Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tiểu Ni

28 Tháng Chín 201000:00(Xem: 21226)
Tiểu Ni


TIỂU NI

 

Dạo ấy Ni đi rồi sân chùa không còn ai quét lá đa nữa.

Nói vậy thôi chứ sân chùa có lúc nào vắng bóng người qua lại. Ai đến ai đi, mỗi mùa lá đổ đều có đóng góp đôi chút công sức cho mảnh sân khu vườn thêm thoáng đãng tươm tất...

Sáng sớm vị sư nữ ra mở cổng Tam Quan quét dọn. Sương mù còn giăng kín ngõ. Thoáng chút se lòng sư cô đứng lặng giữa sân như để tĩnh tâm hít thở, nhưng ý tưởng lại miên man trước bao cảnh tượng đang diễn ra. Tiếng chim con vừa mở mắt đã chuyền cành ríu rít. Muôn hoa còn ửng nụ lại vươn tầm khoe sắc trước lúc ánh bình minh nghiêng mình tỏa sáng. Bên dưới nền đất ẩm ướt còn in rõ dấu chân người. Có vài chiếc lá khô bị dẫm nát. Dường như có gì bất thường nơi phía gốc cây bồ đề. Sư cô bước lại nhìn và thảng thốt kêu lên khi nhận ra một hình hài bé xíu được bọc trong tấm khăn bông. Có tiếng khua động của sự sống cùng những âm thanh rời rạc vọng lên từ cõi chết đang kêu gọi bàn tay người cứu độ. Cảnh đời lao xao cớ chi lại làm vướng bận đến chốn thiền môn này hay vì muốn thử thách lòng người nơi cửa Phật từ bi.

Tiểu Ni được cứu sốngnuôi dưỡng ở chùa từ ngày còn đỏ hỏn như thế. Không ai biết tông tích cha mẹ của cô diệu. Thôi con chùa thì chùa nuôi. Sư cô thường nói vậy khi có ai hỏi đến. Mà cũng chẳng ai buồn thắc mắc làm gì. Chuyện những đứa trẻ sơ sanh bị đem bỏ trước cổng chùa xưa nay chẳng hiếm. Quan Âm Thị Kính từng ẵm nuôi một đứa bé và hứng chịu nỗi oan khiên không một lời phân giải.

Ngày qua ngày Tiểu Ni lớn lên cũng không nghĩ đến đi điều gì khác hơn là giữ mình theo khuôn phép nhà chùa. Khuya tối lo việc chuông mõ công phu tịnh độ. Sáng sáng lại ra quét dọn hốt lá rụng trước sân, đùa vui đôi chút với mấy chú cún con, rồi vào lo bài vở, cơm nước xong thì cắp sách đến trường. Cho đến khi khôn lớn, Ni chưa bao giờ đi xa hơn con đường đất từ chùa đến ngôi trường làng chỉ cách vài cây số.

Vậy mà... tin cô diệu Tiểu Ni rời bỏ đời sống đạm bạc nơi mái chùa quê làm xôn xao cả xóm như thể chuyện lạ có người ngoài hành tinh đến trái đất này vậy. Người ta chỉ biết mập mờ nên suy đoán lung tung. Bởi chẳng ai chứng kiến sự việc đến đi của cô. Sư cô trước sau chỉ im lặng. Tâm người ắt hẳn đã an định trước mọi lẽ đến đi vô thường của cuộc sống, hay đã quen rồi với những diễn biến thay đổi trong chốn chùa chiền nên chẳng tỏ vẻ bất ngờ giao động. Ai hỏi đến thì sư cô chỉ nhỏ nhẹ mấy lời:

- Nghiệp trần lôi kéo biết làm sao hơn. Nhân duyên của nó chỉ ở chùa chừng ấy thôi mà.

Duy chỉ có tôi lại không xem chuyện đó là bình thường. Tôi chẳng phải là chỗ thân tình thân thuộc gì của Ni. Là bạn học nhưng không chung lớp. Là phật tử tôi chỉ đến chùa vào những ngày rằm lễ. Thỉnh thoảng phụ với Tiểu Ni quét sân hốt lá, có nói chuyện qua lại cũng chỉ là những lời mộc mạc của một thiện tín đối với một ni cô sớm nương nhờ cửa Phật.“Cắt ái từ thân, xuất gia hành đạo nghiệp”. Có nhiều lần tôi nghe Tiểu Ni đọc câu kinh này và thầm nghĩ đến đứa bé bị bỏ rơi năm xưa. Lòng Tiểu Ni ắt đã sớm tỏ ngộ lý pháp sâu xa nơi cửa đạo, nên mới xem nhẹ cảnh trần duyên mộng ảo. Tôi từng thấy nhiều nam sinh trong trường đứng ngẩn ngơ khi thấy cô ni có cung cách siêu phàm thoát tục đi qua. Nhìn Tiểu Ni khác nào búp sen trắng tinh khiết chỉ để dâng lên cúng Phật, hoặc đặt ở một nơi trang trọng nào đó. Dù có yêu thích, người ta cũng không thể ngắt bông hoa kia trang điểm cho riêng mình. Một loài hoa sanh trưởng nơi tôn nghiêm như vậy cớ sao lại dễ dàng vướng lụy trần ai.

Thời gian nhanh chóng trôi qua mang theo bao chuyện vui buồn hư thật. Tôi đi học, đi làm ở xa. Lâu lâu ghé tạt về thăm quê rồi lại vội vã đi ngay, gần như quên hẳn ngôi chùa cùng hình bóng cô ni nhỏ năm nào. Một lần về giỗ nghe cô em họ nói:

- Cô Tiểu Ni trở về chùa rồi đó anh Hai!

- Tiểu Ni nào? Tôi hỏi và cũng lờ mờ hiểu ra...

- Thì Tiểu Ni bạn học của anh hồi đó đấy. Ngày trước ở chùa xinh xắn là vậy. Bây giờ trở lại cùng đứa con nhỏ, trông tàn tạ đến tội.

- Cô ấy trở về thăm chùa à?

- Nghe nói cô trở về đời lấy chồng được vài năm thì hạnh phúc đổ vỡ. Gia cảnh cũng khổ, nên đành mang con trở lại chùa. Ni sư thương tình nhận cả hai mẹ con. Cửa chùa lúc nào cũng rộng mở… hơn nữa hồi nhỏ cô từng ở chùa, ai cũng thương...

Cô em tôi lại chép miệng than thở:

- Phải chi cổ còn tu... cũng lên tới gì rồi. Bây giờ cổ chỉ là người làm công quả ở chùa để nương nhờ tấm thân. Em nghe nói người ăn cơm chùa từ nhỏ là mắc nợ của thập phương bá tánh, nếu ra đời thường không thành đạt gì.

Tôi lắc đầu ngắt lời:

- Không hẳn vậy đâu. Nhưng hoàn cảnh như Tiểu Ni thì quả thật tội.

Tôi đến chùa. Sân ngoài im vắng. Có bóng người lom khom quét dọn. Cảnh vật không thay đổi mấy mà người trở về đã hoen màu sương gió phong trần. Người thiếu phụ với mái tóc ngắn rối trong bộ bà ba nâu bạc không che hết khuôn mặt xanh xao cùng một thân hình gầy còm xơ xác. Một con người... lúc này chỉ còn là chiếc bóng chập chờn chưa đủ lấp vào chỗ thâm u bên góc hiên chùa. Nghe động Tiểu Ni ngước lên nhìn, song lại cúi xuống làm việc. Tiểu Ni đã mặc nhiên nhìn sự thế hay không muốn nhớ đến những gì thuộc về dĩ vãng một thời. Lá vàng rơi đầy sân biết có khỏa lấp hết nỗi niềm riêng tư câm lặng này.

Không muốn làm khuấy động tâm người nên tôi chỉ yên lặng vào chùa lễ Phật rồi trở ra. Đài sen ngoài kia đã khô cạn. Những cánh hoa rũ tàn trong nắng gió, khiến xui lòng người còn vương vấn chút hương xa. Chiếc tịnh bình của Bồ Tát Quan Âm với thần thông diệu dụng là thế mà vẫn không sao dập tắt hết ngọn lửa tình trong bể ái trầm mê. Thoáng xao lòng, tôi buột miệng ta thán:

- Tạo hóa thật bất công. Người đã cho ra đời một dung nhan bạt tụy như thế sao lại nỡ đem vùi dập chẳng chút tiếc thương. Người đã bỏ rơi một hình hài trẻ thơ trước cổng chùa, còn đẩy vội người ta ra ngoài làm chi để không phương chống đỡ với đời. Tiểu Ni mang con trở lại chùa có khác gì chút nắng vàng héo hắt buổi chiều thu chỉ còn biết đợi chờ cho đêm tối qua mau.

Dạo này tôi hay có chuyện về thăm quê hơn. Chuyện làm ăn, chuyện đất đai thời kinh tế thị trường ngày càng đưa đến cảnh phân chia đáng buồn giữa những người anh em cật ruột. Những lúc căng thẳng mệt mỏi, bước chân tôi lại đi đến chùa. Mái chùa bao năm vẫn nép mình yên ả trước cảnh bon chen sự thế. Tôi đến chùa… bao lần chỉ để ngắm nhìn những cây sứ nở hoa rực rỡ. Bao lần vẫn thấy mặt sân đầy lá rụng cùng một bóng người thầm lặng quét dọn. Tiểu Ni làm việc gần như suốt ngày, hết trong chùa lại ra sân, không chuyện trò cũng chẳng quan tâm đến điều gì ngoài phận sự. Hạnh phúc mà cô còn giữ được chính là đứa con nhỏ. Có lẽ tình mẫu tử cùng niềm tin đạo pháp đã ít nhiều giúp lòng cô khuây khỏa. Người lui tới chốn già-lam cũng cám cảnh thương tâm nên hết lòng giúp đỡ hai mẹ con. Tôi thường ngắm mấy chú chim sâu chăm chỉ làm việc trên cành để ví von cho cảnh tình của người mẹ trẻ. Và cảnh chim mẹ mớm mồi cho con mà vẫn cất cao giọng hát để góp chút thanh sắc cho đời luôn khắc sâu vào tâm trí lòng người.

Chú tiểu nhỏ đang lăng xăng trước sân. Chú phụ mẹ quét sân, rỗi việc lại chạy loanh quanh theo mấy chú chó, thỉnh thoảng cười lên một cách vô tư nghịch ngợm. Tôi đứng lặng vì nhận ra bóng dáng của Tiểu Ni ngày nào. Chú tiểu được Sư già thế phát xuất gia cạo ba chỏm. Trông ngộ nghĩnhdễ thương như chú đạo theo hầu Bồ Tát. Tính cách tinh nghịch hiếu động của trẻ thơ, gần như tương phản hẳn với vẻ cô liêu thầm lặng của người mẹ. Chẳng biết làm gì, tôi đến ngồi xuống bên gốc cây Ta La, đưa tay lượm mấy bông hoa rụng dưới đất. Tôi thích màu hoa Ta La không hẳn vì niềm kính ngưỡng Phật Pháp mà bởi một lẽ rất thường tình...vì màu hoa đẹp. Hồi ấy mỗi lần quét sân, Tiểu Ni thường lượm vài bông hoa đem vào để trên bàn học rồi thuyết giảng cho tôi nghe sử tích về đức Phật. Bây giờ hoa Ta La rụng đầy sân, nhưng người quét dọn lại gom chung vào đống rác.

- Mô Phật! Tiểu Nghi chào chú ạ!

Tôi hơi bất ngờ khi chú tiểu đến bên chào hỏi với vẻ thân thiện tự nhiên. Đưa tay xoa chỏm tóc bé xíu của chú, tôi khẽ hỏi:

- Chú tên Tiểu Nghi. Tên nghe hay lắm. Vậy Tiểu Nghi dẫn đạo hữu lên chùa lễ Phật nhé.

Tiểu Nghi ngoan ngoãn đưa tôi lên chánh điện. Chú ý tứ lấy nhang đưa khách rồi đánh ba tiếng chuông ra chiều rất thông thạo. Lễ Phật xong tôi móc ví lấy vài tờ giấy bạc rồi nhỏ nhẹ nói:

- Chú xin biếu ít tiền để Tiểu Nghi mua bánh dùng với mẹ.

Chú lắc đầu: - Không được đâu. Mẹ không cho phép lấy như vậy. Chú bỏ tiền vào thùng công đức của chùa đi.

Tôi thẫn thờ nhìn dáng chú bé thoăn thoắt chạy ra. Có cơn gió chiều vừa thổi qua. Mảnh sân sạch mới quét xong lại đầy ắp lá vàng. Bóng hai mẹ con liêu xiêu quét dọn hốt lá. Mặc cho gió thổi. Mặc dòng đời tấp nấp ngược xuôi muôn nẻo.

 

Phải ngót gần hai mươi năm sau tôi mới có dịp trở lại thăm quê hương. Làng xã bây giờ cũng đang thích ứng dần cơ chế thời đô thị hóa. Bao nhiêu đổi thay cùng muôn nỗi bộn bề trong cuộc sống đã cuốn phăng hết mọi suy nghĩ hăm hở của thời trai trẻ. Nhưng cũng có lúc bản thân ý thức việc già nua sắp đến nên tôi tạm gác mọi việc để tìm cho mình một nơi chốn yên bình. Và thế là tôi khăn gói về quê nghỉ ngơi luôn thể hoàn tất vài việc cần thiết cho gia tộc vì e ngại đời người hữu hạn. Vừa chân ướt chân ráo bước vào nhà đã nghe đứa cháu thông báo:

- Cô Ni vừa mất đấy, cậu Hai.

Tôi thủng thỉnh ngồi xuống bộ ván hỏi:

- Cô Ni nào vậy?

- Dạ cô Tiểu Ni ở trên chùa đó. Đám hổm rày. Chiều nay chôn rồi. Cháu nghe nói cổ là bạn học với cậu.

Đến bây giờ mọi người vẫn gọi cô với cái tên thân quen ấy. Đến bây giờ... tôi mới sực nhớ ra. Cuộc đời và cả tên gọi của con người ấy, vẫn mãi là vết thâm buồn lẩn khuất đâu đó trong cõi lòng tôi. Nhiều năm không gặp, thỉnh thoảng cái vóc dáng tiều tụy của cô cũng thấp thoáng qua tâm trí. Tôi không biết làm gì để giúp cô ngoài ý tưởng cầu mong mẹ con cô luôn sống yên vui và tìm được hạnh phúc dưới mái chùa. Nay tôi trở về lại đúng lúc cô vừa tạ thế. Chẳng hiểu duyên số hay định mệnh lại bắt tôi phải nghĩ đến cô cho đến tận giây phút cuối đời. 

Chiều khi tôi đến chùa đã thấy chật kín người đến đưa đám. Đứa con trai của cô, bây giờ đã là một vị đại đức chững chạc uy nghiêm đang chủ trì buổi tụng kinh niệm Phật tiếp dẫn hương linh. Nghe nói đại đức Thiện Nghi đang trụ trì một ngôi chùa trên tỉnh. Tiểu Ni xuất gia lại khi lớn tuổi nhưng vẫn giữ phận cô vải làm công quả. Cô không theo về ngôi chùa của con vì muốn giữ trọn ân tình với nơi mình đã nương náu bao năm. Hình người trong ảnh mang bóng sắc của một ni cô luống tuổi trong chiếc áo nhật bình lam dịu dàng từ ái, gương mặt ánh lên nụ cười thanh thoát mãn nguyện. Nụ cười đằm thắm của ngày xưa. Người đưa đám phần nhiều là đạo hữu của chùa. Họ biểu lộ sự kính cẩn hơn là niềm bi ai thương cảm. Nhưng mà hình như người ta đang nói gì về cô thì phải...

- Cô đi nhẹ nhàng lắm. Hôm ấy cô hơi có bệnh, nhắn thầy Nghi về dặn dò vài câu. Đại khái là khuyên thầy giữ trọn đạo hạnh và tinh tấn tu hành. Sau đó cô có vẻ mệt nhưng vẫn lớn tiếng niệm Phật. Thầy và Phật tử cùng trợ niệm. Khoảng một giờ thì cô đi, gương mặt tươi hồng như nằm ngủ.

Mọi người còn bảo nghe cả mùi hương phảng phất quanh đó. Từ ngày trở lại mái chùa, cô sống khiêm cung lặng lẽ. Suốt ngày lo bòn công tích phước làm lụng chẳng kể thân. Việc tu niệm thì tinh mật. Nuôi dạy con thì nghiêm cách. Thầy Nghi rất có hiếu với mẹ. Tiểu Ni được như vậy cũng là đại phước, chắc chắn sẽ sanh về cõi Tịnh, không còn sợ duyên trần lôi kéo...

Không dưng tôi bật lên tiếng cười nho nhỏ. Tôi cười bởi những gì mình luôn cầu mong cho Tiểu Ni lại hiện thực một cách rõ ràng đến thế. Tôi cười vì cảm thấy nhẹ lòng thư thả. Lúc sống Tiểu Ni không bao giờ hờn trách hay phiền lòng ai, khi mất lại tạo được niềm tin tưởng hỷ lạc cho người. Trải qua bao sóng gió, cuối cùng con thuyền đời cô cũng xuôi về bến đỗ an lành.

Source: thanhuugialam.com
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 17536)
Cầu xin quả tốt lành mà không chịu gieo nhân tốt lành, sợ hãi quả xấu, sợ hãi tai họa xảy đến, mà không dừng tay tạo nhân xấu, sự cầu xin ấy chỉ là việc hoang tưởng.
(Xem: 17494)
Niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời tôi chính là giây phút đầu tiên tôi đặt chân vào tòa nhà chánh Pháp. Một luồng rung cảm lâng lâng niềm hỷ lạc...
(Xem: 16688)
Trên đường trở về nhà, con gái cứ luôn ngọng ngọng nghịu nghịu hỏi tôi: “Bố ơi, mấy con cá bị người ta bắt đi thật là tội nghiệp!”...
(Xem: 16009)
Tôi thấy một sự thinh lặng trong một khu vườn thiền, zen garden, ngay gọn không tì vết. Tôi thấy sự thinh lặng nơi một kệ sách với những quyển sách thẳng hàng...
(Xem: 18327)
Từ lâu, tình thương là chất liệu ngọt ngào không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Chất liệu đó đã là nhịp cầu nối tâm linh...
(Xem: 15414)
Trời bắt đầu vào thu với những ngày mưa thường xuyên hơn. Không gian se lạnh về theo những ngày nhiều mây và len sang cả những ngày có nắng.
(Xem: 16389)
Ái dụcyếu tố quan trọng đưa đến luân hồi sanh tử trong cõi Dục này. Chúng sanh đã đầu thai vào cõi Dục nghĩa là nghiệp ái dục rất nặng.
(Xem: 16811)
Tôi đã từng lên chùa Ông Núi. Nghe chuyện người tu hành ngày xưa thấy rõ là bậc chân tu. Và thêm một lần nữa, tôi yêu mến những ngôi chùa trên núi.
(Xem: 16254)
Ngay từ khi Thế Tôn còn hiện hữu giữa cuộc đời, những vị Tỳ-kheo đã từng được diện kiến đức Thế Tôn trong những buổi pháp thoại tại tịnh xá Kỳ Hoàn, hay tịnh xá Trúc Lâm.
(Xem: 17769)
Với nhãn căn, chỉ mở mắt ra là lập tức thấy cảnh vật quanh ta, có hoa là thấy hoa, có bướm là thấy bướm, không cần vận dụng một suy nghĩ quanh co nào.
(Xem: 15177)
Cà phê chậm rãi nhỏ giọt, cái màu đen đặc sánh gợi một nỗi đau nhưng nhức. Bản Serenat của F.Schubert từ góc quán cất lên, bản nhạc mà thời còn đi học anh rất thích.
(Xem: 16606)
Con sông Ni Liên Thiền, tên gọi đó đã gắn liền với sự chứng đắc của một bực Thánh nhân xuất thế - Thái tử Tất-đạt-đa, Người đã đến bên dòng sông này sau sáu năm tu khổ hạnh.
(Xem: 21133)
Hãy niệm câu “thần chú” ấy mỗi ngày đi, rồi bạn sẽ thấy “đời rất đẹp”. Đời không phải là rác rưởi, đáng chán, là muộn phiền, âu lo đầy dẫy như bạn từng mặc định.
(Xem: 29760)
Vở Cải Lương Phật giáo đấu tiên được ra đời từ những tâm nguyện ấy ,đó là vở “THÁI TỬ A-XÀ-THẾ”. Soạn giả Dương Kinh Thành
(Xem: 22073)
Người xưa đã cỡi hạc vàng bay xa, Nơi này chỉ còn trơ lầu Hoàng Hạc, Hoàng hạc bay xa không trở lại...
(Xem: 16906)
Tôi say sưa ngắm nhìn cảnh tượng sáng ngời trước mắt tôi, những cành cây trơ trụi của mùa đông bây giờ đã khóac lên mình những hoa lá trắng mềm mại.
(Xem: 16848)
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, Đình tiền tạc dạ nhất chi mai. - Dương Kinh Thành
(Xem: 16315)
Một buổi sáng rằm, đầu mùa đông ngoài trời se lạnh, nhưng trong căn phòng khách cửa mở ra hướng Nam không bị gió thổi xốc vào nên cũng khá ấm áp.
(Xem: 14951)
Mất cũng phải hết một ngày đêm suy nghĩ đến nhức đầu mệt óc, cắn trụi móng của ngón tay cái, thằng Thạch mới tìm ra được cách giải cho bài toán hóc búa...
(Xem: 16372)
Không giống cô giáo cũ, khi còn nằm trên giường biết mình đã thức dậy – Tôi luôn có niềm vui đầu tiên là “nhận biết mình còn sống! Tôi còn có mặt trên cõi đời này.
(Xem: 15373)
chúng ta có một cuộc sống may mắn hay rủi ro thì điều ấy đã được quyết định bởi tâm thứchành nghiệp của chính chúng ta. Điều này được biết đến như là định luật nhân quả.
(Xem: 16942)
Chủ quanlạc quan đều là hai thái độ dẫn đến việc người ta sống vô tư, nhưng xét về bản chất thì một bên là không lường trước mọi việc còn một bên thì biết rõ mọi việc và chấp nhận…
(Xem: 15890)
Không gì tuyệt đẹp hơn hình ảnh của mùa xuân, khi hoa đào hoa mai hé nở, khi những mầm xanh đang e ấp chờ đợi trăng nước tháng ngày...
(Xem: 18127)
Con thật may mắn đã đến được với Đạo Pháp bằng tâm chí thành. Tinh hoa của Đạo Pháp được gói trọn trong hai Bồ- Đề Tâm.
(Xem: 16032)
Nhận ra, và xóa sạch được bụi vô minh thì chúng sanh “sẽ thành Phật” đó, lập tức là “Phật đã thành”... Huệ Trân
(Xem: 15180)
Ngày tôi nhận ra con đường đích thực của cuộc đời mình, em đã khóc rất nhiều. Em muốn tôi vẫn là tôi của những ngày mới quen nhau.
(Xem: 14392)
Bản chất của mùa xuânchuyển hóa. Nó có khả năng chuyển hóa đối với những gì đang có mặt nơi nó để nó trở thành mùa xuân cho chính nó...
(Xem: 15387)
Em hãy trở về nhìn sâu vào tâm em bằng đôi mắt thiền quán, với ý chí quyết liệt, với hướng đi cao khiết, với tấm lòng thanh bạchmở rộng...
(Xem: 17799)
Thử tắt điện thoại một ngày… Một cuộc “biến mất” không dự báo trước, đối với nhiều người. Đó là một cách biểu hiện của vô thường, dành tặng cho những người thân-thương.
(Xem: 17936)
Mỗi lần đi qua những cánh đồng đang mùa gặt, tôi lại nhớ về những ngày thơ ấu êm đềm ở làng quê. Cái hương quê ngai ngái mùi lúa mới ấy như cứ mãi vấn vít lòng tôi...
(Xem: 15189)
Nhân dịp đầu năm, đi chùa lễ Phật, nhìn thấy muôn hoa đua nở, vẻ đẹp tao nhã của thiên nhiên như lời chúc phúc tốt lành đến với tất cả mọi người.
(Xem: 14713)
Nói đến Tết, chúng ta thường nghĩ tới một dịp vui đầu năm mới - Tết Nguyên đán (còn gọi là Tết cả).
(Xem: 15464)
Quãng đời ấy, là quãng đời của tôi có thật, nhưng xin quý vị đọc mà đừng tin, vì sự kiện ấy là của một thời gian đã đi qua, nó đã trở thành nắng mưa, sương gió,...
(Xem: 13414)
Cuối năm, trời trở nên rét hơn. Những cơn gió từ sông thổi vào mang theo hơi nước lạnh buốt. Con sông mùa này trông mênh mông, quạnh quẽ.
(Xem: 13248)
Gió thổi làm những chiếc lá lay động, làm nhánh cây, cành cây bâng khuâng, làm rừng xanh, đìu hiu xao xuyến. Con chim đang ngủ trong tổ giật mình thức giấc...
(Xem: 15552)
Em mới mười một tuổi, mẹ bỏ em lại bên chân núi. Ruộng dưa mênh mông, em ngơ ngác như con bù nhìn rơm giữa nắng và gió.
(Xem: 16739)
Về quê vào những ngày cuối năm mới thấy sao yêu đến vậy cái đồng đất quê mình, thương biết mấy những chị, những mẹ một nắng hai sương trên ruộng đồng.
(Xem: 11972)
Sau giờ thiền toạ sáng nay, lắng nghe lại lòng, hình như có dòng sông nào đó tuôn chảy qua đời, bắt được tiếng hơi thở thánh thót của vũ trụ...
(Xem: 13408)
Phật của ngoại nhỏ xíu, chỉ cao hơn gang tay tôi một chút - dĩ nhiên, đó là gang tay của một cậu bé mười tuổi. Phật cũng không đẹp chi lắm...
(Xem: 18002)
Tự do chính là quyền cơ bản của một con người. Do vậy ai tước đi tự do của người khác đều là hành vi vi phạm nhân quyền.
(Xem: 16318)
Khái niệm về thảnh thơi có lẽ nó đơn giản hơn nhiều khi ta đừng gắng thêm cho nó, cái “mốt”, cái danh, cái lợi và cái lòng kiêu hãnh hơn người… Có ai cấm ta những thứ đó đâu...
(Xem: 14226)
Nói về mùa xuân, ai cũng hình dung đến những điều tốt đẹp đang chờ đón mình trong năm mới. Nhưng rồi mùa xuân cũng đi qua, xuân năm nay trở thành xuân năm trước.
(Xem: 12761)
Hạnh phúc vĩnh hằng là sự tự do bình yên nội tại, sự tĩnh lặng nơi tâm thức, không bị khuấy động bởi những tranh đua, nhiễu nhương của cuộc đời.
(Xem: 16461)
Chúng ta là những lữ khách trên hành tinh này. Chúng ta có mặt ở đây nhiều lắm là chín mươi hay một trăm năm.
(Xem: 15595)
Năm Canh Dần trôi qua với biết bao nhiêu sự kiện xảy ra trên khắp thế giới. Hội nghị cấp cao Đông Á với sự xuất hiện của Nga và Mỹ, người Việt Nam đầu tiên đoạt Huy chương Fields danh giá...
(Xem: 15014)
Vị thầy người Nhật của tôi đã ra đi năm ngoái, quá trẻ, quá sớm. Bà chỉ mới năm mươi bốn tuổi, và không có ai để truyền thừa Pháp. Bà chỉ có năm người đệ tử...
(Xem: 19146)
Ta yêu chuộng sự sống một cách tha thiết, và ta sống hết lòng trong từng khoảnh khắc là do ta có ý thức rõ ràng về sự chết. Cái chết chắc chắn sẽ đến với chúng ta.
(Xem: 15595)
Liên hệ của mọi cá thể trong vũ trụ này là liên hệ duyên sinh. Cái này có mặt là nhờ sự có mặt của những cái khác, không có cá thể nào tự tồn tại riêng biệt...
(Xem: 13679)
Mưa thật nhiều suốt đêm qua, những ánh chớp loé sáng, vẫy vùng trên bầu trời như rượt đuổi nhau với những nụ cười sáng rực. Mưa trút xuống dù không mời gọi, như réo rắc...
(Xem: 13841)
Trăng thì vằng vặc trên cao, trên bầu trời, sáng đẹp. Nhưng, trăng của tấm lòng, của chân tâm, thật là gần gũi, bình dị, trong sáng, thanh tịnh, không một gợn sóng mây...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant