Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 50

22 Tháng Hai 201200:00(Xem: 8249)
Tuyển tập 50

Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 50

Thơ Mặc Giang

thnhattan@yahoo.com.au


01. Đừng có than van

02. Yêu Quê Hương đích thực

03. Trường ca Sông Núi

04. Ai bì Việt Nam

05. Ôm quê hương vào lòng

06. Việt Nam non nước hữu tình

07. Lớp Ba Trường Làng

08. Quê Hương là gì hỡ Mẹ

09. Sức sống Việt Nam

10. Khúc ruột Miền Trung

 

Đừng có than van!

 

Hỏi trời có mấy vì sao

Mà sao nhấp nháy lao chao đêm về

Hỏi đất có mấy sơn khê

Mà sao non nước não nề nước non

Hỏi tim có mấy sắt son

Mà sao lòng dạ nát hồn thương đau

Bọt bèo đập vỗ biển dâu

Rong rêu xây xát bờ lau hao gầy

Phù vân gởi gió ngàn mây

Hồng bay quên Cội, Lạc bay quên Nguồn

Tròn đâu mà hỏi chi vuông

Con thoi gãy trục quay cuồng đảo điên

Nhân đâu mà hỏi hậu tiền

Bêu rêu sỉ nhục Tổ Tiên rêm mình

Nói ra, thẹn nước non mình

Còn không nói cũng chình ình thế kia

Cỏ cây còn biết chia lìa

Người thời vênh váo mang hia tráo lường

Mề đay, Khen thưởng, Huy chương

Trông ra chẳng khác cái phường vong nhân

Chức danh, địa vị cao ngần

Trông ra một lũ phong thần vong nô

Chưa chôn, đã chết đáy mồ

Chôn rồi, nghĩa địa vật vờ hồn ma

Cái phường phá quốc hại gia

Cái phường hại Tổ Tông nhà Việt Nam

Hỏi trời, trời cũng chẳng cam

Hỏi đất, đất cũng chẳng kham bọn này

Dân mình biết rõ mặt mày

Nếu không tỉnh ngộ, thẳng tay chẳng màng

Một mai đừng có than van!!!

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Yêu quê hương đích thực

 

Tình yêu quê hương, nói suốt đời không hết

Từ quê hương, tôi mới có mặt trong đời

Từ quê hương, tôi mới được làm người

Để ngước mặt nhìn trần gian và dương thế

 

Yêu quê hương, tôi đã yêu từ thuở bé

Vừa chui ra, tôi đã nói tiếng Ba Ba

Chín tháng 10 ngày trong bụng Mẹ ấm ghê

Nên vừa bập bẹ, tôi liền kêu Má Má

 

Yêu quê hương như lúa vàng yêu lá mạ

Như trúc biếc yêu những lũy tre xanh

Như con sông yêu tiếng vỗ đầu gành

Như sóng nước mơn man bờ cát trắng

 

Tôi còn yêu sau hè mọc rau đắng

Yêu trước ngõ thoang thoảng mùi hương cau

Khi lớn lên đi bất cứ nơi đâu

Cũng không so sánh được Quê Cha Đất Mẹ

 

Tôi vẫn nhớ ve kêu mỗi mùa hè oi ả

Mỗi mùa xuân hoa chớm nụ vươn lên

Mỗi mùa đông với cái rét căm căm

Và thu đến đượm buồn màu tim tím

 

Tôi vẫn nhớ con đường quê gọi nắng

Con đường làng thơm ngát vị thương yêu

Từng cái nhỏ nhoi tôi vẫn nâng niu

Bởi tất cả là quê hương tôi đó

 

Tôi không quen cái hào nhoáng tạm bợ

Tôi không ưa cái giả huyễn châu thành

Xưa gần bùn mà sao chẳng hôi tanh

Nay nhựa đắp mà sao tanh quá đỗi

 

Cho nên, mỗi khi có ai han hỏi

Tôi ước gì lớn nhất trong đời tôi

Xin trả lời, ước gì được Bé mãi mà thôi

Chứ lớn chi giữa thế đời nghiêng ngửa

 

Yêu quê hương mà phải yêu đúng chỗ

Nghịch ngợm chưa, nói thế nghe sao xong

Họ đáp quanh co, đảo lộn lòng vòng

Lòi cái đuôi phường vong nhân vong bản

 

Yêu quê hương mà phải yêu bài bản

Lịch sử năm ngàn năm, không bài bản hay sao

Mà nay phải vay mượn Bắc đẩu, Nam tào

Tào với Đẩu thi nhau đâm đầu xuống hố

 

Tôi chỉ muốn làm người dân bình thường lam lũ

Tôi chỉ muốn làm người con nước Việt của ngàn xưa

Chứ không mệnh danh những cặn bã dư thừa

Rồi đổ xuống quê hương, bắt dân tôi gánh chịu

 

Yêu quê hương, tôi yêu từ cái nhỏ xíu

Đến cái hùng anh lẫm liệt phi thường

Chứ không mệnh danh những xảo thuật nhiễu nhương

Bắt dân tôi phải gục đầu thúc thủ

 

Yêu quê hương, chứ không phải yêu thuốc lú

Yêu lai căng, yêu loạn thị, yêu cửa quyền

Yêu quê hương là tình yêu thiêng liêng

Tôi dõng dạc tuyên xưng và tôn thờ mãi mãi.

 

Tháng 11 – 2010

TNT Mặc Giang

 

Trường ca Sông Núi

 

Tôi yêu quê hương từ nhỏ

Đường làng lối ngõ loanh quanh

Chim reo ca hót trên cành

Đồng vàng thơm thơm lúa chín

 

Yêu quê lên ba, lên bốn

Lên năm, lên bảy, lên mười

Đến khi khôn lớn thành người

Càng yêu quê hương da diết

 

Thương thương trúc xanh, xanh biếc

Nhớ nhớ thoang thoảng hương cau

Quê hương dù có lên màu

Mặn nồng ươm ươm trái chín

 

Đến nay mái đầu bạc trắng

Tình quê cay đắng ngọt bùi

Nhớ thương vẫn thế khôn nguôi

Cơ chừng còn tăng hơn nữa

 

Chiều chiều chim bay về tổ

Lá rung nhớ cội nguồn xưa

Tình quê chan nắng đổ mưa

Con tim thấm đau se thắt

 

Đất Mẹ, Mẹ ơi có biết

Quê Cha, Cha hỡi có hay

Cuối trời gió cuốn ngàn mây

Chim ơi cho ta bay với

 

Chim Lạc chim Hồng quay lại

Ơ hay, muốn bay về đâu

Ta cùng Hồng Lạc nhìn nhau

Biết rồi, cần chi phải hỏi

 

Chúng ta cứ bay đừng nói

Cứ bay sẽ biết về đâu

Vượt qua bãi biển nương dâu

Tận cùng nguồn xưa tổ ấm

 

Tôi đứng từ Cao - Bắc - Lạng

Anh thì Nam – Ngãi – Phú – Bình

Còn em Rạch Giá – Hà Tiên

Hát khúc trường ca non nước

 

Văn Hiến năm ngàn năm trước

Rồng Tiên muôn thuở cao kỳ

Băng qua vinh nhục thịnh suy

Đến tận ngàn sau không đổi

 

Chim Lạc một khi có mỏi

Còn đây đôi cánh chim Hồng

Ta bay khắp núi khắp sông

Dựng xây quê hương muôn thuở

 

Em yêu quê hương từ nhỏ

Anh yêu khi mới lớn lên

Tôi yêu lên thác xuống ghềnh

Biển Đông gầm vang Núi Thái

 

Rồng Tiên muôn đời sống mãi

Hồng Lạc muôn thuở keo sơn

Trường ca sông núi gọi hồn

Thế thế truyền lưu bất biến.

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Ai bì Việt Nam ?

 

Nước non là nước non thề

Nước đi với nước, non về với non

Nước đi muôn thuở không mòn

Hát Hai Ô (H2O) vẫn sắt son muôn đời

Non cao lên tận đỉnh đồi

Núi cao đổ bóng sông ngòi Biển Đông

Kết thành nghĩa biển tình sông

Nghĩa non tình nước giống dòng Việt Nam

Kiêu sa từ Ải Nam Quan

Cài trang gấm vóc băng ngàn Cà Mau

Nước non xanh ngát một màu

Theo dòng lịch sử trước sau tôn thờ

Núi sông từ thuở ươm mơ

Hùng Vương mở nước dựng cờ đến nay

Kiên cường, bất khuất, không lay

Không suy, không suyễn, không rày, không mai

Nước non biển rộng sông dài

Con Hồng cháu Lạc dấu hài thơm hương

Băng qua lịch sử đường đường

Dựng xây tô thắm phi thường Việt Nam

Ngoại thù, vỡ mộng xâm lăng

Nội thù, tan tác, đừng hòng thuẫn mâu

«Gà nhà, Cõng rắn», còn lâu

Mồ hoang nghĩa địa cỏ khâu xanh rì

Việt Nam non nước cao kỳ

Nước đi với nước, non thì về non

Việt Nam sông núi vẹn toàn

Không suy một tấc, không mòn một ly

Năm Châu, bốn biển ngại gì

Hỏi ra mới biết, ai bì Việt Nam ?

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Ôm quê hương vào lòng

Thỉnh thoảng vẫn nhớ Cụ H.Giác, một bậc trưởng thượng, hai tay cầm Tuyển tập Quê Hương Còn Đó của tôi tặng, đưa sát vào lồng ngực, mắt rung động nhìn tôi, và nói : «Tôi tự hứa sẽ học thuộc lòng bài Non Nước Việt Nam, để ôm quê hương vào lòng, cho tới khi nhắm mắt …»

 

Ôm quê hương vào lòng

Để trọn vẹn ước mong

Nâng niu và gìn giữ

Ôi tình biển nghĩa sông

 

Ôm quê hương vào lòng

Để ấp ủ nhớ trông

Đây hình hài đất Mẹ

Kia vóc dáng quê Cha

 

Cho em tôi được sống

Cho trẻ thơ biết cười

Tháng năm dài khắc khoải

Chưa từng có niềm vui

 

Cho đồng xanh lúa chín

Cho mạ non tươi mầm

Đã qua rồi khép kín

Thôi hết những lặng câm

 

Ôm quê hương vào lòng

Tan hết những mùa đông

Không hạ nồng thu tím

Còn lại những mùa xuân

 

Ôm quê hương vào lòng

Cho trọn vẹn hoài mong

Giọt buồn khô lệ đá

Hoa trái đã đơm bông.

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Việt Nam non nước hữu tình

 

Việt Nam non nước hữu tình

Quê hương gấm vóc in hình Rồng Tiên

Việt Nam non nước Ba Miền

Bắc Nam Trung quyện hồn thiêng muôn đời

Kể từ dựng nước xưng ngôi

Kinh qua lịch sử tô bồi thắm tươi

Ươm mơ sức sống con người

Chứa chan hy vọng nụ cười cho nhau

Miếng Trầu rồi lại miếng Cau

Bánh Qui bánh Ít bắc cầu lại qua

Xa gần rồi lại gần xa

Tương thân tương ái mọi nhà Việt Nam

Thương nhau, miệng nói tay làm

Giúp nhau, còn để bao hàm mai sau

Ngọt thanh như thể mía lau

Thơm thơm như thể hương cau đầu mùa

Không màng danh lợi hơn thua

Không tranh cao thấp bán mua thường tình

Việt Nam non nước hữu tình

Đi đâu cũng thấy như mình với ta

Việt Nam tình nghĩa đậm đà

Đi đâu niềm nỡ câu ca tiếng cười

Việt Nam đẹp lắm ai ơi

Quê hương non nước của người Việt Nam.

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Lớp Ba Trường Làng

 

Học hành thật khổ lắm a

Trèo lên trụt xuống lớp ba trường làng

Đành thôi đâu dám bỏ ngang

Ì ạch bì bõm trường làng lớp ba

Sống cùng Đất Mẹ Quê Cha

Nên yêu nên quý cửa nhà Việt Nam

Yêu từ đất nẻ khó kham

Quý đến sắc chạm son chàm tinh anh

Yêu từ mái khói nhà tranh

Quý đến Phố thị Châu thành nước non

Đầu ghềnh nước chảy sóng cồn

Cuối sông in bóng gợn hồn sơn khê

Đi đâu cũng nhớ nhung về

Đến đâu cũng giữ vẹn thề mới thôi

Học lễ phải nhớ đầu đời

Học văn phải giữ rạng ngời sắt son

Nhớ câu Bia đá thì mòn

Nhớ câu Bia miệng vẫn còn trơ trơ

Hồn thiêng sông núi tôn thờ

Vong nô vong bản, phất cờ đuổi ngay

Cơ đồ thạch trụ không lay

Ngoại xâm nội ứng, biết tay, đừng hòng

Quê hương từ độ khơi dòng

Đến nay đất lở trời long không sờn

Dân tộc từ độ tấm son

Đến nay trọn vẹn sắt mòn không pha

Trường làng học đến lớp ba

Học hết cũng chỉ lớp ba trường làng

Vẫy vùng bốn biển dọc ngang

Vẫn chưa qua khỏi trường làng lớp ba

Anh hùng nữ kiệt kiêu sa

Luyện tôi từ thuở lớp ba trường làng

Tài ba tế thế an bang

Nhồi kinh luyện sử trường làng lớp ba

Trường làng ơi hỡi lớp ba!!!

 

Tháng 11 – 2010

MG

 

Quê Hương là gì hở Mẹ ?

 

Quê hương là gì hở Mẹ

Đất Tổ là gì hở Cha

Sao gọi quốc quốc gia gia

Cái gì là non là nước

 

Con ơi, năm ngàn năm trước

Con người từ thuở sơ khai

Âu Cơ, tiên nữ phương đài

Long Quân, rồng bay cỡi gió

 

Dân tộc Việt Nam từ đó

Gọi là dòng giống Rồng Tiên

Trên non nước Việt Ba Miền

Dư đồ giang sơn cẩm tú

 

Hùng Vương, Vua cha Quốc Tổ

Dựng cờ, đất Mẹ Văn Lang

Lịch sử băng qua năm ngàn

Đạo đức nhân từ văn hiến

 

Sông núi hồn thiêng khói quyện

Quê hương lịch sử kiêu hùng

Một nguồn một cội của chung

Thế thế truyền trao gìn giữ

 

Quê hương là gì hở Mẹ

Quê hương, nơi Mẹ sinh ra

Quê hương, xương máu Ông Cha

Kết tinh thành đất thành nước

 

Quê hương là sông là núi

Quê hương là nước là non

Quê hương muôn thuở sống còn

Cháu con da vàng máu đỏ

 

Quê hương là gì hở Mẹ

Quê hương, con mới thành người

Quê hương, con thắm môi cười

Ngợi ca Đất Nước Quê Hương.

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Sức sống Việt Nam

 

Em đi trên những con đường

Quê hương đất Mẹ nở hoa

Thương yêu sức sống chan hòa

Chạy dài từ Nam tới Bắc

 

Em đi Phường vui Phố hát

Làng quê hương lúa trỗ bông

Ngô khoai xanh ngát ruộng đồng

Tự tình thơm thơm Quê Mẹ

 

Em đi nhịp cầu khe khẽ

Nghiêng nghiêng vành nón ngang vai

Nắng lên đưa bóng đổ dài

Núi cao sông sâu biển rộng

 

Em đi, quê Mẹ lên tiếng

Vang vang lời nói thương yêu

Quê hương gấm vóc mỹ miều

Đất nước nở hoa Hồng Lạc

 

Chim Hồng bay cao ca hát

Chim Lạc hòa khúc hoan ca

Quê hương non nước sơn hà

Dòng giống Rồng Tiên đẹp quá

 

Hà Nội, cái nôi dân tộc

Sài Gòn, hòn ngọc minh châu

Kéo dài đến tận Cà Mau

Đi ra Nam Quan cửa ải

 

Em đi, và đi mãi mãi

Bàn tay chung sức đắp xây

Con tim chan chứa đong đầy

Tự tình thơm thơm đất Mẹ

 

Em đi, cùng đi em nhé

Triệu triệu bàn tay chan hòa

Triệu triệu con tim nở hoa

Tô bồi sức sống Việt Nam.

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Khúc Ruột Miền Trung

 

Ngẫm về khúc ruột Miền Trung

Vùng đất kỳ lạ của cùng quê hương

Dân tình sống thật dễ thương

Tài ba cũng lắm, tai ương cũng nhiều

Địa linh nhân kiệt tuyệt siêu

Anh hùng liệt nữ mực điều viết son

Gương cao vắt đỉnh Trường Sơn

Thâm sâu in bóng rợn hồn Biển Đông

Nhưng sao nghiệt ngã chất chồng

Dân sinh thống khổ gánh gồng nhiễu nhương

Nắng thời, đất nẻ ra mương

Mưa thời, lũ lụt vô phương chịu trời

Nước dâng ăm ắp núi đồi

Đâu đâu cũng nước mưa nhồi biển dâng

Phố phường nước xoáy cao tầng

Miền quê ngập mái phong trần đảo điên

Nhà trôi cây đổ ngửa nghiêng

Mùa màng cuốn sạch gạo tiền ra tro

Nghèo trơ túi mốc ra mo

Đói trơ túi mốc tóc tơ ra mành

Khổ đau, thấu tận trời xanh

Tang thương, thấu tận đoạn đành tâm can

Nắng thời, đổ lửa chói chan

Mưa thời, lũ lụt ngập tràn thế ni

Miền Trung ơi hỡi còn gì

Mỗi năm như thế, răng ri chi hè

Nắng thời, khô héo tiếng ve

Mưa thời, dai dẳng dầm dề đổ mưa

Bão giông nước cuốn gió lùa

Núi sa, đất lở, nát bừa nhiêu khê

Miền Trung khúc ruột thắt se

Câu ca não nuột, câu vè thê lương

Miền Trung khúc ruột quê hương

Ai nghe cơ cảm, ai thương cơ cùng

Núi cao đồi thẳm chập chùng

Đèo heo hút gió lạnh lùng lao lung

Thương thay Khúc Ruột Miền Trung!!!

 

Tháng 11 – 2010

TNT Mặc Giang

01. Đừng có than van

02. Yêu Quê Hương đích thực

03. Trường ca Sông Núi

04. Ai bì Việt Nam

05. Ôm quê hương vào lòng

06. Việt Nam non nước hữu tình

07. Lớp Ba Trường Làng

08. Quê Hương là gì hỡ Mẹ

09. Sức sống Việt Nam

10. Khúc ruột Miền Trung

 

Đừng có than van!

 

Hỏi trời có mấy vì sao

Mà sao nhấp nháy lao chao đêm về

Hỏi đất có mấy sơn khê

Mà sao non nước não nề nước non

Hỏi tim có mấy sắt son

Mà sao lòng dạ nát hồn thương đau

Bọt bèo đập vỗ biển dâu

Rong rêu xây xát bờ lau hao gầy

Phù vân gởi gió ngàn mây

Hồng bay quên Cội, Lạc bay quên Nguồn

Tròn đâu mà hỏi chi vuông

Con thoi gãy trục quay cuồng đảo điên

Nhân đâu mà hỏi hậu tiền

Bêu rêu sỉ nhục Tổ Tiên rêm mình

Nói ra, thẹn nước non mình

Còn không nói cũng chình ình thế kia

Cỏ cây còn biết chia lìa

Người thời vênh váo mang hia tráo lường

Mề đay, Khen thưởng, Huy chương

Trông ra chẳng khác cái phường vong nhân

Chức danh, địa vị cao ngần

Trông ra một lũ phong thần vong nô

Chưa chôn, đã chết đáy mồ

Chôn rồi, nghĩa địa vật vờ hồn ma

Cái phường phá quốc hại gia

Cái phường hại Tổ Tông nhà Việt Nam

Hỏi trời, trời cũng chẳng cam

Hỏi đất, đất cũng chẳng kham bọn này

Dân mình biết rõ mặt mày

Nếu không tỉnh ngộ, thẳng tay chẳng màng

Một mai đừng có than van!!!

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Yêu quê hương đích thực

 

Tình yêu quê hương, nói suốt đời không hết

Từ quê hương, tôi mới có mặt trong đời

Từ quê hương, tôi mới được làm người

Để ngước mặt nhìn trần gian và dương thế

 

Yêu quê hương, tôi đã yêu từ thuở bé

Vừa chui ra, tôi đã nói tiếng Ba Ba

Chín tháng 10 ngày trong bụng Mẹ ấm ghê

Nên vừa bập bẹ, tôi liền kêu Má Má

 

Yêu quê hương như lúa vàng yêu lá mạ

Như trúc biếc yêu những lũy tre xanh

Như con sông yêu tiếng vỗ đầu gành

Như sóng nước mơn man bờ cát trắng

 

Tôi còn yêu sau hè mọc rau đắng

Yêu trước ngõ thoang thoảng mùi hương cau

Khi lớn lên đi bất cứ nơi đâu

Cũng không so sánh được Quê Cha Đất Mẹ

 

Tôi vẫn nhớ ve kêu mỗi mùa hè oi ả

Mỗi mùa xuân hoa chớm nụ vươn lên

Mỗi mùa đông với cái rét căm căm

Và thu đến đượm buồn màu tim tím

 

Tôi vẫn nhớ con đường quê gọi nắng

Con đường làng thơm ngát vị thương yêu

Từng cái nhỏ nhoi tôi vẫn nâng niu

Bởi tất cả là quê hương tôi đó

 

Tôi không quen cái hào nhoáng tạm bợ

Tôi không ưa cái giả huyễn châu thành

Xưa gần bùn mà sao chẳng hôi tanh

Nay nhựa đắp mà sao tanh quá đỗi

 

Cho nên, mỗi khi có ai han hỏi

Tôi ước gì lớn nhất trong đời tôi

Xin trả lời, ước gì được Bé mãi mà thôi

Chứ lớn chi giữa thế đời nghiêng ngửa

 

Yêu quê hương mà phải yêu đúng chỗ

Nghịch ngợm chưa, nói thế nghe sao xong

Họ đáp quanh co, đảo lộn lòng vòng

Lòi cái đuôi phường vong nhân vong bản

 

Yêu quê hương mà phải yêu bài bản

Lịch sử năm ngàn năm, không bài bản hay sao

Mà nay phải vay mượn Bắc đẩu, Nam tào

Tào với Đẩu thi nhau đâm đầu xuống hố

 

Tôi chỉ muốn làm người dân bình thường lam lũ

Tôi chỉ muốn làm người con nước Việt của ngàn xưa

Chứ không mệnh danh những cặn bã dư thừa

Rồi đổ xuống quê hương, bắt dân tôi gánh chịu

 

Yêu quê hương, tôi yêu từ cái nhỏ xíu

Đến cái hùng anh lẫm liệt phi thường

Chứ không mệnh danh những xảo thuật nhiễu nhương

Bắt dân tôi phải gục đầu thúc thủ

 

Yêu quê hương, chứ không phải yêu thuốc lú

Yêu lai căng, yêu loạn thị, yêu cửa quyền

Yêu quê hương là tình yêu thiêng liêng

Tôi dõng dạc tuyên xưng và tôn thờ mãi mãi.

 

Tháng 11 – 2010

TNT Mặc Giang

 

Trường ca Sông Núi

 

Tôi yêu quê hương từ nhỏ

Đường làng lối ngõ loanh quanh

Chim reo ca hót trên cành

Đồng vàng thơm thơm lúa chín

 

Yêu quê lên ba, lên bốn

Lên năm, lên bảy, lên mười

Đến khi khôn lớn thành người

Càng yêu quê hương da diết

 

Thương thương trúc xanh, xanh biếc

Nhớ nhớ thoang thoảng hương cau

Quê hương dù có lên màu

Mặn nồng ươm ươm trái chín

 

Đến nay mái đầu bạc trắng

Tình quê cay đắng ngọt bùi

Nhớ thương vẫn thế khôn nguôi

Cơ chừng còn tăng hơn nữa

 

Chiều chiều chim bay về tổ

Lá rung nhớ cội nguồn xưa

Tình quê chan nắng đổ mưa

Con tim thấm đau se thắt

 

Đất Mẹ, Mẹ ơi có biết

Quê Cha, Cha hỡi có hay

Cuối trời gió cuốn ngàn mây

Chim ơi cho ta bay với

 

Chim Lạc chim Hồng quay lại

Ơ hay, muốn bay về đâu

Ta cùng Hồng Lạc nhìn nhau

Biết rồi, cần chi phải hỏi

 

Chúng ta cứ bay đừng nói

Cứ bay sẽ biết về đâu

Vượt qua bãi biển nương dâu

Tận cùng nguồn xưa tổ ấm

 

Tôi đứng từ Cao - Bắc - Lạng

Anh thì Nam – Ngãi – Phú – Bình

Còn em Rạch Giá – Hà Tiên

Hát khúc trường ca non nước

 

Văn Hiến năm ngàn năm trước

Rồng Tiên muôn thuở cao kỳ

Băng qua vinh nhục thịnh suy

Đến tận ngàn sau không đổi

 

Chim Lạc một khi có mỏi

Còn đây đôi cánh chim Hồng

Ta bay khắp núi khắp sông

Dựng xây quê hương muôn thuở

 

Em yêu quê hương từ nhỏ

Anh yêu khi mới lớn lên

Tôi yêu lên thác xuống ghềnh

Biển Đông gầm vang Núi Thái

 

Rồng Tiên muôn đời sống mãi

Hồng Lạc muôn thuở keo sơn

Trường ca sông núi gọi hồn

Thế thế truyền lưu bất biến.

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Ai bì Việt Nam ?

 

Nước non là nước non thề

Nước đi với nước, non về với non

Nước đi muôn thuở không mòn

Hát Hai Ô (H2O) vẫn sắt son muôn đời

Non cao lên tận đỉnh đồi

Núi cao đổ bóng sông ngòi Biển Đông

Kết thành nghĩa biển tình sông

Nghĩa non tình nước giống dòng Việt Nam

Kiêu sa từ Ải Nam Quan

Cài trang gấm vóc băng ngàn Cà Mau

Nước non xanh ngát một màu

Theo dòng lịch sử trước sau tôn thờ

Núi sông từ thuở ươm mơ

Hùng Vương mở nước dựng cờ đến nay

Kiên cường, bất khuất, không lay

Không suy, không suyễn, không rày, không mai

Nước non biển rộng sông dài

Con Hồng cháu Lạc dấu hài thơm hương

Băng qua lịch sử đường đường

Dựng xây tô thắm phi thường Việt Nam

Ngoại thù, vỡ mộng xâm lăng

Nội thù, tan tác, đừng hòng thuẫn mâu

« Gà nhà, Cõng rắn », còn lâu

Mồ hoang nghĩa địa cỏ khâu xanh rì

Việt Nam non nước cao kỳ

Nước đi với nước, non thì về non

Việt Nam sông núi vẹn toàn

Không suy một tấc, không mòn một ly

Năm Châu, bốn biển ngại gì

Hỏi ra mới biết, ai bì Việt Nam ?

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Ôm quê hương vào lòng

Thỉnh thoảng vẫn nhớ Cụ H.Giác, một bậc trưởng thượng, hai tay cầm Tuyển tập Quê Hương Còn Đó của tôi tặng, đưa sát vào lồng ngực, mắt rung động nhìn tôi, và nói : «Tôi tự hứa sẽ học thuộc lòng bài Non Nước Việt Nam, để ôm quê hương vào lòng, cho tới khi nhắm mắt …»

 

Ôm quê hương vào lòng

Để trọn vẹn ước mong

Nâng niu và gìn giữ

Ôi tình biển nghĩa sông

 

Ôm quê hương vào lòng

Để ấp ủ nhớ trông

Đây hình hài đất Mẹ

Kia vóc dáng quê Cha

 

Cho em tôi được sống

Cho trẻ thơ biết cười

Tháng năm dài khắc khoải

Chưa từng có niềm vui

 

Cho đồng xanh lúa chín

Cho mạ non tươi mầm

Đã qua rồi khép kín

Thôi hết những lặng câm

 

Ôm quê hương vào lòng

Tan hết những mùa đông

Không hạ nồng thu tím

Còn lại những mùa xuân

 

Ôm quê hương vào lòng

Cho trọn vẹn hoài mong

Giọt buồn khô lệ đá

Hoa trái đã đơm bông.

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Việt Nam non nước hữu tình

 

Việt Nam non nước hữu tình

Quê hương gấm vóc in hình Rồng Tiên

Việt Nam non nước Ba Miền

Bắc Nam Trung quyện hồn thiêng muôn đời

Kể từ dựng nước xưng ngôi

Kinh qua lịch sử tô bồi thắm tươi

Ươm mơ sức sống con người

Chứa chan hy vọng nụ cười cho nhau

Miếng Trầu rồi lại miếng Cau

Bánh Qui bánh Ít bắc cầu lại qua

Xa gần rồi lại gần xa

Tương thân tương ái mọi nhà Việt Nam

Thương nhau, miệng nói tay làm

Giúp nhau, còn để bao hàm mai sau

Ngọt thanh như thể mía lau

Thơm thơm như thể hương cau đầu mùa

Không màng danh lợi hơn thua

Không tranh cao thấp bán mua thường tình

Việt Nam non nước hữu tình

Đi đâu cũng thấy như mình với ta

Việt Nam tình nghĩa đậm đà

Đi đâu niềm nỡ câu ca tiếng cười

Việt Nam đẹp lắm ai ơi

Quê hương non nước của người Việt Nam.

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Lớp Ba Trường Làng

 

Học hành thật khổ lắm a

Trèo lên trụt xuống lớp ba trường làng

Đành thôi đâu dám bỏ ngang

Ì ạch bì bõm trường làng lớp ba

Sống cùng Đất Mẹ Quê Cha

Nên yêu nên quý cửa nhà Việt Nam

Yêu từ đất nẻ khó kham

Quý đến sắc chạm son chàm tinh anh

Yêu từ mái khói nhà tranh

Quý đến Phố thị Châu thành nước non

Đầu ghềnh nước chảy sóng cồn

Cuối sông in bóng gợn hồn sơn khê

Đi đâu cũng nhớ nhung về

Đến đâu cũng giữ vẹn thề mới thôi

Học lễ phải nhớ đầu đời

Học văn phải giữ rạng ngời sắt son

Nhớ câu Bia đá thì mòn

Nhớ câu Bia miệng vẫn còn trơ trơ

Hồn thiêng sông núi tôn thờ

Vong nô vong bản, phất cờ đuổi ngay

Cơ đồ thạch trụ không lay

Ngoại xâm nội ứng, biết tay, đừng hòng

Quê hương từ độ khơi dòng

Đến nay đất lở trời long không sờn

Dân tộc từ độ tấm son

Đến nay trọn vẹn sắt mòn không pha

Trường làng học đến lớp ba

Học hết cũng chỉ lớp ba trường làng

Vẫy vùng bốn biển dọc ngang

Vẫn chưa qua khỏi trường làng lớp ba

Anh hùng nữ kiệt kiêu sa

Luyện tôi từ thuở lớp ba trường làng

Tài ba tế thế an bang

Nhồi kinh luyện sử trường làng lớp ba

Trường làng ơi hỡi lớp ba!!!

 

Tháng 11 – 2010

MG

 

Quê Hương là gì hỡ Mẹ ?

 

Quê hương là gì hỡ Mẹ

Đất Tổ là gì hỡ Cha

Sao gọi quốc quốc gia gia

Cái gì là non là nước

 

Con ơi, năm ngàn năm trước

Con người từ thuở sơ khai

Âu Cơ, tiên nữ phương đài

Long Quân, rồng bay cỡi gió

 

Dân tộc Việt Nam từ đó

Gọi là dòng giống Rồng Tiên

Trên non nước Việt Ba Miền

Dư đồ giang sơn cẩm tú

 

Hùng Vương, Vua cha Quốc Tổ

Dựng cờ, đất Mẹ Văn Lang

Lịch sử băng qua năm ngàn

Đạo đức nhân từ văn hiến

 

Sông núi hồn thiêng khói quyện

Quê hương lịch sử kiêu hùng

Một nguồn một cội của chung

Thế thế truyền trao gìn giữ

 

Quê hương là gì hỡ Mẹ

Quê hương, nơi Mẹ sinh ra

Quê hương, xương máu Ông Cha

Kết tinh thành đất thành nước

 

Quê hương là sông là núi

Quê hương là nước là non

Quê hương muôn thuở sống còn

Cháu con da vàng máu đỏ

 

Quê hương là gì hỡ Mẹ

Quê hương, con mới thành người

Quê hương, con thắm môi cười

Ngợi ca Đất Nước Quê Hương.

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Sức sống Việt Nam

 

Em đi trên những con đường

Quê hương đất Mẹ nở hoa

Thương yêu sức sống chan hòa

Chạy dài từ Nam tới Bắc

 

Em đi Phường vui Phố hát

Làng quê hương lúa trỗ bông

Ngô khoai xanh ngát ruộng đồng

Tự tình thơm thơm Quê Mẹ

 

Em đi nhịp cầu khe khẽ

Nghiêng nghiêng vành nón ngang vai

Nắng lên đưa bóng đổ dài

Núi cao sông sâu biển rộng

 

Em đi, quê Mẹ lên tiếng

Vang vang lời nói thương yêu

Quê hương gấm vóc mỹ miều

Đất nước nở hoa Hồng Lạc

 

Chim Hồng bay cao ca hát

Chim Lạc hòa khúc hoan ca

Quê hương non nước sơn hà

Dòng giống Rồng Tiên đẹp quá

 

Hà Nội, cái nôi dân tộc

Sài Gòn, hòn ngọc minh châu

Kéo dài đến tận Cà Mau

Đi ra Nam Quan cửa ải

 

Em đi, và đi mãi mãi

Bàn tay chung sức đắp xây

Con tim chan chứa đong đầy

Tự tình thơm thơm đất Mẹ

 

Em đi, cùng đi em nhé

Triệu triệu bàn tay chan hòa

Triệu triệu con tim nở hoa

Tô bồi sức sống Việt Nam.

 

Tháng 11 – 2010

Mặc Giang

 

Khúc Ruột Miền Trung

 

Ngẫm về khúc ruột Miền Trung

Vùng đất kỳ lạ của cùng quê hương

Dân tình sống thật dễ thương

Tài ba cũng lắm, tai ương cũng nhiều

Địa linh nhân kiệt tuyệt siêu

Anh hùng liệt nữ mực điều viết son

Gương cao vắt đỉnh Trường Sơn

Thâm sâu in bóng rợn hồn Biển Đông

Nhưng sao nghiệt ngã chất chồng

Dân sinh thống khổ gánh gồng nhiễu nhương

Nắng thời, đất nẻ ra mương

Mưa thời, lũ lụt vô phương chịu trời

Nước dâng ăm ắp núi đồi

Đâu đâu cũng nước mưa nhồi biển dâng

Phố phường nước xoáy cao tầng

Miền quê ngập mái phong trần đảo điên

Nhà trôi cây đổ ngửa nghiêng

Mùa màng cuốn sạch gạo tiền ra tro

Nghèo trơ túi mốc ra mo

Đói trơ túi mốc tóc tơ ra mành

Khổ đau, thấu tận trời xanh

Tang thương, thấu tận đoạn đành tâm can

Nắng thời, đổ lửa chói chan

Mưa thời, lũ lụt ngập tràn thế ni

Miền Trung ơi hỡi còn gì

Mỗi năm như thế, răng ri chi hè

Nắng thời, khô héo tiếng ve

Mưa thời, dai dẳng dầm dề đổ mưa

Bão giông nước cuốn gió lùa

Núi sa, đất lở, nát bừa nhiêu khê

Miền Trung khúc ruột thắt se

Câu ca não nuột, câu vè thê lương

Miền Trung khúc ruột quê hương

Ai nghe cơ cảm, ai thương cơ cùng

Núi cao đồi thẳm chập chùng

Đèo heo hút gió lạnh lùng lao lung

Thương thay Khúc Ruột Miền Trung!!!

 

Tháng 11 – 2010

TNT Mặc Giang
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 3647)
Từ tâm giúp đỡ cứu thương đời, Tĩnh lặng lòng an rạng mắt môi. Niệm Phật tham thiền nên gắng tấn, Sát Sanh hại vật hãy xa rời.
(Xem: 3933)
Vùng kia có một ông tăng Giỏi nghề họa sỹ nên thường vẽ thuê Tiền công tính đắt khỏi chê Khách hàng trả trước, khó bề thiếu ông
(Xem: 3477)
Bát quan trai giới xuất gia, Một ngày trọn đủ ngọc ngà sánh chi, Gieo duyên tu Pháp từ bi, Tám điều giới cấm tường tri rõ ràng.
(Xem: 4809)
Tu hành biếng nhác mãi thôi Cho nên vẫn bị luân hồi tử sanh, Rồi than Phật chẳng độ mình Trách luôn Phật Pháp chẳng linh, chẳng mầu!
(Xem: 6230)
Rời xa lậu nghiệp chớ làng nhàng, (*) Tham ái thêm nhiều khổ lụy mang. Việc đến luôn chăm tâm chẳng buộc, Chuyện qua mãi khuất dạ không ràng.
(Xem: 3724)
Trùng dương biển thắm gió ngàn khơi, Ánh giác rạng soi ngập đất trời. Trực nhận chơn tâm xa bể đắm, Hằng nghe diệu pháp cạn châu rơi.
(Xem: 6175)
Cảm Đức Từ Bi phước lớn Một lòng hướng Phật chuyên tu Xoá tan cuộc đời tăm tối Mở tung cánh cửa ngục tù.
(Xem: 4924)
Ngày xưa có một ông sư Ngồi thiền tinh tấn, rất ư chuyên cần Nhiều năm tu tập qua dần Một ngày trong lúc chú tâm ngồi thiền...
(Xem: 3025)
Hiểu rõ luôn vui cùng chốn ấy… Thôi thì hổng giận cả trần đây… Như làn gió mỏng, duyên đà trẩy… Cầu nguyện đường về thẳng hướng Tây…
(Xem: 3174)
Ôi ! Người Mẹ của tôi Bốn ngàn năm nổi trôi Sụt sôi lòng căm hờn Thù ngoài cùng giặc trong
(Xem: 5020)
Bóng cha xưa dưới bầu trời nắng sớm Như thiên thần đang dạo giữa cõi tiên Và quê hương rất đẹp cảnh thiên nhiên Có những cánh đồng thơm mùa lúa trổ
(Xem: 5093)
Ở trong tịnh xá Kỳ Hoàn Nơi thành Xá Vệ hương ngàn thênh thang Cỏ cây rực rỡ ánh vàng Phật ngồi thuyết pháp cho hàng chư Thiên.
(Xem: 5511)
Bát cơm chén nước mẹ trao Nuôi con khôn lớn công lao dưỡng từ Cuộc đời mẹ chẳng gì dư Bao năm khổ cực không từ gian nan .
(Xem: 3752)
Bao mùa lá rụng vẫn buồn thê, Giọt nắng lung linh gợi nhớ về. Bỏ hết xuân thời Mẹ nỡ kể, Theo cùng tuổi hạc Người còn lê.
(Xem: 3551)
Mấy thu con chưa gặp mẹ, Lòng nghe buồn mênh mông, Ở đây cuộc đời sôi động, Sầu dâng nghiêng ngã trong lòng
(Xem: 3932)
Nhớ về cha, một buổi chiều, Bôn ba thân hạc dắt dìu các con, Kỷ niệm xưa nhớ mỏi mòn, Hoa rơi nước chảy đưa con về nguồn
(Xem: 5254)
Tình yêu của Mẹ tuyệt vời Như hòn đảo giữa biển đời mênh mông Biển bao la, rộng muôn trùng.
(Xem: 4428)
Sống chỉ là tạm gởi Chết mới thật trở về Ta về nơi cửa Phật Bỏ lại đời nhiêu khê .
(Xem: 4991)
Nếu con có thể dâng lên Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương Đền bù mỗi giọt lệ vương Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 5199)
Khỉ kia nhiều vợ, lắm con Thuở xưa tụ họp ở luôn vùng này Thật là đông đúc vui vầy Khỉ cha cai trị cả bầy từ lâu
(Xem: 4496)
Mẹ Quan Âm muôn đời cứu khổ Biết ơn Ngài ta lắng lòng nghe Dù cho gió cuốn mây che Niệm Ngài nhớ mãi thuyền ghe đến bờ .
(Xem: 4837)
Thân tướng đẹp cuộc đời Thầy lại ngắn Nét tươi cười rộng đẹp cả con tim Thế gian này đâu phải dễ kiếm tìm Bậc Thiền Đức sống tu hành tịnh vắng .
(Xem: 5201)
Tâm ta đẹp do tu mà có Trải rộng lòng đừng khó làm chi Tự mình cất bước mà đi Thoát vòng mê chấp sầu bi chẳng còn .
(Xem: 4295)
Xưa rời cung điện ra đi Giờ đây thành đạo trở về thăm cha Hai mươi năm thoáng trôi qua Quê hương Đức Phật Thích Ca đón người
(Xem: 7027)
Tu tâm hiển hiện, ánh vàng sen, Chướng nghiệp lìa xa, lặng đảo điên. Mù khử, hận tiêu, tâm định tĩnh, Đục trừ, sân hết, ý an yên.
(Xem: 9643)
Nàng thu vừa gõ cửa Chân rón rén qua thềm Đêm qua hồn hoa cúc Cựa mình tạ từ sen.
(Xem: 4569)
Tiền thân Đức Phật một thời Từng là chú khỉ sống nơi khu rừng Thân hình to lớn hào hùng Xiết bao mạnh mẽ, vô cùng thông minh,
(Xem: 3343)
Bảy mươi năm, những thăng trầm dâu bể, Thầy vẫn đi, mang đuốc tuệ sảng soi, Giáo Pháp truyền trao, mệt mỏi chẳng nàn, Để gần gũi chúng con hàng Phật Tử.
(Xem: 4608)
Mùa An Cư Tăng Ni hội tụ Hướng tâm về giới hạnh trang nghiêm Chuyển đưa giáo pháp con thuyền Y vàng thanh tịnh kết duyên thiện lành .
(Xem: 6892)
Tình cha cao vời vợi, Như núi Thái non bồng. Như trời cao thăm thẳm, Giữa vũ trụ mênh mông.
(Xem: 5766)
Ta là ai mà xem thường quả báo Ngày qua ngày tạo nghiệp bất thiện thôi Rồi vướng trong vòng cuốn của luân hồi Khổ càng khổ ôi muôn ngàn đau khổ .
(Xem: 5067)
Tôi muốn sống ở tuổi đời còn lại Nương con thuyền Bát Nhã vượt bờ mê Bao bão to sóng gió cũng chẳng hề Lòng kham nhẫn không bao giờ lùi bước .
(Xem: 4312)
Thiền sư hướng dẫn học thiền Bao nhiêu đệ tử khắp miền về đây Một anh chàng trong nhóm này Đêm thường lén dậy chuồn ngay ra ngoài
(Xem: 4701)
Thời gian lẳng lặng thoi đưa Thoắt qua thoắt lại bốn mươi năm vừa Nhớ lại ngày ấy năm xưa Một chín bảy bảy đẩy đưa xứ người
(Xem: 9037)
Lâu rồi chẳng thấy Tịnh Viên đâu. Có phải tơ duyên chuyển niệm đầu ? Nhớ thuở sum vầy nơi cửa trước, Hoài khi vắng vẻ chốn vườn sau.
(Xem: 4531)
Xin các Ngài hãy cùng nhau cứu xét Mở rộng lòng ngàn con trẻ đáng thương Đem tình yêu thắp sáng một con đường Cho các cháu cả niềm vui đoàn tụ .
(Xem: 4359)
Một lời nói thiếu lòng từ ái Đêm về nằm ngủ chẳng thấy yên Khi lòng thất niệm đảo điên Biết bao đau khổ não phiền khởi lên .
(Xem: 4634)
Bố thường ít nói: “Yêu con!” Mặc dù tình cảm sẵn luôn tràn đầy Tuy nhiên đôi chữ nhỏ này Rất là khó nói để thay tiếng lòng.
(Xem: 4031)
Cha chúng tôi rất nhọc nhằn Tay luôn làm lụng, tâm hằng lo toan Tạo cho cuộc sống chu toàn Chúng tôi được hưởng bình an vô cùng.
(Xem: 4585)
Bà kia bồng đứa con thơ Dừng chân hóng mát bên bờ hồ sen Thấy tay con trẻ lấm lem Mẹ bèn múc nước hồ đem rửa liền
(Xem: 4940)
Tôi có một dòng máu Theo suối từ triền non Luân lưu dòng Lạc Việt Xuôi chảy hòa biển Đông Tôi có một mầu da Đượm vàng đất phù sa Giải giang sơn chữ S Ơn dựng nước Ông Cha
(Xem: 9366)
Cuộc đời ai cũng như ai Ai ăn thì nấy được đầy bụng no Đừng vay thì chẳng phải lo Tháng ngày thư thái đắng đo chẳng còn .
(Xem: 4987)
Ra đi lòng vẫn muốn về Thăm ngôi chùa cũ tràn trề nắng mưa Hàng cây bụi chuối đong đưa Mẹ già ngồi ngắm ruộng dưa chín mùa .
(Xem: 4093)
Đệ tử Phật vẫn một lòng thẳng tiến Luôn bảo tồn hình tượng Phật trang nghiêm Cuộc đời Ngài bi trí đủ uy nghiêm Xin nhớ rõ đừng mang tâm phỉ báng .
(Xem: 5428)
Sơ sanh bảy đóa sen nâng Phật từ Đâu Suất giáng trần độ sinh Mười phương trời đất chuyển mình Cùng hoà âm nhạc đón trình Như Lai
(Xem: 5541)
Trang sách quý nghĩa tình thêm cao quý Từ tấm lòng dâng hiến đạo huyền sâu Tuổi đã cao mà tâm trí vẫn tiếp thâu Nguồn Phật Pháp nhiệm mầu qua tu tập .
(Xem: 5596)
Dương trần đã xuống chịu nhiều đau, Mãi lộn theo vòng chẳng biết đâu? Hiểu rõ vong tồn như bụi khói, Nom tìm được mất chỉ tằm dâu.
(Xem: 4694)
Ngày xưa có một bầy nai Cùng nhau vui sống giữa nơi non ngàn Nai già khả kính, khôn ngoan Lại thêm khéo léo, giỏi giang, làm thầy
(Xem: 10222)
Bàn tay diệu pháp Phật trao Là dòng trí tuệ khổ đau chẳng còn Thong dong trời biển nước non Như tình mây nước trăng tròn sáng trong .
(Xem: 6561)
Quê hương mưa nắng dậm trường Gánh gồng mẹ Việt trên đường nuôi con Bây chừ con đã lớn khôn Bỏ quên bà Mẹ lưng còm vai cong .
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant