- 1. Tách trà - A Cup of Tea
- 2. Hạt ngọc trong bùn - Finding a Diamond on a Muddy Road
- 3. Thật thế sao? - Is That So?
- 4. Người biết vâng lời - Obedience
- 5. Hãy yêu công khai - You Love, Love Openly
- 6. Chẳng động lòng thương - No Loving-Kindness
- 7. Thông báo - Announcement
- 8. Những đợt sóng lớn - Great Waves
- 9. Vầng trăng không thể đánh cắp - The Moon Cannot Be Stolen
- 10. Bài thơ cuối cùng - The Last Poem of Hoshin
- 11. The Story of Shunkai
- 12. Hoan Hỷ Phật - Happy Chinaman
- 13. Ông Phật - A Buddha
- 14. Quãng đường lầy lội - Muddy Road
- 15. Hai mẹ con - Shoun and His Mother
- 16. Không xa quả Phật - Not Far from Buddhahood
- 17. Nói ít hiểu nhiều - Stingy in teaching
- 18. A Parable
- 19. Kiệt tác - The First Principle
- 20. Lời khuyên của mẹ - A Mother’s Advice
- 21. Âm thanh của một bàn tay - The Sound of One Hand
- 22. Trái tim bốc lửa - My Heart Burns Like Fire
- 23. Lên đường - Eshun’s Departure
- 24. Tụng kinh - Reciting Sutras
- 25. Thêm ba ngày nữa - Three Days More
- 26. Tranh biện- Trading Dialogue for Lodging
- 27. Âm hưởng của niềm vui - The Voice of Happiness
- 28. Hãy mở kho báu của chính mình - Open Your Own Treasure House
- 29. Không còn trăng trong nước - No Water, No Moon
- 30. Thiếp báo danh - Calling Card
- 31. Chỉ có loại tốt nhất - Everything Is Best
- 32. Mỗi khắc một phân vàng - Inch Time Foot Gem
- 33. Bài học bàn tay - Mokusen’s Hand
- 34. Nụ cười cuối đời - A Smile In His Lifetime
- 35. Thiền miên mật - Every-Minute Zen
- 36. Mưa hoa - Flower Shower
- 37. Ấn tống kinh điển - Publishing the Sutras
- 38. Cuộc đời Gisho - Gisho’s Work
- 39. Ngủ ngày - Sleeping in the daytime
- 40. Trong cõi mộng - In Dreamland
- 41. Thiền Triệu Châu - Joshu’s Zen
- 42. Người chết trả lời - The Dead Man’s Answer
- 43. Thiền trong kiếp ăn mày - Zen in a Beggar’s Life
- 44. Dạy dỗ kẻ trộm - The Thief Who Became a Disciple
- 45. Phân biệt đúng sai - Right and Wrong
- 46. Cỏ cây giác ngộ - How Grass and Trees Become Enlightened
- 47. Họa sĩ tham tiền - The Stingy Artist
- 48. Độ chính xác - Accurate Proportion
- 49. Tượng Phật mũi đen - Black-Nosed Buddha
- 50. Liễu ngộ - Ryonen’s Clear Realization
- 51. Thức ăn ngon - Sour Miso
- 52. Không còn sáng tỏ - Your Light May Go Out
- 53. Người cho phải biết ơn - The Giver Should Be Thankful
- 54. Ý nguyện cuối cùng và di thư - The Last Will and Testament
- 55. Vị trà sư và kẻ mưu sát - The Tea-Master and the Assassin
- 56. Con đường chân thật - The True Path
- 57. Cửa thiên đường đang mở - The Gates of Paradise
- 58. Bắt giam Phật đá - Arresting the Stone Buddha
- 59. Chiến sĩ - Soldiers of Humanity
- 60. Đường hầm - The Tunnel
- 61. Thiền sư và hoàng đế - Gudo and the Emperor
- 62. Số mệnh - In the Hands of Destiny
- 63. Giết hại - Killing
- 64. Toát mồ hôi - Kasan Sweat
- 65. Chinh phục bóng ma - The Subjugation of a Ghost
- 66. Con dân của ngài - Children of His Majesty
- 67. Con làm gì vậy? - What Are You Doing! What Are You Saying!
- 68. Nốt nhạc thiền - One Note of Zen
- 69. Nuốt cả lỗi lầm - Eating the Blame
- 70. Vô giá - The Most Valuable Thing in the World
- 71. Học cách im lặng - Learning To Be Silent
- 72. Vị lãnh chúa ngu ngốc - The Blockhead Lord
- 73. Mười người nối pháp - Ten Successors
- 74. Chuyển hóa - True Reformation
- 75. Cơn giận - Temper
- 76. Tảng đá trong tâm - The Stone Mind
- 77. Không vướng bụi trần - No Attachment to Dust
- 78. Thịnh vượng - Real Prosperity
- 79. Lư hương - Incense Burner
- 80. Phép mầu - The Real Miracle
- 81. Ngủ đi thôi! - Just Go To Sleep
- 82. Vô nhất vật - Nothing Exists
- 83. Bất tác bất thực - No Work, No Food
- 84. Tri kỷ - True Friends
- 85. Đến lúc phải chết - Time To Die
- 86. Ông Phật sống và người thợ đóng thùng - The Living Buddha and the Tubmaker
- 87. Ba hạng đệ tử - Three Kinds of Disciples
- 88. Làm thơ - How To Write a Chinese Poem
- 89. Thiền cơ - Zen Dialogue
- 90. Gõ một lần cuối - The Last Rap
- 91. Nếm mùi lưỡi kiếm Banzo - The Taste of Banzo’s Sword
- 92. Thiền đũa bếp - Fire-Poker Zen
- 93. Thiền kể chuyện - Storyteller’s Zen
- 94. Một chuyến đi đêm - Midnight Excursion
- 95. Thư gửi người sắp chết - A Letter to a Dying Man
- 96. Một giọt nước - A Drop of Water
- 97. Giảng dạy chân lý - Teaching the Ultimate
- 98. Không vướng mắc - Non-Attachment
- 99. Chua như giấm - Tosui’s Vinegar
- 100. Ngôi chùa tĩnh lặng - The Silent Temple
- 101. Pháp thiền của Phật - Buddha’s Zen
Tác giả: Thiền sư Muju - Nguyên Minh dịch và chú giải
10. Bài thơ cuối cùng - The Last Poem of Hoshin
The Zen master Hoshin lived in China many years. Then he returned to the northeastern part of Japan, where he taught his disciples. When he was getting very old, he told them a story he had heard in China. This is the story:
One year on the twenty-fifth of December, Tokufu, who was very old, said to his disciples: “I am not going to be alive next year so you fellows should treat me well this year.”
The pupils thought he was joking, but since he was a great-hearted teacher each of them in turn treated him to a feast on succeeding days of the departing year.
On the eve of the new year, Tokufu concluded: “You have been good to me. I shall leave you tomorrow afternoon when the snow has stopped.”
The disciples laughed, thinking he was aging and talking-nonsense since the night was clear and without snow. But at midnight snow began to fall, and the next day they did not find their teacher about. They went to the meditation hall. There he had passed on.
Hoshin, who related this story, told his disciples: “It is not necessary for a Zen master predict his passing, but if he really wishes to do so, he can.”
“Can you?” someone asked. “Yes,” answered Hoshin. “I will show you what I can do seven days from now.”
None of the disciples believed him, and most of them had even forgotten the conversation when Hoshin next called them together.
“Seven days ago,” he remarked, “I said I was going to leave you. It is customary to write a farewell poem, but I am neither poet nor calligrapher. Let one of you inscribe my last words.”
His followers thought he was joking, but one of them started to write.
“Are you ready?” Hoshin asked.
“Yes, sir,” replied the writer.
Then Hoshin dictated:
I came from brilliancy
And return to brilliancy
What is this?
The poem was one line short of the customary form, so the disciple said: “Master, we are one line short.”
Hoshin, with the roar of a conquering lion, shouted “Kaa!” and was gone.
Bài thơ cuối cùng
Thiền sư Hoshin[13] sống ở Trung Hoa nhiều năm rồi trở về trụ ở miền đông bắc Nhật Bản, thu nhận đồ chúng. Khi đã rất cao tuổi, ngài kể cho các đệ tử của mình nghe một câu chuyện đã từng được nghe ở Trung Hoa. Chuyện kể như sau:“
Vào ngày 25 tháng Chạp (khoảng năm 1091), thiền sư Đức Phổ bảo với các đệ tử của ngài rằng: ‘Thầy sẽ không sống được trong năm tới, nên các con hãy chăm sóc tốt cho thầy trong năm nay.’
“Đồ chúng đều nghĩ là ngài đang nói đùa, nhưng vì ngài là một bậc thầy hết lòng thương yêu đệ tử nên những ngày cuối năm đó họ luôn thay phiên nhau chăm sóc và chiêu đãi ngài.
“Cho đến đêm giao thừa, thiền sư Đức Phổ nói với các đệ tử: ‘Các con đã đối xử rất tốt với ta. Chiều mai, khi tuyết ngừng rơi ta sẽ giã biệt các con.’
“Các đệ tử đều cười lớn, nghĩ rằng thầy đã già quá nên nói năng lẩm cẩm, bởi vì đêm ấy trời rất trong và không có tuyết!
“Nhưng đến nửa đêm thì tuyết bắt đầu rơi. Và ngày hôm sau thì không ai nhìn thấy thầy đâu cả. Họ chạy đến thiền đường. Ở đó, thiền sư đã viên tịch.”
Sau khi kể xong câu chuyện, thiền sư Hoshin nói với các đệ tử: “Một vị thiền sư không cần thiết phải báo trước thời điểm viên tịch của mình, nhưng nếu ngài thực sự muốn làm điều đó thì có thể làm được.”
Một người trong số đồ chúng lên tiếng hỏi: “Thầy có thể làm vậy được không?”
Thiền sư Hoshin đáp: “Được! Bảy ngày nữa ta sẽ cho các con thấy điều ta có thể làm được.”
Không một đệ tử nào tin lời thầy! Thậm chí đến bảy ngày sau, khi ngài Hoshin cho gọi mọi người đến thì hầu hết bọn họ đều đã quên bẵng đi câu chuyện ấy!
Khi ấy, thiền sư Hoshin nói với các đệ tử: “Cách đây bảy ngày, ta có nói là sẽ giã biệt các con. Theo lệ thường thì ta phải viết một bài kệ thị tịch, nhưng ta chẳng biết làm thơ, cũng không viết chữ đẹp, vậy một người nào đó trong các con hãy ghi lại những lời cuối cùng của ta.”
Mọi người đều nghĩ rằng ngài đang nói đùa. Tuy nhiên, một người trong bọn cũng chuẩn bị để viết.
Thiền sư Hoshin hỏi: “Con đã sẵn sàng chưa?”
Người cầm viết đáp: “Vâng, thưa thầy.”
Ngài Hoshin bắt đầu đọc:
Quang minh tịch chiếu hà sa,
Ta từ đó đến cũng về đó thôi.
Quang minh ấy thật là gì?
Theo hình thức thông thường thì bài kệ này còn thiếu một câu, vì thế người đệ tử liền nói: “Bạch thầy, chúng ta còn thiếu một câu nữa.”
Ngài Hoshin hét lên như tiếng gầm của một con sư tử chinh phục muông thú: “Kaa!”
Rồi ngài viên tịch.