Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Vô trụ bất thủ - sứ mệnh độ sinh của chư đại Bồ Tát

20 Tháng Mười 201000:00(Xem: 14145)
Vô trụ bất thủ - sứ mệnh độ sinh của chư đại Bồ Tát


VÔ TRỤ BẤT THỦ, SỨ MỆNH ĐỘ SINH CỦA CHƯ ĐẠI BỒ TÁT


"Sư tử hống thời phương thảo lục
Tượng vương hồi xứ lạc hoa hồng"

Hành tung của chư vị Bồ Tát, mang nhục thân thị hiện cõi Ta bà, hóa độ chúng sanh, bằng cái nhìn bình thường của con người không thể nào biết được. Chư đại Bồ Tát vân du tự tại khắp mọi nơi, khi tâm lượng chúng sanh cảm thì Bồ Tát ứng, khi chúng sanh niệm tưởng danh hiệu thì Bồ Tát hiện tiền. Tâm đại bibản hoài tế độ bao trùm khắp thế giới ba ngàn, lòng đại bi vượt lên nhị biên đối đãi. Hàng chúng sanh, tập thể loài người thành kính ngưỡng vọng, những đóa hồng liên xinh tươi đang rực cháy trong lò lửa đỏ, nhưng vẫn hiến dâng cho đời ngào ngạt hương thơm. Hòa thượng Huyền Quang, Quảng Độ, tên Người khởi xướng phong trào đấu tranh bất bạo động, đòi tự do nhân quyền, tự do tôn giáo tại Việt Nam, đang bị nhà cầm quyền lưu đày, tống giam biệt xứ, cắt đứt sự liên lạc giữa người với người, giữa Thầy với trò, giữa tình ruột thịt máu mủ, tông môn. Cộng sản Việt Nam có thể trù dập xác thân Người tứ đại, ngũ uẩn tạo thành, nhưng không thể nào lay chuyển, xoi mòn ý chí kiên định như kim cươngtâm thức sáng ngời như sao Bắc Đẩu của nhị vị Hòa thượng. Ý chítâm thức đó là bài kinh được tụng lên từ khung trời lửa đỏ đang hực cháy, làm hướng đi đích thực cho dân tộc Việt hôm nay, cho đạo pháp ngàn sau noi gương Người hùng lực: xác thân nguyện làm đại Bồ Tát; tâm linh nguyện là bầu trời Như Lai để ngàn sao còn lấp lánh, soi rọi tận cùng nơi vô thức của kiếp người cộng sản Việt Nam.

Chư vị Hòa thượng đã thực sự xả thânđại cuộc, lấy sự sống của chúng sanh làm sự sống của riêng mình, lấy sự ưu tư, khắc khổ của kiếp nhân sinh lang bạc làm lẽ sống vị tha. Trái tim của quý Ngài được hấp thụ bằng dòng máu anh linh Lạc Việt, hơi thở của quý Ngài là sinh khí của toàn dân, do đó sự sống của quý Ngài hôm nay là sự sống đích thực của con người, cho đạo pháp. Dù vào tù ra tội, tâm quý Ngài phẳng lặng như mặt nước hồ thu, sâu thẳm in soi vạn tượng sum la, từ đó, dõng dạc gióng lên tiếng nói đầy hùng lực:

"Phật Giáo Việt Nam là một thực thể dân tộc. Từ bình minh của lịch sử Việt đã có đóng góp lớn trong việc dựng nước, khai dòng văn hiến, có kế thừa sau trước, từ lịch đại Tổ sư đến các Bồ Tát tử đạo, mà GHPGVNTN là sự truyền thừa chính thốngđại diện duy nhất của toàn thể quần chúng Phật tử Việt Nam. Trên bình diện quốc tế, GHPGVNTN là thành viên sáng lập phong trào Phật Giáo Quốc Tế tại Colombo, thủ đô Tích Lan năm 1950, mang tên "Liên Hữu Phật Giáo Thế Giới". Không một tổ chức Phật Giáo nào khác, do tư nhân hay thế quyền thiết lập cho những mục tiêu sai khác với hiến chương của GHPGVNTN, có thể thay thế hoặc điều khiển GHPGVNTN trong việc hướng dẫn Phật sự cho Phật tử Việt Nam, trong và ngoài nước và đại diện cho Phật Giáo Việt Nam trên trường quốc tế" (Tuyên cáo 93, HT Huyền Quang).

Phật Giáo Việt Nam, dân tộc Việt Nam, mà không là Phật Giáo của ai khác, hay một dân tộc ngoại lai nào khác, tự căn để, Hòa thượng đã xác định nền tảng và giá trị thực hữu của Đạo Phật. Máu xương của chư vị Bồ Tát đã chồng chất trên trang sử của dân tộc Việt để giữ nước và dựng nước theo truyền thống Lạc Hồng, trên bước đường truyền đăng tục diệm, Tổ Tổ thanh quy, nối dõi dòng Tông môn hưng chấn, GHPGVNTN là ngọn đèn được thắp lên theo mạch nguồn Đạo giáo từ thuở sơ khai, hòa mình cùng dân tộc vào đại thể nhân sinh; như một luồng sóng trong muôn ngàn luồng sóng; như một tảng mây trong vô lượng khối mây và như âm ba của hải triều vang rền từ đó: "Pháp lý của Giáo Hội là 2000 năm truyền đạo trên dải đất Việt Nam này. Địa vị của Giáo Hội là 80% dân chúng già, trẻ, lớn, bé. Cơ sở của Giáo Hội là nông thôn, thành thị, cao nguyên và hải đảo. Còn gì khác hơn từ cội nguồn, Tổ phụ, từ tiếng nói đầu đời: "Hai mươi thế kỷ qua, nhân dân Việt Nam là một tổ hợp của quần chúngtín ngưỡng. Các lực lượng tôn giáo, trong đó có Phật Giáo, hiện tập trung đông đảo nhất các tầng lớp nhân dân, với khả năng vô song để thực hiện việc hóa giải thù hận và tái thiết đất nước sau 50 năm chiến tranh thừa sai cho một cuộc tranh chấp lưỡng cực quốc tế. Do đó, đàn áp tôn giáo nói chung và Phật Giáo nói riêng là tiếp diễn cuộc chiến tranh lạnh lỗi thời, đồng lúc phá hoại tiềm lực dựng xây Tổ quốc. Phải chấm dứt ngay chính sách đàn áp GHPGVNTN" (Tuyên cáo 93, HT Huyền Quang)

Ánh sáng đã bừng lên từ phương đông, nền văn minh nhân loại đã lan tràn qua bao thế hệ. Từ đó là lẽ sống hạnh phúc là tiếng nói của con tim và giá trị tinh thần, tâm linh là khí trời thanh khiết. Ai không hít thở khí trời? Ai không mong cầu hạnh phúc? Và ai muốn rong chơi trong nô lệ, xiềng xích, đọa đày?

Hiện thân của Bồ Tát làm kinh động ác ma, ánh sáng của đạo mầu phá tan bóng đêm u mê, triền phược. Hình ảnh từ hòa, nghi dung đĩnh đạc, từ nơi ngôi nhà tranh lợp vụng, mái dột tường thưa; đêm đêm nằm ngắm sao trời, ban ngày phơi lưng sưởi nắng, giữa chốn đồng hoang mông quạnh, không một bóng người lui tới thăm nom, đã tỏa rạng đức độ bao dung, đã dựng thành vách tường đồng chí nguyện, đấu tranh vì lý tưởng tự do dân tộc, tôn giáo, đạo đức lễ nghi, mà bao thập niên qua đã bị gót giày của đế quốc đỏ giẫm nát. Chỉ có quanh mình sương hôm là bạn, gió sớm là người thân, chí nguyện kẻ xuất trần, thong dong đĩnh đạc, Hòa thượng đã vì hạnh phúc, mang hạnh phúc đến cho mọi người; vì tự do, mang tự do đến cho kẻ khác, để riêng mình sống nơi chật hẹp, vì lý tưởng giác ngộ, giải thoát, mà tự khép mình để dân tộc, quê hương đượm nhuần công lý, trổ trái thanh bình, cho đến loài rong rêu, sỏi đá cũng hưởng được hương ngọt cam lồ, thanh lương từ bình tịnh thủy:

"Tâm sự tôi còn nhiều, không phải là chuyện của năm, bảy, mươi năm mà là chuyện của đôi ba trăm năm. Chúng tôi chưa được phép và cũng không đủ thời giờ nói ra hôm nay về đất nước và đạo lý dân tộc. Càng già, tôi càng thao thức với quê hương. Quê hương qua mấy ngàn năm đau khổ, rủi robất hạnh. Đạo giáo cũng vì thế mà điêu linh theo. Càng sống, càng chứng kiến nỗi điêu linh của đất nước; sự đói khổ của dân tình, và càng suy thoái đạo đức. Càng sống, càng phải chấp nhận đau buồn, tủi nhục." (Lời phát biểu của HT Huyền Quang tại chùa Linh Mụ, Huế, 3-5-1992)

Khổ đau là chất liệu của cuộc đời, do đó, nơi nào còn khổ đau thì còn sự hiện hữu chư vị đại sĩ, thượng nhơn bằng tâm niệm Bồ Tát Đại từ, Đại bi, Đại trí, Đại đức, gióng lên tiếng chuông thức tỉnh kẻ lầm đường lạc lối, sớm quay về nẻo thiện tự tâm, mà tâm sự ngàn đời, Bồ Tát không bao giờ chấm dứt sứ mạng: chúng sinh chưa độ tận thì không thể chứng quả vị Bồ đề, địa ngục chưa không người thì sẽ chẳng bao giờ thành Phật. Vậy thì chuyện của một đời người hay đôi ba mươi năm có nghĩa gì với chuỗi thời gian vô tận, mà hạnh nguyện của Bồ Tát thì hư không có thể cùng tận, chứ thệ nguyện độ sinh không bao giờ cùng tận. Quê hương của Bồ Tát là nơi tận cùng của hố thẳm khổ đau, do đó, ngàn đời được phủ kín bởi tình thương, bi mẫn, tha thiết, kính yêu. Hòa thượng, Ngài đã thực sự lên đường bằng đôi tay thong dong, bằng cõi lòng bao dung, độ lượng, xoa dịu vết thương đau của dân tộc, của quê hương rách nát, ngút ngàn trầm thống; chồng chất sông máu, núi xương của ai đó?

Từng hàng nước mắt nhỏ xuống, từng chiếc khăn tang phủ mái tóc xanh, từng đàn trẻ mồ côi, đôi tay gầy guộc, đôi mắt đờ đẫn như thiếu hương đời, mạch sống. Từng lũ âm hồn sờ soạng qua đêm như lần mò tìm gặp nhau để trả những món nợ ân tình còn dang dở. Lời kinh siêu độ, âm ba còn đồng vọng như khuyến tấn ai tỉnh giấc nam kha, mộng kê vàng để biết cuộc đời thoáng qua là mộng. Trường đời đại mộng, kiếp người tiểu mộng, mộng vỡ, mộng tan, để lòng thanh thản, mà sám hối chút nghiệp dư, báo thừa, không còn là đảng, là nhà nước xã hội chủ nghĩa, là tôi tớ nhân dân, là cách mạng 30 tháng 4-75 trước. Để nhìn lại những chứng tích điêu tàn, những nấm mồ chôn tập thể, chôn vội vàng, chôn bừa bãi, rõ thật, lòng ai sao nỡ, xương thịt chất chồng, đến những loài vô tri còn sầu ảm đạm, như đồi núi không mây, như biển ngàn không sóng, như cánh đồng không cỏ, như khói hương đã tắt lịm tự bao giờ, những linh hồn chưa siêu thoát, còn ngất ngưởng. Nơi đây Bồ Tát lập đàn sám hối, siêu sanh: "Nay đến lượt Đảng và Nhà nước phải công khai sám hối với nhân dân thành phố Huế về những hầm chôn tập thể mà quân đội và lực lượng cách mạng địa phương là tác giả. Sám hối trước những gia đình nông dân bị bức tử trong thời cải cách ruộng đất và phục hồi nhân phẩm cho gia đình, con cháu họ. Hãy tổ chức một Ngày Sám Hối Toàn Quốc để tạ lỗi và hướng vọng tới những vong linh vô tội bị chết oan, bị bức tử. Vừa sám hối với người chết, vừa nguyện hứa lo cho người sống được sống người." (Tuyên cáo 93, HT Huyền Quang).

Người cộng sản có thật tâm sám hối, lòng chí thành nguyện trừ lỗi trước, ăn năn dè dặt tội sau, để năm vóc cùng gieo xuống đất, dập đầu, quy mạng đấng Thế Tôn, hay: "Xóa bỏ mặc cảm, xóa bỏ thù hằn, nhìn về tương lai" và "Mọi người Việt Nam, bất kể giai cấp và tầng lớp, dân tộc và tôn giáo, bất kể quá khứ trước kia ra sao, dù từng giữ chức vụ gì trong chế độ cũ, hãy đứng vào khối đại đoàn kết toàn dân" mà Thủ tướng Võ Văn Kiệt và ông Tổng Bí thư Đỗ Mười tuyên bố nhân dịp Tết Nguyên Đán năm nay, thì trái lại, nhà nước CHXHCNVN ngày lại càng đi sâu vào con đường chia rẽ Tăng Ni, Phật tử các cấp thuộc GHPGVNTN" (Tuyên cáo 93, HT Huyền Quang).

Lời trước ý sau bất nhất của người cộng sản Việt Nam, đã thuộc nằm lòng luận điệu đó từ thuở còn trong bụng mẹ. Họ nói bằng tay, khoa bằng chân để rồi đỉnh cao trí tuệ của họ bị lộn ngược. Đầu trồng chuối, cẳng giơ lên trời, vì đầu họ nặng điêu ngoa, gian xảo, thù địch, bắn giết, chôn sống và máu tanh nên đôi chân họ nhẹ hễu, bức xúc thành kiếp đọa đày của kẻ vô thân, vong xu tổ quốc. Mộ cha không tảo, mộ mẹ không hương, chỉ biết súng đạn, gươm đao, giáo mác. Giết! người như ngóe, thù địch phân chia là chất liệu sinh tồn của người cộng sản đỏ.

"Khi tôi nhìn sư phụ tôi, hai tay bị trói chặt bằng dây kẽm quặt về phía sau, có đeo hai tấm biển viết mấy chữ "Việt gian bán nước", một tấm trước ngục, một tấm sau lưng, đứng giữa sân đình làng Bặt, hai bên một đoàn người tay cầm gậy gộc mác, câu liêm, bồ cào đứng canh gác. Một nhóm người mệnh danh là quan tòa của tòa án nhân dân đứng trên thềm đình để xử án. Họ bắt sư phụ tôi quỳ trước sân đình và cúi đầu để nghe tòa luận tội. Nhưng sư phụ tôi đã không chịu làm thế. Một người từ trên thềm đình bước xuống đứng trước mặt sư phụ tôi, nói: "Mầy là thằng Việt gian bán nước mà còn ngoan cố à?" Nói xong, họ đấm vào quai hàm Thầy tôi mấy cái, một dòng máu từ miệng sư phụ tôi ứa ra, chảy theo cằm nhỏ xuống thấm đỏ tấm biển "Việt gian bán nước" ở trước ngực. Lập tức họ tuyên án tử hình rồi đưa sư phụ tôi ra bãi cỏ trước đình, máu từ miệng sư phụ tôi tiếp tục chảy ra, thấm vạt áo dài, nhỏ xuống sân đình. Khi đến bãi cỏ, họ vật sư phụ tôi nằm nghiêng xuống rồi một người bắn vào mang tai sư phụ tôi ba phát súng lục, lại một dòng máu đỏ tươi phun lên thẳng tắpsư phụ tôi chết liền tại chỗ."

"Dòng máu ấy với hình ảnh sư phụ tôi hai tay bị trói nằm chết trên bãi cỏ máu me đầy mặt, hai tấm biển "Việt gian bán nước" thấm máu, hai bàn chân thấm máu, máu vương trên bãi cỏ, chỗ nào cũng thấy máu" (Nhận Định Về Những Sai Lầm Tai Hại Của Đảng Cộng Sản Việt Nam Đối Với Dân Tộc và Phật Giáo, H.T. Quảng Độ, 1995, trang 19-20).

Máu! Máu mầu đỏ để nuôi trái tim, để làm sống con người từ thuở khai thiên lập địa. Máu có từ trong mỗi con người, có trong từng tế bào, thớ thịt, giờ đây, Người hết máu, Người chết cong queo, chết trước đình làng, chết trên thảm cỏ, chết vương máu đỏ như tình tự giống nòi bị dập vùi tan nát.

Người cộng sản có lương tri? Có trái tim? Có khối óc? Hay chỉ có bạo hành hung hãn, giết người, hại vật tạo cảnh lầm than? Như hoa sen trong bùn, bùn có tanh hôi ô nhiễm, nhưng hương sen vẫn ngạt ngào bay khắp muôn nơi, chư Bồ Tát, bậc Thiền tăng dẫu cho ở chốn địa ngục lao lung, nhưng lòng người thanh thản hỷ lạc như cõi Tam thiên. Hơn 10 năm lưu đày biệt xứ, nhị vị Hòa thượng vẫn an nhiên như nhiên, sáng, trưa, dưa muối, chiều khoai sắn lót lòng, như hạc nội, mây ngàn, chẳng phiền, không ưu. Thế sự có phù hư, cuộc đờisuy thịnh, nhưng tâm bất động của Chư vị Đại Bồ Tát bất tăng, bất giảm. Hình ảnh Hòa thượng Quảng Độ ngồi vo gạo bên vại nước là hình ảnh thiền gia, nghĩa đức; xăn tay áo, quét lá rừng như Hương Nghiêm ngộ đạo. Ai bon chen danh lợi, lên voi xuống ngựa, Hòa thượng vẫn âm thầm qua bao ngày tháng, trồng hoa tỉa lá, tưới nước bón phân cho tùng cúc theo tháng ngày đơm bông nẩy lộc. Hòa mình cùng thiên nhiên, tạo vật để thấy lòng rỗng như hư không, trong như pha lê, sạch như bông tuyết.

Bếp lửa hồng Thiền sư ngồi gõ mộng, bình tâm không động giọt sương trong, cho lý tưởng ngàn đời, noi theo vết chân Người, Hòa thượng đã lên đường, mang hành trình ý thức tự do đi vào lòng dân tộc, thiên thu vĩnh tận, từ đó khởi lên hương vị hòa quang đồng trần:

"Những lúc trầm tư nếm vị thiền
Lâng lâng không bợn chút ưu duyên.
Ngục thất dầu sôi thành cam lộ
Lao tù lửa bỏng hóa hồng liên.
Gông cùm giam hãm ngoài tam giới
Xiềng xích buộc ràng với cửu thiên
Sống chết vui buồn tâm tự tại
Cành dương rửa sạch nghiệp oan khiên."
(Nhận Định Về Những Sai Lầm..., Mùi Thiền, tr. 155, H.T. Quảng Độ, 1995)

Nối tiếp dòng sinh mệnh dân tộc và đạo pháp, vượt trùng dương ra hải ngoại, thống nhất Tăng tín đồ, thừa truyền lịch sử ngàn năm của Chư vị Tổ đức, người con Phật nơi đây đã hùng dũng đi lên như sư tử hống, gieo mầm nẩy lộc, đạo pháp được tăng long nơi viễn xứ. Chư Tôn Đức, oai nghi đĩnh đạc như tượng vương trở về lối xưa, trăm hồng nghìn tía nghinh xuân. Hạt giống Đạo pháp từ đây, nơi quê người, được vun quén, ăn sâu gốc rễ, thêm cành lá xum xuê, làm cây đại thọ, cho chim muông ngàn phương về đậu, hát khúc thái hòa. Trên tinh thần sứ giả của Như Lai, hành việc đạo như làm nghiệp nhà, lợi ích chúng sanh như bổn phận, tất cả đều chung lo gánh vác như hạnh Phổ Hiền, Đại Thế Chí, Quan Âmdũng mãnh linh hoạt như Địa Tạng Bồ Tát, chống tích trượng, ngọc minh châu phá tan địa ngục, đưa người qua bể khổ trầm luân, về nơi cõi tịnh.

Để chia sẻ trên tinh thần lục hòacông hạnh lục độ Bồ Tát, cùng tất cả Chư Tôn Đức, Tăng tín đồ Phật tử nơi quê hương xa cách, lòng nối lòng, tay trong tay, nhất tâm chí thiết: "Đảnh lễ trong từ bi quán bằng chí nguyện "Ngũ trược ác thế thệ tiên nhập". Xin nhị vị và Chư Tôn Đức chứng giám cho lòng thành của người Phật tử Việt Nam trên khắp năm châu bốn bể ngày đêm hướng về nơi quê Cha đất Tổ. Nơi máu xương Phật pháp đã thấm nhuần hai mươi thế kỷ, làm nên quốc thổ, thái hòa và nhân dân từ ái. Thế nhưng, cơn bão loạn tưởng đã thổi qua quê hương nước Việt. Tranh chấp hận thù đọa đầy dân tộc ngót nửa thế kỷ. Có gió to mới biết là cây vững. Bằng chính pháp thân trong cơn lâm lụy, nhị vị Hòa thượng tự tạihiên ngang tiếp nối nói lên bài thuyết pháp uy hùng mà Lịch đại Tổ sư từ thủa Luy Lâu, từ thời đại Lý Trần đến những ngày đương đại sáng ngời lửa từ bi Quảng Đức không ngừng dóng dả. Không có bài thuyết pháp siêu âm nào mà hùng hồn hơn, mà những bức tường dày tù ngục, những ngăn cấm dữ dằn và độc ác của thế nhân có thể bịt tiếng, đàn hặc."

Không trụ, không bảo thủ, không có chỗ sở đắc, như Hạc xả không trì; ao hoang có nhiều nhưng lòng hạc không lưu luyến, như đàn chim bay ngang hư không chẳng lưu vết tích, nhị vị Hòa thượng đã tác đại chứng minh công cuộc xây dựng nền hòa bình chân chính cho quê hương, xứ sở, dân tộc, đạo pháp, giống nòi và tất cả con dân đều chắp tay nguyện cầu cho hoa tình thương hiện thành đại thể.

Kính bút,

THÍCH NGUYÊN SIÊU


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 13157)
Ta làm và nói sai, nhưng ta lại được nhiều người khen ngợi mỗi ngày, như vậy mỗi ngày đi qua đời ta là mỗi ngày đưa đời sống của ta đi dần vào bóng đêm và từ bóng đêm này dẫn ta đi tới bóng đêm khác.
(Xem: 14038)
Có một phạm nhân trong thời gian cải tạo khi đang tu sửa lại đường đi, anh ta nhặt được 2 triệu đồng, anh ta không mảy may suy nghĩ liền mang số tiền này đến chỗ cảnh sát.
(Xem: 13680)
Con bé không chú ý đến câu hỏi của tôi, đang bận bịu thổi kẹo thành quả bong bóng nhỏ. Có lúc nó thổi không khéo, quả bóng vỡ gây một tiếng bụp nhẹ, để lại chất kẹo nằm vắt ngang đôi môi mọng đỏ.
(Xem: 13800)
Mùa đông năm ấy tuyết không rơi nhiều, nhưng cái lạnh vẫn theo sương khói ùa về làm xác xơ thêm cho khu rừng mới trải qua một mùa dông bão kéo dài trước đó.
(Xem: 14715)
Thuở xưa, có anh chàng đọc kinh nghe nói về Phật, thích lắm, quyết định đi tìm gặp Ngài bằng được. Anh chàng khăn gói quả mướp ra đi. Sau khi trải qua không biết cơ man nào là núi sông, thành phố, hầm hố gian nguy hiểm trở...
(Xem: 12701)
Khi nắng vội vã đổ về trên từng con đường, nhà cửa, phố phường, cây cối, sông ngòi và nắng cũng chan hoà, hong đầy tâm của người con Phật, bằng chất liệu tươi trẻ ấm áp.
(Xem: 13745)
Bà Chín hồi nào đến giờ vẫn vậy, vẫn quạnh quẽ sống mình ên trong cái chòi lá bên một ao sen trắng. Cả làng chỉ biết bà là người xứ khác trôi giạt đến, cách nay đã ba mươi năm.
(Xem: 14738)
Sau khi nói chuyện với cô bé tôi ra về. Wendy nói cô bé rất vui, và đúng là tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
(Xem: 14979)
Từ ngàn xưa, Ấn Ðộ đã là thánh địa đối với người con Phật. Chính từ vùng đất lịch sử này mà những danh tăng Pháp Hiển, Huyền Trang, Nghĩa Tịnh... đã trở thành bất tử...
(Xem: 15054)
Chú Tư nhai với trâu, nhai một hồi thấy đúng là mình đang nhai cỏ; chú vừa nhai cỏ vừa ngước mắt nhìn trời xa xăm...
(Xem: 17929)
Có đôi lúc giữa đêm tôi tự hỏi mình có già cỗi quá không? Và mình đã thu lượm được những gì trên con đường mình đã chọn?
(Xem: 16041)
Khi ra đời, một cây bút chì luôn thắc mắc không biết cuộc sống bên ngoài xưởng làm bút chì sẽ ra sao bởi thỉnh thoảng nó nghe những người thợ làm bút chì nói chuyện với nhau.
(Xem: 15857)
Thủy tiên nhỏ bé, xinh xắn với hương thơm cao sang, cánh hoa trắng muốt, mọc từng chùm trên củ như loại hành tây. Những chiếc lá mịn màng đang vươn mình ra ánh sáng.
(Xem: 17486)
Cứ ngỡ hoa được thả từ đâu đó trên không trung xuống rồi đậu lên hàng rào. Hoa không thành chùm lớn, cách nhau vừa tầm xa, như họa sĩ thiên nhiên...
(Xem: 16595)
Mỗi năm, vào ngày trăng tròn tháng tư, chúng ta cung kính, hân hoan đón nhận Đấng Giác Ngộ ra đời. Đó là Đức Phật lịch sử, Đức Phật đã mang hình người để đến với chúng ta.
(Xem: 15912)
Trong các chùa thuộc Bắc tông, thường treo bức tranh một hành giả dữ tướng, cao to, quắc thước, râu hùm, hàm én, mắt lóe kỳ quang, mình vận cà sa, vai quảy một chiếc dép...
(Xem: 13465)
Cơn nắng giao mùa đã bắt đầu rực sáng; những tàng lá non xanh đã trở nên đậm sắc hơn; những cây phượng hồng vẫn còn nở rực; đằng xa trong vườn nhà ai...
(Xem: 14248)
Một chàng trai bị lạc giữa sa mạc rộng lớn. Anh mệt lả và khát khô cổ, sẵn sàng đánh đổi bất cứ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát.
(Xem: 12514)
Thuyết pháp độ sinh suốt 49 năm, bỗng một ngày nhìn lại, thấy mình chưa nói một lời. Bất thuyết thị Phật thuyết! Chung thân ngôn, vị thường ngôn!
(Xem: 13016)
Nhiều năm thăng trầm trong cuộc đời, phần lớn chúng ta đều ý thức rằng những hấp dẫn lực bên ngoài sớm muộn gì cũng sẽ vỡ tan, chỉ có một cõi lòng bình anhạnh phúc...
(Xem: 16674)
Một người thanh niên đang ngồi trên một tảng đá gần nhà vào một ngày nọ. Một nhóm những người thông tuệ từ ngôi làng của anh ta đi ngang qua...
(Xem: 28863)
Một con cá nhỏ bơi lội tung tăng, thả nổi và ngoi lên mặt nước ngắm bầu trời xanh. Một lượn sóng ùa tới, nó đùa giỡn ngụp lặn với sóng...
(Xem: 19421)
Có một vị nam cư sĩ mỗi ngày thường hái hoa tươi trong vườn nhà mình đem đến chùa chí thành dâng cúng Phật. Một hôm, khi đem hoa đến điện Phật...
(Xem: 15015)
Con tin có Phật trên đời Phật luôn hiện hữu không rời chúng sanh Nhìn vào sự việc chung quanh Thật là kỳ diệu phải nhanh tu hành
(Xem: 11406)
Có một sự nhất quán, xuyên suốt trong lời dạy hướng dẫn kỹ năng thiền định của đức Phật, dù là Tứ niệm xứ (Satipatthàna) và Thân hành niệm (Kàyagatàsati)...
(Xem: 13682)
Mỗi buổi sáng ngày Tết nguyên đán, có một vị khách viễn xứ về thăm quê nhà. Vị khách đã đến chùa Kim Liên (Nghi Tàm, Hà Nội) lễ Phật, vãn cảnh chùa.
(Xem: 13820)
Có một người trung niên sau khi xuất gia trở thành một vị cao tăng, trụ trì một tu viện cách rất xa gia đình. Rất nhiều người ngưỡng mộ danh đức của ngài...
(Xem: 12920)
Thuở xa xưa có một chàng trai con của một vị Bà la môn (giai cấp "tu sĩ" cao nhất ở Ấn Độ) sống dưới triều đại vua Pasenadi, thuộc vương quốc Kosala.
(Xem: 19875)
Hạnh phúc chân chính liên quan đến tình cảm và trí huệ nhiều hơn. Hạnh phúc lệ thuộc vào lạc thú vật chất không vững bền, nay có mai không.
(Xem: 14923)
Ba chú tiểu dáo dác nhìn bốn bề xao động trong cặp mắt nai ngơ ngác. Dọc theo lề đường, ánh đèn xanh đỏ lập lòe về đêm...
(Xem: 13323)
Bóng con bé chạy dài theo bóng nắng. Thoắt cái nó đã mất hút sau đám ô môi rậm rạp. Vị thầy chỉ đi theo một đoạn. Nhìn những dấu chân nhỏ nhắn...
(Xem: 13907)
Rõ ràng, ở đời không có cái gì là toàn thiện, hoàn mỹ tuyệt đối cả. Được cái này thì mất cái kia là đặc tính chung nhất của vạn sự vạn vật.
(Xem: 11988)
Một người phạm hạnh thì giống như một viên bảo ngọc, như một tấm pha lê sáng trong, dù có đem bùn đen bôi lên cũng không thể nào làm dơ uế được.
(Xem: 14465)
Khi gặp mình mua 1000 đồng, trong bụng bà ấy được vui một chút, đó cũng là cách mình làm phước. Mình đem vui lại cho người khác, mình cũng sẽ được vui lây...
(Xem: 26931)
Ngày nay, tình yêu đã được hằng kho, hằng kho sách vở, báo chí, phim ảnh ca tụng như là một thứ “linh thiêng, thần thánh”, một nguồn hạnh phúc, hoan lạc đẹp nhất của kiếp người.
(Xem: 14150)
Nắng mùa hè ấm áp, giúp cho vườn hoa ở Canada cảnh sắc rực rỡ. Một hồ sen điểm vài cánh hoa hiếm quí tươi nhuần thanh khiết, làm ấm lòng người thưởng ngoạn.
(Xem: 18709)
Tùy duyên trong cuộc sống là sống mà không câu nệchấp trước bất cứ một sự việc nào dù đó là thuận hay nghịch trong cuộc sống.
(Xem: 13807)
Trong thời gian yên tu, một hôm bỗng dưng chúng tôi cảm thông được nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi Đức Phật và nụ cười tạm biệt của các thiền sư...
(Xem: 15719)
Bạn sẽ làm gì khi cuộc sống trao cho bạn những phiền toái không thể ngờ? Khi những dự tính không theo ý muốn? Bạn có chấp nhận nó...
(Xem: 16420)
Có phải là chúng ta cảm thấy sung sướng hạnh phúc khi ngày nay dù trên đất Mỹ, con cái chúng ta sống gần gũi trong một tiểu bang...
(Xem: 13716)
Ngày nay những gì chúng ta cần là sự chuyển hóa một cách căn bản trong nhận thức của chúng ta về con người là gì. Chúng ta phải từ bỏ ách nặng...
(Xem: 13544)
Trời đã về khuya. Trăng lên cao sáng vằng vặc trên bầu trời đen thẳm. Triều lẳng lặng bước vào bên trong phòng vẽ chưa đóng cửa...
(Xem: 18335)
Hắn cúp máy rồi, tôi cứ nằm yên đó ngó lên bức tranh mực Tàu trên vách. Ở đó có con thuyền hờ hững trên sông, chẳng biết sắp vào bờ...
(Xem: 12889)
Tịnh thất nằm bên triền núi, quanh năm vắng lặng, ít người lui tới. Cái quang cảnh vắng vẻ heo hút tạo cảm giác rờn rợn khi tôi đặt chân đến.
(Xem: 12551)
Năm đầu tiên đặt chân đến Mỹ, Lễ Tạ Ơn hoàn toàn không có một chút ý nghĩa gì với tôi cả, tôi chỉ vui vì ngày hôm đó được nghỉ làm...
(Xem: 12181)
Đã có người hỏi tôi câu hỏi này mà tôi không trả lời được: "Nói dân tộc Việt Nam có bốn nghìn năm văn hiến. Nhưng có thấy cái gì đâu!"
(Xem: 13400)
Sài gòn không có mùa thu để nhuộm thêm sắc vàng cho những chiếc lá còn lay lắt trên cành. SàiGòn cũng đâu có bầu trời thu trong và mát...
(Xem: 14270)
Sài gòn không có mùa thu để nhuộm thêm sắc vàng cho những chiếc lá còn lay lắt trên cành. SàiGòn cũng đâu có bầu trời thu trong và mát...
(Xem: 15576)
Mấy hôm nay, trời bắt đầu sang thu, thời tiết đã dần dần dịu lại, không khí mỗi lúc trở nên mát mẻ. Chỉ còn độ mươi ngày nữa thôi là đến ngày Lễ Vu Lan rồi.
(Xem: 17752)
Thử hình dung vào một ngày giữa năm Canh Dần 1920, Người đau nặng và trời nổi gió. Bên ngoài sấm rền, còn bên gối thì Người lấy ngón tay gõ nhịp...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant