Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Phật Là Người Mang Dép Ngược

12 Tháng Chín 202019:42(Xem: 5456)
Phật Là Người Mang Dép Ngược

PHẬT LÀ NGƯỜI MANG DÉP NGƯỢC

 

Cách đây hơn 30 năm, tôi được một người bạn đạo kể cho nghe câu chuyện “Phật là người mang dép ngược’. Nghe câu chuyện anh kể, tôi vô cùng xúc động Tôi rất trân quý câu chuyện ấy và ghi sâu vào tâm mình. Và thời gian ấy mỗi năm khi đến chùa vào dịp Lễ Vu Lan, tôi được kết lên áo một đóa hoa hồng. Thật hạnh phúc, thật vui sướng biết bao vì rằng mình còn mẹ ở trên đời! Có mẹ ở gần, được mẹ nâng niu, dạy dỗ. Tạ ơn cha mẹ đã sinh con ra ở thế gian này! Tạ ơn cha mẹ vì con được làm con của cha mẹ; được hưởng phước đức lớn lao của cha mẹ cho nên con mới được phước duyên gặp Phật pháp, được học Phật và hành trì theo lời dạy dỗ của Phật. 

 

Câu chuyện “Phật là người mang dép ngược” này chắc hẳn rất nhiều người biết; nhưng tôi xin phép tác giả Nguyên Thuyền - Trần Tuyết Hoa cho tôi được trích dẫn bài “ĐÔI DÉP NGƯỢC” để nhiều độc giả xem lại trong Mùa Vu Lan năm nay. Tôi vô cùng đội ơn

 

Sau đây xin kính mời quý độc giả đọc lại câu chuyên cảm độngvô cùng ý nghĩa “ĐÔI DÉP NGƯỢC”. Và sau khi quý vị đọc xong bài này, tôi sẽ xin phép kể cho quý vị nghe về chuyện mà vị “Phật Mang Dép Ngược” đã trợ duyên, nâng đỡ tôi được dự phần vào giáo pháp của 

Như Laiquý báu biết dường nào!

 

[1]”ĐÔI DÉP NGƯỢC
(Tựa đề bài gốc : Phật ở đâu bây giờ ?)
Nguyên Thuyền - Trần Tuyết Hoa

Ngày xưa, vào thời Đức Phật còn tại thế, có hai mẹ con nhà nghèo sống thanh đạm, ấm cúng dưới một túp lều tranh giữa khu vườn chuối xanh um, mát mẻ. Những ngày nghỉ học, cậu bé thường mang chuối ra chợ bán, phụ giúp mẹ. Hôm nay, trong lúc hai mẹ con hái chuối về bán, bé chợt trông thấy buồng chuối xanh tươi đẹp quá, bèn thưa :- Mẹ ơi, ngày mai khi con bán hết chuối xong, mẹ cho phép con đi tìm Phật để dâng Ngài buồng chuối tươi đẹp này mẹ nhé.

– Con nói sao, đi tìm Phật à ? Con biết Phật ở đâu mà tìm ?

– Mấy hôm rồi con nghe bà con ở chợ bàn tán xôn xao rằng Phật đã về ngồi thiền trong cánh rừng gần đây mẹ ạ ! Cho con đi mẹ nhé ?

– Thật vậy sao ? Phật về gần đây à ? Thế thì con đi nhớ về sớm nhé !

– Dạ ! Thưa mẹ, con không để mẹ chờ quá hai ngày đâu.

Thế rồi, bé mang giỏ chuối ra đi, lòng hân hoan rộn rã. Khi đã bán hết chuối rồi, em nâng niu cẩn thận mang buồng chuối đẹp nhất đi vào rừng. Gặp ai em cũng hỏi xem có thấy Phật ngồi ở đâu không ? Nhưng ai cũng lắc đầu không thấy !
Hai ngày trôi qua nhanh nhưng đối với người mẹ tựa cửa mong chờ con từng giờ, sao mà lâu quá ! Bà quay quắt ra vào không yên, lòng bồn chồn lo lắng! Bên ven rừng, cậu bé cũng bắt đầu lo. Nhìn buồng chuối ngả màu vàng tươm, em đã cố đi nhanh khắp cả khu rừng suốt hai ngày rồi mà vẫn không tìm thấy Phật ở đâu ? Mệt mỏi và chán nản, em đang định quay về thì gặp một ông lão râu tóc bạc phơ, dáng vẻ hiền lành, em mừng quá :

- Thưa ông, ông có biết Phật đang ngồi thiền ở đâu không ? Xin ông làm ơn chỉ dùm cho cháu với ?!

Ông lão hỏi lại :

- Cháu tìm Phật để làm gì ? Mà sao lại muốn tìm Phật ?
– Thưa ông, cháu muốn tìm Phật để dâng lên Ngài buồng chuối tươi đẹp nhất vườn cháu đây và … và muốn xin Ngài giúp cho mẹ cháu được … được khỏe mạnh để sống lâu với cháu ông ạ !
- À ra thế, cháu đúng là cậu bé hiếu thảo ! Vậy thì từ bây giờ trên đường đi, cháu cứ nhìn thấy có ai mang đôi dép ngược thì người đó chính là Phật đấy. Nhớ nhé!
- Dạ vâng ! Cháu xin cảm ơn ông nhiều lắm. Ông thật tốt quá !
Rồi bé hăng hái đi tiếp, lòng bừng vui trở lại sau hai ngày hoang mang ủ rũ. Em đi nhanh hơn và nhìn vào chân của tất cả những ai qua đường … Nhưng sao không thấy có ai mang dép ngược ?! Một ngày nữa lại trôi qua mà vẫn không nhìn thấy ai mang dép ngược. Buồng chuối đã vàng rục rã hết rồi ! Bé vô cùng thất vọng, buồn chán ê chề. Lần này đành phải quay về thôi ! Em bước đi thiểu nãomệt mỏi rêm người, lòng buồn rầu lo sợ, không biết mẹ ở nhà ra sao ? Hứa với mẹ đi có hai ngày mà hôm nay là ba ngày rồi. Chắc chắn mẹ lo buồn ghê lắm ! Biết về nói sao với mẹ đây ?!
Thật vậy, ba ngày qua sao mà dài lê thê, đốt cháy ruột gan người mẹ đang lo sợ cho con gặp phải chuyện chẳng lành, bà niệm Phật ngày đêm. Hôm nay cũng vậy, bà ngao ngán nhìn những tia nắng chiều cuối cùng héo hắt rơi rớt xuống chân trời tây … lòng khắc khoải chơi vơi ! ... Trong hoang tưởng, bà nghe như có tiếng con mình đang gọi khe khẻ, xa xa … Ồ ! Không, giọng con nghe càng gần, mệt mỏi, não nề :
- Mẹ ơi ! Con về đây ! Con không tìm thấy Phật đâu hết mẹ à ! Vậy mà con đã để mẹ ở nhà một mình buồn lo mấy ngày qua. Con thật có lỗi. Xin mẹ tha thứ cho con ! Mẹ ở nhà có đau ốm gì không ?
Bà mẹ vụt phóng mình như bay, lao nhanh ra cửa với tất cả nỗi mừng vui trong lòng sau mấy ngày đợi mong và lo sợ. Bà ôm đầu con vừa mừng vừa khóc :
- Trời ơi ! Con tôi ! Con về thật rồi đây ! Không gặp tai nạn gì chứ ? Lạy Phật gia hộ. Chúng con xin đội ơn Ngài !...
Bé vội quỳ xuống ôm chân mẹ nức nở ... Thình lình em đứng vụt lên kinh ngạc, lắp bắp :
- Ôi ! Đôi dép ngược! Đôi dép ngược đây rồi ! Là mẹ … Là mẹ sao ? Mẹ ơi! Mẹ đang mang đôi dép ngược. Mẹ chính là Phật của con đây rồi.
Người mẹ cười thản nhiên :

- Có gì đâu con ! Mấy ngày nay mẹ mong con ghê quá, nên quên hết tất cả, khi nghe tiếng con về. Mẹ đã quá đỗi vui mừng, vội chạy vù ra … xỏ chân lộn dép !
Vậy thì … Thưa mẹ ! Mẹ mãi mãi là Phật trong lòng con đó mẹ ơi !”

 

Ôi qua câu chuyện “ĐÔI DÉP NGƯỢC” trên đây, thật là hạnh phúc biết bao cho những ai cha mẹ còn sống trên đời. Bởi vì trong Kinh Đại Tập, Đức Phật có dạy rằng: “Hiếu với Mẹ Cha tức là kính Phật. Nếu ở đời không có Phật thì hãy khéo thờ cha mẹ như phụng thờ Phật vậy”. 

 

Sau đây xin phép được kể cho quý vị nghe về câu chuyện tôi đã được vị “Phật mang dép ngược” trợ duyên, nâng đỡ tôi lên chiếc bè giáo pháp Như Lai như thế nào nhé?

 

Tôi xin được kể có đầu có đuôi (nhưng sẽ gọn chi tiết để không làm mất thời gian của quý vị). 

Vào năm 1978, tôi về quê tại Bến Tre. Mẹ tôi khi ấy đã lớn tuổi, và tôi biết rằng người Việt Namtruyền thống rất hay, rất đúng, rất quý. Đó là thời khắc quý báu để quay về tâm linh, quay về tìm ý nghĩa đích thực của đời người về cuộc đời giả tạm đầy đau thương, lọc lừa, dối gian; hư danh, của cải vật chất phù du, … tất cả chỉ như chiêm bao mộng mị! Gia đình tôi có đạo gốc là Đạo Cao Đài. Nhưng khi tìm đến Đạo, thì tôi phải quay gót trở về nhà. Bởi vì tôi biết rằng không thể tìm được “đạo” nơi chốn ấy. (Tôi xin phép không nêu nguyên nhân và sự giải thích ở đây vì sẽ làm mất thời giờ của quý vị)

 

Sau đó, nhiều lần tôi tìm cách phân tích, giải thíchthuyết phục mẹ tôi tìm hiểu về Đạo Phật, thì nhiều lần bị bà mắng vì đã “xúi” bà bỏ đạo gốc của ông bà. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn tìm cách thuyết phục mẹ tôi rằng con đường đạo đức truyền thống của ông bà hướng dẫn thì mình đâu có bỏ; nhưng con đường ông bà đi trước đã đến chỗ bế tắc. Nếu bây giờ mình cố chấp giữ đạo ông bà, thì mình bị dậm chân tại chỗ, đạo đức không thể thăng tiến mà có thể bị thoái luicạm bẫy ô uế của thế gian. Thì khi đó tưởng là hiếu thuận với ông bà, tưởng là không bỏ đạo. Nhưng thực chất lại chính là đi ngược lại với truyền thống đạo đức của ông bà; lại chính là ‘bỏ đạo”.

Sau cùng mẹ tôi đồng ý cải đạo: tìm hiểuquy y Tam Bảo. (Mẹ tôi đồng ý vì do tôi ăn nói giỏi giang chăng? Không! Tôi chắc chắn không phải như thế. Mà chắc chắc rằng điều đó xuất phát từ tình yêu bao la, rộng lớn, thương con vô bờ bến của người mẹ. Khi tôi nhiều lần thuyết phục mẹ. Có lẽ rằng mẹ tôi nhìn thấy thành ý tôi dành cho mẹ. Mẹ biết rằng tôi có được một đôi chút gọi là hiếu thảo đối với mẹ, và mẹ đã đồng ý. Mẹ đã đồng ý vì thương con và tin tưởng vào thành ý của con. Con tạ ơn mẹ! 

 

Do sự thành tâm hướng Phật cầu đạo, tìm chân lý, tìm pháp môn hành trì cứu cánh giải thoát, nên chúng tôi được Phật từ bi gia hộ. Phật khơi, gợi cho chúng tôi từng bước trên hành trình tìm về xứ Phật. Đầu tiên chúng tôi gặp một nhóm bạn đạo rủ rê nhau hành thiền ngoại đạo. Và rồi tôi cảm nhận rằng đó không phải là chánh pháp. Chúng tôi không hành trì theo pháp thiền ngoại đạo đó nữa; nhưng trong tâm tôi vô cùng khao khát chánh pháp! (Đó là những thử thách khởi đầu)

Khoảng 1987, do được người giới thiệu chúng tôi tìm đến Thiền Viện Thường Chiếu để tìm cầu, học hỏi về giáo lý Phật Đàpháp môn tu học. Nhiều lần tìm về Thiền viện và được các thầy hướng dẫn về cách học giáo lý cũng như cách thức tọa thiền. Chúng tôi trỏ về Bến Tre tiếp tục cuộc sống thường nhật và thực hành Phật pháp.

Mẹ tôi là một người rất có ý chí, bà thực tập tọa thiền theo thời khóa nghiêm túc. Bà nghe nói ngồi thiền theo tư thế “kiết già” là tốt nhất nên bà cũng cố gắng tập, cố gắng kéo 2 chân tréo theo thế ngồi hoa sen (dầu rất là khó khăn). Bà cũng nghe nói là ngồi được 2 tiếng trở lên sẽ có hiệu quả. Và như vậy là bà cũng cố gắng ngồi được 2 giờ đồng hồ. Và vẫn kiên trì tập đều đặn mỗi ngày. Do lớn tuổi nên bà chủ yếu là hạ thủ công phu vào mỗi tối. Thỉnh thoảng nghe băng thuyết pháp của Viện chủ Thiền viện Thường Chiếu để củng cố đức tinứng dụng pháp thoại của Ngài vào cuộc sống. Rồi từng ngày trôi qua, lại từng ngày trôi qua; hết đêm lại ngày, hết ngày lại đêm!  Nhưng về ý nghĩa rốt ráo của “Đạo” thì mịt mờ! Đâu là chân tâm-bản tánh? Đâu là bến bờ giải thoát?

 

Tôi cũng có thực tập tọa thiền với mẹ tôi; nhưng dầu cảm thấy rằng mình có ý chí, mình nỗ lực, cố gắng hành trì nhưng chờ hoài cũng không thấy điều mình khát khao, ao ước! Như thế là thế nào? Chẳng lẽ Phật không nhận ra thành tâm, thành ý của mình sao? Sao vô lý như vậy? Rõ ràng mình có chí lớn mà? Rõ ràng sự quyết tâm của mình đâu có tệ? Vậy sao kết quả lại không khả quan? Hay là … ? hay là … ? Rồi 

thắc mắc này tiếp nối với thắc mắc khác. 

Thậm chí dần dần nó lại chuyển hướng sang hoài nghi! Phật pháp có thật là chân lý, hay chỉ là truyền thuyết do con người tưởng tượng ra mà thôi? Rồi truyền thuyết tiếp nối truyền thuyết! Và dã tưởng lại tiếp nối dã tưởng? Giữa thế kỷ XX này có còn tồn tại những chuyện linh thiêng, cảm ứng, ly kỳ huyền hoặc nữa không? Ôi! Đầu óc tôi cảm thấy mơ hồ, tôi cảm thấy hoang mang, lòng xao xuyến cùng bao nghi hoặc. Con đường tôi đang đi, công phu tôi đang hạ thủ có đúng không? Có phải là phương pháp để tìm ra chân lý không? Hay thật ra tôi chỉ đang thực tập theo một hệ thống triết lý mơ hồ, làm một cách vô vọng; làm hoài, làm mãi để rồi cuối cùng đi đến ngõ cụt, đến chỗ cùng đường-bế tắc không? Tôi tự hỏi mình, rồi tôi tự tìm câu trả lời nhưng … không có đáp án! Rồi … cứ thế, cứ thế mà tiếp diễn từng ngày qua từng ngày; từng tháng qua từng tháng, rồi từng năm qua từng năm, … Tôi như đang đi qua một hang sâu thẳm, dài ngoằn, tối đen, không thấy ánh sáng ở cuối đường. Chỉ biết lầm lũi đi trong hy vọng mong manh!

 

Nhưng điều làm tôi đau khổ nhất không phải là bản thân tôi. Dẫu ra sao cho chính tôi thì tôi cũng không sợ. Mà điều làm tôi dằn vặt không yên là “mẹ tôi sẽ như thế nào?”. Mẹ thì tuổi ngày một cao, sức khỏe ngày một yếu. Vô thường thì không ai ấn định được bởi nó đâu cố định. Nếu việc lớn chưa xong mà con quỹ vô thường nó đến thì phải làm sao? Càng nghĩ tôi càng thấy lo sợ, áy náy tâm bấn loạn không yên. Và càng nghĩ tôi lại càng thấy mình có lỗi với mẹ bởi vì chính tôi là người xúi giục mẹ đến với đạo. Và bây giờ lại chỉ đi đến chỗ bế tắc, tuyệt vọng, cùng đường! Quả là tội lỗi tôi đối với mẹ vô cùng lớn. Phải chi tôi để mẹ thảnh thơi an dưỡng tuổi già thì có lẽ ít nhọc nhằn hơn biết bao nhiêu! Tôi càng nghĩ thì tôi lại càng tự trách mình. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi là người cột gút thì chính tôi phải là người mỏ gút. Tôi phải mạnh mẽ hơn, phải kiên tâm trì chí hơn nữa. Tôi phải tìm được câu trả lời. Vâng! Tôi phải tìm được đáp án. Tôi không thể bỏ cuộc.

 

Và cứ như thế mỗi ngày mỗi ngày, lúc sáng thức dậy, khi chào mẹ thì tôi lại quay về chính mình mà trong tâm tự sám hối, ăn năn tội với mẹ, và lòng tôi lại quặn đau vì “việc lớn chưa tỏ”. Rồi trong ngày cứ giây phút bất chợt nào tôi nhìn thấy mẹ là tôi lại quay về chính mình mà trong tâm tự sám hối, ăn năn tội với mẹ, và lòng tôi lại quặn đau vì “việc lớn chưa tỏ”. Cứ như vậy cho đến tối, lúc thấy mẹ chuẩn bị ngủ rồi thì tôi lại quay về chính mình mà trong tâm tự sám hối, ăn năn tội với mẹ, và lòng tôi lại quặn đau vì “việc lớn chưa tỏ”. 

 

Thưa quý vị, và ngày qua ngày tôi tiếp tục sống như vừa tả ở đoạn trên đây và quý vị có cảm thấy là sống như vậy có quá bi quan, yếu hèn không? Có đơn điệu và chán ngán không? Tôi cho rằng quý vị có thể nghĩ như vậy. Nhưng tôi xin thưa một điều là kết quả lại ngược với những suy nghĩ thường tình. Nó vượt quá sự suy nghĩ, thế gian khó mà tưởng tượng kết quả lại diệu kỳ như thế. Quý vị đã đoán ra chưa?

Tôi xin thưa tiếp rằng, mỗi ngày tôi tiếp tục sống như vậy. Và sự thống hối ăn năn tội lỗi của tôi mỗi ngày một LỚN THÊM LÊN, MẠNH THÊM LÊN. Tôi hành trì việc ấy ngày càng khít khao hơn, miên mật hơn, không để gián cách. Vâng, đúng là việc ấy ngày càng LỚN THÊM LÊN, MẠNH THÊM LÊN. Và nó đã trở nên kiên cố thành một phiến lúc nào tôi không hay. Tôi chăm bẳm vào nó mõi ngày không rời. 

Kính thưa quý vị, rồi đến một ngày nó bỗng dưng nó chợt vở ra, tan biến và dẫn tôi vào một trạng thái không còn tí gì gọi là “nghi hoặc’ nữa. Và khi ấy tôi chỉ biết đảnh lễ. Tạ ơn chư Phật thập phươngtình thương yêu rộng lớn các Ngài dành cho tất cả chúng sanh. Và chính khi ấy, tôi nhận biết rằng lời Phật dạy không bao giờ gian dối.

 

Nay kính cẩn ghi những lời này, xin gửi đến quý Phật tử nào may mắn Cha, Mẹ còn mạnh khỏe thì đó là phước lớn không gì sánh được trên cõi đời này. Quý vị nên tạ ơn chư Phật vì các Ngài luôn dạy dỗ chúng ta hiếu kính Cha Mẹ như phụng thờ chư Phật. Và món quà mà chúng ta dâng lên Cha Mẹ để chúc thọ, chúc sức khỏe của quỹ Ngài không gì lớn lao và ý nghĩa cho bằng mình nỗ lực tìm ra “VIỆC LỚN SANH TỬ” để kính trình lên Cha Mẹ. Và sức mạnh giúp chúng ta có thể làm được “việc lớn” ấy (thế gian này không thể sánh được, thậm chí không thể có được) chính là CHA, MẸ của chúng ta. Vâng chính Cha Mẹ chúng ta là nguồn lực thiêng mạnh mẽ nhất (Chư Phật cũng rất đẹp lòng vì điều này) giúp chúng ta ‘SÁNG ĐẠO”. Xin kính chúc quý vị vận dụng được tình yêu thương của Cha Mẹ để bước vào “Cổng” khu vườn Như Lai.

Nam Mô a Di Đà Phật

Kính ghi,

 

Cư sĩ Nguyễn Tấn Phát



[1] Trên Đường Học Phật, ĐÔI DÉP NGƯỢC,  https://www.facebook.com/TrenDuongHocPhat/posts/806477632763122/

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 1807)
Ngược dòng lịch sử hơn 2.500 năm về trước ở xứ Ấn Độ, trước khi Đức Phật ra đời, nơi đây đã đơm hoa kết trái nhiều hệ tư tưởng khác nhau.
(Xem: 2376)
Con người sinh ra đời, sống và lớn lên trong gia đình được ấp ủ bởi tình thương của cha mẹ, tình anh chị em, tình bà con dòng họ.
(Xem: 1977)
Phải học kinh điển một cách khôn ngoan. Chúng ta biết rằng hơn 400 năm sau khi Bụt nhập diệt, kinh điển mới được chép thành văn.
(Xem: 2091)
Trong rất nhiều phương pháp giảng dạy thì phương pháp định hướng tư tưởng được đức Phật chú trọng sử dụng trong lời dạy của mình.
(Xem: 2268)
Đức Phật dạy về nhân quả thật rõ ràng. Ai gây nhân tạo mười loại nghiệp bất thiện thì chịu quả đi đến ác xứ, không thể đổi khác được.
(Xem: 2557)
Bình đẳng giới và trao quyền cho phụ nữ hiện đang được xem là yếu tố quan trọng đối với sự tiến bộ kinh tế, xã hộidân chủ
(Xem: 2576)
Buông là một triết lý nhân sinh của nhà Phật. Triết lý đề cao năng lựctrí tuệ cá nhân trên con đường vạn dặm dứt bỏ luân hồi nghiệp báo “trở thành Thánh Nhân (ariya savaka)”.
(Xem: 2115)
Phước đức là những việc làm lành thiện được làm ở bên ngoài hình tướng như bố thí, cúng dường, từ thiện, giúp ích cho mọi người…
(Xem: 2574)
Phật tử chân chính là người theo Phật, yêu quý Ngài, kính trọng giáo pháp của Ngài và đi theo con đường...
(Xem: 1909)
Thói đời, chúng ta thường hay nghe mọi người than rằng: “Kiếp nhân sinh của ta, là gì - ra sao?”
(Xem: 2027)
Đức Phật dạy được làm người là khó. Mong sao mọi người hiểu được Chánh pháp, cố gắng tu dưỡng để ít nhất được tái sinh trời, người.
(Xem: 2301)
Phật tử chân chính là người theo Phật, yêu quý Ngài, kính trọng giáo pháp của Ngài và đi theo con đường Tám Bước Cao Quý mà Đức Phật đã trải qua biết bao gian khổ mới tìm được.
(Xem: 2816)
Người giữ giới không sát sanh được Thiện thần bảo hộ, tai ách tiêu trừ, tuổi thọ dài lâu, con cháu hiếu thảo hiền lương, mọi chuyện đều may mắn tốt đẹp.
(Xem: 1737)
Phật Giáo đã có mặt trên quê hương Việt Nam kể từ thời bình minh dựng nước của 2000 năm trước.
(Xem: 1638)
Nhà thơ, nhà văn nổi tiếng người Đức Hermann Hesse có lần viết trong tác phẩm “Siddhartha” rằng: “Cả hai đều lắng nghe dòng nước, đối với họ đó không chỉ là dòng nước, mà còn là âm ba của cuộc sống, tiếng nói của cái đang là, tiếng nói của cái sắp là.”
(Xem: 1837)
Chúng ta sinh ra và lớn lên trong cuộc đời này nhưng không phải ai cũng hiểu được nhờ đâu mà ta sinh ra hay mất đi và vì nhân duyên gì mà ta khổ đau hay hạnh phúc?
(Xem: 1689)
Phật Giáo đã có mặt trên quê hương Việt Nam kể từ thời bình minh dựng nước của 2000 năm trước.
(Xem: 2244)
Nếu một người có nghị lực, tâm trí, trong sáng trong suy nghĩ, lời nóiviệc làm một cách cẩn trọngcân nhắc, kiềm chế các giác quan của mình, kiếm sống theo Luật (Dhamma) và không vô tâm, thì danh vọng và tài lộc của người có tâm đó đều đặn tăng lên.
(Xem: 2421)
"Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong rừng Thắng, vườn Cấp Cô Độc. Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
(Xem: 2120)
Hạnh “bố thí” là một trong sáu hạnh của Bồ-tát làm phương tiện đưa đạo vào đời, đem lại niềm vui và xoa dịu nỗi đau của chúng sanh.
(Xem: 1898)
Từ nơi cao rộng mới thấy bao quát toàn cảnh bên dưới. Nào là núi, nào là rừng. Núi xa thì màu nhạt đi, núi gần thì sậm màu đất đá. Rừng thưa thì thấy cả những đường mòn quanh co xuyên qua các thảm lá mục và những tảng đá phong rêu; rừng sâu thì chỉ xanh một màu lá.
(Xem: 1806)
Trong kinh Thừa tự pháp, đức Phật dạy hàng đệ tử nên thừa tự giáo pháp của Ngài chứ không nên thừa tự tài vật của Ngài.
(Xem: 2000)
Người xưa thường nói: “Chúng ta chỉ có thể kiểm soát được hành động, nhưng không thể kiểm soát được kết quả” Xin Hãy Buông Gánh Nặng Xuống.
(Xem: 1739)
Dù những vật hữu tình hay vô tình đều có cội nguồn hình thành, lá rụng về cội, nước chảy về nguồn.
(Xem: 2740)
Khi bàn về cái tôi, người ta thường nói hóm hỉnh rằng: trong cuộc sống, cái tôi mà thệm dấu nặng thì thành TỘI; cái tôi huyền thì thành TỒI; và cái tôi sắc thì thành.. TỐI.
(Xem: 1878)
Muốn đi vào con đường giải thoát an vui thì phải đi qua con đường vô ngã, phải giải trừ, phải giảm nhẹ tình chấp ngã, không đường nào khác.
(Xem: 2208)
Tôi chưa từng chứng kiến sự ra đi của bất cứ ai. Trước khi mẹ tôi trở nên quá yếu, tôi chưa từng thấy ai bệnh nặng cả.
(Xem: 2172)
xuất gia hay tại gia, giàu hay nghèo, nam hay nữ, trẻ hay già cũng đều phải biết điều tiết, chế ngự tâm mình.
(Xem: 2527)
Có người nói tu không cần học Phật Pháp cũng được, chỉ cần học một pháp môn nào đó rồi chuyên tu pháp môn đó thì kết quả còn tốt hơn học nhiều pháp môn mà không chuyên tu.
(Xem: 1832)
Phật tử, chúng ta phải hằng ngày tự thân tu tập, tụng kinh, niệm Phật, ngồi thiền để tự cải tạo tâm mình theo hướng chân, thiện, mỹ.
(Xem: 2022)
Đừng đặt nặng vấn đề sống, chết. Đừng nghĩ đến điều đó. Chỉ cần thanh lọc tâm trí của bạn, thì điều đó sẽ an bài tất cả mọi thứ.
(Xem: 1899)
Trụ là ở chùa; Trì là gìn giữ trông nom chùa. Nghĩa là đối với sự uỷ thác của thập phương tín thí, nhân dân sở tại phải hết tâm, hết sức.
(Xem: 2065)
Đã xuất gia thì không ai là người ác cả, ác Tỷ kheo dùng để chỉ cho những người xuất gia tiến bộ chậm, chưa chuyển hóa các tập khí xấu ác của chính mình.
(Xem: 2646)
Quốc gia nào cũng vậy, bên cạnh những cái đẹp vẫn có cái xấu. Nếu cái tốt nhiều, cái xấu ít thì không đáng lo ngại.
(Xem: 3747)
Trong cuộc sống thường ngày có nhiều người rất dễ rơi vào tình trạng đau khổ, bởi vì có quá nhiều áp lực, nhiều gánh nặng, nhiều ưu tư, nỗi buồn trong lòng.
(Xem: 2318)
Những thành bại, được mất, hơn thua, tranh đoạt, tham vọng và thù hận v.v… sẽ chẳng có giá trị gì nếu như gần kề với cái chết.
(Xem: 2324)
Theo Thế Tôn, người tu mà không có lòng tin thiện pháp là một biểu hiện của bần cùng.
(Xem: 1703)
Cây phong đầu ngõ đã dần dần chuyển sắc lá. Lá vàng chen lá xanh. Lác đác vài chiếc lá phong chỉ mới úa vàng đã rơi quanh gốc, không theo tiến trình sinh trụ hoại diệt của thiên nhiên.
(Xem: 2020)
Các vị thiền sư tu tập theo pháp Phật khẳng định rằng tuy tâm khônghình dáng nhưng chúng ta có thể phân biệt được lúc nào tâm khỏe mạnh và lúc nào tâm bệnh hoạn.
(Xem: 2367)
Hôm trước, tôi có chia sẻ một phương cách để đối trị vọng tưởng, tâm chạy đi lang thang chỗ này chỗ kia bằng cách...
(Xem: 2340)
Khi có một điều không may mắn, bất như ý xảy đến thì đa phần chúng ta đều nghĩ và thậm chí đổ lỗi là do nghiệp.
(Xem: 2184)
Buông bỏ tất cả để tu hành vốn không bị xem là ích kỷ, thậm chí đó là cao thượng nhưng rũ bỏ trách nhiệm trước một thực trạng gia đình ngổn ngang là không thể chấp nhận, đáng bị phê phán.
(Xem: 3153)
Pháp luân nghĩa là bánh xe Phật pháp. Dhamma trong tiếng Pali (Nam Phạn) có nghĩa là Pháp Bảo, lời dạy từ Đức Phật.
(Xem: 2164)
Nghiệp nói cho đủ là nghiệp quả báo ứng, tức đã gây nhân thì có kết quả tương xứng, và quả đến sớm hay muộn khi hội đủ nhân duyên, hội đủ điều kiện.
(Xem: 2554)
Đây là một lời dạy phù hợp với cái nhìn sâu sắc cốt lõi của Phật giáo: rằng chúng ta đau khổ bởi vì chúng ta tin rằng chúng ta có một cái tôi.
(Xem: 2071)
Một nhóm sinh viên đến chùa để tìm hiểu về đạo Phật và kiến trúc chùa nhằm phục vụ cho chương trình học. Có một em tự giới thiệu mình là tín đồ của đạo Thiên Chúa.
(Xem: 2006)
Duyên khởi cho bài viết này là từ một bản tin BBC News có nhan đề “Thiền định chánh niệm có thể khiến con người xấu tính đi?”
(Xem: 2213)
Đời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không.
(Xem: 2512)
Đức Phật không phải là một vị Thượng đế, vậy thì tại sao giáo huấn của Ngài là một tôn giáo và tại sao Phật tử tôn thờ Ngài như Thượng đế?
(Xem: 2083)
Xưa nay, nhân loại vẫn mơ ước một thứ ngôn ngữ chung, một thứ ngôn ngữ trực tiếp phản chiếu và thông diễn mọi sắc thái của thực tại sống động
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant