Chúng
ta luôn đặt ra cho mình rất nhiều mục tiêu, song trên bước đường theo đuổi chúng, phải chăng bạn đã đánh mất giá trị tự thân của cuộc sống? Lao đầu vào việc theo đuổimục đích là trở thànhnô lệ của mục đích. Thỉnh thoảng dừng lại để nhìn lại mình, khi ấy, chúng ta mới thật sự là chủ nhân của chính mình.
Ngồi nói chuyện với một thầy giáo du học ở Đức về cuộc sống du học của thầy, thầy nói: “Ở Đức, vì chương trình học còn có một số vấn đề về thích nghi, nên một số người đến du học phải ở đến mười năm mới lấy được
bằng tiến sĩ”.
“Wa! Lâu đến vậy sao”. Với một thanh niên mới 20 tuổi như em mà nói, 10 năm nữa chẳng phải là đã nửa đời người rồi sao?” –
Tôi nói.
Thầy cười cười, nói: “Sao em lại cảm thấy như vậy là rất “lâu”?
Tôi đáp: “Đợi lấy được bằng tiến sĩ về nước, rồi đi dạy hay công tác, lúc đó đã ba, bốn mươi tuổi rồi còn gì!”
“Cứ cho là em không đi Đức học, thì rồi một ngày, em cũng sẽ phải đến ba, bốn mươi tuổi phải vậy không?” – Thầy hỏi.
“Dạ đúng rồi!” – Tôi đáp.
“Em đã hiểu ý tôi muốn nói gì chưa?”
Tôi ngơ ngác nhìn thầy không hiểu.
“Cuộc sống là không chờ đợi, không có giai đoạn quá độ, mười năm ở Đức cũng là một phần của cuộc sống kia mà!” – Thầy trầm tư sâu sắc nói.
“A! Em hiểu rồi!”
Lời nói đó của
thầy đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi, đã giúp tôi hiểu được một triết lý sống và giá trị rất quan trọng.
Trước đó, công việc rất bận, một cậu em hỏi tôi: “Anh phải bận cho đến lúc nào?”
“Tôi phải bận cho
đến lúc nào? Hay nói cách khác, đến lúc nào thì tôi mới hết bận?” – Tôi
tự hỏi.
“Bận rộn cũng là một phần của cuộc sống, vấn đề là ở chỗ, mình có thích “bận” như vậy không. Nếu thích thì ta cứ tiếp tục bận, chẳng phải sao?” – Tôi bổ sung.
Với tôi mà nói, bận rộn không phải là “giai đoạn quá độ” của cuộc sống, mà là một phần cuộc sống
rất quan trọng. Có rất nhiều người thường than trách: “Công việc bận rộn quá, đợi hết chuyến bận này rồi tôi sẽ thế này, thế kia, v.v…”. Thế là, những thời khắcquý báu vốn thuộc một phần của cuộc sống bị xem là “giai đoạn quá độ” và chờ đợi.
“Ráng đợi đi! Ráng chịu đựng đi! Ta phải ráng cắn răng chịu để cho qua “giai đoạn quá độ này”! Khi suy nghĩ đó khởi lên, cuộc sống của chúng ta đã mất bớt đi một phần.
“Cuộc
sống không có giai đoạn quá độ, không thể chờ đợi”. Lúc này, lời của thầy bỗng vang rõ mồn một bên tai tôi. Thế nên, tôi luôn nỗ lực để mình yêu thích mỗi một giai đoạn của cuộc sống, mỗi một quãng đời trong cuộc sống, vì rằng, tự thân mỗi giai đoạn đó chính là cuộc sống, cuộc sống không bao giờ quay trở lại. ● Đạo Luận dịch (theo Nhật thường đích Phật tâm của Lý Vân Phong)
LẠM BÀN
Nhịp sống tất bật với những vất vả lo toan cơm-gạo-áo-tiền, tương lai, sự nghiệp, đã khiến chúng taquay cuồngtrong vòng xoay cuộc đờivô định chỉ. Đôi khi tình cờgặp nhau, hỏi thămsức khỏe vài câu, rồi hỏi dạo này thế nào, “bận rộn” là câu trả lời hầu như thường trực khi được người khác hỏi. Nhưng bận việc gì thì nhìn lại dường như chúng ta cũng không biết. Với tâm thức “bận” không định hình đó làm chúng ta mất đi rất nhiều cơ hội để được sống thật sự là mình. Không có thời giannhàn rỗi cho những ngày cuối tuần gặp mặt bạn bè, dẫn con cái đi dạo chơi hay đọc vài trang sách, nhưng chúng ta đã làm được gì trong những lúc “bận rộn” đó? Thật khó trả lời cho cụ thểrõ ràng.
Bốn mùa xuân-hạ-thu-đông cứ như thế trôi qua trong sự bận rộn. Ngày mai chúng ta về quê chơi nhé? Thôi, để hôm khác nha, mình bận lắm! Bố mẹ ơi, cuối tuần dẫn con tới công viên
thả diều chơi nha? Bận lắm con ơi, để khi nào rảnh bố mẹ sẽ dắt con đi!
Lâu ngày không gọi điện về thăm cha mẹ, nhấc máy lên định gọi nhưng lại
thôi, để khi nào về thăm luôn thể. Có quá nhiều lý do để chúng ta không
thực hiện những điều đang đến với mình trong giờ phút hiện tại, để rồi khi trôi qua, chúng tacảm thấy có gì đó ray rứt hối tiếc. Buông bỏ công
việc xuống, thỉnh thoảng về quê, nơi cánh đồng bát ngát thẳng cánh cò bay, gặp lại những người bạn nối khố xưa kia, hồi cùng tát ao bắt cá hay
trộm xoài, thả diều; trút công việc xuống, dẫn con đi chơi, tham quan thắng cảnh, hay tham giasinh hoạt dã ngoại; dành chút thời gian gọi điện thăm bố mẹ, gặp mặt bạn bè, bảo đảm với bạn rằng bạn sẽ cảm thấy thật sự có nhiều hạnh phúc và tâm đắc đến bất ngờ mà không phải mất mát một cái gì cả giữa cuộc sống nơi thành phố phồn hoahối hả như hôm nay. Thời gian đối với bạn, có lẽ, là vàng ngọc, nhưng bạn sẽ cảm thấyhối tiếc khi có của cảigiàu sang mà tâm hồn càng ngày như một cỗ máy; bạn sẽ hối tiếc cho những lần bỏ lỡ cơ hội làm cho tâm hồn nhuận thắm tình thương, gắn kết tình người. “Cuộc sống không chờ đợi” để bạn làm xong một việc gì đó rồi mới sống thật sự, công việc có thể xong nhưng nếu tâm
bạn không “xong” thì không bao giờ bạn có thể cảm nhận được cuộc sống mầu nhiệm đang diễn ra hàng ngày hàng giờ quanh bạn được. Chờ đợi, và xem cuộc sống có một “giai đoạn quá độ” bạn sẽ không bao giờ có được một
bến đỗ bình yên trong cuộc sống, bạn sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được sự ấm ấp, thân thiện, chia sẻ và quan tâm, những cái được xem là dưỡng chất
tâm hồn nuôi lớn trái tim yêu thương. Thử một lần “không chờ đợi cuộc sống” đi, bạn sẽ nhận ra rằng cách sống và cách nhìn đời của bạn thay đổi rất nhiều, tâm hồn của bạn sẽ được một lầngột rửa tinh sạch những bụi trần bận rộn.
Lâu rồi không điện về thăm bố mẹ, hãy điện về thăm, bạn sẽ nghe thấy giọng nói, tiếng cười hay những âu lo phiền muộn của ông bà như một niềm chia sẻ. Ông bà sẽ thật sự hạnh phúc vì sự quan tâm của bạn. Bạn bè, người thân bao năm không gặp, thông qua một cuộc gọi hay một lần về thăm, bạn sẽ thấy tình thân và tình bằng hữu thật quan trọng và cần thiết đến dường nào.
“Cuộc sống không chờ đợi”, chờ đợi, rồi định nghĩa cuộc sống có một giai đoạn quá độ bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu được thế nào là hạnh phúc ngay bây giờ và ở đây. Ray rứt về quá khứ hay vọng cầu về tương lai sẽ biến chúng ta thành những nô
lệ đáng thương và chúng ta sẽ là những kẻ cùng tử khi đang sống trong thực tại nhiệm mầu. Theo đuổi bằng cấp, hay tự lừa dối mình bằng những mỹ từ phương tiệntùy duyên, tự tâm không một lần cứu xét, ngoại vụ thì nghĩ cách tìm cầu, rồi hò hẹn với cuộc tu, từ từ rồi tu, giờ chưa phải lúc, cứ thế mà chúng ta lao đầu vào “lửa” như con thiêu thân. Đến khi nào mới là lúc phải tu? Mười năm hay hai mươi năm sau? Vậy có khác nào chúng ta đi tìm hạnh phúc, mà chắc gì sẽ là hạnh phúc. Chúng ta đang sống trong hạnh phúc sao lại phải đi tìm hạnh phúc?! Hạnh phúc không phải là đối tượng để tìm kiếm mà hạnh phúc ở ngay trên mỗi bước đường, mỗi giai đoạn của cuộc sống. Buông bỏ những ảo tưởng, những “đợi chờ”, hạnh phúc sẽ mỉm cười với bạn. Hẹn hò với cuộc sống là đồng nghĩa với bạn đang quay lưng chối từhạnh phúc.
Mỗi chúng ta ai cũng đang sống trong bận rộn, với nhiều khát vọng nơi cuộc sống bề bộn này. Thế nên, đôi khi hãy buông bỏ tất cả những gánh nặng xuống, nhìn lại mình, cho đến khi nào ta cảm nhận được thế nào là “Tự do là ung dung trong ràng buộc, hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau”, lúc đó ta mới thật sự tận hưởng được hương vị của cuộc sống, hương vị mà nếu để mất đi chúng ta thật khó tìm lại được, vì một lẽ rất giản đơn “Cuộc sống không bao giờ chờ đợi”.■
Con thấy rằng nếu người ta làm thơ hay viết văn ca tụng ba thì cũng chỉ có những hình ảnh, những biểu tượng dù cao cả, sáng chói nhưng không khỏi nét khô khan...
Những buổi chiều tàn, khi khách hành hương đã vãn, thì thằng Hoàng thường thơ thẩnmột mình quanh các con đường mòn ngoằn ngoèo bên sườn núi đá lởm chởm với đầy hang hốc.
Đã lâu rồi, gặp lại nhau, chúng mình đều già hết. Người bạn thân ở lúc nào đó, nay nhìn lại, cũng khó nhận ra. Mái tóc đã bạc, vầng trán có nhiêu gạch dài...
Xưa có một tên đạo chích rất lành nghề. Một hôm, con trai ngỏ ý muốn học nghề của cha. Tên ăn trộm liền dẫn con đi thực tập. Hai cha con đến một nhà giàu có...
Chuông, tiếng Phạn gọi là ghanta, ở Trung Quốc dịch là chung, khánh, là pháp khí dùng để gõ thông báo giờ giấc làm Phật sự và để tập hợp mọi người trong chùa.
Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặtmọi người.
Má không biết đường sá thành phố, cũng chẳng mấy khi lên Sài Gòn, họa hoằn là đi khám bệnh hoặc lên thăm bà con. Mỗi khi lên thành phố, má thường rất lo lắng.
Trong cuộc sống trầm luânkhổ hải này, chúng ta không chịu buông xả và tham luyến tất cả những gì ‘của mình’; ai cũng đầu tắt mặt tối, bận rộn suốt cuộc đời...
Mới vừa đây, trên cành cây, có nhiều cánh hoa mai vàng nở, mắt mơ màng sau bao năm tháng ẩn nhẫn chờ đợi ngày khoe áo mới. Có những cành đào sum sê là hoa...
Cứ mỗi lần nhớ thầy, giấy mực là người bạn duy nhất để con trút ra vô vàn tiếng nói tự cõi lòng của một người đệ tử tận chốn phương xa. Mỗi tuần một lá...
Sau những cái nóng nực gay gắt của mùa hạ đã đi qua, trời bắt đầu sang thu, thoáng đâu đây cơn gió đầu thu nhè nhẹ thổi sang như báo hiệu trong thiên hạ một điều gì đó.
Liệu hạnh phúc của con người có bị đám yêu tinh kia giấu mất? Câu trả lờitùy thuộc chính bản thânchúng ta trong quá trình tìm kiếmhạnh phúc cho mình...
Một thời Thế Tôn trú ở Kapilavatthu, dạy các Tỷ kheo: Này các Tỷ kheo, từ tâmgiải thoát được thực hành, được tu tập, được làm cho sung mãn, được tác thành cỗ xe...
Đúng vào hôm tôi vừa ở Phật Học Đường Báo Quốc về thì Vĩnh đến thăm. Anh đến mang cho tôi một chồng sách Phật viết bằng tiếng Pháp mà anh mới gởi mua ở tận xứ xa.
Làng tôi có ba ấp, mỗi ấp có một ngôi chùa. Tôi ở ấp Quảng Đức, lên năm tuổi đã biết tên chùa là Châu Lâm, đã thấy ông thầy chùa đầu tiên trong đời,...
Cơn trốt tàn nhẫn quét ngang cánh đồng trống, ngang qua những căn nhà gỗ mong manh, xoáy mạnh và bốc lên cao những người, thú, đất đá và cây cối…, rồi vô tình thả xuống lại trên những đồng cỏ...
Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc mẩy. Một hôm, người chủ định đem chúng gieo...
Như đã nói, nhiều bạn trẻ chọn những xâu chuỗi màu tối của Phật giáo, lẫn giữa những sắc màu sinh động khác, thoạt đầu chỉ vì muốn tạo cho mình một phong cách mới lạ...
Trong một khu nhỏ ở phía Tây quảng trường Washington, đường phố chạy ngoằn ngoèo và tự cắt thành những mảnh nhỏ gọi là “biệt khu”. Những “biệt khu” này tạo thành những góc...
Thầy thơ lại rút chiếc hèo hoa ở giá gươm, phe phẩy roi, đi xuống phía trại giam tối om. Nơi góc chiếc án thư cũ đã nhạt màu vàng son, một cây đèn đế leo lét rọi vào một khuôn mặt nghĩ ngợi.
Tinh thần hiếu đễ của người Á Đông nói chung và dân tộc Việt Nam nói riêng đã thấm sâu vào xương tủy của mọi người, và phát khởi ra sự sinh hoạt bên ngoài...
Sau hai năm học con vẫn học giỏi với số phẩy trên 8,0, con cố gắng từng ngày vì niềm hy vọng của ba má, niềm tin của các em và của nhiều người gửi gắm.
Đi theo ông bà, cha mẹ, trí nhớ của con nít - ở những lứa tuổi từ 6 - 7 tuổi đến 11-12 tuổi, vẫn gắn bó với Chào con rắn, Ma gia đuổi bắt, Đánh nẻ, Đập chuồn chuồn...
Có một vị bồ-tát rất tầm thường ở trong nhà của tôi, nhà của các bạn, nhà của mọi gia đình ở xứ này. Vị bồ-tát ấy cũng có mặt ở các văn phòng, hãng xưởng...
Không và Có tương quan mật thiếtvới nhau như bóng với hình. Có bao nhiêu cái có thì cũng có bấy nhiêu cái không. Nếu cái có vô cùngvô tận, thì cái không cũng vô tận...
Bảo Lâm bước chậm lại... ý như để lắng nghe tiếng chim hót líu lo từ phía khu rừng trúc. Vài tia nắng nhẹ vừa xuất hiện phía hừng đông, bầu trời trong xanh văng vắt...
Trần Nhân Tông (1258-1308) là con đầu của Trần Thánh Tông. Ông là một vị vua anh minh quả cảm, nhiều lần xông pha trận mạc đánh tan quân Nguyên Mông...
Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta trong phú quý cũng như lúc bần hàn, khi khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh, dù gió đông cắt da cắt thịt...
Nó đưa tay quệt đôi mắt mọng nước giọng đầy kiên quyết nói với cậu Út: - Nếu con thấy người đàn bà ấy xuất hiện ở nhà này lần nữa, con sẽ không tha đâu.
Hàn Mặc Tử rất chú trọng về âm nhạc và màu sắc. Đó chính vì tâm hồn Tử có nhiều trạng tháicá biệt, nhiều khi rất bí ẩnu huyền; để diễn tả, phải dùng màu sắc...
Người tài xế bặm môi nhíu sát hai lông mày vào nhau. Những nếp nhăn hằn lên, khổ sở. Tôi chong mắt nhìn ra trước xe. Những cánh đồng trải rộng, trải dài,...
Lịch sửchứng minh cho thấy trong xã hộicon người có nhiều phát triển tích cực diễn ra do kết quả của lòng từ bi. Chẳng hạn sự hủy diệt thương vụ buôn bán người nô lệ.
Chỉ có những phương tiện mang tinh thầnbất bạo động và thấm nhuầnlòng từ bi mới có thể giúp con ngườiđạt đếnlý tưởngchân chính, đạt đếncứu cánhtốt đẹp...
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.