2/ Hồi chuông báo tử
Reng... Reng... Reng...
Ðang chập chờn trong giấc ngủ mỏi mệt sau khi từ bệnh viện Chợ Rẫy trở về, chợt nghe tiếng chuông điện vang rền phía trước cửa chùa, tôi liền bật người ngồi dậy, linh tính báo cho biết một biến cố kinh hoàng sẽ xảy đến với mình.
Dòng ký ức...
Một hôm vừa đi học về đến cổng chùa, con liền nhận được lá thư ba gởi. Lòng hồi hộp, con bước vội vào phòng và bóc lá thư ra xem. Con lâng lâng sung sướng khi đọc từng dòng chữ yêu thương, từng ý nghĩ hướng thượng xuất trần của ba mà tưởng đó là một giấc mơ. Ba ơi! Ðã từ lâu con hằng mong ước và khuyến khích ba hướng tâm về lý tưởng giải thoát, thế nhưng mọi sự cố gắng của con đều bất lực trước sức mạnh lợi danh cuộc đời. Hôm nay, bỗng nhận được tin ba quyết chí sẽ từ bỏ thế sự, nguyện sống đời phạm hạnh thiêng liêng. Con vui mừng cảm động biết bao. Nhưng...
Thời
gian cứ âm thầm lặng lẽ trôi qua. Ðã mấy mùa sen nở và
bao cánh nhạn đưa thư, con chỉ nhận những lời hồi âm của
ba với những từ ngữ “bận” “kẹt”, “chưa giải quyết
xong”... Con rất thông cảm đợi chờ và luôn thúc giục ba
hãy đại hùng đại lực cắt đứt trần duyên, dũng tiến
bước lên con đường xuất gia giải thoát. Con vẫn hy vọng
một ngày không xa, cha con ta sẽ sum họp dưới một mái chùa,
cùng tắm mình trong ánh từ quang của Ðức Phật, cùng khích
lệ nhau đi suốt lộ trình giác ngộ tâm linh. Nhưng ba ơi!
Chùm bọt trên biển cả ai hay phút giây tan vỡ? Dây đằng
bên bờ sông ai biết lở lúc nào? Thân tứ đại sinh có hạn,
tử vô kỳ biết đâu mà chờ với
đợi?
Rồi, một hôm con bàng hoàng đau đớn khi nghe tin ba đau nặng,
bệnh trạng mỗi lúc một trở nên nguy cấp. Ngày ba được
chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy chữa trị, hai cha con chỉ
còn hiểu nhau qua đôi mắt. Trong ánh mắt ba chứa đầy nuối
tiếc; trong ánh mắt con tràn ngập đau thương. Ba nằm nhìn
con chăm chú muốn tâm sự thật nhiều, nhưng không làm sao
thốt được nên lời. Trong phút giây im lặng thiêng liêng
này, con chợt nghe tiếng lòng của ba qua từng cơn nấc nhỏ,
rồi từng giọt, từng giọt lệ tràn ra hố mắt, lăn dài
trên gò má nhô xương. Con chết lặng cả người, cúi đầu
nuốt lệ tôn trọng sự trở về thầm kín của ba mà trong
lòng như đứt ruột xé gan.
Thế mà giờ này...
Reng... Reng... Reng...
Tôi bước vội ra mở cửa phòng và đoán được những gì đã xảy ra trong lúc ngoài trời còn đầy ánh sao khuya. Tôi đứng im lặng ngậm ngùi than cho lẽ sinh ly tử biệt, khi nghe tin người cha yêu quý đã ra đi không hẹn ngày trở lại.
“Ô hô! Tam thốn khí tại thiên ban dụng
Nhất đán vô thường vạn sự hưu” ([1])
Thấm thoát đã ba Thu trôi qua, cứ mỗi lần nghe tiếng chuông điện reo, tôi lại giật mình kinh hãi, nhớ đến biến cố đau thương nhất đời mình. Ôi! Tiếng chuông báo tử, tiếng chuông cắt đứt tình phụ tử thiêng liêng, tiếng chuông vang vọng cảnh tỉnh hồn ai đang còn đắm say trong mộng ảo ái hà, hãy mau mau:
Trần
duyên sớm rũ lên thuyền giác
Nấn
ná vô thường một kiếp qua.