Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 47

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 12502)
Tuyển tập 47


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 47

(Từ bài số 461 đến số 470)

thnhattan@yahoo.com.au

 

Thuyền về bến cũ 461

Nếu không người thì cũng không ta 462

Đường hầm bỏ lại ! 463

Thân phận người nghèo khổ ! 464

Những em bé cơ cùng ! 465

Hỏi những hương hồn đã chết ? 466

Ếch nằm đáy giếng ! 467

Trung Nguyên khấn nguyện 468

Bốn mùa quốc quốc gia gia 469

Vỡ toang một tiếng ô hô ! 470

 

Thuyền về bến cũ

 Thơ nhạc * Tháng 8—2005

 

Sao người cố tìm quên

Sao người lại vô tình

Đang còn sống mà sao chối bỏ

Chuyện quê hương chuyện nước non mình

Sao người nỡ buông trôi

Sao người nỡ dập vùi

Trách hờn chi hương quê còn đó

Cho non sông thẹn mặt núi đồi

Thời gian nào đã qua

Thời gian nào chưa qua

Tiếp nối nhau qua từng thế hệ

Truyền trao nhau chuyện nước non nhà

Người còn nhớ bên sông

Cùng chia lúa ngô đồng

Nung cháy đen từ trong khói lửa

Tay trong tay nồng ấm bếp hồng

Hãy thức dậy đi anh

Hãy thức dậy đi em

Đã khổ đau đêm dài quá đủ

Nắng lên rồi ngày mới tươi xanh

Cùng xua những đêm đông

Cùng kết lại tấm lòng

Cho ân tình ngàn năm còn đó

Cho con tim chan chứa khơi dòng

Bắc nhịp cầu cảm thông

Ta nghe ấm cõi lòng

Mắt Mẹ già Biển Đông ngóng đợi

Mắt Cha già Núi Thái chờ trông

Anh không cố tìm quên

Tôi không cố vô tình

Anh và tôi cùng nhau tiến bước

Cùng đắp xây trên nước non mình

Tôi không cố quên người

Người đừng cố quên tôi

Nước sông Hồng rì rào sóng vỗ

Nước Cửu Long nhô nhấp vơi đầy

Nhớ Sài Gòn Hà Nội

Nhớ Miền Bắc Miền Nam

Cùng đưa nhau thuyền về bến cũ

Non sông nào cũng của Việt Nam.

 

*****

 

Nếu không người thì cũng không ta !

  Thơ nhạc * Tháng 8—2005

 

Một trăm năm quê hương nghiêng ngửa

Chín năm trường máu nhuộm thành sông

Hăm mốt năm xương chồng thành núi

Ba mươi năm nát ruột tơ lòng

 

Nhớ trăm con một bọc năm xưa

Năm ngàn năm lịch sử có thừa

Nước muôn sông ra khơi gặp biển

Chuyện của mình như thế, đủ chưa

 

Bọt sóng nào không có lao chao

Từ trùng dương cuồn cuộn đưa vào

Dù cuốn xoáy, lăn quay, đảo lộn

Đẩy vào bờ, sóng cũng hư hao

 

Đường trường xa dù nhiều ngõ, lối

Cũng dẫm qua từng một bước chân

Biết bao đường khi đi chưa tới

Đã vỡ toang, đắp vá bao lần

 

Một trăm năm, điêu tàn đổ nát

Lại chín năm, từng mảnh xác xơ

Hăm mốt năm, tơi bời khói lửa

Ba mươi lăm, lại tấp đôi bờ

 

Đừng nói nữa, ngày mai lại sáng

Đừng nói hoài, đêm tối sẽ qua

Sông nước kia, bao lần khô cạn

Núi non kia, biết mấy sơn hà

 

Một trăm năm nước chảy qua cầu

Chín năm dài cũng đã chìm sâu

Hăm mốt năm bụi tro tàn tích

Ba mươi năm, tại người tại ta !!!

 

Bởi tại người, hay bởi tại ta

Bởi vì ai để nước non nhà

Kéo từng cơn xoay vần cuốn xoáy

Nếu không người thì cũng không ta.

 

*****

 

Đường hầm bỏ lại !

 Tháng 8—2005

 

Đường vào hầm, chỉ một đường độc đạo

Càng bước đi, càng tăm tối mịt mù

Muốn thoái lui thì cửa đã khép dù

Nên cuốn hút, lăn quay trong bóng tối

 

Nào là hang hóc, sình bùn, lầy lội

Nào là khí độc, đá tảng, hòn chồng

Nên phải núp chui, tránh né, cúi lòn

Vậy, mà còn va chạm u đầu, sức trán

 

Người đi trước đã muôn chiều khổ nạn

Kẻ theo sau, cũng lãnh đủ tứ bề

Cùng nhìn nhau, rầu nát ruột ê chề

Muốn thoát khỏi nhưng không tìm ra lối

 

Có tội không, trách ai tình ai tội

Có tội không, trách ai tội ai tình

Hết ê mặt thì chịu đựng xẫu mình

Cùng dãy giụa trong đường hầm tàn tạ

 

Ai mà chai lì gỗ đá

Ai mà gạch sỏi trơ trơ

Thủ thân, ù tạt, vật vờ

Ngột ngạt một hầm nghẹt thở

 

Đã quá đủ, chần chờ chi nữa

Đã quá thừa, lần lữa chi đau

Bụi tro đen đúa sắc màu

Mặt mày lem luốt làm nau mấy lần

“Thương người như thể thương thân”

Biết nhau đã lắm, phong trần chi nhau

Sao bằng cuốn quách bờ lau

Đường hầm bỏ lại mà mau ra ngoài

Một mai ai có đoái hoài

Cũng tàn tích cũ lở bồi mà thôi

Đường hầm rêu phủ lên ngôi

Phong sương tuế nguyệt một thời xa xưa

Điêu tàn, xơ xác, nắng mưa !!!

 

*****

 

Thân phận người nghèo khổ !

   Tháng 8—2005

 

Khi thiếu thốn mới hiểu người khốn khó

Khi chật vật mới thương kẻ gian nan

Khi lầm than mới thương cảnh cơ hàn

Khi cùng đường mới thương người hết chạy

 

Đã kẹt cứng thì làm sao cựa quậy

Đã hết phương thì đành phải bó tay

Đã mạt rệp thì ai dám cho vay

Giương mắt ếch ngó khung trời đen tối

 

Người ngoại cuộc thì lạm bàn dễ nói

Nói thì dễ nhưng có làm được gì

Nói cho nhiều rồi cũng chẳng có chi

Nói suông đuộc thì ai không biết nói

 

Không cơ hội thì làm sao thoát khỏi

Cái cô cùng nó nghiệt ngã lắm thay

Nó trống trơn, vậy mà lắm đọa đày

Biết bao người, cả cuộc đời chịu trận

 

Khi túng quẫn, thì túng càng thêm quẫn

Khi ngặt nghèo thì nghèo lại ngặt thêm

Nên nhiều khi họ muốn cố lãng quên

Nhưng giăng khắp bủa vây, thì làm sao quên được

 

Ngạn ngữ người xưa, đã từng nói trước

Người ngoài chăn, sao biết kẻ trong chăn

Người thong dong, sao hiểu kẻ nặng oằn

Chỉ may ra, là những người trong cuộc

 

Lửa không có, nói làm chi thắp đuốc

Dầu cạn khô, làm sao khơi ngọn đèn

Nên âm thầm, le lói tựa bóng đêm

Đời tăm tối biết bao giờ được sáng

 

Leo ghềnh qua ráng

Vượt dốc băng đèo

Chạy đi đâu nó cũng vẫn đeo theo

Ai hiểu được những con người nghèo khổ !!!

 

*****

 

Những em bé cơ cùng !

   Tháng 8—2005

 

Có những em bé,

Không bao giờ được mặc quần áo mới

Có những em bé,

Không bao giờ, ngậm cục kẹo, cắn cà rem

Chỉ đứng nhìn, rồi lấm lét phát thèm

Nuốt nước bọt, rồi quay đi chỗ khác

 

Thân xương xẩu, bọc làn da tái mét

Mũi thò lò, thụt thịt, có tội không

Giương mắt nhìn, chờ đợi những ngóng trông

Trông những gì, hỡi những em khốn khổ ???

 

Học là cái gì ! Nói làm chi sách vở !

Chưa ra khỏi nhà, làm sao biết mái trường !

Chỉ lâu lâu, mới có người mở rộng tình thương

Tẩm một chút như sương sa mỏng mảnh

 

Em chưa từng biết, cái gì là quà bánh

Em chưa từng nhìn, đủ mọi thứ đồ chơi

Vọc đất, bụi bay, ruồi muỗi, bu đầy !!!

Thống khổ, cơ cùng, ai thương, ai xót !!!

 

Chỉ mong sao, được ít nhiều chia sớt

Bớt tiêu pha, bớt chi phí những dư thừa

Thì các em, cũng sẽ được móc mưa

Đã chịu đựng quãng đường dài nắng hạn

 

Cá không nước, thì làm sao không chết cạn

Cái tuổi thơ, em biết khóc, không biết cười

Lòng vàng trang trải, ai người ?

Tình thương che chở, ai người thương em

Ai người thao thức từng đêm

Làm sao cứu hết những em cơ cùng

Xin người mở rộng bao dung

Xin người giải cứu cơ cùng cho em !!!

 

*****

 

Hỏi những hương hồn đã chết !

   Tháng 8—2005

 

Nơi nghĩa trang, những con người nằm xuống

Nơi tháp miếu, những hũ cốt tro tàn

Trông im lìm, không một chút âm vang

Đi đâu hết, hỡi những linh hồn quá vãng

 

Nếu suối vàng, là hồn bay thất tán

Sao lại nghe, có một cõi đi về

Hay mù mờ huyễn ảo tựa cơn mê

Thế tại sao có một lần sinh tử

 

Hay, chết là cắt đứt, không còn do dự

Đi, là đi luôn, về với vĩnh hằng

Những vấn vương, rơi rớt có còn chăng

Là tiếc nuối của những người ở lại

 

Tự xưa nay, đi là đi mãi mãi

Đi là đi, cho trọn cõi đi về

Như núi sông đã giã biệt sơn khê

Những phưởng phất như lam chiều vợn khói

 

Trầm hương quyện, hỡi hồn ai có đoái

Hãy hiện hình, chỉ điểm người trần gian

Chứ nếu chết, là trả lại mênh mang

Sao bi thiết, phũ phàng, thê lương quá

 

Sống một kiếp, để rồi tiêu tan cả

Sống một đời, để vĩnh biệt ngàn thu

Thà đừng mang, để không trả mịt mù

Còn nếu có, đâu là nơi sẽ đến

 

Mới ngày nào, những ân tình trìu mến

Mới ngày nào, những bịn rịn chia xa

Vậy mà khi bước đến cõi tha ma

Quên tất cả, như hoang tàn nghĩa địa

 

Hỡi những hương hồn, nhạt màu sắc tía

Tôi đang đứng đây, hãy hiện mau về

Sao cứ lặng thinh, chìm lắng lê thê

Xin hãy chỉ cho người sau được biết

 

Rồi một mai, dòng tử sinh oan nghiệt

Khi lìa đời, tôi sẽ biết đi đâu

Không lẽ mênh mang, im bặt, nhạt màu

Mờ dấu tích và phai tàn giá lạnh !!!

 

Ếch nằm đáy giếng !

   Tháng 8—2005

 

Khi ngồi yên một mình trong phòng nhỏ

Đưa mắt nhìn vào vũ trụ bao la

Bỗng tôi nghe những cảm giác xót xa

Chợt nhớ câu “con ếch nằm đáy giếng”

 

Với đáy giếng, con ếch đã lắm chuyện

Chưa chắc gì đã biết hết phải không

Nên lại rên những tiếng nói hồng hênh

Thật bé nhỏ, hèn chi kêu uệch uệch

 

Ếch chỉ kêu những tiếng kêu rỗng tuếch

Chứ dám đâu “coi trời đất bằng vung”

Bỡi trời tròn làm lọt xuống một khung

Chứ ếch nào đã ví von như thế

 

Chỉ có tôi mới ngu ngơ quá tệ

Thật khù khờ mà cứ nghĩ tài hoa

Rồi dửng dưng tự đắc chỉ riêng ta

Ta là nhất, một ông trời nho nhỏ

 

Dẹp đi nghe, đừng khùng điên thế đó

Ngẫm lại mình, mới thấy đủ thứ ngu

Cũng giống như cái câu chuyện người mù

Cùng rờ voi, mà tranh nhau ỏm tỏi

 

Như con đóm lập lòe trong đêm tối

Như con ếch nằm đáy giếng nhỏ nhoi

Rồi đem so với những cái của tôi

Còn bé nhỏ hơn những gì bé nhỏ

 

Hãy đập cho tan vỡ

Cái vỏ bọc tháp ngà

Mới thấy cái bao la

Của mênh mông vũ trụ

 

Tỉnh giấc chưa, hay vẫn còn say ngủ

Hỡi con người khờ khạo của tôi ơi !

 

*****

 

Trung Nguyên khấn nguyện !

   Tháng 8—2005

 

Tháng Bảy Trung Nguyên

Xin thắp nén hương, bái tạ cửu huyền

Và bái tạ, tất cả những bậc tiền nhân Tiên Tổ

Trước đàn tràng, đã trang nghiêm thiết lễ

Xin linh thiêng, hãy chứng giám lai lâm

Khói hương bay quyền quyện khói hương trầm

Hồn thiêng hưởng, linh linh, hồn thiêng hưởng

Trước, bái tạ những bậc đường đường dẫn thượng

Sau, vọng cầu những chiến sĩ trận vong

Cùng đồng bào tử nạn khuất theo dòng

Cùng tất cả những oan hồn, uổng tử

Từ thủy lục, đến thiên tai, nạn dữ

Từ rừng thiêng, đến nước độc, mỏ hầm

Từ vực sâu, đến tận mọi không trung

Đến tất cả những đỏ đen, khủng bố

Khi còn sống, cõi trần gian đã khổ

Khi chết đi, cõi hư huyễn có đau

Hay ra sao mà man mác rầu rầu

Vờn vợn khói, mà không hề lên tiếng

Xin chắp tay, và chân thành khấn nguyện

Từ Cao Tằng, Tổ Phụ đến hồn thiêng

Từ lục thân, quyến thuộc, đến cửu huyền

Từ tử sĩ, đến cô hồn thất tán

Xin vượt thoát khỏi tam đồ, bát nạn

Xin mở toang mọi cửa ngục âm u

Xin xóa tan mọi vất vưởng mịt mù

Để thánh thoát cõi cao vời diệu vợi

Rồi soi xuống cõi trần gian khắc khoải

Gia hộ cho thế giới khỏi điêu linh

Gia hộ cho nhân loại được an bình

Cùng chung sống trong tình người cao đẹp

Dùng thánh đức dẹp tan bao sắt thép

Dùng tình thương xóa sạch mọi oán thù

Không còn những trầm luân, khổ ải, mịt mù

Chân thiện mỹ hãy cùng nhau chuyển hóa

Xin chắp tay cho Hoa Đàm nở rộ

Xin chắp tay cho kết tụ đài sen

Xin chắp tay cho sáng tỏa trước đèn

Cùng phủ phục Mùa Trung Nguyên khấn nguyện.

 

*****

 

  Bài thơ 36 : Bốn mùa quốc quốc gia gia

  Tháng 8 * 2005

 

Tiếng kêu con quốc những đêm đông

Tuế nguyệt phong sương vẫn lạnh lùng

Năm tháng bọt bèo trêu sóng nước

Đêm ngày lau sậy cợt non sông

 

Tiếng kêu con quốc những đêm hè

Rỉ rả canh trường ai có nghe

Khuya khoắc tàn hơi còn réo gọi

Suối nguồn ủ dột động lòng khe

 

Con quốc buồn trông hỏi tiếng thu

Lam chiều mờ khói tỏa âm u

Im lìm cây cỏ buồn man mác

Trải mấy mùa thu vẫn mịt mù

 

Chạnh lòng con quốc gọi sang xuân

Xuân khứ xuân lai đã mấy tuần

Hoa lá khô tàn khem khép nụ

Sắc màu gờn gợn nét bâng khuâng

 

Những trải một năm đến bốn mùa

Nhiều năm đếm thử biết hay chưa

Thời gian kéo mãi mòn rơ cốt

Cỗ máy rịch tang chậm quá rùa

 

Cho nên con quốc nặng can qua

Hết tiếng nhưng lòng vẫn xót xa

Còn nước là còn con quốc quốc

Còn nhà còn gọi cái gia gia.

 

*****

 

Vỡ toang một tiếng ô hô !

  Tháng 8 * 2005

 

Mỗi người có một góc riêng

Chia nhau mọi chỗ khắp miền trần gian

 Còn tôi không góc lang thang

Nên đi thơ thẩn trên đàng phù sinh

 Núi đêm gió lộng lung linh

Rừng khuya thức giấc hỏi mình là ai

 Nhìn trông hải giác thiên nhai

Rong rêu vẽ lối trên đài thiên thư

 Một đời, nửa kiếp đã dư

Còn thêm nửa kiếp, thật ư, thế à

 Trăng treo năm tháng chưa già

Hoàng hôn khép núi chưa tà đầu non

 Mỗi người có một điểm son

Còn tôi không dấu nên mòn dặm băng

 Đường đi im bặt vết hằn

Đường về không gợn lăng tăng sóng cồn

 Đầu ghềnh, thác đổ gập ghềnh

Cuối sông nước chảy mông mênh vô bờ

 Thuyền du xơ mạn xác xơ

Phù sinh phiêu bạt bơ phờ phiêu du

 Tôi về gõ cửa thiên thu

Diễm huyền khép cánh mịt mù hư vô

 Vỡ toang một tiếng ô hô !

 

*****

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 20258)
Dốc cao lũng thấp cheo leo Xăm xăm một niệm bước vèo …nhẹ tênh… Sân thiền cỏ mượt chân êm
(Xem: 22501)
Một nụ hoa Vừa nở, Tâm tư Chợt vỡ, Trăm mảnh Buồn muôn thuở...
(Xem: 20034)
sỏi đá vun lên mấy cội tòng, đất trời ai biết có ai không?
(Xem: 26378)
Vu Lan về mười phương ngưỡng vọng Mẹ Quán Âm tưới giọt Cam lồ
(Xem: 23415)
Nắng đã tắt bỏ chiều đi biền biệt Còn lại đêm hun hút cô liêu Có tiếng gọi từ đâu về da diết Một nỗi niềm cháy mãi, không tên.
(Xem: 21655)
Ta về - Sáng tác: Hạnh Tuệ
(Xem: 19984)
Em khẽ liếc thoáng qua Những vần thơ bỏ dở Một chút lòng bỡ ngỡ Vụt cháy nốt mộng mơ.
(Xem: 33171)
Ta đem thơ ra vườn gió Thả thơ lên chín tầng không Thơ bay, thơ không trụ xứ Hương thơ tám hướng bềnh bồng
(Xem: 20875)
Ngày xưa theo mẹ lên chùa Hái bông hoa sứ đầu mùa dâng sư Vò đầu sư bảo con hư...
(Xem: 19689)
Mạnh xuân mai vàng nở rộ Tiễn Thầy Lạc quốc hồi quy Chiều nay… con về… buốt gió Mơ hồ thất thểu bước đi.
(Xem: 19999)
Em ra đi bỏ mùa hoa ở lại Trên nẻo đường năm tháng gọi tên nhau Nỗi nhớ như mùa hoa tím mãi...
(Xem: 19476)
Bài thơ ai gọi nắng Nắng chưa vào hiên hoa Có lời em tâm sự Tuyết đổ trắng chiều qua
(Xem: 18819)
Đường hương lan mật ngọt Một lần người đi qua Tình thơm hương mật giọt Trái tim hồng nở hoa
(Xem: 19425)
Thông từng sợi rì rào trong gió Đang thì thầm pháp thoại cùng mây Con ngồi đây an lạc đong đầy...
(Xem: 20757)
Vô thường gió thoảng chao cánh bướm, Động cả chân thường cõi tịch không...
(Xem: 20335)
Ai trèo đèo lội suối, Mà tôi đà mỏi gối? Ai bưng bát cơm đầy, Mà dạ tôi quặn đói?
(Xem: 16248)
Gọi nắng về như gọi vạt sương hờn dỗi như đuổi bắt từng hạt nắng đang nũng nịu với đời...
(Xem: 23526)
Am tranh vắng giữa đêm sư thiền tọa Cửa chẳng cài then trăng gió mặc tình...
(Xem: 18796)
Tòng đỉnh bóng trăng lên Trăng đùa giỡn bên thềm.
(Xem: 21486)
Nửa đời ngoảnh nhìn như mộng Lang thang không một chốn về Đường trần dặm dài cô độc Ta chừ vong lữ, vong quê.
(Xem: 18874)
Ngày xưa tôi lên chín Theo anh chị đi chùa Vòng tròn vui trong nắng Lời thầy theo hương đưa
(Xem: 19986)
Con người thật của chính em Chính là Tâm Diệu trong niềm ý kia Vốn không sinh diệt chi kìa Vẫn thường có mặt chẳng chia cách gì
(Xem: 18440)
Nửa mùa trăng du thủ Nửa đời em ruổi rong Tàn đông chưa giũ mộng Xuân đến rộn tơ lòng.
(Xem: 17641)
Đêm đi trong tiếng thở dài Bởi đêm trăn trở nghe lòng nhớ ai Nhớ thương chẳng đặng... nhớ hoài Ơi em yêu dấu sầu ai ngút ngàn...
(Xem: 14760)
từ một thiên hà xa xôi tôi nguyện trở về trái đất, tha thiết với trần gian, như ngày xưa yêu cõi thiên đàng.
(Xem: 17943)
Áo cà sa không rời thân giáo Đêm ngày thơm ngát Như Lai Chùa xưa ra vào vô ngại...
(Xem: 16963)
Loài hoa tiết hạnh dị thường đêm đêm giữ ngọc gìn hương cho đời trinh nguyên lay động đất trời thơm câu kinh Phật, ướp lời ca dao
(Xem: 16536)
Nắng vắt hiên đông, đá mỉm cười Chừ xuân năm mới ghé đây chơi Bộn bàng, chuyện cũ chôn hang hốc Tươi tắn, cành khô nẩy tượt chồi
(Xem: 17482)
cùng nhau tu tập yêu thương cùng nhau đoạn tận ác ương thành sầu
(Xem: 17412)
Dẫu cho đời có bể dâu trong ta vẫn cạn nỗi sầu thế gian; Dẫu cho muôn sự ngổn ngang trong ta vẫn có trăng ngàn để chơi,…
(Xem: 18449)
Đêm nay Trăng lên cao Trăng tỏa giữa ngàn sao.
(Xem: 17212)
thuyền neo cọng cỏ bên sông học bài giác ngộ tự lòng sóng xao
(Xem: 16661)
đời người chốc thoáng tà huy tử sinh mù mịt cuộc đi cuộc về
(Xem: 16113)
Phật từ đất mẹ bước ra cảo thơm vô lượng châu sa rạng ngời
(Xem: 23167)
mừng vui ngày báo hiếu hoa cài trái tim xuân
(Xem: 12444)
Vì nguyện lực Người chôn vùi cát bụi A-tăng-kỳ, bao kiếp nối đường quanh Từ Đâu-suất gót mờ vang bóng nguyệt Ứng mộng vàng thác chất một lần sanh
(Xem: 15035)
Em câm lặng giữa biển đời phố thị mặc sóng cồn mặc bão táp lên cao...
(Xem: 17911)
Nắng rơi từng sợi nhỏ Ráng hồng pha, chiều lên Sương mờ giăng ngõ vắng Họa đẫm chiều mông mênh.
(Xem: 16259)
Con ngồi cùng chiếc bóng Không cùng ai Ngoài chiếc bóng Mùa thu trôi theo những chiếc lá bang
(Xem: 14483)
Từ hoang tưởng Chập chùng ký ức Tôi trở về thăm lại mái nhà xưa Mây vẫn là mây – du tử bốn mùa
(Xem: 16284)
Từ chiếc bóng muốn vượt qua chiếc bóng Quẩn quanh hoài đỉnh óc với miền tim Máu ngại bụi và tế bào ngại khói Cô đơn dài xa hút một đường chim
(Xem: 17389)
thuộc câu bố thí cúng dường tụng năm giới cấm học tham quán thiền
(Xem: 16444)
Mặt trời thôi ngủ mùa đông thì em thôi ngủ giữa vùng lạnh sương
(Xem: 17799)
bướm bay tung cánh vào đời, tung hoa trên đá tung trời trong sương.
(Xem: 26216)
Tuồng như có cái bóng tôi Trong hình bóng mẹ đang ngồi trước sân Tuồng như thông điệp thiện chân Trái tim mầu nhiệm mẹ phân thân vào
(Xem: 17296)
tay sen chắp cánh cầu nguyện an bình bóng em chợt về hương lan thơm toả
(Xem: 13371)
Bagan - chùa tháp cổ sương Có con trăng dệt con đường sử kinh Ngọn đèn pháp bảo lung linh Dấu son một thuở phục sinh đạo vàng
(Xem: 17509)
Anh sẽ hiện ồ anh sẽ hiện Cả rừng cây không ai lên tiếng Bóng tối tràn vũ trụ tan hoang Tiếng thơ kêu trên đầu con kiến
(Xem: 18087)
Giật mình… Con chim nhỏ tung mình sải cánh Lao xao trời chiều vô định… mênh mông…
(Xem: 16217)
như đàn chim nhỏ hết bay rồi đậu như gió chiều thu xào xạc một góc vườn như nắng như mưa lang thang qua phố...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant