Biên Soạn: Tâm Diệu
Chương 2
PHÓNG SANH
Trong
Kinh Phạm
Võng đức Phật dạy: "Tất cả nam tử là cha ta, tất
cả nữ nhân là mẹ ta. Từ nhiều đời ta đều thác
sanh nơi đó. Vì lẽ ấy nên chúng sanh trong lục đạo đều
là cha mẹ ta. Nếu giết chúng để ăn thịt, thời chính là
giết cha mẹ ta, mà cũng là giết thân cũ của ta. Tất cả
chất tứ đại đều là bổn thân bổn thể của ta, cho nên
phải thường làm việc phóng sanh và khuyên bảo người
khác làm. Nếu lúc thấy người đời sát sanh, nên tìm
cách cứu hộ cho chúng được thoát khỏi nạn khổ."
[1]
Vì
thế, là Phật tử, chúng ta không những ăn chay để tránh
sát sanh, để nuôi dưỡng lòng từ bi, thể hiện tâm bình
đẳng với muôn loài, không nỡ thấy những chúng sinh bị
đâm giết, quằn quại đau thương trong vũng máu, mà chúng
ta còn phải thể hiện tích cực hơn nữa là phóng sanh.
Phóng
sanh là giải phóng những sinh vật khỏi bị giam tù trong lồng
chậu, cởi trói cho những ai bị oan ức tù đầy.
Phóng
sanh mang hai ý nghĩa quan trọng, là cứu mạng sống và trả
lại quyền tự do cho chúng sinh, trong đó bao gồm cả con người
và con vật. Hai tác động này sẽ mang lại hai quả báo tốt
đẹp cho những ai thực hiện phóng sinh, là mạng sống
được dài lâu, khoẻ mạnh, và hưởng đời sống tự
do qua quá trình nhân quả.
Đó
là chưa kể đến phó sản tức là kết quả phụ của việc
phóng sanh, như thường trở nên giầu có vì bỏ tiền riêng
ra chuộc người hay mua súc vật sắp bị giết làm thịt để
phóng sinh. Tiêu dùng tiền của vào những việc này thì
sẽ được quả báo giầu có trở lại. Gieo một hạt cam
còn được hái cả ngàn trái huống chi cứu một con vật
khỏi bị giết. Kết quả của công đức phóng sanh thật
khó mà lường được.
Có
những tai nạn máy bay rớt, xe lật mà đôi khi chỉ còn
một người sống sót. Ai có thể giải thích được điều
này?
Có
những cuộc tàn sát tập thể dã man, lớn như cuộc tàn
sát "hollocus" người Do Thái, vừa vừa như
"killing fields" ở Cao Miên và tết Mậu Thân ở
Huế, Việt Nam và nhỏ như những vụ bắn giết học sinh tại
Arkansas, Oregon, Mississippi..v..v..Họ bắn giết nhau một cách
si mê. Ai có thể giải thích được điều này?
Phật
giáo cho rằng đó là kết quả của nghiệp sát sanh và
không phóng sanh. Nguồn gốc sâu xa của các trận chiến
tranh tàn sát, chính là nghiệp sát sanh. Con người giết
thú vật như điên dại, chỉ riêng ở Bắc Mỹ Châu cứ
mỗi giây đồng hồ là có hơn 250 con vật bị giết làm thịt
tại các lò sát sanh, tức hơn 8 ngàn triệu (tám tỷ) con
bị giết hàng năm. Họ đâu biết rằng niềm oán hận ngập
trời khó thể nào nguôi được. Đến khi chúng đền hết
tội trở lại làm người, đó là lúc ân đền oán trả.
Thuở
xưa ở thành Ca Tỳ La bên xứ Ấn Độ, có một làng đánh
cá, gần làng có hồ rộng mênh mông, gặp lúc hạn hán
mất mùa, bao nhiêu tôm cá trong hồ đều bị dân làng bắt
ăn, đến con cá cuối cùng lớn nhất cũng bị làm thịt,
chỉ có một đứa bé không hề thích ăn cá, đùa nghịch
gõ lên đầu con cá lớn kia đến ba cái.
Đến
thời Phật Thích Ca, vua Ba Tư Nặc là người sùng mộ đạo
Phật, cưới một cô con gái dòng họ Thích Ca sinh ra một
thái tử tên là Lưu Ly. Thuở ấu thơ, Lưu Ly thường hay
qua bên thành Ca Tỳ La chơi. Một hôm vì đùa nghịch nơi tòa
thuyết pháp của đức Phật, bị người gác mắng và đuổi
ra ngoài, Lưu Ly nuôi hận trong lòng, đến khi lên ngôi vua,
đem đại quân tấn công thành Ca Tỳ La, giết sạch cư dân
trong thành, trong thời gian này đức Phật nhức đầu hết
ba ngày, các vị đại đệ tử đến cầu xin Phật giải cứu.
Tôn giả Mục Kiền Liên dùng thần thông lấy bình bát
thâu năm trăm người họ Thích Ca bay lên không, cho rằng
đã cứu được họ, nhưng đến khi đổ ra, thì chỉ thấy
toàn máu. Các vị đệ tử hỏi Phật nguyên do vì đâu.
Đức
Phật bèn đem câu chuyện tiền kiếp thôn dân ăn cá kể
lại, con cá lớn kia nay là vua Lưu ly, còn binh tướng theo
Lưu Ly là bầy tôm cá trong hồ khi xưa, dân cư thành Ca Tỳ
la bị giết chính là thôn dân ngày nọ, còn đứa nhỏ gõ
đầu cá mà không ăn cá chính là đức Phật ngày nay
chịu quả báo nhức đầu ba ngày là do hồi ấy gõ đầu
con cá ba lần. Nghiệp khó chuyển nên bấy giờ họ Thích
Ca năm trăm người, tuy được Mục Kiền Liên cứu ra,
song vẫn không toàn tính mạng. Về sau vua Lưu Ly bị đọa vào
địa ngục. Oan oan tương báo khó có ngày dứt.
Đó
là câu chuyện nhân quả điển hình, có ghi trong sử sách
Phật giáo, và vì thế, ngày nào con người còn tạo
nghiệp sát sanh, còn thích ăn thịt cá, còn làm súng, còn
săn bắn, còn giam giữ người và vật vô tội ngày đó
còn có những cuộc tàn sát chiến tranh.
Là
Phật tử, chúng ta nên thực hành lời Phật dạy nêu
trên là không giết hại chúng sinh và nên phóng sinh.
Không
giết hại chúng sinh, (thể hệ qua việc thực hành ăn chay)
và phóng sinh là hai điều vô cùng hệ trọng, không những
nghiêm trì đệ nhất giới luật của đạo Phật trong tiến
trình tu tập tự thân, mà còn thể hiện sự báo hiếu
chân thật vào cao quý nhất đối với cha mẹ nhiều đời
trong quá khứ, bởi vì như đức Phật dạy, chúng sanh từ
đời này sang đời khác thay phiên lần lượt làm cha mẹ
con cái của nhau. Ăn thịt chúng sinh tức là ăn thịt cha
mẹ mình, là tội bất hiếu lớn nhất trong các tội bất
hiếu.
Ngoài ra, theo kinh nghiệm, người ăn chay và hay phóng sinh thường có thân thể mạnh khỏe, ít tật bệnh, ít gặp tai nạn và thường được sống những nơi an ổn không thù hận và không chiến tranh.