Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Phật Là Người Mang Dép Ngược

12 Tháng Chín 202019:42(Xem: 5275)
Phật Là Người Mang Dép Ngược

PHẬT LÀ NGƯỜI MANG DÉP NGƯỢC

 

Cách đây hơn 30 năm, tôi được một người bạn đạo kể cho nghe câu chuyện “Phật là người mang dép ngược’. Nghe câu chuyện anh kể, tôi vô cùng xúc động Tôi rất trân quý câu chuyện ấy và ghi sâu vào tâm mình. Và thời gian ấy mỗi năm khi đến chùa vào dịp Lễ Vu Lan, tôi được kết lên áo một đóa hoa hồng. Thật hạnh phúc, thật vui sướng biết bao vì rằng mình còn mẹ ở trên đời! Có mẹ ở gần, được mẹ nâng niu, dạy dỗ. Tạ ơn cha mẹ đã sinh con ra ở thế gian này! Tạ ơn cha mẹ vì con được làm con của cha mẹ; được hưởng phước đức lớn lao của cha mẹ cho nên con mới được phước duyên gặp Phật pháp, được học Phật và hành trì theo lời dạy dỗ của Phật. 

 

Câu chuyện “Phật là người mang dép ngược” này chắc hẳn rất nhiều người biết; nhưng tôi xin phép tác giả Nguyên Thuyền - Trần Tuyết Hoa cho tôi được trích dẫn bài “ĐÔI DÉP NGƯỢC” để nhiều độc giả xem lại trong Mùa Vu Lan năm nay. Tôi vô cùng đội ơn

 

Sau đây xin kính mời quý độc giả đọc lại câu chuyên cảm độngvô cùng ý nghĩa “ĐÔI DÉP NGƯỢC”. Và sau khi quý vị đọc xong bài này, tôi sẽ xin phép kể cho quý vị nghe về chuyện mà vị “Phật Mang Dép Ngược” đã trợ duyên, nâng đỡ tôi được dự phần vào giáo pháp của 

Như Laiquý báu biết dường nào!

 

[1]”ĐÔI DÉP NGƯỢC
(Tựa đề bài gốc : Phật ở đâu bây giờ ?)
Nguyên Thuyền - Trần Tuyết Hoa

Ngày xưa, vào thời Đức Phật còn tại thế, có hai mẹ con nhà nghèo sống thanh đạm, ấm cúng dưới một túp lều tranh giữa khu vườn chuối xanh um, mát mẻ. Những ngày nghỉ học, cậu bé thường mang chuối ra chợ bán, phụ giúp mẹ. Hôm nay, trong lúc hai mẹ con hái chuối về bán, bé chợt trông thấy buồng chuối xanh tươi đẹp quá, bèn thưa :- Mẹ ơi, ngày mai khi con bán hết chuối xong, mẹ cho phép con đi tìm Phật để dâng Ngài buồng chuối tươi đẹp này mẹ nhé.

– Con nói sao, đi tìm Phật à ? Con biết Phật ở đâu mà tìm ?

– Mấy hôm rồi con nghe bà con ở chợ bàn tán xôn xao rằng Phật đã về ngồi thiền trong cánh rừng gần đây mẹ ạ ! Cho con đi mẹ nhé ?

– Thật vậy sao ? Phật về gần đây à ? Thế thì con đi nhớ về sớm nhé !

– Dạ ! Thưa mẹ, con không để mẹ chờ quá hai ngày đâu.

Thế rồi, bé mang giỏ chuối ra đi, lòng hân hoan rộn rã. Khi đã bán hết chuối rồi, em nâng niu cẩn thận mang buồng chuối đẹp nhất đi vào rừng. Gặp ai em cũng hỏi xem có thấy Phật ngồi ở đâu không ? Nhưng ai cũng lắc đầu không thấy !
Hai ngày trôi qua nhanh nhưng đối với người mẹ tựa cửa mong chờ con từng giờ, sao mà lâu quá ! Bà quay quắt ra vào không yên, lòng bồn chồn lo lắng! Bên ven rừng, cậu bé cũng bắt đầu lo. Nhìn buồng chuối ngả màu vàng tươm, em đã cố đi nhanh khắp cả khu rừng suốt hai ngày rồi mà vẫn không tìm thấy Phật ở đâu ? Mệt mỏi và chán nản, em đang định quay về thì gặp một ông lão râu tóc bạc phơ, dáng vẻ hiền lành, em mừng quá :

- Thưa ông, ông có biết Phật đang ngồi thiền ở đâu không ? Xin ông làm ơn chỉ dùm cho cháu với ?!

Ông lão hỏi lại :

- Cháu tìm Phật để làm gì ? Mà sao lại muốn tìm Phật ?
– Thưa ông, cháu muốn tìm Phật để dâng lên Ngài buồng chuối tươi đẹp nhất vườn cháu đây và … và muốn xin Ngài giúp cho mẹ cháu được … được khỏe mạnh để sống lâu với cháu ông ạ !
- À ra thế, cháu đúng là cậu bé hiếu thảo ! Vậy thì từ bây giờ trên đường đi, cháu cứ nhìn thấy có ai mang đôi dép ngược thì người đó chính là Phật đấy. Nhớ nhé!
- Dạ vâng ! Cháu xin cảm ơn ông nhiều lắm. Ông thật tốt quá !
Rồi bé hăng hái đi tiếp, lòng bừng vui trở lại sau hai ngày hoang mang ủ rũ. Em đi nhanh hơn và nhìn vào chân của tất cả những ai qua đường … Nhưng sao không thấy có ai mang dép ngược ?! Một ngày nữa lại trôi qua mà vẫn không nhìn thấy ai mang dép ngược. Buồng chuối đã vàng rục rã hết rồi ! Bé vô cùng thất vọng, buồn chán ê chề. Lần này đành phải quay về thôi ! Em bước đi thiểu nãomệt mỏi rêm người, lòng buồn rầu lo sợ, không biết mẹ ở nhà ra sao ? Hứa với mẹ đi có hai ngày mà hôm nay là ba ngày rồi. Chắc chắn mẹ lo buồn ghê lắm ! Biết về nói sao với mẹ đây ?!
Thật vậy, ba ngày qua sao mà dài lê thê, đốt cháy ruột gan người mẹ đang lo sợ cho con gặp phải chuyện chẳng lành, bà niệm Phật ngày đêm. Hôm nay cũng vậy, bà ngao ngán nhìn những tia nắng chiều cuối cùng héo hắt rơi rớt xuống chân trời tây … lòng khắc khoải chơi vơi ! ... Trong hoang tưởng, bà nghe như có tiếng con mình đang gọi khe khẻ, xa xa … Ồ ! Không, giọng con nghe càng gần, mệt mỏi, não nề :
- Mẹ ơi ! Con về đây ! Con không tìm thấy Phật đâu hết mẹ à ! Vậy mà con đã để mẹ ở nhà một mình buồn lo mấy ngày qua. Con thật có lỗi. Xin mẹ tha thứ cho con ! Mẹ ở nhà có đau ốm gì không ?
Bà mẹ vụt phóng mình như bay, lao nhanh ra cửa với tất cả nỗi mừng vui trong lòng sau mấy ngày đợi mong và lo sợ. Bà ôm đầu con vừa mừng vừa khóc :
- Trời ơi ! Con tôi ! Con về thật rồi đây ! Không gặp tai nạn gì chứ ? Lạy Phật gia hộ. Chúng con xin đội ơn Ngài !...
Bé vội quỳ xuống ôm chân mẹ nức nở ... Thình lình em đứng vụt lên kinh ngạc, lắp bắp :
- Ôi ! Đôi dép ngược! Đôi dép ngược đây rồi ! Là mẹ … Là mẹ sao ? Mẹ ơi! Mẹ đang mang đôi dép ngược. Mẹ chính là Phật của con đây rồi.
Người mẹ cười thản nhiên :

- Có gì đâu con ! Mấy ngày nay mẹ mong con ghê quá, nên quên hết tất cả, khi nghe tiếng con về. Mẹ đã quá đỗi vui mừng, vội chạy vù ra … xỏ chân lộn dép !
Vậy thì … Thưa mẹ ! Mẹ mãi mãi là Phật trong lòng con đó mẹ ơi !”

 

Ôi qua câu chuyện “ĐÔI DÉP NGƯỢC” trên đây, thật là hạnh phúc biết bao cho những ai cha mẹ còn sống trên đời. Bởi vì trong Kinh Đại Tập, Đức Phật có dạy rằng: “Hiếu với Mẹ Cha tức là kính Phật. Nếu ở đời không có Phật thì hãy khéo thờ cha mẹ như phụng thờ Phật vậy”. 

 

Sau đây xin phép được kể cho quý vị nghe về câu chuyện tôi đã được vị “Phật mang dép ngược” trợ duyên, nâng đỡ tôi lên chiếc bè giáo pháp Như Lai như thế nào nhé?

 

Tôi xin được kể có đầu có đuôi (nhưng sẽ gọn chi tiết để không làm mất thời gian của quý vị). 

Vào năm 1978, tôi về quê tại Bến Tre. Mẹ tôi khi ấy đã lớn tuổi, và tôi biết rằng người Việt Namtruyền thống rất hay, rất đúng, rất quý. Đó là thời khắc quý báu để quay về tâm linh, quay về tìm ý nghĩa đích thực của đời người về cuộc đời giả tạm đầy đau thương, lọc lừa, dối gian; hư danh, của cải vật chất phù du, … tất cả chỉ như chiêm bao mộng mị! Gia đình tôi có đạo gốc là Đạo Cao Đài. Nhưng khi tìm đến Đạo, thì tôi phải quay gót trở về nhà. Bởi vì tôi biết rằng không thể tìm được “đạo” nơi chốn ấy. (Tôi xin phép không nêu nguyên nhân và sự giải thích ở đây vì sẽ làm mất thời giờ của quý vị)

 

Sau đó, nhiều lần tôi tìm cách phân tích, giải thíchthuyết phục mẹ tôi tìm hiểu về Đạo Phật, thì nhiều lần bị bà mắng vì đã “xúi” bà bỏ đạo gốc của ông bà. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn tìm cách thuyết phục mẹ tôi rằng con đường đạo đức truyền thống của ông bà hướng dẫn thì mình đâu có bỏ; nhưng con đường ông bà đi trước đã đến chỗ bế tắc. Nếu bây giờ mình cố chấp giữ đạo ông bà, thì mình bị dậm chân tại chỗ, đạo đức không thể thăng tiến mà có thể bị thoái luicạm bẫy ô uế của thế gian. Thì khi đó tưởng là hiếu thuận với ông bà, tưởng là không bỏ đạo. Nhưng thực chất lại chính là đi ngược lại với truyền thống đạo đức của ông bà; lại chính là ‘bỏ đạo”.

Sau cùng mẹ tôi đồng ý cải đạo: tìm hiểuquy y Tam Bảo. (Mẹ tôi đồng ý vì do tôi ăn nói giỏi giang chăng? Không! Tôi chắc chắn không phải như thế. Mà chắc chắc rằng điều đó xuất phát từ tình yêu bao la, rộng lớn, thương con vô bờ bến của người mẹ. Khi tôi nhiều lần thuyết phục mẹ. Có lẽ rằng mẹ tôi nhìn thấy thành ý tôi dành cho mẹ. Mẹ biết rằng tôi có được một đôi chút gọi là hiếu thảo đối với mẹ, và mẹ đã đồng ý. Mẹ đã đồng ý vì thương con và tin tưởng vào thành ý của con. Con tạ ơn mẹ! 

 

Do sự thành tâm hướng Phật cầu đạo, tìm chân lý, tìm pháp môn hành trì cứu cánh giải thoát, nên chúng tôi được Phật từ bi gia hộ. Phật khơi, gợi cho chúng tôi từng bước trên hành trình tìm về xứ Phật. Đầu tiên chúng tôi gặp một nhóm bạn đạo rủ rê nhau hành thiền ngoại đạo. Và rồi tôi cảm nhận rằng đó không phải là chánh pháp. Chúng tôi không hành trì theo pháp thiền ngoại đạo đó nữa; nhưng trong tâm tôi vô cùng khao khát chánh pháp! (Đó là những thử thách khởi đầu)

Khoảng 1987, do được người giới thiệu chúng tôi tìm đến Thiền Viện Thường Chiếu để tìm cầu, học hỏi về giáo lý Phật Đàpháp môn tu học. Nhiều lần tìm về Thiền viện và được các thầy hướng dẫn về cách học giáo lý cũng như cách thức tọa thiền. Chúng tôi trỏ về Bến Tre tiếp tục cuộc sống thường nhật và thực hành Phật pháp.

Mẹ tôi là một người rất có ý chí, bà thực tập tọa thiền theo thời khóa nghiêm túc. Bà nghe nói ngồi thiền theo tư thế “kiết già” là tốt nhất nên bà cũng cố gắng tập, cố gắng kéo 2 chân tréo theo thế ngồi hoa sen (dầu rất là khó khăn). Bà cũng nghe nói là ngồi được 2 tiếng trở lên sẽ có hiệu quả. Và như vậy là bà cũng cố gắng ngồi được 2 giờ đồng hồ. Và vẫn kiên trì tập đều đặn mỗi ngày. Do lớn tuổi nên bà chủ yếu là hạ thủ công phu vào mỗi tối. Thỉnh thoảng nghe băng thuyết pháp của Viện chủ Thiền viện Thường Chiếu để củng cố đức tinứng dụng pháp thoại của Ngài vào cuộc sống. Rồi từng ngày trôi qua, lại từng ngày trôi qua; hết đêm lại ngày, hết ngày lại đêm!  Nhưng về ý nghĩa rốt ráo của “Đạo” thì mịt mờ! Đâu là chân tâm-bản tánh? Đâu là bến bờ giải thoát?

 

Tôi cũng có thực tập tọa thiền với mẹ tôi; nhưng dầu cảm thấy rằng mình có ý chí, mình nỗ lực, cố gắng hành trì nhưng chờ hoài cũng không thấy điều mình khát khao, ao ước! Như thế là thế nào? Chẳng lẽ Phật không nhận ra thành tâm, thành ý của mình sao? Sao vô lý như vậy? Rõ ràng mình có chí lớn mà? Rõ ràng sự quyết tâm của mình đâu có tệ? Vậy sao kết quả lại không khả quan? Hay là … ? hay là … ? Rồi 

thắc mắc này tiếp nối với thắc mắc khác. 

Thậm chí dần dần nó lại chuyển hướng sang hoài nghi! Phật pháp có thật là chân lý, hay chỉ là truyền thuyết do con người tưởng tượng ra mà thôi? Rồi truyền thuyết tiếp nối truyền thuyết! Và dã tưởng lại tiếp nối dã tưởng? Giữa thế kỷ XX này có còn tồn tại những chuyện linh thiêng, cảm ứng, ly kỳ huyền hoặc nữa không? Ôi! Đầu óc tôi cảm thấy mơ hồ, tôi cảm thấy hoang mang, lòng xao xuyến cùng bao nghi hoặc. Con đường tôi đang đi, công phu tôi đang hạ thủ có đúng không? Có phải là phương pháp để tìm ra chân lý không? Hay thật ra tôi chỉ đang thực tập theo một hệ thống triết lý mơ hồ, làm một cách vô vọng; làm hoài, làm mãi để rồi cuối cùng đi đến ngõ cụt, đến chỗ cùng đường-bế tắc không? Tôi tự hỏi mình, rồi tôi tự tìm câu trả lời nhưng … không có đáp án! Rồi … cứ thế, cứ thế mà tiếp diễn từng ngày qua từng ngày; từng tháng qua từng tháng, rồi từng năm qua từng năm, … Tôi như đang đi qua một hang sâu thẳm, dài ngoằn, tối đen, không thấy ánh sáng ở cuối đường. Chỉ biết lầm lũi đi trong hy vọng mong manh!

 

Nhưng điều làm tôi đau khổ nhất không phải là bản thân tôi. Dẫu ra sao cho chính tôi thì tôi cũng không sợ. Mà điều làm tôi dằn vặt không yên là “mẹ tôi sẽ như thế nào?”. Mẹ thì tuổi ngày một cao, sức khỏe ngày một yếu. Vô thường thì không ai ấn định được bởi nó đâu cố định. Nếu việc lớn chưa xong mà con quỹ vô thường nó đến thì phải làm sao? Càng nghĩ tôi càng thấy lo sợ, áy náy tâm bấn loạn không yên. Và càng nghĩ tôi lại càng thấy mình có lỗi với mẹ bởi vì chính tôi là người xúi giục mẹ đến với đạo. Và bây giờ lại chỉ đi đến chỗ bế tắc, tuyệt vọng, cùng đường! Quả là tội lỗi tôi đối với mẹ vô cùng lớn. Phải chi tôi để mẹ thảnh thơi an dưỡng tuổi già thì có lẽ ít nhọc nhằn hơn biết bao nhiêu! Tôi càng nghĩ thì tôi lại càng tự trách mình. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi là người cột gút thì chính tôi phải là người mỏ gút. Tôi phải mạnh mẽ hơn, phải kiên tâm trì chí hơn nữa. Tôi phải tìm được câu trả lời. Vâng! Tôi phải tìm được đáp án. Tôi không thể bỏ cuộc.

 

Và cứ như thế mỗi ngày mỗi ngày, lúc sáng thức dậy, khi chào mẹ thì tôi lại quay về chính mình mà trong tâm tự sám hối, ăn năn tội với mẹ, và lòng tôi lại quặn đau vì “việc lớn chưa tỏ”. Rồi trong ngày cứ giây phút bất chợt nào tôi nhìn thấy mẹ là tôi lại quay về chính mình mà trong tâm tự sám hối, ăn năn tội với mẹ, và lòng tôi lại quặn đau vì “việc lớn chưa tỏ”. Cứ như vậy cho đến tối, lúc thấy mẹ chuẩn bị ngủ rồi thì tôi lại quay về chính mình mà trong tâm tự sám hối, ăn năn tội với mẹ, và lòng tôi lại quặn đau vì “việc lớn chưa tỏ”. 

 

Thưa quý vị, và ngày qua ngày tôi tiếp tục sống như vừa tả ở đoạn trên đây và quý vị có cảm thấy là sống như vậy có quá bi quan, yếu hèn không? Có đơn điệu và chán ngán không? Tôi cho rằng quý vị có thể nghĩ như vậy. Nhưng tôi xin thưa một điều là kết quả lại ngược với những suy nghĩ thường tình. Nó vượt quá sự suy nghĩ, thế gian khó mà tưởng tượng kết quả lại diệu kỳ như thế. Quý vị đã đoán ra chưa?

Tôi xin thưa tiếp rằng, mỗi ngày tôi tiếp tục sống như vậy. Và sự thống hối ăn năn tội lỗi của tôi mỗi ngày một LỚN THÊM LÊN, MẠNH THÊM LÊN. Tôi hành trì việc ấy ngày càng khít khao hơn, miên mật hơn, không để gián cách. Vâng, đúng là việc ấy ngày càng LỚN THÊM LÊN, MẠNH THÊM LÊN. Và nó đã trở nên kiên cố thành một phiến lúc nào tôi không hay. Tôi chăm bẳm vào nó mõi ngày không rời. 

Kính thưa quý vị, rồi đến một ngày nó bỗng dưng nó chợt vở ra, tan biến và dẫn tôi vào một trạng thái không còn tí gì gọi là “nghi hoặc’ nữa. Và khi ấy tôi chỉ biết đảnh lễ. Tạ ơn chư Phật thập phươngtình thương yêu rộng lớn các Ngài dành cho tất cả chúng sanh. Và chính khi ấy, tôi nhận biết rằng lời Phật dạy không bao giờ gian dối.

 

Nay kính cẩn ghi những lời này, xin gửi đến quý Phật tử nào may mắn Cha, Mẹ còn mạnh khỏe thì đó là phước lớn không gì sánh được trên cõi đời này. Quý vị nên tạ ơn chư Phật vì các Ngài luôn dạy dỗ chúng ta hiếu kính Cha Mẹ như phụng thờ chư Phật. Và món quà mà chúng ta dâng lên Cha Mẹ để chúc thọ, chúc sức khỏe của quỹ Ngài không gì lớn lao và ý nghĩa cho bằng mình nỗ lực tìm ra “VIỆC LỚN SANH TỬ” để kính trình lên Cha Mẹ. Và sức mạnh giúp chúng ta có thể làm được “việc lớn” ấy (thế gian này không thể sánh được, thậm chí không thể có được) chính là CHA, MẸ của chúng ta. Vâng chính Cha Mẹ chúng ta là nguồn lực thiêng mạnh mẽ nhất (Chư Phật cũng rất đẹp lòng vì điều này) giúp chúng ta ‘SÁNG ĐẠO”. Xin kính chúc quý vị vận dụng được tình yêu thương của Cha Mẹ để bước vào “Cổng” khu vườn Như Lai.

Nam Mô a Di Đà Phật

Kính ghi,

 

Cư sĩ Nguyễn Tấn Phát



[1] Trên Đường Học Phật, ĐÔI DÉP NGƯỢC,  https://www.facebook.com/TrenDuongHocPhat/posts/806477632763122/

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 1256)
Mỗ là quan chức thường thường bậc trung, tuy chưa phải là đại gia nhưng cũng có thể gọi là gìau sang có máu mặt.
(Xem: 1549)
Trong rất nhiều phương pháp tu tập thì phòng hộ các căn (bảo vệ các giác quan) được Đức Phật giảng dạy rất chi tiết.
(Xem: 2039)
Quán tưởngphương pháp Phật tử áp dụng hằng ngày, luyện cả thân tâm, đem lại sự hòa hợp giữa tinh thầnvật chất, giữa con ngườithiên nhiên.
(Xem: 1792)
Hành động phản ánh được ý thức, tính cách của mỗi người, lời nói, suy nghĩ thế nào sẽ biểu hiện ra hành động như thế đó,
(Xem: 1142)
Hôm ra mắt đợt đầu 29 cuốn của Thanh Văn Tạng trong công trình phiên dịch Đại Tạng Kinh Việt Nam do Hội Đồng Hoằng PhápHội Đồng Phiên Dịch Tam Tạng Lâm Thời tổ chức tại Little Saigon, Miền Nam California, Hoa Kỳ, vào ngày 19 tháng 3 năm 2023
(Xem: 1320)
Đạo Phật được biết đến như một tôn giáo hiền hòa nhất và điều đặc biệtcuộc đời vị lãnh đạo tinh thần tối cao của đạo Phật gắn liền với những cái cây.
(Xem: 1371)
Là một tiến trình tự nhiên của con người và muôn loài, bệnh vốn là một giai đoạn của vòng luân hồi sanh tử, là một phần của quy luật thành - trụ - hoại - không.
(Xem: 1657)
Dĩ nhiên là người phàm chúng ta không ai thấy được địa ngục, trừ Đức Phật và các bậc Thánh La-hán.
(Xem: 1437)
ghiệp là tất cả những hành động có tác ý, biểu hiện thường xuyên bằng thân, khẩu, hay ý.
(Xem: 1300)
Phật giáo không chỉ chủ trương từ bi đối với con người, tôn trọng đối với mọi sinh mệnh mà còn phải bảo vệ môi trường sống thiên nhiên,
(Xem: 1446)
Thật sự chúng ta chỉ có một trách nhiệm, tìm đọc và tìm hiểu những lời Phật dạy thật sự là những lời dạy của đức Phật,
(Xem: 1384)
Trước đây, vào thời niên thiếu, tôi chưa từng tín ngưỡng bất kỳ một tôn giáo nào. Tôi đang đứng giữa ngã tư đường, không Phật cũng không Đạo.
(Xem: 1698)
Mỗi người trong chúng ta, ai cũng có một cái “Tôi” và tính chấp thủ, nhưng có người ý thứcquán chiếu được điều đó
(Xem: 1403)
Cửa vào bất nhị, còn gọi là pháp môn bất nhị, từ xa xưa đã được truyền dạy từ thời Đức Phật, chứ không phải là hậu tác của chư tổ Bắc Tông,
(Xem: 1353)
Nhưng giới khoa học vẫn còn hoang mang trong nhận định thế giới vật chất đời thường là ảo, không có thực thể.
(Xem: 1369)
quan niệm rằng người có danh phận, giàu sang là do phước và cúng dường, hộ trì người có phước thì được phước nhiều hơn?
(Xem: 1448)
Hai từ chiến tranh, không ai trong chúng ta là không nghe đến. Trong quá khứ đã có rất nhiều cuộc chiến tranh xảy ra trên quả địa cầu nầy,
(Xem: 1615)
Kinh Thủ Lăng Nghiêm có tên gọi đầy đủ là :"Kinh Đại Phật Đảnh Như Lai Mật Nhân Tu Chứng Liễu Nghĩa Chư Bồ Tát Vạn Hạnh Thủ Lăng Nghiêm",
(Xem: 1524)
Tôi nhớ lần nào gặp Đại sư cũng thấy Ngài mặt mày hồng hào, tinh thần khang kiện.
(Xem: 1479)
Trong rất nhiều phương pháp tu tập thì phương pháp phòng hộ các căn môn được Đức Phật giảng dạy rất chi tiết.
(Xem: 1332)
Kể từ khi con người biết xử dụng tiền bạc làm đơn vị trao đổi mua sắm đến nay, thì không ai là không cần đến tiền!
(Xem: 1428)
Đối trong nhà Phật thì thế gian gồm có khí thế gianchúng sanh thế gian.
(Xem: 1137)
Đây là một trường hợpThiền sư Thích Nhất Hạnhcộng đồng của Thầy đã thay đổi cuộc đời của một người.
(Xem: 1885)
Tam tam-muội là chỉ cho ba loại định, tức là ba loại pháp môn quán hành của Phật giáo, được xem như là nguyên lý thực tiễn của Thiền định. Định có nghĩa là tâm hành giả trụ vào một đối tượng nào đó khiến cho ý không bị tán loạn, dần dần tâm ý trở nên trong sáng và phát sinh trí tuệ.
(Xem: 1320)
Đời tôi gần giống như cuộc đời của cậu bé mồ côi ở Viện Dục Anh trong văn Vũ Trọng Phụng. Chúng tôi đều sinh ra dưới một ngôi sao xấu. Từ những ngày còn bé tôi đã không có một cái gì để gọi là riêng tư. Đời tôi gắn liền với tập thể, lớn lên và nương tựa vào tập thể.
(Xem: 1484)
Để giúp người Phật tửđời sống đạo hạnh, đức Thế Tôn đưa ra năm giới căn bản.
(Xem: 2815)
Tinh thần hòa hiệp là ý nghĩa sống lành mạnh an vui, tinh thần của một khối người biết tôn trọng ý niệm tự tồn, và xây dựng vươn cao trong ý chí hướng thượng.
(Xem: 1490)
Khi con gái tôi còn nhỏ, tôi vẫn thường đưa con đến chùa lễ Phật, học tiếng Việt, sinh hoạt văn hóa Việt…
(Xem: 1660)
Điều phi đạo là những việc dẫn đến sự hao tài, thứ nhất đó là đam mê cờ bạc.
(Xem: 1541)
Chu Lợi Bàn ĐặcMa Ha là hai anh em sinh đôi sinh ra trong một gia đình Bà la môn ở thành Xá Vệ (Sravasti - Ấn Độ).
(Xem: 1976)
Nếu có ai đó hỏi Phật Pháp có gì hay thì những người đệ tử Phật sẽ trả lời như thế nào?
(Xem: 1518)
Thiền phái Trúc Lâm Yên Tử do Phật Hoàng Trần Nhân Tông khai sáng trong khoảng cuối thế kỷ 13.
(Xem: 1718)
Thiền phái Trúc Lâm Yên Tử do Phật Hoàng Trần Nhân Tông khai sáng trong khoảng cuối thế kỷ 13.
(Xem: 1928)
Trong suốt cả Pháp Bảo Đàn Kinh, là những lời dạy của Lục Tổ, ngài chỉ hai lần nói đến hai chữ “từ bi”:
(Xem: 2092)
Thông thường, người ta thường nghĩ “làm phước” là phải làm điều gì đó to lớn, mang tính cho và nhận bằng những vật phẩm...
(Xem: 1563)
Từ góc độ văn hóa có thể thấy ở Phật giáo Việt Nam nói chung và Thiền phái Lâm tế Chúc Thánh nói riêng, có những giá trị văn hóa tiêu biểu
(Xem: 2551)
Đối với người thế gian, tài sản quý giá nhất của họ chính là gia đình, của cải vật chất, công danh sự nghiệp, nhưng với người xuất gia thì đó là trí tuệ.
(Xem: 1659)
Phàm có sinh thì có tử, đó là lẽ thường trong cuộc đời. Vạn sự vạn vật đều vận hành theo quy luật sinh ra, tồn tại, thay đổi, hoại diệt (gọi là sinh, trụ, dị, diệt)
(Xem: 1842)
Nguyễn Du không những là một thi hào lớn của Việt Nam mà còn là nhà Phật học uyên bác. Ông từng viết trong bài thơ “Chiêu Minh Thái Tử Phân Kinh Thạch Đài” lúc đi sứ sang Tàu vào triều Nguyễn, đầu thế kỷ 19 rằng,
(Xem: 1787)
Việc chọn “ngày lành tháng tốt” để tiến hành những công việc hệ trọng trong đời sống của người Việt, được biết bắt nguồn từ thói quen do ảnh hưởng văn hóa, tập tục cổ xưa
(Xem: 1539)
Phật giáo trước hết là một tôn giáo, vì thế những tư tưởng của giáo lý Phật giáo không đề cập nhiều tới những vấn đề triết học...
(Xem: 2292)
“… Đêm qua trăng mọc trên đồi, thấy tâm tịch lặng không người, không ta, ai hỏi thì nhấc cành hoa, thấy gì, được thấy, đều xa muôn trùng …”
(Xem: 1722)
Tôi thường thắc mắc tại sao mình dự tính làm điều này thì có khi lại đổi sang làm chuyện khác mà mình không hề suy tính được.
(Xem: 1784)
Sống trong đời này, chúng ta thường hay nghe những ngôn từ bình dị, than thở rằng: “Trần ai - trong cõi tạm, là gì - ra sao?”
(Xem: 1657)
Theo kinh Đại bát Niết-bàn (Trường bộ kinh), trước lúc viên tịch, Thế Tôn an cư mùa mưa tại Baluvā, bị bệnh trầm trọng, rất đau đớn.
(Xem: 2030)
Khi mới vào đạo, điều đầu tiên chúng ta được dạy là không nhìn lỗi của người khác.
(Xem: 2006)
Sống ở đời ai cũng mong cầu được hạnh phúc. Hạnh phúc là gì?
(Xem: 2159)
Ở đời bất cứ sự kiện nào xảy ra cũng có nguyên do của nó. Như bài kinh “Bát Đại Nhân Giác” xuất hiện trên thế gian này cũng không ngoại lệ.
(Xem: 1657)
Hai chữ vô thường rất quen thuộc với mọi người chúng ta, trong đời sống hàng ngày ai ai cũng nghe và nói.
(Xem: 1970)
Tư tưởng nhân quả Phật giáotư tưởng nổi bật trong nhân sinh quan Phật giáo.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant