Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Hênxen và Grêten

29 Tháng Giêng 201100:00(Xem: 5833)
Hênxen và Grêten

Ngày xưa có hai vợ chồng một bác tiều phu nghèo khó, sống ở
ven một khu rừng lớn. Gia đình có hai con. Con trai tên là Hênxen,
con gái tên là Grêten. Nhà không đủ ăn. Một năm, trời làm đói
kém, miếng bánh hàng ngày cũng chẳng có. Tối hôm ấy, chồng nằm
trằn trọc mãi, thở dài bảo vợ:
- Chả biết rồi sao đây? Lương thực cạn rồi, lấy gì nuôi con?
Đói khổ khiến người mẹ đâm ra nhẫn tâm. Hết đường xoay xở,
vợ bảo chồng:
- Thầy nó ạ, biết sao đây! Ngày mai, sớm tinh mơ, tôi với nhà
đưa chúng vào rừng rậm, đốt lửa lên, cho mỗi đứa một mẩu bánh
rồi bỏ chúng đấy mà đi làm. Chúng không biết đường mà về, thế là
rảnh.
Chồng đáp:
- Nhà nó ạ, tôi chịu không làm thế được đâu. Nỡ nào đem bỏ
con vào rừng cho thú đói ăn thịt!
- Thầy nó thật là điên. Không làm thế thì chết đói cả bốn mạng,
chỉ còn việc bào gỗ đóng săng mà thôi.
Người vợ lèo nhèo mãi, kỳ đến lúc chồng phải làm theo ý mình.
Chồng nói:
- Nhưng tôi vẫn thương xót chúng nó lắm!
Hai đứa trẻ đói quá không ngủ được, nghe được hết. Grêten
khóc sướt mướt, bảo Hênxen:
- Anh em mình chết đến nơi rồi.
Hênxen đáp:
- Em đừng lo buồn, anh sẽ có cách thoát chết.
Chờ lúc bố mẹ ngủ rồi, nó dậy mặc áo, mở cửa, lén ra ngoài.
Trăng sáng. Sỏi trắng ở trước nhà lóng lánh như bạc. Hênxen nhặt
sỏi bỏ đầy túi áo, rồi về nhà bảo Grêten:
- Em ơi, cứ yên trí mà ngủ đi.
Rồi nó lại đi ngủ.
Tang tảng sáng, mặt trời chưa mọc thì mẹ đã đến đánh thức
hai con:
- Đồ lười! Dậy đi, còn phải vào rừng lấy củi chứ!
Rồi mẹ đưa cho mỗi con một mẩu bánh dặn:
- Chúng mày cầm lấy mà ăn trưa. Chớ có ăn nghiến ngấu
trước, không còn nữa mà cho đâu.
Grêten bỏ bánh vào túi áo và Hênxen đã bỏ đá đầy túi rồi. Cả
nhà cùng nhau đi vào rừng.
Đi được một lát, Hênxen chốc chốc lại dừng lại ngoảnh về mé
nhà. Bố thấy vậy bảo:
- Hênxen, sao mày cứ lùi lại nhìn gì mãi thế? Liệu đấy, đừng có
dềnh dàng.
Hênxen đáp:
- Con nhìn con mèo trắng của nhà ngồi trên mái từ biệt con
đấy.
Mẹ nói:
- Đồ ngốc! Không phải con mèo đâu, đấy là ống khói phản chiếu
ánh mặt trời đấy.
Hênxen lùi lại không phải để nhìn mèo, mà cốt để rắc sỏi trắng
ra đường.
Khi đến giữa rừng, bố nói:
- Chúng mày hãy đi nhặt củi, còn bố đốt lửa để chúng mày khỏi
rét.
Hênxen và Grêten đi nhặt củi khô xếp thành đống. Khi ngọn
lửa đã cao, củi cháy nỏ, mẹ nói:
- Thôi bây giờ chúng mày nằm gần lửa mà nghỉ. Tao và bố đi
đẵn củi, xong sẽ quay về đón.
Hai đứa trẻ ngồi bên lửa. Đến trưa, chúng lấy bánh ra ăn.
Nghe thấy tiếng bổ vào cây, chúng tưởng bố chúng ở gần đấy.
Nhưng không phải tiếng rìu của bố, mà đó chỉ là tiếng cành cây bị
gió đập vào cây khô.
Chúng ăn xong, mắt díp lại vì mệt, liền ngủ một giấc say. Khi
chúng thức dậy thì trời đã tối như mực. Grêten khóc nói:
- Bây giờ làm thế nào mà ra khỏi rừng được?
Hênxen dỗ em:
- Em cứ đợi một lát, chờ trăng lên, chúng mình sẽ tìm được lối
về nhà.
Khi trăng mọc, Hênxen cầm tay em theo vết sỏi lóng lánh như
tiền mới mà lần về nhà. Chúng gõ cửa. Mẹ mở, thấy Hênxen và
Grêten liền nói:
- Đồ khốn kiếp, sao chúng mày ngủ kỹ ở trong rừng thế? Tao cứ
tưởng chúng mày không muốn về nữa.
Bố thấy con về thì mừng lắm vì trong thâm tâm bố không
muốn bỏ con.
Sau đó ít lâu, trời lại làm đói kém khắp nơi.
Một đêm hai anh em nghe thấy mẹ nằm trên giường nói với bố:
- Mọi thứ lại hết sạch rồi. Chỉ còn có nửa cái bánh ăn nốt là hết
nhẵn. Phải tống chúng nó đi. Lần này ta đem bỏ chúng vào rừng
sâu hơn trước để chúng không tìm được lối về. Bằng không thì
không còn cách nào thoát.
Người chồng không đành lòng nghĩ bụng:
- Thà chia nhau với con ăn miếng bánh cuối cùng còn hơn.
Vợ không nghe, chửi chồng thậm tệ, cho là đã chót thì phải
trét, lần trước đã theo ý mụ thì lần này cũng phải theo.
Hai đứa trẻ chưa ngủ, nghe hết những chuyện bố mẹ bàn nhau.
Khi thấy bố mẹ đã ngủ rồi, Hênxen dậy định ra ngoài nhặt sỏi như
lần trước. Nhưng mẹ nó đã khóa cửa mất rồi, nó không ra được. Nó
dỗ em gái:
- Em ạ, đừng khóc nữa, em cứ ngủ yên đi, anh sẽ có cách.
Sáng sớm tinh mơ, mẹ kéo cổ chúng dậy, cho mỗi đứa một mẩu
bánh bé hơn lần trước.
Dọc đường đi đến rừng, Hênxen cho tay vào túi bẻ vụn bánh mì
ra và chốc chốc lại dừng lại rắc bánh xuống đất.
Bố hỏi Hênxen:
- Sao mày cứ hay dừng chân ngoảnh lại thế? Đi đi.
Hênxen đáp:
- Con nhìn con chim bồ câu của con nó đậu trên mái nhà để
chào con kia kìa.
Mụ đàn bà nói:
- Đồ ngốc, không phải là chim bồ câu đâu mà là cái ống khói có
mặt trời chiếu vào đấy.
Dù sao, dọc đường, Hênxen cũng rắc được hết bánh.
Mụ đàn bà dẫn hai con vào tít chỗ rừng sâu mà từ thủa cha
sinh mẹ đẻ mụ chưa tới bao giờ. Sau khi đốt lửa cháy to lên, mụ nói:
- Chúng mày ngồi đó. Lúc nào mệt thì ngủ đi một tí. Tao với bố
mày đi đẵn gỗ, chiều tối xong sẽ quay lại đón chúng mày.
Đến trưa Grêten chia bánh cho anh vì bánh của anh đã rắc ở
dọc đường rồi. Ăn xong, chúng ngủ. Tối đến, chẳng ai đến đón hai
đứa bé đáng thương cả.
Đêm tối như mực, hai đứa thức giấc, Hênxen dỗ em gái:
- Em ạ, chờ cho trăng lên, trông rõ bánh anh đã rắc, thì ta lại
tìm thấy đường về.
Trăng vừa mọc lên thì hai đứa đứng dậy đi, nhưng chẳng thấy
tí bánh nào vì hàng ngàn con chim trong rừng đã ăn mất cả rồi.
Hênxen bảo em:
- Thế nào rồi chúng ta cũng sẽ tìm được đường.
Nhưng chúng không tìm ra đường. Chúng đi suốt cả đêm, suốt
cả ngày hôm sau, mà không ra được khỏi rừng. Hai anh em bụng
đói như cào mà chỉ nhặt được ít quả dại ở dưới đất.
Chúng mệt quá, bước không nổi, nằm lăn ra ngủ dưới gốc cây.
Chúng xa nhà đã ba ngày rồi.
Chúng lại đi, đâm sâu mãi vào rừng, và nếu không gặp ai cứu
giúp thì đến chết đói, chết mệt thôi.
Giữa trưa, chúng thấy một con chim đẹp, trắng như tuyết đậu
trên cành hót hay lắm. Chúng liền dừng lại để nghe. Chim hót xong
xòe cánh bay trước mặt chúng. Chúng theo chim đến tận một túp
nhà con; chim đến đậu trên mái nhà ấy. Chúng lại gần thấy nhà xây
bằng bánh mì, lợp bằng bánh ngọt, cửa sổ bằng đường trắng tinh.
Hênxen nói:
- Thôi ổn rồi. Chúng ta được bữa ăn ngon đấy. Anh ăn một góc
mái nhà, còn em ăn một mảnh cửa sổ, ngọt đấy.
Hênxen giơ tay bẻ một mảnh mái nhà để nếm thử và Grêten
đứng bên cửa kính nhấm nháp một mảnh. Bỗng trong nhà có tiếng
người nhẹ nhàng vọng ra:
- Ai gặm nhà ta đấy?
Hai đứa trẻ đáp:
- Gió đấy! Gió đấy! Con trời đấy!
Rồi hai đứa cứ việc ăn, không e ngại gì cả.
Hênxen thích ăn mái nhà, bẻ một miếng tướng, và Grêten cũng
gỡ lấy cả một khung kính tròn xuống.
Bỗng cửa mở, một bà lão bé nhỏ chống nạng rón rén bước ra.
Hai anh em sợ rụng rời, đánh rời hết cả các thứ cầm trong tay. Bà
lão lắc lư đầu, nói:
- Các cháu yêu dấu, ai đưa các cháu đến đây? Các cháu đừng
sợ, cứ vào. Ở đây với bà, bà không làm gì đâu.
Bà lão dắt hai đứa vào, cho ăn ngon: sữa, bánh tráng đường,
táo và hạnh đào. Rồi bà sửa soạn hai cái giường nhỏ xinh đẹp trắng
tinh cho hai đứa trẻ ngủ. Hai đứa bé ngỡ là ở trên thiên đàng.
Nhưng mụ già chỉ giả bộ tử tế ngoài mặt đó thôi. Đó là một mụ
phù thủy gian ác rình bắt trẻ con nên làm nhà bằng bánh kẹo để
nhử chúng. Khi thấy hai đứa bé vừa tới, mụ đã cười nham hiểm
nói đùa:
- Chúng mày vào tay bà rồi, có bay lên trời cũng chẳng thoát
được tay bà.
Sáng sớm, mụ dậy trước hai đứa, thấy chúng ngủ thật đáng
yêu, má hồng phinh phính, mụ lẩm bẩm:
- Thật là món ngon.
Mụ đưa đôi tay khô héo ra nắm lấy Hênxen đem nhốt vào một
cái cũi nhỏ, đóng cửa chấn song lại. Thằng bé kêu gào mãi mụ cũng
mặc kệ.
Rồi mụ đánh thức Grêten dậy bảo:
- Đồ con gái lười chảy thây, đi dậy lấy nước làm một bữa ngon
cho anh mày. Nó ở trong cũi kia, tao muốn nó chóng béo. Khi nào
nó thực béo, tao sẽ ăn thịt.
Grêten khóc thảm thiết, nhưng nào có ích gì, vì con mụ phù
thủy sai gì phải làm nấy.
Hênxen được ăn thức ăn nấu nướng ngon lành còn Grêten phải
ăn thừa.
Sáng nào mụ già cũng lê đến bên cũi bảo Hênxen:
- Giơ ngón tay tao xem đã béo chưa.
Hênxen chỉ đưa cho mụ xem một cái xương nhỏ. Mắt kém, mụ
tưởng đó là ngón tay thật, lấy làm lạ sao không thấy béo.
Được một tháng vẫn không thấy Hênxen béo lên chút nào mụ
đâm ra sốt ruột, không muốn chờ nữa. Mụ gọi Grêten:
- Con Grêtên đâu? Nhanh lên, đem nước lại đây, thằng Hênxen
dù béo hay gầy, ngày mai tao cũng cứ làm thịt đem nấu.
Khốn nạn con bé vừa xách nước vừa khóc, nước mắt dòng dòng
hai má. Nó kêu la:
- Lạy trời phù hộ cho chúng con. Thà để thú dữ ăn thịt trong
rừng thì hai anh em cũng được cùng nhau chết.
Mụ già bảo:
- Thôi đừng kêu khóc nữa mà vô ích.
Mới bảnh mắt, Grêten đã phải đặt nồi, lấy nước và dóm bếp.
Mụ già bảo:
- Hãy nướng bánh trước đã. Tao đã dóm lò và nhào bột rồi.
Mụ đẩy Grêten đáng thương tới bên lò.
Ngọn lửa trong lò đã bắt đầu bốc lên. Mụ già bảo:
- Mày bò vào lò xem đủ nóng chưa, để cho bánh vào nướng.
Mụ định khi Grêten vào lò rồi thì đóng nắp lại, quay ăn một
thể. Nhưng Grêten biết ý nói:
- Cháu không biết làm thế nào mà vào được.
Mụ già nói:
- Đồ ngu như bò, lò có cửa khá rộng cơ mà. Trông đây này, tao
vào cũng còn lọt nữa là mày.
Mụ lại gần lò và thò đầu vào. Grêten liền đẩy mạnh mụ vào,
đóng cửa sắt lại, rồi cài then ở ngoài.
Mụ già rú lên khủng khiếp nhưng Grêten đã bỏ chạy để mặc
mụ chết thiêu. Em chạy thẳng đến cũi vừa mở cửa cho anh vừa reo:
- Anh ơi, anh em ta thoát rồi, con mụ phù thủy đã chết rồi.
Cửa vừa mở thì Hênxen nhảy ra như con chim trong lồng được
thả. Hai anh em vui mừng, ôm nhau hôn. Bây giờ chúng không còn
sợ gì nữa, chúng đi xem nhà mụ già thì thấy ở xó nào cũng có
những hòm đầy ngọc.
Hênxen vừa ních đầy túi vừa nói:
- Của này quí hơn sỏi.
Còn Grêten nói:
- Em cũng phải lấy về nhà mới được.
Lấy đầy túi rồi, em nói:
- Bây giờ hai anh em ta đi ra khỏi khu rừng của mụ phù thủy
đi.
Đi được vài giờ, chúng đến bên một cái đầm lớn. Hênxen nói:
- Anh không thấy có cầu, qua sao được?
Grêten bảo:
- Một chiếc thuyền nhỏ cũng chẳng có. Nhưng kia có vịt trắng
đang bơi, để em nhờ nó giúp.
Rồi em bảo vịt rằng:
- Vịt ơi vịt, Grêten và Hênxen đây. Kè chẳng có, cầu cũng
không, Hãy cõng anh em tôi qua với.
Vịt đến. Hênxen cưỡi lên lưng vịt và bảo em lên ngồi cạnh
mình.
Em đáp:
- Thôi anh ạ, ngồi thế nặng quá. Để vịt cõng từng người một.
Vịt tốt bụng cõng làm hai chuyến.
Đến bờ bên kia, hai anh em nhận dần ra đường lối trong rừng
quen thuộc, và nhìn thấy nhà ở đằng xa. Chúng liền chạy ba chân
bốn cẳng, nhảy bổ vào nhà, ôm ghì lấy cổ bố mẹ.
Từ ngày bỏ con trong rừng, bố mẹ không lúc nào vui.
Grêten dốc túi ngọc xuống đất và Hênxen thò tay vào túi lấy ra
từng nắm ngọc.
Từ đó, cả nhà hết lo và cùng nhau sống một cuộc đời hạnh
phúc.



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 10538)
Xưa có một người lính như vậy bị thải hồi. Bác ta không học được nghề gì nên không kiếm tiền được, đành đi lang thang ăn xin thiên hạ.
(Xem: 9691)
Ngày xưa có một người đàn bà góa sống cô quạnh trong một túp lều gianh. Trước cửa là một cái vườn có hai cây hoa hồng, một cây ra hoa đỏ, một cây ra hoa trắng.
(Xem: 8709)
Ngày xưa có một ông vua trị vì vào thời nào, tên là gì, tôi không nhớ rõ nữa. Vua không có con trai, chỉ có độc một cô con gái, luôn luôn đau ốm...
(Xem: 8661)
Xưa có một ông vua ốm thập tử nhất sinh, ai cũng cho là không thể sống được nữa. Ba con trai thấy vậy, buồn lắm.
(Xem: 7851)
Ngày xưa, có một người sinh được bảy con trai, nhưng không có con gái, cầu mãi cũng chẳng được. Mãi về sau, vợ có mang, bác ta chứa chan hy vọng...
(Xem: 7250)
Ngày xửa ngày xưa, có hai Hoàng tử đi phiêu lưu, sống lang bạt không về nhà nữa. Người em út, thường gọi là "Chú Ngốc", lên đường đi tìm hai anh.
(Xem: 7475)
Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú. Lòng anh phơi phới. Anh vừa đi vừa thổi kèn bằng lá, bỗng gặp một bà lão già nua, xấu xí.
(Xem: 6660)
Ngày xưa có một người đàn ông góa vợ và một người đàn bà góa chồng. Người đàn ông có một con gái, người đàn bà cũng có một con gái.
(Xem: 7077)
Một người lái buôn có hai con, một gái một trai đều nhỏ, chưa biết đi. Bác trang bị hai chiếc tàu, đầy đủ hàng hóa quý giá, tất cả gia tài, của cải đều ở đó.
(Xem: 8021)
Xưa có một người nghèo có mười hai đứa con. Bác phải làm ngày làm đêm để nuôi chúng. Khi đứa con thứ mười ba ra đời...
(Xem: 6891)
Ngày xưa có một cô gái lười biếng, không chịu kéo sợi. Mẹ cô khuyên bảo thế nào cô cũng không nghe. Một hôm, bà mẹ không chịu được nữa...
(Xem: 6859)
Có hai anh em nhà kia mồ côi mẹ. Một hôm, anh dắt em gái đi thủ thỉ nói: - Từ ngày mẹ mất, anh em mình không có lúc nào sung sướng nữa.
(Xem: 7185)
Xưa có người có hai con trai. Con trai lớn thông minh, khôn ngoan, gặp khó khăn đến đâu cũng biết đường xoay xở. Còn em thì ngốc nghếch...
(Xem: 7014)
Xưa có một người có ba con. Con thứ ba tên là chàng Ngốc thường bị khinh rẻ chế giễu và làm việc gì cũng bị gạt ra.
(Xem: 6844)
Một ngày hè, gấu và sói đi dạo chơi trong rừng. Gấu nghe có tiếng chim hót véo von, liền hỏi bạn...
(Xem: 6775)
Một buổi sáng chủ nhật mùa thu, lúa mạch đen đang độ đâm bông. Mặt trời đã lên cao. Ngọn gió ấm áp thổi lướt trên các thân rạ.
(Xem: 7886)
Ngày xưa, có một người lính tận tụy với nhà vua bao nhiêu năm trời ròng rã. Hết thời chinh chiến, người ấy bị thương nhiều, không phụng sự được nữa...
(Xem: 8213)
Ngày xưa có một ông vua sinh được một cô con gái đẹp tuyệt trần, nhưng kiêu căng ngạo ngược. Ai đến hỏi cô làm vợ, cô cũng chê bai giễu cợt.
(Xem: 6958)
Ngày xưa, có một người xay bột nghèo mà lại có một cô con gái xinh đẹp. Có lần, bác ta tình cờ được nói chuyện với nhà vua.
(Xem: 6959)
Xưa có một bà hoàng hậu già, vốn là một mụ phù thủy. Mụ sinh được một con gái đẹp vào bậc nhất trên đời.
(Xem: 6485)
Xưa có hai vợ chồng người thợ xay bột sống rất sung sướng. Họ có tiền của, mỗi năm lại sung túc thêm. Nhưng hoạn nạn thường đến bất ngờ.
(Xem: 6654)
Một buổi sáng mùa hè, một chú thợ may ngồi trên phản bên cửa sổ chăm chú khâu, có vẻ khoan khoái lắm. Chợt có bà nông dân đi qua phố rao hàng...
(Xem: 7141)
Ngày xưa có một cô gái xinh đẹp nhưng phải cái lười biếng và cẩu thả. Khi phải kéo sợi thì cô làm thật miễn cưỡng.
(Xem: 7347)
Một bác thợ may và một bác thợ vàng cùng đi với nhau. Một hôm, mặt trời vừa lặn sau núi, họ thấy xa xa có tiếng nhạc, càng đến gần nghe càng rõ.
(Xem: 6907)
Xưa có một anh thợ may, dáng người nhanh nhẹn, tính tình dễ thương. Anh đi tập nghề, đến cánh rừng kia vì không biết đường nên bị lạc.
(Xem: 18397)
Xưa có một bác nông dân khôn ngoan ranh mãnh, mẹo vặt của bác thì không sao kể hết được. Lý thú nhất là chuyện bác có lần lừa được cả quỷ.
(Xem: 6898)
Xưa có một anh thanh niên đi lính, rất dũng cảm, luôn luôn xung phong dưới mũi tên hòn đạn. Trong thời chiến, mọi việc đều ổn nhưng đến thời bình, anh bị thải hồi.
(Xem: 6727)
Hanxơ đi ở đã được bảy năm. Một hôm, chú thưa với chủ: - Thưa ông, tôi ở với ông đã hết hạn rồi, xin ông trả tiền công cho tôi để tôi về nhà với mẹ.
(Xem: 6731)
Một hôm, một bác nông dân rút ở xó nhà ra chiếc gậy gỗ trăn rồi bảo vợ: - Này nhà ạ, tôi đi ba ngày nữa mới về đấy.
(Xem: 7830)
Xưa có một chú bé chăn dê nghèo, bố mẹ đều chết cả, quan trên đưa chú cho một nhà giàu nuôi dạy. Song vợ chồng nhà này rất cay nghiệt.
(Xem: 6296)
Ngày xưa có một ông vua đi săn ở một khu rừng lớn, vì vua đuổi theo một con thú hăng quá nên quân hầu không ai theo kịp.
(Xem: 7361)
Xưa có một ông cụ già nua tuổi tác, mắt mờ, tai nặng, chân tay run lẩy bẩy. Khi ngồi ăn, cụ cầm thìa không vương, đánh đổ xúp ra khăn bàn...
(Xem: 6430)
Xưa có một ông vua. Quanh cung điện của vua là một khu rừng lớn trong đó có đủ các loài dã thú. Một hôm, có một người thợ săn được vua phái vào rừng...
(Xem: 6136)
Ở một nhà xay bột kia có một bác thợ xay nghèo, không có vợ con gì cả. Bác có ba gã giúp việc. Ba gã ở với bác được vài năm thì một hôm...
(Xem: 8032)
Một chàng chăn chiên muốn hỏi một trong ba chị em nhà kia làm vợ. Ba cô đều xinh, anh chàng phân vân mãi, không biết nên chọn cô nào.
(Xem: 6383)
Mèo làm thân với chuột. Mèo kể lể tâm tình tha thiết, chuột nghe bùi tai đồng ý ăn ở chung với mèo.
(Xem: 5997)
Xưa có một gã con trai học nghề thợ khóa. Một hôm anh thưa cha, muốn ra ngoài thiên hạ để thi thố tài năng. Người cha bảo...
(Xem: 6541)
Xưa có hai anh em, anh thì giàu mà em thì nghèo. Người anh giàu có làm nghề thợ vàng, tính vốn ác nghiệt. Người em tết chổi bán kiếm tiền ăn...
(Xem: 6451)
Ngày xưa, ở một làng kia, có một người đàn bà nghèo sinh được một đứa con trai. Khi nó ra đời, người ta tiên tri là năm mười bốn tuổi, nó sẽ lấy được công chúa.
(Xem: 6399)
Ngày xưa có một vị Hoàng tử yêu vợ chưa cưới tha thiết. Một hôm, chàng đang ngồi bên nàng rất đỗi sung sướng thì nhận được tin cha ốm sắp chết...
(Xem: 6175)
Một bác thợ may có đứa con trai, người chỉ bằng ngón tay cái, vẫn gọi là Tí hon. Tí hon rất can đảm. Một hôm nó thưa bố...
(Xem: 6040)
Xưa có một ông vua tuổi già lâm bệnh, nghĩ bụng: "Ta chết đến nơi mất rồi". Vua cho đòi "bác Jôhannơt trung thành" tới.
(Xem: 6512)
Ngày xưa có một ông vua nổi tiếng trong cả nước là khôn ngoan. Không cái gì là vua không biết, dường như gió đưa lại cho vua những tin tức bí mật nhất.
(Xem: 6419)
Một hôm, hai vợ chồng bác nông dân già ngồi nghỉ trước túp lều tồi tàn sau khi làm việc vất vả. Bỗng có một chiếc xe tứ mã lộng lẫy đến đỗ ngay trước nhà.
(Xem: 5921)
Ngày xưa có một bác tiều phu nghèo khổ. Bác luôn luôn phải làm việc từ sáng sớm đến tối mịt. Mãi rồi bác cũng dành dụm được ít tiền.
(Xem: 5822)
Ngày xưa có một ông vua rất giàu, vua giàu đến nỗi tưởng là của cải của mình không bao giờ hết được. Vua sống xa hoa, chơi bàn cờ bằng vàng...
(Xem: 6013)
Ngày xưa, có một bà có ba cô con gái. Con lớn tên là Một Mắt vì cô chỉ có độc một mắt ở giữa trán. Cô thứ hai tên là Hai Mắt vì cô có hai mắt như mọi người khác.
(Xem: 5372)
Xưa có hai vợ chồng nhà kia rất nghèo. Của cải chỉ có độc một túp lều nhỏ. Ngày ngày hai người đi bắt cá, làm chẳng đủ ăn.
(Xem: 5543)
Có một bác tiều phu nghèo sống với vợ và ba con gái trong túp lều nhỏ ven một khu rừng hẻo lánh. Một buổi sớm, lúc sắp đi làm bác dặn vợ...
(Xem: 5865)
Giữa mùa đông tháng giá, tuyết rơi xuống trắng như bông. Một bà hoàng hậu ngồi khâu bên cửa sổ khung gỗ mun...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant