Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Cát bụi đường bay

03 Tháng Mười 201000:00(Xem: 12287)
Cát bụi đường bay

CÁT BỤI ĐƯỜNG BAY
 
Hàn Long Ẩn
 
Em về nắng quáng bên sông
Mộng hồn xưa đã bềnh bồng trôi xuôi
Anh đi từ độ luân hồi
Dừng chân quán gió bên đồi ngủ say.
(trích 10 đoản khúc trong thi phẩm Cát Bụi Đường Bay sẽ xuất bản vào đầu năm 2009)
Đoản khúc 1 :
Tàn thu buốt lạnh gió lay
Lên non còn nhớ mộng ngày ta xưa
Cánh chim phiêu bạt bao mùa
Chợt nghe vọng tiếng gió lùa sang sông
Đoản khúc 2 :
Ai kia khoác áo nâu sồng
Bờ kinh còn dấu nụ hồng áo hoa
Trăng kia xuống cõi Ta Bà
Dạo chơi quên cả đêm qua ngày về
Đoản khúc 3 :
Xưa em cột mái tóc thề
Sương khuya đọng ướt đề huề gió đưa
Sáng nay quét lá sân chùa
Chuyện ngày xưa đã theo mùa thu đi
Đoản khúc 4 :
Mây che suối tóc thầm thì
Đá vàng khe dựng dã quì trổ bông
Bàn tay chắp đóa sen hồng
Tặng người gieo hạt từ tâm vào đời
Đoản khúc 5 :
Nước ra biển cả mù khơi
Hỏi thăm gió bấc bên trời buồn chăng?
Đố ai thấu hiểu nỗi lòng
Đố ai đếm được mấy dòng lệ sa
Đoản khúc 6 :
Ngày em khoác áo thêu hoa
Câu thơ rớt giữa hằng sa giọt buồn
Đêm về nghe vẳng tiếng chuông
Thềm khuya bóng nguyệt gió luồn khóm tre
Đoản khúc 7 :
Rủ nhau nhặt lá Bồ Đề
Bỏ quên tiền kiếp lời thề non xanh
Tha hương khuất bóng thị thành
Đa mang cũng bởi mấy nhành tơ vương
Đoản khúc 8 :
Vó câu giẫm nát tà dương
Cũng không dứt nỗi đoạn trường yến oanh
Thì thôi xin một chữ tình
Trăm năm vẹn giữ bên ghềnh nước xuôi
Đoản khúc 9 :
Nhớ ai vàng phố mây trời
Chiều cầm sáo trúc ra đồi ngân nga
Bên trời cánh nhạn về qua
Ngoảnh đôi mắt ngó buồn ta tần ngần
Đoản khúc 10 :
Mùa đông cúc ẩm sương trong
Mùa xuân nở một nụ hồng đón ai
Thiền sư quẩy một gót hài
Chân như chợt hiện giữa đài sen
Hàn Long Ẩn - (Sacramento, 2008)

LỜI GIỚI THIỆU
thi phẩm "Cát bụi đường bay"
của HÀN LONG ẨN
Cuối năm, lật xấp bản thảo của các thi hữu gửi đến từ đầu năm, còn sót một thi phẩm chưa đọc. Châm một bình trà khuya, trong không gian tĩnh lặng, tự thưởng mình bằng những vần lục bát của một thi nhân áo nâu chưa bao giờ gặp mặt.
Đọc một hơi 89 đoản khúc, mỗi đoản khúc bốn câu, tưởng chừng mình như hạt bụi bay theo gió cuốn.
Nói cách khác, thi phẩm trên tay bạn là cuộc hành trình của một hạt bụi, đi qua chiều dài gập ghềnh của tâm cảnhthời gian, đi qua cái mênh mông bát ngát của cõi thiền. Hạt bụi, có khi hóa thân thành cánh chim, cánh nhạn, chiếc lá, hay khói sương, đã lịch nghiệm những cảnh giới ấy theo đường bay của gió. Gió xuân, gió hạ, gió thu, gió đông. Gió được, gió mất, gió vinh, gió nhục, gió khen, gió chê, gió vui, gió buồn… Nhưng đậm nét nhất, có thể nói là gió tình và gió thiền. Nếu được-mất, vinh-nhục, khen-chê, vui-buồn là những cặp vừa tương khắc vừa tương sinh, thì tình và thiền ở đây cũng là một cặp song hành. Nói thế không có nghĩa trong tình tất có thiền, hay trong thiền tất có tình. Chỉ là nói theo thể cách thiền-tình đề huề của Hàn Long Ẩn qua thi phẩm này. Tình yêu thi hóa tâm thiền. Tâm thiền tịnh hóa tình yêu. Hai ngọn gió này, lúc quyện lấy và nâng đỡ nhau, lúc lại lấn lướt loại trừ nhau, trên cuộc đăng trình về chốn miên viễn.
Khởi đầu cho cuộc đăng trình là chuyển động của gió:
Tàn thu buốt lạnh gió lay
Lên non còn nhớ mộng ngày ta xưa
Cánh chim phiêu bạt bao mùa
Chợt nghe vọng tiếng gió lùa sang sông
(đoản khúc 1)
Và gió khởi đi từ buổi tàn thu, dấy lên cả một trời ảm đạm, làm nền cho một phiến tình lãng đãng khói sương.
Xưa em cột mái tóc thề
Sương khuya đọng ướt đề huề gió đưa
Sáng nay quét lá sân chùa
Chuyện ngày xưa đã theo mùa thu đi
(đoản khúc 3)
Mượn ý giai thoại phướn và gió của Lục Tổ Huệ Năng, ở đây có thể nói theo ngôn ngữ nhà thiền rằng, trong cơn gió bụi ấy, chẳng phải gió hay bụi chuyển động, mà chính là tâm động. Tâm ấy động chuyển từ một khoảnh khắc của tình, và hành giả đang trong nỗ lực chuyển hóa tình yêu nhỏ bé thành năng lượng vô hạn của từ bi tâm. Cuộc chuyển hóa này được vẽ lại bằng những câu lục bát óng ánh sắc màu và âm thanh diễm lệ, trữ tình…
Giọng thơ của Hàn Long Ẩn đã mấp mé chạm tới đỉnh cao của thể lục-bát với lối ngắt câu, phân chữ thật điêu luyện, tài tình. Chỉ có một đôi chỗ, nếu biết chăm chút thì bức tranh cảm xúc đa diện đó sẽ hoàn mỹ hơn. Nhưng tâm điểm của thi phẩm vẫn mạnh mẽ thu hút người đọc “cuốn theo chiều gió.”
Đây, hãy thử đặt tâm trạng của mình vào tình cảnh này:
Lạc loài vết nhạn trời mây
Rã đôi cánh mỏng thêm dài thu phong
Tưởng đâu con nước xuôi dòng
Ngờ đâu nước cũng lên ghềnh xuống ao
(đoản khúc 15)
Dĩ vãng tưởng chừng đã phai nhạt theo lá thu, nhưng trong một góc mơ hồ nào đó của con tim chay tịnh, nỗi ân cần quan tâm hãy còn dùng dằng níu kéo.
Nước ra biển cả mù khơi
Hỏi thăm gió bấc bên trời buồn chăng?
(đoản khúc 5)
Có những tháng ngày tiếng chuông chùa không đánh thức được tuệ giác viễn ly, mà khơi động cả một khung trời kỷ niệm, buồn đau.
Ngày em khoác áo thêu hoa
Câu thơ rớt giữa hằng sa giọt buồn
Đêm về nghe vẳng tiếng chuông
Thềm khuya bóng nguyệt gió luồn khóm tre
(đoản khúc 6)
Người đi, kẻ ở với nỗi biệt ly đoạn trường của thế gian, đôi lúc cũng không miễn trừ những tâm hồn chân chất đơn sơ trong cửa thiền. Một lần say đắm xa xưa trong cõi bụi hồng, hay chỉ một thoáng bâng khuâng hiện tại nơi chốn tịch liêu, cũng đủ xô lệch thảo tòa của thiền sư chân thành tìm cầu giải thoát giác ngộ. Trong tình huống ấy, không có sức gì ngăn được sự tràn vỡ của những cơn đau nhói, hoặc những gặm nhấm trường kỳ rỉ rả… ngoại trừ sự quán tưởng và cảm nhận thâm sâu về tính cách vô thường huyễn mộng của vạn hữu, của bóng sắc và âm thanh, của tình yêu và những giấc mộng bình thường.
Tình chung cát bụi đường bay
Tình chung hoa nắng vàng lay giấc hồ
(đoản khúc 19)
Thú thật, nhập vai làm hạt bụi bay theo cõi thơ Hàn Long Ẩn, lòng tôi cũng mệt lắm. Mệt mà lại vừa lo lắng hồi hộp cho mình (hay cho nhà sư?), không biết “phiến tình sầu” này có làm cho mình khổ lụy không! Cả một đoạn đường dài cố quên rồi lại nhớ, đã nhạt rồi lại đậm, đã chết rồi lại sống, khiến lòng chẳng an. Cõi tình e đã lấn cõi thiền chăng? Bởi vì “cửa tùng đôi cánh gài” chưa hẳn là giải pháp hữu hiệu để ngăn chận một tâm hồn lãng mạn đa cảm. Có khi tình đã nguội nhưng lòng trắc ẩn không dễ vượt qua. Nếu đã vượt qua rồi thì ngại chi bóng nguyệt che mờ buổi bình minh!
Thiền sư khép cửa am thiền
Vẫn nghe đầu gió một miền u linh
Hàn long ẩn bóng thu mình
Nguyệt kia chẳng chịu để bình minh lên
(đoản khúc 31)
Mãi đến hai phần ba đoạn đường, tâm kia mới sáng dần lên và sự quyết liệt, dũng mãnh để giữ mình mới lộ hẳn.
Thôi em hãy cứ phiêu bồng
Để ta kiết giới tu đông một mình
Soi gương đối diện bóng hình
Đập gương chợt thấy mông mênh đất trời
(đoản khúc 61)
Tự chiếu soi rồi vượt qua phương tiện nội quán, vượt qua cả chính mình. Vẻ an nhàn tự tại bắt đầu hiển lộ. Từ đây, dù vẫn nhắc về một bóng sắc giai nhân, vẫn còn những môi mọng tóc huyền, nhưng cảm quan đã vượt khỏi cái lụy của tình trường.
Nằm đây ta ngắm mây trôi
Gửi thiên thu cả nụ cười hư vô
Môi em chín mọng bao giờ
Sáng nay rụng giữa hai bờ chân như
(đoản khúc 62)
Cái nhìn của nhà đạo đã khác. Tình yêu và giai nhân, trở thành đề mục quán tưởng thường trực để chứng nghiệm lẽ vô thường, huyễn mộng của trần gian.
Lặng thầm một cõi đời nghiêng
Xô theo suối tóc tơ huyền lênh đênh
Lên non mình đối diện mình
Xuống sông soi bóng cũng tình ảo mơ.
(đoản khúc 78)
Như kẻ chăn trâu ở giai đoạn thứ 6, cưỡi trâu về nhà (kỵ ngưu qui gia), thi nhân ở đây không còn là một lãng tử sầu tình, mà là một hành giả đã khéo điều phục tâm (tình) mình, đã an tâm, không còn sợ hãi lo âu, không sợ mất trâu, cũng không bị phiền lụy bởi trâu. Có thể để trâu bên cạnh hay cho nó đi lang thang vẫn không hề chi.
Từ nay ta ở bên người
Khép dư hương cũ mộng đời ngủ yên
Gối kinh đệm cỏ ngồi thiền
Đầu sương ẩn hiện một miền Lạc Bang.
(đoản khúc 88)
Lời kinh hiện bóng trăng ngàn
Vườn tâm hé nụ đá vàng trổ bông
Người đi trong cõi sắc không
Hành trang chỉ chút nắng hồng trên vai.
(đoản khúc 89)
Một chút nắng hồng trên vai, cũng chẳng nặng nề chi. Nắng hồng ấy, có thể là tình, có thể là huyễn sắc, đã được gió mang đến, phả nhẹ trên vai, sẽ tan biến bất cứ lúc nào, dù có gió hay không có gió. Bởi vì, tâm đã an.
Đọc xong một thi phẩm đẹp ngày cuối năm để đón chào năm mới. Hạnh phúc đến thế, còn gì để mà nói.
Nam Calif. gửi người Bắc Calif.
31.12.2008
Vĩnh Hảo
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 48751)
Bởi đời là cõi tạm Nên sống thật với nhau Nếu kiếp người trôi mau Thì oán thù dừng lại
(Xem: 15170)
Hoa sen nở, bốn phương về hội tụ; Chúng trung tôn, oai đức mấy nghìn năm... Hàn Long Ẩn
(Xem: 13808)
Con thường sống ngẩn cao đầu mẹ ạ Tính tình con hơi ngang bướng kiêu kỳ Nếu có vị chúa nào nhìn con vào mắt Con chẳng bao giờ cuối mặt trước uy nghi
(Xem: 11697)
Cái gọi là Đường Lưỡi Bò Nghe thật lạ, không vô Cũng không phải dưới đất chui lên Cũng không phải trên trời rớt xuống...
(Xem: 12466)
Biển Đông dậy sóng Đang đe dọa Việt Nam cùng Đông Nam Á Đường Lưỡi Bò là lưỡi hái xâm lăng...
(Xem: 11874)
Đời vốn vô thường, nhân duyên nghiệp báo Hãy cùng nhau nương náo trọn kiếp người...Quảng Chánh
(Xem: 13285)
Mười ngón tay ngoan em chắp búp sen thiền, Nguyện cuộc đời hết cảnh khổ triền miên... Thích Phước Ngọc
(Xem: 12255)
Ai mong ước trở về Chân-Thiện-Mĩ Cũng phải vào nguồn tỉnh thức tâm linh Cần hướng đến mẫu số chung: Vô Ngã
(Xem: 11155)
Quay về nương tựa thắng duyên, Vào trong cửa Tịnh, lìa miền trần ô. Hòa trong thời khóa: “nam mô”, Vơi niềm tục lụy, chồi Bồ Đề sanh. Thích Minh Tuệ
(Xem: 11524)
Tôi đã trút linh hồn bên hố thẳm Của bến bờ mộng tưởng với trăm năm Nghe gió hú qua sườn đồi thăm thẳm
(Xem: 11212)
Công đức hoằng khai nhiếp hóa của Ngài cao hơn núi cao Tấm lòng từ bi độ lượng của Ngài sâu hơn biển sâu Chữ nghĩa của trần gian làm sao phô diễn
(Xem: 10879)
Kính lạy tôn dung Ngài Con xin tìm lại dấu xưa 39 năm, hai thế kỷ sao vừa Nín thở, lặng yên, đọc từng con chữ
(Xem: 12518)
Bồng bềnh ẩn hiện bóng ngư ông Neo chiếc thuyền nan giữa bến sông Rộn rã thả câu trong quạnh vắng
(Xem: 10578)
Quá nhàm chán những trò chơi trên biển đảo Khi những chiếc vòi bạch tuộc vươn gần Sóng cuộn đau
(Xem: 12182)
Mỗi con người mỗi số phận Mỗi hồn thơ mỗi ngôn ngữ trần tình Mỗi bước chân mang dấu hằn dĩ nghiệp
(Xem: 11456)
Rớt mảnh trăng gầy trên áo tôi Trời kia kéo gió phủ chao ôi! Lang thang mấy nấc chiều thu gọi Một thoáng mai này kết nối đôi
(Xem: 9593)
Sen thơm ngát giữa bùn lầy nước đọng Sống trong đầm không vẩn đục hôi tanh Sen của em sao chẳng có màu xanh
(Xem: 10513)
Thăm chùa Long Đẩu, Địa linh, khí vượng, nhân tài, Nơi muôn màu hoa lá cỏ cây, Nơi du khách hành hương về cõi Phật... Lê Trang
(Xem: 11077)
Thiên Trúc! Thiên Trúc! Cố hương từ độ bước chân đi Mang yếu chỉ tinh ba dõi về Đông ngàn trùng chướng khí.
(Xem: 10783)
Ngao du sông suối tìm xuân, Lạc vào bãi đá cổ thân tặng đời. Viễn du tăng sĩ chơi cười...
(Xem: 10358)
Ngao du sông suối tìm xuân, Lạc vào bãi đá cổ thân tặng đời. Viễn du tăng sĩ chơi cười...
(Xem: 9959)
Mỗi lần ta gặp nhau Đều có niềm vui nhỏ Hôm nay anh lại có Một cánh hồng trao em
(Xem: 29839)
Rạng ngời một đóa kỳ hoa Vô cùng huyền diệu tinh ba khôn lường Linh Đàm phổ hóa tứ phương
(Xem: 11822)
Nợ nhau vì một câu nguyền Bạc đầu mưa nắng đôi miền đợi trông, Vầng trăng kia nợ dòng sông...
(Xem: 10583)
Gái lớn ai không phải lấy chồng, Can gì mà khóc, nín đi không! Nguyễn Bính
(Xem: 11819)
Khi bước chân con không còn chập chững, Gánh nước mỗi ngày mẹ như thấy nặng hơn... Nguyễn Trung Kiên
(Xem: 10252)
Kỷ Niệm Khóa Tu Mùa Xuân Năm 2012 Tại Chùa Hải Đức Florida - Thơ: Châu Ngọc - Lê Hoa Nhụy
(Xem: 10508)
Ta lặng ngó nàng thơ vồn vã bước Lên đồi mây gối mộng ước sơn hà Ngày hun hút hiu buồn đành khép lại
(Xem: 11018)
Nghĩ về thân thể thì đừng mong không bệnh khổ, không bệnh khổ thì dục vọng dễ sanh.
(Xem: 11531)
Ta đi tìm bạn phương nào Nhòa đôi tròng mắt, lao đao thân gầy Xuôi về Đông lại lên Tây...
(Xem: 11825)
Cứu xét Tâm Tánh thì đừng cầu không khúc mắc, vì không khúc mắc thì sở học không thấu đáo.
(Xem: 11183)
Những dấu buồn cất giữ đã bao năm Nay nói hộ nhau nghe bằng biểu tượng Đáy mắt mẹ, khoảng đắng cay còn đọng
(Xem: 11565)
Xin xót thương những linh hồn ngạ quỷ Đừng sát sinh, đừng giỗ tiệc đua đòi Mình hưởng thụ, nhưng họ thêm đau khổ
(Xem: 22878)
Trần gian cung phụng Đản sanh Mỗi Tâm mỗi Bụt viên thành truyện xưa Quản chi tạt gió xan mưa...
(Xem: 10789)
Bài này khuyết danh và có niên đại khoảng năm 1950, HT Thích Như Điển đã đọc cho Hạnh Tuệ chép lại để lưu truyền.
(Xem: 9893)
Thôi em hãy cứ phiêu bồng, Để ta kiết giới tu đông một mình, Soi gương đối diện bóng hình, Đập gương chợt thấy mông mênh đất trời
(Xem: 26139)
Bao la biển rộng sông dài. Tháng Tư ấm đậm tình người Việt Nam Lũy tre hiện mái chùa làng...
(Xem: 10064)
Dòng sông êm ả, bóng trăng thơ Nhành liễu rũ ngang mơ gió đùa Chèo xa thấp thoáng ai khua nước
(Xem: 21835)
Lumbini…! Sáng nao bình minh xanh lấp lánh Rừng cây reo, chim muôn cành xào xạc Khấp khởi nắng vàng, rộn rã nghìn hoa
(Xem: 10568)
Khi vắng -- anh nhớ em Không nhớ tóc thơm mềm Không vì môi hồng thắm Cũng không do hiền diệu
(Xem: 10000)
Hãy theo chân Phật Trải hết không gian Tâm từ quảng đại Hãy noi bóng Ngài
(Xem: 10765)
Hôm nay xin trở lại Một mong ước không phai Cho chúng sinh muôn loài Một phúc hạnh dài lâu
(Xem: 11956)
Nếu một ngày kia Ta phải đi một mình Trên đường vắng xa xăm tối, bụi Còn xa lắc...
(Xem: 11662)
Thở vào, cảm nhận hơi vào Thở ra, cảm nhận hơi ra Chú tâm lắng nghe hơi thở Vọng tâm vọng tưởng dần xa
(Xem: 11223)
Ba nghiệp lắng thanh tịnh, Gửi lòng theo tiếng chuông, Nguyện người nghe tỉnh thức, Vượt thoát nẻo đau buồn.
(Xem: 10750)
Một đóa sen đã nở rộ Đã làm xong Việc của mình... - Làng Đậu
(Xem: 10509)
Nếu ngược đường Bến Ngự, Nam Giao, Thăm chừng con dốc có còn cao, Nghe hồi chuông tối còn vang vọng, Ru điệu nam mô tự thuở nào.
(Xem: 10741)
Như Ngài, Là hiện thân của hàng Bồ Tát, Còn Ngài, đời vẫn hát, Bài ca hy vọng ngập tràng.
(Xem: 10428)
Ta yêu non nước quê mình Sông dài biển rộng in hình sơn khê Người sau kẻ trước đề huề Truyền trao nối tiếp ước thề có nhau
(Xem: 10801)
Quê Hương có gió bốn mùa Đạo Pháp có tiếng chuông chùa quanh năm Quê Hương có ánh trăng rằm...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant