- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 47
Thơ Mặc Giang
01. Bông Hồng cho ai
02. Hoa Trắng thiên thu
03. Mẹ, tặng phẩm duy nhất trong đời
04. Còn đó quê tôi
05. Quốc Lễ Thù Ân
06. Hoa Trắng thôi cài
07. Bông Hồng một đóa em mang
08. Bông Hồng một đó nâng niu
09. Mẹ Cha là nhất trần gian
10. Hoa Hồng muôn thuở
Bông Hồng cho ai?
Một bông hồng, anh tặng cho ai
Tình chi binh, áo trận chưa phai
Ách oan khiên, giã từ vũ khí
Phải tan hàng, trả giá chua cay
Một bông hồng, em tặng cho ai
Tôi ra đi, không có đêm ngày
Người ở lại mỏi mòn năm tháng
Gởi nhớ về, theo gió ngàn bay
Một bông hồng, anh tặng cho ai
Cho màu cờ, sắc áo chiến binh
Nhớ ngày nào Bốn Vùng Chiến Thuật
Còn bây giờ, tủi nhục điêu linh
Một bông hồng em tặng cho ai
Hồn tôi đây, vất vưởng miệt mài
Khắp Tổ quốc, đâu là Đất Mẹ
Chết không mồ, cỏ dại đan mây
Một bông hồng anh tặng cho ai
Thân tôi đây, cát bụi dập vùi
Khi còn sống “ngụy quân” “lao lý”
Chết đi rồi, vũng tối xát xây
Xin cảm ơn anh, còn nhớ đến tôi
Xin cảm ơn em, còn nhớ hoa cười
Một bông hồng không tên không tuổi
Tặng cho người chiến sĩ vô danh
Xin cảm ơn anh, còn nhớ chi binh
Xin cảm ơn em, còn nhớ tự tình
Một bông hồng cài trên Đất Mẹ
Cho quê hương nắng mới ngày xanh
Xin cảm ơn anh, còn nhớ đến tôi
Xin cảm ơn em, còn nhớ hoa cười
Một bông hồng, gởi sông gởi núi
Cho Việt Nam tươi sáng ngày mai.
Thương cảm cho Anh linh những người đã chết,
Thương cảm cho Chương trình Bông Hồng Trên Nấm Mồ Hoang
được tổ chức tại Úc Châu.
Tháng 6 – 2010
Hoa Trắng thiên thu
Cài Hoa Trắng, Ơn Hùng Vương Quốc Phụ
Khai dựng cờ mở nước hiệu Văn Lang
Cho đến nay nền Văn hiến năm ngàn
Còn tiếp tục truyền lưu và sống mãi
Cài Hoa Trắng, Ơn Âu Cơ Quốc Mẫu
Tiên trên cao mang một bọc trăm con
Từ đó khởi đi dòng giống Lạc Hồng
Tọa thị tại đất trời Nam sừng sững
Cài Hoa Trắng, ta tôn thờ Đức Mẹ
Thét Biển Đông rào rạt hát trùng dương
Ta xin mang tình thương Mẹ lên đường
Xây tươi đẹp cho sông dài biển rộng
Cài Hoa Trắng, ta lên đầu quan ải
Hỏi Trường Sơn, núi Thái cao đến đâu
Ơn của Cha, ta xin chất trên đầu
Tôn thờ mãi và không hề phản bội
Cài Hoa Trắng, ta mang hồn sông núi
Da thịt này, chỉ xin trả quê hương
Chứ không băng ngang, đánh đổ giữa đường
Dù bất cứ thế thời, hay cuồng vong thác loạn
Cài Hoa Trắng, ta mang hồn Tiên Tổ
Giống Lạc Hồng huyết thống năm ngàn năm
Ta luyện tôi những đức tính tinh anh
Bước dõng dạc và ngẩng đầu đi tới
Cài Hoa Trắng, ta đến bàn thờ Tổ Quốc
Nguyện trắng trong, thanh bạch đức trung trinh
Nguyện cho quê hương non nước quê mình
Không phản bội những gì Tổ Tiên để lại
Cài Hoa Trắng, ta xin cài mãi mãi
Cài một lần, và cài đến thiên thu
Việt Nam ta, định phận sẵn thế ư
Trắng, cho toát cả thiên hà vũ trụ
Cài Hoa Trắng, ta nhớ Cha Hồng Lạc
Và ta mang công đức Mẹ Âu Cơ
Con cháu Hùng Vương mãi mãi tôn thờ
Giống Lạc Hồng, giống anh hùng nước Việt Nam.
Tháng 6 – 2010
Mặc Giang
Mẹ, tặng phẩm duy nhất cuộc đời
Bông Hồng cài áo em mang
Em còn có mẹ với ngàn yêu thương
Lối đi tình mẹ vấn vương
Lối về tình mẹ bên nương ráng chiều
Bông Hồng cài áo nâng niu
Em còn có mẹ yêu kiều trần gian
Thương em từng bước trên đàng
Cho em từng bước dọc ngang đi về
Bông Hồng cài áo mân mê
Em còn có Mẹ vỗ về vĩnh nhiên
Chỉ cần Mẹ động tay tiên
Là em tan hết muộn phiền trần ai
Mẹ chưa kịp tiếng thở dài
Là em an ổn phương đài phù sinh
Bông Hồng cài áo xinh xinh
Vẽ lên dấu ngọc bóng hình Mẹ yêu
Cho em nhẹ bước cầu kiều
Phần sáng có sẵn, cơm chiều chờ trông
Đóa Hồng cài áo thơm bông
Đông thời hết lạnh, hạ nồng hết oi
Thu về không tím lá rơi
Xuân sang đợi sẵn nụ cười tinh anh
Bông Hồng cài áo trong lành
Em còn có Mẹ bao quanh mẫu từ
Đẹp hơn vạn thể thiên thư
Cho em nhận diện thật hư phiêu bồng
Em ơi trân quý Hoa Hồng
Vừa cài trên áo là lòng Mẹ yêu
Em ơi gìn giữ nâng niu
Cầu mong cho Mẹ bóng chiều chậm qua
Em nên âu yếm thiết tha
Tóc Mẹ chậm trắng, thịt da chậm mồi
Mẹ là tặng phẩm tuyệt vời
Một lần duy nhất trong đời mà thôi
Mẹ là tặng phẩm tinh khôi
Cầu cho Mẹ sống suốt đời bên em.
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Còn đó quê tôi
Quê tôi còn đó dòng sông
Nước đi nước đến chờ con nước về
Quê tôi còn đó sơn khê
Sắt son tô thắm ước thề không phai
Ơn sâu nghĩa nặng tình dài
Đường quê lối nhỏ hoa cài thơm hương
Tin yêu hòa ái mến thương
Chia mưa sẻ nắng gió sương không màng
Quê tôi còn đó đò ngang
Chờ người lữ thứ miên man chưa về
Quê tôi còn đó tiếng ve
Xót trong hạ nắng mùa hè kêu đau
Xa mờ trắng mấy mùa cau
Trôi dòng dĩ vãng phủ màu nhớ thương
Đêm đêm nhạn vắng kêu sương
Ngày ngày én liệng mây truông cuối trời
Quê tôi từ thuở nằm nôi
Chôn nhau cắt rốn nhớ lời mẹ cha
Xẻ da xẻ thịt mới ra
Trinh nguyên huyết thống cho ta nên người
Quê tôi còn đó nụ cười
Gắn trên môi héo da mồi tóc sương
Kinh qua bao ải nghê thường
Lênh đênh thời thế đoạn trường tóc tơ
Nhưng tôi chẳng có bao giờ
Cố quên quê cũ mịt mờ đời tôi
Nếu tôi không có quê tôi
Thì sao tôi có quê tôi trong đời
Cho nên dù có cuối đời
Vẫn thương vẫn nhớ mặn mòi tình quê
Buông tay nhắm mắt gởi về…
Tháng 6 – 2010
Mặc Giang
Quốc Lễ Thù Ân
Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên trước bàn thờ Tổ Quốc
Xin khấu đầu lạy tạ Sông Núi Hồn Thiêng
Đã khởi đi từ nguồn cội Rồng Tiên
Trải lịch sử năm ngàn năm Văn Hiến
Đức Hùng Vương phảng phất cờ bay khói quyện
Nước Văn Lang tên khởi thủy Việt Nam
Kết tinh thành dòng giống máu đỏ da vàng
Sừng sững giữa trời Đông, như thành đồng vách núi
Quốc Lễ Thù Ân, dâng theo dòng lịch sử
Xin khấu đầu đảnh lễ các bậc tiền nhân
Vì Quê hương, vì Dân tộc, vị Quốc vong thân
Đem xương máu dựng xây Cơ đồ Tổ Quốc
Ôi Cổ Loa, khí hùng tụ năm ngàn năm trước
Ôi Thăng Long, chuyển hùng anh một ngàn năm xưa
Đây Sài Gòn, ba trăm năm rực rỡ có thừa
Đó Phú Xuân, vọng Cố Đô một thời cổ kính
Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên Hai Bà Trưng, Bà Triệu
Nước trời Nam, rõ mặt những bậc anh thư
Kiện tướng Phương Bắc phải khiếp đảm kinh người
Đất Mê Linh còn vang danh sử tích
Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên Đức Ngô Quyền kiệt xuất
Bạch Đằng Giang vỗ sóng sạch quân thù
Một ngàn năm xâm thực, kết liễu thiên thu
Đất nước ta hoàn toàn độc lập tự chủ
Mở ra bốn Triều đại Đinh – Lê – Lý – Trần kỳ tú
Xuất hiện những bậc Minh quân, Tướng sĩ kỳ tài
Giặc Phương Bắc biết bao lần nhe vuốt ách tai
Đều bỏ chạy trối chết, chui ống đồng ống cống
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên Đức Trần Hưng Đạo
Xin dâng lên Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ Quang Trung
Xin dâng lên thế thế tiền nhân các bậc anh hùng
Quét sạch bóng dáng ngoại xâm, bảo toàn biên cương lãnh thổ
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên tất cả chiến sĩ vô danh không tên tuổi
Tên của các anh đã hòa quyện với non sông
Máu của các anh đã tưới tẩm khắp ruộng đồng
Non nước Việt Nam mới thành quê hương gấm vóc
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên những chơn linh thiếu phụ
Ôm con chờ để chết đứng vọng phu
Hồn tử sĩ đã về với ngàn thu
Nên các chị cũng hóa ra thiên cổ
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên chơn linh đồng bào tử nạn
Chết dưới mọi vòm trời khói lửa, hay ngay chốn hậu phương
Hòa với núi sông cùng mở nước mở đường
Non nước Việt Nam mới thành sông dài biển rộng
Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên khắp mọi miền Tổ Quốc
Bắc Nam Trung cùng lễ lạy Thù Ân
Ân quốc gia, Ân dân tộc, Ân tiền nhân
Ân Tổ Tiên, Ân cội nguồn, Ân sông núi
Quốc Lễ Thù Ân, để tôn thờ Tiên Tổ
Đức hùng anh thạch trụ vững Trường Sơn
Mảnh cơ đồ xương máu của cha ông
Nghiêm bóng cả khí hồn thiêng sông núi
Quốc Lễ Thù Ân, nhớ người Cha nguồn cội
Hỡi những đàn con thế hệ của Lạc Hồng
Hãy cùng nhau gánh vác vẹn non sông
Một tấc đất không bao giờ suy suyển
Quốc Lễ Thù Ân, trần thiết từ Nam Quan giới tuyến
Xuống Biển Đông đến tận mũi Cà Mau
Việt Nam ta tay nắm vững con tàu
Vượt tất cả mọi phong ba bão táp
Quốc Lễ Thù Ân, dựng trên cơ ngơi sự nghiệp
Đời đời Ông Cha ra sức đắp xây
Đời đời con cháu tay nắm chặt tay
Cho toàn vẹn nghĩa đáp ân đền Tình Sông Núi
Rợp cờ bay lung linh Hồn Lịch Sử
Khí hùng thiêng kết tụ giống Lạc Hồng
Đỉnh Trường Sơn nghe triều sóng Biển Đông
Mũi Cà Mau thấu Nam Quan cửa ải
Liền biển liền bờ, nối liền biên giới
Liền núi liền sông, thạch trụ giang sơn
Năm ngàn năm trước, một tấc không mòn
Năm ngàn năm sau, một ly không chuyển
Quốc Lễ Thù Ân, triệu triệu con tim, đồng thanh lên tiếng
Quốc Lễ Thù Ân, triệu triệu con người, dị khẩu đồng âm
Quốc Lễ Thù Ân, toàn thể Dân tộc Việt Nam dõng dạc vang lên
Đất nước nầy, Non sông nầy, đời đời bất diệt.
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Hoa Trắng thôi cài
Lại Bông hồng Trắng áo cài hoa
Mắt chị rưng rưng thấm lệ nhòa
Trông ánh mắt anh kỳ lạ quá
Và em chằm chặm chiếc “mù soa”
Bông Trắng là gì thế hở anh
Buồn buồn chị lặng ngó loanh quanh
Ngậm ngùi em cuốn tròn khăn lệ
Màu Trắng hoa cài, trắng tuổi xanh
Không ai chia sẻ hết niềm đau
Mỗi một niềm đau khác sắc màu
Anh, chị, em đều cùng mất Mẹ
Mỗi người riêng rẽ một chiều sâu
Màu Trắng hoa cài, áo trắng hoa
Một Mùa Hiếu Hạnh lại đi qua
Tâm hương, nguyện Đức Từ lân mẫn
Cứu Mẹ chúng con thoát hải hà
Bông Hồng, Bông Trắng, Trắng Hồng Hoa
Hồng Trắng còn đâu những đậm đà
Xin chắp tay hoa dâng trước Phật
Từ bi cứu độ mọi can qua
Nuôi con, chắc Mẹ khổ vì con
Trần thế lao lung sống cõi còm
Nghiệp dĩ chất chồng sao tránh khỏi
Đàn con khôn lớn, tội cao hơn
Đó là chưa nói sinh con ra
Đau thấu trời xanh, xé thịt da
Mở mắt chào đời con khóc ré
Mẹ cười sung sướng con tôi a
“Ba năm bồng ẵm cảm ơn Cha
Chín tháng cưu mang nhờ Đức Mẹ”
Khuyên răn giáo dưỡng tình Phụ Tử
Chén cơm manh áo nghĩa Mẫu Từ
Những tưởng đời mình diễm phúc thôi
Có Cha có Mẹ mãi trong đời
Nào ngờ sinh tử vừa khua nhịp
Bông Trắng cài hoa, trắng cuộc đời
Nói nữa làm chi nghĩa đáp đền
Một còn không có, huống mông mênh
Công Cha như Núi hơn trời đất
Nghĩa Mẹ Biển Đông sóng gập ghềnh
Hoa Trắng cài lên trên áo ai
Như sương thấm lạnh trắng đêm dài
Thao thức thâu canh thương nhớ Mẹ
Nước mắt lưng tròng đẩy giọt cay
Hoa Trắng sẻ chia với những ai
Lệ mòn như áo đã mòn vai
Hai vai tiếp tục xin gồng gánh
Gánh kiếp đơn côi mãi tháng ngày
Đã gọi là xin chia sẻ mà
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh lại đi qua
Nói không sâu nặng làm sao thấm
Càng thấm càng thương nhớ Mẹ Cha
Ơn Cha như Núi, xin đừng quên
Đức Mẹ biển Đông, nguyện đáp đền
Ghi nhớ suốt đời, và cẩn trọng
Hương hồn Cha Mẹ mới bình yên
Hiểu rõ đủ rồi, hở chị nghe
Còn em, thôi khóc nữa chi hè
Và anh, hãy xứng là nam tử
Hoa Trắng thôi cài cũng thế nha !!!
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Bông Hồng, một đóa em mang
Bông Hồng một đóa em mang
Còn Mẹ là nhất trần gian trên đời
Ở gần hay ở xa xôi
Thường xuyên hỏi Mẹ những lời Mẹ yêu
Bông Hồng một đóa nâng niu
Như ru khúc nhạc cầu kiều mến thương
“Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau”
Mẹ già như thể hương cau
Như đồng lúa chín, như bàu hoa sen
Mẹ già như gió trước đèn
Em ơi, hãy giữ giữa thềm hoang vu
Mẹ già như lá mùa thu
Coi chừng Thần Tử lù lù lùa qua
Mẹ già như ánh châu pha
Sao kia rơi rụng ngân hà lạnh băng
Bông Hồng một đóa em mang
Mỗi Mùa Báo Hiếu Vu Lan lại về
Tình Mẹ ôm ấp ủ ê
Đói no ấm lạnh vỗ về nghe em
Bông Hồng một đóa quen quen
Em còn diễm phúc Mẹ Hiền em ơi
“Đêm đêm thắp ngọn đèn trời
Cầu cho Mẹ sống suốt đời với con”
Nhớ nghe, nước chảy đá mòn
Huống chi da thịt cõi còm phù sinh
Nhớ nghe, nước chảy đầu ghình
Tang thương bãi trắng, sập sình phù sa
Nhớ nghe, một cõi Ta Bà
Chẳng qua quán trọ la cà thế thôi
Bông Hồng một đóa em ơi
Nhớ thương yêu Mẹ suốt đời không phai
Bông Hồng một đóa em cài
Gắn trên tuyệt đỉnh phương đài Mẹ Thương
Bông Hồng một đóa Song Đường
Mẹ là tất cả tình thương con người
Bông Hồng còn nở nụ cười
Em còn có Mẹ, nhất đời nghe em !
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Bông Hồng, một đóa nâng niu
Bông Hồng một đóa nâng niu
Em còn diễm phúc Mẹ yêu trong đời
Chỉ cần thương Mẹ mà thôi
Không cần lựa tiếng lựa lời nghe em
Thỉnh thoảng
Em nên ngồi bên Mẹ
Cầm tay Mẹ thật lâu
Em im lặng cúi đầu
Rồi nhìn vào mắt Mẹ
Mẹ ơi
Con muốn thưa Mẹ một tiếng
Nói với Mẹ một câu
Một câu
Tưởng rằng bình thường
Quen thuộc quá
Xa lạ gì
Mẹ sẽ bảo
Con muốn nói gì
Con cứ nói đi
Em nắm tay Mẹ thật chặt
Rồi nói
Mẹ ơi, “Mẹ có biết rằng, con thương Mẹ lắm không”
Mẹ sẽ nhìn em mỉm cười
Và nước mắt của Mẹ sẽ ứa ra
Em có ngạc nhiên không
Tại sao như thế vậy cà
Tại sao như thế vậy ta
Bởi vì
Mẹ thương biển rộng hải hà
Tình Mẹ sâu nặng bao la đất trời
Mẹ thương tuyệt đỉnh cao vời
Tình Mẹ tuyệt tác không lời hết đâu
Mẹ thương một cõi nhiệm mầu
Luôn ghi nhớ mãi trong đầu nghe em
Em đừng cho rằng sao tôi nói quá
Tôi không nói quá đâu
Nếu một mai, lỡ có gì thì em sẽ biết
Thế nào cũng có một ngày
Ngày ấy thật bất ngờ
Không hẹn thời gian
Không hẹn không gian
Nhưng một khi đã tới là nó tới
Trời chẳng cứu được
Đất chẳng cứu được
Chẳng có một vị thiêng liêng nào cứu được
Huống chi y khoa, bác sĩ, y tá, thuốc thang
Thuốc Bắc, thuốc Nam
Hay mọi phương cách của trần gian và thế gian
Đến lúc Mẹ đi là Mẹ phải đi
Không từ tạ
Không một lời
Buông tay
Nhắm mắt
Vĩnh viễn
Vĩnh biệt
Muôn trùng
Khi Mẹ em đã đi rồi
Em không còn Mẹ nữa
Kể từ giờ phút đó
Ngay thời điểm hôm đó
Em sẽ hiểu ra
Em sẽ nhận ra
Tôi nói chưa hết đâu
Hỏi ai đếm được mưa ngâu
Dù dài dù ngắn giọt châu chưa mòn
Hỏi ai đếm được héo hon
Dù rơi dù rụng tâm hồn nhớ thương
Hỏi ai đếm được nghê thường
Bên cầu Ái Tử mờ sương cuối chiều
Ngồi trong quán trọ cô liêu
Mỗi khi nhớ Mẹ, chín chiều ruột đau
Chiều này Hoa Trắng phai màu
Chiều kia Hoa Đỏ gởi tàu trần gian
Chiều này gợn bóng suối vàng
Chiều kia nhớ Mẹ gởi ngàn thiên thu
Chiều này gợn áng mây mù
Chiều kia mây trắng lù lù không tan
Em tìm trên cõi Thiên Đàng
Hay tìm trên cõi Lạc Bang nhiệm mầu
Nhưng em chẳng thấy Mẹ đâu
Bởi không còn Mẹ, hết rồi nghe em!
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Mẹ Cha là nhất trần gian
Bao nhiêu sách vở viết về Tình Mẹ
Bao nhiêu chữ nghĩa viết về Công Cha
Dù có nhiều như vũ trụ bao la
Cũng không thể diễn tả hết được Ơn Cha Nghĩa Mẹ
Khi nhớ Mẹ, ta thầm kêu khe khẽ
Mẹ ơi Mẹ, con nhớ Mẹ khôn nguôi
Biển Đông dù cạn sóng mòi
Nhưng con không cạn một đời Mẹ Thương
Khi nhớ Cha, ta thầm vương Núi Thái
Sông Núi kia, hỏi mấy ải sơn khê
Trèo trên tột đỉnh ước thề
Băng đèo vượt dốc không hề kêu than
Nhớ Ơn Cha, ta dọc ngang trời rộng
Nhớ Đức Mẹ, ta bươn chải sông dài
Bông Hồng một đóa thôi cài
Bông Trắng rơi rụng phơi đài dặm băng
Nhìn kia, con nước lăn tăn
Trôi đi đâu nữa cũng căn cội nguồn
Nhìn kia, én liệng mây truông
Ai trông cánh én tỏ tường chi ai
Chim có Tổ, hoa cài mấy đóa
Người có Tông, mấy cánh hoa cài
Bông Hồng một cánh trên tay
Bông Trắng một đóa lệ dài thiên thu
Trong vũ trụ, có một cõi nhiệm mầu nào đó
Ta tôn thờ Đức Mẹ tận trên cao
Trong càn khôn, có một cõi thiêng thiêng nào đó
Ta tôn thờ Ơn Cha tận tột cùng
Dù cho khắp cả thỉ chung
Cũng không chứa hết vô cùng Mẹ Cha
Dù cho vạn thể thiên hà
Cũng không thế sánh Mẹ Cha tuyệt vời
Mẹ Cha là nhất trên đời
Mẹ Cha vượt cả đất trời mênh mông
Mẹ Cha là nhất vô song
Mẹ Cha vượt cả sắc dòng thời gian
Mẹ Cha là nhất trần gian…
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
Hoa Hồng muôn thuở
Hai tay ôm ấp Hoa Hồng
Xin dâng cho Mẹ ấm nồng nghĩa ân
Còn Mẹ, diễm phúc vô ngần
Thiên Đường chẳng muốn, trần gian chẳng màng
Hoa Hồng đỏ thắm con mang
Tình thương của Mẹ chứa chan nhiệm mầu
Trả đời tất cả minh châu
Chỉ cần bên Mẹ, gục đầu ấp yêu
Nhìn Mẹ, không cần nói nhiều
Mà sao trời đất yêu kiều Mẹ ơi
Kìa trông ánh mắt Mẹ tôi
Ngàn sao lấp lánh, trăng soi thiên hà
Nhìn Mẹ bằng thịt bằng da
Kim ngân ẩn hiện, châu pha đong đầy
Con ôm diễm phúc trong tay
Để không vụt khỏi có ngày chia xa
Đừng có ngày ấy Mẹ nha
Dù ai đổi cả Ta Bà cũng không
Đừng có ngày ấy nghe hông
Dù ai đổi cả Tiên bồng chẳng cam
Mẹ còn, hơn cõi Thiên Đàng
Huống chi cái cảnh trần gian sá gì
Cuộc đời sung sướng quá đi
Tôi xin tất cả cũng vì Mẹ yêu
Mẹ yêu, cần nói chi nhiều
Nhìn Mẹ sẽ biết Mẹ yêu là gì
Mẹ yêu, cần nói nhiều chi
Ôm hai tay Mẹ, biết gì Mẹ Thương
Tôi xin đổi cả vô thường
Chỉ xin giữ lại Song Đường mà thôi
Tôi xin đổi cả đất trời
Chỉ xin giữ lại Mẹ tôi vô cùng
Hai tay nâng đóa Hoa Hồng
Hoa Hồng muôn thuở ấm lòng Mẹ Thương.
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang