- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 36
(Từ bài số 351 đến số 360)
Đã mòn ba vạn sáu ! 351
Ta đang sống nghĩa là ta sẽ chết ! 352
Nâng tay ôm giấc ngủ yên 353
Hồn sông núi gác câu thề, bỏ ngõ ! 354
Ta về 355
Dù cát bụi hay là tôi, vẫn thế ! 356
Sống, biết sống, và phải sống ! 357
Khổ nghèo ôm thân phận ! 358
Tôi sẽ ngủ một giấc yên, bất động ! 359
Không thành danh cũng thành nhân em nhé ! 360
Đã mòn ba vạn sáu !
Tháng 6-2005
Đường còn dài sao bước chân đã mỏi
Ý còn nhiều nhưng lực đã tiêu ma
Nhuộm gió sương đã tàn tạ phong ba
Thuyền xơ mạn đã làm trơ sóng bạc
Dừng chân lại cùng ta nghe tiếng hát
Trời nghiêng nghiêng đổ bóng xế nương chiều
Đường trần gian vỗ tiếng gõ cô liêu
Người lữ thứ trơ vơ nhìn gió bụi
Bóng cây cả cõi cằn bên bờ suối
Bóng cây non đội nắng gối rừng thưa
Chốn hoang vu vang vọng gió xa đưa
Mòn cát bụi trên bước đường du thủ
Bỗng thức giấc khua rừng khuya ngái ngủ
Chợt vương vai động gió thổi đêm dài
Xoa bàn tay nắn bóp đôi bờ vai
Chai với đá giũa mòn bao sinh lực
Đường xuống dốc dọ bước đi từng mức
Bỏ sau lưng thời vượt núi băng ngàn
Thật vô tình hỡi cái đập thời gian
Là xương thịt làm sao không xây xát
Ta ngồi đây trên đồi cao gió mát
Ánh tà dương nghiêng bóng đổ vương dài
Góp rong rêu vẽ lại tấm hình hài
Nhặt xơ xác ghi dọc đường gió bụi
Nghiêng nghiêng vách núi
Ngả bóng rừng khuya
Dừng bước chân ngẫm nghĩ phút chia lìa
Nhanh quá nhĩ, đã mòn ba vạn sáu !!!
Ta đang sống, nghĩa là ta sẽ chết !
Tháng 6-2005
Ta đang sống nghĩa là ta đang chết
Mỗi ngày qua là chết mất một ngày
Mỗi chiều qua là bóng ngả về tây
Cuộc đời ta đang dần dần ngắn lại
Trong tự thể đột sinh và đột thải
Những huyết cầu hồng bạch xô xát nhau
Những kháng sinh đối kháng kịch ê đầu
Một thành lũy phủ che bao khí độc
Ở bên ngoài đối diện nhiều hiểm hóc
Mọi sắc trần trơ trụi bãi phù sa
Mọi khổ vui náo động tựa chớp lòa
Để công phá một trận đồ tử thủ
Thời xuân trẻ dễ dàng trong phòng ngự
Lúc già nua dù có mấy viện binh
Nhưng cổ thành đã tàn lực, rung rinh
Chẳng mấy chốc, đầu hàng vô điều kiện
Ta đang sống là lâm vào trận tuyến
Không tấn công, chỉ củng cố dự phòng
Một thời gian rồi cũng phải đi đong
Ta đang sống nghĩa là ta sẽ chết.
Nâng tay ôm giấc ngủ yên
Tháng 6-2005
(Viết cho những ai đang mang bịnh mất ngủ !)
Nâng tay ôm giấc ngủ yên
Bỏ quên gió bụi ưu phiền phía sau
Núi mơ kê giấc mộng đào
Suối tiên róc rách lạc vào hư vô
Phập phồng hơi thở nhấp nhô
Ngũ thân rã phách cơ hồ lìa xa
Trên đầu khối óc nổ hoa
Góc phòng nghiêng ngửa một tòa đảo điên
Còn nguyên đến cả ưu phiền
Còn nguyên một giấc ngủ yên chưa về
Chập chờn nửa tỉnh nửa mê
Nửa ôm giấc mộng nửa kê gối đầu
Lặng nhìn gác cửa đêm thâu
Hai con mắt xót đỏ ngầu trắng canh
Cho xin giấc ngủ yên lành
Trơ vơ một cõi ngó quanh đêm dài.
Hồn sông núi, gác câu thề, bỏ ngõ !
Tháng 04-2005
Một ngày năm ấy
Quê hương tràn khói lửa
Họ đã chiếm Miền Nam. Dẫm ra Miền Trung
Và đạp lên đất Bắc. Vậy là hết rồi
Bóng dáng thực dân, bắt đầu quay lại
Bốn năm sau, như con tàu cần tay lái
Họ trao cho mình lập chính thể quốc gia
Chỉ coi về hành chánh, trị an, lấy lệ qua loa
Còn tất cả, họ nắm vai trò chủ chốt
Một ngày năm ấy
Trận cứ điểm dâng cao cùng tột
Biến Việt Nam thành hai mảnh phân đôi
Bến Hải chia phôi. Hai bờ vĩ tuyến
Miền Bắc đây rồi, buồn buồn khói quyện
Miền Nam đây rồi, mờ tỏa bụi bay
Hai khối tranh nhau, đạn xới bom cày
Làm tan nát ngửa nghiêng mọi miền đất mẹ
Một ngày năm ấy
Xéo cả quê hương, điêu linh quạnh quẽ
Họ bày trò, Việt Nam tự quyết lấy nhau
Sự tự quyết kia, nói nữa chi đau
Những vết tích tro tàn khơi tức tưởi
Miệng không nói được, tê đầu ngọn lưỡi
Tai không nghe được, tủi nhục phủ đầu
Vận nước nổi trôi, cuốn chảy qua cầu
Giờ lịch sử rung theo chiều dĩ vãng
Một ngày năm ấy
Tấp bờ lau, giạt bơ phờ, tản mạn
Trông mong manh, liều nhắm mắt, từ ly
Cuối phương trời phó một chuyến ra đi
Thân đất khách mấy mươi năm trôi nổi
Một ngày năm ấy
Quá khứ dần qua, tương lai chưa tới
Quê hương ơi, còn đợi biết bao giờ
Việt Nam ơi, sông nước chảy mấy bờ
Thuyền viễn xứ lang thang về bến cũ
Một ngày năm ấy
Nhận bao nhiêu, không đủ
Cho bao nhiêu, không thừa
Tình quê hương tròn nguyện ước hay chưa
Hồn sông núi gác câu thề bỏ ngõ !
Ta về
Tháng 04-2005
“Ta về ta tắm ao ta
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”
Ta về gìn giữ keo sơn
Dù xưa dù cũ không sờn sắt son
Ta về xây đắp núi non
Dù cho nước chảy đá mòn chẳng phai
Ta về xây dựng tương lai
Dù cho tháng đợi năm dài chẳng thuyên
Ta về thăm lại mọi miền
Nước non một dãi nối liền quê hương
Ta về nhắn gởi tình thương
Rung lên từng nhịp trên đường ta đi
Ta về thăm lại Kinh Kỳ
Thành đô Phố cũ những gì xa xưa
Ta về cho nắng đổ mưa
Cho hương thơm nhụy cho vừa những ai
Ta về Bến Nghé, Đồng Nai
Nhớ thương lục tỉnh, vành đai Sài Gòn
Ta về Hà Nội bồn chồn
Buồn trông hoài cổ nghe hồn nao nao
Ta về như giấc chiêm bao
Như đêm đã hết trăng sao còn gì
Mới ngày nào đó ta đi
Thời gian đã đổi đến khi ta về
Mới ngày nào đó ta về
Thời gian đã đổi lối về ta đi
Ta đi không nghĩa từ ly
Như tàu rời bến cũng vì sân ga
“Ta về ta tắm ao ta
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”
Dù cát bụi hay là tôi, vẫn thế !
Tháng 04-2005
Ngó lên trời thì trời cao lồng lộng
Ngó xuống đất thì đất rộng thênh thang
Trong phút giây tôi bỗng thấy bàng hoàng
Nghĩa lý gì một tấm thân bé nhỏ
Nhìn thỉ chung bóng thời gian bỏ ngõ
Nhìn mông mênh bóng không gian vô cùng
Nhìn huyễn sinh tôi bỗng thấy hãi hùng
Sống và chết khác nhau bằng hơi thở
Cát bụi nào tạo ra tôi đây chớ
Hình hài nào tạo vóc dáng của tôi
Một ngày kia khi cõi sống hết hơi
Thì cõi chết không mời tôi vẫn tới
Sống với thân hư huyễn còn tạm gọi
Chết lặng câm thì hình tướng ra sao
Tôi là ai làm sao biết được nào
Hay rỗng không mà thật ra tôi có
Thế thì chết đâu phải là bỏ xó
Sao bảo rằng cát bụi sẽ tiêu ma
Không từ không tôi vẫn có đấy mà
Cõi vô hình cũng hay hay chứ nhĩ !
Cõi hữu hình nhưng thật ra mộng mị
Vào nhân gian nên đón nhận thân người
Mượn hình hài cát bụi thấy vui vui
Dù bé nhỏ vẫn là tôi, có mặt
Ngó lên trời, kìa, trăng sao vằng vặc
Ngó xuống đất, kìa, vạn vật vô cùng
Tôi là tôi từ vô thỉ vô chung
Dù cát bụi hay là tôi, vẫn thế !!!
Sống biết sống, và phải sống!
Tháng 04-2005
Trong nhân gian không có quyền xúc phạm
Chỉ nâng niu, trân trọng người với người
Chỉ trao nhau trìu mến với nụ cười
Cho tình đời không có nhiều ngăn cách
Trong nhân thế tình nhân gian chuyển mạch
Người với người kêu tiếng gọi tình thương
Hãy tránh đi những đổ nát thê lương
Cùng dung thứ đừng gieo chi thù hận
Cuộc nhân thế lọc đi bao cặn bẩn
Để tâm hồn biết hướng thượng vươn lên
Giữa đất trời cao rộng quá, thênh thênh
Đừng ích kỷ hẹp hòi trong vũng tối
Dòng chuyển hóa biết tô bồi đổi mới
Theo thời gian ngày thêm một tốt hơn
Đừng nhùng nhằng bên vết cũ lối mòn
Đứng giậm chân dưới tường thành cổ hũ
Nếu biết sống cuộc đời bao kỳ thú
Còn nếu không nhân thế kiếp đọa đày
Một ngày kia khi nhắm mắt buông tay
Cũng trả lại trần gian cho nhân thế
Mọi dòng sông đều tuông ra cửa bể
Mọi con đường đều có đích để đi
Ai vì ai ai như thế ai vì
Sống biết sống sống trong đời phải sống !
Khổ nghèo ôm thân phận !
Tháng 04-2005
Ai có hiểu những con người nghèo khó
Cả cuộc đời thắt ngặt đến ngu ngơ
Cái nghèo đeo dai dẳng muốn phát khờ
Làm chi được cái khôn đem bó rọ
Mới mở mắt đã thấy đầy gian khó
Đến tối mò cái khổ lại chồng thêm
Có những khi đang ngủ nó nổi lên
Thành giấc mơ hãi hùng lo trối chết
Khổ với nghèo ngày càng thêm đan kết
Tháng năm dài đờ đẫn thở hết ra
Đi đó đây nhìn cuộc sống của người ta
Về vừa tới xó nhà trông phát quải
Người cùng khốn cái nghèo đèo cái dại
Mới có câu cái khó bó cái khôn”
Theo thời gian thêm ứ đọng dập dồn
Tiền với bạc chẳng bao giờ dính túi
Vậy mà suốt đời sớm hôm cặm cụi
Mái nhà tranh đắp vá đám ruộng cằn
Khi thất mùa phải lo chạy cân đong
Khi bịnh hoạn nằm lì không thang thuốc
Người dư dả nói sao nghe mướt rượt
Đâu phải tôi chỉ an phận thủ thường
Không có tiền làm sao chải với bương
Đã vay mượn vài phen lời sanh lỗ
Trả không nổi nên đày thêm cái khổ
Số khổ nghèo còn lớn hơn số không
Còn nặng hơn đeo tù ngục cùm gông
Không xiềng xích mà cả đời tù túng
Người nghèo khổ còn hơn người giam lỏng
Còn hơn người vỡ nợ thở không ra
Chuyện nọ kia càng khốn khổ thấy bà
Nên lủi thủi xó nhà ôm thân phận !
Tôi sẽ ngủ một giấc yên, bất động !
Tháng 04-2005
Tôi là tôi của một bờ ốc đảo
Mang âm thầm nói chuyện với riêng tư
Mang riêng tư đi vào nẻo thiên thu
Để muôn đời hoang mờ trong sương bạc
Tôi là tôi của một vì sao lạc
Bay lang thang trong vũ trụ vô cùng
Với ngàn xa đến vạn lý muôn trùng
Để nhìn ngắm những thiên hà di động
Tôi là tôi của mây ngàn lồng lộng
Chập chùng trôi chìm nổi khắp muôn phương
Giữa trời cao và cùng tận biên cương
Để nhìn ngắm không gian mấy tầng chồng chất
Tôi là tôi của gió bay lất phất
Khung trời nào cũng đều đã đi qua
Khi nhanh nhanh khi chầm chậm la đà
Vương vương nhẹ mọi bóng hình trước mặt
Tôi là tôi của âm ba tích tắc
Vượt vô cùng đột phá mọi âm thanh
Đến và đi trong một thoáng thật nhanh
Sẽ có mặt nơi nơi cần biến hiện
Tôi là tôi của suối nguồn sông biển
Bến nước nào cũng dẫn đến bờ sông
Con sông nào cũng nước cuốn theo dòng
Ra biển cả cân bằng trời cao biển rộng
Tôi là tôi của tử sinh sự sống
Mang hình hài cùng giã huyễn đi hoang
Bỡi vì thân cát bụi chẳng hao mòn
Khi vũ trụ còn hằng hà thiên thể
Tôi là tôi của kệch thô vi tế
Nên đời tôi sẽ hiện hữu vô cùng
Khi càn khôn khép lại cửa thỉ chung
Tôi sẽ ngủ một giấc yên, bất động !
Không thành danh cũng thành nhân em nhé !
Tháng 5-2005
Người em nhỏ, đang làm gì, đứng đó
Sao buồn buồn, dáng tư lự, đăm chiêu
Hay nhìn đời giữa gió tấp muôn chiều
Cái tuổi trẻ của em, nhiều ái ngại
Đời là cuộc trường chinh ngàn quan ải
Sống là cuộc phiêu hành vạn chông gai
Ai cũng như ai, rồi cứ thế, miệt mài
Và mỗi kẻ, một cuộc đời, tiến bước
Vì lớn hơn em, nên tôi đi trước
Vì nhỏ hơn tôi, em sẽ đi sau
Cùng nhân gian nhưng sẽ chẳng giống nhau
Vốn đã khác bỡi mỗi người một vẻ
Đã bước đi, phải đôi lần vấp té
Vấp té rồi, thì lại phải đứng lên
Đừng sợ lo, mà nằm đó, ngủ quên
Đời, phải biết thành công nhờ thất bại
Em cứ giữ con thuyền và vững lái
Nước muôn sông, đời muôn nẻo, để đi
Sống trong đời đừng có ái ngại chi
Em cứ sống, rồi ra, em sẽ biết
Em cứ sống như lòng em đã quyết
Cứ bước đi rồi sẽ đến, em ơi
Khi đã mang một kiếp sống con người
Không thành danh cũng thành nhân, em nhé !