Quét Tâm
Cao Huy Hóa
Tâm Anh
Một ngày nọ, Phật thấy một vị tăng khóc bên ngoài lối vào Tịnh xá Jetavana Vihara (Kỳ đà tinh xá). Một đám đông người đứng xem pha trò về vị tăng đó và châm chọc về sự ngu dốt. Quả thật vị này chậm và đần, tên anh là Ksudrapanthaka. Biết anh ngay thẳng, Phật đánh giá đúng mức anh và hỏi một cách tình cảm: "Vì sao con khóc khổ sở thế?”
"Bạch Phật! con chậm hiểu. Con đã xuất gia với anh con và anh con đã dạy con một bài kệ vào ngày trước. Vì con không nhớ nổi bài kệ, anh con bảo con hết hy vọng tu tập. Anh bảo con trở về nhà và đuổi con đi. Đó là lý do khiến con khóc. Con cầu xin Phật nhân từ giúp con!”
Nghe như vậy Phật ôn tồn khuyên: "Con đừng lo, đến đây! Ai tự biết mình ngu đần thì thực sự là người khôn. Người đần chính là người cứ nghĩ mình khôn.”
Ngay khi vừa trở về, Phật chỉ định Ananda dạy Ksudrapanthaka. Không lâu sau đó, Ananda thưa với Phật không cách gì dạy được. Vì vậy, Phật dạy riêng một mình anh. Phật dạy anh học thuộc câu: "quét bụi và tẩy bẩn”. Dẫu dày công vất vả anh không thể nhớ câu đó. Mọi người nghĩ rằng anh ta hoàn toàn vô vọng, trừ Phật, người không bao giờ chối bỏ bất cứ loài hữu tình nào.
Phật bảo Ksudrapanthaka: "Bây giờ công việc của con là quét nhà với cái chổi, đánh bụi quần áo và giày cho các vị tăng khác, khi làm cứ đọc đi đọc lại câu đó.”
Theo lời dạy của Phật, Ksudrapanthaka sẵn sàng phục vụ các vị tăng khác, mặc dầu anh gây phiền toái cho mọi người. Nhưng Phật nhắc nhở mọi người cứ để anh làm công việc đó, theo ý của Phật. Dần dần mọi người thương cảm Ksudrapanthaka khi anh quét nhà và họ giúp anh nhớ câu nói. Làm việc tận tụy, Ksudrapanthaka rốt cuộc nhớ câu "quét bụi và tẩy bẩn”. Và cuối cùng, anh lãnh hội ý nghĩa của câu đó. Anh nghĩ rằng:
"Ta có thể nhìn bụi và dơ từ hai phía khác nhau. Một bên trong, một bên ngoài. Bụi và dơ bên ngoài gồm có tro và cát thì ta dễ dàng làm sạch, còn bụi và dơ bên trong của tham lam, giận dữ, ngu dốt là những ô uế thì đòi hỏi tuệ giác mới dứt bỏ.”
Từ đó, trí tuệ của Sudrapanthaka ngày càng sáng. Những gì trước đây anh không hiểu thì giờ đây là rõ ràng. Anh suy nghĩ tiếp: "Lòng tham của con người là bụi và dơ. Người khôn vứt bỏ lòng tham một cách dứt khoát vì nếu không thì lòng tham không bao giờ bị bứt ra. Chính lòng tham khơi dậy nguyên nhân làm vẩn đục tâm và đưa đến tai họa. Không có nó, ta không còn nô lệ mà được giải thoát. Chỉ khi đó, tâm ta được thanh lọc và chân lý mới sáng tỏ.”
Khi thiền, Sudrapanthaka lắng đọng tâm ra khỏi hậu quả của ba thứ thuốc độc. Thiền đem lại trạng thái thanh thản, không chút khuấy động của yêu hay ghét, tốt hay xấu. Ta ra khỏi cái vỏ của ngu dốt và cái tâm trở ngại trước đây giờ đã khai mở.
Sudrapanthaka giác ngộ hân hoan đến trước Phật, cung kính thưa: "Bạch Phật! Con đã ngộ, và con đã quét bụi và dơ ra khỏi tâm.”
Phật vui vẻ bày tỏ nhận xét về anh trước mọi người: "Làm sao một người có được lợi ích này nếu không ngộ ý nghĩa của nhiều kinh mà người đó đã thuộc và thực tập? Một người có thể học một câu kinh và thực tập thật tốt có thể đảm bảo con đường giải thoát. Hãy trông vào Sudrapanthaka như một điển hình!”
Sudrapanthaka trở thành vị tăng danh tiếng và đáng kính của Jetavana Vihara. Ngài không thay đổi lối sống và vẫn cứ quét nhà hằng ngày trong khi đọc câu: "Quét bụi và tẩy bẩn.”
Đức Phật luôn luôn dạy một cách thiết thực để đạt kết quả tốt nhất. Ngài không bao giờ từ bỏ một đệ tử nào. Theo Ngài người học chậm giống như con bệnh nặng. Cứ trì chí và kiên nhẫn, chắc chắn họ sẽ tiến bộ, Đức Phật quả thật là nhà giáo dục cao cả của thế giới và người thầy của mọi chúng sinh.
Trong những bài giảng pháp, Hòa thượng Thanh Từ cũng dẫn chuyện ngài Ksudrapanthaka với cái tên Châu-Lợi-Bàn-Đặc (Suddhipanthaka). Ngài xuất gia theo Phật nhưng vốn căn cơ âm độn, được Phật dạy hai chữ Tảo Tuệ. Ngài học đi học lại, thuộc được hai chữ đó, xin Đức Phật dạy ý nghĩa. Đức Phật giải thích: “Tuệ là chổi. Tảo là quét. Con hãy dùng chổi trí tuệ quét sạch phiền nãonơi tự tâm đi.” Bắt đầu từ ngày đó ngài chăm chăm làm theo lời Phật dạy. Chín chắn quán xét tự tâm, gạn lọc những phiền não cấu uế, tẩy trừ những ý niệm xấu xa, gìn giữ tâm hồn thanh tịnh. Ngài đã giác ngộ.
Phải chăng ngài được thiện duyên gặp thời Đức Phật, ngay từ đầu quyết tâm theo Phật, được Phật dạy dỗ, lại được sống trong môi trường lục hòa với tăng chúng, dầu căn cơ ám độn, vẫn trì chí, tự nảy nở năng lượng vô biên, cuối cùng tìm ra con đường giác ngộ? Vậy thì trong thời đạingày nay, một người với căn cơ không đến nỗi ám độn, không những thế, lại còn thông thái, biết bao nhiêu thứ trên trời dưới đất, liệu theo Phật bằng con đường nào? Ta có thể học thuộc không chỉ mấy chữ "Quét bụi và tẩy bẩn” hoặc "Tảo tuệ” mà thuộc nhiều kinh, đọc nhiều sách, hành nhiều nghi lễ, nhưng điều mà ta thiếu, mà thiếu thứ quyết định, là thực tập, là nỗ lực tinh cần sống theo kinh, là quét được tâm. Những vị hành giả, thiện tri thức, vốn có trí tuệ cao, lại được hạnh ngộ đạo Phật, đã hành thiền như ngài Sudrapanthaka, trở thành những ngọn đuốc tuệ soi sáng, con đườnggiải thoát của Đức Phật. Ta có thể lấy một điển hình sống động ngày nay bên trời Tây: Matthieu Ricard.
Matthieu Ricard: người Pháp, là một nhà khoa học và nhiều năm nghiên cứu tại Viện Pasteur, Khoa Di truyền tế bào của giáo sư Francois jacob, người đã được giải Nobel về y học. Năm 1967, ông đến Ấn Độ để gặp các nhà tư tưởng lớn của Tây Tạng và đã xuất gia, trở thành đệ tử của một trong số họ, đó là Kanguiour Rintpoche. Từ năm 1972, sau khi hoàn thành luận án tiến sĩ, ông đã quyết định sống ở Ấn Độ, sau đó ở Bhutan và Nepal, và đã sống 12 năm với người thầy thứ hai là Khyentse Rintpoche. Hiện nay ông sống ở thảo am Shechen gần Katmandu. Ông cũng là một tác giả nổi tiếng với tác phẩm Le Moine et le philosophe (Matthieu Ricard/ Jean - Francois Revel, nxb NiL, 1997 và nhiều tác phẩm khác. ( theo Wikipedia)
Bậc xuất gia có điều kiện để thiền hằng ngày niệm phật, tụng kinh, hoằng pháp… đến cả sinh hoạt như quét chùa, tưới cây đều thiền, đều quét tâm, và cảm thấy mọi việc trở nên bình thường. Quét tâm mà không nghĩ đến quét tâm. Còn phần đông phật tử có đời sống gia đình và tham giacác hoạt động của đời sống gia đình và tham gia các hoạt động của đời sống và xã hội, vẫn ít nhiều bị tha hóa, dễ xa rời bản tính tự nhiên, bị thuốc độc của tham, sân, si nhiễm vào, sớm hay muộn sẽ nhận ra cuộc đời.
Nghĩ thân phù thế mà đau
Bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê.
(Cung oán ngâm khúc)
Làm sao phòng thủ được mình, làm sao để được an lạc? - "Con hãy dùng chổi trí tuệ quét sạchphiền não nơi tự tâm đi”, Đức Phật đã dạy như thế cho ngài Sudrapanthaka, cho tất cả mọi người, với giáo pháp vi diệu là chân lý giải thoát. Trước hết ta soi rọi bản thân mình, rồi có lòng tin nơi chánh pháp của Đức Phật, từ đó chuyên cần thực hành chánh pháp. Dầu sao mình đừng thu về vỏ cá nhân, về cái ngã của mình với đầy chướng ngại: lẻ loi, buồn chán, nghĩ vẩn vơ,tự kỷ, ngã mạn…; và dầu có đọc biết bao nhiêu kinh sách thì cũng cần trợ duyên: nơi chốn thích hợp, cần thầy, cần bạn, nhất là bước đầu. Điểm xuất phát là chậm hiểu như ngài Sudrapanthaka hay thông thái như Matthieu Ricard thì cũng như thế.
TO SWEEP THE MIND
Tâm Anh
One day, Buddha saw a monk crying outside the entrance to the monastery Jetavana Vihara. A crowd of onlookers made jokes about that monk and quipped about his ignorance. Indeed, this person is slow and stupid, his name is Ksudrapanthaka. Knowing that he was upright, Buddha properly evaluated him and asked emotionally: “Why are you crying so miserably?”
“Dear Buddha! I’m slow to understand. I became a monk with my brother and he taught me a verse yesterday. Because I couldn’t remember the verse, my brother told me I had no hope of practice. He told me to go back home and chased me away. That’s why I cry. I pray to Buddha to kindly help me.”
Hearing that, the Buddha gently advised: “Don’t worry, come here! Whoever knows that he is stupid is really a wise person. A stupid person is the one who thinks he is wise.”
As soon as He returned, Buddha appointed Ananda to teach Ksudrapanthaka. Not long after that, Ananda told Buddha there was no way to teach. So Buddha taught directly to him alone. Buddha taught him to memorize the phrase “sweep away dust and remove dirt.” No matter how hard he worked, he couldn’t remember those sentences. Everyone thought he was completely hopeless, except Buddha, who never rejected any sentient being.
Buddha told Ksudrapanthaka: “Now your job is to sweep the floor with a broom, dust the clothes and shoes of other monks. While working, read that sentence over and over again.”
According to Buddha’s teaching, Ksudrapanthaka is willing to serve other monks, even though he causes trouble to everyone. But Buddha reminded everyone to let him do that job according to Buddha’s will. Gradually, people sympathized with Ksudrapanthaka as he swept the floor and they helped him remember the saying. Working diligently, Ksudrapanthaka finally remembered the phrase “sweep the dust and remove dirt” and he finally understood the meaning of that sentence. He thinks:
“We can see dust and dirt from two different sides. One inside, one outside. The external dust and dirt including ash and sand, are easily cleaned, while the internal dust and dirt of greed, anger and ignorance are impurities that require wisdom to remove.”
Since then, Ksudrapanthaka’s intelligence has become increasingly brighter. What he did not understand before is now clear. He continued thinking: “Human greed is dust and dirt. Wise people abandon greed decisively because otherwise greed will never be eliminated. It is greed that arouses the cause that clouds the mind and leads to disaster.”
When meditating, Ksudrapanthaka calms his mind away from the effect of the three poisons. Meditation brings a state of serenity, without any disturbance of love or hate, good or bad. We have come out of the shell of ignorance and the previously obstructed mind has now opened.
Enlightened Ksudrapanthaka happily came before the Buddha and respectfully said: “Dear Buddha! I have been enlightened and I have swept away the dust and dirt from my mind.”
Buddha happily commented on him in front of everyone: “How can a person get this benefit if he does not realize the meaning of many sutras that he has memorized and practiced? One can learn a sutra and practice it well and can ensure the path of liberation. Look at Ksudrapanthaka as an example!”
Ksudrapanthaka became a famous and respected monk of Jetavana vihara. He did not change his lifestyle and continued to sweep the house every day while reciting the phrase “sweep the dust and remove the dirt.”
Buddha always taught in a practical way to achieve the best results. He never gave up on my disciple. According to him, a slow learner is like a seriously ill child. Just be persistent and patient, they will definitely progress. Buddha is truly a great educator of the world and teacher of all living beings.
In his dharma lectures, Venerable Thanh Tu also told the story of Ksudrapanthaka with the name Chau-loi-ban-dac. He became a monk to follow the Buddha, but his base was dull. Buddha taught him two words: . To clear wisdom He studied them over and over again, memorized those two words and asked the Buddha to teach them the meaning. Buddha explained: “Wisdom is a broom, algae is a sweeper! Use the broom of wisdom to sweep away the afflictions in your mind.” From that day on, he diligently followed Buddha’s teachings. Maturely sweeping away the mind, purifying impurities in the brain, eliminating evil thoughts, keeping the soul pure. He was enlightened!
Was it possible that he had the good fortune to meet the Buddha, from the very beginning he was determined to follow the Buddha, was taught by Buddha and lived in an environment in harmony with the monks, even though his base was dark, he still maintained the will to develop his own energy boundless, finally find the path to enlightenment? So in this day and age, how can a person with a base that is not obscure, and not only wise who knows so many things in heaven and earth follow Buddha? We can memorize not only the words “sweep dust and remove dirt” or “To clear wisdom” but also memorize many sutras, read many books, perform many rituals, but what we lack, the decisive thing is practice, the striving diligently to live according to the sutras is to sweep the mind. Practitioners, good intellectuals, with high intelligence and enlightenment of Buddhism, practiced meditation like Ksudrapanthaka, becoming torches of wisdom illuminating the Buddha’s path of liberation. We can take a vivid example today in the West, Matthieu Ricard!
Matthieu Ricard: French, a scientist and many years of research at the Pasteur Institute, Department of Cell Genetics under Professor Francois Jacob, who won the Nobel Prize in medicine. In 1967, he went to India to meet the great thinkers of Tibet and became a monk, becoming a disciple of one of them, Kanguiour Rintpoche. In 1972, after completing his doctoral thesis, he decided to live in India, then in Bhutan and Nepal, and lived for 12 years with his second teacher, Khyentse Rintpoche. Currently, he lives in temple Shechen near Katmandu. He is also a famous author with his the work Le Moine et le philosophe (Matthieu Ricard/ Jean-Francois Revel, publisher NIL 1997) and many other works. (According to Wikipedia)
Monastics have the conditions to meditate everyday, recite Buddha’s name, chant sutras, propagate the Dharma, - even activities such as sweeping temples, watering plants, all meditate and sweep the mind; and it feels like everything is back to normal. Sweep the mind without thinking about sweeping the mind. The majority of Buddhists have a family life and participate in social life activities.
Thinking about my swollen body makes me feel pain
Foam in the sea of suffering, water hyacinth at the beginning of delusion.
(Cung oan ngam khuc)
How can we protect ourselves, how can we be at peace? “Use the broom of wisdom to sweep away afflictions in your mind.” The Buddha taught Ksudrapanthaka to everyone, with the wonderful Dharma that is the truth of liberation. First, we reflect 9n ourselves, then have faith in the Buddha’s Dharma, and diligently practice the Dharma. Anyway, let’s not try our personal shell, our ego, which is full of obstacles: Loneliness, boredom, wandering thoughts, autism, arrogance…and no matter how many scriptures you read, you still need support: a suitable place, a teacher, a friend, especially the first step. The starting point is whether it’s slow to understand like Mr Ksudrapanthaka or wise like Matthieu Ricard, it’s the same.
- Tag :
- Cao Huy Hóa