KINH PHẠM VÕNG BỒ TÁT GIỚI BỔN GIẢNG KÝ
Hán văn: Pháp sư Thích Diễn Bồi
Việt dịch: Hòa Thượng Thích Trí Minh
Chương
III: CHÁNH THUYẾT GIỚI TƯỚNG
(chánh thức thuyết giảng giới tướng)
B. BIỆT
THUYẾT GIỚI TƯỚNG
(thuyết giảng riêng biệt giới tướng)
B.2.2. BIỆT
THUYẾT KHINH GIỚI
(riêng giảng các giới khinh)
B.2.2.32. TỔN HẠI CHÚNG SANH GIỚI
(giới tổn hại
chúng sanh)
Kinh
văn
1. Phiên
âm:
Từ câu “nhược
Phật tử bất đắc phản mại đao trượng, cung tiễn...” cho đến câu “...phạm khinh
cấu tội”.
2. Dịch
nghĩa:
Nếu là Phật
tử thì không được buôn bán dao, gậy, cung, tên, những khí giới sát sanh. Không
được chứa cân non, giạ thiếu, không được nương thế lực quan quyền mà lấy tài
vật của người, không đuợc ác tâm trói buộc người và phá hoại việc thành công
của người. Không được nuôi mèo, chồn, heo, chó. Nếu cố làm các điều trên, Phật
tử này phạm khinh cấu tội.
3. Lời giảng
Giới trước nói về tội thấy ngôi
Tam Bảo bị
tai nạn, khổn ách mà mình
không lo cứu chuộc.
Giới này ngăn cấm
sự cố ý cất chứa đồ vật hoặc
nuôi dưỡng những
súc vật phi pháp, làm
tổn hại cho
chúng sanh.
Một
hành giả Bồ Tát cần phải lấy
tâm từ bi
hỷ xả
làm cơ bản, lấy
lục độ vạn hạnh làm
phương tiện. Từng giờ, từng phút
tùy duyên
làm việc
cứu độ chúng sanh, khiến cho
chúng sanh được yên tâm vì sinh mạng của
mình không bị
đe dọa.
Không được chứa những khí cụ
sát hại thân mạng,
tài vật của
chúng sanh, khiến
chúng sanh lúc nào cũng
cảm thấy bất an. Làm như
thế thì làm sao còn là tâm hạnh của
Bồ Tát nữa?
Giới này
thất chúng Phật tử đều có thể phạm, cho
nên cả
tại gia lẫn
xuất gia đều phải
giữ gìn nghiêm cẩn. Cả
Tiểu Thừa lẫn
Đại
Thừa đều bị ngăn cấm. Nhưng có chỗ nói trong luật
Tiểu Thừa cho phép nuôi chó
để
giữ nhà. Đây là
trường hợp đặc biệt được khai miễn.
Hơn nữa,
Phật tử tại gia tu học Phật pháp, hãy
còn không được tùy tiện làm việc
mua bán không đúng, huống chi là chúng xuất
gia?
Trong kinh
Thiện Sanh có dạy: “Nếu
ưu bà tắc vì
việc nuôi sống phải làm nghề buôn bán, khi đã
thỏa thuận giá cả xong thì không
được vì người trước mua giá rẻ mà bán cho người sau vì họ trả giá cao hơn. Nếu
người mua trước trả chưa đúng giá thì nói họ trả thêm,
nếu không hành động đúng
như
vậy thì phạm tội thất ý”.
Làm nghề
mua bán,
tâm lý chung thường thích khi
mua hàng vào thì dùng cân già và khi bán ra thì dùng cân non. Làm như vậy là vì
muốn thu nhiều lợi. Điều đó phát xuất
từ tâm tham lam, và không phải là lối
mua
bán chính đáng, đem vốn cầu lời. Do đó, là
Phật tử không được phép hành động
như vậy.
Người
Phật tử tại gia không phải không được buôn
bán, nhưng buôn bán phải có
lương tâm,
thực hành câu: “Đồng tẩu vô khi”, nghĩa
là đối với tất cả
mọi người cũng đều phải
thành thật không được khi dễ,
giả
dối.
Đức Phật đối với
đại chúng dạy rằng: “Nếu là một
Phật tử đã thọ
Bồ Tát giới,
tuyệt đối không được làm sáu điều:
1. Không được buôn bán dao, gậy, cung, tên,
những khí cụ
sát sanh. Dao, gậy, cung, tên là những hung cụ làm
tổn hại sanh
mạng
chúng sanh. Là
Phật tử không được phép cất chứa, cũng không được những thứ
này. Vì cất chứa thì khó
tránh khỏi một lúc nào đó, dùng những thứ ấy làm
tổn
hại chúng sanh. Còn nếu buôn bán thì người khác sẽ dùng những thứ ấy làm hại
chúng sanh.
2. Không được chứa cân non, giạ thiếu. Đây là
những dụng cụ dùng để dối gạt người, làm cho người bị
tổn thất tài vật.
Thí dụ
như một cân dầu, đúng
tiêu chuẩn là có 16 lượng, nhưng nếu dùng cân non thì chỉ
còn 14 hoặc 15 lượng mà thôi. Như thế, người mua phải bị mất một hoặc hai lượng
dầu. Cũng như bán gạo, nếu dùng đấu nhỏ đong gạo cho người, thì người mua có
thể bị thiếu nửa thăng hay một thăng gạo. Gạo, dầu là nhu yếu phẩm của
đời sống
hằng ngày. Nếu dùng đấu nhỏ dối gạt một cách
công khai hay mờ ám khi
mua bán,
đổi chác với người, sẽ làm cho người bị
tổn thất rất lớn. Vì thế, nếu
Phật tử
làm việc như vậy, thì không
phù hợp với đạo
Bồ Tát và phải bị
khổ quả thật nặng
về sau.
3. Không được nương
thế lực quan quyền mà lấy
tài vật của người.
Vấn đề này có hai
trường hợp:
- Chính mình làm quan, rồi
lợi dụng quyền thế,
đặt ra nhiều
yêu sách bức bách tiền của đối với người dân
lương thiện.
- Mình không có
địa vị quan quyền, nhưng có giao
tiếp,
thân mật với người có
quyền thế. Lúc mình muốn đến người nào đó để
cầu
tài vật, nếu người ấy đưa ra thì thôi, bằng ngược lại, không
đáp ứng chỗ mong
cầu của mình, không được
toại ý mình, liền mượn
thế lực của quan quyền ra oai
dọa nạt.
Sở dĩ phải làm như vậy, vì
nếu không, sẽ không dễ gì lấy được tài vật
của người. Ép bức,
xâm đoạt tài vật của người như thế, không phải là
hành vi
của người
Phật tử chân chính. Nếu làm như vậy và lấy được tài vật của người thì
thuộc về giới
trộm cắp, thuộc vào
căn bản trọng tội.
4. Không được
ác tâm trói cột người: Điều này
liên quan đến điều trước là khi bạn đến đặt
yêu sách tước đoạt tài vật của
người, nếu người kia không bằng lòng, bạn liền sanh tâm
độc ác, mượn
thế lực
quan quyền
phao vu cho người ấy có tội, đoạn bắt người ấy trói lại, dùng các
thứ hình phạt tàn
ác hành hạ, làm cho
thân thể người ấy
bị thương tích, thậm
chí bị tàn phế.
5. Không được
phá hoại công việc
thành
công của người.
Việc làm này cũng như hai việc trên, nghĩa là bạn đến người
khác
yêu sách lấy tài vật, nhưng không được
như ý nguyện của mình, sau này
gặp
dịp sự nghiệp của người ấy sắp
thành công, bạn bèn
khởi tâm độc ác, tìm những
biện pháp phá hoại, làm
sự nghiệp của người không thể
thành công.
Việc làm này
cũng rất
độc ác, nên
Phật tử tuyệt đối không được làm.
Chúng ta nên biết:
phá
hoại sự nghiệp của người cũng không thể đem lại sự
thành công cho chính mình,
như vậy
hà tất chúng ta phải
phá hoại sự
thành công của người, làm chi những
việc “thương thiên hại lý” như thế?!
6. Không được nuôi mèo, chồn, heo, chó: Mèo là
động vật chuyên bắt chuột, cũng gọi là “địa hành la sát”. Nhưng phải nhìn nhận
chuột là giống
đáng ghét.
Tuy nhiên,
Phật tử phải luôn luôn có
tâm từ bi, thấy
loài vật
đau khổ còn không chịu được, thì làm sao có thể nuôi mèo để bắt chuột,
làm
thương hại sanh mạng của nó. Như thế là thuộc về tội “giáo tha tác” và
“kiến tác tùy hỷ” (bảo người làm và thấy người làm thì sanh tâm
vui
mừng).
Chồn có nhiều loại khác nhau, nhỏ thì bằng con
chuột cống, lớn thì có con lớn như con mèo. Con vật này có khả năng bắt chuột
và các thứ khác rất giỏi. Nếu bạn nuôi nó sẽ làm
tổn hại các
động vật
khác.
Việc nuôi heo, chó cũng không được. Vì lúc nuôi
thì không nói chi, nhưng lúc lớn thì
chắc chắn phải cắt cổ, cạo lông chúng. Vì
thế
tuyệt đối không được nuôi. Nuôi sinh mạng rồi lại giết sinh mạng. Có thể
nói: Trong
ân đức đã có oán thù. Vì khi bạn
nuôi dưỡng chúng thì có
ân đức với
chúng, nhưng khi chúng
bị giết, tất nhiên sẽ ôm lòng
oán hận đối với bạn. Như
vậy,
tốt hơn là bạn đừng nên nuôi.
Sáu luật nói trên đều thuộc về
Ác Luật Nghi.
Tổn
hại sanh vật,
thương hại từ tâm, đều không phải là
việc làm của
Phật tử. Cho
nên: “Nếu cố
nuôi dưỡng,
Phật tử này phạm khinh cấu tội”.
Nếu chiếu theo kinh văn thì Phật dạy tất
cả có sáu điều ngăn cấm, nhưng tại sao khi
kết luận, Phật chỉ nói “nếu cố nuôi
thì phạm khinh cấu tội?”
Nên biết đấy là Phật dạy
chúng ta đối với việc
nuôi dưỡng hãy còn không được làm thì làm sao có thể
cho phép chúng ta làm
những việc ác hơn như: cất chứa hay buôn bán dao, gậy, cung, tên v.v... Vì thế
không cần nói cũng có thể
suy luận ra để biết.
Điểm thứ hai là tuy kinh văn
kết thúc bằng một
việc không được
cố ý nuôi dưỡng những loài vật kể trên, nhưng bao hàm luôn cả
năm loại trên, cho nên không cần nói rõ.