Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

"Tình dữ vô tình"

Wednesday, November 2, 201100:00(View: 14068)
"Tình dữ vô tình"

Chùa có bốn con chó và một con mèo mù. Mỗi con xuất thân mỗi khác, cũng không ai cần truy tìm nguồn gốc; “cửa chùa rộng mở”, sự hiện diện của chúng sinh nào cũng được xem là hiển nhiên, bình thường. Có duyên thì đến, hết duyên thì đi. Vạn vật vô thường, muôn loài bình đẳng.

Bốn con chó mỗi con mỗi tính. Chúng không có tên nên mình tạm gọi (khi viết những dòng này) theo đặc tính cho dễ phân biệt. Con Khó Tính, con Thờ Ơ, con Vui Vẻ và con Bị Cắn.

dog-cat-wallpaper_1024x768-300x225.jpg

Ảnh minh họa

Con Khó Tính thấp đậm, có bộ lông xấu hoắc, lem luốc, đã vậy mà còn thường xuyên bị xà mâu. Chắc vì vậy mà nó đâm khó tính! Tính tình nó “xà mâu” lắm! Hầu như nó chẳng thích ai, nếu thấy nó lẽo đẽo chạy theo một người quen nào đó, thì chắc chỉ là nó tăm thấy trong giỏ người đó có mang thức ăn thôi. Bực mình nhất là nó luôn cắn, bắt nạt các con khác một cách không thương tiếc - dù đó là một bé mèo-chó “nhi đồng” nhỏ xíu. Những lúc nhìn nó thê thảm (vì bị xà mâu), cô độc, mình thấy ngậm ngùi, nghĩ: chắc vì nó sinh ra đã không có ai thương, nên nó hổng biết thương ai! Nó quen với sự đuổi xua, la mắng, nên khi mình cố gắng dịu dàng, cẩn thận thử vuốt ve nó một cái, nó lừ lừ thủ thế, lãng đi… Trời, hổng lẽ sự đời ghét dễ hơn thương?!

Con Thờ Ơ lểu khểu, có bộ lông lốm đốm trắng đen, phối màu, bố cục lãng nhách! Nhìn không thân thiện! Không như những con chó khác, thường chạy khắp quanh chùa, con này thường xuyên nằm ngay giữa bậc cầu thang lên chánh điện, hầu như lúc nào cũng thấy nó nằm ở vị trí quen thuộc đó. Nó ít giỡn với chúng bạn, chẳng đếm xỉa đến những người quen, chỉ “công chức” làm đủ nhiệm vụ là đứng lên sủa vài phát khi có kẻ lạ, chạy theo vài bước báo động cho đàn, rồi lại trở ra nằm xuống trấn giữ chỗ của mình.

Con Bị Cắn đẹt ngắt, có bộ lông vàng lợt nhợt, nhìn không bắt mắt, vậy mà nó đứng đâu cũng lọt vào tầm ngắm của con Khó Tính, bị nó cắn ghiền! Địa phận của nó là nhà bếp, quanh mấy cái chân bàn để dễ tránh đòn, né các cú táp của con Khó Tính. Bị cắn miết nên nó nhát hít, luôn biết thân biết phận. Phản ứng tự nhiên của nó là né, đôi khi mình đưa tay vuốt nó, nó cũng giật thột, kêu ẳng! Thấy tội gì đâu!

Con mèo mù nhìn là động lòng thương tâm, trắc ẩn! Gương mặt non nớt yếu ớt với hai hốc mắt dính lại, đi đứng liêu xiêu. Mỗi lần cho ăn, mình phải bế nó để lên bàn, riêng một mình. Nó bé bỏng yếu ớt thế, nhưng con Khó Tính vẫn không tha. Mình chưa nhìn thấy nó bị cắn, nhưng đã hết hồn khi con Khó Tính táp hụt nó. Cú táp ấy mà trúng, e rằng nó phải văng ra từng miếng! 

Lần đó, mình giận con Khó Tính quá, gào vô mặt nó: “Mầy… chó!!!”. Con Khó Tính già đời, cũng biết chuyện, nó thụt lùi cụp đuôi ngó mình. “Con ác quá đi!” – Mình nén lòng xuống giọng, nó là chó mà, biết gì đâu. Mỗi lần vô chùa, chưa thấy con mèo mù chạy ra là mình hồi hộp, lo sợ rằng nó đã chết bởi bị con Khó Tính cắn hay những tai nạn vô tình mà nó không thấy để tránh được!!!

Con Vui Vẻ mập múp, lông mượt, đen tuyền. Chắc nhờ tham ăn nhất đám, nhiệt thành tích cóp dinh dưỡng mà nó có bộ lông mướt rượt, đẹp trai “hót cẩu” nhất sân! (hot dog ha..ha..). Ngày con Vui Vẻ xuất hiện ở chùa, cả bầy chó mới được mọi người chú ý nhiều hơn. Ai cũng nhìn theo cái dáng lăng xăng vui nhộn nghịch ngợm của nó. Nó chạy loắng ngoắn khắp nơi, làm quen hết thảy, quấn quít dưới chân mọi người; chồm lên ngậm bám vạt áo tràng của mấy cô chú Phật tử lên chùa tụng kinh; chạy theo bánh xe quý thầy cô bên lớp Phật học

Nó háu ăn kinh khủng, ăn lẹ hơn chớp, bộ phận tiêu hóa của nó chắc vất vả vô cùng, hàm răng của nó thì rỗi nhàn nguyên nếp, bởi có sử dụng để nhai đâu, thức ăn chạm đến mỏ nó là lao vào bụng với vận tốc hỏa tiển! Nhìn nó ăn mà chết sặc cười! Nó ít khi bị cắn nhờ tinh ranh lanh lẹ. Thỉnh thoảng né không kịp, bị cắn, nó cũng kêu một tiếng qua loa rồi tranh thủ nhanh nhanh ăn hoặc chơi tiếp. Vui Vẻ rất khôn, hồn nhiên, láu táu; nó dễ làm quen và rất tình cảm. 

Mỗi khi mình đến, bao giờ nó cũng chạy ùa ra trước tiên, quấn quít đeo mừng, nũng nịu đủ kiểu. Bao giờ nó cũng tiễn mình ra đến khỏi cổng chùa, mình vờ mắng yêu, giậm chân đuổi nó trở vào, nó chạy thì thụt giỡn mặt, đến khi mình về khuất thì nó mới cong đuôi chạy nhỏng vô chùa. Mình yêu Vui Vẻ nhất đám, có lúc muốn xin thầy mang nó về nhà nuôi, nhưng lại thôi, vì muốn nó được ở chùa cho có phước, kiếp sau khỏi làm súc sinh nữa, tái sanh lên hình tướng tốt hơn.

Ở chùa, coi vậy mà lũ chó mèo khá sướng, bởi Phật tử đi chùa ai cũng nghĩ chúng không có chủ chăm sóc, chắc đói khát, nên thường mang thức ăn lên cho. Không biết những người khác thì sao, chớ mình mỗi lần cho chúng ăn là phải vất vả đau đầu với những kế hoạch biến hóa, chiến thuật phân phối v.v… để giữ được hòa khí cho mỗi bữa ăn. Vậy mà nhiều khi giữ không xuể, tức phát khóc! Nếu mắng chúng là lũ súc sinh ngu si thì cũng thấy nhục mình, bởi con người cao cấp dường kia mà cũng vậy, khác gì đâu mấy! Thậm chí còn khủng khiếp hơn! Riết rồi quen, mỗi lần cho chó mèo ăn, như tự chích cho mình liều vắc-xin chịu đựng bất công, chấp nhận nghịch cảnh để tồn tại. Mỗi lần mình đến, “kịch bản” thường xuyên diễn ra như vầy:

Hồi thứ I: Cả đám chạy ra mừng, mỗi con một cách nhưng tinh thần chung là vui vẻ.

Hồi thứ II: Mình sẽ “giao lưu” với cả đám, nhưng ưu ái quan tâm tới con Vui Vẻ nhiều hơn. (Riêng con Thờ Ơ thì đã trở về vị trí cầu thang của nó ngay sau vài giây chạy ra mừng hùa cho có phong trào). Sau đó, cả đám sẽ lãng đi, để mặc mình và Vui Vẻ chơi với nhau, tuy nhiên mắt chúng vẫn canh chừng động thái, hễ có dấu hiệu mình lấy thức ăn ra là cả bọn ùa ngay lại.

Hồi thứ III: Cuộc tâm lý chiến diễn ra. Mình ước lượng và ra phương án chia thức ăn như thế nào tùy vào vị trí đang đứng của từng “em” mà áp dụng chiến lược. Em mèo mù là dễ nhất, chỉ cần bế em lên bàn, em đứng riêng một cõi, không ai xâm phạm được. Ba em còn lại là mệt nhất. Con Thờ Ơ hầu như không bao giờ tham gia cuộc ăn chơi, nó nằm thõng chân trên bậc thang, bỏ ngoài tai hết thảy. Con Khó Tính quan sát rất sắc. Con Bị Cắn lon ton chạy qua chạy lại. Con Vui Vẻ tự tin với vị trí thân cận của mình.

Hồi thứ IV: Con Khó Tính cắn. Con Bị Cắn kêu!… Mình năn nỉ con Khó Tính, bấm bụng dụ dỗđể yên cho hai con kia ăn (thường là không mấy thành công!!!).

Hồi thứ V:  Mình dắt xe đạp ra về. Con Vui Vẻ và Bị Cắn chạy theo ra cổng. Con Khó Tính không chạy theo, nhưng mắt nó vẫn dõi theo, hễ thấy mình có biểu hiện lén lút cho hai con kia ăn tiếp là nó phi ra “xử đẹp” liền! (Con Khó Tính rất khôn lỏi, già đời, đừng tưởng nó là chó thì dễ đối phó!) Mình đành chịu phép! Ra về. Cả đám lại quây quần, vui vẻ như chưa hề có cuộc chiến giành ăn vừa mới xảy ra. (Giá mà con người cũng học được cách quên phắt hận thù, không truy tưởng niềm đau, nhanh chóng thiết lập bình yên nhẹ nhàng được như thế nhỉ!)

1024x768_03564436.jpg

*

Bẵng một dạo, mình đi nước ngoài, rồi bận công việc, không ghé qua chùa. Vậy rồi hôm trở lại, thấy cả đám chạy xô ra mừng, mỗi con đều khác.

Vui Vẻ lớn phổng, to cao mập chắc. Nó vẫn mừng mình nhưng thái độ rất chững chạc, điềm nhiên, không lăng xăng láu táu như lúc trước. Ánh mắt nó có vẻ xa xăm… Mình rải thức ăn, nó thờ ơ không đếm xỉa, bỏ đó, cứ quấn theo chân mình. Mình rất lấy làm lạ; chú ý kỹ thì thấy chân nó hơi bị cà nhắc, có vẻ như vừa qua một trận chấn thương. Nó không tiễn mình ra cổng như hồi trước, mà chỉ đến chân cầu thang chánh điện là nó quay vào. Dáng nó dàu dàu, chậm chạp. Trời! Không lẽ khi trưởng thành, không chỉ con người mà cả chó cũng bớt vui đi?!

Con Khó Tính đã chiến thắng được lũ xà mâu, khỏe mạnh mập ra, bộ lông dù xấu nhưng mọc lên đều dòm coi cũng ra dáng. Con Thờ Ơ có vẻ bớt thờ ơ, chịu chạy loanh quanh khu vực sân chùa, nhưng vẫn không đi xa các bậc cầu thang của nó. Con Bị Cắn hết chui rúc trốn tránh, nó gầy nhẵng nhưng có vẻ hoắng lắm, cái mồm mũi có khoảnh đen, dòm tếu tếu mắc cười. Nó chạy tung tăng như một con hươu nhỏ. Có lẽ nó rèn được kỹ năng lanh lẹ nhờ trưởng thành từ những cú né liên miên. Con mèo mù cũng lớn dài ra, giờ mà bị cắn chắc cũng văng được nguyên con chớ không rơi ra từng mảnh nữa.

Mình trở lại cái lịch hàng ngày: mỗi sáng lên chùa gởi xe đạp rồi leo lên xe buýt đi làm, chiều tan sở ghé chùa lấy xe đạp về nhà. Mỗi ngày hai lần gặp lại đàn chó mèo quen thuộc. Những con khác thì tính cách hầu như vẫn như xưa, duy chỉ con Vui Vẻ không hiểu sao tính tình đổi thay quá khác. Điều gì đã tác động lên nó? Hay chính vì bản chất thông minh, tính tình nhạy cảm nên khi va đập vào đời, nó dễ dàng “ngộ” ra và bước qua chính nó.

Ước gì con Khó Tính rồi cũng sẽ khác đi, Con Thờ Ơ, con Bị Cắn và con mèo mù cũng sẽ đổi thay chuyển nghiệp… để có một ngày “đồng thành Phật đạo”(1) như lời tụng đêm đêm vẫn vọng xuống từ chánh điện chùa mà chúng hằng nghe.

 Nam mô Thường Bất Khinh Bồ tát…

 Truyện ngắn của Thu Nguyệt

 ____________

(1): Tình dữ vô tình

 đồng viên chủng trí

 (Kinh Hoa Nghiêm)

Send comment
Off
Telex
VNI
Your Name
Your email address
(View: 45)
“Dòng sông ơi! Vẫn thơ mộng như ngày xưa! Tình người ơi! Vẫn đẹp cho đến bao giờ…?”
(View: 121)
Nói sơ tâm, là nói về tâm của người mới học, tâm đơn sơ, tâm như hài nhi trẻ nhỏ, tâm rất mực hồn nhiên, chưa có chút gì là chữ nghĩa dày đặc, không chút gì là kiến thức uyên bác.
(View: 142)
Cái đẹp luôn là đề tài thơ mộng cho con người ta bay bổng, mộng mơ và tương tư không dứt, nó là một phần ý vị của cuộc sống.
(View: 170)
Người tu học Phật đều biết rằng, Bát Chánh đạolà nền tảng quan trọng của toàn bộ giáo pháp Thế Tôn.
(View: 194)
Chúng ta không thể nào trường sanh bất tử, trẻ đẹp, và mạnh khỏe mãi mãi được trên đời.
(View: 223)
Tu hành là gì? Có phải nhất định cần thoát ly cuộc sống, chạy vào trong chùa niệm kinh lạy Phật...
(View: 285)
Chánh kiến là thấy biết đúng sự thật. Thấy biết về thiện và bất thiện, căn bản của thiện và bất thiện;
(View: 265)
Để đoạn tận tất cả tà kiến thì phải trau dồi chánh kiến. Chánh kiến ở đây là cái gì?
(View: 267)
Thế gian không có cái gì khổ cả, khổ chỉ là những ảo giác của con người.
(View: 244)
Đúng thế, đời là vô thường, huyễn mộng ai ai cũng biết. Nhưng chúng ta không thể nào ngồi im mà thụ động tại chỗ.
(View: 262)
Đức Phật đã dạy các nhà sư nên đi lang thang thế nào? Các bản tiếng Anh thường dùng chữ “wander” để nói về hành vi lang thang.
(View: 290)
Phàm có sinh thì có tử, đó là lẽ thường trong cuộc đời. Vạn sự vạn vật đều vận hành theo quy luật sinh ra, tồn tại, thay đổi, hoại diệt (gọi là sinh, trụ, dị, diệt)
(View: 316)
Pháp thoại này Thế Tôn dạy Tôn giả La-vân (La-hầu-la) quán chiếu về thân nghiệp giống như đang soi gương thấy rõ mặt mình dơ hay sạch.
(View: 295)
Cứ mỗi độ Vu Lan lại về với chúng ta, chính lúc đó là mùa Báo Hiếu, không biết bao nhiêu người con, từ khắp bốn phương nhớ tưởng đến công lao sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ…!
(View: 302)
Thỉnh thoảng chúng ta nghe rằng bạn này tu theo Thiền Chỉ, và rồi nghe rằng bạn kia tu theo Thiền Quán.
(View: 304)
Bài pháp thoại này được nói tại một ngày tu Chánh niệm ở Tu viện Tisarana, vào tháng Ba năm 2008.
(View: 315)
Bài viết này được chuyển thể từ một bài báo xuất bản đầu tiên trên Tina Lear's Medium.
(View: 304)
Hình như bất cứ lãnh vực nào, bước vào chuyên sâu, đều luôn có những chướng ngại, hoặc chướng duyên;nhất là hành giả trên con đường tâm linh giải thoát.
(View: 297)
Về câu hỏi, thế nào là thời mạt Pháp? Tôi được nghe câu trả lời của Đức Đạt Lai Lạt Ma trong buổi nói chuyện tại chùa Viên Giác
(View: 302)
Phàm phu thì sống trong thức phân biệt, nên thấy có sanh tử và không ra khỏi. Trái lại, bậc thánh thì sống trong trí và do đó thoát khỏi sanh tử:
(View: 315)
Phàm là người xuất gia ở chốn Tòng Lâm, tự viện, phải sống đời phạm hạnh, nghiêm trì giới luật đã thọ, giữ gìn oai nghi tế hạnhtrang nghiêm tự thân, kính trên nhường dưới, từ ái với mọi người.
(View: 325)
Bất cứ trong một tổ chức nào, từ chính trị đến xã hội, từ Tôn giáo đến đoàn thể…đều cần có một lý thuyết nền tảng vững chắc để làm cơ sở triển khai mọi sinh hoạt.
(View: 517)
Mỗi ngày trong cơ thể ta đều có những tế bào cũ chết đi và những tế bào mới sinh ra nhưng có bao giờ chúng làm đám tang hay tổ chức sinh nhật cho chúng đâu
(View: 388)
Chúng ta thường nghe nói rằng Thiền Tổ Sư là dạy pháp vô niệm, vô tâm.
(View: 384)
Như lý tác ý là khởi nghĩ, hướng tâm về mọi sự vật và hiện tượng đúng như lời dạy của Đức Phật.
(View: 390)
Một thời Đức Phật trú tại nước Xá-vệ, ở trong Thắng Lâm, vườn Cấp Cô Độc. Bấy giờ Thế Tônnói với các Tỳ-kheo:
(View: 409)
Thân là thân thể của con người. Niệm là ghi nhận, quan sát. Xứ là lĩnh vực, là đề mục để hành giả quan sát tu tập.
(View: 402)
“Chiếc áo không làm nên nhà sư”, nghĩa bóng của nó như một lời nhắc nhở mọi người, đừng vội đánh giá người khác qua hình thức bên ngoài.
(View: 450)
Có phải bây giờ đã tới thời mạt pháp? Hay là sắp tới thời mạt pháp?
(View: 478)
Tánh Không được đồng hóa với như mộng. Đây là điều hệ thống Kinh Đại Bát Nhã thường nói.
(View: 550)
Toàn thể thế giới chúng ta, bên ngoài là thế gian, bên trong là tâm. Tất cả chúng là một biển vô tận của các pháp hữu vi đang vận hành.
(View: 437)
Việc tu tậpthiền viện nhấn mạnh vào việc hoàn thành mọi công tác tốt đẹp. Là tu sĩ, chúng tôi đặt nặng giá trị của việc chánh niệm về những điều bình thường
(View: 461)
Danh vọng nương nơi cái tôi mà tồn tại. Không có cái tôi, danh vọng không hiện hữu.
(View: 574)
Đã tử lâu lắm rồi, người Phật tử đã nghe nói về thời mạt pháp.
(View: 513)
Gần đây chúng ta thấy xuất hiện trên mạng xã hội nhiều bài viết kêu gọi người Phật tử phải cảnh giác với việc “trộm tăng tướng” hay “tặc trụ”.
(View: 522)
Trong nhiều bài pháp tôi đã viết, thì thường đề cập đến vấn đề làm phước, tích phước, tích đức, hay tu thiện... V
(View: 540)
Bố thícúng dường là một trong những hạnh đầu tiên để làm cho cõi này tốt đẹp hơn, và là những bước đi đầu tiên của Phật tử trên đường giải thoát.
(View: 510)
Thuyết âm mưu không phải là vấn đề mới, nó vốn xảy ra từ xa xưa, bên Đông hay bên Tây đều có cả.
(View: 572)
Sự xuất hiện của hành giả Thích Minh Tuệ đã tạo ra một biến động chưa từng có trong lịch sử Phật Giáo Việt Nam.
(View: 591)
Bệnh đau là chuyện tất yếu của con người. Trừ những người có phước đức về sức khỏe sâu dày, còn lại hầu hết đều trải qua bệnh tật.
(View: 609)
Thời thơ ấu, chúng ta ưa thích đọc truyện Cô Ba Cháo Gà Địa Ngục Du Ký, rồi ưa nghe kể chuyện vong nhập, chuyện trừ tà…
(View: 1399)
Con đi Tu là để cầu giải thoát, hàng ngày con chỉ xin ăn một bữa, con không nhận tiền của ai.
(View: 614)
Karma là một từ tiếng Phạn có nghĩa là “hành động”. Một cách đơn giản để hiểu nghiệp là nhìn nó như những khoảnh khắc nhân quả.
(View: 711)
Từ nghệ thuật, có những nhân vật bước ra đời sống. Từ đời sống, cũng có vài con người đi vào nghệ thuật. Nhưng trở thành hình tượng trung tâm
(View: 588)
Làm sao có được hòa bình và hạnh phúc trong thế giới đầy biến độngnghi kỵ như hiện nay?
(View: 668)
Cho tới hôm nay, “hạnh đầu đà” không còn là cụm từ xa lạ. Nhắc đến nó ta sẽ nghĩ ngay đến sư Minh Tuệ, mặc dù ông không phải là người thực hành hạnh này đầu tiên và duy nhất.
(View: 680)
Nhân duyên đưa đến lời dạy này của Đức Phật bắt nguồn từ sự cầu thỉnh chân thành của trưởng giả tên là Kiên Cố(Kevadha)
(View: 668)
Thực ra, chúng ta không cần tới “một Phật Giáo” nào khác cho thế gian hay cho xuất thế gian,
(View: 582)
Thực hành Chánh Phápvì lợi ích chúng sinh, muốn chúng sinh được thoát khổ, an vui.
(View: 684)
Ngay cả vũ trụ cũng không thoát được luật nhân quả, luân hồi (tái sinh.)
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant