Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Hạnh của đất

02 Tháng Bảy 201100:00(Xem: 14600)
Hạnh của đất


 Hạnh của đất

Kahlil Gibran

 

Đất ơi, ngươi xinh đẹp biết bao,

siêu phàm biết mấy!

Hoàn hảo biết bao khi ngươi vâng lời ánh sáng,

cao quí biết mấy khi ngươi qui thuận mặt trời!

 

Khuôn mặt ngươi đáng yêu biết bao

khi đeo chiếc mạng bóng tối,

quyến rũ biết mấy

khi mang mặt nạ mịt mùng!

 

 

Vỗ về biết bao bài hát sớm mai của ngươi,

khắc nghiệt biết mấy

những lời ca tụng chiều tà của ngươi!

Ngươi toàn vẹn biết bao, Đất ơi,

oai nghiêm biết mấy!

 

Ta từng đi trên bình nguyên của ngươi;

ta từng leo lên núi đá của ngươi;

ta từng xuống tận thung lũng của ngươi;

ta từng vào hang động của ngươi.

Nơi bình nguyên ngươi ta tìm thấy giấc mơ của ta;

trên núi cao ngươi ta tìm thấy niềm tin của ta;

trong thung lũng ngươi ta chứng kiến tĩnh lặng của ngươi;

trên đá sỏi ngươi, lòng kiên định của ngươi;

trong hang động ngươi, niềm bí mật của ngươi.

 

Ngươi yếu đuối và mạnh mẽ,

khiêm nhượng và kiêu sa.

Ngươi mềm dẻo và cứng cỏi,

ràng và bí mật.

Ta đã cưỡi lên biển cả của ngươi,

thám hiểm các dòng sông của ngươi,

đi theo các con suối của ngươi.

Ta đã nghe Vĩnh cửu nói

qua thủy triều ngươi lên xuống,

các thời đại vọng lại

những bài ngươi hát giữa đồi cao.

Ta đã nghe cuộc đời đang gọi cuộc đời

trong các hẻm núi

dọc theo triền non.

Ngươi là miệng và môi của Vĩnh cửu,

dây đàn và ngón tay của Thời gian,

nhiệm và đáp án của Cuộc đời.

Mùa xuân của ngươi đánh thức ta dậy,

dẫn ta ra đồng ruộng ngươi,

nơi hơi thở ngươi thơm ngát

tỏa lên như trầm hương.

Ta từng thấy hoa trái lao động mùa hạ của ngươi.

Vào mùa thu, trong vườn nho ngươi,

ta thấy máu ngươi chảy tràn như rượu.

Mùa đông của ngươi mang ta vào giường ngươi,

nơi tuyết trắng làm chứng ngươi trinh bạch.

Mùa xuân, ngươi tinh chất thơm ngát;

mùa hạ, ngươi hào phóng;

mùa thu, ngươi nguồn dư dật.

 

Một đêm trời lặng và trong,

ta mở mọi cửa sổ và cửa lớn của linh hồn,

bước ra ngoài để nhìn ngươi,

trái tim ta căng phồng tham lamdục vọng.

Và ta thấy ngươi nhìn chằm chặp các ngôi sao

đang lấp lánh cười với ngươi.

Ta bèn liệng hết gông xiềng

vừa khám phá ra rằng

chính trong không gian của ngươi

mới là nơi cư ngụ của linh hồn.

Khát vọng của nó lớn lên trong khát vọng của ngươi;

bình an của nó yên nghỉ trong bình an của ngươi;

hạnh phúc của nó ở trong bụi vàng

các ngôi sao rắc lên hình hài ngươi.

 

Một đêm, bầu trời chuyển màu xám xịt,

linh hồn mệt nhoài khắc khoải,

ta bước ra ngoài với ngươi.

Và ngươi xuất hiện với ta như gã khổng lồ,

trang bằng bão tố thịnh nộ,

chiến đấu với quá khứ bằng hiện tại,

đổi thay cái cũ bằng cái mới,

để cho kẻ mạnh đánh tan kẻ yếu.

 

Lập tức ta học được rằng

qui luật của người đời là qui luật của ngươi.

Ta học được rằng

kẻ nào không tự bẻ cành khô của mình

bằng chính bão tố của mình,

 sẽ chết trong mệt nhoài.

Và kẻ nào không dùng cách mạng

 để bứt lá khô của mình,

 sẽ chầm chậm lụi tàn.

 

Ngươi hào phóng biết bao, Đất ơi,

 và mạnh mẽ biết mấy lòng ngươi trông ngóng

 các đứa con lạc loài giữa những gì chúng sở đắc

 và những gì chúng không thể thành tựu.

Chúng ta la hét và ngươi mỉm cười,

Chúng ta xê dịch và ngươi ở lại.

Chúng ta nhạo báng và ngươi hiến dâng.

Chúng ta làm ô uế và ngươi thánh hóa.

Chúng ta ngủ không một giấc mộng,

 còn ngươi mơ trong tỉnh thức vĩnh viễn của mình.

 

Chúng ta đâm thủng ngực ngươi bằng giáo với gươm,

 và ngươi băng bó vết thương của chúng ta

 bằng dầu với nhựa thơm.

Chúng ta gieo trong cánh đồng ngươi những sọ cùng xương

 và từ chúng ngươi mọc lên

 cây hạnh đào cùng cây dương liễu.

 

Chúng ta đổ những phế thải vào lồng ngực ngươi,

 và ngươi làm đầy sân đập thóc của chúng ta

 với những bó lúa mì

 và máy ép rượu của chúng ta

 với những chùm nho.

 

Chúng ta chiết từ các thành tố của ngươi

 để chế ra đại bác và đạn bom,

 nhưng xuất từ các thành tố của chúng ta,

 ngươi tạo ra hoa huệ và hoa hồng.

Ngươi nhẫn nại biết bao, Đất ơi,

 và nhân từ biết mấy!

Có phải ngươi là hạt bụi được bàn chân Thượng đế nâng lên

 khi ngài du hành qua Vũ trụ

 từ đông sang tây?

Hay là tia lửa được phóng chiếu

 từ lò cừ của Vĩnh cửu?

Có phải ngươi là hạt mầm

 rơi trong cánh đồng trên bầu trời

 để mọc thành cây của Thượng đế

 vươn lên các tầng trời

 bằng những cành thượng thiên của nó?

Hay ngươi là giọt máu trong huyết quản

 của gã khổng lồ nhất,

 hay ngươi là hạt mồ hôi

 trên lông mày hắn?

Có phải ngươi là trái cây chín bởi mặt trời?

Có phải ngươi mọc lên từ cây Tri thức Tuyệt đối

 với rễ trải khắp Vĩnh cửu

 và cành xuyên suốt Vô cùng?

 

Có phải ngươi là hạt châu được Thần linh của Thời gian

 đặt vào lòng bàn tay Thần linh của Không gian?

 

Ngươi là ai, Đất ơi, và ngươi là gì?

Ngươi là "Ta", Đất ơi!

 

Ngươi là thị lựcsáng suốt của ta.

Ngươi là hiểu biếtgiấc mộng của ta.

Ngươi là cơn đói và cơn khát của ta.

Ngươi là đau khổhân hoan của ta.

Ngươi là hờ hửng và cảnh giác của ta.

Ngươi là cái đẹp sống trong đôi mắt ta,

 là cơn khát khao trong tâm hồn ta,

 và là sự sống bất tận của linh hồn ta.

 

Ngươi là "Ta", Đất ơi.

Nếu chẳng ở cho hữu thể ta,

ngươi hẳn không hiện hữu.

 

Nguyễn Ước dịch

Nguồn: Bài Earth (Đất), trong Thoughts and Meditations (Ý nghĩchiêm nghiệm) của Kahlil Gibran, dịch từ tiếng A Rập của Anthony R. Ferris. Nhan đề “Hạnh của đất” mượn từ thuật ngữ của Phật giáo, một trong Hạnh của tứ đại.

Theo: PSN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 10816)
Đi ở, hồn nhiên giữa cõi người Mỗi ngày hương sắc mỗi hoa tươi Tỏa – cho ngây ngất trời phương viễn Ủ - để mơn man đất ngạch trường...
(Xem: 9528)
Pháp Hoa vi diệu khôn lường Ba đời Chư Phật tán dương Chúng sanh thành tâm quy ngưỡng Ánh trăng dẫn lối đưa đường
(Xem: 9668)
Xanh bốn mùa tùng bách Là đức tánh trượng phu Học tang bồng lương đống Là nhớ nghĩa ân sư.
(Xem: 10087)
Nam Mô A Di Đà Phật Liên trì ao báu nở hoa Hoa sen chín phẩm kết tòa Một lòng Tây Phương trực vãng
(Xem: 12850)
Chùa tôi nho nhỏ bên làng Bên dòng sông quyện bên hàng thông xanh Có tre mấy lũy yên lành Có chim ca hót trên cành líu lo
(Xem: 12220)
Gương tâm hiển lộ xuân bất diệt, Từ ấy thanh bình giữa sắc-không.
(Xem: 10778)
Từng bước với đường chiều, Dưới hàng cây xanh mát, Giữa tâm hồn bát ngát, Sáng nụ cười tin yêu
(Xem: 13083)
An nhiên, nhạn vượt sông dài Ảnh in làn nước buổi mai lạnh lùng Nhạn lưu dấu chẳng cố lòng...
(Xem: 13067)
Sao thưa trăng nhạt sáng từ tâm Tất Đạt từ lâu phát quảng tâm Thê tử đoạn tình vì đại nguyện Quốc thành xả bỏ bởi bi tâm
(Xem: 10120)
Tôi là người Việt Nam, nước da tôi cùng một màu vàng như các sắc tộc Á Châu, Nhưng trái tim tôi hòa cùng một nhịp đập như người dân Tây Tạng...
(Xem: 12973)
Nắng lụa chan hoà dâng ý thơ Ấm tình gia tộc chốn hoang sơ. Lên đồi hoa trắng, hồn thư thái Cứ ngỡ lạc vào một cõi mơ…
(Xem: 19267)
Cho dù gặp lúc phong ba, Tình thương của mẹ chan hòa xiết bao! Ngày của mẹ, đẹp làm sao! Cho con dâng chút ngọt ngào nhớ ơn.
(Xem: 19703)
Chập chờn thức giấc nửa khuya, Tưởng hình bóng Mạ như vừa thoáng qua. Áo dài nối vạt phất phơ!
(Xem: 21290)
Đêm qua nhớ Mẹ xiết bao! Trằn qua trở lại, nghẹn ngào lòng con. Mơ màng giấc mộng chưa tròn, Nửa đêm ray rứt héo hon vô cùng.
(Xem: 20335)
Con đã viết nhiều bài thơ về Mẹ Không lần nào kể hết nỗi lòng con. Ơn nghĩa sinh thành như biển như non
(Xem: 19767)
Con nghe rằng mẹ giấu điều lo lắng Mẹ hay buồn, hay lo nghĩ về con Mẹ hay bước ra ngoài con đường vắng...
(Xem: 19045)
Cơn bão tuyết châm chích và vùi dập Ánh trăng thanh lạnh lẽo chiếu trên trời Giờ tôi lại thấy rìa làng quen thuộc...
(Xem: 20487)
Bình minh đang gọi ra bình minh khác Trên cánh đồng lúa mạch bốc khói sương? Tôi nhớ về người tôi thương mến nhất...
(Xem: 21095)
Vĩ đại thay! Sau từng cánh cửa Dù đi xa hay ở rất gần Ta vẫn nghe tiếng con gọi mẹ...
(Xem: 17924)
Mẹ có nghĩa là ánh sáng Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim Mẹ có nghĩa là mãi mãi Là cho đi không đòi lại bao giờ
(Xem: 21848)
Con sẽ không đợi một ngày kia Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
(Xem: 11892)
Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy...
(Xem: 12805)
Uống vào giọt đắng thời gian Vươn mình chụp bắt tuổi vàng hư không.
(Xem: 13530)
Tự mình, tự trang nghiêm Tự mình, tự thành thật Với chính mình và cuộc đời...
(Xem: 12718)
Tình yêu là trói buộc Trói trong dây tham si Trói trong mọi tiền kiếp Kiếp trước và kiếp nay.
(Xem: 19579)
Năm xưa con còn nhỏ Mẹ dẫn con đi chùa Tóc mẹ vẫn còn xanh Bốn tuổi muốn xuất gia.
(Xem: 14667)
Buông ra hãy buông ra Tất cả đều do ta Thứ gì cũng gom góp Sao kham nổi đường xa?
(Xem: 11602)
Ta tìm Mi từ vạn nẻo Nơi chân trời góc bể chốn mây trôi Nhưng im hơi Mi lánh mặt ta rồi...
(Xem: 13026)
Tin Xuân thấp thoáng ngàn xa Câu Kinh Vô Tự nở hoa cúng dường... - Tập thơ Suối Hoa- Tác giả: Tuệ Nga
(Xem: 12678)
Tôi âm thầm cảm tạ Tạ ân Đấng Cha Lành Đã mở khai trí tuệ Tôi nghe tâm an bình
(Xem: 12660)
Ta đi tìm lại mình Giữa biển đời náo động Ơi, ưu phiền cuộc sống Ơi, khát vọng bon chen
(Xem: 11519)
Chùa Bồ Vàng bên giòng sông Như Nguyệt Mùa Xuân về xanh biếc lá Ngâu non Sao bỗng nghe nhung nhớ dậy ngợp hồn...
(Xem: 11013)
Tôi về miền an trú Lượm hạt Nắng Bồ Đề Dài năm trong cõi tạm Bụi hồng trần lê thê
(Xem: 10385)
Trong tôi lãng đãng khói sương Nên sương khói mãi vấn vương thơ mình Là Thơ là Mộng là Tình Trăm năm Thơ Mộng theo mình, ảo hư
(Xem: 11631)
Những cây, những cành thấm nhuần nước ngọt Nắng Bồ Ðề tươi mát trải khắp vườn nhân sinh
(Xem: 12286)
Nước cành dương của mẹ hiền, Dập tan lửa tục ba miền trầm luân. Rạng ngời danh đức Quán Âm, Trước sau giữ mối từ tâm cứu đời.
(Xem: 12035)
Ông nhà giàu dạo bước, Trên phố quen hoàng hôn, Gặp chú đánh giày buồn, Lam lũ gầy khổ sở
(Xem: 9013)
Như sen nở dưới mặt trời Vươn cao mặt nước, xa nơi bùn lầy, ưu tiên truyền đạo giờ đây Khai tâm những kẻ loay hoay tìm đường
(Xem: 10361)
Tháng 12, Tháng 01 Năm 2011 Bão lụt tại Queen-sland Úc Đại Lợi Ngày 23 tháng 02 Động đất xảy ra tại Christ-church Tân Tây Lan
(Xem: 14106)
Trở về nương tựa cội tâm Phước duyên cuối nẻo phong trần thong dong...
(Xem: 13561)
Thênh thang rừng nắng sớm Róc rách suối trong veo Thiền sư chống gậy trúc Chim ngàn ríu rít theo...
(Xem: 12466)
Ta có bài thơ xanh xanh màu lá cỏ Nhặt ở đáy lòng nên con chữ cũng rưng rưng Ta có bài thơ về tình người, sự sống...
(Xem: 13315)
Ban mai dạo quanh vườn Chồi biếc còn giăng sương Núi rừng tràn sức sống...
(Xem: 12971)
Chiều Hương Thiền Gió không là gió Sao nghe như Nâng nhẹ bước chân ai...
(Xem: 12926)
Rắn trườn lên đồi tây Rung hết cả rừng cây Gió về bên đồi đông Tịch liêu. Chiều. Ráng hồng.
(Xem: 14636)
Khi đến chẳng mang theo gì Cũng như vậy đó ra đi nhẹ nhàng Sá chi đâu chuyện thế gian...
(Xem: 14385)
Trùng phùng - Tưởng niệm thi sĩ, triết gia Phạm Công Thiện - Tác giả: Triều Nguyên
(Xem: 41774)
Bôn ba ngoài vạn dặm Cũng chỉ một trăng rằm Bao nhiêu là hố thẳm Xoáy về nốt ruồi đậm
(Xem: 11571)
Tiếng thét ấy đã im bặt gánh trần gian quẫy bước dặm ngàn âm thanh khốc liệt vẫn bàng hoàng ngân vang...
(Xem: 13831)
Gió xô mây đá kiêu hùng, Sầu chia tím biếc một vùng xưa sau...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant