Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Quê Hương Ngày Về

05 Tháng Hai 201300:00(Xem: 13225)
Quê Hương Ngày Về

QUÊ HƯƠNG NGÀY VỀ

 

maivang06 Năm sau, Ba đã ngoài 80 tuổi và vẫn muốn về Quê thăm nơi chôn nhau cắt rốn. Vì tuổi già sức yếu, nên có lẽ tôi sẽ tháp tùng cùng người. Cách đây 7 năm, tôi đã có dịp trở về Quê Hương Việt Nam thân yêu để làm tròn bổn phận của một người con, người cháu trong gia đình, và đồng thời cũng muốn đóng góp một chút nhỏ nhoi trong khả năng hạn hẹp của mình cho quê hương. Mỗi lần về Quê là mỗi lần lo toan, vui thì ít buồn thì nhiều trước những nhiễu nhương, cay đắng tình đời, và thay đổi ồ ạt của xã hội. Bù lại, những tình cảm nồng nàn, thương yêu của gia đình, bạn bè và thân hữu đã làm ấm lại lòng lữ khách tha hương. Như bao nhiêu người Việt Nam khác, tôi vẫn luôn ấp ủ ngày về thăm lại Quê hương và cống hiến sức mình mong cho đất nước hình chữ S ngày càng phồn thịnh.

 

Có lần tôi đã nghe Huy Uyên--một người ly hương--tâm sự,

 

Ta bơ vơ giữa đất Sài-gòn

xa lạ quá góc trời buổi trước

bao nhiêu năm (tha hương) xuôi ngược

về đâu thôi lệ ngậm ngùi tuôn.

 

Thôi cả đời ta mãi đi tìm

mà có bao giờ hề bắt gặp

sáng chiều nắng lên rồi tắt

mắt dõi theo người, máu chảy trong tim... (Sài-Gòn, Ngày Về)

 

Rồi mới đây nhất có người bạn, DT, cũng mới về thăm Quê hương và người tâm sự:

 

"Chuyến đi... mình đi một vòng, thăm quan, Việt Nam không như trong trí nhớ của mình. Hình ảnh đó chỉ là của ngày xưa thôi... hơn 20 năm, quay về, hoàn toàn mới lạ, thay đổi, thời trang, muốn như Tây... nhưng Tây lại không giống Tây, Việt lại không giống Việt... mình không nhìn ở góc cạnh bi quan đâu nha. Mình chỉ đang chia sẻ một chút xíu trung thực, cảm nhận từ trái tim mình, mà từ thuở nhỏ khi rời VN cho đến bây giờ, mình luôn mang hoài một hình ảnh đẹp của VN, hình ảnh của Văn Hóa, truyền thống, hình ảnh các em học sinh, v.v... Về lại Sài Gòn... mình lội đi bộ trên khắp các nẻo đường, đứng giữa một thành phố tấp nập xe cộ, không có chút trật tự nào cả... hàng ngàn người qua lại... mình ngồi bên lề đường ngắm xem thành phố của hàng giờ... có chút gì đó buồn buồn... quê hương mình đã không còn giữ lại nền Văn Hóa đẹp của người dân Việt Nam... tệ nhất là thành phố Sài Gòn... các cô... các cậu... cafe.. nhậu nhẹt... khoe sắc khoe hương… và vì chạy theo nhu cầu đời sống "đua đòi" mà đua đòi không đúng cách thành ra mình tự đánh mất chính mình... đó là tệ nạn của xã hội vậy thôi.. mình chỉ buồn... ước chi quê hương mình…, để giữ lại nét đẹp của văn hóa mình, đạo đức mình thì tuyệt vời biết mấy.. Mình có quyền thay đổi nhưng phải thay đổi làm sao để văn minh hơn, văn hóa hơn thì đó mới gọi là thay đổi...

 

Nhìn lại những cụ già, vẫn lận đận với những gánh hàng rong..ôi chao.. mình thấy chạnh lòngđau đớn, khi một bên trẻ thì lại đi đánh mất giá trị làm người, giá trị của đạo đức, còn một bên thì vẫn là cù lao, vất vả với đời sống này...

 

Mình có ghé ngang các trường học, chỉ đứng lại bên trưóc cổng trường ngắm các em vào học tan học, như để tìm lại chút kỉ niệm mà một thời mình đã cắp sách vào ra với cổng trường quê hương...

 

 Có phải chăng kỷ niệm dĩ vãng lúc nào cũng đẹp; và một khi sự thật quá phũ phàng, nó lại khiến con người ta hụt hẫng, thất vọng. Hai tâm trạng trên của DT và UH thật là bẽ bàng, lẽ loi, xa lạcô đơn giữa phố xá đông người trên chính quê hương xứ sở của mình. Tìm đâu những bóng hình thơ mộng thuở xưa, có chăng chỉ là những nỗi ngậm ngùi, những giọt lệ chảy ngược vào tim. Cô quạnh quá!

 

Hoà vào nỗi niềm hướng về đất nước thương yêu của DT và UH, tôi nhớ lại những năm trước, khi về nước và chứng kiến sự buông thả của một số thanh niên Việt Nam. Họ lao vào con đường nhậu nhẹt, hút sách, vô cảm... và thờ ơ với cuộc sống. Tôi cũng thường xuyên tâm sự và khuyên nhủ một vài con cháu trong gia đình. Có lần tôi đã điện thư (email) như thế này:

"Các con thương,

Cậu đã, đang, và sẽ luôn luôn quan tâm đến các con và gia đình các con. Những câu hỏi của cậu thật khó trả lời vì nó rất cá nhân và cần sự thực hành/chiêm nghiệm mới trả lợi được. Những câu hỏi đó là phương tiện gợi ý cho các con thực tập quán chiếu, nhìn sâu trong mọi vấn đề; cậu hiểu và biết điều đó khó ở cái tuổi còn "trẻ" của các con và các con cũng không cần trả lời nếu như các con không muốn hoặc không thích. Khi trả lời, xin hãy trả lời riêng cho cậu thôi ngoại trừ khi con muốn tất cả điều biết. Đó cũng là những câu hỏi cậu quán chiếu cho chính mình: Con đường nào mình đang đi? trên phương diện tài chánh hay quan hệ với người chung quanh ví dụ như con/vợ/anh chị/ông/bà/bè bạn, về tình cảm, về tâm linh v.v... Mình cần phải đi tới đích mà mình đã định hướng, làm cho nó tốt hơn, có nghĩa là phải tiến lên phía trước. Vì thế, các con cũng nên nhìn lại chính mình trong những lãnh vực đó. Đừng đi tụt lùi mà sẽ càng xa mục tiêu nếu không nói là té hố. Thỉnh thoảng chúng ta cũng bị tụt lùi, nên cần biết để dừng lại và hãy tiến về phía trước. Có một triết gia bảo rằng: Nó không quan trọng mình đi nhanh hay đi chậm, miễn sao là mình đi đúng hướng- bước tới/forward.

Các con biết không? Con người của chúng ta có đến 3 cuộc sống. Cuộc sống cá nhân - personal/private life, cuộc sống xã hội/công cộng - public life và cuộc sống tâm linh - spiritual life. Con người thường gặp những chán chường, không toại nguyện, khổ đau, thất vọng, sợ hải và đưa đến tột cùng đau khổ là vì họ chỉ chú tâm vào cuộc sống cá nhân hay cuộc sống xã hội, mà quên đi cuộc sống thứ ba. Nền tảng của cuộc đời là cuộc sống tâm linh các con ạ. Khi mình có cuộc sống tâm linh, mình có cả tất cả. Khi các con tiếp cận nhiều với cuộc sống tâm linh, các con sẽ hiểu cậu, hiểu Ông Bà, hiểu Cha Mẹgia đình mình hơn. 

 

Cậu xin kể cho con nghe một câu chuyện. Tuần rồi, Lai cùng cậu leo núi và nghe thác đỗ. Một ngày bình yên - Đến thác ghềnh, buồn tênh cũng đỗ. Trên đường đến thác có những cây thông vươn lên mạnh mẻ, tuyệt đẹp từ những tảng đá khổng lồ. Nhiều cây thông thật to, đứng thật vững bên vách đá cheo leo mà không hề nghiêng ngã? Vì sao vậy? Là vì những gốc rễ của nó bám sâu vào lòng đất; nó phải có thật nhiều gốc rễ mới đứng vững và hùng vĩ như vậy. Con người của chúng ta chúng vậy, mình cần có cội nguồn, gốc rễ của mình. Gốc rễ gia đình, gốc rễ học vấn, gốc rễ huyết thống, gốc rễ dận tộc, gốc rễ tâm linh v.v... càng nhiều thì cây càng vững. Nếu chỉ hời hợt dưa trên một vài gốc rễ yế ớt thì mình sẽ bị ngã nghiêng hay bị cuốn theo chiều gió. Vì thế hãy là những cây to khỏe các con nhé, đừng làm những cây con, yếu ớt dể ngã nghiêng trước gió để rồi chỉ một chút gió vô tình cũng làm trốc gốc mình rồi. Một lần nữa, gốc rễ tâm linhvô cùng quan trọng, đặc biệt là trong những lúc mình hụt hẫng, buồn phiền. Thôi cậu phải đi làm việc. Cậu sẽ kể chuyện tiếp cho các cháu thư sau. Ồ, cậu đang đọc những đoạn văn ngắn nhưng rất hay của Nguyễn Ngọc Tư; cô ta rất trẻ nhưng ngòi viết rất chuẩn. Các con hãy đọc.... Người Yêu Ngóng Núi; Cách Đồng Bất Tận, v.v... rồi cùng thảo luận với cậu nghe.

Chúc các con luôn vui vẻ và một cuối tuần bình yên."

Nhưng rồi mọi việc đã, đang và sẽ luân hành theo bánh xe thời gian. Có lẽ như một số Việt kiều nói những lần về Việt Nam lại tràn dâng bao nỗi vui buồn, xót xa, ngậm ngùi với những giọt lệ chảy ngược vào tim, êm đềm và thầm lặng. Thế mà vẫn có người muốn về, trong đó có tôi, có anh Ngô Tín, người nhỏ to tâm sự trong ca khúc của mình.

Mai ta về, đường phố thay tên

Sài Gòn không em, nắng mưa đợi chờ.

Hàng cây im bóng, say nỗi nhớ

Mai ta về, lạc bước chân quen. (MAI TA VỀ)

 

Và vẫn biết như nhạc sĩ Lê Tín Hương viết,

 

Khi tôi về, tình quê hương ngạt ngào

Khi tôi về, lòng yêu thương dạt dào

Kỷ niệm xưa năm nào, đầy vơi trong tim đau!

 

Khi tôi về, nhìn dân tôi ngỡ ngàng

Khi tôi về, nhìn quê hương điêu tàn

Nhìn tuổi thơ nghèo nàn, nuôi đời trong dối gian! (Con Đường Tôi Về),

 

nhưng có lẽ như tôi đã trải tâm sự trong chính bài thơ của mình:

 

NHƠN LÝ – QUÊ HƯƠNG TÔI 

Viết tặng những người con Nhơn Lý (Phước Lý), Quy Nhơn, Bình Định.

 

Quê hương tôi đẹp những trưa hè

Tiếng Mẹ già ầu ơ trong gió

Con lớn dần trong những vần thơ

Đâu cát trắng biển đẹp mộng mơ

 

Đâu Eo Gió khung trời kỷ niệm

Đâu biển xanh nước biếc nắng vàng

Đâu Dốc Cá miên man lãng mạn

Đâu cõi tịnh Phước Sa buổi sáng

 

Đâu bình minh vừa rạng se mây

Đâu Ngọc Hòa Tịnh Xá đong đầy…

Đây Nhơn Lý biết bao kỷ niệm.

Mà em yêu !làm sao em biết?

 

Yêu quê hương, mối tình bất diệt

Như tình thương của kẻ tha hương

Cõi vô thường có quán mới thương

Nơi cắt rốn muôn ngàn lẽ sống

 

chúng ta không còn thuở mộng

Hãy góp phần xây dựng quê hương. (Hương Lòng, 2007)

 

hay có lẽ là mối tình tôi dành cho em, dành cho Huế trước sau như một,

 

Ơi hỡi Huế! một lần tôi được đến

Sẽ cùng em trầm lặng nỗi niềm riêng

Ơi hỡi Huế! một đời tôi thầm mến

Huế trong tôi từ lúc nón em nghiêng! (HUẾ TRONG TÔI)

 

Cho nên tôi vẫn sẽ đi và về với Việt Nam, về với quê hương Bình Định và Huế nói riêng, vì ở đó có...

 

Vờn mây cách hạc trên trời

Thong dong vô trụ bên đời hắt hiu

Triều âm lặng sóng bến chiều

Trăng thanh mộng đẹp tình yêu thuở nào (Chiều Eo Gió)

 

và có ....

 

Hương giang nước chảy lững lờ

Tinh mơ hư ảo đôi bờ khói sương

Tha phương nhớ Huế vấn vương

Ngày đi chín nhớ mười thương chưa tròn

 

Đông Tây chân đã mỏi mòn

Ngày về còn nhớ nước non của mình?

Cuộc đời dâu bể phù sinh

Ra đi chỉ để chữ tình sắc son. (ĐI VÀ VỀ VỚI HUẾ)

 

Có lẽ, “con đường tôi về...”

 

………………, còn lá me xanh,

Còn dòng sông nhỏ, êm đềm uốn quanh.

Còn em thơ nhìn, ánh mắt lạc loài,

Manh áo rách vai, cợt đùa với da!

Sáng trong bầu trời, mầu da sạm tối.

 

Con đường tôi về, rực nắng ban mai,

Còn hàng hoa đỏ, mùa hè thắm tươi

Còn em ngày nào, áo trắng thẹn cười

Nay đã vào đời, nụ hồng lả lơi....

 

Phải chăng vì đó là bổn phận và trách nhiệm của những người con hay bản chất thực sự của cuộc đời:

là...

như-thị.

 

Sacramento

Winter, 2012.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 15669)
Năm Canh Dần trôi qua với biết bao nhiêu sự kiện xảy ra trên khắp thế giới. Hội nghị cấp cao Đông Á với sự xuất hiện của Nga và Mỹ, người Việt Nam đầu tiên đoạt Huy chương Fields danh giá...
(Xem: 15080)
Vị thầy người Nhật của tôi đã ra đi năm ngoái, quá trẻ, quá sớm. Bà chỉ mới năm mươi bốn tuổi, và không có ai để truyền thừa Pháp. Bà chỉ có năm người đệ tử...
(Xem: 19232)
Ta yêu chuộng sự sống một cách tha thiết, và ta sống hết lòng trong từng khoảnh khắc là do ta có ý thức rõ ràng về sự chết. Cái chết chắc chắn sẽ đến với chúng ta.
(Xem: 15684)
Liên hệ của mọi cá thể trong vũ trụ này là liên hệ duyên sinh. Cái này có mặt là nhờ sự có mặt của những cái khác, không có cá thể nào tự tồn tại riêng biệt...
(Xem: 13760)
Mưa thật nhiều suốt đêm qua, những ánh chớp loé sáng, vẫy vùng trên bầu trời như rượt đuổi nhau với những nụ cười sáng rực. Mưa trút xuống dù không mời gọi, như réo rắc...
(Xem: 13934)
Trăng thì vằng vặc trên cao, trên bầu trời, sáng đẹp. Nhưng, trăng của tấm lòng, của chân tâm, thật là gần gũi, bình dị, trong sáng, thanh tịnh, không một gợn sóng mây...
(Xem: 14408)
Thuở xưa, khi Phạm Dự (Brahmadatta) là vua nước Ba-la-nại (Benares), Bồ-tát thọ sanh vào đời làm một chú Linh Dương sống trong một bụi cây gần bên hồ nước ở trong cánh rừng.
(Xem: 15215)
Trong học tập cũng như trong công việc, lười biếng, thiếu ý chí, thiếu kiên định là những nguyên nhân đưa đến sự thất bại. Khó tìm đâu trên cõi đời này một người có được thành công mà người đó là một kẻ lười biếng...
(Xem: 18108)
Mình có một đôi chân vững chãi, một đôi mắt sáng và một tấm lòng trong, hãy nương tựa vào mình. Đôi bàn chân sẽ cho bạn phương tiện đi tới...
(Xem: 15180)
Dạo ấy, vào khoảng cuối thập niên 50 và đầu thập niên 60 của thế kỷ trước, Phật học viện Trung phần Hải Đức tại Nha Trang thấy cần phải mở rộng việc đào tạo tăng tài.
(Xem: 14706)
Thời đại ngày nay, trong chúng ta ai mà lại không bận rộn, ai mà lại có dư thì giờ đâu bạn nhỉ? Mặc dù đôi khi tôi cứ nghĩ là chúng ta chỉ tự tìm cho mình sự bận rộn mà thôi!
(Xem: 17900)
Đời như cơn gió bên thềm, mênh mông, vô định. Có cái gì là của mình đâu mà trói buộc? Cứ nhẹ nhàng thôi, như gió bên thềm vậy...
(Xem: 20734)
Sự vững chãi của bạn là một điều nhiệm mầu. Bởi có rất nhiều người đang tin vào bạn, họ sẽ vững chãi theo và niềm tin ấy miên viễn trong tâm thức...
(Xem: 19538)
Xuất gia có nghĩa là ra khỏi nhà, rõ hơn là ra khỏi căn nhà mình đang ở; dứt khoát bỏ mà đi khỏi căn nhà mình đang được chở che bảo bọc, hay đang bị ràng buộc, hệ lụy vương mang.
(Xem: 17106)
Tình yêu không làm cho ai khổ đau, nhưng ở trong đời có quá nhiều người bị khổ đau bởi tình yêu là do trong tình yêu của họ có nội dung của khao khát, chiếm hữu, riêng tư và tình dục.
(Xem: 15777)
Sau bữa ăn trưa, tôi hỏi một vị Tăng sĩ trẻ, Thầy đã ăn xong chưa? Vị ấy trả lời - dạ! con đã ăn xong. Tôi cười và nói, Thầy chưa ăn xong đâu, ngày mai Thầy lại tiếp tục ăn lại...
(Xem: 17190)
Trong đời sống hàng ngày, ta cố ý nói sai sự thật để đánh lừa người khác là chính ta không những chỉ phá hoại và làm thương tổn lời nói của ta, mà chính ta còn làm thương tổnphá hoại sự hiểu biết và nhân cách của ta nữa.
(Xem: 15916)
Bạn biết không? Mọi niềm vui xảy ra trong thế gian đều dẫn đến hậu quả của thất vọng và khổ đau. Tại sao? Vì lòng tham của con người đối với các lạc thú thế gian là vô hạn...
(Xem: 15224)
Sống giữa đời, ai cũng mưu cầu một vài niềm hạnh phúc. Hạnh phúc được xem nhưmục tiêu thiết yếu nhất mà loài người nói riêng và vạn loài tồn sinh khác nói chung hướng đến tìm cầu.
(Xem: 14997)
Trong cuộc sống có đôi khi chúng ta lầm tưởng, mọi thứ đều diễn ra quá êm đẹp và theo chiều hướng tốt để ta có thể đạt được cái mà chúng ta muốn có.
(Xem: 14991)
Có thể nói vạn vật hữu hình khó đứng vững và tồn tại trước những cơn thịnh nộ của bão tố. Thế nhưng, đôi khi đâu đó cũng có những cành hoa bé nhỏ yếu ớt đã sẵn sàng trụ lại sau những cơn cuồng nộ của tự nhiên.
(Xem: 18053)
Mỗi khi nghe đến mấy bài hát diễn tả những sinh hoạt nơi đồng quê, như cảnh gặt hái của ngày mùa, hay những buổi tối giả gạo dưới trăng tôi chợt nhớ đến quê tôi tha thiết.
(Xem: 15768)
Chúng ta luôn đặt ra cho mình rất nhiều mục tiêu, song trên bước đường theo đuổi chúng, phải chăng bạn đã đánh mất giá trị tự thân của cuộc sống? Lao đầu vào việc theo đuổi mục đíchtrở thành nô lệ của mục đích.
(Xem: 16748)
Việc con người chạy theo các dục, vì họ sống với các chủng tử tâm hành liên hệ đến vô minh, mọi sinh hoạt của họ là sinh hoạt trong bóng đêm, và ngay cả ánh sáng cũng chỉ là bóng đêm của họ mà thôi...
(Xem: 14438)
Khu vực tôi ở có một con đường hai hàng thông cổ thụ, tàn lá giao nhau như lọng che, vừa tạo nét đặc thù, vừa luôn luôn cho bóng mát.
(Xem: 14359)
Mùa hạ về… bao suy tư được trải nghiệm, bao ước vọng lại xâu kết bên lòng. Âm vang ngày hạ là nắng là hoa, là hương thơm từ đất, là hơi ấm từ bóng mặt trời lan tỏa.
(Xem: 16568)
Ông lão ăn xin nom thật tội nghiệp với một tay chống gậy, một tay run run cầm chiếc nón rách hướng về phía chị, giọng thều thào...
(Xem: 17438)
Những làn sóng biển đùa chơi với nhau và cùng nhau chạy vào bờ chạm lên cát trắng, rồi tan biến vô sự giữa trời nước mênh mông. Sóng là nước và nước là sóng.
(Xem: 18641)
Thuở xưa, khi vua Phạm Dự (Brahmadatta) trị vì Ba-la-nại (Benares), Bồ-tát thọ sanh làm một con Tắc kè. Bấy giờ, có một ẩn sĩ khổ hạnh sống trong một thảo am...
(Xem: 17004)
Chúng ta tự thuyết phục mình rằng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn sau khi ta hoàn tất một dự án này, học hết chương trình này, xong một khoá trị liệu này...
(Xem: 16415)
Ananda là đại đệ tử của Phật. Là em chú bác của Phật, ngài từ bỏ đời sống vương giả, xuất gia theo Phật, hầu cận bên cạnh Phật suốt đời.
(Xem: 15690)
Chỉ hai tuần, sau khi dọn tới căn nhà mới, tôi đã biến đổi hoàn toàn mảnh vườn, khi được người chủ nhà bảo: “Muốn trồng gì, làm gì, xin tùy ý!”
(Xem: 16476)
"Hãy cho con thành một đóa hồng cao lớn, bởi vì con ước mong được ngẩng cao đầu với một niềm kiêu hãnh; đây sẽ là việc của riêng con, con bất chấp số phận mình ra sao."
(Xem: 15443)
Hình ảnh một thiền sư chậm rãi thiền hành trong nắng mai hay an nhiên lặng lẽ tĩnh tọa giữa rừng chiều là tặng phẩm tuyệt đẹp cho những ai có tâm hồn nhạy cảm...
(Xem: 14278)
Em là những giọt nước nằm sâu dưới lòng đất, nhưng em muốn đi về với đại dương có được không anh? - Được chứ, điều ước mơ của em là rất đẹp...
(Xem: 15430)
Trước kia các cuộc khủng hoảng phát minh bởi sự khai thác những tài nguyên và bóc lột khả năng con người. Hiện tại khủng hoảng vì sự lạm dụng các học thuyết chủ nghĩa, nên càng khốc hại, nguy hiểm và phá hoại hơn.
(Xem: 14842)
Ngồi một mình bên tách trà xanh, nhìn chung quanh mình là mùa thu có màu vàng bao phủ khắp không gian. Thiên nhiên khoe mình, kiêu hãnh.. biết bao nhiêu cây lá mỉm cười...
(Xem: 7579)
... cái quan niệm ta có về Bụt ấy cũng như một cái hố xí, và theo nghĩa đó, Bồ TátLa Hán cũng chỉ là những kẻ đem tới gông cùm.
(Xem: 17187)
Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nilông sạch và một bao tải khoai tây đến lớp. Sau đó, thầy bảo cứ hễ chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó và ngày tháng lên rồi bỏ nó vào túi nilông.
(Xem: 12302)
Dì Năm dự định mang cậu con trai về trại ruộng Thới Sơn, Châu Đốc nương náo với đồng đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa tu dưỡng thân tâm, tiện đường dì ghé lại chùa Tây An(1) đảnh lễ Đức Phật Thầy để cầu nguyện cho con sớm lành bệnh.
(Xem: 12239)
Thanh thường bị bè bạn chế giễu là “công tử miệt vườn”, có thể một phần vì gia đình chàng sở hữu một thửa vườn cây trái khá rộng – vườn Tám Thà - tại ngoại ô thị trấn Châu Đốc, nhưng cũng có thể cũng do bản tánh hiền lành chơn chất và “nhát gái” của chàng.
(Xem: 16554)
Một ngày nọ, Vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: "Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng...
(Xem: 14670)
Một lát sau, chiếc xe thứ ba chạy tới. Chiếc xe này không cũ, không có đông khách nhưng bạn vẫn không hài lòng: "Cái xe này không có điều hoà, thôi mình cố đợi chiếc sau".
(Xem: 14541)
Mùa Vu Lan lại về. Bên cạnh nụ cười rạng rỡ trên gương mặt những người diễm phúc còn có Mẹ, chúng tôi, những người cài hoa trắng, lòng bâng khuâng nhớ Mẹ đã khuất bóng nơi xa...
(Xem: 13848)
Đời có tươi thì có phai; tình có ấm lên thì có nguội. Vẫn biết thế nhưng tình cảm tự nhiên con nhớ Mẹ, thương Mẹ vượt ra ngoài biên giới chật hẹp của sự hợp lývô lý thường tình.
(Xem: 12466)
Em nằm yên giấc mồ côi Đoá hồng lắng đọng bên dòng phù du gió nguồn ngày tháng vi vu sóng đời dồn dập vô thường viễn xa...
(Xem: 13841)
Thằng bé nhìn con bướm chết lần cuối. Dưới ánh trăng đôi cánh nó lấp lánh như ánh vàng. ”Cậu đẹp thật đấy”, thằng bé nghĩ. Rồi một lát sau cậu thả con côn trùng rơi trên đất và chạy về phía mẹ.
(Xem: 12309)
Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.
(Xem: 15364)
Cô con gái hay than thở với cha sao bất hạnh này cứ vừa đi qua thì bất hạnh khác đã vội ập đến với mình, và cô không biết phải sống thế nào.
(Xem: 13801)
Là một thành viên trong cộng đồng thế giới, tôi không thể nói rằng tôi không có trách nhiệm gì đối với những khổ đau, bất ưng, nghịch lý, bất công, hiểm nguy đang xảy ra chung quanh tôi.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant