KIẾP NHÂN SINH
Nhuận Hùng
Thói đời, chúng ta thường hay nghe mọi người than rằng: “Kiếp nhân sinh của ta, là gì - ra sao?” Ai ai, cũng có thể hiểu rằng (kiếp sống của ai đó bao gồm..!) Tại sao và tại sao?
(Giàu – nghèo – sướng – khổ - vua – tôi, quan quyền – dân dã..!)
Thật ra, mà nói nếu muốn biết một kiếp người, thì ai ai cũng có thể nói được cả. Nhưng đi vào chi tiết để phân tích cặn khẽ chi ly một chút, thì kiếp nhân sinh trong cõi Ta Bà này, là chuyện khác. Đó là chuyện không thể nghĩ bàn…!
Nếu như chúng ta có thể dùng “tuệ nhãn” trong giáo lý Phật đà qua thiền định để diễn đạt. Kiếp nhân sinh, chẳng có gì là (lạ) cả. Chẳng qua là đề mục chuẩn mực, dùng để đo lường hay lượng định, tính chất chi chi đó!
Trong dân gian cho rằng, ngôn ngữ đời thường, thì kiếp nhân sinh. Của thế gian này, chẳng qua cũng chỉ là sự đua tranh giành giựt lẫn nhau mà thôi. Mạnh được yếu thua…tất nhiên, trong một thế giới hiện đại khoa học, máy móc tiện nghi mà chúng ta đang sinh sống. Không riêng gì con người mà còn các chủng loại khác vây quanh chúng ta “nó” cũng cần có sự sống…! Có nghĩa là tham sống sợ chết, bản năng sinh tồn, là thế ấy. Chúng cũng phải đấu tranh mà tìm sự sống…Từ những môi trường sống không thể diễn tả hết được, đơn cử như: đất – nước -gió -lửa…!
Tiếp theo là sơn hà đại địa cũng góp phần trong vũ trụ quan này, mà chúng ta cũng phải cần đến trong sự sống.
Thiết thực nhất, cho chúng ta thấy ai đó có tâm hồn:
Làm việc như núi, một cách hết sức thiết thực, trầm ổn như núi, (núi) có thể mang lại cho muôn người sự tín nhiệm vững chãi…!
-Làm người như nước, (nước) trong động có tịnh, trong tịnh có động, bởi vì nước là thể chất lỏng mềm yếu dễ chịu, chúng biết hòa mình trong giòng sóng. Ví như: trăm sông sẽ đổ về nguồn, tức (biển cả.)
Phàm làm việc gì trên đời này cũng không trọn được mãi mãi. Vì lẽ đương nhiên trong thế gian, không thể thoát ra được định luật vô thường, (sinh – lão- bệnh- tử.)
Trời – đất có bốn mùa, Xuân – Hạ - Thu – Đông, thời tiết thì có nóng - lạnh. Vận hành của vũ trụ cứ thế chuyển động luân lưu, chẳng bao giờ đứng yên, trường tồn vĩnh cữu.
Làm người giống như nước vậy, trong cái mền yếu cũng có sự cứng rắn, tĩnh lặng, đụng việc cần giải quyết, thì phải có khí khái của người quân tử, luôn luôn mở rộng tấm lòng độ lượng, bao dung che chở cho muôn loài – muôn vật. Không vì một quyền lợi nho nhỏ mà trở thành kẻ tiểu nhân – bảo thủ cho chính mình. Đó không phải là thể chất của nước, mà là (chấp thủ) cái (ta và bản ngã của ta) quá lớn chỉ biết bảo vệ cho cá nhân mình. (Xin miễn bàn.)
Kiếp nhân sinh! Sơ lược tác giả chỉ nêu lên ý nghĩa là ở chỗ “buông bỏ” nhưng buông bỏ những gì !!!?
Cổ nhân xưa có câu:
“Thủy duy năng hạ phương thành hải, sơn bất căng cao tự cập thiên” tạm dịch:
(Nước hạ mình chỗ thấp, mới có thể trở thành biển lớn, núi không cậy mình cao, nên mới có thể cao ngang tận mây xanh…)
Đứng trên bình diện, nhân sinh quan, chúng ta thấy ngay: “Nhân sinh là giấc mộng dài, trăm năm trôi qua tựa như chớp mắt và trần gian chỉ là quán trọ ven đường chẳng được bền lâu” Trong giáo lý Phật đà cũng có chỗ nói rằng: “Cõi nhân gian này cũng chỉ là cõi tạm hay nói khác hơn là một chặng nghỉ chân rất nhỏ và ngắn hạn trong kiếp luân hồi, đời đời - kiếp kiếp, trôi lăn trong vòng lục đạo luân hồi…” Đến bao giờ chúng ta mới có thể thoát khỏi sông mê – bể ái…!
Thân người, hôm nay có được, ngày mai chắc gì đã giữ bền lâu? Bởi thế, trong giáo lý Phật đà dạy rằng:
“Chớ nên chấp nhất, ôm giữ bất cứ điều gì trong cõi trần ai…” Tất cả chỉ là ảo mộng, dù đó là kho vàng hay núi bạc, danh vọng – tài lợi – sắc đẹp – quyền lực…đứng trên tột đỉnh của muôn loài. Chúng cũng chỉ là bong bóng, sẽ vỡ tan một khi ta nhắm mắt xuôi tay về bên kia thế giới. Lúc đó chúng ta mang theo được những gì? Ngoài hai chữ (nghiệp lực) tốt hay xấu còn tùy thuộc. Lúc chúng ta còn sống đã tạo ra những gì? (thiện hay ác) “chúng” tức (nghiệp) sẽ đi theo ta đến cuối chân trời – góc bể…!
Bởi vậy, trong cuộc sống, nếu có ai đó, tìm hiểu về giáo lý Phật đà cũng nên cố gắng học cách (buông bỏ) từ từ những gì không cần thiết trong cuộc đời. Không nhất thiết về vật chất mà ngay cả cách đối nhân xử thế hằng ngày, chúng ta cũng nên dùng lời lẽ chân tình với những người chung quanh. Có như thế thì xã hội sẽ bớt đi những thứ gay gắt không cần thiết trong đời, thêm bạn - bớt thù. Đó cũng gọi là buông – xả…vân và vân…Để tận hưởng cuộc đời trong sạch và trọn vẹn nhất trong những tháng ngày sắp đến.
Do đó, mà chúng ta, khi biết rõ thân này từ đất - nước - gió - lửa hợp thành, không phải thật thì sao? Nếu được như thế, thì nhẹ nhàng biết mấy, nhưng không chịu buông bỏ, cứ bám vào đó mà hơn thua phải quấy. Có những đêm tôi ngồi ở ngoài trời, bị muỗi cắn, tôi rờ thấy xương, thấy thịt, một hồi tôi tức cười quá. Thân này thật không ra gì, nương vào nó cực quá. Nương từng khúc từng mảnh xương, mà cứ cho là của mình thật, từ đó bao nhiêu cái dở phát sanh, kể ra không thể hết. Vậy mà cứ hài lòng, động đến là phản đối chống trả mãnh liệt, chỉ có (ta) là số “một” hỡi ai đụng đến là có chuyện ngay…! Thật là
(vô minh) tột cùng không thể diễn bày được…!
Thiền sư Thích Thanh Từ, ngài cũng đã từng giảng dạy cho đại chúng rằng:
“Gá thân mộng / Dạo cảnh mộng/ Mộng tan rồi? Cười vỡ mộng/ Ghi lời mộng / Nhắn khách mộng/ Biết được mộng/ Tỉnh cơn mộng/”
(Chúng ta chỉ cần thức tỉnh thân này tạm gá mượn, lấy đó làm bè qua sông, đừng nghĩ nó là thật, cứ lo bồi bổ tô điểm, đủ thứ mà chìm đắm, không qua sông được. Những điều nói trên đây nhằm nhắc nhở cho cả đại chúng. Nếu chúng ta thức tỉnh được điều đó thì chuyện thoát ly sanh tử không khó. Còn nếu chúng ta mê hoài thì không biết chừng nào ra khỏi biển sanh tử. Cho nên chủ yếu Phật dạy lý vô ngã là như vậy. Thấy rõ thân này không phải thật ngã thì tự nhiên thoát ly sanh tử. Nếu thấy là thật ngã thì ngàn đời không bao giờ ra khỏi sanh tử, dù tu hạnh gì cũng thế, đó là một lẽ thật) (HT Thanh Từ)
Thuyết tưởng, chúng ta ai ai, cũng có những ý niệm rằng: Thiện và ác, nói nôm na “ác” có nghĩa, sát sinh - hại vật để ăn thịt hay hại người, giết người hàng loạt, bằng vũ khí (tối tân trong thời đại khoa học -tiên tiến hiện nay…) để dành quyền lợi cho riêng mình, sự vinh quang trên xác thân kẻ khác, (bạo chúa …(thời đại 5.0) bây giờ còn tàn ác- dã man hơn cả ngày xưa…!) hơn cả bạo chúa Tần Thủy Hoàng – Thành Cát Tư Hãn ngày xưa, bây giờ thời cận đại là Hitle…! Vậy lãnh chúa…Putin là gì? Tâm ác tạo ra cảnh ác, chẳng hạn cõi địa ngục, ngạ quỷ. Những cảnh giới ác không phải ở đâu xa, ngay ở trên thế gian. Kể thêm tý nữa chẳng hạn như: thiên tai, bão lụt, núi lửa, động đất, sóng thần. Trước mắt chúng ta, thấy rõ trên màn hình tại Âu Châu chiến tranh Nga-Ukraina là một ví dụ điển hình. Chưa hết, lại còn những tai nạn không thể lường trước được như máy bay - tàu thủy, tai nạn giao thông, hỏa hoạn, bệnh tật v.v…Những cảnh giới ác đó không phải tự nhiên có, mà do niệm ác bởi hành vi, do chúng ta tạo ra.
Cảnh giới thiện hay ác xuất hiện theo quy luật nhân quả. Làm thiện gặp lành, làm ác gặp dữ. Tuy nhiên, bản chất của thiện- ác cũng không phải do ai chủ xướng, mà là do tâm chúng ta gán ghép cho (nó) cái tên thiện - ác. Chính là vì thiện - ác cũng chỉ là chủ quan của chúng ta rồi đó, (thiện) biến thành (ác) và ngược lại.
Một lần nữa, xin được khép lại bài viết này, dù rằng ý ngắn nhưng tình vẫn còn, xin được gói trọn lại trong bầu trời mênh mông, bao la vô tận. Chúc quý vị có những giây phút an nhiên – tự tại trong cuộc sống dẫy đầy sự xô bồ. Mong lắm thay!!! Bầu trời bình an đang đợi quý vị!!!
Santa Ana, Bảo Quang Tự
Ngày 4/4/2022
Nhuận Hùng
- Tag :
- Nhuận Hùng