Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Ươm mầm

31 Tháng Mười Hai 201100:00(Xem: 15215)
Ươm mầm

Sau một đêm trường mất ngủ, những giọt nước mắt nóng hổi cứ lăn dài qua khóe mắt, giờ đây cô chỉ biết bám víu vào sự che chở của Đức Bồ tát Quán Thế Âm...

Cô nghĩ rằng chỉ có đại từ đại bi mới hóa giải hận thù và cô đặt tất cả niềm tin của mình đối với hạnh nguyện cứu đời của Bồ tát.

phát nguyện trong lòng sẽ cố gắng nương theo hạnh Từ bi của Ngài, cố gắng lắng nghe mọi âm thanh của cuộc đời, không hỷ nộ, ái ố, sầu bi, không đắm chìm vào những lời ngọt ngào dụ dỗ của dục lạc bủa vây. Từ đây cô sẽ ráng tự tâm thực hành hạnh nguyện của Đức Quán Thế Âm. Thế là cô lên chùa dâng nhang, quỳ dưới đài sen Phật Bà phát nguyện, khẩn cầu Bồ tát rủ lòng thương thâu nhận cô làm đệ tử…

w4a61582b_472453dc_20081234416884368.jpg

Tôn dung Đức Quán Thế Âm Bồ tát

Từ thuở bé, cô đã có cơ duyên gần bóng Phật. Cô vẫn lên chùa tụng kinh lễ Phật, nhưng lạ một điều, tượng Phật, Bồ tát nào cô cũng lạy, chỉ trừ tượng Bồ tát Quán Thế Âm là chưa một lầnđảnh lễ bao giờ. Bản thân cô cũng không hiểu tại sao, nhiều lúc cô đi tụng kinh, cô dặn trong lòng ngày nay phải lạy Bồ tát, ấy thế mà khi đứng trước tôn tượng uy nghiêm, cô chỉ nhìn hồi lâu rồi lặng lẽ ra đi mà chẳng nhớ lạy.

Vậy mà ngày nay cô lại phát nguyện làm đệ tử của Ngài!

Cứ mỗi lần nỗi đau trong lòng cô trỗi dậy, cô lại trăn trở, quặn thắt tâm can. Lúc đó cô chỉ biết niệm NAM MÔ QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT, rồi tự nhắc mình đã phát nguyện làm đệ tử của Bồ tát rồi mà!

- Nhưng nghiệp lực quá nặng, phước mỏng tội dày, dù có niệm Bồ tát thành tâm đến đâu thì cũng phải trả nghiệp chứ, đâu thể tạo ác nghiệp nhiều quá rồi kiếp này buộc Bồ tát phải cứu rỗi vong hồn mình được! - Cô lại tự nhủ với mình như thế.

Hôm sau thức dậy, cô thấy trong người mệt nhoài, hai mí mắt sưng to, người nóng ran, miệng khô hốc. Cô cố chồm lại bình nước rót một ly thật to để uống. Khi trong người đã dịu bớt cơn khát, cô lại nằm. Lạ thật, không hiểu sao cô lại tiếp tục khóc? Cô nhớ về quá khứ, rồi cô hoảng sợ, sợ cho kiếp người phù du, sợ cho sự an nguy của anh ấy, sợ hắn ta…, rồi cô sợ luôn chính bản thân mình! Ngay lúc đó cô như bừng tỉnh, chộp lấy xâu chuỗi của một vị thầy tặng cô từ năm trước, để trên ngực và liên tiếp niệm Đức Bồ tát Quán Thế Âm…

Có một năng lượng diệu kỳ nào đó đang lan tỏa trong cơ thể của cô! Cô cảm thấy người mình như vừa thoát khỏi cơn ác mộng, tâm hồn nhẹ nhõm và bình yên hơn. Cô dậy đi tắm, trời cũng đã gần trưa. Xong, cô chạy xe đi dạo phố, vừa đi cô vừa nhớ lại mấy bộ đồ ngủ vải Tole của anh may năm kia. Năm đó cũng chính tay cô đi mua, tự chọn màu tặng cho anh. Anh rất thích và may mặc liền. Một năm sau thì biến cố đã xảy ra với cô và với cả anh. Mấy bộ đồ kia vì thế mà cũng hóa thành tro bụi…

Ngay lúc đó, cô lại nhớ về anh, cô thương anh nhiều hơn, nỗi nhớ tràn ngập xâm chiếm trái tim bé bỏng của cô nhiều hơn là sự tủi hờn. Cô hiểu được sự tiếc nuối trong lòng anh! Anh dư tiền để may lại mấy bộ đồ đó, nhưng tại sao bấy lâu nay anh không may? Hay là anh không muốn mặc loại vải đó nữa để không còn phải luyến tiếc mãi về kỷ vật của cô mua? Nghĩ đến đó, cô quyết định chạy xe thẳng về hướng chợ Đồng Khánh, mua lại năm xấp vải Tole gởi về tặng anh. Cô vui mừng hớn hở khi nghĩ đến giây phút anh nhận mấy tấm vải trên tay và thầm nhủ: Em lại tặng anh! Chính tay em mua về cho anh! Anh đã có lại cái ngày xưa anh đã mất…

Đi gởi xong, cô trở về nhà đã hai giờ chiều, trời nắng gắt, cô mệt lả người vì từ đêm trước đến giờ này trong bụng vẫn chưa có gì. Nỗi đau tinh thần đã làm cô kiệt sức, nó còn ghê gớm hơn và tàn phá con người nhanh hơn bất kỳ căn bệnh ung thư nào. Cô lại chỉ uống nước lã, thầm niệm Bồ tát Quán Thế Âm rồi chìm vào giấc ngủ…

Sự mầu nhiệm mà cô tin vào Đức Quán Thế Âm đó là từ lúc phát tâm làm đệ tử của Ngài, sự hận thù trong cô đối với hắn ta không còn nữa, mặc dù nỗi đau trong lòng cô vẫn chưa nguôi.

Bất ngờ chuông điện thoại reo làm cô thức giấc. Cô không biết ai gọi đến vì chỉ thấy trong điện thoại hiện dòng chữ số máy riêng đang gọi…

- A lô!

Không thấy ai trả lời.

- Dạ, a lô! Ny nghe! Xin lỗi ai đang gọi vậy ạ?

Vẫn không thấy ai trả lời. Cô định cúp máy thì bất ngờ đầu dây bên kia lên tiếng:

- Em khỏe không Ny? Em đang bệnh hả?

Đã lâu rồi hắn ta không điện thoại cho cô, không gặp mặt cũng chẳng hẹn hò.

Cô chỉ lặng lẽ cúp máy, không một lời đáp trả, và lại cầm chuỗi niệm danh hiệu Bồ tát Quán Thế Âm…

- “Ny ơi! Chiều nay a mời e đi ăn tối nhé? A muốn được nhìn thấy e một lần. Đã lâu rồi chúng mình không gặp. A nhớ e nhiều lắm Ny ơi!” - Hắn ta lại gởi tin nhắn.

nhắm nghiền đôi mắt, hai tay vẫn còn cầm điện thoại để trên ngực. Cô lại nhớ đến bài hát của Phạm Khánh Hưng: “…một người anh trao niềm tin, một người anh trao hy vọng. Con đường tình phải chi đừng rẽ đôi. Giờ anh phải làm sao trọn yêu…” Nghĩ đến đó, cô thấy tim mình quặn đau. Trong hai người, cô yêu ai?

Trong quá khứ cô đã yêu cả hai. Tình yêu của cô dành cho anh bằng cả trái tim, bằng niềm tinhy vọng, thậm chí bằng cả sự đánh đổi của danh vọng và tương lai…

Còn hắn ta, cô đã yêu hắn say đắm, cô đã từng rong ruổi khắp nơi cùng hắn, chìm đắm trong những nụ hôn của hắn và cô đã từng cảm thấy an lành bình dị pha lẫn hạnh phúc mỗi khi bên hắn. Mọi lo toan ưu phiền trong cô đều tan biến trong vòng tay yêu thương của hắn ta.

Cô gặp hắn trong sự tình cờ và cô trao trái tim mình cho hắn cũng là sự bất ngờ.

Vào một buổi chiều mưa não lòng, sau biến cố với anh cộng thêm sự hiểu lầm của cô chỉ vì tất cả những kỷ vật cô tặng đã tan biến theo khói mây. Cô đã ra đi từ đó. Cô quyết quên anh và thề sẽ không bao giờ tha thứ cho anh với bất kỳ lý do gì.

Cô tìm đến người bạn học cũ chơi để quên đi nỗi đau trong lòng. Và tình cờ cô gặp hắn từ đó…

Hắn nhìn cô bằng cặp mắt xót thương cho một cô gái trẻ đang thất tình. Từ đó, cô thường hay la cà ở quán cà phê với hắn, nhưng cô vẫn không thể quên anh. Cô có thể khóc bất cứ lúc nào mỗi khi anh gọi tới, hắn đã chia sẻ, an ủi, lau nước mắt cho cô bằng tất cả sự cảm thôngâu yếm. Rồi thời gian đã làm cô bớt ưu phiền, cũng từ đó cô bất ngờ nhận ra cô đã yêu hắn từ lâu…

Trong Sài Gòn cô cũng đổi chỗ ở để anh không còn tìm tới, vậy mà ngày qua ngày anh vẫn lặn lội tìm cô dù trời nắng hay mưa rào. Anh tìm đến trường đại học, nơi cô đang học năm thứ 4 ở đó. Anh gần như quỳ dưới chân cô để van xin sự tha thứ, dù lúc đó chỉ có anh mới biết là cô hiểu lầm. Anh không còn sức sống, anh vứt bỏ tất cả danh vọng, địa vị, sự nghiệp mình đang có để đi tìm cô. Gần nửa năm sau gặp lại anh ở cổng trường đại học, anh gầy đi và tàn tạ đến mức gần như cô không tin vào mắt mình đó là anh!

Kinh cô vẫn đọc tụng đều đều, Phật cô vẫn lạy thường xuyên, nhưng Quán Thế Âm Bồ tát thì chẳng nghĩ đến bao giờ! Lòng tự ái, ích kỷbản ngã của cô quá lớn nên hạt giống từ bi trí tuệ đâu có cơ hội nảy mầm. Chính vì thế cô đã lạnh lùng cất bước dù trái tim tan nát, bỏ lại anh với bao nỗi đọa đày…

Đêm đó về cô đã khóc như bão tố, khóc như chưa được khóc bao giờ! Những lúc như thế là hắn lại xuất hiện bên cô, để cô không còn cơ hội nghĩ về anh và tha thứ cho anh…

Cô rất ư là sùng đạo! Cô tin Phật, mà chưa một lần nhìn và lắng nghe trái tim Bồ tát vẫy gọi, thì có đâu mà cô nghe được tiếng đời ai oán, tiếng giông bão đang tràn về nhấn chìm cô vào biển đêm.

Sau lần đó, hắn sợ mất cô, hắn sợ cô quay lại với anh nên hắn đã nghĩ ra bao nhiêu chuyện tày trời, hắn không chừa bất cứ thủ đoạn nào để hại anh, thậm chí hại cả cô - hại người hắn đã dày công vun đắp yêu thương - để hắn đổ oan cho anh là vì trả thù sự phản bội của cô nên anh mới nhỏ mọn vậy. Rồi hắn lại trở thành ân nhân mãi mãi của cô suốt mấy năm trời!

Tuổi đời của cô còn trẻ, nhưng cô đã sớm bước trên những đoạn đường gập ghềnh chông gai. Nghiệp lực sâu dày, bệnh tật bủa vây, gánh nặng cuộc đời đè lên đôi vai yếu đuối của cô, cô còn phải lo cho đứa em gái út của mình đang học đại học. Cô thương em vì em và cô cùng chịu nỗi mất mát lớn nhất của đời người - cùng mồ côi mẹ từ sớm!

Đâu ai hiểu được sự hy sinh và âm thầm chịu đựng của cô. Đã mấy lần cô rơi vào tuyệt vọng, bế tắc trong cuộc sống và cô muốn tự tử chết để xa lìa trần gian khổ lụy này. Nhưng nghĩ tới người cha già, cô không đủ can đảm để quyên sinh. Cô nhớ ngày mẹ cô mất, ông ngoại cô vì suy sụp tinh thần nên bị tai biến rồi qua đời mấy năm sau đó.

Những người thân của cô đã chịu đựng quá nhiều rồi, giờ đây họ không có lý do gì phải chịu đựng nữa. Cô cũng không có quyền giết chết trái tim họ lần nữa, cũng không được phép dập tắt tia hy vọng mong manhmọi người đã tin tưởng đặt lên đôi vai yếu ớt của cô. Nghĩ đến đó, nước mắt cô lại tuôn trào, cô thấy như có vật gì đó đè nặng trên ngực cô làm cô khó thở. 

Cô lại sực tỉnh nhớ đến lời phát nguyện ngày nào. “Học hạnh Bồ tát phải từ bi chịu đựng, hành Bồ tát hạnh phải biết hy sinh cái tôi để gieo mầm xanh cho đời, giữ gìn ngọn đuốc sáng mà mọi người đã tin tưởng trao cho mình. Hãy ban cho những người thân yêu xung quanh mình ánh sáng hy vọng để đi tới, có niềm tin vào sức mạnh và sự nhiệm mầu của con đường chánh đạo mà an trụ giữa dòng đời đầy biến động này” - Cô lại thầm nhủ với chính lòng mình.

Khi cô đã thực sự lắng nghe trái tim của Đức Quán Thế Âm vẫy gọi và thấu hiểu được hạnh nguyện của Ngài thì cũng chính là lúc cô tha thứ cho anh. Và cô lại tiếp tục cầm chuỗi trì niệm Hồng danh của Ngài… 

Truyện ngắn của Quảng Hậu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 22130)
Thử nghĩ xem, chúng ta được gì, mất gì khi cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn chờ đợi những gì không dành cho mình?
(Xem: 15964)
Tuyết rơi từ vào khuya, mặt trời vừa mọc, tuyết đã ngập trắng vườn sau. Tôi đẩy thêm một khúc củi vào lò. Nhìn lửa bốc ngọn, nhớ lại mấy vần thơ cũ...
(Xem: 18949)
Mộng thân của nó là một đứa bé gái bảy tuổi. Nó nằm trên một cái bè chuối khô chảy ngược dòng trên dòng sông nhỏ. Khung cảnh thật êm đềm với hai hàng cây rủ lá ven sông.
(Xem: 17206)
Không biết Linh đã chạy qua bao nhiêu quãng đường, bao nhiêu dãy phố… khi tiếng rao đêm vẫn còn văng vẳng, cho đến lúc mọi hoạt động đều ngưng bặt...
(Xem: 18309)
Đã mấy canh giờ đi qua, vị sư già xả thiền với tiếng tằng hắng khẽ, Ngài không hề ngạc nhiên về sự hiện diện của người khách lạ trong am cốc.
(Xem: 17781)
Bình thức giấc, ngạc nhiên thấy mình nằm ngủ trong nhà thằng Phi. Chưa kịp nghĩ gì thì mùi thức ăn xộc thẳng vào mũi làm nó nghe dạ dày nhói lên quặn thắt.
(Xem: 17803)
Vậy là sau bốn năm lăn lộn ở chốn phố thị phồn hoa này, cuối cùng thì Hải cũng đã trở về quê, một chuyến về ngoài dự kiến.
(Xem: 17651)
Cầu xin quả tốt lành mà không chịu gieo nhân tốt lành, sợ hãi quả xấu, sợ hãi tai họa xảy đến, mà không dừng tay tạo nhân xấu, sự cầu xin ấy chỉ là việc hoang tưởng.
(Xem: 17625)
Niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời tôi chính là giây phút đầu tiên tôi đặt chân vào tòa nhà chánh Pháp. Một luồng rung cảm lâng lâng niềm hỷ lạc...
(Xem: 16859)
Trên đường trở về nhà, con gái cứ luôn ngọng ngọng nghịu nghịu hỏi tôi: “Bố ơi, mấy con cá bị người ta bắt đi thật là tội nghiệp!”...
(Xem: 16169)
Tôi thấy một sự thinh lặng trong một khu vườn thiền, zen garden, ngay gọn không tì vết. Tôi thấy sự thinh lặng nơi một kệ sách với những quyển sách thẳng hàng...
(Xem: 18489)
Từ lâu, tình thương là chất liệu ngọt ngào không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Chất liệu đó đã là nhịp cầu nối tâm linh...
(Xem: 15563)
Trời bắt đầu vào thu với những ngày mưa thường xuyên hơn. Không gian se lạnh về theo những ngày nhiều mây và len sang cả những ngày có nắng.
(Xem: 16531)
Ái dụcyếu tố quan trọng đưa đến luân hồi sanh tử trong cõi Dục này. Chúng sanh đã đầu thai vào cõi Dục nghĩa là nghiệp ái dục rất nặng.
(Xem: 16966)
Tôi đã từng lên chùa Ông Núi. Nghe chuyện người tu hành ngày xưa thấy rõ là bậc chân tu. Và thêm một lần nữa, tôi yêu mến những ngôi chùa trên núi.
(Xem: 16433)
Ngay từ khi Thế Tôn còn hiện hữu giữa cuộc đời, những vị Tỳ-kheo đã từng được diện kiến đức Thế Tôn trong những buổi pháp thoại tại tịnh xá Kỳ Hoàn, hay tịnh xá Trúc Lâm.
(Xem: 17902)
Với nhãn căn, chỉ mở mắt ra là lập tức thấy cảnh vật quanh ta, có hoa là thấy hoa, có bướm là thấy bướm, không cần vận dụng một suy nghĩ quanh co nào.
(Xem: 15345)
Cà phê chậm rãi nhỏ giọt, cái màu đen đặc sánh gợi một nỗi đau nhưng nhức. Bản Serenat của F.Schubert từ góc quán cất lên, bản nhạc mà thời còn đi học anh rất thích.
(Xem: 16774)
Con sông Ni Liên Thiền, tên gọi đó đã gắn liền với sự chứng đắc của một bực Thánh nhân xuất thế - Thái tử Tất-đạt-đa, Người đã đến bên dòng sông này sau sáu năm tu khổ hạnh.
(Xem: 21248)
Hãy niệm câu “thần chú” ấy mỗi ngày đi, rồi bạn sẽ thấy “đời rất đẹp”. Đời không phải là rác rưởi, đáng chán, là muộn phiền, âu lo đầy dẫy như bạn từng mặc định.
(Xem: 29875)
Vở Cải Lương Phật giáo đấu tiên được ra đời từ những tâm nguyện ấy ,đó là vở “THÁI TỬ A-XÀ-THẾ”. Soạn giả Dương Kinh Thành
(Xem: 22188)
Người xưa đã cỡi hạc vàng bay xa, Nơi này chỉ còn trơ lầu Hoàng Hạc, Hoàng hạc bay xa không trở lại...
(Xem: 17098)
Tôi say sưa ngắm nhìn cảnh tượng sáng ngời trước mắt tôi, những cành cây trơ trụi của mùa đông bây giờ đã khóac lên mình những hoa lá trắng mềm mại.
(Xem: 17029)
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, Đình tiền tạc dạ nhất chi mai. - Dương Kinh Thành
(Xem: 16483)
Một buổi sáng rằm, đầu mùa đông ngoài trời se lạnh, nhưng trong căn phòng khách cửa mở ra hướng Nam không bị gió thổi xốc vào nên cũng khá ấm áp.
(Xem: 15104)
Mất cũng phải hết một ngày đêm suy nghĩ đến nhức đầu mệt óc, cắn trụi móng của ngón tay cái, thằng Thạch mới tìm ra được cách giải cho bài toán hóc búa...
(Xem: 16476)
Không giống cô giáo cũ, khi còn nằm trên giường biết mình đã thức dậy – Tôi luôn có niềm vui đầu tiên là “nhận biết mình còn sống! Tôi còn có mặt trên cõi đời này.
(Xem: 15556)
chúng ta có một cuộc sống may mắn hay rủi ro thì điều ấy đã được quyết định bởi tâm thứchành nghiệp của chính chúng ta. Điều này được biết đến như là định luật nhân quả.
(Xem: 17062)
Chủ quanlạc quan đều là hai thái độ dẫn đến việc người ta sống vô tư, nhưng xét về bản chất thì một bên là không lường trước mọi việc còn một bên thì biết rõ mọi việc và chấp nhận…
(Xem: 16069)
Không gì tuyệt đẹp hơn hình ảnh của mùa xuân, khi hoa đào hoa mai hé nở, khi những mầm xanh đang e ấp chờ đợi trăng nước tháng ngày...
(Xem: 18308)
Con thật may mắn đã đến được với Đạo Pháp bằng tâm chí thành. Tinh hoa của Đạo Pháp được gói trọn trong hai Bồ- Đề Tâm.
(Xem: 16193)
Nhận ra, và xóa sạch được bụi vô minh thì chúng sanh “sẽ thành Phật” đó, lập tức là “Phật đã thành”... Huệ Trân
(Xem: 15302)
Ngày tôi nhận ra con đường đích thực của cuộc đời mình, em đã khóc rất nhiều. Em muốn tôi vẫn là tôi của những ngày mới quen nhau.
(Xem: 14475)
Bản chất của mùa xuânchuyển hóa. Nó có khả năng chuyển hóa đối với những gì đang có mặt nơi nó để nó trở thành mùa xuân cho chính nó...
(Xem: 15474)
Em hãy trở về nhìn sâu vào tâm em bằng đôi mắt thiền quán, với ý chí quyết liệt, với hướng đi cao khiết, với tấm lòng thanh bạchmở rộng...
(Xem: 17888)
Thử tắt điện thoại một ngày… Một cuộc “biến mất” không dự báo trước, đối với nhiều người. Đó là một cách biểu hiện của vô thường, dành tặng cho những người thân-thương.
(Xem: 18036)
Mỗi lần đi qua những cánh đồng đang mùa gặt, tôi lại nhớ về những ngày thơ ấu êm đềm ở làng quê. Cái hương quê ngai ngái mùi lúa mới ấy như cứ mãi vấn vít lòng tôi...
(Xem: 15349)
Nhân dịp đầu năm, đi chùa lễ Phật, nhìn thấy muôn hoa đua nở, vẻ đẹp tao nhã của thiên nhiên như lời chúc phúc tốt lành đến với tất cả mọi người.
(Xem: 14878)
Nói đến Tết, chúng ta thường nghĩ tới một dịp vui đầu năm mới - Tết Nguyên đán (còn gọi là Tết cả).
(Xem: 15551)
Quãng đời ấy, là quãng đời của tôi có thật, nhưng xin quý vị đọc mà đừng tin, vì sự kiện ấy là của một thời gian đã đi qua, nó đã trở thành nắng mưa, sương gió,...
(Xem: 13540)
Cuối năm, trời trở nên rét hơn. Những cơn gió từ sông thổi vào mang theo hơi nước lạnh buốt. Con sông mùa này trông mênh mông, quạnh quẽ.
(Xem: 13382)
Gió thổi làm những chiếc lá lay động, làm nhánh cây, cành cây bâng khuâng, làm rừng xanh, đìu hiu xao xuyến. Con chim đang ngủ trong tổ giật mình thức giấc...
(Xem: 15675)
Em mới mười một tuổi, mẹ bỏ em lại bên chân núi. Ruộng dưa mênh mông, em ngơ ngác như con bù nhìn rơm giữa nắng và gió.
(Xem: 16881)
Về quê vào những ngày cuối năm mới thấy sao yêu đến vậy cái đồng đất quê mình, thương biết mấy những chị, những mẹ một nắng hai sương trên ruộng đồng.
(Xem: 12097)
Sau giờ thiền toạ sáng nay, lắng nghe lại lòng, hình như có dòng sông nào đó tuôn chảy qua đời, bắt được tiếng hơi thở thánh thót của vũ trụ...
(Xem: 13541)
Phật của ngoại nhỏ xíu, chỉ cao hơn gang tay tôi một chút - dĩ nhiên, đó là gang tay của một cậu bé mười tuổi. Phật cũng không đẹp chi lắm...
(Xem: 18140)
Tự do chính là quyền cơ bản của một con người. Do vậy ai tước đi tự do của người khác đều là hành vi vi phạm nhân quyền.
(Xem: 16426)
Khái niệm về thảnh thơi có lẽ nó đơn giản hơn nhiều khi ta đừng gắng thêm cho nó, cái “mốt”, cái danh, cái lợi và cái lòng kiêu hãnh hơn người… Có ai cấm ta những thứ đó đâu...
(Xem: 14390)
Nói về mùa xuân, ai cũng hình dung đến những điều tốt đẹp đang chờ đón mình trong năm mới. Nhưng rồi mùa xuân cũng đi qua, xuân năm nay trở thành xuân năm trước.
(Xem: 12883)
Hạnh phúc vĩnh hằng là sự tự do bình yên nội tại, sự tĩnh lặng nơi tâm thức, không bị khuấy động bởi những tranh đua, nhiễu nhương của cuộc đời.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant