- Thư số 01
- Thư số 02
- Thư số 03
- Thư số 04
- Thư số 05
- Thư số 06
- Thư số 07
- Thư số 08
- Thư số 09
- Thư số 10
- Thư số 11
- Thư số 12
- Thư số 13
- Thư số 14
- Thư số 15
- Thư số 16
- Thư số 17
- Thư số 18
- Thư số 19
- Thư số 20
- Thư số 21
- Thư số 22
- Thư số 23
- Thư số 24
- Thư số 25
- Thư số 26
- Thư số 27
- Thư số 28
- Thư số 29
- Thư số 30
- Thư số 31
- Thư số 32
- Thư số 33
- Thư số 34
- Thư số 35
- Thư số 36
- Thư số 37
- Thư số 38
- Thư số 39
- Thư số 40
- Thư số 41
- Thư số 42
Tác giả: Viên Minh
[Thư số 39]
Ngày ........ tháng ........ năm ........
C.K,
Thầy nhận được thư con sau một thời gian khá lâu nên rất mừng. H.C từ lâu cũng chẳng viết thư cho Thầy. L.T thì thỉnh thoảng có thư nhưng viết cho L.V. Có lẽ cái thời “Thư Thầy” đã qua nên thư trò cũng vắng. Điều đó chứng tỏ các con đều đã trưởng thành và có thể đi bằng đôi chân của mình. Tuy Đạo Phật cùng chung một cứu cánh nhưng phương tiện thì tùy ở mỗi người. Tuy Thầy trò chúng ta có chung một hướng nhưng lập hạnh thì chẳng thể giống nhau.
Không phải xuất gia tốt hơn hay tại gia tốt hơn, không phải ở trong tu viện hay ở ngoài đời mới đúng. Cái đó tùy người, tùy căn cơ, tùy duyên mệnh. Bài học giác ngộ không ở trong chùa cũng không phải ở ngoài phố, mà ở nơi tâm của mỗi người, hay nói một cách khác là ở ngay nơi sự sống đang diễn ra. Không phải ở đâu mà sự sống lớn hơn hay nhỏ hơn, chỉ có người nhận chân sự sống ấy ở mức độ nào mà thôi, phải vậy không con?
Người tu sĩ tự mãn với lối sống của mình, người tại gia hãnh diện với đời sống của họ. Nhưng chính đó là bản ngã, là bề ngoài của sự sống. Còn chính sự sống thâm sâu uyên áo thì sao? người tọa thiền hãnh diện với thiền định của mình, người trì chú tự mãn với mãnh lực của họ, nhưng đó cũng chính là bản ngã, là cái bên - ngoài - vay - mượn, còn cái gì là tự tánh chân thật chẳng đến, chẳng đi, chẳng định, chẳng loạn?
Nói thế nhưng ai hợp với tọa thiền cứ tọa thiền, ai hợp với trì chú cứ trì chú, ai thích xuất gia cứ xuất gia, ai thích tại gia cứ tại gia v.v... Vì có vậy mới“dĩ quan kỳ kiếu”, phải không con?
Thầy chúc con và Jim thành tựu con đường của các con trong hạnh lợi mình lợi người.
Thân ái chào con.
Thầy.