Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Một lần cho em

28 Tháng Mười Hai 201810:38(Xem: 5505)
Một lần cho em

Một lần cho em

 

"Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng. Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không", hai câu thơ của vị thiền sư nào đó đã ngấm sâu vào huyết mạch của tôi, một người con gái tươi đẹp của tuổi mười chín, vừa biết tin mình vướng phải một khối u ác tính trong đầu. Trời đất như quay cuồng phải không các bạn? 

 

Bản chất can trường, tôi không dám than thân trách phận đổ lỗi cho trời đã vùi dập đời tôi, mà nghĩ ngay đến nghiệp quả. Chắc kiếp trước mình đã làm nhân gì cay đắng lắm nên bây giờ mới chịu quả báo nghiệt ngã như ngày hôm nay! Chỉ tiếc thay cho mối tình mới chớm nở với Chàng, chưa đầy một con trăng với bao kỷ niệm lưu luyến đầy vơi. 

 

Nhiều đêm đớn đau mất ngủ vì cơn bệnh hoành hành, tôi suy nghĩ mãi, không biết có nên thổ lộ sự tình hay tìm cách lánh xa cho Chàng đỡ khổ tâm. Tính gần tính xa mãi cũng không ổn, thôi đành yên lặng làm như thế giới vẫn bình yên như tình em với anh. 

 

Chàng của tôi là một người rất đặc biệt, tuy tuổi đời từng trải chắc phải hơn tôi khá nhiều, nhưng ánh mắt và dáng vẻ thật ấm áp, dễ thương đến kỳ lạ! Chàng không ngỏ lời tán tỉnh tôi như bao chàng trai trẻ khác thật tầm thường. Chàng chỉ giơ tấm simcard vừa mua tại cửa hàng chỗ tôi làm việc, rồi nói nhỏ:

 

-  Tôi không hỏi số điện thoại của em, nhưng em có thể gọi tôi với số này bất cứ lúc nào! 

Chỉ chừng ấy thôi cũng làm tôi mất ngủ đến mấy đêm cho quyết định gặp lại chàng. Có phải tôi sợ thiên hạ sẽ dị nghị rằng mình chỉ thấy Việt Kiều, nhất là ở Mỹ lại đại gia, rồi cứ nhắm mắt húc đầu vào. Không, tôi cảm phụclòng hiếu thảo của chàng đối với mẹ. Chẳng phải chàng nghe tin mẹ đau nặng đã vội vã về quê thăm nuôi tại bệnh viện Việt Pháp. Do đó mới có cơ duyên gặp tôi trong tiệm bán SIM.

 

Rồi những cuộc hẹn hò đi chơi thật hạnh phúc, đối với tôi hai chữ "hạnh phúc" phải được nháy nháy viết trong ngoặc kép. Vì tôi đang đóng một vở kịch đời "thế giới vẫn bình yên" bên chàng. Mặc dù sát cánh bên tôi lúc nào cũng có một anh chàng mặc áo choàng đen, tay mang lưỡi hái đi kè kè bên cạnh. Tôi không còn nhiều thì giờ nữa các bạn ạ!

 

Tôi là một cô gái quê ở Di Linh thuộc tỉnh Lâm Đồng, nơi quanh năm với sương mù và sương muối vào sáng sớm, ba má tôi chỉ là những người làm công đi hái cà phê cho những đồn điền cà phê bát ngát. Thế mà họ đã chắt chiu dành dụm cho tôi lên Sài Gòn học đại học, với bao kỳ vọng mong đợi nơi tôi sẽ có một tương lai tươi sáng hơn đời của họ. Nhưng giờ đây với căn bệnh chỉ làm "phá sản" này, tôi làm sao dám cho ba má biết, chỉ làm cho người thêm gánh nặng mà thôi! Với Chàng cũng dấu kín, với người thân cũng không thể hở môi, tôi chỉ còn cách vào nương tựa cổng Chùa...

 

Tôi sẽ kể thêm cho các bạn rõ về mối tình của tôi với Chàng, kéo dài được hơn một năm trong sự trong sáng đến không thể tin được! Chúng tôi chỉ mới cầm tay nhau thôi, mỡ đã mang đến miệng mèo, mà mèo nào lại chịu buông tha! Thật đấy, Chàng không muốn làm hại cuộc đời con gái của tôi, khi Chàng còn bị ràng buộc, mối tình không có tương lai. 

 

Phần tôi là con gái mới lớn, từ trên núi bước xuống nơi phồn hoa đô thị đã gặp được chàng, đây là "Tình đầu là tình cuối người ơi! " như bài hát Thương hoài ngàn năm của nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương, tôi thường hay hát vu vơ một mình mỗi khi nhớ đến chàng. Rồi khi chàng về lại Mỹ, tôi hay thơ thẩn đi ngang qua các quán nhạc, đã một thời chúng tôi hay cùng nhau trò chuyện thưởng thức những dòng nhạc cổ điển trữ tình. 

 

 

 

Món quà thứ nhất:

Đã bao lần Chàng đề nghị tặng tôi những món quà quý giá làm kỷ niệm cho mối tình, nhưng tôi một mực lắc đầu từ chối. Có ý nghĩa gì nữa đâu mà vòi với vĩnh, chỉ làm vẩn đục mối chân tình của tôi với Chàng. Nhưng riêng phần tôi đã có sẵn món quà thứ nhất cho Chàng: Một chiếc áo dài trắng thời đi học, với dòng chữ thật nắn nót: "Tặng anh, em tặng anh tuổi thơ của em".

Tôi nhớ mãi khuôn mặt ngỡ ngàng của chàng khi nhận được quà, chàng sẽ làm gì với chiếc áo ấy? Để tưởng nhớ mùi hương như vị vua đa tình Tự Đức, nhớ người yêu đã khuất với vần thơ: 

Đập gương xưa ra tìm lấy bóng. 

Xếp tàn y lại để dành hơi. 

 

Món quà thứ hai:

Từ từ Chàng cũng để ý đến thái độthần sắc của tôi có cái gì khác thường, hơi là lạ! Làm sao dấu mãi được, "Cây kim lâu ngày trong bọc cũng lòi ra". Tôi quyết định tặng chàng món quà thứ hai, mái tóc thề óng ả mượt mà, đã một thời đưa tôi đến danh hiệu: "Người có mái tóc đẹp nhất trong cuộc thi hoa hậu...". Dĩ nhiên tôi không thể trao tận tay chàng món quà này được, phải nhờ người quen can đảm trao lại. Và Chàng cũng không đủ can đảm để đón nhận món quà. Đến đây Chàng đã hiểu, giữa tôi và chàng là hai giới tuyến chẳng thể gần nhau. 

 

Món quà thứ ba:

Tôi tìm đến ngôi Chùa Ni ở thành phố biển Vũng Tàu, xin thế phát xuất gia sau một thời gian ngắn làm công quả trong Chùa. Vì thương cảm cho căn bệnh hiểm nghèo của tôi, Ni Sư Trụ trì đã giảm thiểu đến mức tối đa các thủ tục xuất gia cho tôi thọ giới Tỳ Kheo Ni trong một thời gian ngắn. Kể từ đây tôi đã thuộc dòng họ Thích Ca với pháp hiệu Thích Nữ Huệ Quả, không còn là xuân lan thu cúc hay hồng đào yến oanh như ngày xưa nữa. 

 

Sư phụ tôi đã tìm mọi phương thuốc để cứu chữa cho cô đệ tử bé nhỏ và đáng thương này. Người dậy rằng, khối u ác tính trong đầu tôi là do nghiệp chướng lâu đời tích tụ lại. Nếu biết thành tâm sám hối, ngày ngày gắng sức lạy Phật thật rốt ráo, hy vọng nghiệp chướng sẽ tiêu tan. Lấy chuyện ngoài đời, vị Tỳ Kheo Thích Thông Lai cũng mắc căn bệnh như tôi, may nhờ gặp được Hòa Thượng Tuyên Hóa, hiện thân của Bồ Tát Quán Âm cứu chữa, phương pháp thật đơn giản, chỉ cần mỗi ngày lạy một ngàn cái là bao nhiêu độc tố sẽ toát hết ra ngoài.

 

Tôi cảm nhận được điều này, phương pháp lạy Phật rất khoa học, nếu kết hợp với hơi thở lên xuống điều hòa. Nhưng một ngàn lạy nhiều quá, làm sao cơ thể èo uột của tôi chịu nổi! Tôi nhớ những lần bị cảm cúm đau nhức toàn thân, nửa lạy còn chưa xong lấy chi trăm lạy! 

 

Nhưng hôm nay đứng trước sự sống chết, tôi không còn con đường nào khác hơn là cố gắng thực hành, ban đầu với con số trăm, sau hai trăm, rồi Ngũ Bách Danh... Ngoài ra tôi còn trau dồi kinh điển, tụng kinh niệm Phật, bái Sám hằng ngày. Nghĩ cũng tức cười! Ngày xưa tôi chỉ lo trang điểm, trau chuốt cho nhan sắc lên hàng hoa hậu để đi dự thi. Vậy phải cám ơn căn bệnh đã đưa tôi đến con đường giải thoát, thà sống một giây, một phút trong Phật Pháp, còn hơn cả đời trong bóng tối vô minh. Trong giây phút này tôi chợt nhớ tới Chàng, phải tặng chàng món quà vô giá thứ ba với tất cả tâm huyết còn sót lại trong tôi.

 

Tôi sẽ tự tay viết lại các dòng kinh Phật thích hợp với Chàng, chỉ có cách đó mới hy vọng chàng sẽ chịu đọc. Một người có tâm như chàng, đã làm nhiều việc từ thiện to lớn, đã quy y tam bảo, nhưng rất tiếc không nhớ pháp danh. Chàng đang vướng vào chữ Ái trong mười hai móc xích của Thập nhị nhân duyên, tôi chỉ cần thúc đẩy chàng chặt cái khoen Ái là tất cả các khoen khác sẽ lìa tan.

 

Rồi món quà thứ ba cũng viết xong bằng tất cả sức lực còn sót lại trong tôi, được cột chặt bằng nơ vàng trịnh trọng đặt trên bàn thờ trong phòng, chờ dịp gặp chàng sẽ trao tận tay. Ôi, niềm mong ước sao quá mong manh khó tưởng! 

 

Một lần cho em:

Sau nhiều tháng tu hành trong Chùa với sự tinh tấn vượt bậc, bệnh tình của tôi có phần thuyên giảm. Đối với tôi sống chết không còn là nỗi sợ hãi nữa, cứ như câu nói của Đức Đạt Lai Lạt Ma: "Sống an lạc chết bình an", hiện giờ tôi đã ngày đêm niệm Phật, đến lúc ra đi thế nào cũng được Phật A Di Đà tiếp dẫn, tôi tin như thế! 

Vậy mà vẫn có những chuyện bên lề xảy ra thật đời thường, như trong những lần tôi xuất hiện giữa đám đông, thiên hạ đều xầm xì tặng tôi danh hiệu "Ni Cô hoa khôi".

 

Rồi ngày ấy cũng đến, Chàng đã tìm ra chỗ ở của tôi. Hôm ấy tôi vừa bước xuống xe, chưa kịp trả tiền, chàng đã phóng ra từ cổng Chùa, nắm lấy cánh tay tôi lắc mạnh. Hình ảnh một chàng trai giằng co với một Ni Cô trông chẳng giống ai. Đây đâu phải bản sao của chuyện tình Lan và Điệp!

Sự việc xảy ra quá nhanh trước mặt mọi người, khiến tôi trở tay không kịp. Chỉ biết gỡ tay chàng ra rồi bỏ chạy vào phòng, không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra với Chàng, có bị sốc khi nhìn thấy hình tướng của tôi. 

 

Rồi những ngày sau đó, tâm tôi đã an bình trở lại, tôi nhớ lời một vị thiền sư nổi tiếng: "Nhận diện khổ đau, ôm ấp và vuốt ve, rồi tìm cách chuyển hóa".Tôi phải tìm gặp riêng Chàng một lần cuối, cho Chàng biết rõ mọi việc và trao tận tay chàng món quà thứ ba. Việc làm này tương đối hơi mạo hiểm, nhưng tôi đã quyết tâm. Nhờ người quen cho biết chỗ ở của chàng, tôi thuê xe thồ đến khách sạn. Câu nói đầu tiên khi gặp chàng:

 

Một lần cho em, anh có thể cho em ba chục ngàn để trả tiền xe được không? 

 

Một lần cho em chỉ có thế thôi sao? Chàng nghẹn ngào nhìn tôi lần cuối, tay cầm món quà thứ ba, một tập tâm kinh chép bằng tay với tất cả chân tình của người viết tặng. 

 

Một lần cho em về phía tôi là được chàng xem tôi như một người Tình, một người Tình đặc biệt nhất trong đời chàng. 

 

Đoạn cuối:

"Thời gian là liều thuốc ưu tiên

Thời gian hàn gắn mọi vết thương".

 

Đối với chàng, tôi đã chết! Bài vị cùng bát hương của tôi đã được cắm nhiều nén nhang, trong đó có nhiều nén của chàng. Rồi chàng cũng sẽ quên tôi, như đã quên bao người con gái khác đã đi qua đời chàng. Chỉ khác chăng, tôi là một Ni Cô với đầu tròn áo vuông. 

 

Đối với đời tôi đã chết, nhưng đối với đạo tôi vẫn là một Thích Nữ Huệ Quả đang hoằng dương chánh pháp tại khắp nơi. 

 

Hoa Lan.

Mùa Thu 2018.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 9044)
Mở bất kỳ Kinh Nhật Tụng nào trong các chùa Bắc Tông, chúng ta đều thấy có các nghi thức cầu an, cầu siêu. Nhiều người nghĩ rằng...
(Xem: 9067)
Tiếng chuông chùa ngân nga, văng vẳng trong không gian rồi tan loãng giữa xóm làng sau khi đã thâm nhập chốn dương trần và đưa nhân gian vào cõi tịch tĩnh hư không.
(Xem: 22039)
Tính từ đêm nhìn ngắm trời sao Paris qua khung cửa sổ Linh Sơn, hơn ba mươi năm đã qua còn nhanh hơn bóng câu qua cửa.
(Xem: 8858)
Theo quan điểm Phật Giáo, đau khổsự thật mà không ai có thể trốn tránh được. Chúng ta ai rồi cũng phải đối mặt với sự già nua, sự đau ốm...
(Xem: 8773)
Đặc thù của tướng mạo có quan hệ với sự di truyền của bố mẹ, như màu da sắc tộc, tính nết của con người hoặc đẹp hay xấu đều ảnh hưởng nửa đời trước của chính mình,
(Xem: 8502)
Phòng hành thiền của Đức Đạt Lai Lạt Ma được tắm trong ánh nắng dịu dàng của buổi sáng.
(Xem: 8575)
Đức Phật thành tựu giác ngộ cũng nhờ nương theo tinh thần trung đạo, tránh xa hai cực đoan dục lạckhổ hạnh.
(Xem: 8750)
Nếu muốn mang lại cho mình sự bình lặng thì các bạn phải thực hiện được nó trên tất cả mọi mặt.
(Xem: 7791)
Bậc chứng thánh, bậc chân tu thực sự có công phu, sống trong tịnh pháp, phần lớn đều là những người vô bệnh.
(Xem: 11824)
Phải chăng còn tùy vào căn cơ của mỗi chúng ta nhận nhiều hay ít, nhưng dòng sông không biết đợi mà sẽ chảy hoài chảy mãi không thôi...
(Xem: 21951)
Phật dạy: với người không có duyên, ta dù có nói bao nhiêu lời và dùng nhiều phương tiện thiện xão cũng bằng thừa.
(Xem: 8010)
Các pháp hữu vivô thường, có được rồi cũng sẽ mất, có thành thì phải biến hoại, có sinh thì ắt sẽ bị già bệnh chết.
(Xem: 9528)
Jürgen Habermas sinh năm 1929 là giáo sư Triết học tại Đại học Frankfurt (Đức) mà tên tuổi cuả ông gắn liền với Trường phái Triết học Frankfurt.
(Xem: 14277)
Thiền sư Thích Nhất Hạnh dành thời gian cả cuộc đời mình cho Phật giáo, với mong muốn mang lại hạnh phúc cho mọi người.
(Xem: 9281)
Kinh vô lượng nghĩa. Vô lượng trước hết nên hiểu nghĩa từ cạn đến sâu, từ thấp lên cao.
(Xem: 9022)
Tôn giáo là hình thái ý thức xã hội gồm những quan niệm dựa trên cơ sở tin và sùng bái những lực lượng siêu tự nhiên.
(Xem: 8399)
Những Thiền sư VN đã sống trọn vẹn đời mình theo những điểm căn bản của Đại thừa như vậy, và một khi phát khởi tâm Bồ đề...
(Xem: 8732)
Lời khuyên của Đức Phật là khi làm từ thiện, chúng ta hãy kêu gọi những người khác cùng chung-sức với mình, như thế ...
(Xem: 9907)
Muốn sống với chân hạnh phúc xin hãy chặt đứt mọi vọng tưởng điên đảo. Khi vọng tưởng điên đảo chấm dứt thì Chân Tâm sáng tỏ.
(Xem: 9624)
Thở vào để hàm dưỡng sinh lực, thở ra với lòng lành hướng về tất cả chúng sinh.
(Xem: 9511)
Đừng nói sáo ngữ rằng ta là cát bụi sẽ trở về với cát bụi, khi chúng ta tiếp tục tham lam, theo đuổi không ngừng ý muốn chiếm hữu, tranh đoạt cho phần mình.
(Xem: 8835)
Chúng ta cần phải lưu ý đến một điểm thật quan trọng và tế nhị là dù mình đã đạt được nhiều kinh nghiệm luyện tập thiền định.
(Xem: 9620)
Người sống được một-trăm-năm mà không hiểu-rõ cuộc-đời là vô-thường và sinh-diệt, thì không tốt-đẹp cho bằng người chỉ sống một-ngày mà hiểu-rõ cuộc-đời là vô-thường và sinh-diệt.
(Xem: 8307)
Không phải ngẫu nhiênĐức Phật xem việc gần gũi vua quan là nạn, và mạnh mẽ cảnh tỉnh chúng Tăng: “Gần gũi bậc vua chúa vương gia có mười việc phi pháp”.
(Xem: 9229)
Đức Thánh Thiện không thù ghét người Trung Hoa. Như một vấn đề thực tế, ngài tha thứ họ và không để lòng gì cả.
(Xem: 9570)
Thực hành tính nhẫn nại với động cơ bồ-đề tâm được coi là nhẫn nại ba-la-mật hay sự nhẫn nại hoàn hảo.
(Xem: 9041)
Một trong những khổ đau dai dẳng của kiếp người là sự lo sợ, lo nghĩ, lo phiền, ưu tư, sầu muộn.
(Xem: 9375)
Theo quan điểm của giáo lý Phật giáo sự bất công trong đời sống chứa đựng nhiều nguyên nhân. Có những nguyên nhân...
(Xem: 21485)
Trăm năm trước thì ta chẳng có, Trăm năm sau có cũng như không. Cuộc đời sắc sắc không không, Trăm năm còn lại tấm lòng từ bi
(Xem: 8995)
Ban rải lòng từ, đem tình thương đến với mọi người, mọi loài và nỗ lực bảo vệ sự sống là sứ mạng của những người con Phật.
(Xem: 9496)
Bước vào con đường tu tập Dhamma (Đạo Pháp) mà không giữ được quân bình giữa sự tập trung (concentration/sự chú tâm) và sự quán thấy (discernement/sự nhận thức) thì ...
(Xem: 8839)
Một số người có duyên lành trải qua kinh nghiệm cận tử, sau khi thoát nạn thì thay đổi hoàn toàn từ nhận thức, quan niệm sống đến hành xử theo hướng thiện lành.
(Xem: 9226)
Kodo Sawaki (1880-1965) hay “Kodo-Kẻ không nhà”, là một trong những vị thiền sư phái Tào Động (Nhật Bản) có ảnh hưởng nhất của thế kỷ XX.
(Xem: 10699)
Từ bùn lầy hoa sen vươn lên và nở hoa thơm ngát, cũng vậy, ai cũng có khả năng giác ngộ giải thoát như nhau.
(Xem: 9114)
Bồ Tát Quan Thế Âm là vị Bồ Tát đã được người đời nghĩ tới và niệm danh hiệu của Ngài vì Ngài đã ...
(Xem: 10286)
“Vô Thường! Vô Thường!” Đây là đặc tính vi diệu, khó thấy thứ nhất của sự hiện hữu do Đức Thế Tôn ấn chứng.
(Xem: 9654)
Những lời chỉ dạy của đức Phật có khả năng chuyển hóa nỗi khổ niềm đau, thành an vui hạnh phúc ngay tại đây và bây giờ bằng...
(Xem: 8846)
Chúng ta phải làm thế nào để có thể quán thấy thật minh bạch năm thứ cấu hợp (ngũ uẩn) - tức là cả cái khối "thân-xác-tâm-thức" gây ra đủ mọi thứ khổ đau và căng thẳng.
(Xem: 8781)
Qua các thời kỳ thật xa xưa, kể cả thời đại khi Đức Phật còn tại thế, nhiều phụ nữ cũng đã đạt được chánh quảtrở thành arhat/A-la-hán
(Xem: 9270)
Trong cuộc đời luôn có nhiều hoàn cảnh trái ngược nhau với nhiều nỗi niềm mà con người phải trải qua.
(Xem: 8500)
Bệnh tật là một trong những nỗi khổ lớn của chúng sinh. Ai cũng đã từng trải qua đau ốm nên phần nào thấu hiểu sự khổ não của bệnh tật.
(Xem: 9901)
Sống ở đời, chỉ có thiện tâm mới có thể khiến người ta thay đổi, còn hận thù thì chỉ khiến lòng người ngày càng thêm xa cách mà thôi.
(Xem: 10233)
Hình chữ Vạn vốn là biểu tượng biểu thị tính chất tốt lành của dân tộc Ấn Độ cổ đại nói riêng và của cả chủng người Aryan nói chung.
(Xem: 17159)
Mấy tháng nay, Chú Pháp Đăng lúc nào cũng ngồi một mình trầm tư ngay gốc cây Sala ở phía trước chùa sau những thời kinh Tịnh Độ.
(Xem: 10650)
Thả tự do cho những người trong căn phòng tối tăm kia, cũng chính là thả tự do cho chính bản thân mình đấy! Oán hận người khác thực ra là đang cầm tù chính bản thân mình.
(Xem: 9825)
Xét về nghiệp quả nhân duyên giữa cha mẹ và con cái, nhà Phật cho rằng: Con cái đến với cha mẹ ở kiếp này là có 4 loại.
(Xem: 11168)
Đã làm người trong trời đất, ai cũng muốn công danh tột đỉnh, giàu sang phú quý, quyền cao chức trọng.
(Xem: 22315)
Nhân quả rất đa dạng và phức tạp, sự diễn biến từ nhân đến quả còn tùy thuộc vào các duyên, nhân quả có thể báo ứng liền tức khắc như ...
(Xem: 8761)
Kinh Thiện pháp (Trung A-hàm) có nêu lên bảy pháp mà bất kỳ một Tỳ-kheo nào thành tựu cũng có an lạc, đem đến lợi ích cho mọi người.
(Xem: 8219)
Tổng Thống Václv Havel mời Đức Đạt Lai Lạt Ma và nhiều nhà tư tưởng thế giới đến Prague cho một hội nghị chuyên đề về giáo dụcgiá trị tâm linh.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant