Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Dê Cứu Thầy Tu

31 Tháng Tám 201707:30(Xem: 4276)
Dê Cứu Thầy Tu

DÊ CỨU THẦY TU

 

Một trong tôn giáo cổ xưa

Có thầy tu nọ rất ưa tế thần

Tuy ông nổi tiếng xa gần

Nhưng mà mê muội tâm thần nhiều thay.

Một hôm ông chọn dê này

Cho rằng thích hợp, giết ngay tế thần

Nghĩ suy lầm lạc vô ngần:

"Dê làm lễ vật muôn phần linh thiêng!"

Ông ra lệnh kẻ dưới quyền

Dắt dê ra tắm ở bên sông vàng

Dòng sông thánh chảy rộn ràng

Tắm xong trang điểm một tràng hoa tươi

Cổ dê đeo đẹp tuyệt vời,

Gia nhân, thuộc hạ đồng thời tắm luôn

Tẩy cho sạch sẽ tấm thân

Để mà tham dự vào phần lễ nghi.

*

Dưới bờ sông chú dê kia

Biết mình sắp bị giết đi tế thần

Dê suy tư, sáng trong tâm

Bao nhiêu tiền kiếp dần dần hiện ra

Tử, sinh nhiều đợt trôi qua

Luân hồi luẩn quẩn thật là đớn đau,

Dê kia nhận thức ra mau

Lắm điều sai trái trước sau của mình

Kiếp xưa nhân xấu tạo thành

Khó mà gặt được quả lành kiếp nay

Dê từng trả nghiệp bao ngày

Giờ đây nghiệp sắp dứt ngay hết rồi

Thế là thoát kiếp luân hồi

Thoát vòng đau khổ, xa nơi đọa đày

Niềm vui rộn rã về đây

Dê cười lớn tiếng, sông này vang xa.

Đang cười dê chợt nghĩ ra

Một điều cũng rất xót xa vô ngần:

"Thầy tu mê muội tế thần

Sát sinh ác độc gieo nhân bây giờ

Kiếp sau quả ác đón chờ

Chập chùng tiếp nối có ngờ được đâu!"

Thế là dê lại bắt đầu

Khóc lên lớn tiếng, thương đau ngập tràn.

Trên dòng sông thánh thênh thang

Mọi người đang tắm nghe vang tiếng cười

Rồi nghe dê khóc nghẹn lời

Ngạc nhiên kéo đến tận nơi hỏi dò

Dê bèn đáp: "Có lý do

Nhưng ta chỉ muốn nói cho một người

Đó là tu sĩ mà thôi

Đem ta gặp chủ nhân rồi sẽ hay!"

*

Đám gia nhân tò mò thay

Đem dê về gặp chủ ngay tức thời

Kể ra mọi chuyện đầu đuôi

Ngạc nhiên tu sĩ thốt lời hỏi dê:

"Mi cười rồi khóc, lạ ghê

Hãy cho ta biết chuyện gì xảy ra?"

Dê bèn đáp, giọng thiết tha:

"Kiếp xưa ta cũng từng là thầy tu

Lễ nghi tôn giáo cổ xưa

Như ông, ta cũng rất ưa, rất rành

Giết dê làm vật hy sinh

Để mà dâng cúng thần linh của mình

Nghĩ rằng lợi ích tạo thành

Giúp nhiều cho việc tái sinh sau này

Ai ngờ hậu quả thảm thay

Đầu ta bị chém đọa đày xác thân

Bốn trăm chín mươi chín lần

Luân phiên nhiều kiếp muôn phần thương đau,

Hôm nay sắp bị chém đầu

Cộng chung trả nghiệp trước sau luân hồi

Năm trăm lần, đủ số rồi

Đây là lần chót nổi trôi ta bà

Bao nhiêu hậu quả xảy ra

 Do hành vi rất xấu xa kiếp nào

Giờ đây chấm dứt! Lành sao

Khiến ta cười lớn tuôn trào niềm vui,

Và rồi ta lại buồn thôi

Khi ta chợt nghĩ ông rồi giống ta

Sát sinh tế lễ xấu xa

Để rồi hậu quả khó mà thấy ngay

Trong năm trăm kiếp tới đây

Đủ năm trăm lượt đong đầy khổ đau

Năm trăm lượt bị chém đầu

Nghĩ thêm kinh hãi, ta đâu cầm lòng

 Quả là thương cảm vô cùng

Biến cười thành khóc, đôi dòng lệ tuôn!"

Thầy tu rung động tâm hồn

Nghĩ lời dê đúng nên ông nói liền:

"Thưa ngài dê, chớ muộn phiền

Tôi không giết nữa, thả liền ngài đây!"

Dê bèn nói: "Thật lành thay!

Dù ông không giết tôi ngay bây giờ

Thời bao quả xấu vẫn chờ

Hôm nay tôi chết, khó mà thoát đâu

Rồi tôi vẫn bị chém đầu

Thế là giải thoát! Qua cầu trầm luân!"

Thầy tu hăng hái nói luôn:

"Chúng tôi bảo vệ, an tâm, thưa ngài

Tôi và thuộc hạ trong ngoài

Dốc lòng ngăn chặn nguy tai giúp ngài!"

Nhưng dê giảng giải khoan thai:

"Dù ông che chở cũng hoài công thôi

Vì rằng yếu đuối sức người

So cùng quyền lực cao vời thiêng liêng!"

 

Thầy tu huỷ bỏ lễ liền

Sát sinh cúng tế chẳng tin nữa rồi

Thả dê về chốn núi đồi

Lệnh cho thuộc hạ tức thời dõi theo

Đề phòng chống mọi hiểm nghèo

Giúp cho dê được muôn điều bình yên.

Lang thang đồi núi thiên nhiên

Chợt dê trông thấy ở trên cây cành

Lá non mơn mởn tươi xanh

Dê vươn cao cổ rướn mình lên ăn

Bỗng đâu trời đất thét gầm

Một cơn giông bão bất thần nổi lên

Sét kêu một tiếng vang rền

Đánh vào tảng đá ngay trên phía đầu

Chẻ ra một miếng thật sâu

Rơi như dao nhọn xuống mau khác gì

Đầu dê bị cắt đứt lìa

Chết ngay tức khắc thảm thê vô cùng

Thế rồi cơn bão chợt ngừng

Biến đi mất dạng vào vùng thẳm xa.

*

Nghe tin kỳ lạ truyền ra

Dân làng bàn tán: "Khó mà hiểu thay!"

Thần trên cây kế chỗ này

Từ đầu chứng kiến giờ đây dạy rằng:

"Hãy nhìn dê để làm gương

Sát sinh hậu quả trăm đường đớn đau

Từ kiếp này, tới kiếp sau

Muôn vàn khổ não tiếp nhau chập chùng

Khó mà thoát khỏi luật chung.

Hãy xa nghiệp dữ, xa vùng vô minh

Ngưng tay tàn sát sinh linh

Để mà vui hưởng quả lành tương lai!"

*

NHẬN DIỆN TIỀN THÂN:

(Vị thần trên cây gần đó là tiền thân Đức Phật.)

*

Tâm Minh NGÔ TẰNG GIAO

(thi hóa, phỏng dịch theo bản văn xuôi

THE GOAT WHO SAVED THE PRIEST

của Ven. Kurunegoda Piyatissa & Tod Anderson)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 6934)
Đến đi là chuyện cuộc đời Tử sanh là chuyện muôn đời xảy ra Duyên sanh trong cõi người ta Hổ tương từng phút chan hoà nắng mai .
(Xem: 5020)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Gần Ba La Nại có khu rừng già Nai con vừa mới sinh ra Dáng hình đẹp đẽ, thật là hiếm hoi
(Xem: 6966)
Phật tánh dung thông nghĩa chẳng biên, Ba ngàn thế giới cũng không miền. Tùy duyên bày phép lần chân tướng, Độ pháp lập khuôn ứng bản nguyên.
(Xem: 5796)
Chân tâm rỗng lặng thật vô biên, Vốn tự xưa nay tỏa khắp miền... Gặp cảnh, tuỳ cơ bày diệu ngữ, Giao duyên, ứng lúc hiện chơn nguyên.
(Xem: 8259)
Thuở xưa Đức Phật chúng ta Hồi còn tại thế, tiếp bà mẹ kia, Bà ta nức nở não nề Thương con vừa chết, thảm thê cõi lòng,
(Xem: 5138)
Thời xưa ở tại vùng kia Có hai người nọ chuyên nghề tiểu thương Bán buôn lặt vặt tầm thường Đồ dùng bếp núc, nữ trang rẻ tiền.
(Xem: 5373)
Tổ Tổ xưa nay khéo lập tông, Vững niềm tin Phật, Phật nơi lòng. Thân này huyển hoá, hư đâu thật, Vật nọ vô thường, có chợt không.
(Xem: 7972)
Xuống chốn trần gian được mấy khi Rong chơi chốc lát lại ra đi. Nổi trôi sanh tử còn chưa dứt, Đắm đuối tướng danh khó viễn ly.
(Xem: 5595)
Vườn thiền cảnh vắng cỏ hoa thơm, Nắng gọi hồn thơ xua nỗi hờn. Trúc biếc lung lay ngân địu thở, Mây hồng lãng đãng quyện niềm ơn.
(Xem: 5393)
Ngày xưa có một ông vua Trị vì đất nước rất ư công bằng Cạnh bên hoàng hậu đoan trang Vua yêu, vua quý, chứa chan hương tình.
(Xem: 6142)
Tâm nhiên tỏa chiếu bốn phương trời, Ánh hiện từ bi rạng khắp nơi... Đối cảnh tuỳ duyên không chướng ngại, Tham thiền nhập định chẳng ngăn đôi.
(Xem: 7851)
Ngàn năm bên lối nhỏ Trút niềm đau muộn phiền Ngàn năm mang hơi thở Dìu vợi trời tam thiên.
(Xem: 4857)
Sài Gòn chợt nắng gió hiu hiu Tôi đến thăm Ôn một buổi chiều Phố phường khói bụi người qua lại Xe cộ bên đường rộn tiếng kêu.
(Xem: 4955)
Ở đời quý nhất hòa bình, Sống đâu chẳng sợ một mình chơi vơi, Thân hòa với cả mọi người, Trong êm ngoài ấm suốt đời lạc quan
(Xem: 4792)
Chơn như lẳng lặng ở trong ta, Quét dọn lâu ngày sẽ hiện ra. Tập tánh dứt mê, lìa địa ngục, Khai tâm liễu ngộ, rõ Ta Bà.
(Xem: 6275)
Sự đời được mất rõ vô thường, Cội gốc sân si vốn khó lường. Chuyện đến tùy duyên không vướng mắc, Việc qua cởi bỏ chẳng còn vương.
(Xem: 4839)
Từ thuở vào chùa học kệ kinh, Lăng Nghiêm, Bát Nhã sáng lung linh. Đèn thiền rạng chiếu theo trang chữ, Đuốt tuệ ngời soi hiện bóng hình.
(Xem: 5532)
Vị cao tăng đắc đạo rồi Tính ra thấm thoắt nửa đời xuất gia Tu nơi thiền viện phương xa Dứt tình quyến luyến quê nhà từ lâu,
(Xem: 6675)
Ngày xưa có một bầy nai Nai đầu đàn quả là tài giỏi thay Một ngàn nai họp thành bầy Nhởn nhơ chung sống, vui vầy, rong chơi,
(Xem: 4909)
Lời kinh ý Phật gởi trao Ta nay xin nguyện khắc vào trong tâm Muôn ngàn hướng đẹp sâu thâm Đêm ngày gìn giữ nhiếp tâm hành trì .
(Xem: 5395)
Giường nan xốc xếch dưới trăng vàng, Trở giấc chim mơ, rộn đại ngàn. Loáng thoáng lá đưa đùa gió lạc, Rì rào suối lượn nuối đêm tan.
(Xem: 5556)
Tội từ tâm khởi tạo ra Chẳng ai cứu chuộc đời ta bao giờ Đừng mong cứ mãi cậy nhờ Sống đời ỷ lại luôn chờ cúng xin .
(Xem: 5582)
Nước kia có một quốc vương Nhân từ, vui vẻ, dễ thương vô cùng Xuân về hoa lá tưng bừng Vua mang quà tặng đến từng xóm thôn Thăm người nghèo khó neo đơn, Hòa mình cùng với vui buồn của dân.
(Xem: 6456)
Cái hẻm nhỏ tẹo tèo teo Mà bao kiếp sống vẫn đeo tháng ngày Trẻ em bụi bặm loay hoay Mua tần bán tảo đâu hay kiếp nghèo
(Xem: 7993)
Từ thiện cơm chay giữa phố đông, Sẻ chia khó nhọc giới lao công. Cực khổ nắng mưa cùng năm tháng, Vất vả mưu sinh khắp cõi trần.
(Xem: 5019)
Cách trở bao năm nay trở về, Rộn ràng ký ức chuổi dài thê, Xa nghe vạn kiếp chìm lưu lạc, Đánh thức hồn ta giữa ngộ mê.
(Xem: 6575)
Đời tu cao đẹp quá thôi Ba y một bát đứng ngồi thong dong Giản đơn chiếc áo nâu sòng Cơm canh đạm bạc gánh bồng nhẹ vai.
(Xem: 4938)
Mỹ Quốc thiên tai bão cuốn qua Harvey(TX)mới dứt đến Irma(FL) Hai cơn bão dữ tràn ngập tới Khốn khổ dân lành chạy thoát ra .
(Xem: 5784)
Chẳng lo chi bao cuộc đời triền phược Sống an vui tu tập dứt lo xa Mở rộng lòng đối xử với người ta Con đường đạo không còn chi trở ngại .
(Xem: 5334)
Biết nhận rõ cuộc đời không là thật Đến và đi như giấc mộng phù vân Sao ta không sống đẹp giữa thế trần Lấy tình thương làm con đường đạo nghiệp .
(Xem: 3667)
Xưa kia ở chốn núi rừng, Có đàn khỉ nọ khoảng chừng năm trăm, Họp bầy nô rỡn quanh năm
(Xem: 4612)
Thuở xưa có một thanh niên, Rất là hiếu thảo khắp miền biết danh, Là con một, đã trưởng thành, Nhưng chưa chịu lập gia đình với ai
(Xem: 5653)
Thao thức mãi với yêu thương ngày cũ, Vẫn sống hoài trong tâm tưởng mẹ ơi !
(Xem: 12758)
Cái vô cái hữu vốn là không, Hiểu được duyên sanh chớ nặng lòng. Đông đến tuyết rơi, sương giá lạnh, Hè qua phượng trổ, cảnh trời trong.
(Xem: 3914)
Mục Kiền Liên vốn xuất thân, Con ông trưởng giả vô ngần giàu sang, Ông cha tu rất đàng hoàng, Nổi danh đạo đức xóm làng biết tên...
(Xem: 3208)
Sắc thu phơi trên lá, Khói quyện vương hương trầm, Chùa đông như ngày hội, Chân bước mãi trầm ngâm.
(Xem: 3487)
Mưa đêm trở tiết, lạnh quanh phòng, Lặng tiếng chuông đưa quặn thắt lòng.
(Xem: 3631)
Mẹ để con vào dạ, Nâng niu mười tháng trường, Đi, đứng, làm mọi việc... Vun đắp tình yêu thương!
(Xem: 3683)
Con về, ngủ dưới gốc thông, Trong mơ hé nụ đóa hồng Vu Lan.
(Xem: 3761)
Nếu con có thể dâng lên Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương Đền bù mỗi giọt lệ vương Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 3490)
Nếu con có thể dâng lên Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương Đền bù mỗi giọt lệ vương Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 9498)
Mây trắng vẫn thênh thang lùa vào nỗi nhớ, Phương trời cũ, Biết đâu tìm hơi thở, Bóng mẹ mùa thu đổ xuống bóng hoàng hôn !
(Xem: 4304)
“Tâm hiếu là tâm Phật. Hạnh hiếu là hạnh Phật”. Với truyền thống người Việt ta, hiếu thảo là một nền tảng đạo đức rất cần thiết, rất thiêng liêng và cao cả.
(Xem: 4432)
Người ngồi đó nhìn dòng đời biến chuyển, Qua bốn mùa thay đổi bởi thời gian, Đẹp tự nhiên như gió cuốn mây ngàn, Tâm thanh thoát giữa hành trình cô độc.
(Xem: 6008)
Duyên đến duyên đi cũng là duyên Cớ chi ta lại phải ưu phiền Tuỳ duyên ta sống cho đúng đạo Cứ để dòng đời chảy tự nhiên .
(Xem: 8394)
Từ đây kính mẹ, ăn năn Ai hơn mẹ quý, ai bằng tình thâm, Mới gây công đức vô ngần Cũng như gặp Quán Thế Âm được rồi!"
(Xem: 5481)
Đúng lời đức Phật dạy rồi: "Tâm ta đi khắp mọi nơi trên đời Cũng không tìm thấy được người Đáng yêu, đáng quý hơn nơi thân mình!
(Xem: 3525)
30 tháng 7, một mình, Mẹ ra biển động, Tình Cha lênh đênh, Bè lau quằn quại bờ sinh tử, Oa oa trẻ khóc, Rạng bình minh
(Xem: 5858)
Dòng đời như trường đấu, Được mất với hơn thua, Có không cùng thất bại, Diễn mãi chuyện trò đùa!
(Xem: 5019)
Lững thững đến, Lững thững đi, Tử sinh vẫn đó, cần chi vội vàng...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant