Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 21

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13723)
Tuyển tập 21


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 21

(Từ bài số 201 đến số 210)

thnhattan@yahoo.com.au

 

01 Hư vô, Một cõi riêng mình ! 201

02 Ngươi là ai, đó nhĩ ! 202

03 Thú rừng cứ mãi đi hoang ! 203

04 Hôm qua Em đi Lễ Chùa (thơ nhạc) 204

05 Mai sau, dù mất hay còn ! 205

06 Tiếng vọng ngục tù 206

07 Đường lên viễn xứ 207

08 Nhớ lại ngày qua 208

09 Tôi đã thoát trong đường tơ kẽ tóc ! 209

10 Biết mặt mũi ngươi rồi ! 210

 

Hư Vô, Một Cõi Riêng Mình !

 Tháng 12-2004

 

 Tôi nghe một cõi tâm tư

Rung lên tiếng vọng xa rồi thời gian

 Tôi nghe một cõi âm vang

Rung lên cung điệu bên đàng chưa pha

 Một thời dĩ vãng đi qua

Mờ mờ ẩn hiện nhường xa hóa gần

 Phong trần mấy độ thương thân

Tang thương mấy độ cũng ngần ấy thôi

 Khi cao cao vút lưng đồi

Khi sâu sâu thẳm lở bồi sương sa

 Khi xao xuyến tận ngân hà

Khi tàn tạ bóng bóng tà tà dương

 Chưa tan giấc mộng nghê thường

Chưa vơi biển động trùng dương gợn hồn

 Đưa tay nắm bắt càn khôn

Thu mình góc nhỏ tựa hòn đảo xa

 Lắng nghe một cõi ta bà

Ba ngàn thế giới chưa tà đầu sương

 Lắng nghe giấc mộng bình thường

Ba sinh mòn mỏi chưa vương đăng trình

 Mập mờ chiếc bóng lung linh

Hư vô một cõi riêng mình, thế a !!! 

 

Ngươi Là Ai Đó Nhỉ !

  Tháng 12-2004

 

Ngươi là ai đã từ vô lượng kiếp

Đeo theo ta, từng kiếp đẳng đeo hòai

Dù ta thế nào hay thật nhỏ nhoi

Đã trang trải qua nhiều thân cát bụi

Băng đồi dốc ta trèo lên đỉnh núi

Vượt tầng không ta về với muôn ngàn

Nương bọt bèo ta về với mênh mang

Nhặt cát đá ta vẽ hình vô tướng

Chụp ảo giác ta chận đầu huyễn tượng

Tung bụi mờ ta phủ dấu rong rêu

Bặt thinh âm ta về với cô liêu

Ngươi vẫn lộ nguyên hình biến hiện

Mở cửa hư vô

Ngân hà xao xuyến

Đóng nắp càn khôn

Nghẽn lối trăng sao

Ta bung tay ngươi đã vút ngọn sào

Đập cho vỡ hai đầu cây tích trượng

Một, chấm hết, để không còn chân tướng

Hai, phủ đầu, cho vần vũ lăn quay

Ngươi vẫn cùng ta trong mọi mảy may

Nghe ta hỏi, ngươi là ai đó nhĩ !

Cất tiếng hát ngân vang ngàn thiên lý

Mở lời ca rung động cả thiên thu

Ta im bặt, ngươi biến mất cái vù

Ta lộ diện, ngươi xuất đầu, ngạo nghễ !!!

 

Thú Rừng cứ mãi đi hoang !

 Tháng 12-2004

 

Sao biết được khi ngày mai chưa nắng

Ngóng sao mờ xô đẩy vỡ bóng đêm

Cửa âm u là một trời câm lặng

Khi tan hoang còn lắm những gập ghềnh

 

Sao biết được khi ngày mai chưa tới

Đã hẳn chưa, còn luống những đêm dài

Cuối lằn mức, buổi giao thời chới với

Con đường nào dẫn đến lối thiên thai

 

Đứng núi nầy thế thường trông núi nọ

Sóng trường giang ao ước mộng hải hồ

Có nghĩa gì khi trời nghiêng bóng đổ

Trơ cội cành xác lá cũng tàn khô

 

Sao biết được con đường đi chưa tới

Vẽ chi nhiều ngõ ngách những dọc ngang

Mộng với thực lệch đôi đàng dịu vợi

Như trăng sao thổn thức nuốt mây ngàn

 

Có đi đêm mới thấy sương thấm lạnh

Có lên đèo mới biết vạn sơn khê

Có muôn trùng mới nghe chim mỏi cánh

Có tang thương mới thấu những ê chề

 

Chưa vào tròng đâu biết gì lẩn quẩn

Bước vào tròng mới thấy lộn vòng quanh

Chưa khuấy động nên chìm sâu cặn bẩn

Khuấy động rồi dòng nước hết trong xanh

 

Đừng xây mộng trên đồi cao ảo tưởng

Đừng ôm mơ ru giấc ngủ kinh hoàng

Trơ mắt ếch vẽ khung trời to tướng

Nên thú rừng cứ mãi mãi đi hoang.

 

 

Hôm qua Em đi lễ chùa

 Thơ Nhạc * Tháng 12-2004

 

Hôm qua em đi lễ chùa

Dọc đường rơi rụng hơn thua

Thanh không vô cùng thanh sắc

Áo lam em mặc bốn mùa

 

Khói hương mờ tỏa hương trầm

Chắp tay em nguyện lâm râm

Mắt mơ nhìn lên Đức Phật

Đài sen nở cánh thì thầm

 

Điện thờ huyền diệu lung linh

Trầm tư em nguyện riêng mình

Tiếng chuông hòa theo tiếng mõ

NamĐức Phật cầu kinh

 

Hôm qua em đi lễ chùa

Phất phơ tam nghiệp gió lùa

Ngập ngừng tam vô ngưỡng cửa

Đưa em về lại nhà xưa

 

Vườn chùa nở hoa ba cánh

Hương trầm nở sắc ba hương

Vườn tâm nở hoa tám cạnh

Chơn như nở nụ bốn đường

 

Áo lam bốn mùa em mặc

Đạo mầu từ đó em mang

Thanh hương đi về thanh sắc

Đạo mầu còn đó vang vang. 

 

Mai Sau, Dù Có Mất Còn

  Tháng 12-2004

 

 Tôi từ cất bước ra đi

Tôi không lưu lại cái gì cho tôi

 Ra đi một nét tinh khôi

Đến nay cũng thế chẳng bồi chẳng thuyên

 Mai kia về với diễm huyền

Tôi xin lưu giữ trinh nguyên trở về

 Đường đời trải vạn sơn khê

Khi đeo vách gió khi kè vực sâu

 Tang thương cho trắng mái đầu

Biển dâu cho bạt sắc màu trần gian

 Khổ đau cho thấm cơ hàn

Nhục vinh cho nhuộm bức màn thế nhân

 Bồng bềnh tán tụ phù vân

Nổi trôi đày đọa phong trần xác xơ

 Ra đi từ bấy đến giờ

Có mong chi vẹn có mơ chi toàn

 Một mình thu ốc đảo hoang

Đưa tay thử nắm có còn gì không

 Trống không nhẹ tựa lông hồng

Lặng yên như cõi trời không đi về

 Tôi không giữ mộng trong mê

Tôi không hẹn núi gởi thề cùng non

 Mai sau, dù có mất còn.

 

Tiếng Vọng Ngục Tù

 Tháng 12-2004

 

Bóng tối chìm khe,

Ngưỡng cửa ngục tù

Nào ai có nghe

Tiếng kêu xiềng xích

 

Ngày còn không có

Hỏi chi cô tịch

Trời đất nào khép cửa ngục âm u

“Nhứt nhựt tại tù, tại ngoại thiên thu”

Lao lý hỡi, tiếng hò đưa lao lý

 

Tội vô tội, tội tình chi, lao lý

Lý hò đưa lao lý, lý lao tình

Chốn ngục tù như một cõi âm linh

Sống hết cựa, ê mình, nhưng khó chết

 

Ai có chết, và ai không có chết

Tôi chết đi, ai ở chốn lao tù

Bên ngoài kia, giành giựt, đá lăn cù

Chỗ tôi ở, một trời, ai dám động

 

Khung cửa sắt, đỡ tang bồng lương đống

Bốn vách tường, khép ngang dọc hùng anh

Trong với ngoài, cùng vũ trụ vờn quanh

Có khác chăng một chiếc vòng kềm tỏa

 

Cửa ngục lương tâm

Cửa lòng ai khóa

Tôi ngồi đây, ai có khóa được tôi

Tội tù tù tội, cả một đời tôi

Ai dám mở và ai không dám mở ??? 

 

Đường Lên Viễn Xứ

 (Nhớ lại ngày qua) 

 Tháng 12-2004

 

Tôi đã đi rồi, đường lên viễn xứ !

Ngày tôi đi không thể nói được đâu

Khi tôi đi như nước chảy qua cầu

Biết đi về đâu, làm sao mà nói

 

Ngày tôi đi, trong đêm mờ tăm tối

Cứ bước đi, đâu biết đến phương nào

Một khi đi là đã phóng theo lao

Đành chấp nhận những gì không chấp nhận

 

Trước mặt, một khung trời bất tận

Sau lưng, cả dĩ vãng dần xa

Tôi bước đi như một kẻ không nhà

Đường không dấu, biết đâu là định hướng

 

Dù có nghĩ, nhưng chỉ là tưởng tượng

Dù có mơ, nhưng chỉ mộng mà thôi

Kẻ độc hành, ôm độc vọng đơn côi

Đánh dấu hỏi, gởi phương trời vô định

 

Nếu còn sống thì ngày mai sẽ tính

Nếu chết đi như giấc ngủ riêng mình

Cát bụi nào rồi cũng trả lung linh

Chỉ nuối tiếc một lần vương cát bụi

 

Đường viễn xứ chưa chấm thành điểm cuối

Nên tôi đi, cũng đã được đến nơi

Tay trắng bàn tay

Làm lại cuộc đời

Viết từ số không

Vẽ ngày hy vọng.

 

 Nhớ Những Ngày Qua

(Viết cho những ai được và không được như mình) 

 Tháng 12-2004

 

Thật diễm phúc vì tôi chưa có chết

Nên hôm nay tôi mới viết cho nghe

Đời phiêu du như giấc mộng thật hè

Nếu nhìn lại, nghe rợn người sởn ốc

 

Cõi trần gian bao con đường hiểm hóc

Mỗi nhân sinh đều độc lộ riêng mình

Đã đi qua mà quay lại thất kinh

Bước chỉ tới, chứ lùi đâu được nhĩ !

 

Đời tuy ngắn nhưng đường dài vạn lý

Khổ không nhiều nhưng cộng lại phong ba

Kể cho nhau nghe, sao hết, ối chà !

Con đường đi trải bao nhiêu gai gốc

 

Cả dĩ vãng, biết đâu làm dấu mốc

Đã qua rồi, xin trả lại thời gian

Có nhớ chăng như những tiếng âm vang

Đong cay đắng, đổ đầy trang kỷ niệm

 

Có thanh trong, mới thương trời màu tím

sơ cơ, mới quí những chân tình

hàn vi, mới biết kẻ thương mình

Chấm điểm son trên bức tranh phù thế

 

Đâu nói chi, và chẳng cần kể lể

Tôi giữ gìn một cõi của riêng tôi

Đời có ra sao rồi cũng được thôi

Cho nghĩa thú một đời tôi, ý vị.

 

Tôi đã thoát trong đường tơ kẽ tóc !

 

 Tháng 12-2004

 

Tôi đã thoát trong đường tơ kẽ tóc

Nếu không may thì có sống được đâu

Bao trận đã qua, nhớ mãi trong đầu

Còn sống được, nhờ nhiều lần thoát chết

 

Chết thấy dễ nhưng mà không dễ chết

Sống tĩnh bơ nhưng sống khó vô cùng

Khi tử thần chưa lên tiếng cáo chung

Sống còn khó huống chi là cái chết

 

Vậy mà nói đã nhiều lần thoát chết

Không phải đâu, cái chết ghé thăm thôi

Một thoáng đi qua, là biến mất rồi

Thì sự sống vững vàng hơn bàn thạch

 

Nhịp sống chết theo từng âm tích tắc

Nhưng đứt lìa là một khoảng thật xa

Đừng dễ duôi tìm đến cõi tha ma

Khi tử thần đóng khung chưa mở cửa

 

Sống và chết còn giở hơi kèn cựa

Còn tranh giành còn ngả giá chưa xong

Còn cù cưa thì thiên hạ đừng hòng

Chứ đừng bảo là đường tơ kẽ tóc

 

Nói thật đó chứ tôi không nói dóc

Tôi muốn dùng đường tơ kẽ tóc mà chơi

Của những khi, kinh hồn bạt vía trong đời

Nhớ xảy ra đã nhiều lần thật rùng rợn

 

Nghĩ thì sợ nhưng tôi đâu có ớn

Nên tôi mong tái diễn lại xem sao

Để nhìn trông những hư thực thế nào

Nhưng mỏng mảnh như đường tơ kẽ tóc.

 

Biết Mặt Mũi Ngươi Rồi

 

 Tháng 12-2004

 

Lật tâm tư để phơi trần chân tướng

Ẩn ở đâu, ngươi hãy hiện nguyên hình

Đừng giở những trò váo váo vênh vênh

Đóng lớp vỏ bề ngoài che thiên hạ

 

Tâm địa ngươi thật ra đâu có lạ

Nhưng tinh khôn ngươi đóng kịch tài tình

Nếu lột trần ai ai cũng thất kinh

Những quỉ kế của nhà ngươi giỏi thiệt

 

Ai hay biết, ai người không hay biết

Nên mới có câu : mắt thánh vải thưa

Tri tâm mà bất biết nói sao vừa

Khốn khổ cho đời mò kim đáy biển

 

Quá thủ thuật, ngươi đã nhiều lão luyện

Trông vóc dáng ngươi, mặt đá mày dày

Ngươi vẫn dửng dưng và sống phây phây

Trước mắt nhà ngươi, ngươi đâu biết sợ

 

Tòa án lương tâm đã từ muôn thuở

Ngươi lừa ai chứ đâu thể dối được mình 

Khi cúi đầu phủ phục trước tánh linh

Ngươi mới rõ những gì ngươi quá quắt

 

Vốn biết ngươi, một con người kỳ quặt

Để xem ngươi tự tung tự tác tới đâu

Ánh sáng lên rồi, bóng tối chìm sâu

Vậy từ nay, ngươi đừng bày thêm nữa !!!

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 6960)
Đến đi là chuyện cuộc đời Tử sanh là chuyện muôn đời xảy ra Duyên sanh trong cõi người ta Hổ tương từng phút chan hoà nắng mai .
(Xem: 5040)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Gần Ba La Nại có khu rừng già Nai con vừa mới sinh ra Dáng hình đẹp đẽ, thật là hiếm hoi
(Xem: 7016)
Phật tánh dung thông nghĩa chẳng biên, Ba ngàn thế giới cũng không miền. Tùy duyên bày phép lần chân tướng, Độ pháp lập khuôn ứng bản nguyên.
(Xem: 5825)
Chân tâm rỗng lặng thật vô biên, Vốn tự xưa nay tỏa khắp miền... Gặp cảnh, tuỳ cơ bày diệu ngữ, Giao duyên, ứng lúc hiện chơn nguyên.
(Xem: 8279)
Thuở xưa Đức Phật chúng ta Hồi còn tại thế, tiếp bà mẹ kia, Bà ta nức nở não nề Thương con vừa chết, thảm thê cõi lòng,
(Xem: 5159)
Thời xưa ở tại vùng kia Có hai người nọ chuyên nghề tiểu thương Bán buôn lặt vặt tầm thường Đồ dùng bếp núc, nữ trang rẻ tiền.
(Xem: 5393)
Tổ Tổ xưa nay khéo lập tông, Vững niềm tin Phật, Phật nơi lòng. Thân này huyển hoá, hư đâu thật, Vật nọ vô thường, có chợt không.
(Xem: 7988)
Xuống chốn trần gian được mấy khi Rong chơi chốc lát lại ra đi. Nổi trôi sanh tử còn chưa dứt, Đắm đuối tướng danh khó viễn ly.
(Xem: 5619)
Vườn thiền cảnh vắng cỏ hoa thơm, Nắng gọi hồn thơ xua nỗi hờn. Trúc biếc lung lay ngân địu thở, Mây hồng lãng đãng quyện niềm ơn.
(Xem: 5438)
Ngày xưa có một ông vua Trị vì đất nước rất ư công bằng Cạnh bên hoàng hậu đoan trang Vua yêu, vua quý, chứa chan hương tình.
(Xem: 6163)
Tâm nhiên tỏa chiếu bốn phương trời, Ánh hiện từ bi rạng khắp nơi... Đối cảnh tuỳ duyên không chướng ngại, Tham thiền nhập định chẳng ngăn đôi.
(Xem: 7877)
Ngàn năm bên lối nhỏ Trút niềm đau muộn phiền Ngàn năm mang hơi thở Dìu vợi trời tam thiên.
(Xem: 4870)
Sài Gòn chợt nắng gió hiu hiu Tôi đến thăm Ôn một buổi chiều Phố phường khói bụi người qua lại Xe cộ bên đường rộn tiếng kêu.
(Xem: 4993)
Ở đời quý nhất hòa bình, Sống đâu chẳng sợ một mình chơi vơi, Thân hòa với cả mọi người, Trong êm ngoài ấm suốt đời lạc quan
(Xem: 4809)
Chơn như lẳng lặng ở trong ta, Quét dọn lâu ngày sẽ hiện ra. Tập tánh dứt mê, lìa địa ngục, Khai tâm liễu ngộ, rõ Ta Bà.
(Xem: 6299)
Sự đời được mất rõ vô thường, Cội gốc sân si vốn khó lường. Chuyện đến tùy duyên không vướng mắc, Việc qua cởi bỏ chẳng còn vương.
(Xem: 4854)
Từ thuở vào chùa học kệ kinh, Lăng Nghiêm, Bát Nhã sáng lung linh. Đèn thiền rạng chiếu theo trang chữ, Đuốt tuệ ngời soi hiện bóng hình.
(Xem: 5555)
Vị cao tăng đắc đạo rồi Tính ra thấm thoắt nửa đời xuất gia Tu nơi thiền viện phương xa Dứt tình quyến luyến quê nhà từ lâu,
(Xem: 6703)
Ngày xưa có một bầy nai Nai đầu đàn quả là tài giỏi thay Một ngàn nai họp thành bầy Nhởn nhơ chung sống, vui vầy, rong chơi,
(Xem: 4935)
Lời kinh ý Phật gởi trao Ta nay xin nguyện khắc vào trong tâm Muôn ngàn hướng đẹp sâu thâm Đêm ngày gìn giữ nhiếp tâm hành trì .
(Xem: 5423)
Giường nan xốc xếch dưới trăng vàng, Trở giấc chim mơ, rộn đại ngàn. Loáng thoáng lá đưa đùa gió lạc, Rì rào suối lượn nuối đêm tan.
(Xem: 5573)
Tội từ tâm khởi tạo ra Chẳng ai cứu chuộc đời ta bao giờ Đừng mong cứ mãi cậy nhờ Sống đời ỷ lại luôn chờ cúng xin .
(Xem: 5612)
Nước kia có một quốc vương Nhân từ, vui vẻ, dễ thương vô cùng Xuân về hoa lá tưng bừng Vua mang quà tặng đến từng xóm thôn Thăm người nghèo khó neo đơn, Hòa mình cùng với vui buồn của dân.
(Xem: 6484)
Cái hẻm nhỏ tẹo tèo teo Mà bao kiếp sống vẫn đeo tháng ngày Trẻ em bụi bặm loay hoay Mua tần bán tảo đâu hay kiếp nghèo
(Xem: 8016)
Từ thiện cơm chay giữa phố đông, Sẻ chia khó nhọc giới lao công. Cực khổ nắng mưa cùng năm tháng, Vất vả mưu sinh khắp cõi trần.
(Xem: 5045)
Cách trở bao năm nay trở về, Rộn ràng ký ức chuổi dài thê, Xa nghe vạn kiếp chìm lưu lạc, Đánh thức hồn ta giữa ngộ mê.
(Xem: 6593)
Đời tu cao đẹp quá thôi Ba y một bát đứng ngồi thong dong Giản đơn chiếc áo nâu sòng Cơm canh đạm bạc gánh bồng nhẹ vai.
(Xem: 4969)
Mỹ Quốc thiên tai bão cuốn qua Harvey(TX)mới dứt đến Irma(FL) Hai cơn bão dữ tràn ngập tới Khốn khổ dân lành chạy thoát ra .
(Xem: 5814)
Chẳng lo chi bao cuộc đời triền phược Sống an vui tu tập dứt lo xa Mở rộng lòng đối xử với người ta Con đường đạo không còn chi trở ngại .
(Xem: 5369)
Biết nhận rõ cuộc đời không là thật Đến và đi như giấc mộng phù vân Sao ta không sống đẹp giữa thế trần Lấy tình thương làm con đường đạo nghiệp .
(Xem: 4302)
Một trong tôn giáo cổ xưa, Có thầy tu nọ rất ưa tế thần, Tuy ông nổi tiếng xa gần, Nhưng mà mê muội tâm thần nhiều thay.
(Xem: 3692)
Xưa kia ở chốn núi rừng, Có đàn khỉ nọ khoảng chừng năm trăm, Họp bầy nô rỡn quanh năm
(Xem: 4638)
Thuở xưa có một thanh niên, Rất là hiếu thảo khắp miền biết danh, Là con một, đã trưởng thành, Nhưng chưa chịu lập gia đình với ai
(Xem: 5696)
Thao thức mãi với yêu thương ngày cũ, Vẫn sống hoài trong tâm tưởng mẹ ơi !
(Xem: 12800)
Cái vô cái hữu vốn là không, Hiểu được duyên sanh chớ nặng lòng. Đông đến tuyết rơi, sương giá lạnh, Hè qua phượng trổ, cảnh trời trong.
(Xem: 3940)
Mục Kiền Liên vốn xuất thân, Con ông trưởng giả vô ngần giàu sang, Ông cha tu rất đàng hoàng, Nổi danh đạo đức xóm làng biết tên...
(Xem: 3231)
Sắc thu phơi trên lá, Khói quyện vương hương trầm, Chùa đông như ngày hội, Chân bước mãi trầm ngâm.
(Xem: 3514)
Mưa đêm trở tiết, lạnh quanh phòng, Lặng tiếng chuông đưa quặn thắt lòng.
(Xem: 3661)
Mẹ để con vào dạ, Nâng niu mười tháng trường, Đi, đứng, làm mọi việc... Vun đắp tình yêu thương!
(Xem: 3716)
Con về, ngủ dưới gốc thông, Trong mơ hé nụ đóa hồng Vu Lan.
(Xem: 3778)
Nếu con có thể dâng lên Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương Đền bù mỗi giọt lệ vương Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 3512)
Nếu con có thể dâng lên Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương Đền bù mỗi giọt lệ vương Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 9527)
Mây trắng vẫn thênh thang lùa vào nỗi nhớ, Phương trời cũ, Biết đâu tìm hơi thở, Bóng mẹ mùa thu đổ xuống bóng hoàng hôn !
(Xem: 4360)
“Tâm hiếu là tâm Phật. Hạnh hiếu là hạnh Phật”. Với truyền thống người Việt ta, hiếu thảo là một nền tảng đạo đức rất cần thiết, rất thiêng liêng và cao cả.
(Xem: 4454)
Người ngồi đó nhìn dòng đời biến chuyển, Qua bốn mùa thay đổi bởi thời gian, Đẹp tự nhiên như gió cuốn mây ngàn, Tâm thanh thoát giữa hành trình cô độc.
(Xem: 6031)
Duyên đến duyên đi cũng là duyên Cớ chi ta lại phải ưu phiền Tuỳ duyên ta sống cho đúng đạo Cứ để dòng đời chảy tự nhiên .
(Xem: 8422)
Từ đây kính mẹ, ăn năn Ai hơn mẹ quý, ai bằng tình thâm, Mới gây công đức vô ngần Cũng như gặp Quán Thế Âm được rồi!"
(Xem: 5515)
Đúng lời đức Phật dạy rồi: "Tâm ta đi khắp mọi nơi trên đời Cũng không tìm thấy được người Đáng yêu, đáng quý hơn nơi thân mình!
(Xem: 3562)
30 tháng 7, một mình, Mẹ ra biển động, Tình Cha lênh đênh, Bè lau quằn quại bờ sinh tử, Oa oa trẻ khóc, Rạng bình minh
(Xem: 5882)
Dòng đời như trường đấu, Được mất với hơn thua, Có không cùng thất bại, Diễn mãi chuyện trò đùa!
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant