Trước nhà cu Ngoan có một khoảng đất rộng. Mỗi buổi chiều những đứa trẻ trong hẻm vẫn thường hay tập trung ở đó để chơi đùa. Một hôm, mẹ mua cho Ngoan một món đồ chơi mới và dặn: "Chiếc xe này rất đắt tiền. Con chỉ được chơi trong nhà thôi, không được mang ra đường kẻo những đứa khác sẽ phá hỏng." Nhưng chơi một mình trong nhà chán quá, cu Ngoan rất muốn được đem chiếc xe ra chơi cùng với lũ trẻ trong hẻm.
Buổi chiều, thừa lúc mẹ đi chợ, cu cậu liền đem chiếc xe mới ra khoe với hai đứa bạn dang chơi đùa trước nhà. Ngắm nghía, sờ mó một lúc, đứa lớn nhất đề nghị: "Cho tao chơi thử đi!". Sợ mẹ mắng, cu Ngoan không dám cho mượn. Năn nỉ cũng không được, thằng bé kia phát cáu: "Sao mày kiết thế." Nói xong nó giật lấy chiếc xe, Ngoan giằng lại, chiếc xe văng xuống mặt đường vỡ bung ra. Ngoan òa khóc còn thằng bé kia vụt chạy về nhà. Đứa bạn còn lại định nhặt những bộ phận của chiếc xe bị bung ra thì mẹ nó gọi: "Lì! Không được đụng vàọ Người ta bắt đền đấy. Thôi! Về đây mẹ cho cái này."
Cũng vừa lúc đó có một thằng bé bán vé số dạo đi đến. Thấy thế nó liền bảo: "Em nín đi, để anh sửa giúp cho". Nó nhét xấp vé số vào túi, ngồi xuống loay hoay gắn lại những mảnh vỡ.
Mẹ Ngoan đi chợ về. Bà giận dữ túm lấy áo thằng bé bán vé số: "Sao mày dám phá hỏng đồ chơi của con bà hả quân đầu đường xó chợ.." Cu Ngoan sợ quá khóc thút thít: "Không phải anh ấy đâu!". Người đàn bà sượng sùng buông cổ áo thằng bé ra. Nó không nói gì, lặng lẽ bỏ đi. Một đoạn, nó quay đầu lại. Người đàn bà không thấy được cái nhìn lúc ấy.
Trần Trung Thanh
Gửi ý kiến của bạn