Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Hênxen và Grêten

29 Tháng Giêng 201100:00(Xem: 5824)
Hênxen và Grêten

Ngày xưa có hai vợ chồng một bác tiều phu nghèo khó, sống ở
ven một khu rừng lớn. Gia đình có hai con. Con trai tên là Hênxen,
con gái tên là Grêten. Nhà không đủ ăn. Một năm, trời làm đói
kém, miếng bánh hàng ngày cũng chẳng có. Tối hôm ấy, chồng nằm
trằn trọc mãi, thở dài bảo vợ:
- Chả biết rồi sao đây? Lương thực cạn rồi, lấy gì nuôi con?
Đói khổ khiến người mẹ đâm ra nhẫn tâm. Hết đường xoay xở,
vợ bảo chồng:
- Thầy nó ạ, biết sao đây! Ngày mai, sớm tinh mơ, tôi với nhà
đưa chúng vào rừng rậm, đốt lửa lên, cho mỗi đứa một mẩu bánh
rồi bỏ chúng đấy mà đi làm. Chúng không biết đường mà về, thế là
rảnh.
Chồng đáp:
- Nhà nó ạ, tôi chịu không làm thế được đâu. Nỡ nào đem bỏ
con vào rừng cho thú đói ăn thịt!
- Thầy nó thật là điên. Không làm thế thì chết đói cả bốn mạng,
chỉ còn việc bào gỗ đóng săng mà thôi.
Người vợ lèo nhèo mãi, kỳ đến lúc chồng phải làm theo ý mình.
Chồng nói:
- Nhưng tôi vẫn thương xót chúng nó lắm!
Hai đứa trẻ đói quá không ngủ được, nghe được hết. Grêten
khóc sướt mướt, bảo Hênxen:
- Anh em mình chết đến nơi rồi.
Hênxen đáp:
- Em đừng lo buồn, anh sẽ có cách thoát chết.
Chờ lúc bố mẹ ngủ rồi, nó dậy mặc áo, mở cửa, lén ra ngoài.
Trăng sáng. Sỏi trắng ở trước nhà lóng lánh như bạc. Hênxen nhặt
sỏi bỏ đầy túi áo, rồi về nhà bảo Grêten:
- Em ơi, cứ yên trí mà ngủ đi.
Rồi nó lại đi ngủ.
Tang tảng sáng, mặt trời chưa mọc thì mẹ đã đến đánh thức
hai con:
- Đồ lười! Dậy đi, còn phải vào rừng lấy củi chứ!
Rồi mẹ đưa cho mỗi con một mẩu bánh dặn:
- Chúng mày cầm lấy mà ăn trưa. Chớ có ăn nghiến ngấu
trước, không còn nữa mà cho đâu.
Grêten bỏ bánh vào túi áo và Hênxen đã bỏ đá đầy túi rồi. Cả
nhà cùng nhau đi vào rừng.
Đi được một lát, Hênxen chốc chốc lại dừng lại ngoảnh về mé
nhà. Bố thấy vậy bảo:
- Hênxen, sao mày cứ lùi lại nhìn gì mãi thế? Liệu đấy, đừng có
dềnh dàng.
Hênxen đáp:
- Con nhìn con mèo trắng của nhà ngồi trên mái từ biệt con
đấy.
Mẹ nói:
- Đồ ngốc! Không phải con mèo đâu, đấy là ống khói phản chiếu
ánh mặt trời đấy.
Hênxen lùi lại không phải để nhìn mèo, mà cốt để rắc sỏi trắng
ra đường.
Khi đến giữa rừng, bố nói:
- Chúng mày hãy đi nhặt củi, còn bố đốt lửa để chúng mày khỏi
rét.
Hênxen và Grêten đi nhặt củi khô xếp thành đống. Khi ngọn
lửa đã cao, củi cháy nỏ, mẹ nói:
- Thôi bây giờ chúng mày nằm gần lửa mà nghỉ. Tao và bố đi
đẵn củi, xong sẽ quay về đón.
Hai đứa trẻ ngồi bên lửa. Đến trưa, chúng lấy bánh ra ăn.
Nghe thấy tiếng bổ vào cây, chúng tưởng bố chúng ở gần đấy.
Nhưng không phải tiếng rìu của bố, mà đó chỉ là tiếng cành cây bị
gió đập vào cây khô.
Chúng ăn xong, mắt díp lại vì mệt, liền ngủ một giấc say. Khi
chúng thức dậy thì trời đã tối như mực. Grêten khóc nói:
- Bây giờ làm thế nào mà ra khỏi rừng được?
Hênxen dỗ em:
- Em cứ đợi một lát, chờ trăng lên, chúng mình sẽ tìm được lối
về nhà.
Khi trăng mọc, Hênxen cầm tay em theo vết sỏi lóng lánh như
tiền mới mà lần về nhà. Chúng gõ cửa. Mẹ mở, thấy Hênxen và
Grêten liền nói:
- Đồ khốn kiếp, sao chúng mày ngủ kỹ ở trong rừng thế? Tao cứ
tưởng chúng mày không muốn về nữa.
Bố thấy con về thì mừng lắm vì trong thâm tâm bố không
muốn bỏ con.
Sau đó ít lâu, trời lại làm đói kém khắp nơi.
Một đêm hai anh em nghe thấy mẹ nằm trên giường nói với bố:
- Mọi thứ lại hết sạch rồi. Chỉ còn có nửa cái bánh ăn nốt là hết
nhẵn. Phải tống chúng nó đi. Lần này ta đem bỏ chúng vào rừng
sâu hơn trước để chúng không tìm được lối về. Bằng không thì
không còn cách nào thoát.
Người chồng không đành lòng nghĩ bụng:
- Thà chia nhau với con ăn miếng bánh cuối cùng còn hơn.
Vợ không nghe, chửi chồng thậm tệ, cho là đã chót thì phải
trét, lần trước đã theo ý mụ thì lần này cũng phải theo.
Hai đứa trẻ chưa ngủ, nghe hết những chuyện bố mẹ bàn nhau.
Khi thấy bố mẹ đã ngủ rồi, Hênxen dậy định ra ngoài nhặt sỏi như
lần trước. Nhưng mẹ nó đã khóa cửa mất rồi, nó không ra được. Nó
dỗ em gái:
- Em ạ, đừng khóc nữa, em cứ ngủ yên đi, anh sẽ có cách.
Sáng sớm tinh mơ, mẹ kéo cổ chúng dậy, cho mỗi đứa một mẩu
bánh bé hơn lần trước.
Dọc đường đi đến rừng, Hênxen cho tay vào túi bẻ vụn bánh mì
ra và chốc chốc lại dừng lại rắc bánh xuống đất.
Bố hỏi Hênxen:
- Sao mày cứ hay dừng chân ngoảnh lại thế? Đi đi.
Hênxen đáp:
- Con nhìn con chim bồ câu của con nó đậu trên mái nhà để
chào con kia kìa.
Mụ đàn bà nói:
- Đồ ngốc, không phải là chim bồ câu đâu mà là cái ống khói có
mặt trời chiếu vào đấy.
Dù sao, dọc đường, Hênxen cũng rắc được hết bánh.
Mụ đàn bà dẫn hai con vào tít chỗ rừng sâu mà từ thủa cha
sinh mẹ đẻ mụ chưa tới bao giờ. Sau khi đốt lửa cháy to lên, mụ nói:
- Chúng mày ngồi đó. Lúc nào mệt thì ngủ đi một tí. Tao với bố
mày đi đẵn gỗ, chiều tối xong sẽ quay lại đón chúng mày.
Đến trưa Grêten chia bánh cho anh vì bánh của anh đã rắc ở
dọc đường rồi. Ăn xong, chúng ngủ. Tối đến, chẳng ai đến đón hai
đứa bé đáng thương cả.
Đêm tối như mực, hai đứa thức giấc, Hênxen dỗ em gái:
- Em ạ, chờ cho trăng lên, trông rõ bánh anh đã rắc, thì ta lại
tìm thấy đường về.
Trăng vừa mọc lên thì hai đứa đứng dậy đi, nhưng chẳng thấy
tí bánh nào vì hàng ngàn con chim trong rừng đã ăn mất cả rồi.
Hênxen bảo em:
- Thế nào rồi chúng ta cũng sẽ tìm được đường.
Nhưng chúng không tìm ra đường. Chúng đi suốt cả đêm, suốt
cả ngày hôm sau, mà không ra được khỏi rừng. Hai anh em bụng
đói như cào mà chỉ nhặt được ít quả dại ở dưới đất.
Chúng mệt quá, bước không nổi, nằm lăn ra ngủ dưới gốc cây.
Chúng xa nhà đã ba ngày rồi.
Chúng lại đi, đâm sâu mãi vào rừng, và nếu không gặp ai cứu
giúp thì đến chết đói, chết mệt thôi.
Giữa trưa, chúng thấy một con chim đẹp, trắng như tuyết đậu
trên cành hót hay lắm. Chúng liền dừng lại để nghe. Chim hót xong
xòe cánh bay trước mặt chúng. Chúng theo chim đến tận một túp
nhà con; chim đến đậu trên mái nhà ấy. Chúng lại gần thấy nhà xây
bằng bánh mì, lợp bằng bánh ngọt, cửa sổ bằng đường trắng tinh.
Hênxen nói:
- Thôi ổn rồi. Chúng ta được bữa ăn ngon đấy. Anh ăn một góc
mái nhà, còn em ăn một mảnh cửa sổ, ngọt đấy.
Hênxen giơ tay bẻ một mảnh mái nhà để nếm thử và Grêten
đứng bên cửa kính nhấm nháp một mảnh. Bỗng trong nhà có tiếng
người nhẹ nhàng vọng ra:
- Ai gặm nhà ta đấy?
Hai đứa trẻ đáp:
- Gió đấy! Gió đấy! Con trời đấy!
Rồi hai đứa cứ việc ăn, không e ngại gì cả.
Hênxen thích ăn mái nhà, bẻ một miếng tướng, và Grêten cũng
gỡ lấy cả một khung kính tròn xuống.
Bỗng cửa mở, một bà lão bé nhỏ chống nạng rón rén bước ra.
Hai anh em sợ rụng rời, đánh rời hết cả các thứ cầm trong tay. Bà
lão lắc lư đầu, nói:
- Các cháu yêu dấu, ai đưa các cháu đến đây? Các cháu đừng
sợ, cứ vào. Ở đây với bà, bà không làm gì đâu.
Bà lão dắt hai đứa vào, cho ăn ngon: sữa, bánh tráng đường,
táo và hạnh đào. Rồi bà sửa soạn hai cái giường nhỏ xinh đẹp trắng
tinh cho hai đứa trẻ ngủ. Hai đứa bé ngỡ là ở trên thiên đàng.
Nhưng mụ già chỉ giả bộ tử tế ngoài mặt đó thôi. Đó là một mụ
phù thủy gian ác rình bắt trẻ con nên làm nhà bằng bánh kẹo để
nhử chúng. Khi thấy hai đứa bé vừa tới, mụ đã cười nham hiểm
nói đùa:
- Chúng mày vào tay bà rồi, có bay lên trời cũng chẳng thoát
được tay bà.
Sáng sớm, mụ dậy trước hai đứa, thấy chúng ngủ thật đáng
yêu, má hồng phinh phính, mụ lẩm bẩm:
- Thật là món ngon.
Mụ đưa đôi tay khô héo ra nắm lấy Hênxen đem nhốt vào một
cái cũi nhỏ, đóng cửa chấn song lại. Thằng bé kêu gào mãi mụ cũng
mặc kệ.
Rồi mụ đánh thức Grêten dậy bảo:
- Đồ con gái lười chảy thây, đi dậy lấy nước làm một bữa ngon
cho anh mày. Nó ở trong cũi kia, tao muốn nó chóng béo. Khi nào
nó thực béo, tao sẽ ăn thịt.
Grêten khóc thảm thiết, nhưng nào có ích gì, vì con mụ phù
thủy sai gì phải làm nấy.
Hênxen được ăn thức ăn nấu nướng ngon lành còn Grêten phải
ăn thừa.
Sáng nào mụ già cũng lê đến bên cũi bảo Hênxen:
- Giơ ngón tay tao xem đã béo chưa.
Hênxen chỉ đưa cho mụ xem một cái xương nhỏ. Mắt kém, mụ
tưởng đó là ngón tay thật, lấy làm lạ sao không thấy béo.
Được một tháng vẫn không thấy Hênxen béo lên chút nào mụ
đâm ra sốt ruột, không muốn chờ nữa. Mụ gọi Grêten:
- Con Grêtên đâu? Nhanh lên, đem nước lại đây, thằng Hênxen
dù béo hay gầy, ngày mai tao cũng cứ làm thịt đem nấu.
Khốn nạn con bé vừa xách nước vừa khóc, nước mắt dòng dòng
hai má. Nó kêu la:
- Lạy trời phù hộ cho chúng con. Thà để thú dữ ăn thịt trong
rừng thì hai anh em cũng được cùng nhau chết.
Mụ già bảo:
- Thôi đừng kêu khóc nữa mà vô ích.
Mới bảnh mắt, Grêten đã phải đặt nồi, lấy nước và dóm bếp.
Mụ già bảo:
- Hãy nướng bánh trước đã. Tao đã dóm lò và nhào bột rồi.
Mụ đẩy Grêten đáng thương tới bên lò.
Ngọn lửa trong lò đã bắt đầu bốc lên. Mụ già bảo:
- Mày bò vào lò xem đủ nóng chưa, để cho bánh vào nướng.
Mụ định khi Grêten vào lò rồi thì đóng nắp lại, quay ăn một
thể. Nhưng Grêten biết ý nói:
- Cháu không biết làm thế nào mà vào được.
Mụ già nói:
- Đồ ngu như bò, lò có cửa khá rộng cơ mà. Trông đây này, tao
vào cũng còn lọt nữa là mày.
Mụ lại gần lò và thò đầu vào. Grêten liền đẩy mạnh mụ vào,
đóng cửa sắt lại, rồi cài then ở ngoài.
Mụ già rú lên khủng khiếp nhưng Grêten đã bỏ chạy để mặc
mụ chết thiêu. Em chạy thẳng đến cũi vừa mở cửa cho anh vừa reo:
- Anh ơi, anh em ta thoát rồi, con mụ phù thủy đã chết rồi.
Cửa vừa mở thì Hênxen nhảy ra như con chim trong lồng được
thả. Hai anh em vui mừng, ôm nhau hôn. Bây giờ chúng không còn
sợ gì nữa, chúng đi xem nhà mụ già thì thấy ở xó nào cũng có
những hòm đầy ngọc.
Hênxen vừa ních đầy túi vừa nói:
- Của này quí hơn sỏi.
Còn Grêten nói:
- Em cũng phải lấy về nhà mới được.
Lấy đầy túi rồi, em nói:
- Bây giờ hai anh em ta đi ra khỏi khu rừng của mụ phù thủy
đi.
Đi được vài giờ, chúng đến bên một cái đầm lớn. Hênxen nói:
- Anh không thấy có cầu, qua sao được?
Grêten bảo:
- Một chiếc thuyền nhỏ cũng chẳng có. Nhưng kia có vịt trắng
đang bơi, để em nhờ nó giúp.
Rồi em bảo vịt rằng:
- Vịt ơi vịt, Grêten và Hênxen đây. Kè chẳng có, cầu cũng
không, Hãy cõng anh em tôi qua với.
Vịt đến. Hênxen cưỡi lên lưng vịt và bảo em lên ngồi cạnh
mình.
Em đáp:
- Thôi anh ạ, ngồi thế nặng quá. Để vịt cõng từng người một.
Vịt tốt bụng cõng làm hai chuyến.
Đến bờ bên kia, hai anh em nhận dần ra đường lối trong rừng
quen thuộc, và nhìn thấy nhà ở đằng xa. Chúng liền chạy ba chân
bốn cẳng, nhảy bổ vào nhà, ôm ghì lấy cổ bố mẹ.
Từ ngày bỏ con trong rừng, bố mẹ không lúc nào vui.
Grêten dốc túi ngọc xuống đất và Hênxen thò tay vào túi lấy ra
từng nắm ngọc.
Từ đó, cả nhà hết lo và cùng nhau sống một cuộc đời hạnh
phúc.



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 1051)
Một mùa an cư, sau khi mãn hạ, đức Thế tôn du hành một mình thăm viếng các trú xứ của những tỳ kheo, để biết lối sống của họ, việc tu hành tiến thoái của họ. Chính nhân những cuộc du hành này mà có lần Ngài đã tâm sự với thị giả Nàgita:
(Xem: 12714)
Cái vô cái hữu vốn là không, Hiểu được duyên sanh chớ nặng lòng. Đông đến tuyết rơi, sương giá lạnh, Hè qua phượng trổ, cảnh trời trong.
(Xem: 18105)
“Ăn Cơm Hương Tích, uống Trà Tào Khê, ngồi Thuyền Bát Nhã, ngắm Trăng Lăng Già”...
(Xem: 28675)
Hay những cụm từ có tính cách kinh điển hóa như "ăn cơm Hương Tích", "uống trà Tào Khê", "ngồi thuyền Bát Nhã", "ngắm trăng Lăng Già"...
(Xem: 31732)
Noi gương Hưng Đạo, Quang Trung, Chúng ta không thể mất vùng Hoàng Sa, Nam Quan Bản Dốc ngời ngời, Hao mòn một tất tội đời khó dung... Đào Chiêu Vọng
(Xem: 43555)
Sự Tích Khăn Tang - Tường Dinh sưu tầm
(Xem: 233796)
Đang đọc sách bỗng nghe một tiếng “cộp” từ nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống… thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay...
(Xem: 26733)
Ngày xưa có một chàng trai tên là Na Á. Anh mồ côi cha từ sớm, ở với mẹ già. Nhà Na Á nghèo, anh phải làm nghề đánh cá để nuôi thân, nuôi mẹ.
(Xem: 23124)
Ngày ấy có một ông thượng thư đầu triều nổi tiếng là người nghiêm khắchách dịch. Ông có tính nóng như lửa. Đã thế ông lại có quyền "tiền trảm hậu tấu"...
(Xem: 19269)
Một hôm em bé ngồi trong bóng cây trú nắng, gió cũng thổi mát quá, em ngủ quên, đến lúc thức dậy, thì đàn trâu đã đi mất. Em tìm khắp cánh đồng mà chẳng thấy.
(Xem: 18242)
Tờ Chú (có nghĩa là anh đen) nghèo nhất làng. Họ nghèo lắm, nghèo đến nỗi không có một con dao mẻ để phát nương, một cái thuổng để đào củ mài.
(Xem: 23923)
Ngày xưa, ở xã Đại An gần cù lao Huân tỉnh Khánh Hòa có một đôi vợ chồng già không có con cái. Ông bà ở trong một căn nhà lá dựng bên vách núi, làm nghề trồng dưa.
(Xem: 18252)
Vào một năm không nhớ rõ năm nào, trời làm hạn hán khủng khiếp, nắng lửa hết tháng này đến tháng khác thiêu cháy cây cối...
(Xem: 20084)
Xưa có một gia đình rất đông con, đông đến nỗi bố mẹ không nhớ hết được tên từng đứa. Người chồng tên Đang, người vợ tên Phang.
(Xem: 14712)
Một ngày mùa hạ, trời mưa to nước lũ tràn về. Chàng đem củi đi chợ bán, vì nước lũ tràn về nhanh quá, không thể lội qua sông...
(Xem: 15608)
Ngày ấy có đôi bạn chí thân là Quắc và Nhân. Họ đều là con nhà học trò nghèo, lại đều mồ côi cha mẹ, Quắc được học nhiều hơn bạn...
(Xem: 13242)
Ngày đó trâu cùng nói một thứ tiếng với người. Nhờ thế người dùng lời nói để sai khiến con vật theo ý muốn của mình rất tiện.
(Xem: 14731)
Ngày xưa có một em bé mồ côi cha từ hồi còn nhỏ. Người mẹ sau một thời gian tang chế cũng đi lấy chồng.
(Xem: 14120)
Ngày xưa, có hai vợ chồng son nhà nghèo. Họ đều sinh nhai bằng nghề làm thuê làm mướn. Tuy nghèo nhưng họ rất yêu nhau.
(Xem: 12664)
Thuở xưa có một người thợ rừng lực lưỡng khoẻ mạnh. Cái rìu cái búa thông thường anh cầm lỏng tay...
(Xem: 12674)
Ngày xưa có hai mẹ con nhà nọ nghèo rớt mồng tơi, anh chàng lang thang đi kiếm việc làm nhưng chả có ai cho thuê cả.
(Xem: 10862)
Ngày xửa ngày xưa, có một em bé tên là Vàng, Vàng mới lên tám tuổi thì bố chết. Nhà nghèo, em phải theo mẹ đi làm thuê khắp đó đây.
(Xem: 13632)
Nỗi oan của nàng Thị Kính - Truyện kể dân gian
(Xem: 11050)
một lần, đôi giày bát kết tự bước đi. Đã từ lâu đôi giày vốn của nhà vô địch chạy đua. Một hôm anh ta vứt vào sọt rác.
(Xem: 11140)
Căn phòng của trẻ con đầy những đồ chơi là đồ chơi. Trên mặt cái tủ nhiều ngăn kéo có một cái ống tiền bằng sành, hình con lợn.
(Xem: 11086)
Một cây thông non xinh tươi mọc trong rừng. Thông mọc chỗ có nắng và quang đãng. Khắp chung quanh có nhiều cây thông khác lớn hơn.
(Xem: 11250)
Nếu bạn đi qua cánh đồng lúa mạch sau cơn bão bạn sẽ thấy lúa đen như thể là bị cháy. Tôi sẽ kể cho bạn nguyên nhân lúa bị đen...
(Xem: 11590)
Hoàng tử nhận chăn lợn. Người ta cho chàng một căn buồng tồi tàn gần chuồng lợn. Chàng cặm cụi suốt ngày...
(Xem: 10155)
Ngày xưa có một anh chàng sinh viên nghèo, thật thà, ngay thẳng, sống trong một căn gác xép, chẳng có lấy một tí gì.
(Xem: 9885)
Công chúa chỉ ra hạn có từng ấy ngày, nhưng như thế cũng thừa đủ đối với các cậu: các cậu tài cao học rộng nên sau tám ngày đã chuẩn bị xong xuôi.
(Xem: 9585)
Một sáng tháng năm ta ở phía tây thổi về (vẫn lời của gió), rong ruổi trên bờ bể, qua các khu rừng và đồng bằng, vượt qua sông Ben.
(Xem: 9754)
Em nhổm dậy và nhìn qua cửa buồng vẫn đang hé mở. Em lắng tai và hình như nghe tiếng đàn dương cầm vẳng ra từ phòng bên...
(Xem: 9826)
Cha nó đang ốm thập tử nhất sinh. Nó rất buồn. Trong túp lều nhỏ chỉ có hai cha con. Cha nó bảo: "Giăng ơi! con thật hiếu thảo!
(Xem: 10388)
Tít ngoài biển khơi kia, nước xanh hơn cánh đồng hoa mua biếc nhất, trong vắt như pha lê, nhưng sâu thăm thẳm, sâu đến nỗi neo buông không tới đáy...
(Xem: 15704)
Ngày xưa, có một hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa, nhưng công chúa phải cho ra công chúa, phải hoàn thiện toàn mỹ. Hoàng tử bèn chu du khắp thiên hạ để kén vợ.
(Xem: 10318)
Một bà mẹ đang ngồi bên đứa con thơ. Bà rất buồn vì đang lo đứa con bà chết mất. Đứa bé xanh rớt đã nhắm nghiền đôi mắt và đang thoi thóp.
(Xem: 10157)
Con sông Gu-đơ-na xinh đẹptrong vắt chảy qua miền Bắc bán đảo Jutland, chạy dọc theo một cánh rừng bát ngát, rải sâu vào hậu phương.
(Xem: 10486)
Đêm nay là đêm giao thừa, trời lạnh như cắt, tuyết rơi không ngừng. Một cô gái nhỏ lang thang trên con đường trong đêm đen và giá buốt.
(Xem: 9400)
Trong một ngôi nhà, cạnh Hoàng trường mới, phố Đông, thành Côpenhagơ, chủ nhà đang tiếp khách. Khách hôm ấy rất đông...
(Xem: 11776)
Cung điện của Hoàng đế đẹp nhất trần gian, làm bằng một loại sứ rất quý, nhưng dễ vỡ, mỗi khi chạm đến phải thật nhẹ tay...
(Xem: 9932)
Bé Tí hon sống một mình suốt mùa hạ trong khu rừng lớn. Bé lấy cọng rơm làm cho mình một cái võng, treo dưới một lá thu mẫu đơn to...
(Xem: 10631)
Xưa có một cô bé, người cô bé tí teo, bé và xinh như một con búp bê. Nhà cô nghèo, không sắm nổi cho cô đôi giày.
(Xem: 9760)
Tại nhà ông lái buôn giàu có nhất trong tỉnh tụ tập một đám trẻ, con cái các gia đình giàu cóquyền quý. Ông lái buôn là người có học...
(Xem: 11311)
Một hôm có một cái kim thô dùng để lược quần áo, tự cho là thanh tú lắm, nên cứ tưởng mình là một cái kim khâu.
(Xem: 10940)
Một hôm quỷ ta rất sung sướng vì đã làm ra một tấm gương rất kỳ lạ. Những vật tốt đẹp soi vào đấy đều nom chẳng ra gì cả...
(Xem: 10032)
Ngày xưa có một ông vua và một bà hoàng hậu ngày nào cũng nói: "Ước gì mình có đứa con!" mà mãi vẫn không có.
(Xem: 10164)
Ngày xưa có hai vợ chồng người đánh cá ở một túp lều cũ kỹ sát ven biển. Hôm nào người chồng cũng đi câu cá suốt ngày.
(Xem: 10817)
Một người có ba con trai, cả cơ nghiệp có một cái nhà. Người con nào cũng muốn sau này, khi bố mất, nhà sẽ về mình.
(Xem: 9375)
Một buổi tối, chàng đánh trống trẻ tuổi đi một mình giữa cánh đồng. Tới bên một cái hồ, anh thấy trên bờ ba chiếc áo trắng của ai vứt đó.
(Xem: 10861)
Xưa có một người trước khi đi xa từ biệt ba con gái, hỏi các con muốn lấy quà gì. Cô cả muốn lấy ngọc, cô thứ hai xin kim cương, cô út nói...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant