Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 46

22 Tháng Hai 201200:00(Xem: 8044)
Tuyển tập 46

Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 46

Thơ Mặc Giang

thnhattan@yahoo.com.au

01. Nước Non Nhà

02. Non Nước hữu tình

03. Nước Việt dấu yêu

04. Ấm lạnh Tình Quê

05. Quyền thiêng liêng tối thượng

06. Bảo tồn Sông Núi

07. Dư đồ Tổ Quốc

08. Nhà xưa đổ nát

09. Con tàu dĩ vãng

10. Bông Hồng trên Nấm Mộ Hoang

 

Nước Non Nhà

Nước non là nước non nhà

Nhà là của nước, nước là của dân

Trên thời ngước mặt cao ngần

Dưới thời đạp đất bước chân kiêu hùng

«Bầu ơi thương lấy Bí cùng»

Ba miền đất nước đều chung một giàn

Ngẩng đầu dõng dạc dọc ngang

Nam nhi nữ kiệt vẻ vang giống nòi

Nước non là nước non nhà

Nhà là của nước, nước là của dân

Nắng mưa dội ngược phong trần

Bền gan vững chí như thần mà đi

Trong thời dung thứ từ bi

Ngoài thời đối biện kiêu kỳ ngán ai

Chung lưng đấu cật kề vai

Thắm tô bồi đắp gia tài Việt Nam

Nước non là nước non nhà

Nhà là của nước, nước là của dân

Tin yêu bảo bọc ân cần

Anh em như thể thương thân khác gì

Lo từ việc nhỏ tí ti

Cho tới việc lớn, cũng vì chớ sao

Cùng chung một giọt máu đào

Sang hèn tài trí thấp cao không màng

Cùng chung dòng giống da vàng

Cùng chung Dân tộc huy hoàng Việt Nam

Nước non là nước non nhà

Nhà là của nước, nước là của dân

Nước non là nước non mình

Non là của nước, nước mình quang vinh.

 

Tháng 4 – 2010

 

Non Nước hữu tình

 

Quê hương non nước hữu tình

Đi đâu cũng nhớ như mình với ta

Quê hương non nước kiêu sa

Đi đâu cũng nhớ cửa nhà Việt Nam

Quê hương sắc chạm lên chàm

Kết nên sử tích danh lam tuyệt vời

Quê hương nước Việt nơi nơi

Đi đâu cũng thấy vạn lời mến yêu

Yêu như bắc nhịp cầu kiều

Yêu như chỉ thắm tơ điều vắt vai

Yêu như giấc mộng trang đài

Yêu như biển rộng sông dài thân thương

Chân đi từng bước trên đường

Vẳng nghe tình tự vương vương dấu hài

Chân đi từng bước một hai

Vẳng nghe dấu ngọc hoa cài tinh anh

Nào em nào chị nào anh

Nắm tay xây đắp trong lành Việt Nam

Đầy vườn có quít cùng cam

Có bầu có bí chứa chan một nhà

Dừng chân bắt nhịp câu ca

Bỗng trầm uốn khúc mặn mà tình quê

Đi đâu cũng nhớ nhau về

Ở đâu cũng vẹn ước thề sắt son

Tình rằng, nước nước non non

Quê hương sông núi đá mòn không phai

Ba Miền, vốn một không hai

Không ba không bốn phương đài điểm tô

Tình rằng, suối lạch ao hồ

Sông dài biển rộng cơ đồ mến thương

Đâu đâu cũng một quê hương

Dù đi vạn nẻo mọi đường Việt Nam.

 

Tháng 4 – 2010

 

Nước Việt dấu yêu

 

Ta yêu tổ quốc sơn hà

Non sông gấm vóc của nhà Việt Nam

Ta yêu thắng cảnh danh lam

Giang san cẩm tú tâm đoan sử vàng

Ta yêu từ Ải Nam Quan

Xuống sông ra biển băng ngàn Cà Mau

Ta yêu non nước một màu

Bắc Nam Trung quyện con tàu quê hương

Ta yêu khắp phố khắp phường

Xuyên qua đồng nội xuyên đường cái quan

Ta yêu khắp xóm khắp làng

Xinh xinh trúc biếc hàng hàng tre xanh

Ta yêu đồi dốc thác ghềnh

Núi cao đèo cả thênh thênh đất trời

Ta yêu nước Việt muôn đời

Ngàn năm văn hiến giống nòi Rồng Tiên

Ta yêu non nước Ba Miền

Tổ Tiên con cháu hồn thiêng kiêu hùng

Ta yêu nước Việt của chung

Truyền trao gìn giữ vô cùng mà thôi

Ta yêu ao lạch sông ngòi

Biển Đông sóng vỗ mặn mòi Trường Sơn

Ta yêu đường cũ lối mòn

Lần trang lịch sử sắt son hiện hình

Ta yêu non nước quê mình

Gừng cay muối mặn nặng tình keo sơn

Ta yêu biển mộng, ôm hòn

Thùy dương vọng ước, ôm cồn ven sông

Ta yêu ruộng lúa xanh đồng

Tươi non lá mạ đượm giồng ngô khoai

Quê hương tổ quốc ta ơi

Ta yêu mãi mãi muôn đời Việt Nam.

 

Tháng 4 – 2010

 

Ấm lạnh Tình Quê

 

Quê tôi nho nhỏ Miền Trung

Người đông đất hẹp chập chùng núi non

Đất cày sỏi đá hao mòn

Đồng khô cỏ cháy héo hon ngõ về

Quê tôi trĩu nặng tình quê

Dù kham khổ mấy cận kề có nhau

Thương như mùi trắng hoa cau

Mùi thanh hoa bưởi hoa ngâu cúc vàng

Quê tôi bốn xóm một làng

Có tre mấy lũy có hàng trúc xanh

Có con sông nhỏ trong lành

Mưa thành lũ lụt nắng thành đồng khô

Quê tôi hòa quyện bốn mùa

Xuân thu đông hạ gió lùa lại qua

Dân làng vui sống mặn mà

Sẻ chia ấm lạnh nhà nhà thân thương

Quê tôi tình nặng vấn vương

Chia chung lối nhỏ cạnh đường cái quan

Xem nhau thân thiện họ hàng

Thể như khoai sắn khoai lang một vườn

Quê tôi tôi nhớ tôi thương

Như đồng nhớ lúa như nương nắng chiều

Tình quê đâu nói chi nhiều

Chỉ hong bếp lửa nâng niu trong lòng

Tình quê đâu nói long bong

Chỉ ôm ấm lạnh trong lòng mà thôi.

 

Tháng 4 – 2010

 

Quyền thiêng liêng tối thượng

 

Trời đất rộng sao thu mình ốc đảo

Dân tộc hùng sao thúc thủ bó tay

Muối kia còn mặn, gừng kia còn cay

Ai chịu được nhục nhằn đày đất mẹ

 

Trời đất rộng sao thu mình ngõ hẹp

Dân tộc hùng sao tắt nghẽn lối đi

Quốc hồn xúc phạm, quốc túy suy vi

Mọi người dân đều có quyền lên tiếng

 

Thuở lập quốc, Tổ Tiên vừa xây dựng

Họ Hồng Bàng, mười tám đời Hùng Vương

Giặc phía Nam, giặc phía Bắc nhiễu nhương

Vẫn an định gần ba mươi thế kỷ

 

Thời Bắc thuộc, một ngàn năm thống trị

Bạch Đằng giang, tài dũng lược Ngô Quyền

Đuổi quân thù, chấm dứt mọi ách khiên

Viết trang sử chống ngoại xâm oanh liệt

 

Đinh, Lê, Lý, Trần – anh hùng hào kiệt

Quật Bắc phương, mở rộng phía Nam phương

Lê Lợi, Quang Trung kiệt xuất phi thường

Quân Hán Tàu biết bao lần khóc rống

 

Một trăm năm, thực dân Tây nuốt hận

Dẹp mộng xâm, tủi hổ phải cuốn cờ

Trang sử ta một lần nữa điểm tô

Vào nước ta, từ bị thương tới chết

 

Thời hôm nay, chín chục triệu người cùng dõng dạc

Cùng tuyên xưng, bất kỳ ai đụng tới nước non này

Dân tộc ta quyết trừng trị thẳng tay

Đừng hống hách, đừng ngang tàn hung bạo

 

Ai tiếp tay, để giữ quyền, uy, danh, lợi

Ai tiếp tay, cõng rắn cắn gà nhà

Ai nhu nhược, mang hậu họa sơn hà

Quét sạch cả, phường buôn dân bán nước

 

Không có lý do gì, thu mình ốc đảo

Không có lý do gì, thu mình ngõ hẹp

Tiếng ta ta nói

Nước ta ta giữ

Đất ta ta sống

Đường ta ta đi

Đó là quyền tối thượng

Và là quyền thiêng liêng cao cả.

 

Tháng 4 – 2010

Mặc Giang

macgiang@y7mail.com

 

Bảo tồn Sông Núi

 

Sống xa quê mới thấy tình cố quận

Sống xa nhà mới đậm nét cố hương

Không thiếu gì mà chỉ thiếu tình thương

Không mất gì mà chỉ mất tình ruột thịt

 

Không ai chia cái con tim đau buốt

Không ai chia nỗi cay xé tâm hồn

Cùng xa quê mới thấm sự héo hon

Cùng ly hương mới thấu đời biệt xứ

 

Ông cha ta từng chỉ dạy một chữ

Một chữ thôi mà sâu sắc vô bờ

Đánh đổi gì chứ không đánh đổi tình quê

Và tình quê chẳng có gì bù đắp được

 

Đã có quê thì ta phải có nước

Đã có núi thì ta phải có sông

Nước kia muôn hướng đổ về sông

Nhưng, ta không bao giờ đem đổ nước

 

Lại nhớ xưa từng dạy

Nước mất là nhà mất

Nhà mất là ta mất

Nước không mất một tấc đất

Thì ta không mất một cái gì

Còn nước kia bị biến thái suy vi

Cả dân tộc coi chừng không đất sống

 

Đừng ôm mộng leo lên đồi ảo vọng

Đừng ôm mơ thêu dệt giấc chiêm bao

Đừng ôm trăng hỏi vớ vẩn ngàn sao

Chẳng khác gì bọt bèo trôi ra biển

 

Tất cả, chỉ nói lên một tiếng

Nước Việt còn là dân tộc còn

Nước Việt mất là dân tộc mất

Bởi, sống mà không chủ quyền chủ đất

Nếu không nô lệ, thì cũng ngoại thuộc ngoại lai

Một ngàn năm xưa, thống thiết quá dài

Một trăm năm trước, cũng không quá ngắn

 

Quá khứ, ngậm bồ hòn ngâm trái đắng

Hiện tại, Tàu phù Tàu thực bủa vây

Quốc thể, Quốc hồn xúc phạm xát xây

Ta quyết chống để bảo tồn sông núi.

 

Tháng 4 – 2010

 

Dư đồ Tổ Quốc

 

Đứng nơi đây, ta nhớ về Bản Giốc

Núi chót vót trên non, địa đầu phương Bắc

Thác vắt vảnh lưng đèo, đổ xuống vực sâu

Núi cả, cây cao, rừng thẳm kê đầu

Vẽ nét ngọc đầu tiên bức dư đồ tổ quốc

Ta nhìn dấu mốc

Ghi Ải Nam Quan

Khói lửa thiêng sử tích chưa tàn

Rung tình tự năm ngàn năm thuở trước

Đức Hùng Vương dựng cờ mở nước

Hiệu Văn Lang dòng giống Tiên Rồng

Xuôi xuống, tận đồng bằng sóng vỗ Biển Đông

Ngược lên, chạy dài trùng trùng Trường Sơn vách núi

Đây Chi Lăng, kia Bạch Đằng

Đó Đống Đa, nọ Chí Linh

Hồn cha ông non nước vặn mình

Bao thời đại vùi chôn xâm thực

Ôi Cổ Loa,

dấu tích đền đài, bóng mờ rêu phủ

Ôi Thăng Long,

di thành bảo quốc, rực sáng kinh đô

Đây rồi, Hà Nội bây giờ

Ngàn năm văn vật nên thơ diệu kỳ

Sông Gianh cuốn hút ta đi

Để xem nơi đó có gì hay không

Một thời Nam Bắc trôi sông

Gần ba thế kỷ bềnh bồng nước non

Thì ra «Nhất đái hoành sơn»

«Dung thân vạn đại» lối mòn chưa pha

Ghé Cố Đô nhìn qua lối cũ

Vết Kinh Kỳ bao phủ Hương Giang

Dừng chân một chút bên đàng

Trường Tiền đẩy nhịp vang vang sóng cồn

Ta ghé Qui Nhơn

Đồ Bàn xưa hồn Chiêm vợn khói

Hương nhạt nhòa nhắn gởi ngàn mây

Hòa trong chiếc lá có cây

Nhìn gốc vướng rễ nhìn dây vướng rừng

Bờ mi khép mắt rưng rưng

Trôi bờ dĩ vãng lạnh lùng Huyền Trân

Đi vào thành phố Sài Gòn

Ba trăm năm cũ vẫn còn khắc ghi

Đường qua Bến Nghé ta đi

Đường về Gia Định thầm thì trước sau

Anh ơi đừng vội đi mau

Ghé thăm Bà Chiểu sắc màu nào quên

Sài Gòn ta dễ gì quên

Nhưng xin giã biệt, vẫy chào thành đô

Miền Nam đang đợi đang chờ

Nhanh chân lên nhé xuôi về Miền Nam

Miền Nam ruộng lúa bạt ngàn

Miền Nam bất bạc đất vàng viễn đông

Vượt cầu Mỹ Thuận

Sông Hậu Sông Tiền

Hát Cửu Long giang

Hòa reo chín khúc

Miền Nam ngào ngạt

Đượm tình Miền Nam

Cà Mau mây nước mênh mông

Mới thành chữ “S” núi sông nước nhà

Cả dòng lịch sử can qua

Mới thành tổ quốc sơn hà Việt Nam

Cà Mau nhớ ải Nam Quan

Đứng đây vọng nhớ Văn Lang thuở nào

Tình quê tình nước nao nao

Hồn quê hồn nước lệ đào chưa khô

Nhìn trông một mảnh cơ đồ

Người người dân Việt thắm tô muôn đời.

 

Tháng 4 – 2010  

 

Nhà xưa đổ nát

 

Một mái nhà xưa nát cột kèo

Nền nghiêng vách ngửa nằm chèo queo

Ruôi mè đòn xóc đè lương đống

Đất đá gạch vôi đổ lộn phèo

 

Mọt mối lòn sâu đục bấy nhừ

Tốt sơn tốt gỗ cái nào ư

Đãi bôi vọng ngoại nên nông nỗi

Không thật lấy gì hỏi bất hư

 

Vàng son ngà ngọc ném ra ngoài

Thị thế thị thần mới thị oai

Đóng cửa cài then co bốn vách

Tay chân bộ hạ bám loi nhoi

 

Thể chẳng ra sao hỏi thống gì

Bùi nhùi một đống chẳng ra chi

Thau chì hỗn tạp gom chung lại

Chống đỡ loay hoay cái mốc xì.

 

Tháng 4 – 2010

Mặc Giang

macgiang@y7mail.com 

 

Con Tàu Dĩ Vãng

 

Con tàu đó, đâm bao thời, không thủng

Sóng bạo tàn cuồng nộ bị chao nghiêng

Một số người khép gió đành lìa thuyền

Số còn lại vẫn ra tay chèo chống

 

Con tàu đó, đâm bao thời, không chết

Bởi đồng cam đồng hội lẫn đồng thuyền

Chống ngoại ma, không suy suyễn đảo điên

Nhưng nội ma tung hoành khó vượt thoát

 

Con tàu đó, xưa vào ra bốn biển

Nay loay hoay sông cạn tới ao tù

Chặt tay chèo tay chống cho hả nư

Thuyền trống rỗng nằm chèo queo xơ mạn

 

Con tàu đó, đầy thành phần lương đống

Đầu đội trời, chân đạp đất, dẫm chông gai

Thiên hạ trông qua, nể mặt anh tài

Tam thế vào ra, ngại gì Ta Bà thống nỗi

 

Con tàu đó, bỗng dưng sao như vậy

Bởi phù danh, phù thế, nên phù suy

Mất tâm từ, mất tâm trí, mất tâm bi

Lạc chạy trốn nên trần lao chi khổ

 

Con tàu đó, chui suối lạch bé nhỏ

Chỉ xoay qua trở lại đã không xong

Còn nói chi ngược sóng với ngược dòng

Nhìn bốn biển năm châu mà thổi bộng

 

Con tàu đó, nằm ụ kia một đống

Xơ mạn tàu, vùi cát, núp bờ lau

Rồi một mai nhìn lại xác con tàu

Trôi lơ lửng về chiều sâu dĩ vãng.

 

Tháng 4 – 2010

TNT Mặc Giang

macgiang@y7mail.com

 

Bông Hồng Trên Nấm Mồ Hoang

 

Xin tặng anh

Một bông hồng trên nấm mồ hoang

Khi chiến chinh khói lửa đã tàn

Tấm thân anh vùi chôn đâu đó

Không chết lúc sa trường

Mà chết vì màu cờ sắc áo anh mang

 

Xin tặng anh

Một bông hồng trên nấm mồ hoang

Tận rừng sâu nước độc bẽ bàng

Tháng năm dài nhục nhằn lao lý

Tử sĩ không sa trường

Mà tử vì cừu thù ai oán không tên

 

Xin tặng anh

Một bông hồng trên nấm mồ hoang

Chôn ở đâu rủ mục xương tàn

Cho chúng tôi tìm ra vết tích

Chút hình hài di cốt

Trả anh về họ hàng thân thích tương lân

 

Xin tặng anh

Một bông hồng trên nấm mồ hoang

Anh linh thiêng hiển lộ cái tên

Quê ở đâu trên mọi miền đất nước

Chúng tôi tìm phương cách

Trả anh về chốn cũ, bất cứ ai quan hệ thân thương

 

Này anh ơi

Cha già có còn sống

Mẹ già biết còn không

Anh có gia đình chưa

Vợ anh ở đâu, con anh ở đâu

Hay anh vĩnh viễn độc thân

Ai là anh, là chị, là em

Quê Miền Trung, Miền Bắc, Miền Nam

Chúng tôi vẫn cố đi tìm

 

Này anh ơi

Anh nguyên quán ở đâu

Thôn quê hay thị thành

Vùng cao hay vùng thấp

Từ Nam Quan cửa ải

Đến cuối Mũi Cà Mau

Chúng tôi vẫn cố đi tìm

Cho đến khi nào không ai biết

Thì xin đành chôn anh đâu đó

Trả anh về cát bụi mờ sương gió

Và anh mãi mãi là người chiến sĩ vô danh

 

Này anh ơi

Đất trời bao la quá

Quê hương chẳng đong đầy

Chiến bào phai thuốc súng

Tan cuộc chẳng toàn thây

Chôn lấp vội xéo dày

Nhũn tàn theo mưa nắng

Ôi là sông là núi

Ôi là nước là non

Chút xương thịt vo tròn

Linh hồn bay vất vưởng

Ôi thân trai nợ nước

Ôi huynh đệ chi binh

Chết chẳng bóng chẳng hình

Không hương thờ khói lạnh

 

Chúng tôi tìm kiếm anh

Gắn một đóa hoa hồng

Dù trễ tràng quá muộn

Trên nấm mồ lở loang

thời gian buông xuống

Nhưng có còn hơn không

Đọc tên anh muốn khóc

Tê tái tận tâm hồn

Anh đi về sông núi

Tôi đứng giữa mênh mông

 

Chúng tôi tìm kiếm anh

Gắn một đóa hoa hồng

Kìa ụ đất nho nhỏ

Chính là nấm mồ hoang

Tên ghi vội nhạt nhòa

Biết anh là binh sĩ

Chết không vì chiến trận

Nhưng vẫn gọi tử sĩ

Chết không vì khói lửa

Nhưng cũng bởi quê hương

 

Xin tặng anh một bông hồng

Gặp anh từ nấm mồ hoang

Xin hốt xương tàn hài cốt

Trả anh về với người thân

 

Tặng anh một đóa hoa hồng

Khóc anh bên nấm mồ hoang

Cưu mang chút lòng tình tự

Mai sau ai nhớ ai quên !!!

 

- Viết, sau khi đọc Chương trình tìm kiếm và hốt hài cốt của Tổng Hội H.O.

văn phòng tại Hoa Kỳ.

- Viết, sau khi đọc Chương trình Văn nghệ Bông Hồng Trên Nấm Mồ Hoang

được tổ chức tại Úc Châu vào tháng 6 – 2010.

Đêm cuối tháng 4 – 2010

Mặc Giang

macgiang@y7mail.com

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 3585)
Từ tâm giúp đỡ cứu thương đời, Tĩnh lặng lòng an rạng mắt môi. Niệm Phật tham thiền nên gắng tấn, Sát Sanh hại vật hãy xa rời.
(Xem: 3853)
Vùng kia có một ông tăng Giỏi nghề họa sỹ nên thường vẽ thuê Tiền công tính đắt khỏi chê Khách hàng trả trước, khó bề thiếu ông
(Xem: 3419)
Bát quan trai giới xuất gia, Một ngày trọn đủ ngọc ngà sánh chi, Gieo duyên tu Pháp từ bi, Tám điều giới cấm tường tri rõ ràng.
(Xem: 4740)
Tu hành biếng nhác mãi thôi Cho nên vẫn bị luân hồi tử sanh, Rồi than Phật chẳng độ mình Trách luôn Phật Pháp chẳng linh, chẳng mầu!
(Xem: 6146)
Rời xa lậu nghiệp chớ làng nhàng, (*) Tham ái thêm nhiều khổ lụy mang. Việc đến luôn chăm tâm chẳng buộc, Chuyện qua mãi khuất dạ không ràng.
(Xem: 3662)
Trùng dương biển thắm gió ngàn khơi, Ánh giác rạng soi ngập đất trời. Trực nhận chơn tâm xa bể đắm, Hằng nghe diệu pháp cạn châu rơi.
(Xem: 6079)
Cảm Đức Từ Bi phước lớn Một lòng hướng Phật chuyên tu Xoá tan cuộc đời tăm tối Mở tung cánh cửa ngục tù.
(Xem: 4841)
Ngày xưa có một ông sư Ngồi thiền tinh tấn, rất ư chuyên cần Nhiều năm tu tập qua dần Một ngày trong lúc chú tâm ngồi thiền...
(Xem: 2968)
Hiểu rõ luôn vui cùng chốn ấy… Thôi thì hổng giận cả trần đây… Như làn gió mỏng, duyên đà trẩy… Cầu nguyện đường về thẳng hướng Tây…
(Xem: 3109)
Ôi ! Người Mẹ của tôi Bốn ngàn năm nổi trôi Sụt sôi lòng căm hờn Thù ngoài cùng giặc trong
(Xem: 4943)
Bóng cha xưa dưới bầu trời nắng sớm Như thiên thần đang dạo giữa cõi tiên Và quê hương rất đẹp cảnh thiên nhiên Có những cánh đồng thơm mùa lúa trổ
(Xem: 4991)
Ở trong tịnh xá Kỳ Hoàn Nơi thành Xá Vệ hương ngàn thênh thang Cỏ cây rực rỡ ánh vàng Phật ngồi thuyết pháp cho hàng chư Thiên.
(Xem: 5421)
Bát cơm chén nước mẹ trao Nuôi con khôn lớn công lao dưỡng từ Cuộc đời mẹ chẳng gì dư Bao năm khổ cực không từ gian nan .
(Xem: 3679)
Bao mùa lá rụng vẫn buồn thê, Giọt nắng lung linh gợi nhớ về. Bỏ hết xuân thời Mẹ nỡ kể, Theo cùng tuổi hạc Người còn lê.
(Xem: 3477)
Mấy thu con chưa gặp mẹ, Lòng nghe buồn mênh mông, Ở đây cuộc đời sôi động, Sầu dâng nghiêng ngã trong lòng
(Xem: 3862)
Nhớ về cha, một buổi chiều, Bôn ba thân hạc dắt dìu các con, Kỷ niệm xưa nhớ mỏi mòn, Hoa rơi nước chảy đưa con về nguồn
(Xem: 5177)
Tình yêu của Mẹ tuyệt vời Như hòn đảo giữa biển đời mênh mông Biển bao la, rộng muôn trùng.
(Xem: 4339)
Sống chỉ là tạm gởi Chết mới thật trở về Ta về nơi cửa Phật Bỏ lại đời nhiêu khê .
(Xem: 4907)
Nếu con có thể dâng lên Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương Đền bù mỗi giọt lệ vương Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 5111)
Khỉ kia nhiều vợ, lắm con Thuở xưa tụ họp ở luôn vùng này Thật là đông đúc vui vầy Khỉ cha cai trị cả bầy từ lâu
(Xem: 4420)
Mẹ Quan Âm muôn đời cứu khổ Biết ơn Ngài ta lắng lòng nghe Dù cho gió cuốn mây che Niệm Ngài nhớ mãi thuyền ghe đến bờ .
(Xem: 4729)
Thân tướng đẹp cuộc đời Thầy lại ngắn Nét tươi cười rộng đẹp cả con tim Thế gian này đâu phải dễ kiếm tìm Bậc Thiền Đức sống tu hành tịnh vắng .
(Xem: 5101)
Tâm ta đẹp do tu mà có Trải rộng lòng đừng khó làm chi Tự mình cất bước mà đi Thoát vòng mê chấp sầu bi chẳng còn .
(Xem: 4186)
Xưa rời cung điện ra đi Giờ đây thành đạo trở về thăm cha Hai mươi năm thoáng trôi qua Quê hương Đức Phật Thích Ca đón người
(Xem: 6927)
Tu tâm hiển hiện, ánh vàng sen, Chướng nghiệp lìa xa, lặng đảo điên. Mù khử, hận tiêu, tâm định tĩnh, Đục trừ, sân hết, ý an yên.
(Xem: 9538)
Nàng thu vừa gõ cửa Chân rón rén qua thềm Đêm qua hồn hoa cúc Cựa mình tạ từ sen.
(Xem: 4479)
Tiền thân Đức Phật một thời Từng là chú khỉ sống nơi khu rừng Thân hình to lớn hào hùng Xiết bao mạnh mẽ, vô cùng thông minh,
(Xem: 3274)
Bảy mươi năm, những thăng trầm dâu bể, Thầy vẫn đi, mang đuốc tuệ sảng soi, Giáo Pháp truyền trao, mệt mỏi chẳng nàn, Để gần gũi chúng con hàng Phật Tử.
(Xem: 4468)
Mùa An Cư Tăng Ni hội tụ Hướng tâm về giới hạnh trang nghiêm Chuyển đưa giáo pháp con thuyền Y vàng thanh tịnh kết duyên thiện lành .
(Xem: 6771)
Tình cha cao vời vợi, Như núi Thái non bồng. Như trời cao thăm thẳm, Giữa vũ trụ mênh mông.
(Xem: 5686)
Ta là ai mà xem thường quả báo Ngày qua ngày tạo nghiệp bất thiện thôi Rồi vướng trong vòng cuốn của luân hồi Khổ càng khổ ôi muôn ngàn đau khổ .
(Xem: 4981)
Tôi muốn sống ở tuổi đời còn lại Nương con thuyền Bát Nhã vượt bờ mê Bao bão to sóng gió cũng chẳng hề Lòng kham nhẫn không bao giờ lùi bước .
(Xem: 4234)
Thiền sư hướng dẫn học thiền Bao nhiêu đệ tử khắp miền về đây Một anh chàng trong nhóm này Đêm thường lén dậy chuồn ngay ra ngoài
(Xem: 4613)
Thời gian lẳng lặng thoi đưa Thoắt qua thoắt lại bốn mươi năm vừa Nhớ lại ngày ấy năm xưa Một chín bảy bảy đẩy đưa xứ người
(Xem: 8928)
Lâu rồi chẳng thấy Tịnh Viên đâu. Có phải tơ duyên chuyển niệm đầu ? Nhớ thuở sum vầy nơi cửa trước, Hoài khi vắng vẻ chốn vườn sau.
(Xem: 4459)
Xin các Ngài hãy cùng nhau cứu xét Mở rộng lòng ngàn con trẻ đáng thương Đem tình yêu thắp sáng một con đường Cho các cháu cả niềm vui đoàn tụ .
(Xem: 4283)
Một lời nói thiếu lòng từ ái Đêm về nằm ngủ chẳng thấy yên Khi lòng thất niệm đảo điên Biết bao đau khổ não phiền khởi lên .
(Xem: 4549)
Bố thường ít nói: “Yêu con!” Mặc dù tình cảm sẵn luôn tràn đầy Tuy nhiên đôi chữ nhỏ này Rất là khó nói để thay tiếng lòng.
(Xem: 3952)
Cha chúng tôi rất nhọc nhằn Tay luôn làm lụng, tâm hằng lo toan Tạo cho cuộc sống chu toàn Chúng tôi được hưởng bình an vô cùng.
(Xem: 4519)
Bà kia bồng đứa con thơ Dừng chân hóng mát bên bờ hồ sen Thấy tay con trẻ lấm lem Mẹ bèn múc nước hồ đem rửa liền
(Xem: 4840)
Tôi có một dòng máu Theo suối từ triền non Luân lưu dòng Lạc Việt Xuôi chảy hòa biển Đông Tôi có một mầu da Đượm vàng đất phù sa Giải giang sơn chữ S Ơn dựng nước Ông Cha
(Xem: 9261)
Cuộc đời ai cũng như ai Ai ăn thì nấy được đầy bụng no Đừng vay thì chẳng phải lo Tháng ngày thư thái đắng đo chẳng còn .
(Xem: 4881)
Ra đi lòng vẫn muốn về Thăm ngôi chùa cũ tràn trề nắng mưa Hàng cây bụi chuối đong đưa Mẹ già ngồi ngắm ruộng dưa chín mùa .
(Xem: 4022)
Đệ tử Phật vẫn một lòng thẳng tiến Luôn bảo tồn hình tượng Phật trang nghiêm Cuộc đời Ngài bi trí đủ uy nghiêm Xin nhớ rõ đừng mang tâm phỉ báng .
(Xem: 5343)
Sơ sanh bảy đóa sen nâng Phật từ Đâu Suất giáng trần độ sinh Mười phương trời đất chuyển mình Cùng hoà âm nhạc đón trình Như Lai
(Xem: 5441)
Trang sách quý nghĩa tình thêm cao quý Từ tấm lòng dâng hiến đạo huyền sâu Tuổi đã cao mà tâm trí vẫn tiếp thâu Nguồn Phật Pháp nhiệm mầu qua tu tập .
(Xem: 5503)
Dương trần đã xuống chịu nhiều đau, Mãi lộn theo vòng chẳng biết đâu? Hiểu rõ vong tồn như bụi khói, Nom tìm được mất chỉ tằm dâu.
(Xem: 4616)
Ngày xưa có một bầy nai Cùng nhau vui sống giữa nơi non ngàn Nai già khả kính, khôn ngoan Lại thêm khéo léo, giỏi giang, làm thầy
(Xem: 10125)
Bàn tay diệu pháp Phật trao Là dòng trí tuệ khổ đau chẳng còn Thong dong trời biển nước non Như tình mây nước trăng tròn sáng trong .
(Xem: 6493)
Quê hương mưa nắng dậm trường Gánh gồng mẹ Việt trên đường nuôi con Bây chừ con đã lớn khôn Bỏ quên bà Mẹ lưng còm vai cong .
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant