Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 40

25 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 8001)
Tuyển tập 40

Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 40

Thơ Mặc Giang

macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au

 

01. Chưa hẳn là người

02. Quê hương là nhất

03. Chờ một nhịp cầu

04. Một khối tình quê

05. Non nước quê mình

06. Lại thương nhớ Huế

07. Ta là Người Việt Nam

08. Nước Việt kiêu hùng

09. Quê hương ôm ấp trong lòng

10. Hình bóng quê nhà

 

Chưa hẳn là người !

 

Tiếng ve réo rắc trưa hè

Một mùa inh ỏi tai nghe

Khốc khô lòn khe gió nắng

Đong đầy một cõi tình quê

 

Quê người lạnh buốt mùa đông

Cái tình cố quận thinh không

Bếp điện mền bông lò sưởi

Nhưng không lửa khói ấm nồng

 

Quê người cũng gọi là xuân

Chào nhau tay bắt mặt mừng

Hương xuân chừng như để có

Chứa đầy một khoảng trống không

 

Quê người cũng có thu sang

Rừng cây đổ lá thu vàng

Khung trời tàn thu tím ngắt

Nhưng không tiếng nói thôn làng

 

Quê người phố thị thênh thang

Cái giàu đầy ắp cái sang

Văn minh nâng cao cường độ

Nhưng không tiếng nói phố phường

 

Ai có xa quê mới biết

Xa quê như thiếu tiếng cười

Quê hương nếu ai chối bỏ

Sống thôi, chưa hẳn là người !

 

Tháng 7 – 2009

 

Quê hương là nhất

 

Quê hương nắng táp mưa lùa

Đói nghèo không tốn tiền mua

Đẳng đeo một đời gian khổ

Mà sao nhung nhớ dư thừa

 

Quê hương nay ruộng mai đồng

Bốn mùa ấm lạnh tháng năm

Đong giọt mồ hôi cơm áo

Mà sao nặng trĩu trong lòng

 

Quê hương một mái nhà tranh

Khổ nghèo từ thuở đầu xanh

Lớn lên Thành đô Phố hội

Mà sao ruột héo tơ tằm

 

Quê hương xóm nhỏ thôn làng

Nắng thì đổ lửa chói chan

Mưa thì dầm dề thác lũ

Mà sao tình tự mênh mang

 

Đi đâu cũng một cuộc đời

Ở đâu cũng thế mà thôi

Nhưng tình quê hương chỉ một

Không sao có thể đắp bồi

 

Quê hương có hoa có bướm

Ở đâu không bướm không hoa

Nhưng chỉ quê hương là nhất

Tha phương không phải là nhà.

 

Tháng 7 – 2009

 

Chờ một nhịp cầu

 

Cây cầu chung một con sông

Mà sao đứt nhịp giữa dòng thế ni

Muốn qua, thật khó quá đi

Sa chân nước xoáy nhỡ thì làm sao

Nhớ nghe không dễ đâu nào

Phong ba bão táp bèo trào bọt tan

Nhìn kia, một Phá Tam Giang

Xưa nay biết mấy bẽ bàng lắm ru

Xa xa sương tỏa mịt mù

Hai đầu đành đoạn thiên thu sóng cồn

Thời gian chưa phủ dấu sờn

Không gian chưa lấp vết mòn hằn sâu

Khi nào bắt lại nhịp cầu

May ra vá đắp biển dâu xanh rì

Thắp lên đóm lửa li ti

Soi trong đêm tối đen sì đã lâu

Sao ơi, đừng có đeo sầu

Trăng ơi, đừng có kê đầu gối sương

Đầm lầy khoét rãnh khai mương

Cuối hầm nứt kẽ mở đường chui ra

Qua rồi những thuở chia xa

Cây cầu nối nhịp tình ta vẹn tình

Mới tan hết những lao linh

Cảm cơ thấm thía chuyện mình nghe em.

 

Tháng 7 – 2009

 

Một khối tình quê

 

Tôi mang một khối tình quê

Lên non xuống biển chưa hề chia xa

Bốn mùa đưa đẩy lại qua

Xuân đông thu hạ vậy mà, thế thôi

Tôi mang từ thuở nằm nôi

Đến nay nguyên vẹn, cuối đời nguyên trinh

Đi đâu, như bóng với hình

Ở đâu cũng vậy, như mình với ta

Rằng xa, xin đáp, thế à

Rằng gần, cũng đáp thế à, có chi

Tôi leo lên đỉnh Ba Vì

Sông Đà, núi Tản thầm thì bao phen

Tôi trèo lên Ải Nam Quan

Cà Mau sóng vỗ chứa chan nỗi niềm

Niềm chung cho tới niềm riêng

Tình non nghĩa nước mọi miền quê hương

Bước đi từng bước trên đường

Nghe trong gió thoảng khôn lường hồn quê

Đi đâu, cũng nhớ tình quê

Ở đâu, cũng nhớ bốn bề bủa giăng

Như đêm, đã có vầng trăng

Như ngày, đã có nắng vàng lung linh

Hương quê nặng trĩu khối tình

Hồn quê vương vấn như mình với ta.

 

Tháng 7 – 2009

 

Non nước Quê Mình

 

Anh đi biền biệt phương xa

Cha già đỡ nắng, mẹ già gối sương

Anh đi lối cỏ bên đrường

Quê nhà một cõi, dặm trường đăm chiêu

Ruột đau, biết mấy chín chiều

Lòng đau, biết mấy chỉ điều đan tơ

Biển Đông réo rắc hải hồ

Trường Sơn vợn khói cơ đồ tóc tang

Nhớ xưa ai đến Đèo Ngang

Thềm hoang rêu phủ, quan san treo cành

Mờ mờ nhân ảnh hoen thành

Gập ghềnh sóng vỗ reo quanh ghề ngồi

Dòng sông nay lở mai bồi

Đẩy xô cát trắng mặn mòi phù sa

Anh đi, xa mái quê nhà

Đêm đêm quốc gọi, canh gà vọng sương

Trăng khuya vàng vọt ngàn phương

Lập lòe đom đóm soi đường từ ly

Mắt mẹ sâu thẳm bờ mi

Lòng cha hun hút tư nghì núi sông

Mạ non khô khốc ruộng đồng

Lúa vàng èo uột ngậm bông bốn mùa

Cái quay búng sẵn được thua

Bọt bèo thời thế gió lùa lại qua

Anh đi, bỏ lại quê nhà

Nào cha nào mẹ nào bà nào con

Núi kia, đeo đá ôm non

Sông kia, ru biển mơ hòn đảo xa

Anh đi bụi gió sương pha

Phong trần đập giũa cho tà phù sinh

Hỡi ôi, non nước quê mình !!!

 

Tháng 8 – 2009

Mặc Giang

 

Lại thương nhớ Huế !

 

Xứ Huế, người ta ca ngợi nhiều

Lòng tôi như cũng muốn liu xiu

Loanh quanh đâu đó lần theo bóng

Lẩn thẩn riêng mình đếm quạnh hiu

 

Cố Đô trầm mặc gợn Kinh Kỳ

Núi Ngự, Vân Lâu, nặng ướt mi

Nội Ngoại Hoàng Thành đeo dấu tích

Thời gian loang lổ nét từ ly

 

Sông Hương bến cũ đợi ai về

Một mái chèo khua nước ủ ê

Điệu hát Nam Giao nghe não nuột

Hò khoan đứt nhịp mảnh tình quê

 

Tiếng chuông Thiên Mụ vọng ngân xa

Hỡi khách viễn du có nhớ nhà

Chiếc nón bài thơ chưa viết trọn

Lá me đưa đẩy trĩu la đà

 

Một năm, rồi lại bấy nhiêu năm

Mái đẩy thuyền không gợn biệt tăm

Lặng lẽ đò ngang chìm bóng nước

Hương Giang man mác chở trăng ngàn

 

Cho thương gọi nhớ Huế tôi ơi

Răn rứa mô tê muốn nghẽn lời

Rũ bóng sông Hương tràn cổ kính

Trường Tiền sóng vỗ ngập đầy vơi.

 

Tháng 8 – 2009

 

Ta là Người Việt Nam

 

Khổ thế, sao nghe cứ hỏi hoài

Ta là gì, vặn vẹo là ai

Nhìn ta không biết, còn vờ hỏi

Mắt nhắm, đầu che, mũ phủ tai

 

Ta, một con người nước Việt Nam

Trước sau như một, sắt son vàng

Muốn đem thử lửa, càng siêu tuyệt

Đêm chiếu long lanh, ngày sáng choang

 

Ta, một người dân nước Việt này

Trời nghiêng, đất lở, không lung lay

Sao dời, vật đổi, không hề chuyển

Xanh, đỏ, thau, chì, chẳng đổi thay

 

Ta dẫu đang mang, hoặc sẽ gì

Việt Nam trước đã, vẫn nguyên xi

Không rao, không bán, không ô nhục

Không cúi, không lòn, không ỉ i

 

Ta, chẳng là gì của nước non

Nhưng ai sỉ nhục, ta ra đòn

Cái mâu, cái thuẫn, ta tung cả

Cái ách, cái tròng, đập vỡ toang

 

Ta, chẳng là gì của núi sông

Nhưng ai xúc phạm đến Cha Ông

Dư đồ một mảnh, ai gây hấn

Sẽ biết tay ta, đừng có hòng

 

Dân tộc Việt Nam, từ một người

Ngàn muôn vạn ức, thế mà thôi

Con tim triệu triệu hòa chung một

Khối khối vung tay, ngạo nghễ cười

 

Thế thì đừng có hỏi leo nheo

Ấm ớ, ta phang cho mấy hèo

Nhũng nhặng, liệu hồn mà cút xéo

Nếu không, hố thẳm khóc lưng đèo !!!

 

Tháng 9 – 2009

macgiang@y7mail.com

 

Nước Việt kiêu hùng

 

Quê hương nước Việt của ta ơi

Tôi sẽ cưu mang cả cuộc đời

Vượt núi băng đèo hay xuống biển

Ba chìm bảy nổi chín chơi vơi

 

Quê hương nước Việt của ta ơi

Tôi sẽ đa mang trọn cuộc đời

Thời thế thế thời trôi thế kỷ

Trầu cay cau đắng vị mềm môi

 

Quê Cha, mang tiếng khóc chào đời

Đất Mẹ, ẵm bồng ướt trũng nôi

Là thịt là xương là máu mủ

Dù cho nay lở lẫn mai bồi

 

Dù sao đi nữa cũng quê hương

Tôi sẽ mang theo khắp nẻo đường

Lấp hố bắc cầu khơi cống rãnh

Vùi chôn đổ nát, vá tang thương

 

Không thế, thẹn thùng với núi sông

Nào Tiên nào Tổ nào Cha Ông

Nào dòng nào giống nào Hồng Lạc

Cội trốc nguồn trành, nước đổ sông

 

Phải thế hay không hỡi Việt Nam

Hỡi ai con cháu giống da vàng

Nào anh nào chị và em nữa

Đừng để nước non thẹn sử vàng

 

Không những ta mang tội Tổ Tông

Mai sau thế hệ đắng cay lòng

Tiền nhân đi trước gây nông nổi

Cái nhục lều bều ngập núi sông

 

Có nay, mới có những ngày mai

Quá khứ lao linh bóng đổ dài

Khép lại đường hầm bao đổ nát

Một hai ba, quẳng xuống tuyền đài

 

Kinh qua thành bại mới anh hùng

Đất nước này là đất nước chung

Dân tộc này trung trinh bất khuất

Hồn thiêng sông núi rạng soi chung

 

Trong ta, còn mãi tiếng quê hương

Ngoại sạch, nội yên, quét tận tường

Đá tảng, hòn chồng, băng tất cả

Sông sông, núi núi, vẹn đường đường.

 

Tháng 9 – 2009

macgiang@y7mail.com

 

Quê hương ôm ấp trong lòng!

 

Quê hương ôm ấp trong lòng

Đi đâu cũng thấy khơi dòng nhớ thương

Quê hương từ độ mù sương

Đi đâu cũng thấy dặm trường xát xây

Quê hương ôm ấp vơi đầy

Đi đâu cũng thấy nỗi nầy tình kia

Xa trông cánh nhạn bay về

Biết đâu tổ ấm lê thê cuối trời

Biển sâu, cá lặn tăm hơi

Núi cao, mất hút giữa đồi mênh mông

Thoảng nghe hương lúa ngô đồng

Bay bay trước gió ven sông lững lờ

Tìm trong ký ức ươm mơ

Khi xa mới thấy vật vờ hồn đau

Nói quên, nào khác nương dâu

Nói nhớ, đành đoạn bờ lau cát vàng

Nhìn trên thân thể cưu mang

Cơ chừng ẩn nét muôn ngàn năm xưa

Quê hương nhung nhớ dư thừa

Như cây nhớ cội bốn mùa lại qua

Quê hương biết mấy đậm đà

Như gia nhớ quốc canh gà kêu sương

Dù cho biền biệt dặm trường

Ta luôn nương níu quê hương trong lòng

Dù cho vận nước long đong

Nước đi đâu nữa chờ con nước về

Đổ mưa ta gặp sơn khê

Quê hương ôm ấp mộng kề gối trăng.

 

Tháng 10 – 2009

 

Hình bóng quê nhà

 

Tôi vốn dĩ người quê mùa dân dã

Được sinh ra nơi mái khói nhà tranh

Lớn lên với những con đường đất loanh quanh

Bên ruộng lúa ngô khoai thơm mùi gốc rạ

 

Chân lấm tay bùn, trầy trụa sỏi đá

Mưa nắng hai mùa, vá nhuộm tấm thân

Cái tuổi thơ đã tắm gội phong trần

Thời bé bỏng sớm dập vùi gió bụi

 

Đồng cao đồng thấp, cày sâu cuốc bẫm

Tát nước vét mương, chai đá chân tay

Cái tuổi thơ phơi nắng cháy khô gầy

Da thịt chắc đen huyền như bánh ít

 

Mái nhà tranh không đủ che mưa dột

Nên ngày đêm chừa lỗ ngó ông trời

Gió phập phù lồng lộng dễ thông hơi

Quần áo rách phất phơ bay trước gió

 

Cái tuổi thơ đã quen mùi bông cỏ

Mùi mạ non, mùi lúa chín, sim đồng

Mùi « chim chim », mùi « dủ dẻ », mùi trâm

Mùi gian khổ năm từng năm lũ lụt

 

Mùi khoai nướng, khoai lùi, bột nhì, bột nhứt

Mùi cơm nguội, cơm cháy, chan húp ngon lành

Vậy mà quây quần, nào cha mẹ, nào anh em

Còn hơn cục muối chia đôi, cục đường chia bốn

 

Khi ra đi, nghĩa là chốn quê nhà mất hút

Phố thị, châu thành không tìm được cõi trời quê

Cao ốc, cao tầng, không lấp nổi mái tranh che

Sống vẫn sống nhưng lòng chôn gốc rạ

 

Khi ra đi, nghĩa là đường dài khua sỏi đá

Vọng âm vang tê tỉ mái quê nghèo

Cái thuở đầu đời gắn bó đẳng đeo

Luôn lay động trong chiều sâu ký ức

 

Ấy thế, mà chốn quê nhà là nhất

Cái phồn vinh không che lấp quê mùa

Khi ra đi, không phải bán phải mua

Nhưng tìm lại, như mò kim đáy biển

 

Cái màu xanh biến thành màu vàng, màu tím

Một năm, mười năm, lần lữa mấy mươi năm

Nhưng tôi vẫn ngửi được mùi lúa mới, mạ non

Mùi đất, mùi bùn, mùi khổ nghèo chơn chất

 

Đường trường xa dù chùn chân mỏi gối

Bước phong trần đãi bạc nhuộm sương pha

Nắm đôi tay ôm hình bóng quê nhà

Như hương lúa ôm ruộng đồng mưa nắng.

 

Tháng 10 – 2009

Mặc Giang


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 6948)
Đến đi là chuyện cuộc đời Tử sanh là chuyện muôn đời xảy ra Duyên sanh trong cõi người ta Hổ tương từng phút chan hoà nắng mai .
(Xem: 5030)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Gần Ba La Nại có khu rừng già Nai con vừa mới sinh ra Dáng hình đẹp đẽ, thật là hiếm hoi
(Xem: 7008)
Phật tánh dung thông nghĩa chẳng biên, Ba ngàn thế giới cũng không miền. Tùy duyên bày phép lần chân tướng, Độ pháp lập khuôn ứng bản nguyên.
(Xem: 5809)
Chân tâm rỗng lặng thật vô biên, Vốn tự xưa nay tỏa khắp miền... Gặp cảnh, tuỳ cơ bày diệu ngữ, Giao duyên, ứng lúc hiện chơn nguyên.
(Xem: 8270)
Thuở xưa Đức Phật chúng ta Hồi còn tại thế, tiếp bà mẹ kia, Bà ta nức nở não nề Thương con vừa chết, thảm thê cõi lòng,
(Xem: 5149)
Thời xưa ở tại vùng kia Có hai người nọ chuyên nghề tiểu thương Bán buôn lặt vặt tầm thường Đồ dùng bếp núc, nữ trang rẻ tiền.
(Xem: 5386)
Tổ Tổ xưa nay khéo lập tông, Vững niềm tin Phật, Phật nơi lòng. Thân này huyển hoá, hư đâu thật, Vật nọ vô thường, có chợt không.
(Xem: 7981)
Xuống chốn trần gian được mấy khi Rong chơi chốc lát lại ra đi. Nổi trôi sanh tử còn chưa dứt, Đắm đuối tướng danh khó viễn ly.
(Xem: 5608)
Vườn thiền cảnh vắng cỏ hoa thơm, Nắng gọi hồn thơ xua nỗi hờn. Trúc biếc lung lay ngân địu thở, Mây hồng lãng đãng quyện niềm ơn.
(Xem: 5431)
Ngày xưa có một ông vua Trị vì đất nước rất ư công bằng Cạnh bên hoàng hậu đoan trang Vua yêu, vua quý, chứa chan hương tình.
(Xem: 6154)
Tâm nhiên tỏa chiếu bốn phương trời, Ánh hiện từ bi rạng khắp nơi... Đối cảnh tuỳ duyên không chướng ngại, Tham thiền nhập định chẳng ngăn đôi.
(Xem: 7872)
Ngàn năm bên lối nhỏ Trút niềm đau muộn phiền Ngàn năm mang hơi thở Dìu vợi trời tam thiên.
(Xem: 4865)
Sài Gòn chợt nắng gió hiu hiu Tôi đến thăm Ôn một buổi chiều Phố phường khói bụi người qua lại Xe cộ bên đường rộn tiếng kêu.
(Xem: 4969)
Ở đời quý nhất hòa bình, Sống đâu chẳng sợ một mình chơi vơi, Thân hòa với cả mọi người, Trong êm ngoài ấm suốt đời lạc quan
(Xem: 4800)
Chơn như lẳng lặng ở trong ta, Quét dọn lâu ngày sẽ hiện ra. Tập tánh dứt mê, lìa địa ngục, Khai tâm liễu ngộ, rõ Ta Bà.
(Xem: 6290)
Sự đời được mất rõ vô thường, Cội gốc sân si vốn khó lường. Chuyện đến tùy duyên không vướng mắc, Việc qua cởi bỏ chẳng còn vương.
(Xem: 4851)
Từ thuở vào chùa học kệ kinh, Lăng Nghiêm, Bát Nhã sáng lung linh. Đèn thiền rạng chiếu theo trang chữ, Đuốt tuệ ngời soi hiện bóng hình.
(Xem: 5542)
Vị cao tăng đắc đạo rồi Tính ra thấm thoắt nửa đời xuất gia Tu nơi thiền viện phương xa Dứt tình quyến luyến quê nhà từ lâu,
(Xem: 6699)
Ngày xưa có một bầy nai Nai đầu đàn quả là tài giỏi thay Một ngàn nai họp thành bầy Nhởn nhơ chung sống, vui vầy, rong chơi,
(Xem: 4925)
Lời kinh ý Phật gởi trao Ta nay xin nguyện khắc vào trong tâm Muôn ngàn hướng đẹp sâu thâm Đêm ngày gìn giữ nhiếp tâm hành trì .
(Xem: 5414)
Giường nan xốc xếch dưới trăng vàng, Trở giấc chim mơ, rộn đại ngàn. Loáng thoáng lá đưa đùa gió lạc, Rì rào suối lượn nuối đêm tan.
(Xem: 5568)
Tội từ tâm khởi tạo ra Chẳng ai cứu chuộc đời ta bao giờ Đừng mong cứ mãi cậy nhờ Sống đời ỷ lại luôn chờ cúng xin .
(Xem: 5602)
Nước kia có một quốc vương Nhân từ, vui vẻ, dễ thương vô cùng Xuân về hoa lá tưng bừng Vua mang quà tặng đến từng xóm thôn Thăm người nghèo khó neo đơn, Hòa mình cùng với vui buồn của dân.
(Xem: 6477)
Cái hẻm nhỏ tẹo tèo teo Mà bao kiếp sống vẫn đeo tháng ngày Trẻ em bụi bặm loay hoay Mua tần bán tảo đâu hay kiếp nghèo
(Xem: 8007)
Từ thiện cơm chay giữa phố đông, Sẻ chia khó nhọc giới lao công. Cực khổ nắng mưa cùng năm tháng, Vất vả mưu sinh khắp cõi trần.
(Xem: 5031)
Cách trở bao năm nay trở về, Rộn ràng ký ức chuổi dài thê, Xa nghe vạn kiếp chìm lưu lạc, Đánh thức hồn ta giữa ngộ mê.
(Xem: 6587)
Đời tu cao đẹp quá thôi Ba y một bát đứng ngồi thong dong Giản đơn chiếc áo nâu sòng Cơm canh đạm bạc gánh bồng nhẹ vai.
(Xem: 4965)
Mỹ Quốc thiên tai bão cuốn qua Harvey(TX)mới dứt đến Irma(FL) Hai cơn bão dữ tràn ngập tới Khốn khổ dân lành chạy thoát ra .
(Xem: 5807)
Chẳng lo chi bao cuộc đời triền phược Sống an vui tu tập dứt lo xa Mở rộng lòng đối xử với người ta Con đường đạo không còn chi trở ngại .
(Xem: 5358)
Biết nhận rõ cuộc đời không là thật Đến và đi như giấc mộng phù vân Sao ta không sống đẹp giữa thế trần Lấy tình thương làm con đường đạo nghiệp .
(Xem: 4295)
Một trong tôn giáo cổ xưa, Có thầy tu nọ rất ưa tế thần, Tuy ông nổi tiếng xa gần, Nhưng mà mê muội tâm thần nhiều thay.
(Xem: 3683)
Xưa kia ở chốn núi rừng, Có đàn khỉ nọ khoảng chừng năm trăm, Họp bầy nô rỡn quanh năm
(Xem: 4624)
Thuở xưa có một thanh niên, Rất là hiếu thảo khắp miền biết danh, Là con một, đã trưởng thành, Nhưng chưa chịu lập gia đình với ai
(Xem: 5679)
Thao thức mãi với yêu thương ngày cũ, Vẫn sống hoài trong tâm tưởng mẹ ơi !
(Xem: 12792)
Cái vô cái hữu vốn là không, Hiểu được duyên sanh chớ nặng lòng. Đông đến tuyết rơi, sương giá lạnh, Hè qua phượng trổ, cảnh trời trong.
(Xem: 3925)
Mục Kiền Liên vốn xuất thân, Con ông trưởng giả vô ngần giàu sang, Ông cha tu rất đàng hoàng, Nổi danh đạo đức xóm làng biết tên...
(Xem: 3217)
Sắc thu phơi trên lá, Khói quyện vương hương trầm, Chùa đông như ngày hội, Chân bước mãi trầm ngâm.
(Xem: 3506)
Mưa đêm trở tiết, lạnh quanh phòng, Lặng tiếng chuông đưa quặn thắt lòng.
(Xem: 3644)
Mẹ để con vào dạ, Nâng niu mười tháng trường, Đi, đứng, làm mọi việc... Vun đắp tình yêu thương!
(Xem: 3704)
Con về, ngủ dưới gốc thông, Trong mơ hé nụ đóa hồng Vu Lan.
(Xem: 3772)
Nếu con có thể dâng lên Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương Đền bù mỗi giọt lệ vương Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 3504)
Nếu con có thể dâng lên Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương Đền bù mỗi giọt lệ vương Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 9520)
Mây trắng vẫn thênh thang lùa vào nỗi nhớ, Phương trời cũ, Biết đâu tìm hơi thở, Bóng mẹ mùa thu đổ xuống bóng hoàng hôn !
(Xem: 4350)
“Tâm hiếu là tâm Phật. Hạnh hiếu là hạnh Phật”. Với truyền thống người Việt ta, hiếu thảo là một nền tảng đạo đức rất cần thiết, rất thiêng liêng và cao cả.
(Xem: 4442)
Người ngồi đó nhìn dòng đời biến chuyển, Qua bốn mùa thay đổi bởi thời gian, Đẹp tự nhiên như gió cuốn mây ngàn, Tâm thanh thoát giữa hành trình cô độc.
(Xem: 6018)
Duyên đến duyên đi cũng là duyên Cớ chi ta lại phải ưu phiền Tuỳ duyên ta sống cho đúng đạo Cứ để dòng đời chảy tự nhiên .
(Xem: 8410)
Từ đây kính mẹ, ăn năn Ai hơn mẹ quý, ai bằng tình thâm, Mới gây công đức vô ngần Cũng như gặp Quán Thế Âm được rồi!"
(Xem: 5510)
Đúng lời đức Phật dạy rồi: "Tâm ta đi khắp mọi nơi trên đời Cũng không tìm thấy được người Đáng yêu, đáng quý hơn nơi thân mình!
(Xem: 3545)
30 tháng 7, một mình, Mẹ ra biển động, Tình Cha lênh đênh, Bè lau quằn quại bờ sinh tử, Oa oa trẻ khóc, Rạng bình minh
(Xem: 5872)
Dòng đời như trường đấu, Được mất với hơn thua, Có không cùng thất bại, Diễn mãi chuyện trò đùa!
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant