Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 109

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 12793)
Tuyển tập 109


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài Số 109 - thơ Mặc Giang

(Từ bài số 1081 đến số 1090)

macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au

 

01. Trắng bạc úa màu 1081

02. Gió thoảng đêm dài 1082

03. Khép lại khung trời 1083

04. Cái thế phù sinh 1084

05. Mẹ tóc trắng – Cha bạc đầu 1085

06. Sao lại làm thơ 1086

07. Còn trống trang thơ 1087

08. Một bọc tình quê 1088

09. Đẽo gọt lòng ta 1089

10. Viết một trang thơ 1090

 

Trắng bạc úa màu

 

Ai đem nước đổ về sông

Để cho con nước bềnh bồng trôi đi

Ai gây loang lở vô nghì

Để cho thành quách kinh kỳ lao lung

Ai đem lá đổ về rừng

Để cho nghẽn lối cây rung lá vàng

Trèo lên trên đỉnh quan san

Biển Đông bạt sóng Trường Sơn sẫm màu

Da mòn mới thấm thịt thau

Đá mòn mới thấm bờ lau bãi sầu

Xác xơ bụi cát nghe đau

Tỉ tê canh gõ đêm sâu lụn tàn

Sông dài sóng vỗ mênh mang

Đôi bờ non nỉ ngỡ ngàng gió bay

Biển dâu, không đắng cũng cay

Tang thương, không đọa cũng đày xát xây

Phơ phơ một mái khô gầy

Đổ trên thân kiệt xéo dày hồn đau

Núi sông bạc trắng úa màu !

 

Tháng 8 – 2008

 

Gió thoảng đêm dài

 

Lên non tìm bóng hoang sơ

Xuống biển góp nhặt mịt mờ trùng khơi

Dọc đường băng giá lên ngôi

Rong rêu giăng lối một đời đã qua

Non sông mờ khói sơn hà

Mái tranh bạt gió quê nhà đẫm sương

Ruộng đồng cỏ lấp bờ nương

Đèn khuya ủ dột phố phường lặng yên

Tầng không mây ngủ bên thềm

Ngàn sao gối mộng tìm quên cuối trời

Xa xa tiếng quốc buông lơi

Lan man tiếng dế vọng lời nỉ non

Trùng dương đưa đẩy sóng cồn

Âm linh tê tỉ nát hồn thương đau

Sông dài mặt nước chìm sâu

Bọt bèo vụn vỡ vọng sầu đẳng đeo

Rừng mơ hình ngã lưng đèo

Núi mơ nghiêng bóng gió vèo vi vu

Lên non, non khép âm u

Xuống biển, biển lộng mịt mù triều dâng

Xạc xào sỏi đá khua chân

Xác xơ cuộc lữ phong trần bụi bay.

 

Tháng 8 – 2008

 

Khép lại khung trời

 

Ngán thay lòng dạ con người

Chưa tan cát đá khóc cười chưa thôi

Ngán thay cái thế cuộc đời

Chưa dày gió bụi méo môi trẹo hàm

Khi hiền, ngơ ngác nai vàng

Khi dữ, hổ báo sài lang không bằng

Khi đeo, bảo ngọc kim ngân

Khi đổ, chẳng chút lựa lần lương tri

Đen thì phải tận đen sì

Trắng thì bạch dã bao bì nát bươm

Nắm xôi, thôi nhé hỡi Bờm

Sắt son, thôi nhé hỡi ngàn thiên thư

Trần gian nung cháy lò cừ

Thế nhân ai thấu con người trần gian

Khi thời gót ngọc cành vàng

Khi thời quân tử anh hùng trang thư

“Dò sông dò biển dễ dò

Nào ai lấy thước mà đo lòng người”

“Biết sao cho vừa lòng người

Sống rộng người cười, sống hẹp người chê”

Khi thời lối ngõ đưa về

Khi thời non biển ước thề chưa thôi

Nhưng khi bọt mép đãi bôi

Ông Địa cũng ngán, bình vôi cũng sầu

Tệ hơn bãi biển nương dâu

Bạc hơn bãi cát bờ lau sóng triều

Đêm dài rũ bóng tịch liêu

Ru hồn cô lữ tơ điều thế nhân

Nào ai thống nỗi cơ phần

Khung trời khép lại, phong trần tóc tang.

 

Tháng 8 – 2008

Viết bởi câu chuyện nhìn thấy qua CNN

 

Cái thế phù sinh

 

Khi nâng, như nâng trứng

Khi hứng, như hứng hoa

Khi dày, hơn dày vò

Khi đổ, thua đổ rác

Trần gian, phải chăng là bụi đời oan nghiệt

Nhân gian, phải chăng là bãi đắng tang thương

Nếu nhân sinh không cay xé đoạn trường

Thì không hát bản trường ca thống thiết

Khi dệt mộng như hóa đài diễm tuyệt

Khi ươm mơ như mở cửa thiên thai

Không gian, chẳng lối hài

Thời gian, thôi ngưng đọng

Trên trời, dệt ngân hà đắm quyện

Dưới đất, vẽ dấu ngọc thần tiên

Chỉ có ta, nhất nhất vĩnh nhiên

Ôm ảo vọng, vô tiền khoáng hậu

Vạn lý trường thành, nào ai có thấu

Lâu đài ô nhục, nào ai có hay

Tháng ngày qua, như gió ngàn bay

Ru giấc điệp, thiên thần chắp cánh

Có tội không, hởi con thiêu thân phận đoản

Đã muôn đời, lao vệt sáng phơi thây

Xác tan hoang còn gió bụi xéo dày

Ai thương tiếc mảnh tinh sầu vụn vỡ

Một khi điên, tha hồ tố khổ

Một khi khùng, đốt cháy bụi tro

Nỗi oan khiên mà cái mủng chưa mo

Sự đánh đổ chưa cuối bờ thỏa dạ

Một khi chà, phải nát hơn cát đá

Một khi đạp, phải tệ hơn bãi phân

Tan hoang, chưa hả phù trần

Xác xơ, chưa hả cơ cần phiêu linh

Nói chi là chút tơ tình

Vùi trong vũng thối, nát mình chưa thôi

Ta bà tàn tạ hỡi ôi

Phải không nhân ngã thế đời phù sinh ??? 

 

Tháng 8 – 2008

Viết bởi câu chuyện nhìn thấy qua CNN

 

Mẹ tóc trắng – Cha bạc đầu !

 

Mẹ tóc trắng nhìn biển Đông dậy sóng

Cha bạc đầu nhìn núi Thái khói bay

Nhìn quê hương trải nắng táp mưa dày

Bao gấm vóc phải dập vùi sương gió

 

Một đàn con, đứa thế nầy, thế nọ

Biết sinh con, nhưng không thể sinh lòng

Đạo lý thánh hiền, nhân đức cha ông

Bỏ quên mất, lại chất đầy cặn bã

 

danh lợi, thi nhau đấu đá

Vì bọt bèo, bôi mặt quết nhau

Còn cày lên cả núm rún chôn nhau

Thiếu điều, muốn đào mồ Tiên Tổ

 

Chưa kịp mở lời, đã thì thào to nhỏ

Lại những bài từ thời Bảo Đại, Khang Hy

Lại ngược lên đến thời củ hũ kinh kỳ

Nghe muốn điếc lỗ tai, và nhét đầy tâm trí

 

Cha biết nói sao, đành ôm đầu bó gối

Mẹ biết nói sao, đành nước mắt tàn khô

Nước mắt Mẹ, ngập cả biển sông, suối lạch, ao hồ

Còn mắt Cha, sâu hơn thung lũng, rừng già, núi thẳm

 

Rồi mai kia, Cha có về chín suối

Đến mốt nọ, Mẹ có lội suối vàng

Đàn cháu con lại mở hội đàn tràng

Hát vang dội bài ca con hiền cháu thảo

 

Người Cha Việt Nam ơi, dày cơn áo não

Người Mẹ Việt Nam ơi, thảm nỗi sầu vương

Nước biển Đông sao rửa sạch bi thương

Đỉnh núi Thái chất chồng thêm tủi nhục

 

Nhìn trông Mẹ, tại sao tóc trắng

Nhìn trông Cha, tại sao bạc đầu

Phải thế không, Cha Mẹ tôi ơi

Đàn cháu con hãy khẩn thành tạ tội !!!

 

Tháng 7 – 2008

 

Sao lại làm thơ !

 

Sao lại làm thơ, phải thế không

Cớ chi, mà vặn hỏi mông lung

Đứng đi ăn uống hay trò chuyện

Nếu viết, thành văn thơ, xoáy vòng

 

Viết xuôi, thì bảo đó là văn

Có điệu có vần, chẳng khác văn

Phân biệt thi văn cho biết vậy

Đeo chi chiếc bóng văn thi nhân

 

Lời nói qua rồi theo gió bay

Một khi đã viết xếp trang mây

Bút sa gà chết cha ông dạy

Dù dở dù hay trả đọa đày

 

Người ta sẽ luận văn thi nhân

Phải trả khen chê chẳng tốn tiền

Đãi lọc thi đàn manh chiếu nhỏ

Chén thù chén tạc, rõ khùng điên

 

Tôi chẳng đeo mang như thế đâu

Duỗi chân góc biển, sóng kê đầu

Sơn khê chót đỉnh, vờn mây bạc

Xoáy trục ngân hà, lấp biển dâu

 

Thơ tôi đãi gió, lọc phong trần

Trừ cọng lũy thừa lượng tích nhân

Hội tụ phân kỳ soi khắp nẻo

Không ai đón nhận, rải phù vân.

 

Tháng 9 – 2008

 

Còn trống trang thơ

 

Bởi thơ tứ tuyệt thật kiêu sa

Bảy chữ bốn câu thắm đượm đà

Uốn lại xoay qua tròn dấu ngọc

Đá vàng đãi lọc luyện châu pha

 

Người ta sáng tác tự xưa nay

Từ ngữ điệu vần sóng nước lay

Thi phú đua nhau vờn bóng nguyệt

Trang thơ còn trống chẳng đong dầy

 

Người ta bảo đó là thơ đường

Xuất phát thế thời tự nó vương

Chứ ép vào khuôn, thi phú chết

Thơ mà đóng hộp, biết sao thương

 

Người có cách người, tôi cách tôi

Bờ lau cát trắng lộng trùng khơi

Lá rừng trùng điệp cần chi gió

Trăng rọi ngàn sao chẳng ngập trời

 

Trang thơ, vốn chẳng luận ai hay

Trải tiếng lòng, thơ quyện gió mây

Trải tự tình, thơ bay khắp chốn

Bởi thơ, là cuộc sống vơi đầy

 

Trang thơ còn trống viết đôi dòng

Chợt gió thoáng qua thổi xuống sông

Thấm nước chìm sâu cuồn cuộn sóng

Trên tay ngòi bút cất chưa xong.

 

Tháng 9 – 2008

 

Một bọc tình quê

 

Thương nhớ quê xưa tự thuở nào

Chìm sâu, chợt hiện thấy nao nao

Đã xa, biết mấy mùa thu rụng

Chiếc lá cuối cùng theo gió lao

 

Quê tôi đón nắng ngập thôn làng

Lối ngõ đi về lối bắt ngang

Khúc rẽ dòng sông bên xóm nhỏ

Có gì sao lại nhớ mênh mang

 

Ờ, đúng rồi từ thuở ấu thơ

Sông trăng lồng lộng ánh sao mờ

Khuya về bỏ lại sông trăng ấy

Nước chảy làm chìm mất ước mơ

 

Ờ, đúng rồi từ thuở lớn lên

Tình quê dần lớn bóng quê ươm

Trong ta gói trọn tình quê cũ

Hễ nhắc, muôn đời không thể quên

 

Khi xa, mới biết nhớ nhung thừa

Chứ nếu không xa chỉ nắng mưa

Cơm độn ngô khoai mòn bếp lửa

Đất cày sỏi đá mái tranh thưa

 

Nhưng xa, mới biết không đâu bằng

Cát đá phong trần đãi dặm băng

Nhân ngã đèo bồng phơi ảo ảnh

Chút tình đông lạnh rét căm căm

 

Nếu cho đánh đổi không cân đong

Nhưng nếu dằn co đừng có hòng

Gởi gió ngàn bay treo viễn vọng

Tình quê một bọc gói cong cong.

 

Tháng 9 – 2008

 

Đẽo gọt lòng ta

 

Tôi muốn viết lên lối ngõ về

Mẹ già tựa cửa mắt xa mơ

Cha buồn ngóng đợi từ lâu lắm

Em nhỏ ước mong chẳng thấy về

 

Tôi viết từ khi xa mái nhà

Dọc đường thấm nẻo đất quê cha

Tình thâm cốt nhục đau quê mẹ

Năm tháng ngừng trôi bóng xế tà

 

Tình quê còn đó những yêu thương

Góp nhặt nhớ nhung lấp đoạn trường

Vụn vỡ điêu tàn xây ngấn lệ

Chia xa ươm vọng đắp ngân sương

 

Nếu tôi không có mái tình quê

Thì tội tình chi não ước thề

Sương khói dặm trường phơi gió bụi

Biển Đông núi Thái lộng sơn khê

 

Cợt trêu kham nhẫn cõi ta bà

Tất dạ tâm đan đãi thịt da

Cát đá phong trần khua động não

Tình quê còn đẽo gọt lòng ta.

 

Tháng 9 – 2008

 

Viết một trang thơ

 

Nếu ta không viết một trang thơ

Bỏ trắng trang thơ giấy ố mờ

Chiếc bóng thời gian tàn tạ sắc

Trôi bờ mộng mị tiếc xa mơ

 

Nếu ta không viết một trang thơ

Chữ nghĩa ngu ngơ sẽ dại khờ

Tan nát hồn đau khua sỏi đá

Bụi mờ cát trắng lộng trơ vơ

 

Ta viết những gì của thật hư

Gởi vào vô thỉ cũng không dư

Vô chung mở cửa không thấy thiếu

Viết hết chưa xong một chữ như

 

Để em mỉm nụ trên đường đi

Để chị không còn thấm nét mi

Và để cho anh tan gió bụi

Cho người trang trải ánh từ bi

 

Thế sao không viết phải không anh

Cho chị cho em hết đoạn đành

Cho khắp lòng người thôi dậy sóng

Cho tranh phù thế đẹp tinh anh

 

Tiếng khóc thôi mang, chỉ tiếng cười

Một hai trọn vẹn đến mười mươi

Kết đan quyền quyện vòng tròn kín

Kẻo hở sầu vương chạy ngược xuôi

 

Từng chữ viết hoài cũng mỏi tay

Thì ra đã một trang thơ đầy

Thôi không viết nữa chờ mai mốt

Kẻo hết thơ rồi sương gió bay.

 

Tháng 9 – 2008

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 6354)
Quê hương tôi hai mùa mưa nắng Bao cảnh đời cách biệt quá xa Người thì giàu có xa hoa Kẻ thì rau muối cũng qua tháng ngày .
(Xem: 5024)
Hãy giơ tay vẫy chào, Ông Mặt Trời vừa thức giấc. Để sáng soi và ban sự sống cho đời. Chỉ cần ông ấy ngủ yên thôi. Thì trái đất sẽ biến thành đất chết.
(Xem: 4536)
Hãy yêu Mẹ lúc này đây Khi mình chung sống vui vầy một nơi Đừng chờ khi Mẹ qua đời Rồi con mới tỏ những lời yêu thương Khắc vào nền đá hoa cương Mộ bia lạnh lẽo khó vương tình người.
(Xem: 4588)
Ở Ba La Nại thuở xưa Vua và hoàng hậu rất ư vui mừng Vừa sinh hoàng tử đầu lòng Đã bao ngày tháng cầu mong chuyện này.
(Xem: 3622)
Nhớ Thầy Nhân Mùa Phật Đản Sinh Lần Thứ 2637 - Tưởng niệm Ngài Thích Quảng Đức và Pháp nạn 63
(Xem: 8948)
Mẹ như Bồ Tát hiện giữa đời Yêu thương bằng cả một nụ cười Ngàn kiếp con xin đền đáp trả Nguyện sống tu hành thoát khổ vơi .
(Xem: 5210)
Thiêng liêng mầu nhiệm ánh dương tràn , Ban rải tình thương đến muôn vàn, Diễn giảng kinh vàng lan khắp chốn, Hoàng dương chánh pháp dứt kêu than.
(Xem: 4699)
Điều Ngự Trượng Phu xuất thế gian, Vô ưu mừng rỡ tỏa non ngàn. Tỳ Ni thị hiện sen nâng bước, Lộc Uyển quảng bày đạo khởi lan.
(Xem: 5934)
Ly cà phê mỗi sáng Ta lặng ngồi nhớ ghi Qua bao lời Phật dạy Chuyển bước đẹp từ bi .
(Xem: 6034)
Tháng năm thành kính cúng dường Nhân ngày Phật Đản dọn đường quét tâm Kiên trì hành Pháp chuyên thâm Kính quy Tam Bảo chẳng lầm được đâu .
(Xem: 4943)
Ngày xưa ở tại nước kia Có bà goá phụ Đề Vi rất giàu Chồng thời chết đã từ lâu Lại không con cái, u sầu mãi thôi
(Xem: 5874)
Ngày Phật Đản tịnh chay nhớ nghĩ Noi gương lành theo bước Phật đi Sống đời thiền quán tư duy Trải lòng chia sẻ khắc ghi nhớ về .
(Xem: 6091)
Lộc biếc hoa vờn khắp rặng cây, Hòa vui gió lộng cả nơi nầy. Xuân về thắm đượm mùa hương đẩy, Tiết lại khơi tràn ánh nắng bay.
(Xem: 5197)
Tùng xanh thẳng đứng một thân cây, Tán lá xoè ra mát đất này. Sớm sớm chim kêu mừng nắng dậy, Chiều chiều gió lộng gợi cờ bay.
(Xem: 6795)
Dương trần lại xuống khổ nào vơi! Vẫn biết không đâu chẳng đặng rời… Nghiệp đã nhiêu thời qua khắp nẻo, Duyên còn vạn thuở đến nhiều nơi…
(Xem: 4260)
Ngày xưa có một nhà buôn Dẫn đoàn xe nọ lên đường đi xa Đem theo hàng hóa bán ra Lời nhiều muốn kiếm phải qua nước ngoài,
(Xem: 5879)
Rừng chiều đọng bóng tà dương Mây chiều nghiêng xuống tìm hương cuộc đời Trời chiều một thoáng Ta-Người (*) Tự tình hoa cỏ, nụ cười bình an.
(Xem: 5731)
Còn vương kiếp nạn chẳng do trời, Hỏi hết dương trần rõ bậu khơi. Vạn sắc bày qua lòng vẫn khởi, Trăm niềm rảo đến dạ nào lơi.
(Xem: 3890)
Ngày xưa có chú nai hiền Nhởn nhơ vui sống giữa miền hoang sơ Trong khu rừng rậm ven bờ Sông Hằng cuồn cuộn sóng mờ nhân gian.
(Xem: 3747)
Huyễn gởi ghìm tâm cầu hướng thiện, An nhiên tĩnh tại hết mơ huyền.
(Xem: 3832)
Hương từ lan mọi nẻo Nhật tuệ chiếu muôn phương Thiền sàng Tăng tỉnh toạ Phật điện trầm lan xông
(Xem: 5016)
Gánh nước cây rừng siêng tưới: cây lớn cây nhỏ thấm ân Quảy trăng nhẹ hẫng vai gầy: sao hôm sao mai rực sáng
(Xem: 5097)
Kính Giác Linh Ni Sư an vui Phật Quốc, sớm trở lại Ta Bà, tiếp tục con đường hoằng pháp độ sinh.
(Xem: 4018)
Mây đùa cảnh liệng vờn xuân óng, Hội đến tình trao thỏa cõi bồng. Cảm nghĩ quê nhà luôn sống động, Đi về vạn lối vẫn hoài trông…
(Xem: 4040)
Bắt chước ai ta chúc xuân nào ! Xuân về bướm lượn thấy lao xao, Trong vườn trước ngõ mai chớm nở, Cuối dậu bên hè cúc đón chào.
(Xem: 3594)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 5313)
Bình bát ngàn nhà muôn dậm xa Thân giáo Từ Tôn khắp mọi nhà Mây trắng đường dài duyên hoá độ Mỗi bước chân về gió nhẹ qua .
(Xem: 6019)
Sự phê phán không làm ta hạnh phúc Cảm thông người ta mãi được an vui Dù ai kia có nói nặng đôi lời Hành xả bỏ mới là người đại trí .
(Xem: 5467)
Đời không thơ như đời thiếu nước Ta không Thầy như gió thiếu mây Dù cho sống tận trời Tây Nguồn thơ kết nối ở đây bây giờ .
(Xem: 6571)
Có người thợ ở làng xa Chuyên làm mặt nạ thật là khéo tay Rành nghề sinh sống lâu nay Trong nhà hình vẽ treo đầy khắp nơi
(Xem: 9157)
Sống an hưởng lạc đời người Đó nguồn hạnh phúc ngự nơi cõi lòng Khi mà muốn được thong dong Giới hạnh đạo đức song song giữ gìn
(Xem: 4765)
Vùng Đất Mũi một vùng trời sông nước Dưới tận cùng miền đất của quê hương Dân hiền hoà sống bình dị yêu thương Hoà với biển cùng trời mây bát ngát .
(Xem: 4571)
Đầu xuân nhận được cuốn Tập san Cách nửa địa cầu thật ngút ngàn, Trình bày nội dung cùng hình thức, Vô cùng tuyệt hảo cách trang hoàng...
(Xem: 7068)
Lộc nõn hoa tràn đón tiết sang Bên thềm thất nhỏ rộ mai vàng Việc đời cứ thế vờn tròng mắt Sự thể mãi hoài liếc ngõ tâm
(Xem: 5113)
Phật khi còn tại thế gian Có vua hung ác, bạo tàn, hại dân Nghe ngài thuyết pháp ở gần Vua theo dân chúng ân cần tới lui
(Xem: 5266)
Tháng giêng tạo phước phóng sanh Nguyện mong muôn vật an lành tự do Tìm về nguồn tổ ấm no Vui niềm đoàn tụ giữa trời bao la .
(Xem: 5028)
Xuân thiền chiếu tỏ rạng nhân thiên, Phật ngự toà sen tỏa nét hiền. Khói giới hương thơm dâng phụng cúng, Đèn thiền lửa sáng thắp trao truyền.
(Xem: 6287)
Nắng hồng rực rỡ trời mây Chim muông ríu rít, cỏ cây rộn ràng Hào quang chói lọi ánh vàng Theo chân Đức Phật lên đàng sáng nay
(Xem: 13604)
Đón nắng mới, ngày đầu năm mới Hỷ xả bao la tận chân trời Tâm sáng dẫn đường ta đi tới Ôi kìa! Tương lai toả rạng ngời!
(Xem: 6728)
Một khối sầu tư mỏi dặm dài Xuân về hoài cảm những ai ai Cành Mai mùa cũ trong hoài tưởng Hương Cúc thu nào thoảng gió mai
(Xem: 5922)
Ngày mai nắng ấm tiết xuân sang, Én lượn mây thêu dệt mộng vàng. Tuệ nghiệp vun trồng hoa giác nở, Tâm thiền tỏa chiếu bóng mê tan.
(Xem: 5034)
Đầu xuân dâng nén tâm hương Cúng dường Tam Bảo mười phương hiện tiền Nguyện mong thế giới bình yên Muôn người vui sống trọn niềm an vui .
(Xem: 5964)
Cung thỉnh an vui đến mọi nhà, Chúc nhau hạnh phúc nạn tai xa. Tân niên bè bạn tình sâu nặng, Xuân mới gia đình nghĩa mặn mà.
(Xem: 5960)
Lời Phật dạy bình an sự sống Vật và người cũng muốn sống thôi Dùng dao giết hại mãi rồi Đời đời chịu cảnh luân hồi khổ đau .
(Xem: 4184)
Thoáng, đã mười năm vắng Tết nhà Phương trời lữ thứ hỏi mây qua Đâu mùa hương cũ xa xôi nhớ Chiều muộn tàn năm bóng mẹ già.!
(Xem: 4543)
Thở đi một mùa xuân mới Cùng nhau vun đắp tình thương Nhục vinh cuộc đời bỏ lại Sá gì giấc mộng đế vương .
(Xem: 6286)
TRĂNG đậu bên hiên chột dạ THƠ, TRĂNG huyền lơ lững gợi tình THƠ TRĂNG xuyên mây bạc vờn cơn gió TRĂNG liếc vườn hoa kết vận THƠ
(Xem: 6025)
Tình tăng lữ tháng ngày luôn gắn bó Sách tấn nhau cùng tiến bước đường tu Dẫu mai đây gặp cảnh gió mây mù Mối duyên đạo chẳng bao giờ phai nhạt .
(Xem: 4788)
Ngẫm lại lâm phiền, ủ khổ đau Thân nầy bọt bóng sẽ về đâu? Vơ đầy cũng chỉ bay sương khói Nhét đẫy nhưng rồi lộn bể dâu
(Xem: 5326)
Hương pháp muà xuân đẹp ngát trời Cõi lòng rộng mở khắp muôn nơi Nhớ Ngài Di Lặc ngồi thanh thoát Bụng chứa càn khôn rộn tiếng cười .
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant