 Đành rằng thịnh suylẽ tự nhiên nhưng con ngườitác nhân thúc đẩy cho tăng cái tốc độ quay vòng. Ngày xưa lũ lụt là do thiên nhiên nhưng ngày nay lũ lụt do quan quyền, chặn nước và xả hồ  bất tử. Nhà cữa, tài sản, sinh mạng người và vật cuốn trôi theo giòng nước lũ nhân tạo. Dòng nước chứa đầy sự ngu mội, tham lam, ích kỷ của những kẻ nắm quyền sinh sát.

 Núi sông, biển cả, thiên nhiên, đất đai… là của chung, con người và muôn loài cùng cộng sinh. Nay thế lực vô minh, tham lam cưỡng bức làm cạn cả một dòng sông dài nhất nhì thế giới. Biển cả bao la thì cướp lấy làm ao nhà, xua dân quân dàn hàng chục ngàn tàu cá trên biển, càn quét không chừa một con tôm cái tép. Thử hỏi với cái tâm như vậy, hành xử như vậy thì làm sao mà không nhận lấy hậu quả như : dịch Sars, dịch cúm gà H5N1, H5N6, cúm heo, dịch Coronavirus… và đời nào cũng có những bạo chúa sẵn sàng giết vài mươi triệu người như bỡn.

 Cố quận nhiều nỗi bất tường, thế giới bất an, nhân tâm bất đồng, kiến giải bất hoà, lòng người bất bình, chính trị bất minh, khí tượng bất thường…

Mùa xuân ơi, ta nghe mùa xuân hát…” ( lời một bản nhạc) văng vẳng khắp đất trời ngoại phương, âm hưởng trong tâm những gã du tử rong chơi cõi ngoài, tuy rong ruổi cõi ngoài mà lòng vẫn hướng về nguồn cội. Mùa xuân lên chùa lễ Phật, viếng cảnh, thấy hoa thủy tiên nở vàng sân. Người ta bảo hoa thủy tiênbiểu tượng của ích kỷ, yêu bản thân, bởi bắt nguồn từ truyền thuyết Hy Lạp ( anh chàng Narci đẹp trai yêu bản thân mình  đến chết mà hoá thành hoa thủy tiên). Ấy là cưỡng ép, là gán đặt, bản thân hoa thủy tiên đẹp và thơm, dâng hương sắc cho đời thì làm sao mà ích kỷ chứ? những ý nghĩa này nọ của muôn hoa là do con người vẽ ra, áp đặt cho hoa. Bản thân muôn hoa là đẹp, vị tha, tô điểm cho đời, dâng hương sắc cho người.

 Mùa xuân nơi sơn thôn hay thị thành đều hiển hiện trên gương mặt người, trong lòng người, “ và em ơi, ta nghe mùa xuân hát…” ( lời một bài hát) lòng ta cũng ngân nga giai điệu xuân, hy vọng một mùa xuân rạng rỡ cho nước Việt, một mùa xuân thái hoà và lạc an cho thế giới, một mùa xuân yêu thương và hài hào giữa con người và muôn loài.

 Mơ một mùa xuân sử sang trang

 Dân quyền vinh hạnh, nước an khang

 Người và muôn vật đồng chung sống

 Cố quận vui trong ánh nắng vàng

 

TIỂU LỤC THẦN PHONG

Ất lăng thành, 3/2020

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 2087)
Nếu một người có nghị lực, tâm trí, trong sáng trong suy nghĩ, lời nóiviệc làm một cách cẩn trọngcân nhắc, kiềm chế các giác quan của mình, kiếm sống theo Luật (Dhamma) và không vô tâm, thì danh vọng và tài lộc của người có tâm đó đều đặn tăng lên.
(Xem: 2150)
"Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong rừng Thắng, vườn Cấp Cô Độc. Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
(Xem: 1864)
Hạnh “bố thí” là một trong sáu hạnh của Bồ-tát làm phương tiện đưa đạo vào đời, đem lại niềm vui và xoa dịu nỗi đau của chúng sanh.
(Xem: 1692)
Từ nơi cao rộng mới thấy bao quát toàn cảnh bên dưới. Nào là núi, nào là rừng. Núi xa thì màu nhạt đi, núi gần thì sậm màu đất đá. Rừng thưa thì thấy cả những đường mòn quanh co xuyên qua các thảm lá mục và những tảng đá phong rêu; rừng sâu thì chỉ xanh một màu lá.
(Xem: 1600)
Trong kinh Thừa tự pháp, đức Phật dạy hàng đệ tử nên thừa tự giáo pháp của Ngài chứ không nên thừa tự tài vật của Ngài.
(Xem: 1770)
Người xưa thường nói: “Chúng ta chỉ có thể kiểm soát được hành động, nhưng không thể kiểm soát được kết quả” Xin Hãy Buông Gánh Nặng Xuống.
(Xem: 1521)
Dù những vật hữu tình hay vô tình đều có cội nguồn hình thành, lá rụng về cội, nước chảy về nguồn.
(Xem: 2465)
Khi bàn về cái tôi, người ta thường nói hóm hỉnh rằng: trong cuộc sống, cái tôi mà thệm dấu nặng thì thành TỘI; cái tôi huyền thì thành TỒI; và cái tôi sắc thì thành.. TỐI.
(Xem: 1655)
Muốn đi vào con đường giải thoát an vui thì phải đi qua con đường vô ngã, phải giải trừ, phải giảm nhẹ tình chấp ngã, không đường nào khác.
(Xem: 1991)
Tôi chưa từng chứng kiến sự ra đi của bất cứ ai. Trước khi mẹ tôi trở nên quá yếu, tôi chưa từng thấy ai bệnh nặng cả.
(Xem: 1950)
xuất gia hay tại gia, giàu hay nghèo, nam hay nữ, trẻ hay già cũng đều phải biết điều tiết, chế ngự tâm mình.
(Xem: 2288)
Có người nói tu không cần học Phật Pháp cũng được, chỉ cần học một pháp môn nào đó rồi chuyên tu pháp môn đó thì kết quả còn tốt hơn học nhiều pháp môn mà không chuyên tu.
(Xem: 1610)
Phật tử, chúng ta phải hằng ngày tự thân tu tập, tụng kinh, niệm Phật, ngồi thiền để tự cải tạo tâm mình theo hướng chân, thiện, mỹ.
(Xem: 1797)
Đừng đặt nặng vấn đề sống, chết. Đừng nghĩ đến điều đó. Chỉ cần thanh lọc tâm trí của bạn, thì điều đó sẽ an bài tất cả mọi thứ.
(Xem: 1687)
Trụ là ở chùa; Trì là gìn giữ trông nom chùa. Nghĩa là đối với sự uỷ thác của thập phương tín thí, nhân dân sở tại phải hết tâm, hết sức.
(Xem: 1858)
Đã xuất gia thì không ai là người ác cả, ác Tỷ kheo dùng để chỉ cho những người xuất gia tiến bộ chậm, chưa chuyển hóa các tập khí xấu ác của chính mình.
(Xem: 2410)
Quốc gia nào cũng vậy, bên cạnh những cái đẹp vẫn có cái xấu. Nếu cái tốt nhiều, cái xấu ít thì không đáng lo ngại.
(Xem: 3375)
Trong cuộc sống thường ngày có nhiều người rất dễ rơi vào tình trạng đau khổ, bởi vì có quá nhiều áp lực, nhiều gánh nặng, nhiều ưu tư, nỗi buồn trong lòng.
(Xem: 2100)
Những thành bại, được mất, hơn thua, tranh đoạt, tham vọng và thù hận v.v… sẽ chẳng có giá trị gì nếu như gần kề với cái chết.
(Xem: 2111)
Theo Thế Tôn, người tu mà không có lòng tin thiện pháp là một biểu hiện của bần cùng.
(Xem: 1567)
Cây phong đầu ngõ đã dần dần chuyển sắc lá. Lá vàng chen lá xanh. Lác đác vài chiếc lá phong chỉ mới úa vàng đã rơi quanh gốc, không theo tiến trình sinh trụ hoại diệt của thiên nhiên.
(Xem: 1836)
Các vị thiền sư tu tập theo pháp Phật khẳng định rằng tuy tâm khônghình dáng nhưng chúng ta có thể phân biệt được lúc nào tâm khỏe mạnh và lúc nào tâm bệnh hoạn.
(Xem: 2180)
Hôm trước, tôi có chia sẻ một phương cách để đối trị vọng tưởng, tâm chạy đi lang thang chỗ này chỗ kia bằng cách...
(Xem: 2117)
Khi có một điều không may mắn, bất như ý xảy đến thì đa phần chúng ta đều nghĩ và thậm chí đổ lỗi là do nghiệp.
(Xem: 1986)
Buông bỏ tất cả để tu hành vốn không bị xem là ích kỷ, thậm chí đó là cao thượng nhưng rũ bỏ trách nhiệm trước một thực trạng gia đình ngổn ngang là không thể chấp nhận, đáng bị phê phán.
(Xem: 2890)
Pháp luân nghĩa là bánh xe Phật pháp. Dhamma trong tiếng Pali (Nam Phạn) có nghĩa là Pháp Bảo, lời dạy từ Đức Phật.
(Xem: 2005)
Nghiệp nói cho đủ là nghiệp quả báo ứng, tức đã gây nhân thì có kết quả tương xứng, và quả đến sớm hay muộn khi hội đủ nhân duyên, hội đủ điều kiện.
(Xem: 2352)
Đây là một lời dạy phù hợp với cái nhìn sâu sắc cốt lõi của Phật giáo: rằng chúng ta đau khổ bởi vì chúng ta tin rằng chúng ta có một cái tôi.
(Xem: 1878)
Một nhóm sinh viên đến chùa để tìm hiểu về đạo Phật và kiến trúc chùa nhằm phục vụ cho chương trình học. Có một em tự giới thiệu mình là tín đồ của đạo Thiên Chúa.
(Xem: 1804)
Duyên khởi cho bài viết này là từ một bản tin BBC News có nhan đề “Thiền định chánh niệm có thể khiến con người xấu tính đi?”
(Xem: 2023)
Đời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không.
(Xem: 2266)
Đức Phật không phải là một vị Thượng đế, vậy thì tại sao giáo huấn của Ngài là một tôn giáo và tại sao Phật tử tôn thờ Ngài như Thượng đế?
(Xem: 1852)
Xưa nay, nhân loại vẫn mơ ước một thứ ngôn ngữ chung, một thứ ngôn ngữ trực tiếp phản chiếu và thông diễn mọi sắc thái của thực tại sống động
(Xem: 2212)
Giáo pháp tứ y trong đạo Phậtgiáo pháp nói về bốn phương pháp thực tập sự nương tựa (y cứ) dẫn đến giác ngộ giải thoát.
(Xem: 2176)
Giáo pháp của Đức Phật tuyên thuyết là một sự trải nghiệm sinh động mang tính ứng dụng rất thiết thực chứ không phải là những giáo thuyết
(Xem: 2714)
Duyên khởi cho bài viết này là từ một bản tin BBC News có nhan đề “Thiền định chánh niệm có thể khiến con người xấu tính đi?”— và từ một số cuộc nghiên cứu khác đã giúp chúng ta có cái nhìn đa diện hơn về Thiền chánh niệm, một pháp môn nhà Phật đang thịnh hành khắp thế giới.
(Xem: 1866)
Mặt trời khi xuất hiệnrạng rỡ, bừng sáng, dứt khoát xóa tan bóng tối để chiếm lĩnh cả không gian của thiên địa càn khôn. Mặt trăng thì không như vậy.
(Xem: 1776)
Từ cạnh tranh sinh tồn giữa các loài sinh vật, cho đến mâu thuẫn xã hội, hận thù tranh chấp, là những nét đặc trưng trong lịch sử tiến hóa, không chỉ riêng loài người.
(Xem: 2078)
Phật tử chúng ta được biết rằng, đã quy y Tam bảothọ trì năm giới ...
(Xem: 1875)
Hơn nửa đời người, hay cả cuộc đời, nếm đủ đắng cay buồn tủi, niềm vui thì khiêm tốn, nỗi buồn quá mênh mông. Chòng chành theo con thuyền thân phận, lúc tàn khoảnh khắc theo cổ máy thời gian, nhìn lại trong rêu phong tĩnh lặng, trên khuôn mặt nhiều nếp chập chùng của ưu phiền, mới hiểu rằng “Ta có đại hoạn do ta có thân. Nếu ta không thân sao có đại hoạn”.
(Xem: 1948)
Khi mà vật chất chi phối cuộc sống, khi mà kinh tế làm chủ đạo nồng cốt kiến trúc xã hội, đạo đức truyền thống dân tộc và nhân cách con người trở thành thứ yếu.
(Xem: 2150)
Đạo Phật nói cuộc đời là biển khổ mênh mông không có ngày thôi dứt, vì nhân loại lúc nào cũng...
(Xem: 2022)
Gần đây một báo cáo Trung tâm nghiên cứu Pew, bể tư duy lớn thứ ba ở Washington, DC, dự đoán rằng một số tôn giáo lớn trên thế giới sẽ mở rộng...
(Xem: 2119)
Sống trong tư duy phân biệt đối đãi ở đời không chuyện gì không phải thị phi (đúng sai).
(Xem: 2162)
Hằng năm vào ngày 28 tháng 6 lần lượt mỗi chùa tại Đức tổ chức sinh nhật cho Hòa Thượng Phương Trượng Tổ đình Viên Giác.
(Xem: 1901)
Từ lâu, trong đời sống an tịnh, mỗi hành giả đều tự biết làm đẹp mình bằng hạnh đầu đà giữ giới.
(Xem: 2010)
Thế giới quan Phật giáo chỉ ra mối quan hệ cơ bản của mọi sự vật hiện tượng là quan hệ nhân quả.
(Xem: 2145)
Ngày nay, thiền định không những được biết đến qua tên tuổi các vị Thiền sư, qua những công án thiền, mà còn thực sự đi sâu vào đời sống tu tập nội tâm của mỗi người.
(Xem: 2095)
Rốt cuộc một mình. Một mình thôi. «Trời cao đất rộng, một mình tôi đi, một mình tôi đi... Đời như vô tận. một mình tôi về, một mình tôi về... với tôi!»
(Xem: 1632)
Bao tao nhân, mặc khách; bao ngôn ngữ của con người đã không tiếc lời ca tụng về Mẹ. Mẹ của tôi. Mẹ của anh. Mẹ của con và Mẹ của tất cả mọi người.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant