Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tình yêu đích thực

08 Tháng Giêng 201100:00(Xem: 15298)
Tình yêu đích thực

 

Thế là cũng đã mười năm kể từ khi tôi rời xa em. Rời xa là bởi vì ta không còn cùng nắm tay đi chung trên một con đường, không còn những buổi hẹn hò của một thời mà người ta gọi là vô tư, nhí nhảnh. Ngày tôi nhận ra con đường đích thực của cuộc đời mình, em đã khóc rất nhiều. Em muốn tôi vẫn là tôi của những ngày mới quen nhau. Nhưng biết sao được hả em? Tôi vẫn tin rằng thời gian rồi sẽ làm cho em hiểu ra được, bởi vì đó không phải là tình yêu đích thực mà lẽ ra em phải xứng đáng được nhận.

Qua rồi cái tuổi của một thời hay mơ mộngngộ nhận. Tôi đang tập cho mình những bước chân thật vững chãi, tập hít thở, tập sự lắng nghe, tôi đã học được cách hiểu, cách thương và tôi đã biết được thế nào mới là một tình yêu đích thực.

Tình yêu đích thực đó là tình yêu không ràng buộc người mình yêu, yêu người mà không bắt buộc người phải yêu lại mình, tình yêu không mang tính chiếm hữu, ghen tuông hay lợi dụng. Và ngày hôm nay tôi mới nhận được điều này. Hãy vui lên em nhé! Đừng đau khổ nữa làm gì. Tình yêu mà trước đây tôi dành cho em đó là tình yêu của một kẻ ích kỷ. Tôi yêu em nhưng bắt em phải yêu lấy tôi có nghĩa là tôi đang yêu chính bản thân mình, tôi căm ghét những ai ở kề bên em, khen ngợi em nếu không lòng sân hận sẽ khởi lên ở trong tôi. Tôi giật mình và nhận ra rằng tôi đã từng là một kẻ quá si mê và khờ khạo. Chả trách đến bây giờ tôi vẫn còn chưa tìm ra được cái gì là chân lý trong cuộc đời, cái gì gọi là hứa hẹn rong chơi ở cõi tử sinh và muôn trùng kiếp tôi và em vẫn cứ tìm đến nhau trong cái vòng luẩn quẩn ấy. Đã có bao giờ em đặt câu hỏi về những vấn đề này chưa? Khi hiểu được rồi em sẽ không còn cảm thấy đau khổ nữa và khi đó em mới bắt đầu xây dựng cho mình một tình yêu vững chắc với những người xung quanh. Đó là những người yêu em và những người không yêu em. Bất cứ trong mọi hành động và ý niệm nào của chúng ta cũng đều không có mặt của sự phân biệt.

Em đã từng trách tôi rất nhiều, trách tôi bỏ rơi em, trách tôi là người đùa giỡn trên tình cảm chân thật của em. Ngày tôi nhận ra tình yêu của chúng ta chưa phải là tình yêu đích thực khi mà chúng ta chỉ biết ràng buộc nhau, gieo đau khổ cho nhau, chúng ta đã trói buộc nhau trong thứ tình cảm hẹp hòi của sự si mêngu xuẩn cũng chính là ngày em cho rằng tôi đã mang đến cho em một vết thương lòng. Em đã từng khóc và ôm chặt lấy tôi như muốn níu kéo một chút gì đó còn sót lại trong tình yêu của chúng ta. Tôi mỉm cười và nói với em rằng tôi vẫn chưa hề bỏ rơi em, tôi đang muốn giúp em thấy được thế nào là một tình yêu mà nhân loại này đang cần, thế nào là hạnh phúc miên viễn giúp con người ta cảm nhận được sự an lạc trong tâm hồn. Đừng khóc nữa em ạ. Chúng ta hãy tự cởi trói cho chính mình. Đừng vướng mắc vào những gì của dục vọng, của sắc đẹp vô thường, của những thứ hư ảo ở trần gian. Những giọt nước mắt uỷ mị ấy sẽ không làm cho em mạnh mẽ lên được, nó chỉ làm cho em thêm lòng thù hận và ngập chìm trong sự khổ đau. Chúng ta đã chi tiêu quá nhiều thời gian cho những cuộc hờn dỗi vô cớ, tìm sự lãng quên trong men rượu cay, trong những quán bar tiếng nhạc xập xình. Em quay cuồng với những điệu nhảy vô bổ, tôi đắm mình trong những chai rược đắt tiền để làm giàu cho thiên hạ. Cả hai chúng ta rồi sẽ được gì khi đi trên con đường chỉ tạo ra sự đau khổ?

Ngày chia tay sau cuộc cãi vả với em, tôi mệt mỏi bước đi trên con phố dài để mong tìm thấy dấu chấm thang (!) trong cuộc đời. Một mớ bòng bong câu hỏi cứ dồn dập trong tôi mà vẫn không cách nào tìm ra được câu trả lời.

Boong … boong … boong …

Tiếng chuông chùa ở đâu đó vang lên. Tôi giật mình. Cái giật mình không phải vì hoảng sợ mà là cái giật mình vì tôi nhận ra rằng dường như tôi đang cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Trời xui đất khiến cho một gã si tình như tôi bước chân vào cửa thiền. Tối hôm ấy chùa rất đông, tôi vào lễ Phật mới biết đó là ngày sám hối. Một sự tò mò và một phần cũng để giải sầu, tôi ngồi lại nghe mọi người tụng kinh. Tôi ước rằng em cũng có mặt ở đây để một lần cảm nhận được phút giây thật sự bình yên trong tâm hồn. Chúng ta chưa từng biết cách để yêu thương, chưa biết cách để chuyển hoá những khổ đau, chưa biết cách để kìm nén cơn giận. Cả tôi và em đều là những kẻ bốc đồng, những kẻ ngộ nhận trong tình yêu. Đó là một tình yêu bi luỵ. Chất liệu xây dựng nó chính là sự ghen tuông, nghi ngờ, lừa dối, dục vọng, si mêchiếm hữu. Sao không là mây trắng bay của phương trời thong dong? Sao không là dòng suối ngọt ngào tắm mát cho muôn loài vạn vật? Sao không là dòng sông êm đềm chảy về nơi đại dương bao la? Sao chưa một lần mở rộng lòng mình để học cách yêu thương những kẻ khốn cùng, những kẻ đem niềm đau đến cho ta? Tình yêu là cái mà tất cả muôn loài đều mong được đón nhận nhưng lại không biết cách yêu thương nhau. Một tình yêu đẹp là sự vắng mặt của tham, sân, si, là sự đổ vỡ của thế giới hữu ngã, là sự có mặt của lòng hy sinh, là sự giải thoát khỏi những xiềng xích của ngã và ngã sở. Nếu được vậy tình yêu ấy đáng được viết nên một bài ca với ngôn từ diễm lệ. Em biết không? Tình yêu vốn không có lỗi. Lỗi là do cách nhìn nhận và thái độ sống của chúng ta. Chính cái nhìn thiếu trí tuệ đã khiến cho cả tôi và em luôn nuôi dưỡng trong mình những hạt giống của sự đau khổ, phiền não. Ta chưa một lần biết lắng nghe nhau, xây dựng tình yêu cho nhau, ta chưa dám đối diện với bản chất chân thật của khổ đau nên ta mới hành động theo màu sắc của chủ nghĩa cá nhân độc đoán.

Tôi vẫn còn yêu em. Không phải yêu cái thân xác này, không phải yêu cái vẻ đẹp mà em đang sở hữu mà là yêu chính cái tâm hồn bé nhỏ còn đang lạc giữa rừng mê. Tôi không những biết yêu một người mà còn học cách yêu nhiều người, đó là một tình yêu không có sự phân biệt, không có màu sắc của ngã và ngã sở. Tôi đang sống trong tình yêu thươngnâng đỡ của huynh đệ, trong sự dìu dắt của Thầy và sự chở che, bao bọc của giới luật. Lúc ban đầu tôi cũng đã từng ngộ nhận rằng phải chăng tôi đang yêu cái vẻ đẹp thanh thoát của hình tướng người tu sĩ, yêu tiếng chuông chùa, nói tóm lại là yêu cái cảnh bên ngoài của chốn thiền môn để rồi đi tới quyết định trở thành một sư chú. Thật ra, những nguyên nhân ấy cũng có mặt trong ngày quyết định xuất gia của tôi nhưng đó không phải là động cơ hoàn toàn mà cái chính là tôi đã tìm ra được dấu chấm thang của cuộc đời mình. Có thể em cho rằng tôi đang đi tìm sự lãng quên trong chốn bồng lai tiên cảnh, mơ mộng theo mây trời trong lẽ sống tự nhiên, vô tâm như mây nước trôi không ngừng, lánh đời theo kiểu tiên nhân ở non cao hay một kẻ thất tình, chán đời đi tu. Không đâu em! Vì khi em đã hiểu được bản lai diện mục của sự khổ đau, hiểu được một cuộc sống vô thường, đối mặt với bản ngã thì em sẽ hiểu được tôi trong lúc này. Một kẻ thất tình lánh mình ở cửa Phật sẽ không bao giờ tìm ra được chân lý trong cuộc đờixung quanh y chỉ nhuốm đậm màu sắc của suy nghĩ nông cạn và cũng chính y sẽ tự đào thải mình ra khỏi chốn thiền môn. Trong thế gian có triệu triệu người thì có triệu triệu phương cách tìm hạnh phúc cho chính mình nhưng hạnh phúc vững chắc nhất vẫn chính là hạnh phúc nằm ngay trong sự khổ đau. Nếu không nếm được mùi vị lòng thù hận thì ta chưa biết được vị ngọt của tình yêu thương, nếu không trải qua một mùa đông giá rét thì sẽ không biết được hơi ấm của mùa xuân. Em đừng nên trầm mình trong những cuộc vui ở vũ trường để trốn tránh khổ đau mà tìm kiếm những hạnh phúc phù du ở bên ngoài. Vì sao tôi phải gọi đó là hạnh phúc phù du bởi vì nó không thật mà ngược lại nó chính là cái chân thật của khổ đau.

Đừng tìm kiếm tôi qua những bức thư tình của một thời lãng mạn hay những tấm ảnh của đôi lần hẹn hò mà em hãy trở về với chính tâm hồn của mình, nuôi dưỡng những hạt giống của tình yêu cao thượng, xây dựng nguồn năng lượng bình an và gửi tặng chúng cho những người xung quanh mình. Khi đó chúng ta sẽ cùng gặp lại nhau, ta đang đi trên con đường của tình thương và sự hiểu biết, chúng ta sẽ có những buổi thiền hành, sẽ cùng thở và cười, cùng hoà điệu vào vũ khúc của đất trời, giao hoà với thiên nhiên. Đó chính là một tình yêu đích thực tôi luôn dành cho em.

Tôi có tình yêu rất mặn nồng

Yêu đời yêu đạo lẫn non sông

Tình yêu chan chứa khắp hoàn vũ

Đâu chỉ yêu riêng khách má hồng.

 

Nếu khách má hồng muốn được yêu

Thì trong tâm trí hãy xoay chiều

Quay về phụng sự cho nhân loại

Sẽ gặp tình ta trong khối yêu.

TỊNH HẠNH


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 2287)
Con người vĩ đại đó, tấm lòng trí tuệ đó, phương pháp giáo dục siêu việt đó của đức Phật đã khiến muôn nghìn trái tim của nhân loại hướng về Ngài
(Xem: 2007)
Định hướng tư tưởng là một vấn đề vô cùng quan trọng trong đời sống sinh hoạt của con người.
(Xem: 1816)
Ngược dòng lịch sử hơn 2.500 năm về trước ở xứ Ấn Độ, trước khi Đức Phật ra đời, nơi đây đã đơm hoa kết trái nhiều hệ tư tưởng khác nhau.
(Xem: 2387)
Con người sinh ra đời, sống và lớn lên trong gia đình được ấp ủ bởi tình thương của cha mẹ, tình anh chị em, tình bà con dòng họ.
(Xem: 1987)
Phải học kinh điển một cách khôn ngoan. Chúng ta biết rằng hơn 400 năm sau khi Bụt nhập diệt, kinh điển mới được chép thành văn.
(Xem: 2116)
Trong rất nhiều phương pháp giảng dạy thì phương pháp định hướng tư tưởng được đức Phật chú trọng sử dụng trong lời dạy của mình.
(Xem: 2278)
Đức Phật dạy về nhân quả thật rõ ràng. Ai gây nhân tạo mười loại nghiệp bất thiện thì chịu quả đi đến ác xứ, không thể đổi khác được.
(Xem: 2576)
Bình đẳng giới và trao quyền cho phụ nữ hiện đang được xem là yếu tố quan trọng đối với sự tiến bộ kinh tế, xã hộidân chủ
(Xem: 2599)
Buông là một triết lý nhân sinh của nhà Phật. Triết lý đề cao năng lựctrí tuệ cá nhân trên con đường vạn dặm dứt bỏ luân hồi nghiệp báo “trở thành Thánh Nhân (ariya savaka)”.
(Xem: 2129)
Phước đức là những việc làm lành thiện được làm ở bên ngoài hình tướng như bố thí, cúng dường, từ thiện, giúp ích cho mọi người…
(Xem: 2595)
Phật tử chân chính là người theo Phật, yêu quý Ngài, kính trọng giáo pháp của Ngài và đi theo con đường...
(Xem: 1931)
Thói đời, chúng ta thường hay nghe mọi người than rằng: “Kiếp nhân sinh của ta, là gì - ra sao?”
(Xem: 2037)
Đức Phật dạy được làm người là khó. Mong sao mọi người hiểu được Chánh pháp, cố gắng tu dưỡng để ít nhất được tái sinh trời, người.
(Xem: 2316)
Phật tử chân chính là người theo Phật, yêu quý Ngài, kính trọng giáo pháp của Ngài và đi theo con đường Tám Bước Cao Quý mà Đức Phật đã trải qua biết bao gian khổ mới tìm được.
(Xem: 2824)
Người giữ giới không sát sanh được Thiện thần bảo hộ, tai ách tiêu trừ, tuổi thọ dài lâu, con cháu hiếu thảo hiền lương, mọi chuyện đều may mắn tốt đẹp.
(Xem: 1755)
Phật Giáo đã có mặt trên quê hương Việt Nam kể từ thời bình minh dựng nước của 2000 năm trước.
(Xem: 1649)
Nhà thơ, nhà văn nổi tiếng người Đức Hermann Hesse có lần viết trong tác phẩm “Siddhartha” rằng: “Cả hai đều lắng nghe dòng nước, đối với họ đó không chỉ là dòng nước, mà còn là âm ba của cuộc sống, tiếng nói của cái đang là, tiếng nói của cái sắp là.”
(Xem: 1856)
Chúng ta sinh ra và lớn lên trong cuộc đời này nhưng không phải ai cũng hiểu được nhờ đâu mà ta sinh ra hay mất đi và vì nhân duyên gì mà ta khổ đau hay hạnh phúc?
(Xem: 1702)
Phật Giáo đã có mặt trên quê hương Việt Nam kể từ thời bình minh dựng nước của 2000 năm trước.
(Xem: 2259)
Nếu một người có nghị lực, tâm trí, trong sáng trong suy nghĩ, lời nóiviệc làm một cách cẩn trọngcân nhắc, kiềm chế các giác quan của mình, kiếm sống theo Luật (Dhamma) và không vô tâm, thì danh vọng và tài lộc của người có tâm đó đều đặn tăng lên.
(Xem: 2444)
"Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong rừng Thắng, vườn Cấp Cô Độc. Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
(Xem: 2135)
Hạnh “bố thí” là một trong sáu hạnh của Bồ-tát làm phương tiện đưa đạo vào đời, đem lại niềm vui và xoa dịu nỗi đau của chúng sanh.
(Xem: 1923)
Từ nơi cao rộng mới thấy bao quát toàn cảnh bên dưới. Nào là núi, nào là rừng. Núi xa thì màu nhạt đi, núi gần thì sậm màu đất đá. Rừng thưa thì thấy cả những đường mòn quanh co xuyên qua các thảm lá mục và những tảng đá phong rêu; rừng sâu thì chỉ xanh một màu lá.
(Xem: 1825)
Trong kinh Thừa tự pháp, đức Phật dạy hàng đệ tử nên thừa tự giáo pháp của Ngài chứ không nên thừa tự tài vật của Ngài.
(Xem: 2009)
Người xưa thường nói: “Chúng ta chỉ có thể kiểm soát được hành động, nhưng không thể kiểm soát được kết quả” Xin Hãy Buông Gánh Nặng Xuống.
(Xem: 1772)
Dù những vật hữu tình hay vô tình đều có cội nguồn hình thành, lá rụng về cội, nước chảy về nguồn.
(Xem: 2756)
Khi bàn về cái tôi, người ta thường nói hóm hỉnh rằng: trong cuộc sống, cái tôi mà thệm dấu nặng thì thành TỘI; cái tôi huyền thì thành TỒI; và cái tôi sắc thì thành.. TỐI.
(Xem: 1889)
Muốn đi vào con đường giải thoát an vui thì phải đi qua con đường vô ngã, phải giải trừ, phải giảm nhẹ tình chấp ngã, không đường nào khác.
(Xem: 2226)
Tôi chưa từng chứng kiến sự ra đi của bất cứ ai. Trước khi mẹ tôi trở nên quá yếu, tôi chưa từng thấy ai bệnh nặng cả.
(Xem: 2179)
xuất gia hay tại gia, giàu hay nghèo, nam hay nữ, trẻ hay già cũng đều phải biết điều tiết, chế ngự tâm mình.
(Xem: 2540)
Có người nói tu không cần học Phật Pháp cũng được, chỉ cần học một pháp môn nào đó rồi chuyên tu pháp môn đó thì kết quả còn tốt hơn học nhiều pháp môn mà không chuyên tu.
(Xem: 1853)
Phật tử, chúng ta phải hằng ngày tự thân tu tập, tụng kinh, niệm Phật, ngồi thiền để tự cải tạo tâm mình theo hướng chân, thiện, mỹ.
(Xem: 2037)
Đừng đặt nặng vấn đề sống, chết. Đừng nghĩ đến điều đó. Chỉ cần thanh lọc tâm trí của bạn, thì điều đó sẽ an bài tất cả mọi thứ.
(Xem: 1913)
Trụ là ở chùa; Trì là gìn giữ trông nom chùa. Nghĩa là đối với sự uỷ thác của thập phương tín thí, nhân dân sở tại phải hết tâm, hết sức.
(Xem: 2082)
Đã xuất gia thì không ai là người ác cả, ác Tỷ kheo dùng để chỉ cho những người xuất gia tiến bộ chậm, chưa chuyển hóa các tập khí xấu ác của chính mình.
(Xem: 2664)
Quốc gia nào cũng vậy, bên cạnh những cái đẹp vẫn có cái xấu. Nếu cái tốt nhiều, cái xấu ít thì không đáng lo ngại.
(Xem: 3780)
Trong cuộc sống thường ngày có nhiều người rất dễ rơi vào tình trạng đau khổ, bởi vì có quá nhiều áp lực, nhiều gánh nặng, nhiều ưu tư, nỗi buồn trong lòng.
(Xem: 2331)
Những thành bại, được mất, hơn thua, tranh đoạt, tham vọng và thù hận v.v… sẽ chẳng có giá trị gì nếu như gần kề với cái chết.
(Xem: 2354)
Theo Thế Tôn, người tu mà không có lòng tin thiện pháp là một biểu hiện của bần cùng.
(Xem: 1719)
Cây phong đầu ngõ đã dần dần chuyển sắc lá. Lá vàng chen lá xanh. Lác đác vài chiếc lá phong chỉ mới úa vàng đã rơi quanh gốc, không theo tiến trình sinh trụ hoại diệt của thiên nhiên.
(Xem: 2030)
Các vị thiền sư tu tập theo pháp Phật khẳng định rằng tuy tâm khônghình dáng nhưng chúng ta có thể phân biệt được lúc nào tâm khỏe mạnh và lúc nào tâm bệnh hoạn.
(Xem: 2383)
Hôm trước, tôi có chia sẻ một phương cách để đối trị vọng tưởng, tâm chạy đi lang thang chỗ này chỗ kia bằng cách...
(Xem: 2352)
Khi có một điều không may mắn, bất như ý xảy đến thì đa phần chúng ta đều nghĩ và thậm chí đổ lỗi là do nghiệp.
(Xem: 2195)
Buông bỏ tất cả để tu hành vốn không bị xem là ích kỷ, thậm chí đó là cao thượng nhưng rũ bỏ trách nhiệm trước một thực trạng gia đình ngổn ngang là không thể chấp nhận, đáng bị phê phán.
(Xem: 3183)
Pháp luân nghĩa là bánh xe Phật pháp. Dhamma trong tiếng Pali (Nam Phạn) có nghĩa là Pháp Bảo, lời dạy từ Đức Phật.
(Xem: 2177)
Nghiệp nói cho đủ là nghiệp quả báo ứng, tức đã gây nhân thì có kết quả tương xứng, và quả đến sớm hay muộn khi hội đủ nhân duyên, hội đủ điều kiện.
(Xem: 2573)
Đây là một lời dạy phù hợp với cái nhìn sâu sắc cốt lõi của Phật giáo: rằng chúng ta đau khổ bởi vì chúng ta tin rằng chúng ta có một cái tôi.
(Xem: 2093)
Một nhóm sinh viên đến chùa để tìm hiểu về đạo Phật và kiến trúc chùa nhằm phục vụ cho chương trình học. Có một em tự giới thiệu mình là tín đồ của đạo Thiên Chúa.
(Xem: 2023)
Duyên khởi cho bài viết này là từ một bản tin BBC News có nhan đề “Thiền định chánh niệm có thể khiến con người xấu tính đi?”
(Xem: 2233)
Đời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant