Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 97

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13041)
Tuyển tập 97


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 97

(Từ bài số 961 đến số 970)

 

01. Đâu phải là chiến sĩ 961

02. Bãi đầm lầy 962

03. Lâu đài cổ 963

04. Ung thư toàn châu thể 964

05. Tây Tạng giá băng ! 965

06. Mỗi nguời là Đấng Vô Song 966 

07. Giữa vành hư vô 967

08. Gối mộng Vô Sinh 968

09. Vòng tay ôm vũ trụ 969

10. Hoa trắng trọn đời 970

 

Đâu phải là chiến sĩ !

Tháng 03 – 2008

 

Những con người, đâu phải là chiến sĩ

Không trải qua những bài bản thao trường

Không luyện tôi để nhuần nhuyễn giáo gươm

Mà hun đúc hiền từ như cục bột

 

Những con người, đâu phải là chiến sĩ

Không biết gì chiến trận với đao binh

Thì làm sao lao vào cuộc chiến chinh

Một cuộc chiến, vô hình, không trận địa

 

Nói năng đã lạng quạng

Chữ nghĩa không rõ lời

Bắn đi không biết đích

Đem thả trật điểm rơi

 

Bát quái mê hồn trận

Tướng sĩ mộng phù đồ

Ma đầu khuynh loát ẩn

Vạn cốt tử thành khô

 

Những con người đâu phải là chiến sĩ

Cũng không là một trận tuyến tương tranh

Vậy mà lao, làm sao bại với thành

Vậy mà phóng, làm sao đánh với đấm

 

Giữa hư vô, rồi gầm gừ thổi bộng

Giữa đất trời, rồi vọng tiếng thinh không

Làm ông phỗng, oang oang gánh tang bồng

Làm hình nộm, phất phơ chờ thổi gió

 

Những con người, đâu phải là chiến sĩ

Nghe đạn bom đã bạt vía, hồn kinh

Vậy mà nhìn cảnh nghiệt ngã điêu linh

Muốn bão thổi cho tiêu tan mới hả

 

Hèn chi cổ nhân nói

“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”

Hèn chi người xưa dạy

“Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh”

Nhai hột cơm không bể

Húp chén cháo không trôi

Nhưng tâm khí ngút trời

Đâu nhất thiết, phải là người chiến sĩ.

 

Bãi đầm lầy

Tháng 03 – 2008

 

Nhùi một đống xuống đầm lầy nghiệt ngã

Bùn nhớp nhơ, văng tung tóe bốn bề

Nếu dửng dưng, cũng ngán ngẫm ê chề

Nếu can dự, cột một chùm, hết thở

 

Lún khỏi chân, nửa thân, lên tới cổ

Những thối tha cặn bẩn, quết phủ đầu

Mặt trét trây bùn cáu, quện đâu mâu

Mùi xú uế nực nồng bay tơi tả

 

Bãi đầm lầy thật vô cùng ngạo nghễ

Muốn thoát ra, chân cẳng nhất không lên

Càng nhúc nhích, lại càng bị lún thêm

Càng dãy dụa, lại càng mau chìm nghỉm

 

Bãi đầm lầy, tự xưa nay là thế

Chỉ vài loài sinh vật sống mà thôi

Thoáng nhìn qua, thấy muốn ớn lạnh rồi

con người, lại nhùi chi trong đó

 

Chỉ duy nhất, một con đường cứu chữa

Đưa hai tay, vẫy vẫy, để kéo ra

Chứ nếu không, ngay cả đến ta bà

kham nhẫn cũng xì hơi, bốc khói

 

Chỉ duy nhất, một con đường thoát khỏi

Xoay cái đầu, ngậm miệng, há thì vương

Sợi dây này, nắm chặt, nhớ đừng buông

Nếu nhũn nhẵn, lìa dây, không kịp nữa

 

Ôi, bãi đầm lầy trầm kha nghiệt ngã

Thương con người, nhào vào đó mà chi

Nhùi với nhau một đống chẳng ra gì

Bãi đầm lầy sẽ vùi chôn tất cả.

 

Lâu đài cổ

Tháng 03 – 2008

 

Lâu đài cổ đang thời kỳ xuống cấp

Nền móng suy, nứt nẻ, sụp khắp nơi

Cột kèo rêm, mọt mối gặm lõm lồi

Khó đứng vững trơ gan cùng tuế nguyệt

 

Lâu đài cổ đang thời kỳ băng hoại

Vách ngả nghiêng, đổ nhiều mảng tan hoang

Mái chênh vênh, thủng nhiều lỗ đen ngòm

Báo động đỏ tứ bề, lay lảo đảo

 

Lâu đài cổ của một thời hoài bảo

Khách đi về tiếc nuối, đứng hoài mong

Nhìn đường xưa lối cũ, những hoài trông

Gom ký ức treo trước thềm hoài cổ

 

Ngược dĩ vãng trôi lăn về quá khứ

Đây, những người của một thuở đã qua

Đây, những gì của một thuở can qua

Theo vết sử dần xa, nhòe trang giấy

 

Dòng chuyển lưu, bóng vô thường đưa đẩy

Theo thời gian, cùng vật đổi sao dời 

Rừng, núi, biển, sông, cát lở, đá bồi

Còn nói chi, đến lâu đài, thành quách

 

Nhạn quá tầng không

Tìm đâu dấu vết

Nhìn ánh sao băng

Vụt tắt cuối trời

Nguyệt khuyết đêm đen

Khuất bóng trăng vàng

 

Lâu đài cổ, xếp theo hàng sắc tướng

Khỏi trụ thành, đến ngưỡng cửa hoại không

Nhìn trông nước đổ về sông

Sông đi đâu nữa, bềnh bồng nước trôi

Nhìn trông đập vỗ sóng nhồi

Biển đi đâu nữa trùng khơi vô bờ

Nhìn trông cây cội tàn khô

Lá bay đâu nữa xác xơ bụi đường

Nhìn, lâu đài cổ, thương thương

Bờ rêu thấm lạnh ngấn sương đêm dài.

 

Ung thư toàn châu thể

Tháng 3 – 2008

 

Siêu vi, là một loại dị hình không kích

Vi khuẩn, là một loại dị dạng ma đầu

Khi nhập vào, và đủ sức cơ cầu

Sẽ tàn phá, cả châu thân sắc thể

 

Vẫn biết, loại siêu vi trùng là thế

Bởi ỷ y, không đề kháng, dự phòng

Mà cho dù cẩn thận, chưa hẳn xong

Sao biết được nó nằm đâu để tránh

 

Mãi đến khi, nó xuất đầu lộ diện

tinh ma độc địa, quả không lường

Nó phá cho, lục phủ ngũ tạng, nát như tương

Nó quậy cho, da thịt bầy nhầy, ung toe toét

 

Nếu để yên, nó tha hồ đục khoét

Nếu đụng tới, nó chạy nhảy vi căn

Ăn và phá còn hơn cảnh dâu tằm

Nội - ngoại, đánh tơi bời không lối thoát

 

Chịu trận, thì nó ma đầu khuynh loát

Không chịu, thì nó quỉ quái tinh ranh

Thế mới biết, bịnh ung thư, ung nhọt oái ăm

Chưa kịp chận chỗ nầy, đã tràn lan chỗ khác

 

Vừa động đậy, nó ùn cho một cục

Động đậy thêm, nó có mặt khắp nơi

Bịnh ung thư kinh dị nhất trong đời

Khi phát hiện, khó còn đường cứu chữa

 

Bịnh ung thư, không có thuốc hay dở

Đông – Tây y, vốn khuất phục từ lâu

Dù hôm nay, văn vật vượt tinh cầu

Nó vẫn là thứ, thầu sầu quỷ khốc

 

Giai đoạn một, may ra, chận được

Giai đoạn hai, nguy khốn, bó tay

Giai đoạn ba, bất lực, chạy dài

Sống ngắt nghẻo chờ ngày ra nghĩa địa

 

Mới ngày nào, hồng mao, sắc tía

Mới ngày nào vàng óng thanh tao

Còn hôm nay, bỗng chốc hư hao

Đổ cái vèo, xuống sông, xuống biển

 

Mới ngày nào, cờ bay khói quyện

Mới ngày nào, lộng phủ phướng che

Còn hôm nay, nghịch ngã éo le

Cả châu thể, thu mình trong bóng tối

 

Bịnh ung thư lây lan toàn châu thể

Chịu trân mình, nằm chết dí mà thôi

Giải phẫu ra, cũng kết thúc một đời

Không giải phẫu cũng tiêu ma một kiếp

 

Siêu vi, chỉ là loại không kích

Vi khuẩn, chỉ là loại ma đầu

Xâm nhập rồi, bóng tối khép đêm thâu

Cả châu thân rã rời buông, nhắm mắt.

 

Tây Tạng giá băng !

Tháng 03 – 2008

 

Đưa đôi tay chống điên cuồng nghiệt ngã

Dùng tấm thân đỡ bạo lực tham tàn

Bởi bá quyền bao truyền kiếp dã man

Làm đất nước, người dân tôi, khốn nạn

 

Da thịt nào không nát, trước lằn tên mũi đạn

Máu xương nào không rơi, giữa khói lửa tan hoang

Nào quân đội, nào vũ khí, xe tăng

Bắn xối xả, lớp lớp người ngã gục

 

Tiếng đàn bà, trẻ em, khóc la ơi ới

Tiếng thanh niên, nam nữ, rên rỉ phì phèo

Kẻ nằm im, trên vũng máu, cong queo

Kẻ thảng thốt, giật bắn mình, tung tóe

 

Tiếng bé thơ, lượn bò quanh, mẹ mẹ

Tiếng trẻ thơ, rờ thân xác, cha cha

Trông lạnh lùng, vắng ngắc, tựa hồn ma

Đàn con dại, giữa màn đêm tăm tối

 

Rừng núi hoang vu, điệp trùng Hy Mã

Cha mẹ đâu rồi, một cõi tuyết băng

Chết tre, bỏ lại mầm măng

Tấm thân côi cút, khó khăn muôn bề

Còn chi, mà nói vỗ về

Còn chi, mà nói não nề đắng cay

 

Nâng đôi tay, đỡ khung trời sụp đổ

Níu đôi chân, dẫm vùng đất tiêu sơ

Trời nghiêng, con trẻ dại khờ

Đất nghiêng, con trẻ bơ vơ một mình

 

Đâu phải chỉ riêng em

Đâu phải chỉ riêng chị

Đâu phải chỉ riêng anh

Cả quê hương, trơ lá trụi cành

Cả dân tộc, triền miên thống khổ 

 

Hơn năm mươi năm, không còn lời than thở

Nửa thế kỷ trôi qua, thế giới cũng bó tay

Kẻ xâm lăng, quyết một mực xéo dày

Quyết đồng hóa triệt tiêu tên Tây Tạng

 

Hơn năm mươi năm, hơn một triệu người nằm xuống

Hơn nửa thế kỷ, từng đợt dân lành xương thịt nát tan

Đất nước này, gánh chịu bao thảm khốc, kinh hoàng

Dân tộc này, hứng lấy bao tang thương, tủi nhục

 

Máu đã đổ rồi em

Máu đã rồi rồi chị

Máu đã đổ rồi anh

Hỡi thế giới hôm nay, có nghe tiếng thất thanh

Hỡi nhân loại hôm nay, có nghe tiếng trầm thống

Cái bộ mặt bá chủ, bá quyền Trung Cộng

Cái bộ mặt nước lớn, nước mạnh Hán Tàu

Làm cho người dân Tây Tạng chìm sâu

Làm cho đất nước Tây Tạng xóa sổ ???

 

Máu đã đổ xuống

Người đã ngã gục

Niềm đau tủi nhục

Thống thiết đọa đày

Rừng Hy Mã tuyết trắng mù bay

Người Tây Tạng mịt mờ băng giá !!!

 

Mỗi người, Là Đấng Vô Song

Tháng 4 – 2008

 

Ta nhắm mắt cho bầu trời khép lại

Ta lặng yên cho bóng tối đi qua

Ta vẫy tay rũ sạch mọi trầm kha

Trần gian mấy cũng không hề động đậy

 

Sức mệt mỏi nhưng tâm không mệt mỏi

Lực có tàn nhưng trí vẫn tinh anh

Vũ trụ kia chưa đóng cửa buông mành

Ta đạp cả hư vô còn trống rỗng

 

Trong cuộc đời, còn lăn quay sự sống

Là ta còn nói chuyện với càn khôn

Chứ càn khôn, không lẽ để trống trơn

Ta không động thì càn khôn cũng chết

 

Không phải nói chuyện trên trời dưới đất

Không phải nói chuyện bào ảnh hư hao

Không phải nói chuyện bóng tối trăng sao

Rùa mù sờ voi, càng mơ hồ huyễn tượng

 

Nhân sinh đã, vốn nổi chìm trầm thống

Cuộc đời đã, vốn tràn ngập hư vinh

Mê hồn sa, mê hồn trận, lao linh

Bao hỗn tạp phủ trận đồ bát quái

 

Rút kiếm báu, vút lằn gươm tê tái

Toát đỉnh đầu, bật trí sáng nguyên siêu

Bãi phù sinh sẽ cuốn mất, triệt tiêu

Người nhân thế thênh thang trên đại lộ

 

Cuộc đời này sẽ không là biển khổ

Kiếp con người không phải mãi đớn đau

Nâng trên tay, đóa bát ngát nhiệm mầu

Lật từng cánh, trải hương hoa tuyệt mỹ

 

Cuộc đời này là bức tranh như ý

Ta vẽ nên từng nét ngọc kiêu sa

Hỡi nhân sinh, đừng thán oán ta bà

Mỗi một người, chính là đấng vô song tự quyết.

 

Giữa vành hư vô

Tháng 4 – 2008 

 

Bao năm rồi cũng mây bay

Lửng lơ góc biển, quay quay cuối trời

Bao năm rồi cũng nổi trôi

Bọt tan bến mộng bèo nhồi bến mơ

Bao năm rồi cũng tiêu sơ

Dòng sông mấy khúc sóng xô mấy bờ

Ra đi từ đó đến giờ

Đăng trình cuộc lữ trăng mờ dặm soi

Chiều buông núi ngả lưng đồi

Hoàng hôn khép cánh gió vèo xa đưa

Đêm về đếm ánh sao thưa

Đeo vành vũ trụ còn thừa không gian

Lối dọc, còn có lối ngang

Lối tung, còn có lối hoành mênh mông

Sá gì nước đổ về sông

Sá gì biển rộng bềnh bồng thùy dương

Bao năm dù có thê lương

Bờ lau cát trắng bên đường bụi bay

Bao năm dù có khô gầy

Giọt sương còn đọng cỏ cây treo cành

Thời gian dù có qua nhanh

Nhưng ta trụ vũ giữa vành hư vô.

 

Gối mộng Vô Sinh

Tháng 4 – 2008

 

Ta từ một thuở ra đi

Đến nay xem lại còn gì hay không

Đường đi in dấu rêu phong

Lối về bỏ ngõ trống không xa mờ

Nâng tay hái đóa hoa mơ

Gắn trên đỉnh bạc phất phơ treo cành

Vi vu gió gợn loanh quanh

Con chim nho nhỏ bay nhanh lưng trời

Mịt mờ sóng vỗ trùng khơi

Bóng chiều buông phủ giữa đồi mênh mông

Ơ hờ một đóa diêu bông

Nổi trên sương bạc thả dòng tiêu sơ

Lạnh lùng cánh cửa hư vô

Mở ra khép lại đôi bờ tầm không

Đưa tay ta vẽ cong cong

Vòng tròn đan kín tâm hồng điểm son

Có chi mà hỏi mất còn

Không chi mà hỏi mất còn mà chi

Tử sinh còn đó ta đi

Vô Sinh gối mộng thầm thì phiêu du.

 

Vòng tay ôm vũ trụ

Tháng 4 – 2008

 

Ta ra đi giữa dặm ngàn sương gió

Băng thời gian đập vỗ bóng hư vô

Vũ trụ kia còn trống vắng xa mờ

Sao dừng bước cánh bằng chưa rũ cánh

 

Tiếng sóng vỗ xô bờ, tung dốc đá

Ôm biển mơ kéo gió lộng thùy dương

Thuyền phiêu du ru giấc mộng nghê thường

Cỡi sóng bạc lướt ngàn khơi trắng xóa

 

Ta ra đi thử phù sinh mấy cõi

Cánh cửa hờ đóng mở nẻo tử sinh

Đường vô thủy ẩn hiện dấu nguyên trinh

Đường vô chung mịt mờ chưa vẽ lối

 

Thuở hồng hoang, bước chân ta lưu dấu

Bóng thời gian, gõ nhịp bước vào ra

Những xa xưa, còn ẩn hiện không nhòa

Dòng sinh diệt vẽ hành trình lãng tử

 

Ta là ta, một con người du thủ

Vẫn còn đây muôn thuở nét tinh anh

Vẫn còn đây máu nóng điểm tâm hồng

Giữa nhiễm thể phù sinh loang băng giá

 

Ta kết một bông hoa bên bờ đá

Ta treo một điểm nụ giữa hoang mơ

Ta bước đi cùng tận với hư vô

Ôm vũ trụ trong vòng tay ấm lạnh.

 

Hoa trắng trọn đời

Tháng 4 – 2008

 

Mẹ ở nơi nào hở mẹ ơi

Đầu non góc biển cuối chân trời

Con thương nhớ mẹ, đi tìm mãi

Dẫm bước lang thang đến cuối đời

 

Mẹ đã đi rồi đi tận đâu

Hư vô lồng lộng mấy tinh cầu

Con đi tìm mẹ, hư không lặng

Vũ trụ ngân hà hờ hững trôi

 

Biết nói gì đây, mẹ đã đi

Trăng sao vụt tắt chẳng thầm thì

Đất trời nghiêng ngửa thôi chao động

Con đứng bên bờ khép biệt ly

 

Còn đâu tiếng nói mẹ thương yêu

Cửa trước vườn sau ngóng những chiều

Có lúc lang thang cầu Ái Tử

Miên man nước chảy ngập cô liêu

 

Còn đâu tiếng nói mẹ yêu thương

Nếp một ngây ngây thiếu mía đường

Xuân hạ thu đông thôi ấm lạnh

Nhà tranh vách lá đẫm mưa sương

 

Đành chịu, tạ từ nghe mẹ ơi

Từ nay, con đếm bước đơn côi

Dọc đường sương gió đầy hoa trắng

Trắng cả tâm tư, trắng cuộc đời.

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 6311)
Quê hương tôi hai mùa mưa nắng Bao cảnh đời cách biệt quá xa Người thì giàu có xa hoa Kẻ thì rau muối cũng qua tháng ngày .
(Xem: 5005)
Hãy giơ tay vẫy chào, Ông Mặt Trời vừa thức giấc. Để sáng soi và ban sự sống cho đời. Chỉ cần ông ấy ngủ yên thôi. Thì trái đất sẽ biến thành đất chết.
(Xem: 4504)
Hãy yêu Mẹ lúc này đây Khi mình chung sống vui vầy một nơi Đừng chờ khi Mẹ qua đời Rồi con mới tỏ những lời yêu thương Khắc vào nền đá hoa cương Mộ bia lạnh lẽo khó vương tình người.
(Xem: 4579)
Ở Ba La Nại thuở xưa Vua và hoàng hậu rất ư vui mừng Vừa sinh hoàng tử đầu lòng Đã bao ngày tháng cầu mong chuyện này.
(Xem: 3608)
Nhớ Thầy Nhân Mùa Phật Đản Sinh Lần Thứ 2637 - Tưởng niệm Ngài Thích Quảng Đức và Pháp nạn 63
(Xem: 8916)
Mẹ như Bồ Tát hiện giữa đời Yêu thương bằng cả một nụ cười Ngàn kiếp con xin đền đáp trả Nguyện sống tu hành thoát khổ vơi .
(Xem: 5188)
Thiêng liêng mầu nhiệm ánh dương tràn , Ban rải tình thương đến muôn vàn, Diễn giảng kinh vàng lan khắp chốn, Hoàng dương chánh pháp dứt kêu than.
(Xem: 4689)
Điều Ngự Trượng Phu xuất thế gian, Vô ưu mừng rỡ tỏa non ngàn. Tỳ Ni thị hiện sen nâng bước, Lộc Uyển quảng bày đạo khởi lan.
(Xem: 5913)
Ly cà phê mỗi sáng Ta lặng ngồi nhớ ghi Qua bao lời Phật dạy Chuyển bước đẹp từ bi .
(Xem: 6011)
Tháng năm thành kính cúng dường Nhân ngày Phật Đản dọn đường quét tâm Kiên trì hành Pháp chuyên thâm Kính quy Tam Bảo chẳng lầm được đâu .
(Xem: 4923)
Ngày xưa ở tại nước kia Có bà goá phụ Đề Vi rất giàu Chồng thời chết đã từ lâu Lại không con cái, u sầu mãi thôi
(Xem: 5851)
Ngày Phật Đản tịnh chay nhớ nghĩ Noi gương lành theo bước Phật đi Sống đời thiền quán tư duy Trải lòng chia sẻ khắc ghi nhớ về .
(Xem: 6069)
Lộc biếc hoa vờn khắp rặng cây, Hòa vui gió lộng cả nơi nầy. Xuân về thắm đượm mùa hương đẩy, Tiết lại khơi tràn ánh nắng bay.
(Xem: 5177)
Tùng xanh thẳng đứng một thân cây, Tán lá xoè ra mát đất này. Sớm sớm chim kêu mừng nắng dậy, Chiều chiều gió lộng gợi cờ bay.
(Xem: 6780)
Dương trần lại xuống khổ nào vơi! Vẫn biết không đâu chẳng đặng rời… Nghiệp đã nhiêu thời qua khắp nẻo, Duyên còn vạn thuở đến nhiều nơi…
(Xem: 4250)
Ngày xưa có một nhà buôn Dẫn đoàn xe nọ lên đường đi xa Đem theo hàng hóa bán ra Lời nhiều muốn kiếm phải qua nước ngoài,
(Xem: 5853)
Rừng chiều đọng bóng tà dương Mây chiều nghiêng xuống tìm hương cuộc đời Trời chiều một thoáng Ta-Người (*) Tự tình hoa cỏ, nụ cười bình an.
(Xem: 5703)
Còn vương kiếp nạn chẳng do trời, Hỏi hết dương trần rõ bậu khơi. Vạn sắc bày qua lòng vẫn khởi, Trăm niềm rảo đến dạ nào lơi.
(Xem: 3869)
Ngày xưa có chú nai hiền Nhởn nhơ vui sống giữa miền hoang sơ Trong khu rừng rậm ven bờ Sông Hằng cuồn cuộn sóng mờ nhân gian.
(Xem: 3731)
Huyễn gởi ghìm tâm cầu hướng thiện, An nhiên tĩnh tại hết mơ huyền.
(Xem: 3816)
Hương từ lan mọi nẻo Nhật tuệ chiếu muôn phương Thiền sàng Tăng tỉnh toạ Phật điện trầm lan xông
(Xem: 4993)
Gánh nước cây rừng siêng tưới: cây lớn cây nhỏ thấm ân Quảy trăng nhẹ hẫng vai gầy: sao hôm sao mai rực sáng
(Xem: 5074)
Kính Giác Linh Ni Sư an vui Phật Quốc, sớm trở lại Ta Bà, tiếp tục con đường hoằng pháp độ sinh.
(Xem: 3996)
Mây đùa cảnh liệng vờn xuân óng, Hội đến tình trao thỏa cõi bồng. Cảm nghĩ quê nhà luôn sống động, Đi về vạn lối vẫn hoài trông…
(Xem: 4024)
Bắt chước ai ta chúc xuân nào ! Xuân về bướm lượn thấy lao xao, Trong vườn trước ngõ mai chớm nở, Cuối dậu bên hè cúc đón chào.
(Xem: 3583)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 5306)
Bình bát ngàn nhà muôn dậm xa Thân giáo Từ Tôn khắp mọi nhà Mây trắng đường dài duyên hoá độ Mỗi bước chân về gió nhẹ qua .
(Xem: 6006)
Sự phê phán không làm ta hạnh phúc Cảm thông người ta mãi được an vui Dù ai kia có nói nặng đôi lời Hành xả bỏ mới là người đại trí .
(Xem: 5442)
Đời không thơ như đời thiếu nước Ta không Thầy như gió thiếu mây Dù cho sống tận trời Tây Nguồn thơ kết nối ở đây bây giờ .
(Xem: 6549)
Có người thợ ở làng xa Chuyên làm mặt nạ thật là khéo tay Rành nghề sinh sống lâu nay Trong nhà hình vẽ treo đầy khắp nơi
(Xem: 9132)
Sống an hưởng lạc đời người Đó nguồn hạnh phúc ngự nơi cõi lòng Khi mà muốn được thong dong Giới hạnh đạo đức song song giữ gìn
(Xem: 4746)
Vùng Đất Mũi một vùng trời sông nước Dưới tận cùng miền đất của quê hương Dân hiền hoà sống bình dị yêu thương Hoà với biển cùng trời mây bát ngát .
(Xem: 4552)
Đầu xuân nhận được cuốn Tập san Cách nửa địa cầu thật ngút ngàn, Trình bày nội dung cùng hình thức, Vô cùng tuyệt hảo cách trang hoàng...
(Xem: 7046)
Lộc nõn hoa tràn đón tiết sang Bên thềm thất nhỏ rộ mai vàng Việc đời cứ thế vờn tròng mắt Sự thể mãi hoài liếc ngõ tâm
(Xem: 5087)
Phật khi còn tại thế gian Có vua hung ác, bạo tàn, hại dân Nghe ngài thuyết pháp ở gần Vua theo dân chúng ân cần tới lui
(Xem: 5232)
Tháng giêng tạo phước phóng sanh Nguyện mong muôn vật an lành tự do Tìm về nguồn tổ ấm no Vui niềm đoàn tụ giữa trời bao la .
(Xem: 4995)
Xuân thiền chiếu tỏ rạng nhân thiên, Phật ngự toà sen tỏa nét hiền. Khói giới hương thơm dâng phụng cúng, Đèn thiền lửa sáng thắp trao truyền.
(Xem: 6267)
Nắng hồng rực rỡ trời mây Chim muông ríu rít, cỏ cây rộn ràng Hào quang chói lọi ánh vàng Theo chân Đức Phật lên đàng sáng nay
(Xem: 13573)
Đón nắng mới, ngày đầu năm mới Hỷ xả bao la tận chân trời Tâm sáng dẫn đường ta đi tới Ôi kìa! Tương lai toả rạng ngời!
(Xem: 6706)
Một khối sầu tư mỏi dặm dài Xuân về hoài cảm những ai ai Cành Mai mùa cũ trong hoài tưởng Hương Cúc thu nào thoảng gió mai
(Xem: 5901)
Ngày mai nắng ấm tiết xuân sang, Én lượn mây thêu dệt mộng vàng. Tuệ nghiệp vun trồng hoa giác nở, Tâm thiền tỏa chiếu bóng mê tan.
(Xem: 5009)
Đầu xuân dâng nén tâm hương Cúng dường Tam Bảo mười phương hiện tiền Nguyện mong thế giới bình yên Muôn người vui sống trọn niềm an vui .
(Xem: 5946)
Cung thỉnh an vui đến mọi nhà, Chúc nhau hạnh phúc nạn tai xa. Tân niên bè bạn tình sâu nặng, Xuân mới gia đình nghĩa mặn mà.
(Xem: 5949)
Lời Phật dạy bình an sự sống Vật và người cũng muốn sống thôi Dùng dao giết hại mãi rồi Đời đời chịu cảnh luân hồi khổ đau .
(Xem: 4165)
Thoáng, đã mười năm vắng Tết nhà Phương trời lữ thứ hỏi mây qua Đâu mùa hương cũ xa xôi nhớ Chiều muộn tàn năm bóng mẹ già.!
(Xem: 4513)
Thở đi một mùa xuân mới Cùng nhau vun đắp tình thương Nhục vinh cuộc đời bỏ lại Sá gì giấc mộng đế vương .
(Xem: 6258)
TRĂNG đậu bên hiên chột dạ THƠ, TRĂNG huyền lơ lững gợi tình THƠ TRĂNG xuyên mây bạc vờn cơn gió TRĂNG liếc vườn hoa kết vận THƠ
(Xem: 5995)
Tình tăng lữ tháng ngày luôn gắn bó Sách tấn nhau cùng tiến bước đường tu Dẫu mai đây gặp cảnh gió mây mù Mối duyên đạo chẳng bao giờ phai nhạt .
(Xem: 4754)
Ngẫm lại lâm phiền, ủ khổ đau Thân nầy bọt bóng sẽ về đâu? Vơ đầy cũng chỉ bay sương khói Nhét đẫy nhưng rồi lộn bể dâu
(Xem: 5292)
Hương pháp muà xuân đẹp ngát trời Cõi lòng rộng mở khắp muôn nơi Nhớ Ngài Di Lặc ngồi thanh thoát Bụng chứa càn khôn rộn tiếng cười .
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant