Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 71

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13174)
Tuyển tập 71


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 71

(Từ bài số 701 đến số 710)

 

01. Đừng gọi tôi là người tù ! 701

02. Quên cảnh ngục tù 702

03. Mở cửa mà đi 703

04. Ta không cần ngươi nữa 704

05. Tha thứ cho con 705

06. Chờ anh bên khung sắt 706

07. Gà trống nuôi con 707

08. Mẹ ngồi chờ con 708

09. Con xin hứa 709

10. Tâm sự người tù 710

 

Đừng gọi tôi là người tù !

 

Đừng gọi tôi là người tù

Nhứt nhựt tại tù, tại ngoại thiên thu

Tôi đã mang cuộc sống âm u

Ai muốn bước đi vào ngõ tối

 

Một đã lỡ, sai đường lạc lối

Tháng năm dài, trăm đắng ngàn cay

Nào có nghĩa gì, xiềng xích chân tay

Tòa án lương tâm, từng đêm thổn thức

 

Đừng gọi tôi là người tù

Ai không muốn đời mình đẹp nhất

Ai không muốn đời mình đổi thay

Trong hoang vu, còn có gió ngàn bay

Sao cứ gọi tôi là người tù muôn thuở

 

Đất bụi bay, vẫn còn muốn thở

Đá trơ vơ, vẫn cảm niềm đau

Những ngày xưa, như nước chảy qua cầu

Cho tôi sống những ngày mai tươi sáng

 

Đừng gọi tôi là người tù !

Đừng gọi tôi là người tù !

Tiếng nói này,

Tiếng gọi này,

Đau khổ lắm người ơi !!!

 

11 giờ đêm 10-02-2007

 

Quên cảnh ngục tù !

 

Tiếng mặc cảm, cả cuộc đời khốn khổ

Tiếng xấu xa, cả cuộc sống thương đau

Đêm từng đêm, tôi thức trắng canh thâu

Tự chất vấn, tại sao làm như thế

 

Người bạn tù tôi, thường nghe nhau kể

Có người sa, nơi khói trắng thần tiên

Có người sa, nơi mua phấn bán hương

Làm anh chị, nơi xó hẻm góc đường

Làm đàn em, bị dụ dỗ lon ton

Hay đầu nậu, tham ô, tai to, mặt lớn

 

Một thuở tung hoành, ngàn đời nguy khốn

Một lúc lầm mê, miệng thế cười chê

Chưa vào nhà tù, đã khổ trăm bề

Tiếng kêu xiềng xích, còn chi nói nữa

 

Người bạn tù ơi, thôi nhau đi nghe

Đời còn đó, ta lên xe chuyển hóa

Đời còn dài, ta cải hối ăn năn

Nhục nhã riêng mình, nhục nhã đến tổ tiên

Mở cửa ngục tù, hướng thiện hoàn lương

Quên cảnh ngục tù, về với yêu thương.

 

12 giờ đêm 10-02-2007

 

Mở cửa mà đi !

 

Tôi đã ở tù, khi còn trong bụng mẹ

Tôi đã ở tù, giữa hai nẻo tử sinh

Ba cõi trầm luân, đày ải cực hình

Nào có nghĩa gì, nhà tù, nhà giam nhân thế !!!

 

Nếu con tạo còn bánh xe chuyển hóa

Thì đời tôi sẽ cải biến hoàn lương

Tôi sẽ bước đi trên vạn nẻo đường

Sầu hận chi, chỉ một lần lẫm lỡ !!!

 

Trời đất mênh mông, tại sao không ở

Biển rộng sông dài, tại sao không đi

Bốn vách ngục tù, ngồi đó mà chi

Người bạn tù ơi, nghe lời tôi nói ???

 

Chiếc áo nhà tù, xem như một lần kỷ niệm

Ngày tháng nhà tù, xem như ngục thất trầm tư

Miếng cơm nhà tù, xem như của thế còn dư

Trao nhau nụ cười, mở cửa mà đi !!!

Trao nhau nụ cười, mở cửa mà đi !!!

 

12 giờ đêm 10-02-2007

 

Ta không cần ngươi nữa !

 

Ngựa quen đường cũ, là con đường chi nhỉ !

Mà tại sao là câu tục ngữ muôn đời ?

Người bạn tù ơi, ngẫm nghĩ mà coi

Để chiêm nghiệm, những gì là tốt xấu ???

 

Hỡi đêm đen, những đêm dài có thấu

con người, ai chẳng thấm niềm đau

Mái tóc xanh đã bạc trắng đeo đầu

Nỗi bức xúc nhũn mềm cơn động não

 

Thói hư, tật xấu, vô cùng thiện xảo

Phải thức tỉnh lòng, rung động tiếng chuông

Phải lắng lòng nghe, tiếng gọi thanh lương

Ta là con người,

chứ đâu phải là ngựa quen đường cũ !!!

 

Những đêm trong tù, nhiều đêm không ngủ

Ta đã nghe rồi, tiếng nói lương tâm

Trăng sáng ơi, trăng sáng ơi, đẹp lắm trăng rằm

Ta chờ em, ta chờ em, ánh trăng mười sáu

 

Ta nghe trái tim, nhiều lần rỉ máu

Ta xin chào mi, tan nát tâm can

Ngựa quen đường cũ, khép cửa buông màn

Ta quyết xa lìa, không cần ngươi nữa !

Ta quyết xa lìa, không cần ngươi nữa !

 

01 giờ sáng 11-02-2007

 

Tha thứ cho con

 

Xin mẹ tha cho con, con đã làm mẹ khổ

Xin cha tha cho con, phải mang tiếng nhục nhằn

Con nằm đây, lịch gỡ từng tờ, hối cải ăn năn

Chưa sống nên người, đã làm con bất hiếu

 

Tiếng ơn cha, xin gởi trên đồi núi

Tiếng nghĩa mẹ, xin gởi dưới biển đông

Một ngày mai, con gắng sức ra công

Dù gian khó, không bao giờ than thở

 

Một lần này, ngàn lần con xin nhớ

Một lần này, vạn thuở con không quên

Đã làm khổ cha, khổ mẹ, khổ anh, khổ chị, khổ em

Một con sâu, cả nồi canh rẻ rúng

 

Đêm đêm, chắp tay khấn nguyện

Ngày ngày, dõi mắt buồn trông

Nhìn qua cửa sắt dặn lòng

Vừng đông, bình minh chờ sáng

 

Xin cha tha cho con

Xin mẹ tha cho con

Anh chị đừng buồn

Đừng trách nghe em

Xin chắp tay nguyền

Dù nát lòng son !!!

 

Mồng 7 Tết Đinh Hợi - 2007

 

Chờ anh bên khung sắt

 

Em bồng con, chờ anh bên khung sắt

Vắt cái nghèo đựng trong túi thăm nuôi

Keo dăm bông, hộp muối sả, sần sùi

Nhà trống trải, chờ anh về đắp vá

 

Một mẹ mấy con, tháng ngày tơi tả

Nước mắt đong đầy, từng bữa cơm canh

Con hỏi cha đâu, em nói vòng quanh

Cha con chưa về, bởi còn đêm tối

 

Đứa con lớn nhìn em khẽ hỏi

Hình như cha ở tú ở tù

Em bảo rằng, ở mịt ở mù

Chớ tú tù gì, con đừng nói thế

 

Rồi đến ngày, tay bồng tay bế

Vai đeo mang một túi thăm nuôi

Cửa sắt kia ren rét rợn người

Lịch sắp hết rồi, ngày mai lại sáng

 

Mẹ nuôi con, quên ngày quên tháng

Vợ trông chồng, nhớ phút nhớ giây

Mặt trời đông đã đổ về tây

Ba sáu lăm

Ba sáu lăm

Mấy lần rồi

Đã mòn chưa khung sắt !!!

 

Mồng 7 Tết Đinh Hợi - 2007

 

Gà trống nuôi con

 

“Gà trống nuôi con”

“Gà trống nuôi con”

Khổ nhất đời, gà trống nuôi con

Con khóc oe oe, không làm sao biết dỗ

 

Tay đàn ông, xách nôi, thay tả

Pha sữa con, nóng lạnh vô chừng

Cho con ăn, hả miệng, kêu ùm

Tập làm mẹ, xòe cánh kêu, cục ... cục ... tác

 

Gà trống nuôi con !

Khó hơn vượt ghềnh vượt thác

Gà trống nuôi con !

Khó hơn băng núi băng đèo

Anh buồn trông những vách đá cheo leo

Em hởi em, chờ em về, tỏ ngõ

 

Anh ngoài này, mỏi mòn vò võ

Em trong kia, thổn thức từng cơn

Tháng ngày qua, lòng dạ héo hon

Thời gian dài, đã mòn mi mắt

 

Em ơi em, thôi em đừng khóc !

Anh thay em, làm gà trống nuôi con !

 

Mồng 7 Tết Đinh Hợi - 2007

 

 Mẹ ngồi chờ con

 

Mẹ ngồi chờ con, chưa tới giờ mở cửa

Đưa mắt buồn trông, giọt lệ đắng lưng tròng

Ngày xưa nuôi con, tay bế tay bồng

Dãi nắng dầm mưa, mong con khôn lớn

 

Khi dỗ khi dành, nhẹ lời nhỏ tiếng

Khi roi khi vọt, khe khẽ lòng đau

Lòng mẹ nuôi con, dai dẫu dãi dầu

Mong con khôn lớn, giữa trường đời muôn ngả

 

Ngày nay nuôi con, chắc chiu trong túi nhỏ

Hũ muối mè, hộp muối sả, dăm bông

Kem đánh răng, bàn chải, cục xà phòng

Dù có ra sao, cũng là con của mẹ

 

Mẹ ngồi chờ con, văng vẳng bên tai, miệng đời biếm nhẽ

Mẹ dấu trong lòng, đâu dám kể con nghe

Lòng mẹ chín chiều, như sóng vỗ bờ đê

Dòng nước chảy xuôi, muôn ngàn đời vẫn thế

 

Mẹ ngồi chờ con, khung cửa vừa mới hé

Nhìn bóng dáng con, lòng đã ấm lên rồi

Con gắng giữ gìn, sức khỏe nghe con

Bóng tối đêm dài, mẹ mím lòng đau !!!

 

 Mồng 7 Tết Đinh Hợi - 2007

 

Con xin hứa

 

Mẹ ơi mẹ, xin mẹ đừng khóc

Cha ơi cha, xin cha đừng đau

Nhìn mẹ khổ, con không chịu nổi đâu

Nhìn cha buồn, lòng con thêm tan nát

 

Con xin hứa, dù ngàn cân treo sợi tóc

Dù băng đồi, đeo đá, đội sơn khê

Để đền ơn, công sinh dưỡng mẹ cha

Để chuộc lại những gì con đánh mất

 

Khi ngồi trong khung sắt

Với qui chế lao tù

Ì a, í a, í dầu

Tiếng mẹ ru hời,

Í a, tiếng mẹ ru hời,

Đã mấy mùa thu

 

Khi ngồi trong khung sắt

Khi nuốt miếng cơm tù

Ì a, í a, í dầu

Một ngày trong tù,

Í a, một ngày trong tù,

Là cả thiên thu

 

Xin mẹ đừng khóc nữa !

Xin cha đừng buồn đau !

Ngàn lần con xin hứa

Từ nay đến bạc đầu

 

À ơi, ới à,

Nước chảy qua cầu

Tháng ngày đau khổ, ới a

Như nước qua cầu, chảy đi !!!

 

Mồng 7 Tết Đinh Hợi - 2007

 

Tâm sự người tù

 

Tiếng kiểng kêu : keng ! keng ! keng !

Lại thêm một ngày mới

Chấp tác, chấp hành, theo qui chế nhà lao

Lớn nhỏ, nữ nam, nhanh nhẩu, xôn xao

Từng khu, từng phần, hòa nhau thao tác

 

Kia, tiếng hò, tiếng hát

Nọ, tiếng nói, tiếng cười

Thời khắc đi qua, quen thuộc quá đi thôi

Của những con người cùng chung mẫu số

 

Tiếng kiểng kêu : keng ! keng ! keng !

Lại một ngày đã hết

Cảnh nhà lao trông vắng vẻ, im lìm

Tiếng ngáy đủ chiều,

như những bản hòa tấu không tên

Những dàn nhạc lừng danh,

còn thiếu nhiều thanh âm như thế

 

Tôi gát tay nhìn qua khung cửa nhỏ

Trông xa mờ, đếm những ánh sao thưa

Nỗi niềm đau, ôi biết nói sao vừa

Một lầm lỡ, biết bao nhiêu tan vỡ

 

Tiếng kiểng kêu : keng ! keng ! keng !

Lại thêm một ngày nữa

Tháng ngày qua đâu có những gì vui

Rồi một mai, ta sẽ bước ra ngoài

Giã từ nghe, chốn thâm u kinh dị

 

Ta xa em, như lên đò vĩ tuyến

Ta lìa em, như thuyền vỗ xa bờ

gặp nhau như giấc mộng trong mơ

Xin giã biệt, không quay về bến cũ.

 

  Mồng 7 Tết Đinh Hợi - 2007

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 6960)
Đến đi là chuyện cuộc đời Tử sanh là chuyện muôn đời xảy ra Duyên sanh trong cõi người ta Hổ tương từng phút chan hoà nắng mai .
(Xem: 5040)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Gần Ba La Nại có khu rừng già Nai con vừa mới sinh ra Dáng hình đẹp đẽ, thật là hiếm hoi
(Xem: 7017)
Phật tánh dung thông nghĩa chẳng biên, Ba ngàn thế giới cũng không miền. Tùy duyên bày phép lần chân tướng, Độ pháp lập khuôn ứng bản nguyên.
(Xem: 5827)
Chân tâm rỗng lặng thật vô biên, Vốn tự xưa nay tỏa khắp miền... Gặp cảnh, tuỳ cơ bày diệu ngữ, Giao duyên, ứng lúc hiện chơn nguyên.
(Xem: 8279)
Thuở xưa Đức Phật chúng ta Hồi còn tại thế, tiếp bà mẹ kia, Bà ta nức nở não nề Thương con vừa chết, thảm thê cõi lòng,
(Xem: 5160)
Thời xưa ở tại vùng kia Có hai người nọ chuyên nghề tiểu thương Bán buôn lặt vặt tầm thường Đồ dùng bếp núc, nữ trang rẻ tiền.
(Xem: 5394)
Tổ Tổ xưa nay khéo lập tông, Vững niềm tin Phật, Phật nơi lòng. Thân này huyển hoá, hư đâu thật, Vật nọ vô thường, có chợt không.
(Xem: 7988)
Xuống chốn trần gian được mấy khi Rong chơi chốc lát lại ra đi. Nổi trôi sanh tử còn chưa dứt, Đắm đuối tướng danh khó viễn ly.
(Xem: 5620)
Vườn thiền cảnh vắng cỏ hoa thơm, Nắng gọi hồn thơ xua nỗi hờn. Trúc biếc lung lay ngân địu thở, Mây hồng lãng đãng quyện niềm ơn.
(Xem: 5439)
Ngày xưa có một ông vua Trị vì đất nước rất ư công bằng Cạnh bên hoàng hậu đoan trang Vua yêu, vua quý, chứa chan hương tình.
(Xem: 6165)
Tâm nhiên tỏa chiếu bốn phương trời, Ánh hiện từ bi rạng khắp nơi... Đối cảnh tuỳ duyên không chướng ngại, Tham thiền nhập định chẳng ngăn đôi.
(Xem: 7877)
Ngàn năm bên lối nhỏ Trút niềm đau muộn phiền Ngàn năm mang hơi thở Dìu vợi trời tam thiên.
(Xem: 4870)
Sài Gòn chợt nắng gió hiu hiu Tôi đến thăm Ôn một buổi chiều Phố phường khói bụi người qua lại Xe cộ bên đường rộn tiếng kêu.
(Xem: 4993)
Ở đời quý nhất hòa bình, Sống đâu chẳng sợ một mình chơi vơi, Thân hòa với cả mọi người, Trong êm ngoài ấm suốt đời lạc quan
(Xem: 4809)
Chơn như lẳng lặng ở trong ta, Quét dọn lâu ngày sẽ hiện ra. Tập tánh dứt mê, lìa địa ngục, Khai tâm liễu ngộ, rõ Ta Bà.
(Xem: 6299)
Sự đời được mất rõ vô thường, Cội gốc sân si vốn khó lường. Chuyện đến tùy duyên không vướng mắc, Việc qua cởi bỏ chẳng còn vương.
(Xem: 4854)
Từ thuở vào chùa học kệ kinh, Lăng Nghiêm, Bát Nhã sáng lung linh. Đèn thiền rạng chiếu theo trang chữ, Đuốt tuệ ngời soi hiện bóng hình.
(Xem: 5555)
Vị cao tăng đắc đạo rồi Tính ra thấm thoắt nửa đời xuất gia Tu nơi thiền viện phương xa Dứt tình quyến luyến quê nhà từ lâu,
(Xem: 6705)
Ngày xưa có một bầy nai Nai đầu đàn quả là tài giỏi thay Một ngàn nai họp thành bầy Nhởn nhơ chung sống, vui vầy, rong chơi,
(Xem: 4935)
Lời kinh ý Phật gởi trao Ta nay xin nguyện khắc vào trong tâm Muôn ngàn hướng đẹp sâu thâm Đêm ngày gìn giữ nhiếp tâm hành trì .
(Xem: 5423)
Giường nan xốc xếch dưới trăng vàng, Trở giấc chim mơ, rộn đại ngàn. Loáng thoáng lá đưa đùa gió lạc, Rì rào suối lượn nuối đêm tan.
(Xem: 5573)
Tội từ tâm khởi tạo ra Chẳng ai cứu chuộc đời ta bao giờ Đừng mong cứ mãi cậy nhờ Sống đời ỷ lại luôn chờ cúng xin .
(Xem: 5614)
Nước kia có một quốc vương Nhân từ, vui vẻ, dễ thương vô cùng Xuân về hoa lá tưng bừng Vua mang quà tặng đến từng xóm thôn Thăm người nghèo khó neo đơn, Hòa mình cùng với vui buồn của dân.
(Xem: 6484)
Cái hẻm nhỏ tẹo tèo teo Mà bao kiếp sống vẫn đeo tháng ngày Trẻ em bụi bặm loay hoay Mua tần bán tảo đâu hay kiếp nghèo
(Xem: 8016)
Từ thiện cơm chay giữa phố đông, Sẻ chia khó nhọc giới lao công. Cực khổ nắng mưa cùng năm tháng, Vất vả mưu sinh khắp cõi trần.
(Xem: 5045)
Cách trở bao năm nay trở về, Rộn ràng ký ức chuổi dài thê, Xa nghe vạn kiếp chìm lưu lạc, Đánh thức hồn ta giữa ngộ mê.
(Xem: 6593)
Đời tu cao đẹp quá thôi Ba y một bát đứng ngồi thong dong Giản đơn chiếc áo nâu sòng Cơm canh đạm bạc gánh bồng nhẹ vai.
(Xem: 4969)
Mỹ Quốc thiên tai bão cuốn qua Harvey(TX)mới dứt đến Irma(FL) Hai cơn bão dữ tràn ngập tới Khốn khổ dân lành chạy thoát ra .
(Xem: 5814)
Chẳng lo chi bao cuộc đời triền phược Sống an vui tu tập dứt lo xa Mở rộng lòng đối xử với người ta Con đường đạo không còn chi trở ngại .
(Xem: 5369)
Biết nhận rõ cuộc đời không là thật Đến và đi như giấc mộng phù vân Sao ta không sống đẹp giữa thế trần Lấy tình thương làm con đường đạo nghiệp .
(Xem: 4303)
Một trong tôn giáo cổ xưa, Có thầy tu nọ rất ưa tế thần, Tuy ông nổi tiếng xa gần, Nhưng mà mê muội tâm thần nhiều thay.
(Xem: 3693)
Xưa kia ở chốn núi rừng, Có đàn khỉ nọ khoảng chừng năm trăm, Họp bầy nô rỡn quanh năm
(Xem: 4641)
Thuở xưa có một thanh niên, Rất là hiếu thảo khắp miền biết danh, Là con một, đã trưởng thành, Nhưng chưa chịu lập gia đình với ai
(Xem: 5697)
Thao thức mãi với yêu thương ngày cũ, Vẫn sống hoài trong tâm tưởng mẹ ơi !
(Xem: 12803)
Cái vô cái hữu vốn là không, Hiểu được duyên sanh chớ nặng lòng. Đông đến tuyết rơi, sương giá lạnh, Hè qua phượng trổ, cảnh trời trong.
(Xem: 3942)
Mục Kiền Liên vốn xuất thân, Con ông trưởng giả vô ngần giàu sang, Ông cha tu rất đàng hoàng, Nổi danh đạo đức xóm làng biết tên...
(Xem: 3232)
Sắc thu phơi trên lá, Khói quyện vương hương trầm, Chùa đông như ngày hội, Chân bước mãi trầm ngâm.
(Xem: 3514)
Mưa đêm trở tiết, lạnh quanh phòng, Lặng tiếng chuông đưa quặn thắt lòng.
(Xem: 3661)
Mẹ để con vào dạ, Nâng niu mười tháng trường, Đi, đứng, làm mọi việc... Vun đắp tình yêu thương!
(Xem: 3716)
Con về, ngủ dưới gốc thông, Trong mơ hé nụ đóa hồng Vu Lan.
(Xem: 3778)
Nếu con có thể dâng lên Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương Đền bù mỗi giọt lệ vương Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 3512)
Nếu con có thể dâng lên Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương Đền bù mỗi giọt lệ vương Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 9527)
Mây trắng vẫn thênh thang lùa vào nỗi nhớ, Phương trời cũ, Biết đâu tìm hơi thở, Bóng mẹ mùa thu đổ xuống bóng hoàng hôn !
(Xem: 4361)
“Tâm hiếu là tâm Phật. Hạnh hiếu là hạnh Phật”. Với truyền thống người Việt ta, hiếu thảo là một nền tảng đạo đức rất cần thiết, rất thiêng liêng và cao cả.
(Xem: 4455)
Người ngồi đó nhìn dòng đời biến chuyển, Qua bốn mùa thay đổi bởi thời gian, Đẹp tự nhiên như gió cuốn mây ngàn, Tâm thanh thoát giữa hành trình cô độc.
(Xem: 6031)
Duyên đến duyên đi cũng là duyên Cớ chi ta lại phải ưu phiền Tuỳ duyên ta sống cho đúng đạo Cứ để dòng đời chảy tự nhiên .
(Xem: 8422)
Từ đây kính mẹ, ăn năn Ai hơn mẹ quý, ai bằng tình thâm, Mới gây công đức vô ngần Cũng như gặp Quán Thế Âm được rồi!"
(Xem: 5516)
Đúng lời đức Phật dạy rồi: "Tâm ta đi khắp mọi nơi trên đời Cũng không tìm thấy được người Đáng yêu, đáng quý hơn nơi thân mình!
(Xem: 3562)
30 tháng 7, một mình, Mẹ ra biển động, Tình Cha lênh đênh, Bè lau quằn quại bờ sinh tử, Oa oa trẻ khóc, Rạng bình minh
(Xem: 5882)
Dòng đời như trường đấu, Được mất với hơn thua, Có không cùng thất bại, Diễn mãi chuyện trò đùa!
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant