Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Hoa tuyết: kiếp phù sinh

02 Tháng Tư 201100:00(Xem: 15303)
Hoa tuyết: kiếp phù sinh

HOA TUYẾT: KIẾP PHÙ SINH

Sáng tác: Thiện H. & Lotus
(Ottawa, Canada)

blankTuồng ảo hoá đã bày ra đấy
Kiếp phù-sinh trông thấy mà đau.
(Cung Oán Ngâm Khúc)

Cô bé choàng tỉnh giấc. Trời đêm. Vắng. Lạnh. Gió se sắt.

Một giọng nói êm đềm cất lên: "Chào con gái của mẹ. Con hãy gia nhập đời sống trong khoảnh khắc vô cùng. Con sẽ học hỏi những gì con cảm giác được hoặc nhìn thấy, để đời sống loài hoa tuyết mang ý nghĩa trong sự cộng sinh của muôn loài đến với thế gian này."

Cô bé ấp úng:" Mẹ, con xin chào mẹ."

Một bóng dáng vững vàng nhưng âm thanh vẫn ấm áp, nghe rất gần gủi:

- Chào con. Ta là cha của con đây. Nào, chúng ta hãy bắt đầu cuộc trải nghiệm. Con đã sẵn sàng chưa ? 

Cô bé sốt sắng: "Con đã sẵn sàng rồi, thưa cha."

Mẹ cô khoác thêm cho cô một chiếc áo trắng, được đan và kết bằng những hạt tuyết li ti. Cha cô vuốt mái tóc mịn màng, nhuyễn như tơ của con gái. Ông nắm tay cô. Cả ba tung người lên cao, hoà dịu vào ánh sáng ảo nhạt của trời đêm.

Cả một vũ trụ xoay tròn qua những bước chân uốn lượn. Cô bé kinh ngạc, đầy thích thú. Những câu hỏi không ngừng được đặt ra và cha mẹ cô ôn tồn giải thích trong kiên nhẫn, đầy yêu thương.

Ánh sáng từ một ngôi nhà hắt ra, khích động cô bé một cách tò mò bất chợt. Cô buông tay cha mẹ, lao nhanh liều lĩnh, bám vào thành cửa sổ và nhìn vào bên trong. Một gia đình đang tụ tập bên lò sưởi. Cô nghe tiếng lửa reo vui, nhìn mọi người hoan hỉ chúc mừng nhau. Những tiếng cụng ly giòn tan làm cô bé đi từ ngạc nhiên đến háo hức và bừng dậy một cảm giác sôi nổi lạ lùng.

Dường như mẹ cô đọc được tất cả những ý nghĩ của đưá con gái yêu. Bà bay đến bên cô và giải thích:

- Đó là loài người. Họ khác với chúng ta. Thân thể họ được cấu tạo bằng những hợp chất hữu cơ và vô cơ. Họ có tiếng nói và chữ viết. Chúng ta trái lại, hình tướng là tinh thể của tuyết trắng. Tiếng nói của chúng ta phải nhờ vào sức gió kết hợp với âm điệu vi vu của những vị tiền bối thông già đưa đi mọi nơi.

- Thế …tại sao chúng ta không giống họ, hở mẹ? Cô nũng nịu ngã đầu vào vai mẹ thì thầm.

Bằng một thái độ ôn nhu, mẹ cô nhẹ nhàng giải thích:

- Mỗi loài sinh ra trong thế gian đều đảm nhận một vai trò cho sự hiện hữu. Do đó, đời sống cũng mang một ý nghĩa khác nhau. Đời của loài người có thể kéo dài đến cả một trăm năm. Họ sẽ đi vào cửa tử sau khi trải qua những chặng đường “Sinh, Lão, Bệnh, Tử”. Còn chúng ta, sự sống thật là ngắn ngủi. Những nguy hại rình rập như lửa, nhiệt độ, nước và muối cũng dễ dàng khiến cho chúng ta biến mất trên cõi đời này.

- Vì thế, con hãy thận trọng, đừng để sự lôi cuốn của ấm áp mà hủy diệt đời sống tuy ngắn ngủi nhưng rất quý báu này. Nó sẽ làm con tan biến nhanh chóng. Con hãy nhìn những hạt muối trắng ngần trên mặt đường -- thoạt nhìn qua, nó cũng trông giống như thân thể của chúng ta -- nhưng nó là những vật gây tác hại vô cùng cho sự sống của loài hoa tuyết. Chỉ trong một tích tắc, chúng ta sẽ tan biến ngay khi chúng ta chạm vào nó. Con hãy ghi nhớ điều này: sự sống của muôn loài bao gồm trong ý niệm "có sinh, tất có diệt". Tuy vậy, từ "diệt" sẽ nảy sanh một đời sống khác. Đó là sự luân chuyển, là tuần hoàn, hoặc một tái sinh trong vũ trụ.

Cha cô điềm đạm, ôn tồn ngắt lời mẹ cô. Hàm râu ông lúc này dài nhanh hơn, gương mặt ông càng đăm chiêu. Loáng thoáng cô nhìn lại gương mặt dịu dàng của mẹ. Dường như cả hai người cùng già đi một cách nhanh chóng, đến độ bất ngờ. Cô quay nhìn bóng mình trong khung cửa sổ. Cô hết sức kinh ngạc. Cô đã thành một thiếu nữ. Ô kìa! Đôi môi cô đỏ thắm, má cô phơn phớt hồng. Sinh lực tràn đầy trong một cơ thể xuân thì. Cô cảm thấy yêu đời sống thế gian này quá.

- Con có anh chị và ai khác hơn ngoài cha và mẹ không

Ngước nhìn cha, cô thấy gương mặt cha xám lại vì giá lạnh của cơn gió rít từng cơn. Duới vầng trán rộng xuất hiện nhiều nếp nhăn, nhưng tuyệt nhiên không mất vẻ phong trần, và sự vững chải nơi ông khiến cô có cảm giác bình an vì được che chở một cách êm đềm.

Cha cô thong thả tiếp lời:

- Có chứ. Con cũng có anh và chị. Họ đã ra đời trước con trong tích tắc. Nhưng vì duyên nghiệp khác nhau, họ đã rời bỏ chúng ta, nương theo gió ngàn để đi đến nơi khác mãi tận đâu đâu…

Cô bé hoang mang:

- Vậy chúng ta sẽ như thế nào? Con sẽ ở mãi bên cha mẹ suốt đời chứ?

 Mẹ cô ngước mắt, âu yếm nhìn cô -- Đôi mắt đen lay láy mà cô thấy trong đó ngàn vi` sao lấp lánh.

- Không, con ạ. Chúng ta đến với nhau vì căn nghiệp, vì duyên số từ muôn trùng, muôn kiếp, từ vô lượng đời sống khác. Những gì cha mẹ truyền lại cho con chỉ là kinh nghiệm bản thânthế giới cuả loài hoa tuyết đã có mà thôi.

* * * * *

 Một cụ già đi đuờng trợt chân, té ngã. Nhìn thấy bà cụ đau đớn, cô dậy lên một niềm đau, suýt xoa chia sẻ. Bất chợt đôi dòng lệ chảy dài trên má. Mẹ cô vội lau nhanh những giọt nước mắt đứa con gái yêu. Hơi thở bà dồn dập vì xúc động:

- Con đừng bao giờ rơi lệ, vì nước mắt sẽ làm con tan biến. Nhớ nhé, con!

Vài chú bé “loài người” rượt đuổi nhau. Chúng vo tròn tuyết, ném vào nhau, vui đuà rộn rã...

- Ôi chao! Cha mẹ ơi. Những hạt tuyết kia chắc sẽ đau đớn lắm. Ồ... họ không được tự do như chúng tabị giam cầm trong hình thể tròn vo như vậy.

- Chúng ta cũng giống như loài người -- vẫn có kẻ xấu, người tốt. Kẻ gây tai họa cho đồng loạinghiệp lực của họ, và ý đồ làm hại cùng loài để thoả mãn sự đố kỵ, cũng như muốn thống trị đồng loại, phô trương quyền lực và làm cho mọi người khiếp sợ... trong phạm vi hay phương diện nào đó

- Những nắm tuyết được vo tròn đó là niềm vui của bọn trẻ và cũng là tai hoạ khi gia tốc ném hay tung lên tăng dần. Nếu ai không may đụng phải sẽ bị u đầu sứt trán đó, con ạ!

Cô bé giẫy nẩy, lắc đầu cương quyết: "Không, con không làm vậy được đâu”

Mẹ cô dịu dàng đưa tay cho cô nắm lấy. Cha cô đưa mắt hướng về khuôn viên ngôi nhà phủ đầy hoa tuyết. Một chú bé “loài người" bước ra xe với đôi tay đầy ắp những gói quà xinh xắn. Cha mẹ chú luôn miệng nhắc nhở:" Con cẩn thận, không khéo trợt ngã ". Cô bé vui thích, sà ngay xuống. Cô đậu vào bờ vai chú nhỏ, vuốt ve đôi má hồng hào, phúng phính của chú bé. Dường như chú bé cảm nhận được. Chú đưa tay hứng lấy cánh hoa tuyết nhỏ. Cô vui thích, cười rũ rượi... tiếng cười giòn tan, trong vắt như hạt pha lê

Cha mẹhãnh diện khi nhìn thấy con mình trổ mã diụ dàng, xinh xắn. Cô thẹn thùng, che giấu bối rối, tránh tia nhìn hóm hỉnh của cha mẹ bằng cách tung mình lên cao, xoay tròn trong không gian với vận tốc bất ngờ. Cha mẹhối hả theo sau sợ lạc mất đứa con gái lí lắc, ham vui.

- Cha mẹ ơi... Thế nào đi chăng nữa con và cha mẹ cũng sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau suốt đời như gia đình chú bé đó, cha mẹ nhé.

Mẹ cô buồn bã trầm ngâm. Giọng của bà không giấu được xúc động:

 - Con ạ! Như buổi ban đầu con mới đến thế gian này, cha mẹ đã nhắc nhở con -- đời sống loài hoa tuyềt của chúng ta rất ngắn ngủi. Duyên phận giữa cha mẹ và con cái cũng chỉ ngần ấy thôi. Trong giây phút ngắn ngủi cuả hiện tại, chúng ta hãy sống với nhau bằng tình yêu thương cao đẹp -- không hận thù, không chiếm đoạt và đem tấm lòng mình trải rộng cho thế hệ mai sau. Đó là những kiến thức, cũng là di sản quý báuchúng ta truyền đạt cho nhau từ thế hệ này sang thế hệ khác khi chúng ta không còn hiện diện trên cõi đời này nữa."

Cha cô ngước nhìn mẹ cô và làm một dấu hiệu từ biệt. Cả hai nắm chặt tay nhau và trìu mến huớng về đứa con gái đang lơ lửng giữa bầu trời lấp lánh. Cô nghẹn ngào, bất động. Cô hiểu giờ khắc của “tử biệt, sinh ly” đã cận kề. Cô hụt hẫng, bâng khuâng vương ngấn lệ khi nhìn cha mẹ. Thoáng chốc dường như mất thăng bằng, họ rơi nhanh xuống và hoà lẫn vào bụi tuyết dưới mặt đường. 

* * * * *

Những hạt muối tung toé từ những cái vung tay, ném bừa vô tình và lặng lẽ từ loài người. Những cụm tuyết xê dịch, trở mình lở lói và chịu đựng.

Động cơ của chiếc xe ủi tuyết khiến cô cuống quít, bối rối. Trong giây phút thực tại, cô thấu hiểu mình không có đủ “thần nhãn” để phân tích và nhìn ra được thể phách của cha mẹ mình đang hoà lẫn trong đám bụi tuyết dưới mặt đường vô tri kia.

Họ đã dần dần tan biến. Cô nén tiếng nấc, giấu lại trong lòng một niềm thương cảm vô biên

* * * * *

Bình minh xuất hiện, gieo mầm sống mới trong sự tuần hoàn của tạo hóa. Dưới những cụm tuyết đóng thành tảng, cỏ xanh đang đâm chồi, cùng nhau reo vui, háo hức sôi nổi, hoan hỉ nhập cuộc nhân sinh.

Nhẹ nhàng và cả quyết, cô tung mình lên cao, nhìn thấu cả một không gian rộng lớn. Ánh bình minh ấm áp làm cô ngộp thở, lồng ngực thanh xuân đập hỗn loạn. Cô hoa mắt vì ánh sáng tràn ngập không gian. Hai tay cô run run, không còn đủ sinh lực để bám vào và vuốt ve những cánh thông già đang im lặng nhìn sự đổi thay của vạn vật.

Tiếng líu lo rộn rả của bầy chim chuyền cành làm vung vãi những hạt tuyết đang cố níu lấy giây phút sắp từ giã thế gian. Cô nhìn đồng loại, cùng chia sẻ nỗi chia lià. Họ cũng nghẹn ngào như cô. Tất cả khép rèm mi, như mộng mơ nửa vời khóa chặt... Cô nhớ lời cha mẹ nhắn nhủ để an tâm chấp nhận quy luật của đời sống trong vũ trụ. Cô mỉm cuời an nhiên, tự tại.

* * * * *

Nắng xuân lan rộng, tràn ngập bao phủ vạn vật. Buổi ban mai cho một ngày mới cũng là những nốt nhạc trầm buồn, dạo lời chia ly tiễn cô vào cõi vô cùng. Vẫn còn những mảng tuyết lơ thơ, rã rời tiều tuỵ trên đám cỏ khi ẩn khi hiện, rải rác đó đây. Trong ký ức chập chờn, cô nhớ lời cha ân cần dạy bảo: "Mỗi loài, mỗi sinh vật hiện diện trong thế gian này đều có một trách nhiệmcống hiến niềm tự hào để kiến thiết và góp phần làm đẹp thế gian. Chúng ta phải hợp tác thuần nhất với sự tuần hoàn của luật vũ trụ. Sự đào thải không làm mất đi -- trái lại -- là một sự chuyển hướng, hay chuyển kiếp, tái sinh theo một quy luật khác. Loài hoa tuyết của chúng ta khi tan biến sẽ thành nước và khi có điều kiện chúng ta sẽ bốc thành hơi, tụ lại thành mây... gặp lạnh biến thành những giọt nước và rơi xuống ruộng đồng... cây cỏ nhờ đó xanh tươi, đơm hoa kết trái, tạo ra một nguồn sống mới... Các loài động vật khác cũng nhờ vào nguồn cung cấp này mà sinh sôi nẩy nở... Như vậy sự tan biến của chúng ta cũng là sự tái sinh cho muôn loài khác.”

Cô đã nhìn thấy, chứng kiến giây phút cuối cùng của cha mẹ. Nỗi đau đớn nhất mà cô ghi nhận, là sự chia lìa không có nước mắt thương đau. Định mệnh của loài hoa tuyết -- một định mệnh tuy ngắn ngủi, mong manh nhưng hoàn hảo, làm đẹp cho muà đông giá rét và cũng có ích cho muôn loài.

Với sinh lực cạn kiệt, cô tung mình vào không trung trong ánh nắng chan hoà. Ở bến trần ai, cô vừa thoáng đến rồi chợt đi nhưng nguyên vẹn tinh khiết. Cô nhắm mắt “quán tưởng” để tập trung một hồi ức toàn vẹn hầu gói ghém, ghi lại và mang theo những hiểu biết -- tuy còn non kém -- nhưng cô tin rằng sẽ cùng cô đến cõi vô cùng. Ánh sáng của tâm linh chói loà ngọn đuốc trí huệ khiến cô khai thông căn thức và nhớ từng lời cha mẹ đã truyền đạt"… Mỗi loài phải trải qua muôn trùng, muôn vạn vô lượng kiếp để tích lũy kinh nghiệm và hoàn chỉnh "Chân - Thiện - Mỹ".

Những cảm xúc vô bờ dồn dập tràn ngập hồn cô - một cánh hoa tuyết mong manh.

Thật bình an, cô nhìn thế gian lần cuối. Trong thoáng chốc, một chớp mắt cuả đơn vị "sát-na", tinh thể bé bỏng hoa tuyết dần tan. Cô nhẹ nhàng thăng hoa.

Chúa Xuân ngạo nghễ, tự tin cất tiếng hào sảng chào hội ngộ muôn loài.

Mùa xuân đang đến…

Source: thuvienhoasen

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 10661)
Theo luật nhân quả, tất cả mọi sự, mọi vật, không chừa một việc gì, đều xảy ra từ một hay nhiều nguyên nhân nào đó. Như người trồng cam thì sẽ được cam.
(Xem: 10578)
Ông là một “người lính già” đặc biệt, một “người lính già” bất tử, vì ông cũng đồng thời là một thiền sư, vì ông đã ngộ đạo với Thượng sĩ Huệ Trung trước đó.
(Xem: 11796)
Những ngày trời nắng, khi những giếng khác quanh đó đã cạn, giếng nước xóm tôi cũng chỉ hơi vơi đi một chút, rồi những cơn mưa bất chợt lại làm đầy lên.
(Xem: 12351)
Không biết tự bao giờ những câu nói dân dã quen thuộc của ba, của mẹ, của bà con hàng xóm vất vả tảo tần với cây lúa của khoai đã in sâu trong suy nghĩtâm thức của tôi
(Xem: 11855)
Việc Sầm Hoa dịch từ “tự viện” thành “chùa”, và lược dịch “Ấn Độ giáo cao cấp tăng lữ” thành “cao tăng” tức là đã có chủ ý nhắm đến đạo Phật, muốn bôi nhọ chư Tăng.
(Xem: 10798)
Những khám phá độc đáo và những lời dạy về sự giác ngộ đã trở nên gần gũi hơn qua việc thực hành tôn giáo, với khái niệm lúc ban đầu về Phật giáo đang tiến triển dần...
(Xem: 11285)
Con đường mà mỗi người phải trải qua quả thật đầy rẫy những chướng ngại, hoang mang và lầm lẫn. Vì thế phải cần có một vị thầy đích thật...
(Xem: 12341)
Trí Hải đã vượt suối trèo non tìm lên chùa Từ Vân trên núi Ngọc Trảng, phía Tây núi Kim Phụng, đến gặp thiền sư Trúc Lâm...
(Xem: 10379)
Diễm phúc sao trong phút cuối trong một đời kẻ vô nghì như tôi với quá nhiều tội lỗi lại được Hoà Thượng trụ trì ngồi niệm hồng danh Phật tiếp dẫn.
(Xem: 11551)
Hạnh phúc của con người không đến từ sự thù hận, tức giận cho nên sự trang trải tình thương trong cuộc sống xã hội là điều cần thiết nhất để hóa giải sự xung đột.
(Xem: 10933)
Xin nhớ rằng: chính nhờ những trải nghiệm khổ đau chúng ta mới đánh giá đúng đắn và hiểu thấu giá trị đích thực của hạnh phúcan lạc...
(Xem: 10699)
Thường hay tự nhủ rằng: Mình không có được cái diễm phúc sanh nhằm thời có Phật, nhưng được nghe Pháp Phật; được gặp người bạn đồng tu và được làm thân người.
(Xem: 10141)
Thiện tâm không chấp nhận máu đổ để chiến thắng nên ăn chay, không giết hại muôn loài là giải nghiệp sát sanh.
(Xem: 11501)
Những năm trước, hai gốc tùng trước sân như hai đứa trẻ, dáng điệu miệt mài trong cơn gió hiu hắt của mùa thu. Quanh năm suốt tháng, không một lời qua lại...
(Xem: 10270)
Đức Phật không phải là quan tòa để phán xử và tự cho mình có quyền phép để đưa người này vào Thiên Đàng hay đẩy người kia xuống Hỏa Ngục.
(Xem: 11181)
Tôi hát cho mẹ bài Năm Uẩn Chẳng Là Ta phổ nhạc từ Bát Nhã Tâm Kinh. Mắt mẹ vẫn nhắm chặt, hơi thở lên xuống đều đặn.
(Xem: 12746)
Cuộc tu là một chiến trận, binh lực phải được vận dụng để đối phó với những gì thật sự là đối phương, chẳng để nhằm vào những khóm lau bụi cỏ để hái hoa bắt bướm.
(Xem: 11092)
Ðối với đạo Phật, cái chính là tinh thần từ bi bình đẳng. Từ bi bình đẳng là một trong những đặc điểm nổi bật và quan trọng nhất trong Phật Giáo.
(Xem: 12026)
Sự khác biệt của mọi vật là do nghiệp riêng của chúng, chứ bản chất chúng vẫn là Chân Như. Như sóng sanh khởi từ đại dương, biến thành một làn sóng di động...
(Xem: 12040)
Một chậu quỳnh hoa có nhiều nụ là tin tức được mọi người đón chờ. Chậu hoa được đặt gần bên chánh điện, món quà sang nhất của thiền viện...
(Xem: 10520)
Tháng 8, đất trời hân hoan chào đón những đợt nắng mới, nô nức và nồng nhiệt như cảnh đồng loại đang nô đùa ngoài bể xa.
(Xem: 10957)
Khi đời sống nội tâm của bạn được lành mạnh, sung túc thì cuộc sống bên ngoài cũng sẽ ảnh hưởng theo và ngày càng trở nên phong phú.
(Xem: 10584)
Thực ra, tên gọi và hình thức món chay sẽ không là gì nếu ta không quá xem trọng nó. Mọi vật sẽ trở nên bình thường như những món quà hương vị của cuộc sống...
(Xem: 13569)
Thật vậy, luôn có một sự tương quan chặt chẽ giữa lòng vị thahạnh phúc. Nhiều công trình nghiên cứu còn cho thấy là hành động cho mang lại nhiều xúc động tốt đẹp hơn...
(Xem: 11267)
Thủy vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra xa. Đôi mắt đen láy đượm buồn. Trong nhà Thủy là người giống mẹ hơn cả, đặc biệt là đôi mắt.
(Xem: 10604)
Vậy, Tiểu Sư Phụ đi đâu? Cô bé hỏi. Nhìn đôi mắt thủy sắc, tôi trả lời - trả lời với chính mình, đi đâu à? Tôi cũng hỏi câu này nhiều lắm rồi.
(Xem: 10472)
Ca ngợi con ngườihoa sen không chỉ là tôn vinh sự chiến thắng vinh quang sau cùng của chúng, mà còn là ca ngợi sự kiên nhẫn, chịu đựng, gian khổ khó khăn...
(Xem: 12744)
Không ai có thể biết trước những gì sẽ xảy ra vào ngày mai... Thế nhưng ta vẫn có một niềm tin... Vậy thì hãy hành xử một cách tốt đẹp nhất và không hối tiếc gì cả.
(Xem: 11697)
Tôi tự nghĩ hóa ra khủng hoảng kinh tế cũng là những gì liên hệ đến xúc cảm. Tôi nghĩ rằng người ta dung túng quá đáng các thứ xúc cảm tàn phá, chẳng hạn như sự tham lam...
(Xem: 15106)
Tôi cảm thấy rằng những hệ thống không thực tế do con người tạo ra cuối cùng sẽ trở lại trong cung cách nhân bản tự nhiên. Chúng tôi yêu mến tự do.
(Xem: 16353)
Tiết Vu Lan bâng khuân nhớ Cha công dưỡng dục, mùa Báo hiếu bùi ngùi thương Mẹ đức cù lao... Thích Hạnh Tuệ
(Xem: 11865)
Ta hiện hữuhiện hữu với cha mẹ, với thầy, với bạn. Ta hiện hữuhiện hữu với con người, với muôn loài và với thiên nhiên. Không có cha mẹ thì sẽ không bao giờ có ta.
(Xem: 11689)
Không biết tự bao giờ, hình ảnh cái hàng rào quê bình dị, thân thương gắn liền với tuổi thơ nhọc nhằn nhưng cũng nhiều niềm vui đã in sâu trong tâm thức của tôi.
(Xem: 14078)
Như một vị Đạt Lai Lạt Ma đầu tiên du hành sang phương Tây, ngài cũng đã ca tụng những đạo đức bất bạo động đến hàng triệu người...
(Xem: 12230)
Con thuyền sau những tháng năm đưa khách qua sông, rồi đỗ mục ở bến sông đời lặng lẽ… Thích Hạnh Tuệ
(Xem: 13764)
Điều cần thiết, trước nhất, là xóa tan cội rễ của những cảm xúc tiêu cực, của phiền não, tiêu trừ chính nguồn gốc của sân hậnthù oán.
(Xem: 12178)
Nắng đã biến thành là thứ tâm linh vô giá, che chở cho đời, cho con người, như bàn tay của Bồ tát Quán Thế Âm, đem niềm vui hạnh phúc cho nhân loại.
(Xem: 11629)
phải chăng sau cánh cửa hẹp là phương trời phóng khoáng, sau ưu phiềnan lạc thảnh thơi, sau bất hạnhhạnh phúc ngọt ngào…
(Xem: 13239)
Theo sự nghiên cứu, chúng tôi không hề thấy có việc đốt vàng mã cúng tế người chết được ghi trong tam tạng kinh điển của nhà Phật.
(Xem: 14353)
Tôi nghĩ con người phải mang theo tâm linh của họ - - và sự đấu tranh của họ. Và tôi nghĩ có thể là một phương pháp bất bạo động.
(Xem: 11877)
Chư Tăng sống có mục đích công ích thì quần chúng sẽ không xa rời đạo Phật; chư Tăngquần chúng đều hướng vào tâm linhcông ích xã hội...
(Xem: 12566)
Giáo lý của Đức Phật bao gồm hai mặt của một thực tại, đệ Nhất nghĩa đế thuộc bình diện siêu việtđệ nhị nghĩa đế thuộc về thế giới hiện tượng.
(Xem: 12189)
Chức năng chính của chùa chiền tự viện là hoằng duơng Phật pháp, thực tập lời Phật dạy và tổ chức các hoạt động có tính giáo dục chứ không chỉ là du lịch mà thôi.
(Xem: 12077)
Để có cái nhìn sâu sắc và thấu triệt được mọi vấn đề của cuộc sống, bạn chỉ cần lặng lẽ quan sát thân tâm mình và hoàn cảnh đương tại một cách rõ ràng, khách quan...
(Xem: 11664)
Trong một kiếp người ta có vật chất ta cũng không thể mang theo lúc chết, không có gì là của mình ngoài nghiệp, điều lành, phước báu mình đã tạo.
(Xem: 11502)
Ngày mới vào lớp một, ngày đó lớp một nhỏ nhất, không có mầm chồi lá như bây giờ, tôi đã có một người bạn. Khá thân. Hắn thương tôi lạ.
(Xem: 11517)
Ở khía cạnh tu học thì những người bạn đạo hoặc huynh đệ đồng tu chính là người thầy của mình, bởi sự tu tập và những kiến giải của họ...
(Xem: 11409)
Đây là cuộc lễ kéo dài nhiều ngày nhất và quan trọng nhất, vì, ngoài lễ cầu hòa bình, còn kèm chúc mừng sinh nhật và truyền quán đỉnh đặc biệt.
(Xem: 13324)
Tôi xem thật là quan trọng để có một đời sống hạnh phúc. Cội nguồn chính của hạnh phúc là trong chính chúng ta.
(Xem: 11693)
Cho đến nay tư tưởng Phật Giáo đã thấm nhuần trong tâm hồn Dân Tộc Việt Nam thành một khối keo sơn khó phai mờ và lay chuyển...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant