Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Quá khứ mà chi!

31 Tháng Bảy 201100:00(Xem: 8638)
Quá khứ mà chi!

QUÁ KHỨ MÀ CHI! 

Chân Hiền Tâm 

Hồi chưa tới chùa, tôi gặp sư Hưng. Sư tu Nam Tông. Thương con cứng đầu này lắm. Cứ dạy: “Con phải quán người nam như cha, người nữ như mẹ”. Chắc trừ ái dục và sinh lòng từ. Nhưng quán cách mấy nam vẫn là nam, nữ vẫn là nữ. Thương ghét vẫn cứ rõ ràng. Mọi thứ ù lỳ như cũ. Như nước đem đổ đầu vịt, trôi tuốt tuồn tuột. 

Một lần có chuyện. Trong chuyện, người nam người nữ nhỏ tuổi hơn mình. Bỗng nghĩ chúng như con gái của mình. Mọi thứ xả hết, lòng từ chan hòa. Trò này coi bộ xài được. Từ đó, hở cái là quán “hắn” như con trai con gái của mình. Mọi thứ êm xuôi. Mới thấy mình thương cha mẹ không bằng cha mẹ thương con. Thành cha mẹ còn, gắng thương cho tròn. Cái gì thấy ngon mà không hại vật hại người thì cho ăn đi. Ðừng đợi chết rồi làm cỗ cho lớn. Ăn uống chi được mà cúng cho lớn. Mọi thứ thịnh soạn mà ăn không được, thêm buồn!

Cha chết tôi không thấy buồn. Thấy bà con khóc, khóc theo cho vui. Không biết có phải vì tuổi 12 quá nhỏ, hay vì khi còn sống cha quá nghiêm khắc, lũ tôi phải ăn đúng giờ ngủ đúng giấc, hết phải học cái này rồi đến học cái khác mà cớ sự ra vậy hay không. Chỉ biết cha chết tôi không hứng khóc. Ðêm đêm nằm canh quan tài, ruột cứ quặn lên từng hồi không có duyên cớ

Mẹ mất, tôi cũng không buồn. Vài giọt nước mắt đồng hành cùng với người thân, nhưng lòng thì vẫn dững dưng. Thiêu bà xong, tôi đi khắp các chùa gởi bì thơ cầu siêu. Kinh nói tụng tám vạn biến chú vãng sanh, cha mẹ được siêu thăng. Tôi cắm đầu cắm cổ tụng cho hết tám vạn biến. Dư chút đỉnh, phòng cho thiếu sót … 

Mọi thứ qua đi bình thản như chưa từng có việc gì xảy ra. Trừ lúc tiếng còi cứu thương đâu đó ngoài phố vọng vào. Ruột lại quặn lên như thời nằm canh ông bô trong chùa. “Ðoạn trường ai có qua cầu mới hay”. “Trường” này có phải là “dồi trường heo” không nữa? Chắc là nó quá! Cái ruột quặn lên quặn xuống như bị cắt ra từng khúc, nên gọi đoạn trường? Chắc cũng đâu đó

Ăn cái gì ngon, chợt thấy xót xa. Kinh tế gia đình ngày trước khó khăn, mọi thứ đều phải chắt bóp nuôi con, lấy đâu ra tiền mà ăn đồ ngon, đồ bổ. Nghĩ tới, nước mắt muốn trào ...

Nghĩ quanh nghĩ quẩn thêm buồn. Quá khứ đã qua. Người chết đã chết. Hiện tại chỉ còn cái tưởng của mình. Hết nhớ cái này rồi đến cái khác. Nước mắt tuôn rơi cũng do cái tưởng của mình. Xót xa cho lắm cũng từ cái tưởng của mình. Thực tế, mọi sự chấm dứt đã lâu. Hiện tại đều chỉ do tưởng. Nhưng không mấy ai chú ý điều đó. Thành tưởng tự do. Hoài niệm thật nhiều. Thọ, tưởng, hành, thức, Phật nói hư vọng, nhưng nhờ tài năng tơ tưởng của mình, thành có chân rết, lòng thòng rối rắm gỡ mãi không ra. Lấy đó mà sống. Vui buồn theo đó mà đi, có khi tự tử. 

Mẹ nếu còn đó, thấy con xót xa mẹ vui hay buồn? Thường thì chẳng mấy ai vui. Cha mẹ ít khi đòi hỏi con cái phải khổ hay khóc vì mình. Nụ cười của con chính là sức sống của mẹ. Vậy buồn ích chi? Ừ, thật chẳng ích chi khi sống với cái quá khứ không mấy sáng sủa của mình. Thử làm cái gì để mình không buồn mà cha mẹ vui? 

Cúng dường làm phước hồi hướng cho mẹ cho cha. Trong nhà thuận hòa thì cha mẹ vui. Một niệm niệm Phật hồi hướng một niệm. Một thời tọa thiền hồi hướng một thời tọa thiền. Niệm niệm niệm Phật hồi hướng niệm niệm niệm Phật. Niệm niệm tọa thiền hồi hướng niệm niệm tọa thiền. Ðược chút gì hồi hướng chút đó. Tích lâu thành nhiều. Giống như tạng thức của mình. Cũng nhờ tích lâu mà thành tạng thức. Bây giờ không tích mấy thứ “bậy bạ” nhiễm ôtích công đức trí tuệ thì kho tạng thức biến thành kho tàng Như Lai. Ba cõi khổ nạn liền thành cõi giới Phật Tổ

Một ngọn đèn dầu của người không của, quí gấp vạn lần mấy cây vàng ròng của người muôn của. Thành cứ yên tâm mà tích. Ðừng nghĩ nó ít mà “Thôi cúng chi!” hay “Ðợi đủ duyên rồi tu luôn thể”. Uổng lắm! Trí tuệ công đức tu hành tính trên từng niệm, đợi chi mà đợi. Không nghe Tổ nói “Niệm trước mê là chúng sinh, niệm sau giác là Phật” sao? Ðợi chi mà đợi. Bòn được chút nào hay chút đó. Ðừng hẹn ngày mai. Tu được lúc nào hay lúc đó. Ðừng đợi “đủ duyên”. Chịu tu thì duyên liền đủ. 

Bòn rồi hồi hướng. Hồi hướng không chỉ cha mẹ một đời. Hồi hướng khắp tất cả thời. Hồi hướng không chỉ cho cha mẹ mình. Mà cho tất cả. Mình vui và cha mẹ vui, không chỉ một thời mà tất cả thời. Cúng ít nhưng nhờ cái tâm bao dung rộng lớn mà trở thành nhiều. Hiện tại mà sống. Quá khứ mà chi?

Source: thuvienhoasen
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 12825)
Quê Cha ngàn dặm mù khơi Đất Mẹ vạn lý một đời chia xa Thương non, ôm ấp mái nhà Nhớ núi, sầu mộng sơn hà chờ ai
(Xem: 12180)
Thắng Hội Vu Lan nhớ Mẹ hiền Noi gương hiếu hạnh Mục Kiền Liên Thanh trai lễ vật lòng tha thiết Nguyện Đức Từ Bi cứu đảo huyền
(Xem: 26416)
Vu Lan về mười phương ngưỡng vọng Mẹ Quán Âm tưới giọt Cam lồ
(Xem: 23206)
mừng vui ngày báo hiếu hoa cài trái tim xuân
(Xem: 26279)
Tuồng như có cái bóng tôi Trong hình bóng mẹ đang ngồi trước sân Tuồng như thông điệp thiện chân Trái tim mầu nhiệm mẹ phân thân vào
(Xem: 22154)
Này em ! Có phải khi mình mất đi hạnh phúc Thì mới hay... hạnh phúctrong đời.
(Xem: 18713)
Vu Lan quán niệm nghĩa tình Vườn tâm, hạnh hiếu chúng mình đơm hoa Không gần bạn ác, gian tà Sớm hôm thân cận gần xa bạn hiền
(Xem: 25552)
Bao năm rồi con lưu lạc ngàn phương, Con nhớ mẹ suốt canh trường khắc khoải, Ơn dưỡng dục mẹ ôi ! Sao xiết kể, Công sinh thành con nghĩ: quặn lòng đau.
(Xem: 13287)
Ngay thời kỳ Phật giáo từ Trung Hoa mới truyền đến nước Nhật qua ngã Đại Hàn (Korea) vào năm 552 Tây Lịch, lễ Bon (Vu Lan) đã được tổ chức tại Nhật,...
(Xem: 18299)
Trong hệ thống giáo điển Phật đà, cả Nam truyền và Bắc truyền đều có những bài kinh, đoạn kinh nói về công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ rất là cảm động.
(Xem: 13045)
Nguyên tắc của Tự tứ là phải thanh tịnh hòa hợp, do đó mọi hành giả trong buổi lễ này đều khởi lòng tự tín với chính mình và các vị đồng phạm hạnh khác.
(Xem: 12804)
Giá trị giải thoát đầu tiên cần đề cập đến là từ khi đạo Phật được thể nhập vào đời sống văn hóa nước ta thì lễ Vu lan của đạo Phật trở thành lễ hội truyền thống...
(Xem: 16385)
Hiếu kính với Cha Mẹ là một truyền thống tốt đẹplâu đời của dân tộc Việt Nam. Truyền thống đó từ xa xưa đã được giữ vững và trao truyền từ thế hệ này...
(Xem: 29072)
Tự thuở nằm nôi Cha đâu xa vắng Ở quanh con như giọt nắng hiên nhà Ngó trước trông sau vườn rau mướp đắng Giàn cà non vừa trổ nụ hương hoa
(Xem: 45096)
Tình cảm rất tự nhiên nhưng gắn bó ân cần, nên khi Cha Mẹ nhìn con thêm hân hoan vui vẻ, bé nhìn Cha Mẹ càng mừng rỡ cười tươi.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant