Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Đức Phật Sẽ Làm Gì, Về Chuyện Khủng Bố Tấn Công Ở Ba-Lê?

28 Tháng Mười Một 201511:53(Xem: 9414)
Đức Phật Sẽ Làm Gì, Về Chuyện Khủng Bố Tấn Công Ở Ba-Lê?

Đức Phật Sẽ Làm Gì, Về Chuyện Khủng Bố Tấn Công Ở Ba-Lê?
What Would Buddha Do About The Terrorist Attack In Paris?


Franz Metcalf & BJ Gallagher - Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến

Source-Nguồn: www.huffingtonpost.com - Bài Đăng Ngày 14/11/2015


Duc Phat se lam gi


Trong những ngày sắp tới, qua chuyện khủng bố tấn công những người dân vô tội, chúng ta sẽ có tràn ngập các quan điểm nói về những gì chúng ta nên làm. Chúng ta sẽ lắng nghe các quan điểm về chính trị, quan điểm về quân sự, quan điểm về truyền thông, và phản ứng mạnh mẽ của công chúng. Tuy nhiên, trong sự rối trí, trong sự buồn rầu, và trong nỗi đau khổ cùng cực của chúng ta, chúng ta cũng nên xem xét một quan điểm về tâm linh nữa.

 

Chúng ta cần có sự khôn ngoan trong việc dọn dẹp những cảm xúc của chúng ta, và tìm ra các cảm xúc khác để thay thế, qua các cuộc nổi dậy tấn công của khủng bố vào giai đoạn gần đây. Và trí tuệ của Đức Phật - dù đã có mặt từ 2500 năm trước - chắc chắn vẫn còn đang đứng vững vàng, qua sự thử thách của thời gian. Chúng ta hãy tự hỏi rằng: Đức Phật sẽ làm gì, về chuyện khủng bố tấn công ở Ba-Lê (Paris)?

 

Qua Lời Phật Dạy, chúng ta tìm thấy câu trả lời như sau:

 

(3) "Người kia chửi bới, đánh tôi. Lại còn lấn lướt, cướp hoài. Giận thay!". Ai mà nghĩ mãi điều này. Làm sao dứt bỏ được ngay hận thù.

(4) "Người kia chửi bới, đánh tôi. Lại còn lấn lướt, cướp hoài. Giận thay!". Ai không còn nghĩ điều này. Sẽ mau dứt bỏ được ngay hận thù.

(5) Khắp nơi trong cõi dương gian. Hận thù đâu thể xua tan hận thù. Chỉ tình thương với tâm từ. Làm tiêu oán hận, giải trừ hờn căm. Đó là định luật ngàn năm. (Kinh Pháp Cú, Kệ 3-5, Chuyển Dịch Thơ: Tâm Minh Ngô Tằng Giao)

 

Xung đột, thậm chí bạo lực, là một sự thật của cuộc sống, gây ra bởi lòng ham muốn và sự dính mắc. Vì vậy, dù chúng ta hết sức cố gắng để chấm dứt sự xung đột, và đây là một việc nên làm, tuy nhiên, chúng ta sẽ chẳng bao giờ thành công hoàn toàn. Điều mà chúng ta hoàn toàn có thể kiểm soát được, chính là phản ứng của chúng ta, đối với sự xung đột. Khi chúng ta bị tấn công, điều tự nhiênchúng ta muốn tấn công ngược trở lại, tuy nhiên, Đức Phật khuyên chúng ta nên đi xa hơnphản ứng đơn giản nầy. Khi người kia tấn công chúng ta, rồi chúng ta tấn công ngược trở lại, chúng ta đã tiếp tay với nghiệp tiêu cực của họ, và đơn giảnchúng ta đổ thêm dầu vào lửa, vì chúng ta đã gây ra nguy hiểm cho mọi người, kể cả cho chính bản thân mình. Chúng ta đã có nhiều bằng chứng về điều nầy, qua hàng ngàn sinh mạng của người Hoa Kỳ - và khoảng 1 triệu sinh mạng của người A-Phú-Hãn, và người Iraq - đã chết trong cuộc chiến trừng phạt của chúng ta kể từ ngày 11/9/2001. Osama bin Laden, và Saddam Hussein đã chết, tuy nhiên hơn bao giờ hết, nhiều người Hồi Giáo đã thù ghét chúng ta. Sự trả thù của chúng ta đã phải trả bằng một cái giá to lớn, không-thể-đếm được.

 

Câu hỏi là: Chúng ta đã học hỏi được gì, từ bài học quá khứ nầy? Có phải là một lần nữa, chúng ta lại chạy theo niềm đam mê của chúng ta, là chúng ta lại tấn công ngược trở lại, những người đã gây ra sự tàn bạo nầy ở Ba-Lê?

 

Đức Phật khuyên chúng ta, là tình hình nầy không đòi hỏi chúng ta phải trả bằng máu, mà chúng ta cần phải trả bằng tâm-từ-bi. Các vị Thầy, qua mọi thời đại, đã lặp lại lời nói khôn ngoan của Đức Phật, thí dụ như: Chúa Giê-su, Gandhi, Martin Luther King Jr., Đức Đạt Lai Lạt Ma, và nhiều người khác, trong các nền văn hóa khác nhau. Các vị lãnh đạo nầy đã không bao giờ dạy chúng ta sự yếu hèn, tuy nhiên, họ đã luôn luôn dạy chúng ta lòng thương yêu, và họ đã chiến thắng những kẻ thù to lớn hơn họ, như những kẻ khủng bố trong nước và ngoài nước, như nhóm al Quaeda, và nhóm ISIS.

 

Virgil, nhà thơ La-Mã, đã viết rằng "tình thương yêu chinh phục được tất cả." Bạn có thể nghĩ rằng, có nhiều điều tình thương yêu không-thể làm được, tuy nhiên, tình thương yêu thì hoàn toàn phù-hợp để chinh-phục được sự thù hận. Sự tàn bạo, sự trả thù - hiện nay, phản ứng nầy đang được ủng hộ bởi nhiều người - đã tạo ra một năng lượng thù hận to lớn.

 

Trong khi mặt khác, tình thương yêu tiếp nhận năng lượng của sự thù hận, rồi chuyển hóa nó. Sự thù hận không thể chiến-thắng được chính nó. Vì, sức mạnh của sự thù hận là sự-co-rút lại. Tình-thương-yêu chiến-thắng được chính nó, vì sức mạnh của tình-thương-yêu là sự-tăng-trưởng. Vì vậy, tình thương yêu có thể hiểu-biết được sự-thù-hận, và làm cho sự-thù-hận thu nhỏ lại, vì sự-thù-hận bị bao trùm trong môi-trường thương-yêu rộng lớn hơn. Dần dần, sự thù hận bị đánh bại, giống như là một hạt muối bị hòa tan, vào trong một ao nước ngọt. 

 

Nhà sư Phật Giáo, và cũng là triết gia Chandrakirti đã viết rằng, "Chúng tôi không tôn trọng những người hy sinh tài sản của họ, bởi vì rượu. Tôi tự hỏi, tại sao chúng ta tôn trọng những người hy sinh mạng sống của họ, bởi vì chiến tranh." Thật vậy, hy sinh mạng sống cho chiến tranh, thì khác biệt rất ít so với hy sinh mạng sống cho những bệnh nghiện rượu thuốc, có đúng không? Trong cả hai trường hợp, chúng ta đều chọn một điều gì đó thay-vì tình thương yêu, thay-vì nhân quyền, thay vì sức khỏe, thay vì mạng sống của chính chúng ta. Đây là một cuộc trao đổi bất lợi cho chúng ta.

 

Bạn có thể phản đối (và những kẻ khủng bố cũng sẽ đồng ý với bạn) rằng chiến tranh sẽ dẫn đến một điều gì đó vượt qua chính nó, một cái gì to lớn hơn. Tuy nhiên, Đức Phật sẽ đặt ra các câu hỏi về nguyên nhân, và hậu quả của chiến tranh. "Cuộc chiến chống khủng bố" đã mang lại cho chúng ta điều gì? Chúng ta đi tìm hòa bình, nhưng chúng ta kiếm được chiến tranh; chúng ta đi tìm sự an toàn, và chúng ta kiếm được sự nguy hiểm; chúng ta đi tìm sự an ninh, và chúng ta kiếm được sự lo lắng.

 

Đây là lúc chúng ta cần phải hỏi: "So sánh giữa sự thù hận và tình thương yêu, điều gì sẽ tạo ra kết quả tốt đẹp hơn?" Thế giới sẽ cần có sự thay đổi, tuy nhiên, chúng ta không cần xử dụng bạo lực. Thế giới cần có các cơ sở vật chất căn bản, bệnh viện, nông nghiệp, và trường học. Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ điều nầy. Chúng ta cũng cần phải thấy rằng, người nhận-được những lợi-ích nầy không cần phải mang sự khủng-bố đến người đã biếu-tặng họ. Chúng ta luôn luôn có phương cách xử dụng khác hơn là bạo lực.

 

Ngay lập tức, sau ngày 11/9/2001, Đức Phật cũng sẽ kêu gọi chúng ta cùng hiệp nhất. Đức Phật cũng sẽ kêu gọi mọi quốc gia, mọi tôn giáo, cùng đoàn kết chống lại bạo lực, cho dù họ là những kẻ khủng bố, hoặc là những người chống lại khủng bố. Điều nầy cũng không phải là quá muộn, vào lúc nầy. Ngày hôm nay, qua cuộc trổi dậy tấn công ở Ba-Lê, Đức Phật sẽ không kêu gọi chiến-tranh để mang lại sự đổ-máu, mà ngài sẽ kêu gọi lòng từ-bi, để chúng ta hiến-tặng máu cho người khác.

 

Điều nầy có phải là một thách thức khôn ngoan, hay không? Câu trả lời, là tất nhiên rồi. Đức Phật biết rằng, chúng ta chỉ là con người, và ngài cũng là con người, giống như chúng ta. Tuy nhiên, nếu chúng ta ôm lấy hận thù, bởi vì người khác đã làm tổn-thương chúng ta, thì điều nầy cũng giống như chúng ta tự-uống thuốc-độc, và hy-vọng người khác sẽ chết.

 

Chúng ta có thể, hoặc không thể tha thứ, tuy nhiên, chúng ta cần phải buông-xả lòng thù-hận, vì nếu không, chúng ta sẽ trở thành người-tù do chính lòng-thù-hận của chúng-ta, vì sống trong cái vòng-quay tàn-bạo, mà chúng ta gọi là sự-khủng-bố. Vì thế ngày hôm nay, cũng giống như ngày 11/9/2001, chúng ta cần phải dập tắt đi lửa hận thù, nhờ tưới lên bằng biển-nước của tình-thương-yêu. Mặc dù, đây là một việc làm chậm trễ, nhưng chắc chắn sẽ mang đến cho chúng ta hương vị ngọt ngào.

 

Source-Nguồn: http://www.huffingtonpost.com/bj-gallagher/what-would-buddha-do-abou_b_8563990.html



What Would Buddha Do About The Terrorist Attack In Paris

In the coming days, we will be deluged with views on what we should do about this assault on innocent citizens. We will hear political views, military views, media views, and intense public opinion. But in our anguish, grief, and confusion, let us consider a spiritual view as well.

 

We need wisdom in sorting out our feelings and our alternatives in the wake of this most recent terrorist attack. And the Buddha's wisdom - some 2500 years old - has certainly stood the test of time. Let us ask: What would the Buddha do in response to a terrorist attack?

 

In his teachings, we find the answer:

 

"He insulted me, he beat me, robbed me!"
Think this way and hatred never ends.
"He insulted me, he beat me, robbed me!"
Give this up and in you hatred ends.
Not by hate is hate defeated;
hate is quenched by love.
This is eternal law.
(Dhammapada 3-5)

 

Conflict, even violence, is a fact of life caused by desire and attachment. So striving to end conflict, while worthy, can never fully succeed. What we can fully control is our response to conflict. When we are attacked, it is natural to want to attack back, but the Buddha urges us to go beyond this simplistic reactivity. If we meet others' attacks with our own attacks, joining in their negative karma, we are simply adding fuel to the fire, and endangering everyone, including ourselves. We have ample evidence of this in the thousands of American lives - and the million Afghani and Iraqi lives - lost in our wars of retribution since 9/11. Osama bin Laden and Saddam Hussein are dead, but many Muslims hate us more than ever. Our revenge has come at an uncountable price.

 

The question is: Can we learn from this past? Or, are we going to succumb to our passions once again, and attack those who perpetrated this violence in Paris?

 

The Buddha counsels us it is not blood this situation demands; it is compassion. Wise teachers throughout the ages have echoed the Buddha's wisdom: Jesus, Gandhi, Martin Luther King Jr., the Dalai Lama, and many others in many cultures. These leaders have never taught weakness, but they have always taught love, and they have overcome greater foes than both home-grown domestic terrorists and foreign terrorists like al Qaeda and ISIS.

 

The Roman poet Virgil wrote "love conquers all." You may believe there are things love is not well-suited to conquer, but love is perfectly suited to conquer hate. Violence, retaliation - responses currently being advocated by many - add to the tremendous energy embodied in hatred.

 

Love, on the other hand, takes the energy of hate and redirects it. Hate cannot go beyond itself. It draws its strength from contraction. Love lives to go beyond itself, drawing its strength from expansion. Love can thus comprehend hate, integrating it into something larger. Slowly hate is defeated, as a grain of salt dissolves into the sweetness of a pond.

 

The Buddhist monk and philosopher Chandrakirti wrote, "We disrespect people sacrificing their possessions for liquor and such. I ask why we respect them for sacrificing themselves in war." Indeed, giving one's life to a war differs very little from giving it to an addiction? In both we choose something over love, over status, over health, even over life itself. It's a bad bargain.

 

You may object (and the terrorists would agree with you) that war leads to something beyond itself, something greater. But the Buddha would question both war's means and its ends. What has the "war on terror" brought us? We have looked for peace and found war; we have looked for safety and found danger; we have looked for security and found unease.

 

It is time to ask: "What worthy ends are not better achieved through love than through hate?" The world needs changing, but not through violence. The world needs infrastructure, hospitals, agriculture, schools. We all have seen this. We need also to see that people who get these things do not unleash terror upon those who give them. There is always another way than violence.

 

Immediately after 9/11, the Buddha would have called us to unity. He would have called all nations, all religions, to unite against violence, whether by terrorists, or against them. It is not too late. The Buddha calls today, in the wake of the attack in Paris. If the Buddha calls for blood, he calls for blood not shed by others, but given for them.

 

Is this a profound challenge? Of course. We are just human, as the Buddha knows - and as he was, too. But harboring hatred because others have hurt us is like swallowing poison and hoping others will die.

 

We may or may not forgive, but we must let go of revenge, otherwise we become prisoners of our own anger, and of the vicious cycle that is terrorism. As in 2001, so today, we must quench our hate in the waters of love. It's a slow business, but a sweet one.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 18919)
Mộng thân của nó là một đứa bé gái bảy tuổi. Nó nằm trên một cái bè chuối khô chảy ngược dòng trên dòng sông nhỏ. Khung cảnh thật êm đềm với hai hàng cây rủ lá ven sông.
(Xem: 17115)
Không biết Linh đã chạy qua bao nhiêu quãng đường, bao nhiêu dãy phố… khi tiếng rao đêm vẫn còn văng vẳng, cho đến lúc mọi hoạt động đều ngưng bặt...
(Xem: 18276)
Đã mấy canh giờ đi qua, vị sư già xả thiền với tiếng tằng hắng khẽ, Ngài không hề ngạc nhiên về sự hiện diện của người khách lạ trong am cốc.
(Xem: 17700)
Bình thức giấc, ngạc nhiên thấy mình nằm ngủ trong nhà thằng Phi. Chưa kịp nghĩ gì thì mùi thức ăn xộc thẳng vào mũi làm nó nghe dạ dày nhói lên quặn thắt.
(Xem: 17710)
Vậy là sau bốn năm lăn lộn ở chốn phố thị phồn hoa này, cuối cùng thì Hải cũng đã trở về quê, một chuyến về ngoài dự kiến.
(Xem: 17598)
Cầu xin quả tốt lành mà không chịu gieo nhân tốt lành, sợ hãi quả xấu, sợ hãi tai họa xảy đến, mà không dừng tay tạo nhân xấu, sự cầu xin ấy chỉ là việc hoang tưởng.
(Xem: 17555)
Niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời tôi chính là giây phút đầu tiên tôi đặt chân vào tòa nhà chánh Pháp. Một luồng rung cảm lâng lâng niềm hỷ lạc...
(Xem: 16754)
Trên đường trở về nhà, con gái cứ luôn ngọng ngọng nghịu nghịu hỏi tôi: “Bố ơi, mấy con cá bị người ta bắt đi thật là tội nghiệp!”...
(Xem: 16073)
Tôi thấy một sự thinh lặng trong một khu vườn thiền, zen garden, ngay gọn không tì vết. Tôi thấy sự thinh lặng nơi một kệ sách với những quyển sách thẳng hàng...
(Xem: 18412)
Từ lâu, tình thương là chất liệu ngọt ngào không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Chất liệu đó đã là nhịp cầu nối tâm linh...
(Xem: 15480)
Trời bắt đầu vào thu với những ngày mưa thường xuyên hơn. Không gian se lạnh về theo những ngày nhiều mây và len sang cả những ngày có nắng.
(Xem: 16457)
Ái dụcyếu tố quan trọng đưa đến luân hồi sanh tử trong cõi Dục này. Chúng sanh đã đầu thai vào cõi Dục nghĩa là nghiệp ái dục rất nặng.
(Xem: 16877)
Tôi đã từng lên chùa Ông Núi. Nghe chuyện người tu hành ngày xưa thấy rõ là bậc chân tu. Và thêm một lần nữa, tôi yêu mến những ngôi chùa trên núi.
(Xem: 16317)
Ngay từ khi Thế Tôn còn hiện hữu giữa cuộc đời, những vị Tỳ-kheo đã từng được diện kiến đức Thế Tôn trong những buổi pháp thoại tại tịnh xá Kỳ Hoàn, hay tịnh xá Trúc Lâm.
(Xem: 17841)
Với nhãn căn, chỉ mở mắt ra là lập tức thấy cảnh vật quanh ta, có hoa là thấy hoa, có bướm là thấy bướm, không cần vận dụng một suy nghĩ quanh co nào.
(Xem: 15238)
Cà phê chậm rãi nhỏ giọt, cái màu đen đặc sánh gợi một nỗi đau nhưng nhức. Bản Serenat của F.Schubert từ góc quán cất lên, bản nhạc mà thời còn đi học anh rất thích.
(Xem: 16695)
Con sông Ni Liên Thiền, tên gọi đó đã gắn liền với sự chứng đắc của một bực Thánh nhân xuất thế - Thái tử Tất-đạt-đa, Người đã đến bên dòng sông này sau sáu năm tu khổ hạnh.
(Xem: 21214)
Hãy niệm câu “thần chú” ấy mỗi ngày đi, rồi bạn sẽ thấy “đời rất đẹp”. Đời không phải là rác rưởi, đáng chán, là muộn phiền, âu lo đầy dẫy như bạn từng mặc định.
(Xem: 29842)
Vở Cải Lương Phật giáo đấu tiên được ra đời từ những tâm nguyện ấy ,đó là vở “THÁI TỬ A-XÀ-THẾ”. Soạn giả Dương Kinh Thành
(Xem: 22143)
Người xưa đã cỡi hạc vàng bay xa, Nơi này chỉ còn trơ lầu Hoàng Hạc, Hoàng hạc bay xa không trở lại...
(Xem: 16972)
Tôi say sưa ngắm nhìn cảnh tượng sáng ngời trước mắt tôi, những cành cây trơ trụi của mùa đông bây giờ đã khóac lên mình những hoa lá trắng mềm mại.
(Xem: 16920)
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, Đình tiền tạc dạ nhất chi mai. - Dương Kinh Thành
(Xem: 16383)
Một buổi sáng rằm, đầu mùa đông ngoài trời se lạnh, nhưng trong căn phòng khách cửa mở ra hướng Nam không bị gió thổi xốc vào nên cũng khá ấm áp.
(Xem: 15005)
Mất cũng phải hết một ngày đêm suy nghĩ đến nhức đầu mệt óc, cắn trụi móng của ngón tay cái, thằng Thạch mới tìm ra được cách giải cho bài toán hóc búa...
(Xem: 16429)
Không giống cô giáo cũ, khi còn nằm trên giường biết mình đã thức dậy – Tôi luôn có niềm vui đầu tiên là “nhận biết mình còn sống! Tôi còn có mặt trên cõi đời này.
(Xem: 15442)
chúng ta có một cuộc sống may mắn hay rủi ro thì điều ấy đã được quyết định bởi tâm thứchành nghiệp của chính chúng ta. Điều này được biết đến như là định luật nhân quả.
(Xem: 17022)
Chủ quanlạc quan đều là hai thái độ dẫn đến việc người ta sống vô tư, nhưng xét về bản chất thì một bên là không lường trước mọi việc còn một bên thì biết rõ mọi việc và chấp nhận…
(Xem: 15974)
Không gì tuyệt đẹp hơn hình ảnh của mùa xuân, khi hoa đào hoa mai hé nở, khi những mầm xanh đang e ấp chờ đợi trăng nước tháng ngày...
(Xem: 18206)
Con thật may mắn đã đến được với Đạo Pháp bằng tâm chí thành. Tinh hoa của Đạo Pháp được gói trọn trong hai Bồ- Đề Tâm.
(Xem: 16089)
Nhận ra, và xóa sạch được bụi vô minh thì chúng sanh “sẽ thành Phật” đó, lập tức là “Phật đã thành”... Huệ Trân
(Xem: 15247)
Ngày tôi nhận ra con đường đích thực của cuộc đời mình, em đã khóc rất nhiều. Em muốn tôi vẫn là tôi của những ngày mới quen nhau.
(Xem: 14451)
Bản chất của mùa xuânchuyển hóa. Nó có khả năng chuyển hóa đối với những gì đang có mặt nơi nó để nó trở thành mùa xuân cho chính nó...
(Xem: 15443)
Em hãy trở về nhìn sâu vào tâm em bằng đôi mắt thiền quán, với ý chí quyết liệt, với hướng đi cao khiết, với tấm lòng thanh bạchmở rộng...
(Xem: 17846)
Thử tắt điện thoại một ngày… Một cuộc “biến mất” không dự báo trước, đối với nhiều người. Đó là một cách biểu hiện của vô thường, dành tặng cho những người thân-thương.
(Xem: 18000)
Mỗi lần đi qua những cánh đồng đang mùa gặt, tôi lại nhớ về những ngày thơ ấu êm đềm ở làng quê. Cái hương quê ngai ngái mùi lúa mới ấy như cứ mãi vấn vít lòng tôi...
(Xem: 15257)
Nhân dịp đầu năm, đi chùa lễ Phật, nhìn thấy muôn hoa đua nở, vẻ đẹp tao nhã của thiên nhiên như lời chúc phúc tốt lành đến với tất cả mọi người.
(Xem: 14783)
Nói đến Tết, chúng ta thường nghĩ tới một dịp vui đầu năm mới - Tết Nguyên đán (còn gọi là Tết cả).
(Xem: 15533)
Quãng đời ấy, là quãng đời của tôi có thật, nhưng xin quý vị đọc mà đừng tin, vì sự kiện ấy là của một thời gian đã đi qua, nó đã trở thành nắng mưa, sương gió,...
(Xem: 13501)
Cuối năm, trời trở nên rét hơn. Những cơn gió từ sông thổi vào mang theo hơi nước lạnh buốt. Con sông mùa này trông mênh mông, quạnh quẽ.
(Xem: 13343)
Gió thổi làm những chiếc lá lay động, làm nhánh cây, cành cây bâng khuâng, làm rừng xanh, đìu hiu xao xuyến. Con chim đang ngủ trong tổ giật mình thức giấc...
(Xem: 15636)
Em mới mười một tuổi, mẹ bỏ em lại bên chân núi. Ruộng dưa mênh mông, em ngơ ngác như con bù nhìn rơm giữa nắng và gió.
(Xem: 16840)
Về quê vào những ngày cuối năm mới thấy sao yêu đến vậy cái đồng đất quê mình, thương biết mấy những chị, những mẹ một nắng hai sương trên ruộng đồng.
(Xem: 12063)
Sau giờ thiền toạ sáng nay, lắng nghe lại lòng, hình như có dòng sông nào đó tuôn chảy qua đời, bắt được tiếng hơi thở thánh thót của vũ trụ...
(Xem: 13506)
Phật của ngoại nhỏ xíu, chỉ cao hơn gang tay tôi một chút - dĩ nhiên, đó là gang tay của một cậu bé mười tuổi. Phật cũng không đẹp chi lắm...
(Xem: 18104)
Tự do chính là quyền cơ bản của một con người. Do vậy ai tước đi tự do của người khác đều là hành vi vi phạm nhân quyền.
(Xem: 16395)
Khái niệm về thảnh thơi có lẽ nó đơn giản hơn nhiều khi ta đừng gắng thêm cho nó, cái “mốt”, cái danh, cái lợi và cái lòng kiêu hãnh hơn người… Có ai cấm ta những thứ đó đâu...
(Xem: 14307)
Nói về mùa xuân, ai cũng hình dung đến những điều tốt đẹp đang chờ đón mình trong năm mới. Nhưng rồi mùa xuân cũng đi qua, xuân năm nay trở thành xuân năm trước.
(Xem: 12823)
Hạnh phúc vĩnh hằng là sự tự do bình yên nội tại, sự tĩnh lặng nơi tâm thức, không bị khuấy động bởi những tranh đua, nhiễu nhương của cuộc đời.
(Xem: 16522)
Chúng ta là những lữ khách trên hành tinh này. Chúng ta có mặt ở đây nhiều lắm là chín mươi hay một trăm năm.
(Xem: 15651)
Năm Canh Dần trôi qua với biết bao nhiêu sự kiện xảy ra trên khắp thế giới. Hội nghị cấp cao Đông Á với sự xuất hiện của Nga và Mỹ, người Việt Nam đầu tiên đoạt Huy chương Fields danh giá...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant