Những Khoảng-trống, Mà Không-trống !
Huệ Trân
Tiếng chuông điểm dứt Bát Nhã Tâm Kinh như hoà vào không gian tĩnh lặng khiến làn gió thoảng qua cũng dịu dàng ngân theo lời kinh vi diệu “ … Sắc tức thị không. Không tức thị sắc …”
Gió chỉ kịp nghe như vậy vì gió còn tiếp tục bay xa. Nhưng âm thanh không chỉ ngân theo tiếng chuông gia trì, mà gió ngỡ như tiếng đại hồng chung thỉnh lên mỗi sớm mai mới khiến gió thêm năng lượng, nâng những cánh diều đang la đà, lướt gió mà lên cao, vượt non ngàn, qua mây trắng …
Ba nghiệp lắng thanh tịnh
Gửi lòng theo tiếng chuông
Nguyện người nghe tỉnh thức
Vượt thoát nẻo đau buồn.
Công phu sáng chủ nhật, hành trì theo Nhật Tụng Thiền Môn Làng Mai có thời tụng kinh Hải Đảo Tự Thân. Kinh được kết tập khi Đức Thế Tôn và tăng đoàn dừng bước trong khu Vườn Xoài bên bờ sông Bạt Đà La, thuộc vương quốc Ma Kiệt Đà. Hôm đó là ngày rằm và là thời điểm hai tôn giả Xá Lợi Phất và Mục Kiền Liên vừa nhập diệt không lâu!
Sau khi trải toạ cụ, ngồi trước đại chúng, Đức Thế Tôn đưa mắt quan sát rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
“Nhìn đại chúng hôm nay, tôi thấy một khoảng trống lớn. Đó là vì hai thầy Xá Lợi Phất và Mục Kiền Liên đã nhập Niết Bàn. Trong phái đoàn Thanh Văn của chúng ta, hai vị Xá Lợi Phất và Mục Kiền Liên là những người có tài năng đầy đủ nhất về các phương tiện thuyết pháp, khuyên bảo, dạy dỗ và biện thuyết” (*)
Đức Thế Tôn thở thật sâu, rồi nói tiếp, chậm rãi hơn, như để thính chúng thấm được từng lời:
“Các vị đừng vì sự kiện hai thầy Xá Lợi Phất và Mục Kiền Liên nhập diệt mà ưu sầu, khổ não! Một cây đại thụ thì có đủ rễ, thân, lá, cành, hoa và quả sum suê tươi tốt, nhưng chúng ta biết, những nhánh lớn sẽ bị tàn lụi và gãy trước những nhánh nhỏ. Cũng như trên dãy núi châu báu kia, đỉnh cao nhất là đỉnh sẽ sụp đổ trước. Muốn cho chúng còn hoài mà không hoại diệt là chuyện không thể xảy ra! “ (*)
Đức Thế Tôn lại nhìn khắp đại chúng, như nhận ra vẻ ưu sầu đang chuyển hoá, những hạt lệ nhớ thương đang ngừng rơi; và Cha Lành ân cần dạy tiếp:
“Vì vậy quý vị phải thực tập làm Hải Đảo Tự Thân, quay về nơi hải đảo tự thân để nương tựa nơi hải đảo tự thân, quay về nơi Hải Đảo Chánh Pháp để nương tựa nơi hải đảo chánh pháp mà không nương tựa vào một hải đảo nào khác …”(*)
Những lời Đức Thế Tôn chỉ dạy và an ủi đại chúng trong đêm trăng rằm đó đã khai mở trong tâm thính chúng những điều mầu nhiệm.
Những nhánh lớn, theo luật vô thường mà hoại diệt trước, nhưng đại thụ vẫn còn đây! Chính những nhánh lớn vừa biến đi, đã và đang góp sức bồi dưỡng những nhánh nhỏ xanh tươi để đại thụ vững vàng với thời gian, không gian. Những nhánh nhỏ hôm nay cũng sẽ lớn dần, cũng đi vào chu kỳ không còn hiện hữu nơi sắc thân, nhưng quán chiếu giòng sinh diệt thì những nhánh lớn rơi xuống, thực ra chưa từng rời đại thụ vì chủng tử vẫn rạt rào nơi những mầm non đang vươn lên!
Quay về nơi Hải Đảo Chánh Pháp, quay về nơi Hải Đảo Tự Thân để cảm nhận được sự kỳ diệu nhiệm mầu là Đạo Phật vẫn còn đây, Chư Phật, Chư Bồ Tát vẫn còn đây. Tiếng đại hồng chung ngân vang mỗi sáng vẫn theo gió, tải rộng âm thanh Giáo Pháp tới núi cao rừng thẳm để chúng sanh nương theo mà giảm thiểu khổ đau, tìm đường giác ngộ …
Hai mươi sáu thế kỷ qua, bao nhiêu nhánh lớn đã biến diệt nhưng đại thụ còn đây, nào có khoảng trống nào đâu! Người con Phật nương lời Cha Lành mà quán chiếu sẽ thấy được những Khoảng-Trống mà thực Không-Trống.
Hai mươi sáu thế kỷ qua, dù từng gặp nghịch duyên thử thách, những pháp hội vẫn tuỳ duyên tiếp diễn qua mọi thời gian, dưới mọi hình thức phù hợp với căn cơ chúng sanh.
Có phải đó là Linh Sơn pháp hội vẫn còn đây, khai tam mà hiển nhất?
Đồng tâm đồng nguyện tự cảm nhận nhau mà tìm đến, tạo lập không gian chánh báo theo khả năng, để cùng nhau hành trì.
Có phải đó là Venuvana ( TV Trúc Lâm), Jetavana (TV Kỳ Viên), Kudagarasala (TV Trùng Các), Isipatana (TV Lộc Uyển) ..v..v.. thời xưa vẫn còn đây?
Nào có khoảng-trống nào đâu!
Chỉ là những chuyển hoá, những tiếp nối.
Ôi, những chuyển hoá, những tiếp nối chưa từng ngưng vun bồi niềm tin yêu, như ánh dương toả rạng mỗi sáng cho muôn hoa bừng nở. như vầng mây đang chuyển thành mưa cho muôn rễ đâm chồi, nảy lộc!
Đám mây không bao giờ chết!
Đám mây chỉ đang chuyển thành mưa!
Mưa bồi dưỡng đất mầu để cây lại hiến tặng hoa trái cho đời!
Kinh bạch Giác Linh Thầy
Chúng con đang ngồi đây, tại Deer Park Monastery, trước bàn linh có di ảnh Thầy trong Lễ Chung Thất của Thầy ngày 13 tháng 3 năm 2022.
Chúng con biết Thầy không còn hiện diện qua thân tứ đại nhưng không ai trong các con của Thầy không cảm nhận sâu sắc là Thầy Vẫn Còn Đây, vẫn trong không gian Làng Mai khắp năm châu, nơi chúng con từng được quây quần quanh Thầy, được Thầy ân cần chỉ dạy, chăm sóc, để mỗi cá nhân phải chuyên cần thực tập, thiết lập được hải đảo tự thân mà quay về nương tựa. Chỉ nơi hải đảo đó chúng ta mới không bất ngờ bị xô đẩy, bị gục ngã, vì nơi đó không có khoảng-trống ! Nơi đó luôn có Chánh Pháp mà chúng ta từng thực tập.
Kính bạch Giác Linh Thầy
Chúng con quá hạnh phúc, vì luôn nhận được tình thương trực tiếp từ Thầy qua lời nhắc nhở từ những việc đơn sơ. Như, chỉ là buổi thiền hành leo núi, Thầy cũng dặn dò: “Nếu các con có lên núi sinh hoạt thì ngồi chung với nhau, ăn sáng với nhau và pháp đàm với nhau trên cùng một tảng đá. Ngồi để thấy tất cả đều là anh chị em trong một nhà và để chỉ nói với nhau bằng những lời thương yêu … Thầy ôm tất cả các con…” (**)
Thầy cũng di chuyển khắp nơi, chẳng quản xa gần, theo lời thỉnh mời của nhu cầu tu học. Vậy mà trên những chặng đường đó, Thầy vẫn có thì giờ cho chúng con. Như, từ chùa Sùng Phúc, Hà Nội: “Hôm qua, ngồi trên võng bên cạnh thất, Thầy thấy rõ là dù đang ở đâu, các con cũng đang tiếp nối Thầy, bằng cách này hay cách khác. Nơi nào có con ngồi thì có Thầy ngồi, nơi nào có con thở thì có Thầy thở, nơi nào có con đi thì có Thầy đi, nơi nào có con mỉm cười thì có Thầy mỉm cười …” (**)
Ôi, tình thương vô biên, tặng phẩm vô cùng Thầy đã và đang cho chúng con đang choáng ngợp nơi nơi! Nghĩa thầy trò, tình huynh đệ luôn được nuôi dưỡng bằng mật ngọt trong trái tim Hiểu và Thương là những gì không sức mạnh nào bên ngoài tàn phá hoặc cướp đoạt được!
Thầy kính thương của chúng con,
của muôn người đủ duyên gặp Chánh Pháp,
Đất trời còn phảng phất hương xuân. Chúng con đang nắm tay nhau để lại được Cùng Thầy Đi Gặp Mùa Xuân.
49 ngày, 100 ngày hay 1000 ngày … chỉ là những con số ước định mà nhân gian đặt ra như dấu mốc để nhớ về.
Hơi thở chánh niệm không có thời gian, không gian.
Đó là hơi thở của tinh thần Bát Nhã.
Với hơi thở đó, thầy trò chúng ta chưa từng rời xa nhau!
A cloud never dies.
Đứa con nuôi phương xa của Thầy
Huệ Trân
(Tào-Khê tịnh thất – toạ thiền, tâm nương theo bước chân Thầy )
(*) Kinh Hải Đảo Tự Thân - Nhật Tụng Thiền Môn Làng Mai.
(**) Tay Thầy Trong Tay Con – Thích Nhất Hạnh
- Tag :
- Huệ Trân