Phép Tu Niệm Thường Ngày Theo Tịnh Độ Tôn
Viên Âm Nguyệt San
Nguyên Giác
(Lời người dịch: Bài này từ báo Viên Âm Nguyệt San, số 11, ấn bản ngày 1 tháng 10 năm 1934, nơi trang 31-33, lấy từ bản scan PDF. Bài này không ghi tên tác giả, hiểu ngầm tác giả là Nhóm chủ trương Viên Âm, hay có thể tác giả là Chủ biên Tâm Minh Lê Đình Thám. Bài này nơi đây cũng được dịch ra tiếng Anh để các thế hệ đi sau hiểu về Phật học đầu thế kỷ thứ 19.)
.... o ....
TIỄU DẪN
Người học Phật, chẳng những phải tham cứu chơn lý, mà lại cần phải y như chơn-lý mà thiệt thành cho đến khi chứng đặng chơn-lý; vì nếu chỉ hiểu lý mà không tu thì có khác chi người nói ăn mà không ăn, biết bao giờ cho hết đói.
Trong các phép tu hành, phép niệm Phật (Tịnh Độ-Tôn) là một phép tuyệt-diệu, đã dễ học dễ tu, lại mau có hiệu-quả. Nghĩa lý của phép niệm Phật tuy nhiều, nhưng không ngoài sáu chữ: Nam mô A- Di-Đà Phật.
Nam mô nghĩa là quây, là qui-mạng. Nam mô A-Di- Đà Phật là nương theo đức Phật A Di Đà, là gởi thân-mạng mình nơi đức Phật A-Di-Đà, chờ không nương theo tánh chúng sanh, không gởi thân mạng cho tánh chúng sanh nữa. Người niệm Phật hằng ngày phải nhờ Phật, trong khi thân làm việc gì, miệng nói đều gì. ý nghĩ sự gì đều nói theo tâm tánh bản lai thanh tịnh của Phật không noi theo vọng tưởng chúng sanh của mình, thì mới thiệt là niệm Phật.
Ví như người theo thiếp tập viết chữ cho tốt, ban đầu thiếp một nơi, mình một ngã, chữ thiếp vẫn tốt, chữ mình vẫn xấu; lần lần đồ đã y chữ thiếp, những nét viết còn kém; về sau lâu ngày, tập đã thành tánh thì viết tốt như chữ thiếp.
Người niệm Phật cũng vậy, tuy khi ban đầu nguyện bỏ tánh tham, sân, si, vv... do ngã chấpcủa chúng sanh tạo thành mà thường khi niệm theo tánh bản lai thanh tịnh từ-bi hỉ xả của đức Phật A Di-Đà, nhưng Phật là Phật, mình là mình còn khác nhau như trời với vực. Khi thói mê lầm của chúng sanh mỗi ngày mỗi bớt, khi tâm thanh tịnh của chư Phật mỗi ngày mỗi thêm, thì cử tâm động niệm tuy không y như Phật nhưng đã ít khi trái với Phật tánh. Lần lần như vậy cho đến khi tâm chúng sanh dứt sạch, dầu thân nghiệp, khẩu nghiệp hay ý-nghiệp, niệm niệm đều khế hiệp với Phật-tánh, tức là được minh-tâm kiến tánh.
Chư Phật mà thành Phật là vì niệm niệm đều là niệm Phật, chúng sanh mà thành chúng sanh là vì niệm niệm đều là niệm chúng sanh; nếu chúng sanh không niệm chúng sanh mà niệm Phật thời chắc chắn phải thành chánh quả.
Phép tu niệm Phật huyền diệu vô cùng, nên chẳng những người tu Tịnh-Độ cần phải niệm Phật mà người tu các pháp-môn khác cũng thường phải niệm Phật mới khỏi lạc về ngoại đạo; lại chẳng những phàm phu phải niệm Phật, mà các vị Đại-Bồ-Tát cũng thường thườngniệm Phật mới trừ hết vi-tế hoặc mà chứng đặng đạo quả viên mãn của chư Phật.
Người tu phép niệm Phật cả ngày cả đêm phải niệm Phật: làm việc cũng niệm, ăn uống cũng niệm, đạo chơi cũng niệm, cho đến khi đi ngủ, không khi nào là không niệm; vì hể có cử tâm động niệm thì đều phải nương theo bản-tánh thanh tịnh từ-bi-bi-xả của đức Phật A-Di-Đà cả.
Vậy thì biết phương pháp tu niệm sau này chỉ là những buổi công phu đặc biệt để cho mau dứt trừ thói chúng-sanh, mau khế hiệp với Phật-tánh đó thôi.
Các câu chú là những bi ngữ do tâm-trí bất khả tư nghì của Phật phát sanh ra, không thể dịch được không thể hiểu được, duy có tin nơi diệu-dụng từ bi của Phật mà niệm, thời sẽ được nhiều phần lợi ích.
Khi niệm câu chú súc miệng, thì phải cầu cho lời nói từ nơi miệng ấy ra đều khế hiệp với đức tánh của Phật A-Di Đà. Khi niệm câu chú rửa tay, thì cầu cho tất cả các việc làm thể hiệp với đức tánh của Phật A-Di-Đà. Khi chú rửa mặt, thì cầu cho năm căn (nhãn, nhỉ, tỷ, thiệt, thân) không vấn vít với trần cảnh và được thanh tịnh như năm căn của Phật A-Di-Đà. Khi niệm chú Tịnh pháp giới, thi cầu cho chứng biết tưởng chơn-thiệt bình đẳng như như của các pháp như chư Phật. Khi niệm chú Tịnh tam-nghiệp, thì cầu cho ba nghiệp (thân, khẩu, ý) của mình đều thanh tịnh, y như diệu dụng của Phật mà phát hiện. Khi niệm chú Đại-bi, thì cầu cho được tâm đại bi bình-đẳng của đức Quán-Thế-Âm để phố- độ chúng sanh. Khi niệm chủ vãng sanh, thì cầu cho tâm tánh của mình mỗi ngày mỗi gần tâm tánh của Phật đặng chắc chắn vãng sanh về cõi Tịnh độ của đức Phật A-Di Đà.
Trong khi niệm chú mà phát nguyện như vậy thì chắc được Phật hộ trì cho đường tu hànhmau có hiệu quả. Đến như trong khi niệm Phật thời nhất định phải đem tâm thanh tịnh (chứ không nên cầu danh lợi v. v.) mà niệm Phật, niệm khi tâm năng niệm và Phật sở-niệm hiệp làm một thì được minh tâm kiến tánh vãng sanh về tây phương Tịnh Độ.
Dầu chưa đặng vậy, nhưng nếu hằng ngày niệm Phật không quên thì đến khi lâm chungcũng chắc có Phật đến tiếp dẫn về Tịnh độ. Một điều cốt yếu là người niệm Phật cần phái giữ bốn giới: sát, đạo, dâm, vọng cho nghiêm nhặt, vì sát, đạo, dâm, vọng thiệt trái hẳn với đức từ-bi-hi-xả của chư Phật. Dầu cho nghiệp chướng nặng nề, không thể giữ đủ bốn giới, thì cũng phải gắng giữ trọn hai, ba giới mới được. Nam mô A-Di-Đà Phật.
(Muốn rõ thêm sự, lý phép niệm Phật, xin xem ba bài giảng về phép tu Tịnh độ trong Viên-Âm số 6,7 và 8).
- Tag :
- Viên Âm Nguyệt San