Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Tác Giả Authors
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới
Bài Mới Nhất

18. Con trai tôi

26 Tháng Tư 201100:00(Xem: 6123)
18. Con trai tôi

BỊ THIÊU SỐNG
HỒI KÝ RÚNG ĐỘNG THẾ GIỚI VỀ TỘI ÁC VỚI PHỤ NỮ
Souad
Nguyễn Minh Hoàng dịch

18 -
CON TRAI TÔI

Lần đầu tiên tôi về thăm bố mẹ nuôi kể từ ngày tôi “bỏ” Marouan, khi đó Laetitia và Nadia còn rất nhỏ. Tôi sợ những phản ứng của con trai tôi khi đứng trước mặt hai em gái nó. Nó đang bước vào tuổi thiếu niên, tôi đã xây dựng một cuộc đời khác không có nó và tôi không biết có còn nhớ tới tôi, oán giận tôi hay quan tâm đến chúng tôi hay không. Mỗi lần tôi gọi điện thoại để báo trước là tôi sẽ đến thăm và tỏ ý lo lắng thì họ luôn trả lời: “Không, không. Không có vấn đề gì đâu. Marouan đã biết rồi, con có thể đến.”

Nhưng nó không thường có mặt ở đó. Tôi hỏi thăm tin tức của nó và luôn an ủi tôi là nó rất khỏe mạnh. Tôi chỉ gặp nó ba lần trong suốt hai mươi năm. Và lần nào tôi cũng cảm thấy đau khổ. Tôi đã khóc trên đường về nhà. Hai con gái tôi đi qua anh trai mà không biết, nhưng nó biết. Nó không biểu lộ, không đòi hỏi gì mà tôi im lặng. Quả thực là những chuyến thăm viếng đau khổ! Tôi không thể nói gì với nó, tôi không đủ sức. Lần gần đây nhất, Antonio bảo tôi:

- “Anh thấy tốt hơn hết là em đừng đến nữa. Em cứ khóc suốt và em bị suy sụp, như thế chẳng có tác dụng gì. Nó có cuộc sống riêng của nó, bố mẹ, gia đình, bạn bè… Em hãy để cho nó được yên. Sau này, một ngày nào đó, nếu nó có hỏi, em sẽ giải thích cho nó.”

Tôi luôn cảm thấy mình có tội, tôi từ chối trở lại với quá khứ, nhất là khi ngoài Jacqueline và chồng tôi ra, không một ai biết tôi đã có một đứa con trai. Nó vẫn còn là con trai của tôi chứ? Tôi không muốn bi kịch gia đình xảy ra, đó là điều thật đáng sợ.

Lần cuối cùng tôi gặp nó, nó khoảng mười lăm tuổi. Thậm chí nó còn chơi với các em nó một lúc… Cuộc trao đổi giữa chúng tôi chỉ giới hạn trong vài câu thông thường và vô vị: “Chào Marouan, cháu ổn chứ?... Cũng ổn, còn cô?”

Gần mười năm trôi qua. Tôi nghĩ rằng nó đã quên tôi, và tôi không còn tồn tại trong cuộc đời nó nữa. Tôi biết nó đã đi làm, nó sống trong một căn hộ nhỏ với bạn gái, như tất cả thanh niên cùng tuổi nó.
Laetitia mười ba tuổi, Nadia mười hai tuổi. Tôi dồn hết tâm trí lo việc học hành của chúng và tự nhủ rằng mình đã làm tròn bổn phận. Trong những lúc mất tinh thần, tôi tự nhủ một cách ích kỷ rằng, để có thể tiếp tục sống nốt phần đời còn lại, tốt nhất là tôi nên quên. Tôi thèm khát số phận của những người hạnh phúc, những người không hề gặp bất hạnh trong thời thơ ấu, họ không có bí mật, không có hai cuộc đời. Điều mà tôi có thể nói, đó là tôi muốn chôn chặt, bằng tất cả sức lực của mình, quãng đời thứ nhất của tôi, để có thể giống họ. Nhưng mỗi lần tôi tham dự một hội nghị và tôi phải kể lại cuộc đời đầy ác mộng kia thì niềm hạnh phúc đó lại bị lung lay, như một ngôi nhà bị xây ẩu. Antonio thấy rõ điều này và chị Jacqueline cũng vậy. Tôi rất yếu đuối nhưng tôi làm ra vẻ không phải vậy.

Một hôm Jacqueline bảo tôi:

- “Em đã làm một việc có ích cho nhiều phụ nữ khác nếu chúng ta viết một quyển sách kể về cuộc đời của em.

– Một quyển sách? Nhưng em chỉ mới biết viết thôi…

– Nhưng em nói được…”

Tôi không biết rằng người ta có thể “nói” ra một quyển sách.

Một quyển sách, đấy là điều gì đó rất quan trọng… Nhưng bất hạnh thay, tôi lại không nằm trong số những người đọc được sách. Các con gái tôi vẫn đọc sách. Antonio cũng đọc. Còn tôi, tôi thích tờ báo buổi sáng. Cứ nghĩ đến việc làm ra một quyển sách, đến việc tôi xuất hiện trong một quyển sách, tôi như bị choáng ngợp đến nỗi ý nghĩ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu. Từ mấy tháng nay, khi nhìn các con tôi mỗi ngày một lớn lên, tôi đã nhủ thầm rằng một ngày nào đó, tôi sẽ phải nói cho chúng biết nhiều hơn. Nếu tất cả những chuyện đó được viết trong một quyển sách thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy bớt nặng nề hơn khi phải một mình đối mặt với chúng.

Cho đến bây giờ, tôi chỉ mới kể cho chúng nghe, dần dần từng ít một, những gì cần thiết nhất để chúng có thể hiểu tại sao tôi lại có một ngoại hình như vậy. Nhưng đến một ngày nào đó, chúng sẽ muốn hiểu tất cả và khi đó bao nhiêu câu hỏi của chúng sẽ là bấy nhiêu mũi dao nhói vào tâm trí tôi.
Tôi thấy mình chưa đủ khả năng để lục sâu vào trong ký ức. Do lúc nào cũng muốn quên thành thử người ta quên thực sự. Bác sĩ chuyên khoa tâm thần học đã cho tôi biết như thế âu cũng là bình thường, nhất là với cú sốc và những đau đớn mà tôi từng trải qua do không được chăm sóc. Nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là chuyện về Marouan. Đã từ lâu, tôi luôn sống nhờ vào việc nói dối để tụ vệ. Và tôi sống rất khó khăn.

Nếu tôi chấp nhận kể về đời tôi trong một quyển sách thì tôi phải nói về Marouan. Tôi có quyền làm thế hay không? Tôi đã nói không. Tôi rất sợ. Vì việc đó liên quan đến sự an toàn của tôi và của nó. Một quyển sách có thể được đưa đi khắp thế giới. Và nếu gia đình tôi tìm được tôi thì sao? Nhỡ họ làm hại Marouan thì sao? Họ có thừa khả năng như vậy. Mặt khác, tôi lại muốn có một quyển sách viết về đời mình. Đã có những lúc tôi mơ đến một vụ trả thù không thể có. Tôi thấy mình trở về làng, được che dấu và được bảo vệ cho đến khi gặp người em trai tôi. Chẳng khác nào một thước phim đang quay trong đầu tôi.

Tôi đi đến trước nhà nó và nói:

- “Assad, em còn nhớ chị chứ? Em thấy đấy, chị vẫn còn sống! Hãy nhìn kỹ những vết sẹo của chị. Đó là do anh rể Hussein đã thiêu sống chị, nhưng chị vẫn còn sống!”

“Em còn nhớ em gái Hanan của chị không? Em đã làm gì với nó? Em đã ném nó cho cho xé xác phải không? Còn vợ của em? Cô ấy vẫn khỏe chứ? Tại sao chị lại bị thiêu sống đúng vào ngày cô ấy sinh con trai. Hồi ấy chị đang có thai, có cần phải thiêu sông cả đứa con trai của chị không? Hãy nói cho chị biết tại sao em không làm gì để giúp chị, chính em, em là đứa em trai duy nhất máu mủ của chị kia mà!”

“Giới thiệu với em, Marouan, con trai chị! Nó ra đời sớm hơn dự tính hai tháng tại bệnh viện thành phố, nhưng nó cao to, đẹp trai và rất khỏe mạnh! Em nhìn nó mà xem!”

“Còn Hussein? Anh ra đã già hay chết rồi? Chị mong anh ta còn sống nhưng mù lòa hay bại liệt để nhìn thấy chị vẫn còn sống và đứng trước mặt anh ta! Chị hy vọng ngày trước chị đau đớn bao nhiêu thì bây giờ anh ta phải đau đớn bấy nhiêu!”

“Còn cha mẹ thì thế nào? Cả hai đã chết rồi ư? Em hãy nói cho chị biết họ được chôn ở đâu để chị để chị đến nguyền rủa trước nấm mồ của họ!”

Tôi thường mơ giấc mơ báo thù đó. Nó khiến tôi trở nên độc ác, như họ. Tôi có ý định giết người, như họ! Tất cả bọn họ đều tưởng tôi đã chết, nên tôi rất muốn họ nhìn thấy tôi còn sống!

Suốt gần một năm, tôi đã từ chối lời đề nghị viết sách, trừ khi mọi người đồng ý cho tôi được để Marouan ra ngoài câu chuyện. Chị Jacqueline đã tôn trọng quyết định của tôi. Điều đó thật đáng tiếc, nhưng chị hiểu.

Tôi không muốn viết một quyển sách nói về tôi mà không nhắc đến Marouan, và tôi không dám đối mặt với nó để giải quyết vấn đề. Cuộc sống vẫn tiếp diễn và tôi cảm thấy mất tinh thần do luôn tự nhủ: “Làm như thế đi! Không, đừng làm như thế!”. Phải tiếp cận Marouan bằng cách nào? Đợi hôm nào đó, tôi sẽ gọi điện thoại cho nó, cứ như thế, không báo trước, sau ngần ấy năm, và tôi nói với nó:

- “Marouan, chúng ta cần nói chuyện với nhau.”

Nhưng tôi sẽ tự giới thiệu như thế nào? Mẹ ư? Và làm gì khi đứng trước mặt nó? Bắt tay nó? Ôm hôn nó? Nhưng nếu nó đã quên tôi thì sao? Nó có quyền quên bởi chính tôi đã “quên” nó…

Jacqueline nhắc đến một chuyện khiến tôi càng thêm lo lắng.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một hôm nào đó Marouan tình cờ gặp một trong hai đứa em gái của nó, và hai đứa nó lại không biết đó là anh trai của chúng? Nếu con bé yêu nhầm anh nó và đưa anh nó về nhà giới thiệu với em thì em sẽ làm thế nào?”

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến tình huống đó. Giữa chúng tôi và Marouan có một khoảng cách chừng hai mươi cây số. Laetitia đã mười bốn tuổi, không bao lâu nữa sẽ đến thời kỳ nó có bạn trai… rồi đến lượt Nadia… hai mươi cây số chẳng có ý nghĩa gì. Thế giới rất nhỏ bé! Mặc dù thấy nguy cơ tuy không chắc chắn lắm nhưng rất có thể xảy ra, tôi vẫn dứt khoát quyết định. Một năm trôi qua.

Cuối cùng, mọi việc tự nó diễn ra mà không cần ai sắp đặt. Marouan đã gọi điện thoại đến nhà. Hôm đó tôi đi làm và chính Nadia đã nghe máy. Marouan chỉ nói:

- “Tôi biết mẹ cô, bà ấy và tôi trước kia cùng ở trong một gia đình tiếp đón người tị nạn. Nhờ cô nhắn bà ấy gọi lại cho tôi.”

Khi tôi về đến nhà, Nadia lại làm mất mẩu giấy ghi số điện thoại của Marouan. Nó tìm khắp nơi, tôi trở nên bực tức. Có thể nói rằng số phận không muốn tôi liên lạc với Marouan. Tôi không biết nó ở đâu, không biết hiện nay nó đang làm việc ở chỗ nào. Lẽ ra tôi có thể gọi điện cho bố nuôi để hỏi, nhưng tôi không đủ can đảm. Tôi hèn nhát và tôi tự giận chính mình. Để định mệnh tự lo liệu xem ra còn dễ hơn việc soi gương.

Vào một ngày thứ Năm, nó đã gọi lại. Chính nó nói với tôi:

- “Chúng ta phải nói chuyện với nhau”

chúng tôi hẹn gặp vào trưa ngày hôm sau. Tôi chuẩn bị đối mặt với con trai tôi, tôi biết những gì đang chờ đợi tôi. Đại khái câu hỏi sẽ là: “Tại sao người ta lại nhận con làm con nuôi lúc con chỉ mới năm tuổi? Tại sao mẹ không giữ con lại với mẹ?.... Mẹ giải thích cho con biết đi.”

Tôi muốn diện thật đẹp. Tôi đến hiệu làm đầu, tôi trang điểm, mặc đơn giản, quần Jean, giầy thể thao, áo sơ mi màu đỏ, tay dài và cổ áo cài kín. Buổi hẹn được ấn định đúng giữa trưa, trước một nhà hàng trong thành phố.

Con phố hẹp. Nó đến từ trung tâm thành phố, tôi đi từ phía nhà ga, nhất định chúng tôi không thể lạc nhau được. Dù nó có lẫn trong hàng nghìn người, tôi vẫn nhận ra nó. Tôi thấy nó từ xa tiến đến với cái túi thể thao màu xanh lá mạ. Trong đầu tôi, nó vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng một chàng thanh niên đang mỉm cười với tôi. Hai chân tôi như sắp khuỵu xuống, hai bàn tay tôi run run và tim tôi thì đập rộn ràng như thể tôi đang gặp người đàn ông trong mộng. Thực là một cuộc gặp gỡ giữa hai kẻ yêu nhau. Nó rất cao, nó phải cúi xuống thật thấp để hôn tôi một cách bình thường như thể nó chỉ mới xa tôi ngày hôm qua. Tôi cũng hôn lại nó.

- “Con gọi như thế là phải.

– Mười lăm hôm trước tôi đã gọi nhưng rồi không thấy ai gọi lại, tôi tự nhủ: ‘Đúng rồi, bà ấy không muốn gặp mình… ”

Tôi nói không phải thế và tôi giải thích rằng Nadia đã đánh mất mẩu giấy ghi số điện thoại của nó.
“Giả sử hôm qua tôi không gọi, thì liệu bà có gọi cho tôi không?

– Mẹ cũng không biết nữa, có lẽ mẹ sẽ không gọi. Mẹ không dám gọi vì bố mẹ nuôi của con,… mẹ biết là mẹ nuôi của con đã mất…

– Đúng thế. Bây giờ bố nuôi tôi chỉ còn một mình, nhưng tôi cũng ổn thôi... còn… thì thế nào?”

Nó không biết phải gọi tôi bằng gì. Thói quen mà tôi đã có, khi ngay từ đầu tôi đã gọi gia đình tiếp nhận tôi là bố mẹ, đã làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Ai thật sự là mẹ của nó?

Tôi nói luôn:

- “Marouan này, con có thể gọi mẹ là mẹ, là Souad, là em gái, là chị gái, con cứ gọi theo ý muốn của con. Nếu Đấng Tối cao sắp đặt như thế thì lát nữa chúng ta sẽ làm quen với nhau.

– Được rồi, chúng ta sẽ cùng ăn trưa và chúng ta sẽ nói chuyện.”

Chúng tôi ngồi vào bàn ăn và tôi cứ nhìn nó chằm chằm. Nó giống hệt cha đẻ của nó. Cũng khổ người như thế, cũng dáng đi nhanh như thế, cũng cách nhìn như thế, tuy nhiên nó có vẻ khác biệt. Nhìn thật kỹ, nó hơi giống em trai tôi… nhưng trầm tĩnh và có những nét dịu dàng hơn. Nó có vẻ chấp nhân cuộc đời như nó vốn có, không chút thắc mắc. Nó đơn giảnthẳng thắn.

- “Hãy cho con biết mẹ đã bị thiêu sống như thế nào?

– Con không biết gì về việc này ư?

– Không, không ai nói gì với con về chuyện đó.”

Tôi giải thích mọi chuyện và tôi nhận thấy khi tôi nói đến đâu ánh mắt của Marouan cũng thay đổi theo đến đấy. Khi tôi nói đến đoạn ngọn lửa bắt đầu bốc cháy trên người tôi, Marouan bỏ điếu thuốc mà nó định châm xuống.

- “Lúc đó con đang nằm trong bụng mẹ?

– Phải, lúc ấy con đang nằm trong bụng mẹ. Mẹ đã một mình sinh con ra. Lúc sinh con, mẹ không hề hay biết gì vì những vết bỏng đã khiến mẹ đau đớn cùng cực. cực. Mẹ nhìn thấy con, con đang nằm giữa hai chân mẹ, tất cả chỉ có thế. Sau đó con biến mất. Rồi bác Jacqueline đi tìm con để đưa con lên máy bay cùng với mẹ. Hai mẹ con đã sống bên nhau suốt chín tháng trong bệnh viện và sau đó, chúng ta được giao cho bố mẹ nuôi.

– Chính vì con nên mẹ bị thiêu sống phải không?

– Không, không phải vì con! Không phải vậy! Không bao giờ! Mà chỉ do phong tục của đất nước chúng ta. Ở đó, đàn ông làm ra pháp luật. Những người có trách nhiệm trong chuyện này là ông bà ngoại và bác rể của con, chứ chắc chắn không phải do con!”

Nó nhìn những vết sẹo của tôi, cổ tôi, và nhẹ nhàng đặt bàn tay nó lên cánh tay tôi. Tôi nhận thấy nó đã đoán được những gì còn lại, nhưng nó không đòi xem thêm. Liệu có phải nó sợ yêu cầu tôi cho xem thêm không?

- “Con không muốn xem…..

– Không mẹ ạ. Chuyện này đã làm con đau lòng lắm rồi, nếu xem thêm, con sẽ còn đau lòng hơn nữa. Bố của con, ông ấy như thế nào? Có giống con không?

– Giống, nhất là khuôn mặt… Mẹ chưa được nhìn thấy con đi lại nhiều, nhưng cách con đi đứng rất giống ông ấy, người thẳng, dáng vẻ tự hào. Cả phía sau gáy và miệng của con nữa, giống nhất là hai bàn tay. Con có đôi bàn tay giống hệt ông ấy, đến cả móng tay cũng giống…Bố con cao hơn con một chút, cũng chắc khỏe như con. Ông ấy điển trai. Lúc nãy thoạt trông thấy hai vai con, mẹ cứ tưởng là nhìn thấy bố con.

– Có lẽ mẹ cảm thấy ấm lòng vì dù sao mẹ cũng yêu ông ấy?

Dĩ nhiên, mẹ từng yêu ông ấy. Ông ấy hứa sẽ cưới mẹ.. thế rôi. Như con thấy đấy, khi biết mẹ có thai, ông ấy không quay trở lại….”

Bỏ rơi mẹ như thế quả là tệ thật! Rốt cuộc cũng do con mà ra cả…

– Marouan, không phải vậy đâu! Con đừng bao giờ nghĩ như thế! Chỉ do bọn đàn ông ở nơi đó mà thôi. Sau này, khi con biết về đất nước đó nhiều hơn, con sẽ hiểu.

– Con rất muốn một ngày nào đó được gặp ông ấy. Chúng ta không thể đến nơi ấy được à? Cả hai chúng ta? Để xem nơi ấy như thế nào và để gặp ông ấy, bố con… con rất muốn biết trông ông ấy như thế nào. Ông ấy có biết là con có mặt trên đời này không?

– Mẹ cũng không rõ nữa. Từ đó đến giờ, mẹ và ông ấy cũng không gặp lại nhau, con biết đấy…. và rồi sau đó chiến tranh xảy ra…. Không, tốt nhất chúng ta không bao giờ gặp lại những người đó.

– Có thật là mẹ có thai bảy tháng thì sinh con?

– Phải, đúng như thế. Con đã chào đời mà không được ai đỡ cả, mẹ không được nhìn thấy con lâu, nhưng hồi ấy con bé xíu…

– Con sinh lúc mấy giờ?

– Lúc mấy giờ à? Mẹ không biết.. hình như là ngày mùng một tháng Mười gì đấy. Chỉ sau này người ta mới nói cho mẹ biết. Riêng mẹ, mẹ không biết gì cả! Nên mẹ không thể nói cho con biết mấy giờ… Điều quan trọng là con được sinh ra nguyên vẹn từ đầu đến chân!

– Tại sao trước đây mẹ đến nhà bố mẹ nuôi mà không nói với con một câu?

– Mẹ không dám nói gì trước mặt bố mẹ nuôi của con. Họ đã nhận con làm con nuôi nên mẹ không muốn làm họ phiền lòng. Chính họ đã nuôi dạy con khôn lớn, họ đã làm tất cả những gì có thể.

- Con vẫn nhớ mẹ. Ở trong phòng, mẹ đã đưa cho con một hộp sữa chua, rồi một chiếc răng của con bị gãy làm hộp sữa chua dính máu. Con không chịu ăn nhưng mẹ cứ ép con phải ăn. Chuyện ấy con vẫn nhớ.

- Mẹ thật không nhớ gì… Con biết không, dạo ấy mẹ phải trông mấy đứa trẻ khác, và mẹ nuôi đã bảo mẹ không nên quan tâm đến con nhiều hơn những đứa khác…vả lại, ở nhà bố mẹ nuôi, chúng ta không nên phí phạm thức ăn, nuôi bao nhiêu trẻ như thế tốn kém lắm.

– Con, lúc con lên mười bốn, mười lăm gì đấy, con rất giận mẹ… con ghen tỵ.

Ghen tỵ vì ai?

– Mẹ chứ ai. Con chỉ muốn lúc nào mẹ cũng ở bên cạnh con.

– Còn bây giờ, ngày hôm nay?

– Con muốn biết rõ về mẹ, con muốn biết thật nhiều chuyện…….

– Con có giận mẹ về việc sinh thêm các em không?

– Có thêm em gái như thế thật tuyệt vời… Con cũng muốn được gặp các em.”

Rồi nó nhìn đồng hồ, đã đến giờ tôi phải quay lại chỗ làm.

- “Tiếc quá. Mẹ sắp phải đi, con rất muốn được ở lại bên mẹ.

– Mẹ biết. Nhưng mẹ buộc phải đi. Ngày mai con đến nhà chơi một lát được không?

– Không nên, như thế sớm quá. Con muốn được gặp mẹ ở một nơi khác.

– Thế thì tối mai, lúc bảy giờ, vẫn chỗ này nhé. Mẹ sẽ đưa các em con đến.”

hoàn toàn hạnh phúc. Tôi không nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng đến thế. Tôi những tưởng nó sẽ rất giận tôi vì tôi để nó làm con nuôi người khác, tưởng nó sẽ giận đến khinh bỉ tôi. Nhưng nó thậm chí không hề hỏi tôi về việc ấy. Nó hôn tôi, tôi cũng hôn nó và chúng tôi cùng nói “tạm biệt, hẹn mai gặp lại!”.

Và tôi quay về chỗ làm, trong đầu tràn ngập vui sướng. Tôi đã bỏ lại phía sau một gánh nặng khổng lồ. Bây giờ dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng đã gỡ bỏ được nỗi băn khoăn đã gặm nhấm tôi từ lâu mà tôi không muốn thừa nhận. Tôi tiếc vì mình đã không đủ khả năng giữ Marouan lại bên cạnh. Một ngày nào đó, tôi sẽ phải xin lỗi nó về việc đã quá chú tâm làm lại cuộc đời đến nỗi quên cả nó. Trong suy nghĩ của chính mình, tôi đã chết, không phải nước mà là những suy nghĩ nhấn chìm tôi, tôi cũng không biết mình đang làm gì. Chẳng có gì của thực tại. Tôi đang trôi nổi bập bềnh. Lẽ ra tôi phải nói với nó về chuyện này, cũng phải nói cho nó biết là dù cha đẻ nó đã bỏ rơi cả hai chúng tôi nhưng tôi vẫn yêu người đàn ông ấy. Việc cha đẻ nó hèn nhát như bao người đàn ông khác không phải lỗi của tôi. Tôi cũng muốn nói với nó: “Marouan à, mẹ sợ đến nỗi mẹ đã đập mạnh vào bụng… ” Nó phải tha thứ cho tôi vì đã làm những điều đo, tôi thực sự quá ngu dốt. Ngoài nỗi sợ, trong đầu tôi chẳng có gì khác! Liệu nó có hiểu và tha lỗi cho tôi không? Liệu tôi có thể nói hết mọi chuyện cho con trai tôi không? Và cả con gái tôi nữa? Cả ba đứa chúng nó sẽ phán xét tôi như thế nào?

Tâm trí tôi bị xáo trộn đến mức suốt đêm tôi không ngủ được. Một lần nữa, tôi lại thấy ngọn lửa bốc cháy trên người và tôi chạy khắp vườn như một con điên.

Antonio để mặc tôi tự xoay xở, trong lúc này, anh không muốn can thiệp, nhưng anh thấy rõ là tôi không ổn.

- “Em đã nói với các con chưa?

– Chưa. Để mai… chúng nó và em sẽ cùng ăn tối với Marouan. Lúc ấy em sẽ chọn thời điểm thích hợp để nói cho chúng biết. Nhưng em sợ lắm, Antonio.

– Em sẽ làm được thôi, giờ thì em không rút lui được đâu.”

Vào ba giờ năm mươi bảy phút sáng, tôi nhận được tin nhắn của Marouan:

- “Tin nhắn này chỉ để nói với mẹ là con vẫn khỏe, con hôn mẹ. Hẹn sáng mai, mẹ nhé!”

Nó khiến tôi bật khóc.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 12544)
Từ thời văn minh cổ, con người đã biết dùng lô hội làm thuốc và thức ăn uống. Do loại cây này nhiều tính năng chữa trị nên cả thế giới đều biết đến.
(Xem: 9527)
Theo Viện Nghiên cứu nông học quốc gia Pháp, uống nửa lít nước cam mỗi ngày có thể cải thiện áp lực máu và tái hoạt động của mạch máu...
(Xem: 9164)
Theo báo The Times of India dẫn nguồn từ các chuyên gia dinh dưỡng Ấn Độ, dùng một số loại hạt để ăn vặt có thể giúp cải thiện sức khỏe.
(Xem: 9651)
Theo các nhà khoa học Tây Ban Nha, nước ép cà rốt được xem là “vua” các loại nước ép rau củ. Cà rốt chứa nhiều beta-carotene, vitamin B, ka-li...
(Xem: 9599)
Trong các bữa ăn của người bệnh tiểu đường, nên thường xuyên dùng món rau lang luộc. Lá rau lang có đặc tính giảm đường huyết.
(Xem: 8642)
Ăn nhiều loại trái cây có ruột màu trắng như táo, lê, dưa chuột... có thể giảm đáng kể nguy cơ đột quỵ.
(Xem: 9078)
Theo các nhà nghiên cứu, một ly rượu nói trên có chứa 12 gam cồn ethanol (ví dụ một ly rượu khoảng 100ml nồng độ 12% sẽ chứa 12 gam cồn ethanol).
(Xem: 11419)
Đun sôi nước, thả bánh vào luộc, đun lửa vừa phải, bao giờ những viên bánh nổi đều, vớt ra thả vào chậu nước sôi để nguội. Bánh nguội, cho ra đĩa...
(Xem: 11723)
Đậu xanh và nước dừa sữa (coconut milk) bỏ vào máy xay (blender) xay cho mịn. Để lên bếp, quậy bằng lửa nhỏ (low heat) đến khi đặc lại...
(Xem: 11583)
Dùng nồi nấu nước cho sôi rồi quậy đường cho tan. Sau đó để nguội, rồi quậy chung với bột nếp, đến khi không còn màu bột trắng.
(Xem: 11397)
Rây bột mì all purpose với self rising, muối, đường. Đổ yeast vào, xong mới đổ từ từ nước vào, nhồi (nếu có máy thì cho máy đánh chừng 20 phút)...
(Xem: 13451)
Trải bánh tráng pía ra, cho nhân đã trộn vào giữa, đặt 1 miếng chocolate 1x1cm lên, gói bánh lại theo hình tam giác...
(Xem: 10432)
Trộn đều bột mì với muối, cho nước vào nhào đều, cán bột mỏng, cho vào khuôn tròn sao cho bột cán lót đều lên thành bánh.
(Xem: 8850)
Bắc nồi nước sôi lên bỏ bột đã cắt rồi vào luộc khi nổi lên trên mặt là chín. Vớt ra cho đậu xanh vô giữa, gấp lại làm đôi...
(Xem: 9057)
Dùng máy đánh tan 60gr bơ và 90gr đường cho đến khi hỗn hợp chuyển thành kem, cho trứng và vani vào đánh tiếp. Đun nóng chảy số bơ còn lại.
(Xem: 10835)
Masala chai là một thức uống từ tiểu lục địa Ấn Độ, trà được pha với hỗn hợp các loại gia vị thơm và thảo dược.
(Xem: 9863)
Dụng công một chút trong chế biến, các món chay sẽ trở nên thơm ngon, ăn nghe lạ miệng.
(Xem: 9935)
Hội tim Hoa kỳ vừa cập nhật hướng dẫn mới về hồi sinh tim phổi trong vài năm gần đây. Đây là vài tóm tắt về thay đổi mới về HSTP năm 2011.
(Xem: 9934)
Lá đu đủ và nước rau má có thể trở thành liệu pháp trị bệnh sốt xuất huyết, theo kết quả nghiên cứu của các nhà khoa học Malaysia.
(Xem: 9005)
Sống lành mạnh đòi hỏi phải có một chế độ ăn uống phù hợp mỗi ngày. Và tốt hơn hết là nên ăn cùng với rau quả...
(Xem: 8914)
Nấm chiếm khá nhiều trong danh sách thực đơn chay, bởi món ăn từ nấm vừa giòn thơm ngon ngọt, vừa có sự thanh tịnh nhẹ nhàng...
(Xem: 12034)
Mâm cơm chay là nghệ thuật ẩm thực, vừa là nghệ thuật tạo hình, rực rỡ sắc màu, tất cả bắt nguồn từ hoa, quả, thực vật.
(Xem: 9714)
Bữa ăn cuối tuần mùa Vu Lan báo hiếu vẫn đủ các món canh, cơm, thức ăn đậm đà… nhưng lại là món chay, được chế biến từ rau quả...
(Xem: 8901)
Cơm cuộn sushi chay là món ăn ngon, dễ làm, đẹp mắt và bổ dưỡng, thường được những người con lựa chọn dâng lên cha mẹ.
(Xem: 8713)
Măng tây có giá trị dinh dưỡng cao cho một chế độ ăn uống khỏe mạnh, bảo vệ tim mạch.
(Xem: 8369)
Trà khổ qua làm từ khổ qua xắt mỏng, phơi khô, hãm như hãm trà uống mỗi ngày, vừa ổn định nồng độ đường trong máu...
(Xem: 8795)
Nhân mùa Vu lan, TNTS giới thiệu các món chay đơn giản, dễ thực hiện để bạn trổ tài cùng gia đình.
(Xem: 8397)
Tỉ lệ mật độ xương suy giảm trong nhóm ăn mặn là 1.9%, so với nhóm ăn chay là 0.9%. Nói cách khác, nhóm ăn chay ít bị mất xương hơn nhóm ăn mặn.
(Xem: 10295)
Cho bơ vào 1 cái tô để vào microwave 1 phút cho mềm ra. Đập trứng vào tô bơ cùng với đường...
(Xem: 9833)
Đánh butter cho mềm, cho đường, mật ong và vanilla vào đánh cho tan đều rồi cho trứng vào đánh tiếp cho đến sốp.
(Xem: 9144)
Chia bột ra làm 14 viên hay tùy ý thích bánh to hay nhỏ. Lăn bột vào nước rồi vào mè và nặn đi nặn lại...
(Xem: 12264)
Lá dứa xay với nước, lọc bỏ xác quậy với bột, bắc lên bếp quậy lửa vừa đến khi bột chín trong là được.
(Xem: 8771)
Cho kem sữa tươi và nước cốt dừa vào máy đánh trứng, đánh thật nổi, cho nước gelatine vào trộn đều.
(Xem: 9249)
Cho 1 ít đường vào chảo nóng, vặn lửa vừa, đảo đều tay đến khi chuyển màu nâu thì đổ nhanh tay vào khuôn...
(Xem: 12785)
Khoai mì để xả đá cho mềm. Trộn đều hết tất cả các vật liệu xong bỏ vào một khuôn tròn đã thoa dầu.
(Xem: 11849)
Trộn tất cả đổ vào khay mang đi hấp khoảng 25 phút hay khi nào châm cái tăm vào mà thấy đặc chín là được.
(Xem: 8829)
Việc tiết quá nhiều mồ hôi có thể khiến bạn khó chịu, gây trở ngại cho các hoạt động giao tiếp hằng ngày. Bạn cần nhận biết được những tác nhân gây ra tình trạng trên...
(Xem: 8980)
Là một nguồn phong phú kali, mít có tác dụng điều hòa huyết áp và do đó giúp giảm nguy cơ bị đột quỵ và mắc bệnh tim mạch.
(Xem: 9104)
Chiết xuất từ hạt nho có thể giúp ngăn ngừa hoặc trì hoãn bệnh Alzheimer (một dạng bệnh mất trí nhớ) tiến triển.
(Xem: 8368)
Tăng huyết áp phổi xảy ra khi các động mạch trong phổi thu hẹp, làm hạn chế dòng máu chảy và tăng huyết áp trong động mạch.
(Xem: 9301)
Cho tô trứng và đường bên trên nồi nước simmering, whisk nhẹ cho trứng đường tan tới khi hỗn hợp đó đo được khoảng 140 độ F (khoảng 3 phút).
(Xem: 17552)
Cho dừa và đường vào chảo trộn đều, xào dừa và đường cho quyện lại với nhau, khi dừa bắt đầu trong trong sợi, thì quậy 3 tablespoons bột năng...
(Xem: 9939)
Đậu xanh ngâm cho mềm, rửa sạch, cho 1 tí muối vào hấp chín. Xay nhuyễn cho đường vào, sên với lửa vừa đến khi nặng tay.
(Xem: 8671)
Hương thơm đặc trưng của trái vải được sử dụng rất nhiều trong ẩm thực, vải vừa có thể làm thức uống, món tráng miệng hoặc kết hợp với rau củ...
(Xem: 8743)
Rau muống là loại rau dân dã rất quen thuộc trong các bữa ăn, chế biến nhanh, đơn giản nhưng dùng ngon miệng
(Xem: 9104)
Chìa khóa để đánh bại Alzheimer (một dạng bệnh mất trí nhớ) và các bệnh suy thoái thần kinh khác có thể là từ bông cải xanh.
(Xem: 8316)
Các chất chống ô-xy hóa có trong rau củ như cà rốt có thể giúp ngừa nguy cơ mất thị lực ở người lớn tuổi.
(Xem: 8852)
Vận dụng chế độ ăn cân bằng. Bao gồm các loại thực phẩm giàu chất xơ sẽ giúp ích cho cơ thể và hệ tiêu hóa của bạn.
(Xem: 8809)
Theo báo The Times of India dẫn nguồn từ các chuyên gia Ấn Độ, thực hiện theo lời khuyên sau có thể giúp “dập” cơn khát quá độ.
(Xem: 8288)
Kết quả cho thấy, ở những ai thường xuyên dùng dầu ô-liu, nguy cơ đột quỵ giảm được 41% so với nhóm người không dùng dầu ô-liu.
(Xem: 13119)
Vào những ngày hè nóng nực, đậu đen rất được các gia đình ưa dùng, thường để nấu chè, rang lên đun nước uống hay nấu cháo đỗ đen...
(Xem: 9048)
Lá chuối rửa sạch, trụng sơ, lau khô. Lá dứa rửa sạch, xay nhuyễn với 300ml nước, vắt lấy 300ml nước lá dứa.
(Xem: 8981)
Cho sữa tươi + đường + muối vô 1 cái nồi. Để lửa medium cho đường và muối hòa tan, bắc xuống để nguội.
(Xem: 10681)
Ðậu nành và các sản phẩm biến chế từ nó, có đầy đủ protein và nhiều hóa thảo quý báu, là nguồn dinh dưỡng tuyệt hảo của nhân loại...
(Xem: 10962)
Bữa ăn sáng rất quan trọng, giúp cho cơ thể có đủ năng lực hoạt động trong ngày và đường trong máu được ổn định. Vì thế món cháo chúng tôi đề nghị bao gồm năm thứ hạt...
(Xem: 9740)
Một số thực phẩm sau đây sẽ giúp bạn trông xinh xắn hơn với tóc dày, bóng mượt, da mịn màng và mắt sáng..., theo báo The Times of India...
(Xem: 8743)
Báo The Times of India dẫn nguồn từ các chuyên gia dinh dưỡng Ấn Độ cho hay quả me có nhiều lợi ích.
(Xem: 7775)
Các nhà khoa học thuộc Đại học Ogeron State (Mỹ) phát hiện ra trong trà xanh có hợp chất có thể giúp chống lại bệnh tự miễn...
(Xem: 8528)
Dâu tây, xoài, cà chua, đu đủ, đều chứa lượng carotene và một số hóa chất thực vật khác rất phong phú, giúp ích cho việc kháng suy lão...
(Xem: 8768)
Mùa hè bạn luôn thấy háo nước, 2 món đồ ăn và thức uống dưới đây sẽ giải tỏa cơn khát của bạn rất tốt đấy!
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant