- 01-Chức năng của giáo dục
- 02-Vấn đề của tự do
- 03-Tự do và tình yêu
- 04-Lắng nghe
- 05-Bất mãn có tính sáng tạo
- 06-Tổng thể của cuộc sống
- 07-Tham vọng
- 08-Suy nghĩ có trật tự
- 09-Cái trí khoáng đạt
- 10-Vẻ đẹp bên trong
- 11-Tuân phục và phản kháng
- 12-Sự tự tin của hồn nhiên
- 13-Bình đẳng và tự do
- 14-Kỷ luật tự tạo
- 15-Cộng tác và chia sẻ
- 16-Làm mới mẻ cái trí
- 17-Con sông của cuộc sống
- 18-Cái trí chú ý
- 19-Hiểu biết và truyền thống
- 20-Sống đời sống tôn giáo là nhạy cảm đến thực tại
- 21-Mục đích của học hỏi
- 22-Tánh đơn giản của tình yêu
- 23-Sự cần thiết ở một mình
- 24-Năng lượng của sự sống
- 25-Sống không nỗ lực
- 26-Cái trí không là mọi thứ
- 27-Tìm Chúa
Nguyên tác: Think on These Things by Jiddu Krishnamurti
Lời dịch: ÔNG KHÔNG Bản dịch 2006 – Hiệu đính 7- 2008
Tham vọng
Chúng
ta đã thảo luận sự cần thiết phải có tình yêu, và chúng
ta đã thấy rằng người ta không thể nào tìm kiếm hay mua
nó được; tuy vậy nếu không có tình yêu, tất cả những
kế hoạch của chúng ta để có một trật tự xã hội hoàn
hảo mà trong đó không có sự bóc lột, không có những cơ
cấu luật pháp, sẽ không có ý nghĩa gì cả, và tôi nghĩ
rằng rất cần thiết phải hiểu rõ việc này trong khi chúng
ta còn nhỏ.
Bất
kỳ nơi nào người ta đi trên thế giới, không đặt thành
vấn đề nơi nào, người ta thấy rằng xã hội luôn ở trong
tình trạng xung đột liên tục. Luôn luôn có những người
có quyền lực, những người giàu có, những người sung túc
ở bên này, và những người lao động ở bên kia; và mỗi
người đang ganh đua đầy ghen tị, mỗi người đều muốn
một vị trí cao hơn, đồng lương lớn hơn, quyền hành nhiều
hơn, thanh danh nhiều hơn. Đó là tình trạng của thế giới,
và vì vậy luôn luôn có chiến tranh xảy ra cả bên trong lẫn
bên ngoài.
Bây
giờ, nếu bạn và tôi muốn tạo ra một cách mạng hoàn toàn
trong trật tự của xã hội, việc đầu tiên chúng ta phải
hiểu rõ là cái bản năng muốn thu thập quyền hành này. Hầu
hết chúng ta đều muốn quyền hành trong một hình thức này
hay một hình thức khác. Chúng ta thấy rằng qua giàu có và
quyền hành chúng ta sẽ có thể đi du lịch, hợp tác với
những người quan trọng và trở nên nổi tiếng; hay chúng
ta mơ mộng về việc tạo ra một xã hội hoàn chỉnh. Chúng
ta nghĩ rằng chúng ta sẽ hoàn thành được tốt lành qua quyền
hành; nhưng chính sự theo đuổi quyền hành – quyền hành
cho chính chúng ta, quyền hành cho quốc gia chúng ta, quyền hành
cho một học thuyết – là tội lỗi, hủy diệt, bởi vì rõ
ràng nó tạo ra những quyền hành đối nghịch, và vì vậy
luôn luôn có xung đột.
Vậy
thì, nó không đúng hay sao, rằng giáo dục phải giúp đỡ
bạn, khi bạn lớn lên, nhận thức được sự quan trọng khi
tạo ra một thế giới trong đó không còn xung đột cả bên
trong lẫn bên ngoài, một thế giới trong đó bạn không còn
xung đột với người hàng xóm của bạn hay với bất kỳ
nhóm người nào bởi vì sự thôi thúc của tham vọng, mà là
sự ham muốn vị trí và quyền hành, hoàn toàn chấm dứt?
Và liệu có thể tạo ra một xã hội trong đó sẽ không có
xung đột cả bên trong lẫn bên ngoài, hay không? Xã hội là
sự liên hệ giữa bạn và tôi; và nếu sự liên hệ của
chúng ta được đặt nền tảng trên tham vọng, mỗi người
chúng ta muốn có quyền hành nhiều hơn người khác, vậy là
rõ ràng chúng ta luôn luôn ở trong xung đột. Vì vậy nguyên
nhân của xung đột này có thể xóa bỏ được hay không? Liệu
tất cả chúng ta có thể giáo dục chính mình không ganh đua,
không so sánh chính chúng ta với một người nào đó, không
muốn chức vụ này hay chức vụ kia – nói cách khác, không
tham vọng gì cả hay không?
Khi
bạn đi ra ngoài trường học với cha mẹ của bạn, khi bạn
đọc báo chí hay nói chuyện với con người, bạn chắc là
đã nhận thấy rằng hầu hết mọi người đều muốn tạo
ra một thay đổi trong thế giới. Và bộ bạn không nhận thấy
rằng chính những người này lại luôn luôn xung đột với
nhau về một điều này hay điều kia – về những lý tưởng,
tài sản, chủng tộc, giai cấp hoặc tôn giáo hay sao? Cha mẹ
của bạn, những người hàng xóm của bạn, ông bộ trưởng
và những viên chức chính quyền – liệu tất cả họ không
tham vọng, đấu tranh để có một vị trí tốt hơn, và vì
vậy luôn luôn xung đột với người khác hay sao? Chắc chắn
rằng, chỉ khi nào tất cả những ganh đua này được xóa
đi thì sẽ có một xã hội hòa bình trong đó tất cả chúng
ta đều sống đầy hạnh phúc, đầy sáng tạo.
Bây
giờ, làm thế nào việc này có thể thực hiện được? Liệu
rằng những quy định, luật pháp hay công việc rèn luyện
cái trí của bạn không còn tham vọng, xóa sạch tham vọng
được không? Bên ngoài bạn có lẽ được huấn luyện không
tham vọng, thuộc xã hội bạn có thể chấm dứt ganh đua với
những người khác; nhưng bên trong bạn vẫn còn tham vọng,
phải vậy không? Và liệu rằng bạn có thể quét sạch hoàn
toàn tham vọng này, mà đang mang lại quá nhiều đau khổ cho
những con người hay không? Có lẽ bạn không suy nghĩ về điều
này trước kia, bởi vì không ai bảo cho bạn như thế này;
nhưng bây giờ khi có một người nào đó đang nói cho bạn
về nó, bộ bạn không muốn tìm ra liệu có thể sống trong
thế giới này một cách phong phú, tràn đầy, hạnh phúc, sáng
tạo mà không có sự thôi thúc hủy hoại của tham vọng, mà
không có ganh đua được không? Bộ bạn không muốn biết làm
thế nào để sống, để cho cuộc sống của bạn sẽ không
hủy hoại những người khác hay phủ một cái bóng trên đường
đi của người ấy hay sao?
Bạn
thấy đó, chúng ta nghĩ rằng đây là một giấc mộng không
tưởng không bao giờ có thể tạo ra được trong thực tế;
nhưng tôi không đang nói về một điều không tưởng, mà sẽ
là vô lý. Liệu rằng bạn và tôi, những con người đơn giản,
bình thường, có thể sống đầy sáng tạo trong thế giới
này mà không có sự thôi thúc của tham vọng được bộc lộ
trong nhiều cách khác nhau như là ham muốn quyền hành, chức
vụ hay không? Bạn sẽ tìm ra được câu trả lời đúng đắn
khi bạn yêu thích cái gì bạn đang làm. Nếu bạn là một
kỹ sư chỉ bởi vì bạn phải kiếm sống, hay bởi vì người
cha hay xã hội của bạn mong đợi bạn làm công việc đó,
đó là một hình thức khác của cưỡng bách; và cưỡng bách
trong bất kỳ hình thức nào đều tạo ra một mâu thuẫn,
xung đột. Trái lại, nếu bạn thật sự yêu thích là một
kỹ sư, một nhà khoa học, hay nếu bạn có thể trồng một
cái cây, vẽ một bức tranh, viết một bài thơ, không phải
để có được sự công nhận nhưng chỉ vì bạn yêu thích
công việc đó, vậy thì bạn sẽ phát giác rằng bạn không
bao giờ ganh đua với ai cả. Tôi nghĩ rằng đây là chìa khóa
thực sự: yêu thích cái gì bạn làm.
Nhưng
khi còn nhỏ thông thường rất khó khăn để biết bạn yêu
thích làm cái gì, bởi vì bạn muốn làm quá nhiều sự việc.
Bạn muốn làm một kỹ sư, một tài xế xe lửa, một phi công
đang bay lượn trên bầu trời xanh; hay có lẽ bạn muốn là
một nhà diễn thuyết hoặc một nhà chính trị nổi tiếng.
Bạn có lẽ muốn là một họa sĩ, một nhà hóa học, một
nhà thơ hay một người thợ mộc. Bạn có lẽ muốn làm việc
bằng trí óc của bạn, hay công việc gì đó bằng đôi tay
của bạn. Liệu công việc bạn thực sự yêu thích làm này,
hay sự thích thú của bạn trong chúng chỉ là một đáp ứng
đến những áp lực của xã hội? Làm thế nào bạn có thể
tìm ra được? Và không phải mục đích của giáo dục là
giúp đỡ bạn tìm ra, để cho khi lớn lên bạn có thể bắt
đầu trao toàn cái trí, tâm hồn và thân thể của bạn đến
công việc mà bạn thực sự yêu thích làm hay sao?
Tìm
ra công việc gì bạn yêu thích làm đòi hỏi nhiều thông minh;
bởi vì, nếu bạn sợ rằng không thể kiếm sống được,
hay sợ rằng không phù hợp vào cái xã hội thối nát này,
vậy thì bạn sẽ không bao giờ tìm ra được. Nhưng, nếu
bạn không kinh hãi, nếu bạn khước từ bị đẩy vào cái
khe rãnh của truyền thống bởi cha mẹ của bạn, bởi những
giáo viên của bạn, bởi những đòi hỏi giả tạo hời hợt
của xã hội, vậy thì có một khả năng khám phá ra bạn thực
sự yêu thích làm công việc gì. Vì vậy, muốn khám phá, phải
không còn sợ hãi không tồn tại được.
Nhưng
hầu hết chúng ta đều sợ hãi không tồn tại được, chúng
ta nói rằng, “Việc gì sẽ xảy ra cho tôi nếu tôi không
làm như cha mẹ tôi bảo, nếu tôi không phù hợp vào xã hội
này?” Bị sợ hãi, chúng ta làm công việc gì chúng ta được
chỉ bảo, và trong đó không còn tình yêu, chỉ còn mâu thuẫn;
và mâu thuẫn phía bên trong này là một trong những yếu tố
tạo ra tham vọng hủy diệt.
Vì
vậy, chính chức năng căn bản của giáo dục là giúp đỡ
bạn tìm ra được bạn thực sự yêu thích làm công việc
gì, để rồi bạn có thể trao toàn thân tâm cho nó, bởi vì
điều đó tạo ra sự cao quý của con người, mà quét sạch
đi sự tầm thường, cái tinh thần tập tục nhỏ nhoi. Đó
là lý do tại sao có những người giáo viên đúng đắn,
bầu không khí thích hợp là rất quan trọng, để cho bạn
sẽ lớn lên với tình yêu mà tự thể hiện trong công việc
gì bạn đang làm. Nếu không có tình yêu này thì những kỳ
thi của bạn, hiểu biết của bạn, những khả năng của bạn,
vị trí của bạn và những sở hữu của bạn đều giống
như tro bụi, chúng không có ý nghĩa gì cả; nếu không có
tình yêu này những hành động của bạn sẽ tạo thêm nhiều
cuộc chiến tranh, nhiều hận thù, nhiều tổn thương và hủy
diệt.
Tất
cả điều này có lẽ chẳng có ý nghĩa gì với bạn, bởi
vì nhìn bên ngoài bạn vẫn còn rất trẻ, nhưng tôi hy vọng
rằng nó sẽ có ý nghĩa nào đó cho những giáo viên của bạn
– và cũng cho bạn, một nơi nào đó ở bên trong.
Người hỏi: Tại sao ông cảm thấy ngượng ngùng?
Krishnamurti: Bạn biết không, không là ai cả là một sự việc lạ lùng trong cuộc sống – không phải để nổi tiếng hay vĩ đại, không phải để là một người rất có học thức, không phải để là một người đổi mới hay một người cách mạng vĩ đại, chỉ không là ai cả; và khi người ta thực sự cảm thấy theo cách đó, đột nhiên bị vây quanh bởi nhiều người tò mò tạo ra một cảm giác của rút lui. Đó là tất cả.
Người hỏi: Làm thế nào chúng ta có thể nhận ra chân lý trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta?
Krishnamurti:
Bạn nghĩ rằng chân lý là một sự việc và cuộc sống hàng
ngày của bạn là một sự việc khác, và trong cuộc sống
hàng ngày bạn muốn nhận ra một điều gì mà bạn gọi là
chân lý. Nhưng chân lý tách rời cuộc sống hàng ngày hay sao?
Khi bạn lớn lên bạn sẽ phải kiếm sống, phải vậy không?
Rốt cuộc ra, đó là lý do tại sao bạn đang đậu những kỳ
thi của bạn: chuẩn bị cho bạn kiếm sống. Nhưng nhiều người
không thèm lưu tâm đến lãnh vực làm việc mà họ phải tham
gia chừng nào họ còn đang kiếm được một số tiền nào
đó. Chừng nào họ còn có một công việc làm nó không đặt
thành vấn đề với họ dù rằng là một người lính, một
người cảnh sát, một luật sư hay một loại người kinh doanh
ma mãnh nào đó.
Bây
giờ, tìm ra sự thật của điều gì cấu thành phương tiện
kiếm sống đúng đắn là quan trọng, phải vậy không? Bởi
vì chân lý ở trong cuộc sống của bạn, không phải tách
rời khỏi nó. Cái cách bạn nói chuyện, điều gì bạn nói,
cái cách bạn cười, liệu rằng bạn có lừa gạt, đùa giỡn
với mọi người – tất cả cái đó là chân lý trong cuộc
sống hàng ngày của bạn. Vì vậy, trước khi bạn trở thành
một người lính, một người cảnh sát, một luật sư hay
một người kinh doanh nhạy bén, bộ bạn không nhận thức
được sự thật của những nghề nghiệp này hay sao? Chắc
chắn, nếu bạn không thấy được sự thật của công việc
gì bạn làm và được hướng dẫn bởi sự thật đó, cuộc
sống của bạn trở thành một đống hỗn độn xấu xa.
Chúng
ta hãy xem xét vấn đề liệu rằng bạn có nên trở thành
một người lính hay không, bởi vì những nghề nghiệp còn
lại hơi phức tạp hơn. Ngoại trừ việc tuyên truyền và
điều gì người khác nói, sự thật liên quan đến nghề nghiệp
của người lính là gì? Nếu một người trở thành một người
lính nó có nghĩa là anh ấy phải chiến đấu bảo vệ quốc
gia của anh ấy, anh ấy phải kỷ luật cái trí không được
suy nghĩ nhưng vâng lời. Anh ấy phải chuẩn bị giết người
hay bị giết – vì việc gì? Vì một ý tưởng mà một người
nào đó, vĩ đại hay tầm thường, đã nói là đúng. Vì vậy
bạn trở thành một người lính với mục đích hy sinh chính
bản thân mình và giết những người khác. Đó là một nghề
nghiệp đúng đắn hay sao? Đừng hỏi người nào khác, nhưng
hãy tìm ra cho chính mình sự thật của vấn đề. Bạn được
người ta bảo giết chóc vì một điều không tưởng tuyệt
vời nào đó trong tương lai – như thể người đó biết tất
cả về tương lai! Bạn nghĩ rằng giết chóc là một nghề
nghiệp đúng đắn, dù rằng nó là cho quốc gia của bạn hay
cho một tôn giáo có tổ chức nào đó? Giết chóc luôn luôn
đúng hay sao?
Vì
vậy nếu bạn muốn khám phá chân lý trong sự tiến hành mãnh
liệt đó mà là cuộc sống riêng của bạn, bạn sẽ phải
tìm hiểu sâu sắc tất cả những điều này; bạn sẽ phải
trao toàn thân tâm của bạn cho nó. Bạn sẽ phải suy nghĩ
độc lập, rõ ràng, không thành kiến vì chân lý không tách
rời cuộc sống, chân lý ở trong chính chuyển động thuộc
cuộc sống hàng ngày của bạn.
Người hỏi: Những hình ảnh, những người Thầy và những vị thánh không giúp chúng ta thiền định đúng hay sao?
Krishnamurti:
Bạn có biết thiền định đúng là gì hay không? Bộ bạn
không muốn khám phá cho chính mình sự thật của vấn đề
hay sao? Và bạn sẽ khám phá được sự thật đó nếu bạn
chấp nhận cái uy quyền chỉ bảo rằng thiền định đúng
là gì à?
Đây
là một câu hỏi rộng lớn. Muốn khám phá nghệ thuật của
thiền định bạn phải hiểu rõ toàn bộ chiều sâu và hơi
thở của sự tiến hành lạ lùng này được gọi là suy nghĩ.
Nếu bạn chấp nhận một uy quyền nào đó nói rằng, “Thiền
định theo phương pháp này,” bạn chỉ là một người tuân
theo, một người đầy tớ mù quáng của một hệ thống hay
một ý tưởng. Sự chấp nhận uy quyền của bạn được đặt
nền tảng vào niềm hy vọng để được một kết quả, và
đó không là thiền định.
Người hỏi: Bổn phận của một học sinh là gì?
Krishnamurti:
Từ ngữ “bổn phận” có nghĩa là gì? Bổn phận với cái
gì? Bổn phận với quốc gia của bạn tùy theo một chính trị
gia phải không? Bổn phận đối với cha mẹ của bạn tùy
theo những ước muốn của họ phải không? Họ sẽ nói rằng
đó là bổn phận của bạn phải làm như họ chỉ bảo; và
điều gì họ chỉ bảo bị quy định bởi nền tảng quá khứ
của họ, truyền thống của họ, và vân vân. Và một học
sinh là gì? Đó là một cậu trai hay một cô gái đi học và
đọc một vài quyển sách với mục đích đậu một kỳ thi
nào đó hay sao? Hay anh ấy là một học sinh luôn luôn học
hỏi và vì vậy không có sự kết thúc của học hỏi? Chắc
chắn rằng, người mà chỉ thông suốt một môn học, đậu
một kỳ thi, và sau đó bỏ nó, không là một học sinh. Người
học sinh thực sự đang nghiên cứu, đang học hỏi, đang tìm
hiểu, đang khám phá, không chỉ đến khi anh ấy hai mươi tuổi
hay hai mươi lăm tuổi, nhưng suốt cuộc đời.
Là
một học sinh là luôn luôn học hỏi; và chừng nào bạn còn
đang học hỏi, không có giáo viên, đúng vậy không? Khoảnh
khắc bạn là một học sinh không có một người đặc biệt
nào đó dạy bảo bạn, bởi vì bạn đang học hỏi từ mọi
thứ. Chiếc lá bị thổi đi bởi cơn gió, tiếng rì rầm của
những dòng nước vỗ vào hai bờ sông, đường bay của một
con chim vút cao trên không trung, người đàn ông nghèo khổ
đi ngang qua đang vác một bó nặng trên vai, những con người
mà nghĩ rằng họ biết mọi thứ về cuộc sống – bạn đang
học hỏi từ tất cả sự vật và sự việc, vì vậy không
có người giáo viên và bạn không là người đi theo.
Vì
vậy bổn phận của một học sinh là chỉ học hỏi. Hồi
trước có một họa sĩ nổi tiếng ở Tây ban nha có tên là
Goya. Ông ấy là một trong những người vĩ đại, và khi ông
ấy rất già ông ấy viết bên dưới một trong những bức
họa của ông, “Tôi vẫn còn đang học hỏi.” Bạn có thể
học hỏi từ những quyển sách, nhưng chúng không dẫn bạn
đi xa lắm đâu. Một quyển sách chỉ có thể cho bạn biết
điều gì tác giả phải nói ra. Nhưng học hỏi có được
qua hiểu rõ về chính mình không có giới hạn, bởi vì học
hỏi qua hiểu rõ riêng của bạn là học cách lắng nghe, cách
quan sát, và thế là bạn học từ mọi thứ: từ âm nhạc,
từ giận dữ, tham lam, tham vọng.
Quả
đất này là của chúng ta, nó không thuộc những người cộng
sản, những người xã hội hay những người tư bản; nó là
quả đất của bạn và của tôi, chúng ta phải được sống
trên nó đầy hạnh phúc, đầy phong phú, không xung đột. Nhưng
phong phú của cuộc sống đó, hạnh phúc đó, cảm thấy đó,
“Quả đất này là của chúng ta,” không thể được tạo
ra bởi sức mạnh, bởi luật pháp. Nó phải đến từ bên
trong bởi vì chúng ta yêu quả đất và tất cả sự vật của
nó; và đó là trạng thái học hỏi.
Người hỏi: Sự khác biệt giữa kính trọng và tình yêu là gì?
Krishnamurti: Bạn có thể tìm định nghĩa từ ngữ “kính trọng” và “tình yêu” trong từ điển và có được câu trả lời. Đó có là điều gì bạn muốn biết hay không? Có phải bạn muốn biết nghĩa lý hời hợt của những từ ngữ này, hay ý nghĩa đằng sau chúng?Khi một người nổi tiếng đến, một ông bộ trưởng hay một ông thống đốc, bạn có thấy mọi người chào ông ấy như thế nào hay không? Bạn gọi đó là kính trọng phải không? Nhưng kính trọng như thế thì giả tạo, bởi vì núp sau nó là sợ hãi, tham lam. Bạn muốn một cái gì đó từ con người tội nghiệp đó, vì vậy bạn đặt một vòng hoa quanh cổ ông ấy. Đó không là kính trọng, nó chỉ là đồng tiền cắc mà bạn mua và bán ngoài chợ. Bạn không thấy kính trọng người hầu của bạn hay người dân làng, nhưng chỉ kính trọng những người mà bạn hy vọng có được một cái gì đó. Thật ra loại kính trọng đó là sợ hãi; nó không là kính trọng gì cả, nó không có ý nghĩa gì. Nhưng nếu bạn thực sự có tình yêu trong quả tim của bạn, vậy thì với bạn người thống đốc, người giáo viên, người hầu, người dân làng đều như nhau; vậy thì bạn có sự kính trọng, một cảm thấy cho tất cả họ, bởi vì tình yêu không đòi hỏi bất kỳ cái gì đáp lại.