Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Người Mẫu Trở Thành Sư Cô

27 Tháng Tám 201807:04(Xem: 6225)
Người Mẫu Trở Thành Sư Cô

Người mẫu trở thành


Tâm Minh Ngô Tằng Giao 

su co

     Trong năm 2005, tin một người mẫu xinh đẹp trở thành Sư Cô đã làm người đọc rất sửng sốt và có thể nghi ngờ không biết tin này có đúng là sự thật hay chỉ  là một câu chuyện nói chơi? Nhưng đây hoàn toàn là một sự thật đáng ngạc nhiên.

     Cha cô Deepa Singh từ Ấn Độ đến Nepal và quyết định ở luôn tại đây sau khi kết hôn với mẹ của cô là một phụ nữ Nepal. Cô Deepa Singh ra đời vào ngày 25 tháng 10 năm 1979. Lớn lên, từ tuổi 15 cô đã xuất hiện trong khoảng hơn 25 cuốn video về âm nhạc và đóng vai người mẫu khoảng gần 10 năm trời. Cô được biết nhiều hơn với tên là người mẫu Kohinoor Singh, một người mẫu nổi tiếng ở Nepal.

     Cô lôi cuốn chúng ta qua những tấm hình nóng bỏng trên hàng tá băng nhạc và quảng cáo. Trong một buổi chụp ảnh cho Cyber Nepal, cô đã làm mọi người kinh ngạc về sự chuyên nghiệp, với một kiểu đứng và diễn tả, khiến các nhiếp ảnh gia chỉ cần chụp mà không cần phải chỉ dẫn gì thêm cho cô. Nhưng mặt khác chỉ những người thân của cô mới biết rằng Kohinoor còn có biệt tài viết hay, giao tiếp giỏi với quần chúng và cô còn là một ca sĩ tuyệt vời.

     Giờ đây cô người mẫu 25 tuổi đã cạo trọc đầu, không phấn son trang điểm và khoác vào người chiếc áo tu hành với cái tên mới là Sư Cô Losang Dolma.

     Một phóng viên viết: “Tôi hãy còn nhớ là đã gặp Kohinoor Singh đúng một năm trước đây khi cô còn là một người mẫu đương thời đứng hàng đầu ở Nepal với một bề ngoài thật quyến rũsang trọng cũng giống như đa số những người mẫu khác vậy. Tôi rất kinh ngạc khi nhìn vào sự tương phản của cô ngày hôm nay. Cô thật đơn giản, trầm tĩnh và khiêm nhường. Cô có một cái nhìn rất khác biệt về cuộc đời khiến tôi phải khâm phục. Lần này chúng tôi lại gặp gỡ nhau nhưng cô là một con người mới: Cô Losang Dolma. Tôi không tìm thấy khác biệt gì nhiều trong dáng điệutư cách của cô. Đúng vậy, giờ đây cô có vẻ trầm tĩnh hơn, nghiêm trangít nói nhưng khuôn mặt luôn luôn vui tươi. Nhưng cũng dễ hiểu vì cô đã khởi đầu một cuộc hành trình tâm linh với mong muốn đạt được sự giác ngộ.”

     Phóng viên này cũng như bao nhiêu người khác đều tò mò muốn biết về sự chuyển biến trong cuộc đời của cô người mẫu. Phóng viên mạn phép xin được hỏi cô một vài điều và cô đồng ý ngay. Sau đây là một vài đoạn được trích ra từ cuộc phỏng vấn của phóng viên (PV) với Sư Cô (SC):

     PV: – Cô đã từng là người mẫu nổi tiếng đứng hàng đầu của Nepal. Cô đã từng tham gia nhiều hoạt động từ sân khấu thời trang và thương trường quảng cáo cho các video âm nhạc, cho đến cả đóng vai người điều khiển chính cho những chương trình truyền hình. Tại sao cô lại bất ngờ thay đổi như vậy?

     SC: – Mọi người đều lưu tâm tới sự bất ngờ thay đổi này vì họ luôn luôn chỉ thấy ngoại hình của tôi như là một người mẫu. Họ không biết tôi vẫn là một con người. Đối với tôi, không có sự thay đổi gì cả vì tôi vẫn luôn luôn như vậy. Đóng vai người mẫu là nghề nghiệp của tôi và giờ đây tôi đã từ bỏ nghề đó để theo đuổi con đường riêng của tôi. Mọi người hiển nhiên cho rằng bước đường này của tôi là một sự thay đổi lớn lao nhưng tôi không cảm thấy có sự khác biệt gì cả.

     PV: – Một khi không có sự khác biệt gì theo như ý kiến và sự cảm nhận của cô, tại sao cô lại cho rằng cần phải thể hiện một sự đổi thay trong y phục?

     SC: – Y phục của tôi là kỷ luật của tôi. Giống như đồng phục của một nhà trường để nhắc nhở học sinh về luật lệ của trường và sự tôn trọng kỷ luật đó. Y phục của tôi giúp tôi khắng khít hơn trong mọi trách nhiệm của mình nhằm trở thành người tốt cho xã hội. Nếu tôi không làm được điều gì tốt đẹp, tôi cũng không nên làm điều gì xấu xa cả.

     PV: – Cô miêu tả con người mẫu Kohinoor Singh như thế nào?

     SC: – Tôi là một phần của đại chúng. Tôi giống như bất cứ một người bình thường nào mang các quan niệmý kiến riêng của mình. Với vật chất chi phối tột bưc, chúng ta dường như quên mất rằng tất cả chúng ta đều được thụ hưởng một sự cảm thông tương tự nhau. Cái tâm linh bất diệt trong mỗi tấm thân chúng ta đều giống nhau.

     PV: – Trong thời giai đóng vai người mẫu, sự hào quang và lời tán dương có làm cô bị mê hoặc không?

     SC: – Chẳng mê mẩn chút gì cả. Đối với tôi, làm người mẫu chỉ là công việc của tôi. Nó không bao giờ làm cho tôi phấn kích khi người ta ngưỡng mộ sắc đẹp của tôi bởi vì tôi biết họ chỉ ngợi khen cái hình ảnh bề ngoài của tôi và không nhận thức được con người bên trong của tôi. Người ta có một quan niệm khác nhau về một người mẫu và cô người mẫu đó phải chống chọi với rất nhiều quan niệm tiêu cực trong một xã hội bảo thủ như xã hội của chúng ta. Những quan niệm kiểu này làm tôi thối chí.

     PV: – Cô có ý định trở thành Sư Cô như thế nào?

     SC: – Vào thời thơ ấu khi tôi thường đi thơ thẩn trong chùa Swayambu, tôi luôn luôn để ý đến một nữ tu sĩ thường hay ngồi thiền định. Cô ta luôn an tĩnh và tươi cười. Lúc nào chúng tôi cũng thấy cô ấy trong y phục tu sĩ và vì thế không có gì khó khăn cho tôi khi tôi tập trung tinh thần lại và hình dung ra hình ảnh của cô ta. Và ý tưởng đó luôn làm tôi say mê. Gần đây khi tôi đến thăm chùa Swayambu, một cái gì đó đã xảy ra và suốt cả ngày tôi cảm thấy rất thoải máithanh thản. Lúc đó tôi liền nhận thấy rằng đã tới thời để tôi lo cho cuộc sống tâm linhbộc lộ được ra con người thật của tôi. Trở thành một Sư Cô chỉ là một giai đoạn trong cuộc đời tôi. Tôi đang học hỏi về Phật Giáo. Số mạng của tôi là học hỏi và cảm nhận được sự giác ngộ trong cộng đồng này.

     Ngay bây giờ tôi rất là sung sướng. Tôi tin chắc rằng nếu tôi làm một việc gì đó tôi sẽ luôn luôn làm được tốt đẹp. Tôi muốn đi thăm viếng các viện dưỡng lão. Mặc dù tôi không có gì để biếu tặng họ, tôi có thể ngồi lại với họ, chia sẻ những nỗi đau đớn của họ và nở nụ cười với họ.

     PV: – Cô còn rất trẻ và đang ở trong lứa tuổi bị cám dỗ bởi những ham muốn vật chất, cô dường như đã thoát bỏ được những thứ đó. Cô có sẵn sàng để đối phó với những ngăn trở và chướng ngại mà cô muốn chuốc vào mình chưa?

     SC: – Có. Tôi đã đi đến quyết định này sau khi suy nghĩ kỹ càng và giờ đây tôi sẵn sàng đương đầu với mọi sự việc, ngay cả cái đói và cái khát. Ngay cả bây giờ tôi không ăn hay thậm chí nói cho mọi người biết rằng tôi đang đói cho tới khi tôi được chia phần ăn của mình. Tôi tin tưởng rằng chính những ham muốn sản sinh ra sự mong cầu và dẫn đến rối loạnphá hoại. Muốn được an lạchạnh phúc, người ta phải hài lòng với những gì mình có và tôi sẽ theo con đường đó.

     PV: – Cha mẹ của cô và các bạn bè của cô có tỏ ra phản ứng gì về quyết định này của cô không?

     SC: – Thoạt tiên thì họ có sửng sốt nhưng rồi sau đó tới khi nhận thức được rằng tôi đã chọn lựa để theo một cuộc sống tốt đẹp hơn, thì quý vị đó đã giúp tôi từng bước một.

     PV: – Cha mẹ cô đã nói gì khi cô trở thành một người mẫu?

     SC: – Cha mẹ tôi nói “Con có điên không? Con có hiểu như vậy là thế nào không?”

     PV: – Cha mẹ cô đã nói gì khi cô trở thành một Sư Cô?

     SC: – Cha mẹ tôi cũng lại nói: “Con có điên không? Con có hiểu như vậy là thế nào không?” Cô cười và nói thêm: “Nhưng sau này thời cha mẹ tôi thông cảmhoan hỷ hỗ trợ tôi mọi mặt. Tôi nghĩ thoạt tiên thời các bậc cha mẹ nào cũng lo ngại như thế mà thôi!”

     PV: – Muốn trở thành một Sư Cô thì phải làm thế nào?

     SC: – Rất đơn giản. Khi đã suy nghĩ kỹ càng rồi thời chỉ việc tìm đến một tu viện rồi bày tỏ ý nguyện của mình. Quý vị trong tu viện đó sẽ hỏi han mình. Bắt mình chờ đợi, mục đích là để trắc nghiệm sự kiên tâm của mình. Thật vậy, bất cứ ai cũng có thể trở thành Sư Cô  được. Chúng tôi sẽ được dạy cho biết rằng chẳng có điều gì tốt hay xấu cả… tất cả chỉ có chân lý mà thôi!

     PV: – Thế nếu một thời gian sau đó cô lại không muốn làm Sư Cô nữa thì sao?

     SC: – Chẳng sao cả. Nếu không muốn làm Sư Cô nữa thời tôi chỉ cần trình báo với Sư Phụ tôi rằng tôi lại muốn quay trở về cuộc sống trần tục ngoài đời mà thôi.

     PV: – Tại sao cô chọn Phật Giáo?

     SC: – Đơn giảnchân thật lắm. Đạo dạy mình phải nhận chân con người của chính mình rồi… lại phải tiêu diệt cái “ngã” đi. Có lẽ tôi phải mất cả đời để hiểu thấu đạo Phật. Đó chỉ là một câu hỏi ngắn nhưng cần phải có một câu trả lời thật dài dòng.

     PV: – Trong thời gian khoác áo Sư Cô cô có chuyện chi vui không?

     SC: – Có chứ. Có một chuyện vui lắm. Một hôm tôi đi ngang qua một nơi kia trong đó có một đám trẻ em đang chơi bóng rổ. Quả bóng bị ném trôi lăn về phía tôi. Và một em nói “Nè bồ! Làm ơn ném hộ quả bóng lại đây!” Em đó nghĩ tôi là một cậu con trai.

     PV: – Cô muốn nói gì với những người trẻ tuổi những gì?

     SC: – Người ta dễ dàng bị lôi cuốn vào sự vui thú hoặc buồn rầu mà mọi thứ đó đều tỏ ra rất ngắn ngủi. Cái mà tồn tại bất diệt là bạn và linh hồn của bạn. Người ta nên học cách chấp nhận mọi phương diện của cuộc đời và như thế sẽ gặt hái được chân hạnh phúc. Các nhà văn đã từng đặt bút viết rằng chúng ta, mọi người đều tò mò muốn tìm hiểu về cái thế giới bên ngoài nhưng tại sao lại không dành ra vài giây phút để tìm hiểu về con người bên trong và những bản năng tình cảm riêng tư của chúng ta

oOo

      yếm thế, thối chí, làm cho con người trốn tránh trách nhiệm với xã hội và hèn yếu đối với thân tâm mình. Khi nghe đạo Phật nói “đời là bể khổ”, nhiều người đã hiểu lầm rằng đức Phậtquan niệm bi quan. Sự thật không phải như vậy.

     “Đạo Phật là một đạo rất yêu đời”, nhưng yêu cái đời sống thật, yêu cái bộ mặt thật (bản lai diện mục) đẹp đẽ, trong sạch, yên vui của đời. Vì yêu bộ mặt thật của đời nên mới sinh ra lòng yêu người, yêu tất cả mọi người, mọi loài không phân biệt. Lòng yêu bao la rộng khắp, trùm bọc hết thẩy chúng sinh, vì chúng sinh dưới những hình tướng sai biệt đều cùng có một bộ mặt thật, đẹp đẽ, sáng sủa như nhau, tuy rằng bộ mặt ấy hiện nay còn bị nhơ bụi phủ đầy.

     Vậy ta đừng lầm rằng giải thoátlìa bỏ, chán ghét cõi đời hiện tại. Giải thoát chính là sống hoạt động, yên vui, sung sướng, tự do hoàn toàn ngay trong đời hiện tại, trước khi từ bỏ xác thân vô thường này để nhập Niết Bàn và rồi lại sẽ từ Niết Bànứng hoá ra khắp mọi nơi để tiếp tục hoạt động cứu độ vô tận chúng sinh. Chư Phật và chư Bồ Tát đã và đang sống cái đời sống ấy. Phật Tử chúng ta tu tập cốt để cũng được sống cái đời sống như chư Phật và Bồ Tát.

     Để hiểu được chính mình thì khó hơn là biết được những người khác. Kohinoor đã dấn thân vào hành trình để nhận biết con người bên trong cô, đồng thời dần dần cắt đi sợi dây vật chất quyến rũ vây quanh cô. Nhất định đây là một cuộc hành trình đầy chông gai, nhất là lại cho một người đã lên tới tột đỉnh danh vọng như cô.

     Hy vọng cô sẽ thành công trong cuộc du hànhtrở thành một tấm gương cho tất cả mọi người. Chúc cô mọi sự tốt đẹp, Kohinoor! 

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

Tài liệu tham khảo:

  1. Ani Losang Dolma [Kohinoor] Speaks Out.
  2. Kohinoor Singh embarks on a new voyage (By Sampada Malla).
  3. The model who became a monk (By Mata Press Service).
  4. Model Kohinoor becomes Buddhist nun (Kantipur Online, July 19, 2005).

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 13871)
Có một ý thức trực giác về nghiệp quả - một sự hiểu biết rằng hạnh phúc, và bất hạnh của chúng ta tùy thuộc vào hành động của chúng ta...
(Xem: 14032)
Con rùa nói: “Tôi không biết chiếc vòng vàng ở đâu? Tôi không thể nhìn thấy, nhưng tôi đã nghe nói rằng tinh túy của toàn bộ Phật giáo là sự phát triển Bồ đề tâm...
(Xem: 13959)
Một ngày, nếu dành cho Thân dăm phút thực sự ngồi yên; rồi bằng quyết tâm, biết đâu sự kỳ diệu sẽ đến, là Tâm và Ý cũng ngồi yên như Thân.
(Xem: 13077)
Dù chỉ mới là những lời giới thiệu cô đọng nhưng súc tích của mỗi vị giảng sư nhưng đại chúng đều cảm nhận được biển tuệ mênh mông của quý ngài...
(Xem: 14561)
Thù hận có thể có những lợi ích ngắn hạn trong việc thúc đẩy những hành vi vị tha nhưng về lâu về dài sẽ làm hao mòn nhân cách. - Đức Đạt Lai Lạt Ma & Paul Ekman.
(Xem: 14482)
Thông điệp từ trái tim của mỗi người sẽ là sợi dây truyền thông đến cộng đồng, bằng sự tương tác và tương tức; rằng, nếu mình phát đi tình thương thì người khác sẽ cảm nhận được...
(Xem: 19331)
Buổi sáng ra vườn, nhìn lên trời cao bồng bềnh mây trắng/ Nhìn xuống khu vườn, còn thơm ngát sương lan/ Nhìn ra đầm sen, nở rộ những cánh sen hồng...
(Xem: 13791)
Chúng ta ai cũng có sẵn trong lòng tình thương bao la, mang tình thương bao la đó mà làm việc, ta sẽ vượt mọi trở ngại bên trong và bên ngoài
(Xem: 15534)
Người thanh niên lái xe chỉ kịp bỏ vội đồng 5 xu vào cái nón mê của bà cụ rồi lại vội vã đánh xe đi, tránh những tiếng còi xe đằng sau inh ỏi.
(Xem: 13919)
Nó đến Úc, vào lúc Brisbane đang vào mùa hoa phượng tím... Những góc trời tím màu hoa. Chị nói chắc mấy cây phượng nở hoa đón em...
(Xem: 14743)
Sớm. Phố hãy còn lặng lẽ trùm chăn trong cái lạnh của màn sương dày đặc. Mây kéo về giăng kín khiến khí trời thêm buốt giá.
(Xem: 15273)
Mùa sen nở, mùa của những linh thiêng nơi thánh tích và trong lòng người. Những thông điệp được phát đi giữa mùa sen cũng là tiếng nói của lương tri con người trước hiện tại.
(Xem: 14791)
Cuộc sống là một dự án do chính mình thực hiện. Cuộc sống của bạn hôm nay là kết quả của những thái độ và sự chọn lựa của bạn trước đây.
(Xem: 13956)
Cuộc sống là một chuỗi những điều ưu tiên. Và những điều ưu tiên hàng đầu của bạn là gì? Hãy dành cho những người mà bạn yêu quý hơn 5 phút trong quỹ thời gian hằng ngày của bạn.
(Xem: 13537)
Có hai người bạn đang dạo bước trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói chuyện với nhau và đã có một cuộc tranh cãi gay gắt.
(Xem: 12806)
Bên trong cửa chùa, Nhân trở thành nhà làm vườn chuyên nghiệp tràn đầy niềm say mê sáng tạo cùng với nhiệt tình năng nổ của tuổi trẻ. Hắn có nhiều dự tính cho tương lai.
(Xem: 14009)
Khi tôi nhìn trăng trước mắt, tôi nghĩ đến trăng nửa khuya loáng thoáng trên tàu lá chuối sau vườn cũ. Tôi nghĩ đến đèn trung thu lúc nhỏ. Tôi nghĩ đến cái chõng tre giữa sân trên đó...
(Xem: 13164)
“Hôm nay cá nhân tôi sống dưới ánh sáng từ bi của Đạo Phật và tôi đã mang tình thương yêu ấy đến với mọi người, không phải do tôn giáo của tôi mang đến, mà việc nầy khởi đầu bằng tình thương của người mẹ không biết chữ của tôi…”
(Xem: 13721)
Anh và em là những người có đạo. Nhưng đạo của chúng ta là một tôn-giáo nhân bản, một tôn giáo không hề có tín lý hay giáo điều...
(Xem: 13074)
Tôi cố gắng để phát triển một động cơ hay quyết định, mà như một thầy tu Đạo Phật, cho đến khi Phật quả của tôi, cho đến khi tôi đạt đến Phật quả...
(Xem: 13015)
Tin vô thường, ta biết mọi điều không thể mãi mãi như thế này, để không hí hửng vênh vang với cái mình có được, hoặc đau khổ nhụt chí với những thất bại mất mát...
(Xem: 13296)
Bạn sẽ thật sự hạnh phúc khi tiếng nói của nội tâm của mình được vang vọng trong chiều hướng thăng tiến của tâm linh, không còn sự chấp thủ...
(Xem: 14783)
Thật là dễ nếu cảm ơn những thứ tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội mới cho mọi người cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo nữa.
(Xem: 15006)
Giá trị của thành công được đo bằng thước đo của sự khó khăn, như lời Đức Phật dạy: “Ở đời đừng cầu không khó khăn hoạn nạn, vì không khó khăn hoạn nạn thì kiêu sa nổi dậy”.
(Xem: 13130)
Mênh mông là nước, xanh xanh sâu lắng, cười đùa. Vung tay là nước, cười ra nước, hồn của nước non. Giữa khoảng không nầy, không gì có thể bám víu.
(Xem: 15111)
Có những lần ta lắng nghe chiếc lá… Chiếc lá nói rằng… …em thoát thai từ mẹ cây, em sống bởi sự vay mượn khí trời, ánh nắng...
(Xem: 21942)
“Bạch mai, em đi mãi”. Không có sự dừng lại trong vòng chuyển dịch sinh -diệt, diệt – sinh. Nó đắp đổi nhau tạo nên dòng chảy cuộc đời.
(Xem: 15230)
Vô thường không phải là một điều xấu, nó cũng có mặt tốt: nếu hạnh phúc không tồn tại mãi mãi, thì sự bất hạnh cũng không vĩnh cửu.
(Xem: 14305)
Vậy là bên dưới những cuộc chiến, luôn có góc khuất, sự ẩn tàng của bình yên. Nếu khéo tay một chút, ta có thể phát huy năng lượng tươi tắn của đóa hoa...
(Xem: 14813)
Đối với người biết trích lấy tinh khí của cuộc sống thì chết không có nghĩa là sự suy tàn cuối cùng, nhưng là sự kết thúc trong thanh tịnh của một đời sống trọn vẹn...
(Xem: 14368)
Thiện do Đức Phật trình bày, thiện ấy là tốt đẹp, cao thượng và hoàn chỉnh. Thiện ấy là xuyên suốt mọi thời gian mà không phải từng giai đoạn.
(Xem: 17600)
Nhớ về những điều xưa cũ để định vị mình của hiện tại, để trân quý những gì đã qua, để biết ơn những người đã ở bên mình, là động lực cho mình...
(Xem: 17844)
Có thì có tự mảy may, Không thì cả thế gian này cũng không. Vừng trăng vằng vặc in sông, Chắc chi có có, không không mơ màng. Phan Trang Hy
(Xem: 17859)
Mây trắng bay đi đây đó, phơi mình trong nắng, thế mây trắng có thong dong không? Tôi hỏi và ngồi thật im, quán thật sâu để nghe mây trắng trả lời...
(Xem: 13909)
Trước thế kỷ này các nhà khoa học và thần học đều giả định giống nhau rằng vật chất không thể được tạo ra (hoặc hủy diệt) bằng các phương tiện có trong thiên nhiên.
(Xem: 13551)
Vào cõi thơ Mặc Giang một thoáng chơi, ta càng say đắm, trí tuệđạo đức con người càng tăng trưởng, cảm nhận được niềm vui vô tận.
(Xem: 12807)
Đừng để đến lúc ly biệt rồi mới thấy tiếc nuối những ngày tháng tương phùng. Đừng để tới giờ chia cách rồi mới bàng hoàng nghĩ đến những phút giây gặp gỡ...
(Xem: 14718)
Chúng ta chỉ có hai lựa chọn. Một là cố gắng một cách điên cuồng để đảo lộn mọi thứ, hai là cố gắng chấp nhận hoàn cảnh.
(Xem: 15079)
Ngày nay càng có nhiều sự thừa nhận qua sự phát triển và chứng minh của khoa học về sự nối kết gần giữa trạng thái của tâm và hạnh phúc.
(Xem: 15687)
Bằng việc quán tưởng về tiền bạc, chúng ta có thể cảm nhận được cả hai mặt của đồng tiền: nó có thể dìm ta xuống mà cũng có thể đưa ta lên...
(Xem: 15901)
Chẳng hay tự thuở nào, mỗi buổi sáng mở mắt bỏ chân xuống đất tìm dép để đi là con gọi mẹ. Cất bước, bước chân đầu tiên trong ngày là con gọi mẹ.
(Xem: 15518)
Một tâm thức an bìnhthanh thản giúp ta phát huy tình thươnglòng từ bi dễ dàng hơn, đấy là hai phẩm tính giúp ta loại bỏ mọi sự ganh tị, sợ hãi và nóng giận.
(Xem: 13155)
Đạo Phật nói cho tất cả chúng ta rằng, mọi người trên trái đất nầy đều là anh em. Tất cả chúng ta đều là người con của đức Phật. Bởi vì trong mỗi chúng ta đều có Phật tánh.
(Xem: 15271)
Cô bé choàng tỉnh giấc. Trời đêm. Vắng. Lạnh. Gió se sắt. Một giọng nói êm đềm cất lên: "Chào con gái của mẹ. Con hãy gia nhập đời sống trong khoảnh khắc vô cùng.
(Xem: 15687)
Trong năm giới luật (ngũ giới) dành cho những người con Phật tại gia, giới thứ tư là “không nói dối”. Rất nhiều người Phật tử đồng ý rằng, giới này là giới khó thực hiện nhất.
(Xem: 16446)
Nói dối, ta đã từng. Nói dối, có nghĩa là ta không thật thà. Có lúc bụng dạ ta thật thà nhưng ta nói dối và có khi bụng dạ ta không thật thà và ta nói dối…
(Xem: 16177)
Ai đó bảo, ngay khi cho bạn đã nhận lại (rất nhiều). Và thế là tôi áp dụng mệnh đề đó cho bằng an - một giá trị cao quý nơi tâm hồn...
(Xem: 17271)
Thông thường, người ta nói đến bạn có nghĩa là nói đến những thực thể đồng loạicon người. Và thường người ta bỏ quên những thực thể khác...
(Xem: 15803)
Chúng ta điều hòa với đa nguyên tôn giáo như thế nào, điều rất cần thiết trong thế giới hiện nay, với sự quan tâm sâu sắc đến tín ngưỡng của chính chúng ta?
(Xem: 14452)
Năm nay sẽ là một năm đặc biệt để người Nhật trải nghiệm sâu sắc về lẽ vô thường, hư ảo của cuộc sống qua từng cánh hoa rơi.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant