Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Nợ một lời ca dao

27 Tháng Tám 201100:00(Xem: 9656)
Nợ một lời ca dao


  Kính dâng hương hồn mẹ Năm

Chiếc xe hơi đời mới, bóng loáng êm ái dừng lại trước đôi trụ cổng vôi màu vàng ố chen lẫn từng mảng rêu đen. Hồng bước ra khỏi xe, đưa tay lấy cặp kính mát khỏi mắt. Trông nàng còn trẻ, khoảng ba mươi, thật sang trọng trong chiếc áo bông vàng và chiếc váy đen. Vài người đàn bà và mấy đứa con nít trong cái xóm quê nghèo tò mò đứng từ xa nhìn lại.

Dường như chẳng để ý đến những gì chung quanh, Hồng đứng yên lặng hồi lâu nhìn sâu vào bên trong cổng rồi thong thả bước vào theo lối đi đất cứng chen sỏi, dọc hai bên là hai hàng cau cao vút đang mùa trổ hoa, và hai mảng vườn rau chạy dài đến hàng giậu giáp nhà hàng xóm. Nàng đi thật chậm như muốn thưởng thức cái không khí trong lành thoang thoảng hương cau của một vùng quê yên tĩnh trong cơn gió hạ chiều.

Cuối lối đi là một khoảng sân rộng. Hồng tần ngần đứng lại. Bên kia khoảng sân là ngôi nhà tranh, vách tường vôi cũ, im lìm nằm trong sự che chở trong bóng mát của tán cây vú sữa bên hiên. Nàng lẩm bẩm:

- Vẫn như xưa, chỉ có cây cối là lớn hơn trước.

Dinh huu 2.jpg

Một người phụ nữ từ trong cửa nhà bếp, quần xăn quá gối, tay bưng rổ rau bước ra, chợt thấy nàng, khựng lại dò xét. Hai người nhìn nhau. Sau một khoảng im lặng cần thiết, người phụ nữ rụt rè lên tiếng:

- Dạ xin lỗi, cô... muốn hỏi ai?

Hồng không trả lời. Nàng cố moi trong trí óc những hình ảnh thương yêu trong quá khứ để đoán người đứng trước mặt mình là ai.

- Dạ,... chị hỏi ai?

Tiếng người phụ nữ lặp lại câu hỏi như có ma lực đánh thức ký ức của nàng trỗi dậy dưới lớp bụi mù thời gian. Nàng hồi hộp:

- Mận? Có phải Mận không?

- Dạ phải, tôi là...

Không kịp để người phụ nữ trả lời hết câu, Hồng bước vội lên ôm chầm lấy. Rồi như không đè nén nổi bao cảm xúc từ lúc bước xuống xe đến giờ, Hồng oà lên khóc, nói trong tiếng thổn thức:

- Mận ơi, là em đây rồi. Chị không thể quên được cái nốt ruồi dưới cằm của em. Chị là Hồng đây, chị Hồng của em đây!

Người phụ nữ thảng thốt, đánh rơi rổ rau. Có lẽ quá bất ngờ không làm cô phản ứng kịp. Nhưng chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, từ lồng ngực của người phụ nữ tiếng khóc cũng oà vỡ theo:

- Là chị Hồng sao? Ơi, chị Hồng, chị Hai..

Họ như hai khối nam châm dán chặt vào nhau trong tiếng nấc kéo dài. Gió chiều như hòa cùng niềm vui, kéo cành vú sữa bên hiên nhà cúi sát xuống hai người để chứng kiến rõ hơn cái phút giây tái ngộ đầy cảm xúc của hai chị em...

- Ba đâu em? Tiếng Hồng hỏi mau qua nước mắt - Còn cu Bí, dì... dì Năm?

- Dạ, ba bệnh nằm trong nhà, chị vào mau, chị về ba mừng lắm chị Hai ơi!

*
Trong cái không gian tĩnh lặng, nhạt nhòa nắng chiều của ngôi nhà cũ đưa Hồng trở về lại những ngày tháng xa xưa...

Khi Hồng lên sáu, em Mận lên ba thì mẹ mất. Năm năm sau anh Tư tục huyền cùng chị Năm, một thôn nữ cùng làng. Anh bảo hai đứa gọi chị bằng mẹ. Hai năm sau đó chị Năm sinh cu Bí. Hồi ấy chiến tranh đã bắt đầu khốc liệt. Làng quê nhỏ bé của Hồng trở thành vùng xôi đậu, không mấy an ninh nên anh Tư phải lên phố làm ăn, vài ba tháng mới về thăm gia đình một lần.

Tháng ngày lặng lẽ trôi qua, chị Năm một mình quần quật ở quê, khi tiếng chuông chùa làng vừa điểm công phu sáng, chị đã một mình thức dậy, nấu cám cho heo ăn, cắt rau cải, bí bầu, ngày hai buổi gánh ra chợ huyện cách nhà hơn năm cây số để bán lấy tiền. Việc buôn bán của chị không nhất định.

Vào ngày hè nóng bức, chị nấu chè đá, chị cũng buôn cau, hay bòn bon theo mùa từ vùng núi xuôi theo dòng Thu Bồn về phố. Hồng, Mận đi học trường làng, khác buổi nên thay nhau ở nhà trông em Bí, nấu cơm chờ mẹ.

Buổi chiều tan chợ, chị Năm bao giờ cũng mua cho hai đứa một vài chiếc bánh vòng, bánh tai heo, kẹo ngọt hay vài món đồ chơi thủ công. Ngày rằm, mồng một chị tranh thủ dẫn hai đứa lên chùa lạy Phật. Chị yêu anh Tư, thương chúng như con ruột, nên tuy cực khổ tảo tần mà mái tranh vẫn đầy ắp tiếng cười.

Cho đến một ngày...

Năm ấy Hồng lên mười lăm tuổi, mải ham chơi, nó không những để nồi cơm cháy khét, mà còn quên trông em, để cu Bí té từ trên giường xuống đất, lăn vào hàng giậu tre. Chiều ấy ở chợ về thấy mặt mày cu Bí bầm tím, và tay chân bị gai tre cào xước nhiều nơi, chị Năm hoảng hốt. Trong lúc tức giận, chị rút vội chiếc nẹp tre quất vào mông Hồng mấy cái, la lớn:

- Tại sao con ham chơi mà bỏ em té thế này? Còn cái tội hai ngày vừa rồi trốn học đi chơi, cô giáo gặp mẹ ở chợ nói mới biết. Học hành gì kiểu đó, lớn lên chỉ đi ăn xin thôi.
Vất chiếc roi vào góc nhà, chị bồng dỗ cu Bí đang bị đau khóc. Hồng nín thinh chịu đựng. Chợt nhìn ra ngoài cổng, nó thấy bà Chín bán bánh bèo ở hàng xóm đang vẫy tay gọi. Nó len lén chạy ra cổng qua nhà bà.

Kéo quần Hồng xuống, bà Chín xuýt xoa:

- Trời ơi, ác chi lắm rứa. Đánh con người ta, lằn ngang lằn dọc thế này. Con không mẹ khổ ơi là khổ. Ông bà mình nói có sai đâu: Mấy đời bánh đúc có xương / Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng. Đã vậy còn mắng nhiếc lớn lên đi ăn mày, ác mồm, ác miệng quá! Mới tí tuổi đầu đã khổ thân rồi. Để bác thoa dầu cho, nhìn thế này mà ai chịu nổi. Tội nghiệp cho con không mẹ!

Giọng bà nghe ai oán, từng lời như từng mũi kim nhọn đâm vào trái tim non nớt của Hồng. Cái ý niệm mẹ ghẻ con chồng lâu nay chưa từng hiện hữu trong đầu óc thơ ngây của nó, hôm nay được bà Chín khơi lên như gieo hạt mầm đúng vào thời vụ. Hồng bặm môi, cái đau vì mấy lằn roi không nhiều, nhưng tình cảm của nó đã bị tổn thương. Hình ảnh mẹ Năm đã không còn như xưa trong cái tâm bắt đầu đầy sóng gió của nó mà bà Chín cố tình khơi động vì chút hiềm khích cá nhân gì đó. Đêm ấy nó nằm thao thức mãi, nhớ lại từng lời bà Chín nói. Nó thấy tủi thân. Nó là đứa con không mẹ.

Trưa hôm sau, khi chị Năm vừa ở chợ về bước vô nhà, Hồng đang ru thằng cu Bí ngủ, cố tình hát lớn:

 - Ầu ơ... mấy đời bánh đúc có xương

Mấy đời dì ghẻ... ầu... ơ... mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng... à...

Chị Năm như đứng khựng lại. Nó liếc lên nhìn và nghe hả dạ khi thấy mặt mẹ tái dần.

Tiếng chị lắp bắp, đứt quãng:

- Hồng, ai... ai dạy con... hát thế?

Quắc mắt nhìn lên, nhớ lời bà Chín, như lửa đổ thêm dầu, nó gằn giọng:

- Bà không phải là mẹ tôi, bà là dì ghẻ của tôi, dì ghẻ, dì ghẻ!

Nó thả tao nôi, đi thẳng ra ngoài, mặc cho tiếng chị Năm gọi theo:

- Hồng, con đi đâu? Vô nhà mẹ bảo...

Từ đó nó trở nên lầm lì, không nói dù chị Năm đã nhỏ nhẹ dỗ dành, khuyên giải cho nó hiểu tình cảm của chị đối với hai chị em nó.

Vài hôm sau, thừa lúc chị Năm còn ở ngoài chợ, lấy mấy bộ quần áo cũ, rồi cầm một ít tiền xe và mảnh giấy bà Chín đưa, có ghi địa chỉ con gái bà đang sống ở Sài Gòn, cần người giúp việc, Hồng đã đón xe bỏ nhà ra đi với quyết tâm “trả thù mẹ ghẻ”. Nó phải giàu, thật giàu chứ không thể là ăn mày được như lời bà Chín nhỏ to với nó mấy ngày qua...

 *

Tiếng Mận kéo Hồng về thực tại:

- Mới đó mà đã mười lăm năm. Mau thật. Cu Bí đã mười bảy rồi, nó đang học lớp mười một trên huyện. Đi học nó tên Lộc, để em nhắn nó về. Gặp chị chắc nó chẳng biết là ai.
Rồi giọng Mận bỗng nghe xa xăm:

- Nhớ lại hôm chị bỏ đi, mẹ về chờ đến tối, không thấy chị về ăn cơm, hốt hoảng đi tìm, hỏi ai cũng không biết, kể cả bà Chín. Mẹ thật tâm cũng có nghi ngờ bà Chín vì trước đó bà đã mấy lần nói mẹ cho chị lên Sài Gòn giúp việc cho con gái bà ấy, nhưng mẹ luôn từ chối. Đêm ấy mẹ không ngủ được. Sáng sớm mai, mẹ gởi em và thằng Bí cho cô Hai bên xóm, đi khắp nơi tìm chị. Tối mẹ về, hai mắt sưng híp. Suốt ngày và đêm đó mẹ khóc mãi.

Trời chưa sáng mẹ đã dặn em trông thằng Bí để lên thành phố tìm ba báo tin, nhưng chưa kịp đi thì súng nổ khắp nơi. Mọi người ùn ùn bỏ làng chạy hết. Mẹ hoảng hốt, gói vội ít đồ, tay bồng cu Bí, tay dắt em cùng chạy theo dòng người tránh bom đạn. May mắn vừa ra khỏi làng thì gặp ba chạy về. Lúc ấy chẳng còn hy vọng chi tìm được chị nữa. Chị ở đâu?

Hồng bồi hồi nhớ lại:

- Sáng hôm sau chị lên đến Sài Gòn thì thấy người ta chạy hỗn loạn. Chị chẳng biết làm sao, sợ quá, hối hận muốn về nhưng làm sao về được, nên vừa khóc vừa theo người ta mà chạy dù chẳng biết chạy đi đâu. Cuối cùng họ tranh nhau lên một chiếc tàu to, chị cũng bị dòng người đẩy lên. Tàu lênh đênh ngoài biển nhiều ngày rồi được đưa qua Úc ở trong một trại tị nạn. Vài tuần sau, chị được một gia đình nhận làm con, nuôi ăn học cho đến khi chị tốt nghiệp và ra làm ăn.

Tiếng Mận chậm rãi :

- Khi tình hình yên rồi, ba mẹ đã cố gắng suốt mấy năm liền đi tìm chị, nhưng bặt vô âm tín, không biết chị còn sống hay đã chết. Mẹ nhớ chị, mỗi lần nhắc đến là khóc. Mẹ hối hận vì lỡ nóng giận đánh chị mấy roi. Mẹ tự trách mình. Năm ngoái mẹ bệnh nặng, không qua khỏi. Đến khi sắp mất, mẹ cầm tay em, khóc dặn nếu sau này chị còn sống trở về thì nói dùm mẹ, chị hãy, chị hãy... tha... tha thứ... cho...

Mận mím chặt môi để khỏi bật lên tiếng khóc, nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt.

Ông Tư nãy giờ im lặng, đưa tay quệt dòng nước mắt, từ từ lên tiếng:

- Hồi ấy con còn nhỏ dại nên chưa hiểu được lòng mẹ Năm. Nhớ lại năm con lên mười ba tuổi, bị xe tông trên đường đi học về, bất tỉnh. Ba và mẹ Năm phải cáng con chạy bộ hơn bảy cây số để đưa con xuống cấp cứu bệnh viện huyện. Con bị mất nhiều máu, phải truyền gấp, mà bệnh viện không còn máu cùng nhóm với con. May là sau khi thử, mẹ Năm có cùng nhóm máu. Dù mới sanh thằng Bí dậy, mẹ cũng đã yêu cầu lấy đủ máu để cứu con. Lo lắng, mệt mỏi vì chăm sóc con ở bệnh viện, sau khi con khỏe về nhà thì mẹ Năm đã ngả bệnh cả tháng trời... Chắc con còn nhớ!

Như có một sức mạnh vô hình nào, Hồng bàng hoàng bước vội đến bàn thờ và quỳ xuống. Nhìn bức ảnh mẹ Năm nhạt nhòa qua làn nước mắt, Hồng nức nở:

- Mẹ ơi, con có tội với mẹ. Ơn đức mẹ vô cùng. Mẹ tha thứ cho con. Con nợ mẹ một lời ca dao, một lời ca dao, mẹ ơi! Dù giàu có bao nhiêu, suốt đời này con cũng không làm sao trả nổi!

Truyện ngắn của Doãn Lê
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 773)
Rằm tháng Bảy theo tục lệ nhân gian Việt Nam gọi là ngày xá tội vong nhân. Ngày rằm tháng Bảy có nhiều ý nghĩa:
(Xem: 941)
Bao tao nhân, mặc khách; bao ngôn ngữ của con người đã không tiếc lời ca tụng về Mẹ. Mẹ của tôi. Mẹ của anh. Mẹ của con và Mẹ của tất cả mọi người.
(Xem: 1966)
Trước nhất cha mẹ là những người ân cần nhất đã cho ta thân người Sau đó, đạo sư ân cần nhất trong việc trình bày giáo thiêng liêng.
(Xem: 2062)
Mẹ là cả một trời thương. Mẹ là cả một thiên đường trần gian.
(Xem: 2315)
Tháng 7 là mùa Vu Lan báo hiếu. Đó là câu chuyện về một đại đệ tử của Đức Phật.
(Xem: 2573)
Cũng như mọi năm, Vu Lan là ngày mới hồi sinh của một chuỗi dài dấu ấn tinh thần đã cũ. Các bậc tu hành Phật giáo xuống lại cuộc đời sau mùa An Cư Kiết Hạ.
(Xem: 2524)
Mỗi độ tháng bảy âm lịch về, người con phật laị nao nức chuẩn bị cho mùa hiếu hội.
(Xem: 3015)
Hôm nay ngày mẹ nhớ thương Con quỳ lạy Phật dâng hương nguyện cầu Cầu xin cho mẹ sống lâu Mẹ là tất cả nhiệm mầu thiêng liêng
(Xem: 3296)
Cứ mỗi độ Vu Lan lại về với chúng ta, đó cũng chính là mùa Báo Hiếu, không biết bao nhiêu người con Phật, từ khắp bốn phương, nhớ tưởng công lao sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ.
(Xem: 12634)
Ngày lễ Vu Lan trong Đạo Phật là ngày “Phật Hoan Hỷ”, ngày “Tự Tứ”. Tăng, Ni tập trung vào sự tu niệm và thỉnh cầu những bậc...
(Xem: 5184)
Lễ Vu Lan báo hiếu không chỉ là ngày dành cho các Phật tử mà đó còn là mùa báo ân, báo hiếu của tất cả những người con dành cho bố mẹ.
(Xem: 3696)
Thế là một mùa Vu-lan nữa lại về trên quê hương xứ sở, khi những cánh hoa tâm đang đua nhau nở rộ, lòng người con Phật lại thổn thức một nỗi niềm tri ânbáo ân.
(Xem: 6307)
Bài viết này đã đăng trên Đặc San Kỷ niệm lể Vu Lan 1989, năm Kỷ Tỵ, của chùa Hoa Nghiêm ở Toronto, Canada.
(Xem: 3481)
Ngày lễ Vu lan nói theo nhà đạo là ngày Tự tứ của chúng Tăng. Chữ Tự tứ nói đủ là Tự tứ thỉnh, nghĩa là ...
(Xem: 7068)
Có rất nhiều bạn trên thế giới hiện nay hoặc vì một lý do nào đó, có thể chủ quan hoặc khách quan, đã mang tâm oán hận cha mẹ, người đã rứt ruột sinh ra mình.
(Xem: 5562)
Đọc trong mùa Vu Lan, cũng là đọc trong tất cả mọi thời. Bởi vì Vu Lan, dựa vào tích Ngài Mục Kiền Liên vào cõi ngạ quỷ tìm cứu mẹ, là nơi lửa cháy không ngừng, nơi đói khát không ngừng
(Xem: 6231)
Cũng như Phật Đản, để phù hợp với cuộc sống, sinh hoạt tại hải ngoại, Vu Lan cũng không còn là ngày mà là mùa. Từ giữa tháng 7 kéo dài cho đến cuối tháng 9 khắp năm châu đâu đâu cũng tưng bừng lễ hội Vu Lan
(Xem: 7134)
Lời Thầy thường dạy, lại bàng bạc không gian “Ta là tiếp nối của Tổ Tiên, Ông Bà, Cha Mẹ. Các Ngài ở trong ta và ta ở trong các Ngài...
(Xem: 6510)
Dường như con người có thể phát tiết ra khả năng kỳ lạ để thích ứng với môi trường và hoàn cảnh sống mà có lẽ chính họ đôi khi cũng không ngờ.
(Xem: 6084)
Mỗi người con của Phật xin hãy tinh tấn tu học để báo đáp thâm ân Tam Bảo; báo đáp ơn sinh thành dưỡng dục; nổ lực góp phần vào xây dựng cộng đồng nhơn loại...
(Xem: 8143)
Không dễ tìm được một chúng sinh nào chưa từng một lần trong quá khứ là mẹ của ngươi…
(Xem: 10161)
Kể từ khi Phật giáo du nhập vào nước ta, đến thế kỷ II thì Phật giáo đã định hình và phát triển khá mạnh mẽ, nhất là đã có...
(Xem: 7038)
Mùa Vu Lan có muôn ngàn loài hoa nở, mà đẹp nhất là hoa hồng. Bởi đó là màu của tình thương yêu và hiếu hạnh.
(Xem: 10461)
Một hôm, Tôn giả Xá Lợi Phất đi trì bình khất thực trong thành Vương Xá, khi ngang qua...
(Xem: 10409)
Tôi nhớ mãi một buổi chiều, Mẹ ngồi bên thềm sân, Cúi xuống, thoang thoáng một nét buồn.
(Xem: 28311)
Tiết Vu Lan bâng khuân nhớ Cha công dưỡng dục, mùa Báo hiếu bùi ngùi thương Mẹ đức cù lao... Thích Hạnh Tuệ
(Xem: 7641)
Trái tim của mẹ tuyệt vời Bao dung che chở trọn đời vì con Dù cho sức mẹ hao mòn Tháng năm vất vả lo tròn tình thâm
(Xem: 11626)
Tôi đã nhận được một món quà tặng quan trọng nhất từ bố tôi: đó là niềm tin về tôn giáo. Suốt đời tôi, tôi sẽ nhớ ơn bố tôi. Vì, bố là vị Bồ Tát của tôi.
(Xem: 11210)
Năm nay, Vu Lan khởi sắc một cách khác thường. Từ ngày 14 âm lịch đến rằm, lượng số người đi lễ như trẩy hội. Một số con đường chính đều bị tắt nghẽn giao thông.
(Xem: 11177)
Đạo Phật dạy về tầm quan trọng của sự kính trọng bố mẹ, và sự báo đáp công ơn bố mẹ.
(Xem: 12283)
Vu lan lại đến.Hiếu hạnh của con trẻ lại được nhắc đến. Nhưng đâu đó cũng thấy hiện lên các tiêu đề nói về việc con giết cha, hãm hiếp mẹ, những nghịch hạnh không ai có thể chấp nhận.
(Xem: 15467)
Tôi thấy tôi mất mẹ, mất cả môt bầu trời…
(Xem: 10692)
"Mẹ, Mẹ là giòng suối dịu hiền. Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên…Là bóng mát trên cao, là mắt sáng trăng sao, là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối…"
(Xem: 11763)
Mẹ ơi tháng Bảy về rồi Là mùa hiếu hạnh tuyệt vời lên ngôi Nhớ ơn mẹ đã một đời Tảo tần mưa nắng tô bồi đời con
(Xem: 10677)
Mùa thu với tháng bảy mưa ngâu, với trăng thu diệu vợi, quê hương Việt nam chúng ta với biết bao vẻ đẹp êm đềm qua ánh trăng rằm tháng bảy Vu lan.
(Xem: 11156)
Sau khi đắc quả A-La-Hán, Tôn giả Mục Kiền Liên vận thần thông đi khắp các cõi tìm người mẹ đã khuất.
(Xem: 10080)
Lễ hội Vu lan bồn hay còn được gọi một cách phổ biếnlễ hội Cô hồn là một sự kiện quan trọng ở Trung Quốc vì nó được nối kết với việc thờ cúng tổ tiên.
(Xem: 10479)
Từ hơn mười năm qua, cũng có thể là xa hơn chút nữa, ngày lễ Vu Lan Báo Hiếu hằng năm, đặc biệt là lễ cài hoa hồng, đã có sức lan tỏa mạnh mẻ ra ngoài khỏi khuôn viên những mái chùa Phật giáo
(Xem: 11489)
Theo truyền thuyết nhà Phật, Bà mẹ Mục Kiền Liên Là người không mộ đạo Báng bổ cả người hiền.
(Xem: 11059)
Tháng bảy mùa Vu Lan trời buồn âm u mưa sùi sụt trắng xóa con đê quê mẹ. Tháng bảy mùa Vu Lan mây buồn giăng giăng kín lối con về quê mẹ…
(Xem: 12999)
Rằm tháng 7 - đại lễ Vu Lan, tưởng niệm gương đại hiếu của tôn giả Moggallāna (Mục Kiền Liên) đối với mẹ trong cảnh khổ ngạ quỷ;
(Xem: 24508)
Lòng thương của cha mẹ sẽ pha thêm màu xanh cho bầu trời, tô thêm màu biếc cho đại dương; và gia đình này, trái đất này, với bàn tay chăm sóc của cha mẹ, sẽ là hành tinh xanh, mỹ miều, tươi mát hơn bao giờ.
(Xem: 12675)
Ta còn một dòng sông, dòng sông xưa uốn khúc những nỗi niềm cay cực với bóng mẹ lênh đênh tất tả chuyến đò đời.
(Xem: 10347)
Kinh Vu Lan hiện được dịch ra tiếng Việt và được phổ thơ để các Phật tử dễ đọc tụng và dễ nhớ
(Xem: 28794)
Mùa Vu Lan lại về với người con Phật, mang nhiều ý nghĩa thâm diệu, vừa siêu nhiên của lãnh vực tâm linh, vừa hiện thực với văn hóa nhân gian...
(Xem: 9128)
Lễ Vu Lan là nét đặc biệt của Phật giáo Bắc truyền. Nói cách khác, Vu lan được hình thành và phát triển trong hệ tư tưởng Phật giáo Bắc tông.
(Xem: 6575)
Khi mà bạn có Mẹ hiền Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần Những gì bạn muốn bạn cần Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền.
(Xem: 49006)
Hiếu kính Cha Mẹ là một truyền thống rất tốt đẹplâu đời của dân tộc Việt Nam chúng ta. Truyền thống đó từ xa xưa đã được giữ vững và trao truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác
(Xem: 10797)
“Chân như Đạo Phật Nhiệm mầu, Tâm trung chữ Hiếu, niệm đầu chữ Nhân, Hiếu là độ được song thân, Nhân là cứu vớt trầm luân muôn loài…”
(Xem: 10018)
Hoài niệm về tấm lòng yêu thương của cha mẹ nhân mùa Vu Lan.
(Xem: 14932)
Mùa Vu-lan báo hiếu vào tiết Trung Nguyên tháng bảy âm lịch hằng năm, xuất phát từ tích ngài Mục-kiền-liên cứu mẹ...
(Xem: 17747)
Trong các sinh hoạt nhân gian của truyền thống ta, tháng bảy là tháng đượm nhiều sắc thái văn chương nhất. Tháng bảy, mưa ngâu, nhịp cầu ô thước bắt qua giải Ngân-hà...
(Xem: 17678)
Rằm tháng bảy theo tục lệ nhân gian Việt Nam gọi là ngày xá tội vong nhân. Ngày rằm tháng bảy có nhiều ý nghĩa...
(Xem: 13242)
Phàm là bậc Sa-môn Thích tử, nhất định phải lấy việc hướng thượng làm tông chỉ, lìa bỏ các duyên, sống đời đạm bạc...
(Xem: 31244)
Tiết Vu Lan bâng khuâng nhớ Cha công dưỡng dục, Mùa Báo Hiếu bùi ngùi thương Mẹ đức cù lao
(Xem: 25864)
Trong hệ thống giáo điển Phật đà, cả Nam truyền và Bắc truyền đều có những bài kinh, đoạn kinh nói về công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ rất là cảm động.
(Xem: 14030)
Con đang ở lại trần gian trong bầu không khí Đạo pháp hơn 2000 năm. Nhưng kinh sách thiên vạn quyển cũng không bằng được sống bên bậc danh Tăng thạc đức trong ngôi nhà Vạn Hạnh.
(Xem: 17573)
cho dù nghiệp quả của thời quá khứ có nghiệt ngã cỡ nào, trong thời hiện tại ta cứ việc làm tốt, bảo đảm tương lai của ta sẽ an lạc...
(Xem: 11034)
Không đo không lường được tình thương, người ta thường lấy vẻ bao la của trời biển để tạm so sánh. Nhưng kỳ thực, trời và biển có những giới hạn, biên tế.
(Xem: 10518)
Vu Lan phiên âm từ Phạn ngữ Ullambana, Trung Hoa dịch là “Giải đảo huyền” có nghĩa là cởi mở những cực hình hay giải thoát những khổ đau trong 3 cảnh giới: địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant