Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Giấc mơ Trường Sơn

07 Tháng Mười 201000:00(Xem: 9779)
Giấc mơ Trường Sơn

GIẤC MƠ TRƯỜNG SƠN

 

Tự Tình

Còn nghe được tiếng ve sầu

Còn yêu đốm lửa đêm sâu bập bùng

Quê người trên đỉnh Trường Sơn

Cho ta gửi một nỗi hờn thiên thu

 

 

Những năm anh đi

Ngọn gió đưa anh đi mười năm phiêu lãng,

Nhìn Quê hương qua chứng tích điêu tàn.

Triều đông hải vẫn thì thầm cát trắng:

Truyện tình người và nhịp thở của Trường sơn.

Mười năm nữa anh vẫn lầm lì phố thị,

Yêu rừng sâu nên khóe mắt rưng rưng.

Tay anh vói trời cao chim chiều rủ rỉ,

Đời lênh đên thu cánh nhỏ bên đường.

Mười năm sau anh băng rừng vượt suối,

Tìm Quê hương trên vết máu giữa đồng hoang.

Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi,

Từng con sông từng huyết lệ lan tràn.

Mười năm đó anh quên mình sậy yếu,

Trên vai gầy từ thủa dựng Quê hương;

Anh cúi xuống nghe núi rừng hợp tấu,

Bản tình ca vô tận của Đông phương.

Và ngày ấy anh trở về phố cũ,

Giữa con đường còn rợp khói tang thương,

Trong mắt biếc mang nỗi hờn thiên cổ

Vẫn chân tình như mưa lũ biên cương.

 

Chân đồi

Vác cuốc xuống chân đồi

Nắng mai hồng đôi môi

Nghiêng vai hờn tuổi trẻ

Máu đỏ rợn bên trời.

Thầy, tóc trắng bơ vơ

Con, mắt xanh đợi chờ

Đèn khuya cùng lẻ bóng

Khúc ruột rối đường tơ.

Tuổi Thầy mơ cánh hạc

Cánh hạc vẫn chốc mòng

Mắt con mờ ráng đỏ

Ráng đỏ lệ lưng tròng

Chân đồi xanh luống cải

Đời ta xanh viễn phương

Sống chết một câu hỏi

Sinh nhai lỡ độ đường.

 

Ác mộng rừng khuya

Lại ác mộng bởi rừng khuya tàn bạo đấy,

Thịt xương người vung vãi lối anh đi.

Nhưng đáy mắt không căm thù đỏ cháy,

Vì yêu em trên cây lá đọng sương mai.

Anh chiến đấu nhọc nhằn như cỏ dại,

Thoảng trông em tà áo mỏng vai gầy.

Ôi hạnh phúc, anh thấy mình nhỏ bé,

Chép tình yêu trên trang giấy trắng thơ ngây.

Đời khách lữ biết bao giờ yên nghỉ,

Giữa rừng khuya nằm đợi bóng sao Mai.

Để một thoáng giấc mơ còn kinh dị,

Dáng em buồn bên suối nhỏ mây bay.

 

Những bước đường cùng

Không vì đời quẫn bức

Nhưng vì yêu rừng sâu

Bước đường vẫn tủi nhục

Biết mình đi về đâu

Ta muốn đi làm thuê

Đời không thuê sức yếu

Ta mộng phương trời xa

Trời buồn mây nặng trĩu

Ven bờ thân cỏ dại

Sức sống thẹn vai gầy

Tóc trắng mờ biên ải

Nỗi hờn mây không bay

Mây không trôi về Bắc

Người mơ về Trường sơn

Nắng chiều rưng tủi nhục

Người trông trời viễn phương.

 

Ước hẹn

Mười năm sau anh phải về thăm phố cũ

Vì Trường sơn không có những trưa hè

Những con đường nắng cháy

Những con đường bụi đỏ

Và tình yêu trong ánh mắt rã rời.

 

Cúi xuống

Ta cúi xuống trên thân người bụi đỏ

Để nhìn sâu trong vết tích hoang đường

Ta sống lại trên môi cười rạng rỡ

Để nhìn sâu trong ngọn nến tàn canh.

 

Hoa rừng

Em trải áo trên hoa rừng man dại

Để hoa rừng nước cuộn biết yêu nhau

Nhưng nước cuộn xóa đời ta trên bãi

Để hoa rừng phong nhụy với ngàn lau.

 

Cây khô

Em xõa tóc cho cây khô sầu mộng

Và cây khô mạch suối khóc thương nhau

Ta cúi xuống trên môi cười chín mọng

Cũng mơ màng như phố thị nhớ rừng sâu.

 

Bóng Cha già

Mười lăm năm một bước đường

Đau lòng lữ thứ đoạn trường Cha ơi

Đêm dài tưởng tượng Cha ngồi

Gối cao tóc trắng rã rời thân con

Phù sinh một kiếp chưa tròn

Chiêm bao cánh hạc hãi hùng thiên cơ

Tuần trăng cữ nước tình cờ

Lạc loài du tử mắt mờ viễn phương

Tàn canh mộng đổ vô thường

Bơ vơ quán trọ khói hương đọa đày.

 

Đời nô lệ

Núi rừng những giấc mộng đen

Tóc em xõa thanh xuân còn bé bỏng

Trên đỉnh đá mây trời tơ lụa mỏng

Ta làm thân nô lệ nhọc nhằn.

 

Bên bếp lạnh

Ai biết mình tóc trắng

Vì yêu ngọn nến tàn

Rừng khuya bên bếp lạnh

Ngồi đợi gió sanh canh.

 

Trầm mặc

Anh ôm chồng sách cũ

Trầm mặc những đêm dài

Xót xa đời khách lữ

Mệnh yểu thế mà hay.

 

Thoáng chốc

Người mắt biếc ngây thơ ngày hội lớn

Khóe môi cười nắng quái cũng gầy hao

Như cò trắng giữa đồng xanh bất tận

Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm bao.

 

Người yêu cát bụi

Phố trưa nắng đỏ cờ hồng

Người yêu cát bụi đời không tự tình

Sầu trên thế kỷ điêu linh

Giấc mơ hoang đảo thu hình tịch liêu

Hận thù sôi giữa ráng chiều

Sông tràn núi lở nước triều mênh mông

Khói mù lấp kín trời Đông

Trời ơi tóc trắng rũ lòng quê Cha

Con đi xào xạc tiếng gà

Đêm đêm trông bóng thiên hà buồn tênh

Đời không cát bụi chung tình

Người yêu cát bụi quê mình là đâu?

 

Một bước đường

Một bước đường thôi nhưng núi cao

Trời ơi, mây trắng đọng phương nào.

Đò ngang neo bến đầy sương sớm;

Cạn hết ân tình nước lạnh sao?

Một bước đường xa, xa biển khơi

Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời.

Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ,

Nhưng mấy nghìn năm tống biệt rồi.

Cho hết đêm hè trong bóng ma;

Tàn thu khói mộng trắng Ngân hà

Trời không ngưng gió chờ sương đọng,

Nhưng mấy nghìn sau ố nhạt nhòa.

Cho hết mùa thu biệt lữ hành

Rừng thu mưa máu dạt lều tranh

Ta so phấn nhụy trên màu úa,

Trên phím dương cầm, hay máu xanh?

 

Đêm dài

Canh khuya tiếng trùng rủ rỉ

Đêm dài dế vọng huyên thiên

Tôi yêu bàn tay quỉ dị

Ấn sâu trên nỗi ưu phiền

Bàn tay ửng hồng nỗi chết

Áo cơm rữa nát tinh thần

Tan đi hình hài cát bụi

Tan đi khổ nhọc sinh tồn.

 

Điểm danh

Ta biết mi bọ rùa

Gặm nhắm tàn dây bí

Ta vì đời tranh đua

Khổ nhọc mòn tâm trí

Ta biết mi là dế

Cắn đứa chân cà non

Ta vì đời đổ lệ

Nên phong kín nỗi hờn.

Ta biết mi là giun

Chui dưới tầng đất thắm

Ta vì đợi thiệt hơn

Đêm nằm mơ tóc trắng.

 

Năm tàn

Lận đận năm chầy nữa

Sinh nhai ngọn gió rừng

Hàng cà phơi nắng lụa

Ngần ngại tiếng tha phương.

 

Hồn ai đó

Tiếng ai khóc trong đêm trường uất hận

Lời ai ru trào máu lệ bi thương

Hồn ai đó đôi tay gần sờ soạng

Là hồn tôi tìm dấu cũ Quê hương.

Ai tóc trắng sững sờ trên Tuyết Lãnh

Bước chập chờn heo hút giữa chiều sương

Viên đá nhỏ mấy nghìn năm cô quạnh

Hồn tôi đâu trong dấu vết hoang đường.

 

Những phím dương cầm

Tự hôm nào suối tóc ngọt lời ca

Tay Em run trên những phím lụa ngà

Thôi huyễn tượng xô người theo cát bụi

Vùng đất đỏ bàn chân ai bối rối

Đạp cung đàn sương úa đọng vành môi

Đường xanh xanh phơn phớt nụ ai cười

Như tơ liễu ngại ngùng lay nắng nhạt

Lời tiễn biệt nói gì sau tiếng hát

Hỏi phương nào cho nguyện ước Trường sơn

Lời Em ca phong kín nhụy hoa hờn

Anh trĩu nặng núi rừng trong đáy mắt

Mờ phố thị những chiều hôn suối tóc

Bóng ai ngồi so phím lụa đàn xưa.

 

Tôi vẫn đợi

Tôi vẫn đợi những đêm xanh khắc khoải

Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng

Trong bóng tối hận thù tha thiết mãi

Một vì sao bên khóe miệng rưng rưng.

Tôi vẫn đợi những đêm đen lặng gió

Màu đen huyền ánh mắt tự ngàn xưa

Nhìn hun hút cho dài thêm lịch sử

Dài con sông tràn máu lệ Quê Cha

Tôi vẫn đợi suốt đời quên sóng vỗ

Quên những người xuôi ngược Thái Bình dương

Người ở lại với bàn tay bạo chúa

Cọng lau gầy trĩu nặng ánh tà dương

Rồi trước mắt ngục tù thân bé bỏng

Ngón tay nào gõ nhịp xuống tường rêu

Rồi khép lại hàng mi về Cõi Mộng

Như sương mai như bóng chớp mây chiều.

 

Nhớ con đường thơm ngọt môi em

Tóc em tung bay sương chiều khói biếc

Dệt tơ trời thành khúc hát bâng khuâng

Tình hay mộng khi Trường sơn xa hút

Đến bao giờ mây trắng gửi tin sang.

Hồn tôi đi trong rừng lang thang

Vọng lời ru từ ánh trăng tàn

Mắt Em nhỏ ngại ngùng song cửa

Nghe tình ca trên giọt sương tan

Bóng tôi xa đêm dài phố thị

Nhớ con đường thơm ngọt môi Em

Ơi là máu, tủi hờn nô lệ

Bóng tôi mờ suối nhỏ đêm đêm

Gót chân Em nắng vàng xua viễn phố

Những ngón hồng ngơ ngác giữa đường chim

Ôi ta nhớ như đêm dài thượng cổ

Sợi tóc mềm lơi nhịp hát trong tim.

 

Tiếng gà gáy trưa

Gà xơ xác gọi hồn ta từ quá khứ

Về nơi đây cùng khốn giữa điêu linh

Hương trái đắng hè thu buồn bụi đỏ

Ơi ngọt ngào đâu mái tóc Em xinh.

Từng tiếng nhỏ lẻ loi buồn thống thiết

Nghe rộn ràng trong vết lở con tim

Từ nơi đó ta ghi lời vĩnh biệt

Nắng buồn ơi là đôi mắt ân tình

Còi xa vắng giữa trưa nào lạc lõng

Môi Em hồng ta ước một vì sao

Trưa dài lắm nhưng lòng tay bé bỏng

Để vươn dài trên vầng trán Em cao.

 

Cho ta chép nốt bài thơ ấy

Ôi nhớ làm sao, Em nhỏ ơi!

Từng đêm ngục tối mộng Em cười

Ta hôn tay áo thay làn tóc

Nghe đắng môi hồng lạnh tím người!

Đừng ghét mùa mưa, Em nhỏ ơi!

Nằm ru vách đá, chuyện lưu đày

Cho ta chút nắng bên song cửa

Để vẽ hình Em theo bóng mây.

Cho đến bao giờ, Em nhỏ ơi!

Tường rêu chi chít đọng phương trời

Là ta chép nốt bài thơ ấy

Để giết tình yêu cả mộng đời.

 

Giấc mơ

Ta tìm em trong giấc chiêm bao

Nỗi buồn thu nhỏ hàng cây cao

Lửa cháy quanh trời ta vẫn lạnh

Bóng tối vương đầy đôi mắt sâu

Yêu em dâng cả ráng chiều thu

Em đốt tình yêu bằng hận thù

Cháy đỏ mùa đông ta vẫn lạnh

Giấc mơ không kín dãy song tù.

 

Đôi mắt nhỏ

Mắt em quán trọ của ngàn sao

Ngọt ngất hoang sơ ánh rượu đào

Pha loãng nắng tà dâng cát bụi

Ấm lòng khách lữ bước lao đao

Mắt huyền thăm thẳm mượt đêm nhung

Mưa hạt long lanh rọi nến hồng

Sương lạnh đưa người xanh khói biển

Bình minh quán trọ nắng rưng rưng.

 

Giao hưởng bóng tối

Ta nhớ mãi ngày đông tràn rượt ngọt

Ngày hội mùa ma quỉ khóc chơi vơi

Trưa phố thị nhạc buồn loang nắng nhạt

Chìm hư vô đáy mắt đọng ngàn khơi

Khúc nhạc ấy đưa hồn lên máu đỏ

Bước luân hồi chen chúc cọng lau xanh

Xô đẩy mãi sóng vàng không bến đỗ

Trôi lênh đênh ma quỉ rắc tro tàn

Vẫn khúc điệu tự ngàn xưa ám khói

Ép thời gian thành rượu máu trong xanh

Rượu không nhạt mà thiên tài thêm cát bụi

Thì ân tình ngây ngất cõi mong manh

Ôi tiết nhịp thiên tài hay quỉ mị

Xô hồn ta lảo đảo giữa tường cao

Trưa dài lắm ta luân hồi vô thủy

Đổi hình hài con mắt vẫn đầy sao.

 

Ngục tối

Lửa đã tắt từ buổi đầu Sáng thế

Một kiếp người ray rứt bụi tro bay

Tôi ngồi mãi giữa tha ma mộ địa

Lạnh trăng tà lụa trắng trải rừng cây

Khuya rờn rợn gió vèo run bóng quỉ

Quì run run hôn mãi bóng xương gầy

Khóc năn nỉ sao hình hài chưa rã

Để hồn tan theo đổm lửa ma trơi

Khi tâm tư vẫn chưa là gỗ mục

Lòng đất đen còn giọt máu xanh ngời.

 Source: buddhahome.net

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 14710)
Từ thuở ra đi vắng bóng chùa Đường đời đã nhọc chuyện hơn thua Trong tôi bừng dậy niềm chua xót Xao xuyến mơ về lại cảnh xưa
(Xem: 14717)
Thấy dặm thanh vân bước ngại chen Được nhàn ta sá dưỡng thân nhàn Ba gian am quán lòng hằng mến Đôi chốn sơn hà mặt đã quen
(Xem: 11464)
Nhà chỉ mấy thước vuông, sách vở xếp cạnh nồi Nếu nằm mơ, em quờ tay là chạm vào thùng gạo Ô tường nhỏ treo tranh và phơi áo...
(Xem: 11250)
Trách lung do tự tại Tán bộ nhược nhàn du Tiếu thoại độc ảnh hưởng Không tiêu vĩnh nhật sầu.
(Xem: 12904)
Ta lấy viết phết cuộc đời lên giấy Nghe đất trời cuồn cuộn âm ba Giữa thinh không ẩn hiện bóng sơn hà Nghiêng nét bút phóng ngang bờ ảo mộng
(Xem: 12866)
Một thương Oanh Vũ lam xinh Lên chùa lễ Phật, tâm thành dâng hoa Hai thương Oanh Vũ nết na Yêu cha, kính mẹ, trong nhà em ngoan
(Xem: 10041)
Nhất diệp biển chu hồ hải khách Tranh xuất vi hàng phong thích thích Vi mang tứ cố vãn triều sinh Giang thủy liên thiên nhất âu bạch
(Xem: 10602)
Một chút mây và một chút mưa Hồn em thở nhẹ cõi xa xưa Buồn bay lên mấy hàng dây thép Mây trắng em còn phơi ban trưa
(Xem: 11219)
Hạnh phúc tôi nhỏ nhoi Một góc đời xa lạ Như một thoáng môi cười Ngọt ngào xanh mắt lá.
(Xem: 11528)
Nhớ năm ngoái mẹ có lần đã hỏi Về chưa con sao vẫn thấy chưa về Con lại phải thêm một lần nói dối Chờ sang năm con hứa sẽ về quê
(Xem: 10551)
Lắng tai nghe mẹ giãi bày Cha sinh mẹ dưỡng sánh tày bể Đông Lấy gì trả nghĩa đền công Ơn sao cho xứng tấm lòng mẹ cha
(Xem: 10328)
Từ cõi mộng Khoác áo nâu sòng Qua dòng sinh tử Có – không!
(Xem: 18756)
Tinh sương hớp cạn chén trà Nhìn vào thế giới Ta bà ngát hương Nơi đây vẫn đoá chân thường Vẫn ngày Mùng Tám tỏ tường sắc không.
(Xem: 9540)
Long dài, short ngắn, tall cao Here đây, there đó, which nào, where đâu Sentence có nghĩa là câu Lesson bài học, rainbow cầu vồng
(Xem: 10720)
Hai ta lưu lạc phương Nam này Trải mấy mùa qua én nhạn bay Xuân đến khắp trời, hoa rượu nở Riêng ta với ngươi buồn vậy thay!
(Xem: 11616)
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu đương
(Xem: 11808)
Ôi ánh mắt con đường vào dữ liệu Để một lần virus tình yêu Truyền qua mạng bằng cái nhìn say đắm Khiến con tim điên đảo thất thường
(Xem: 12810)
Em biết anh là nhà thơ bụi bặm Thơ viết xong, anh để lại dọc đường Mỗi buổi sáng, em thường đi ngang đó Nhặt thơ về, em cất kỹ trong rương!
(Xem: 14566)
Gió đưa xác lá về đường Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời Sầu thương nhuộm lấy hồn tôi, Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm.
(Xem: 25516)
Bao năm rồi con lưu lạc ngàn phương, Con nhớ mẹ suốt canh trường khắc khoải, Ơn dưỡng dục mẹ ôi ! Sao xiết kể, Công sinh thành con nghĩ: quặn lòng đau.
(Xem: 11572)
Khi biết lòng anh như đã chết Mây thôi hồng, và lá cũng thôi xanh Màu hoa tươi cũng héo ở trên cành Và vũ trụ thảy một màu đen tối
(Xem: 8873)
Cư trần lạc đạo thả trùy duyên Cơ tắc xan hề khốn tắc miên Gia trung hữu bảo hưu tầm mịch Đối kính vô tâm mạc vấn thiền
(Xem: 10182)
Trải vách quế gió vàng hiu hắt, Mảnh vũ y lạnh ngắt như đồng, Oán chi những khách tiêu phòng, Mà xui phận bạc nằm trong má đào.
(Xem: 12036)
So lao tâm lao lực cũng một đàn, Người trần thế muốn nhàn sao được ? Nên phải giữ lấy nhàn làm trước, Dẫu trời cho có tiếc cũng xin nài.
(Xem: 10020)
1- Thuở trời đất nổi cơn gió bụi 2- Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên 3- Xanh kia thăm thẳm tầng trên 4- Vì ai gây dựng cho nên nỗi này
(Xem: 13431)
Thông minh nhất nam tử Yêu vi thiên hạ kỳ Trót sinh ra thì phải có chi chi, Chẳng lẽ tiêu lưng ba vạn sáu.
(Xem: 12874)
Năm xưa con mặc áo Mẹ chắt chiu đêm ngày Vì nhà mình nghèo thiếu Mẹ phải tự may tay
(Xem: 18119)
Ta ngồi mãi giữa hư vô lòng núi bỗng thấy chiều hớt hải đuổi theo mây khối thời gian rơi vào triền đá lặng hiện tại nào mất hút ở đầu cây
(Xem: 12304)
Thế sự du du nại lão hà, Vô cùng thiên địa nhập hàm ca Thời lai, đồ điếu thành công dị, Sự khứ, anh hùng ẩm hận đa
(Xem: 14395)
Như hòn sỏi nghìn năm im lặng Lì với đời, trơ với nắng sương Dòng kí ức xanh rêu ngày cũ Mộng xa xưa lặng bước đăng trình.
(Xem: 12303)
Em về nắng quáng bên sông Mộng hồn xưa đã bềnh bồng trôi xuôi Anh đi từ độ luân hồi Dừng chân quán gió bên đồi ngủ say.
(Xem: 19940)
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm Rượu hồng đào chưa nhấm đà say. Lòng ta như chén rượu đầy, Lời thề nhớ chén rượu này bạn ơi!
(Xem: 26801)
Mười năm vườn xưa xanh tốt Hai mươi năm nắng rọi lều tranh Mẹ tôi gọi tôi về Bên bến nước rửa chân...
(Xem: 18657)
Người về từ cõi vô biên, trắng thơm đại nguyện trăm miền bước đi.
(Xem: 18372)
Em bỏ lại khung trời tuổi mộng Bước chân đi duyên kiếp tự thuở nào Câu kinh Phật sớm hôm bầu bạn Gối thềm khuya mơ một vì sao.
(Xem: 17460)
Thuở ấy lòng tôi thơ thới quá Hồn thơ nguyên vẹn một trời hương Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại Êm ái trao tôi một vết thương
(Xem: 18879)
Anh ạ, tháng ngày mau quá nhỉ! Một mùa thu cũ một lòng đau Ba năm ví biết anh còn nhớ Em đã câm lời có nói đâu
(Xem: 37056)
Vâng lời Thầy con đi quét lá Lá vàng rơi lả tả khắp nơi Lá khô rơi như một kiếp con người Giờ phút cuối là về cùng cát bụi
(Xem: 22641)
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên Cây me ríu rít cặp chim chuyền Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá Thu đến nơi nơi động tiếng huyền
(Xem: 22097)
Tiễn chân anh tận phi trường Lỗi đi. Lỗi ở. Mười phương lỗi về Mù sương phi cảng não nề Thôi anh ở lại buồn về em mang
(Xem: 21882)
Bài thơ đầu anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
(Xem: 16872)
Bàn tay già chầm chậm, Thờ thẫn nắm tay con. Từ rãnh mắt xoáy mòn, Giọt thương cảm lăn tròn theo vết cũ.
(Xem: 21706)
Sàng tiền minh nguyệt quang Nghi thị địa thượng sương Cử đầu vọng minh nguyệt Đê đầu tư cố hương
(Xem: 22144)
Nghe như từ kiếp luân hồi Mật ngọt tình yêu còn đọng Tái sinh bên bờ môi nóng Nguồn cơn thác lũ dâng tràn
(Xem: 21196)
Đứng lên đi em, tiếp tục hành trình... đừng quỵ ngã, Dẫu gai đời đâm rướm máu đôi chân. Những con đường em qua, dẫu mịt mù, mịt mù... gió bụi
(Xem: 15635)
Hỡi ơi! Súng giặc đất rền; lòng dân trời tỏ. Mười năm công vỡ ruộng, chưa ắt còn danh nổi như phao; Một trận nghĩa đánh Tây, thân tuy mất tiếng vang như mõ.
(Xem: 29042)
Tự thuở nằm nôi Cha đâu xa vắng Ở quanh con như giọt nắng hiên nhà Ngó trước trông sau vườn rau mướp đắng Giàn cà non vừa trổ nụ hương hoa
(Xem: 14098)
Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt, Toát hơi may lạnh buốt xương khô, Não người thay buổi chiều thu, Ngàn lau nhuốm bạc, lá ngô rụng vàng.
(Xem: 21699)
Kiếp trước em là chú sóc Còn anh là hạt dẻ nâu Sóc xô anh vào vách núi Đời này hai đứa gặp nhau!
(Xem: 23502)
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant