Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 97

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13144)
Tuyển tập 97


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 97

(Từ bài số 961 đến số 970)

 

01. Đâu phải là chiến sĩ 961

02. Bãi đầm lầy 962

03. Lâu đài cổ 963

04. Ung thư toàn châu thể 964

05. Tây Tạng giá băng ! 965

06. Mỗi nguời là Đấng Vô Song 966 

07. Giữa vành hư vô 967

08. Gối mộng Vô Sinh 968

09. Vòng tay ôm vũ trụ 969

10. Hoa trắng trọn đời 970

 

Đâu phải là chiến sĩ !

Tháng 03 – 2008

 

Những con người, đâu phải là chiến sĩ

Không trải qua những bài bản thao trường

Không luyện tôi để nhuần nhuyễn giáo gươm

Mà hun đúc hiền từ như cục bột

 

Những con người, đâu phải là chiến sĩ

Không biết gì chiến trận với đao binh

Thì làm sao lao vào cuộc chiến chinh

Một cuộc chiến, vô hình, không trận địa

 

Nói năng đã lạng quạng

Chữ nghĩa không rõ lời

Bắn đi không biết đích

Đem thả trật điểm rơi

 

Bát quái mê hồn trận

Tướng sĩ mộng phù đồ

Ma đầu khuynh loát ẩn

Vạn cốt tử thành khô

 

Những con người đâu phải là chiến sĩ

Cũng không là một trận tuyến tương tranh

Vậy mà lao, làm sao bại với thành

Vậy mà phóng, làm sao đánh với đấm

 

Giữa hư vô, rồi gầm gừ thổi bộng

Giữa đất trời, rồi vọng tiếng thinh không

Làm ông phỗng, oang oang gánh tang bồng

Làm hình nộm, phất phơ chờ thổi gió

 

Những con người, đâu phải là chiến sĩ

Nghe đạn bom đã bạt vía, hồn kinh

Vậy mà nhìn cảnh nghiệt ngã điêu linh

Muốn bão thổi cho tiêu tan mới hả

 

Hèn chi cổ nhân nói

“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”

Hèn chi người xưa dạy

“Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh”

Nhai hột cơm không bể

Húp chén cháo không trôi

Nhưng tâm khí ngút trời

Đâu nhất thiết, phải là người chiến sĩ.

 

Bãi đầm lầy

Tháng 03 – 2008

 

Nhùi một đống xuống đầm lầy nghiệt ngã

Bùn nhớp nhơ, văng tung tóe bốn bề

Nếu dửng dưng, cũng ngán ngẫm ê chề

Nếu can dự, cột một chùm, hết thở

 

Lún khỏi chân, nửa thân, lên tới cổ

Những thối tha cặn bẩn, quết phủ đầu

Mặt trét trây bùn cáu, quện đâu mâu

Mùi xú uế nực nồng bay tơi tả

 

Bãi đầm lầy thật vô cùng ngạo nghễ

Muốn thoát ra, chân cẳng nhất không lên

Càng nhúc nhích, lại càng bị lún thêm

Càng dãy dụa, lại càng mau chìm nghỉm

 

Bãi đầm lầy, tự xưa nay là thế

Chỉ vài loài sinh vật sống mà thôi

Thoáng nhìn qua, thấy muốn ớn lạnh rồi

con người, lại nhùi chi trong đó

 

Chỉ duy nhất, một con đường cứu chữa

Đưa hai tay, vẫy vẫy, để kéo ra

Chứ nếu không, ngay cả đến ta bà

kham nhẫn cũng xì hơi, bốc khói

 

Chỉ duy nhất, một con đường thoát khỏi

Xoay cái đầu, ngậm miệng, há thì vương

Sợi dây này, nắm chặt, nhớ đừng buông

Nếu nhũn nhẵn, lìa dây, không kịp nữa

 

Ôi, bãi đầm lầy trầm kha nghiệt ngã

Thương con người, nhào vào đó mà chi

Nhùi với nhau một đống chẳng ra gì

Bãi đầm lầy sẽ vùi chôn tất cả.

 

Lâu đài cổ

Tháng 03 – 2008

 

Lâu đài cổ đang thời kỳ xuống cấp

Nền móng suy, nứt nẻ, sụp khắp nơi

Cột kèo rêm, mọt mối gặm lõm lồi

Khó đứng vững trơ gan cùng tuế nguyệt

 

Lâu đài cổ đang thời kỳ băng hoại

Vách ngả nghiêng, đổ nhiều mảng tan hoang

Mái chênh vênh, thủng nhiều lỗ đen ngòm

Báo động đỏ tứ bề, lay lảo đảo

 

Lâu đài cổ của một thời hoài bảo

Khách đi về tiếc nuối, đứng hoài mong

Nhìn đường xưa lối cũ, những hoài trông

Gom ký ức treo trước thềm hoài cổ

 

Ngược dĩ vãng trôi lăn về quá khứ

Đây, những người của một thuở đã qua

Đây, những gì của một thuở can qua

Theo vết sử dần xa, nhòe trang giấy

 

Dòng chuyển lưu, bóng vô thường đưa đẩy

Theo thời gian, cùng vật đổi sao dời 

Rừng, núi, biển, sông, cát lở, đá bồi

Còn nói chi, đến lâu đài, thành quách

 

Nhạn quá tầng không

Tìm đâu dấu vết

Nhìn ánh sao băng

Vụt tắt cuối trời

Nguyệt khuyết đêm đen

Khuất bóng trăng vàng

 

Lâu đài cổ, xếp theo hàng sắc tướng

Khỏi trụ thành, đến ngưỡng cửa hoại không

Nhìn trông nước đổ về sông

Sông đi đâu nữa, bềnh bồng nước trôi

Nhìn trông đập vỗ sóng nhồi

Biển đi đâu nữa trùng khơi vô bờ

Nhìn trông cây cội tàn khô

Lá bay đâu nữa xác xơ bụi đường

Nhìn, lâu đài cổ, thương thương

Bờ rêu thấm lạnh ngấn sương đêm dài.

 

Ung thư toàn châu thể

Tháng 3 – 2008

 

Siêu vi, là một loại dị hình không kích

Vi khuẩn, là một loại dị dạng ma đầu

Khi nhập vào, và đủ sức cơ cầu

Sẽ tàn phá, cả châu thân sắc thể

 

Vẫn biết, loại siêu vi trùng là thế

Bởi ỷ y, không đề kháng, dự phòng

Mà cho dù cẩn thận, chưa hẳn xong

Sao biết được nó nằm đâu để tránh

 

Mãi đến khi, nó xuất đầu lộ diện

tinh ma độc địa, quả không lường

Nó phá cho, lục phủ ngũ tạng, nát như tương

Nó quậy cho, da thịt bầy nhầy, ung toe toét

 

Nếu để yên, nó tha hồ đục khoét

Nếu đụng tới, nó chạy nhảy vi căn

Ăn và phá còn hơn cảnh dâu tằm

Nội - ngoại, đánh tơi bời không lối thoát

 

Chịu trận, thì nó ma đầu khuynh loát

Không chịu, thì nó quỉ quái tinh ranh

Thế mới biết, bịnh ung thư, ung nhọt oái ăm

Chưa kịp chận chỗ nầy, đã tràn lan chỗ khác

 

Vừa động đậy, nó ùn cho một cục

Động đậy thêm, nó có mặt khắp nơi

Bịnh ung thư kinh dị nhất trong đời

Khi phát hiện, khó còn đường cứu chữa

 

Bịnh ung thư, không có thuốc hay dở

Đông – Tây y, vốn khuất phục từ lâu

Dù hôm nay, văn vật vượt tinh cầu

Nó vẫn là thứ, thầu sầu quỷ khốc

 

Giai đoạn một, may ra, chận được

Giai đoạn hai, nguy khốn, bó tay

Giai đoạn ba, bất lực, chạy dài

Sống ngắt nghẻo chờ ngày ra nghĩa địa

 

Mới ngày nào, hồng mao, sắc tía

Mới ngày nào vàng óng thanh tao

Còn hôm nay, bỗng chốc hư hao

Đổ cái vèo, xuống sông, xuống biển

 

Mới ngày nào, cờ bay khói quyện

Mới ngày nào, lộng phủ phướng che

Còn hôm nay, nghịch ngã éo le

Cả châu thể, thu mình trong bóng tối

 

Bịnh ung thư lây lan toàn châu thể

Chịu trân mình, nằm chết dí mà thôi

Giải phẫu ra, cũng kết thúc một đời

Không giải phẫu cũng tiêu ma một kiếp

 

Siêu vi, chỉ là loại không kích

Vi khuẩn, chỉ là loại ma đầu

Xâm nhập rồi, bóng tối khép đêm thâu

Cả châu thân rã rời buông, nhắm mắt.

 

Tây Tạng giá băng !

Tháng 03 – 2008

 

Đưa đôi tay chống điên cuồng nghiệt ngã

Dùng tấm thân đỡ bạo lực tham tàn

Bởi bá quyền bao truyền kiếp dã man

Làm đất nước, người dân tôi, khốn nạn

 

Da thịt nào không nát, trước lằn tên mũi đạn

Máu xương nào không rơi, giữa khói lửa tan hoang

Nào quân đội, nào vũ khí, xe tăng

Bắn xối xả, lớp lớp người ngã gục

 

Tiếng đàn bà, trẻ em, khóc la ơi ới

Tiếng thanh niên, nam nữ, rên rỉ phì phèo

Kẻ nằm im, trên vũng máu, cong queo

Kẻ thảng thốt, giật bắn mình, tung tóe

 

Tiếng bé thơ, lượn bò quanh, mẹ mẹ

Tiếng trẻ thơ, rờ thân xác, cha cha

Trông lạnh lùng, vắng ngắc, tựa hồn ma

Đàn con dại, giữa màn đêm tăm tối

 

Rừng núi hoang vu, điệp trùng Hy Mã

Cha mẹ đâu rồi, một cõi tuyết băng

Chết tre, bỏ lại mầm măng

Tấm thân côi cút, khó khăn muôn bề

Còn chi, mà nói vỗ về

Còn chi, mà nói não nề đắng cay

 

Nâng đôi tay, đỡ khung trời sụp đổ

Níu đôi chân, dẫm vùng đất tiêu sơ

Trời nghiêng, con trẻ dại khờ

Đất nghiêng, con trẻ bơ vơ một mình

 

Đâu phải chỉ riêng em

Đâu phải chỉ riêng chị

Đâu phải chỉ riêng anh

Cả quê hương, trơ lá trụi cành

Cả dân tộc, triền miên thống khổ 

 

Hơn năm mươi năm, không còn lời than thở

Nửa thế kỷ trôi qua, thế giới cũng bó tay

Kẻ xâm lăng, quyết một mực xéo dày

Quyết đồng hóa triệt tiêu tên Tây Tạng

 

Hơn năm mươi năm, hơn một triệu người nằm xuống

Hơn nửa thế kỷ, từng đợt dân lành xương thịt nát tan

Đất nước này, gánh chịu bao thảm khốc, kinh hoàng

Dân tộc này, hứng lấy bao tang thương, tủi nhục

 

Máu đã đổ rồi em

Máu đã rồi rồi chị

Máu đã đổ rồi anh

Hỡi thế giới hôm nay, có nghe tiếng thất thanh

Hỡi nhân loại hôm nay, có nghe tiếng trầm thống

Cái bộ mặt bá chủ, bá quyền Trung Cộng

Cái bộ mặt nước lớn, nước mạnh Hán Tàu

Làm cho người dân Tây Tạng chìm sâu

Làm cho đất nước Tây Tạng xóa sổ ???

 

Máu đã đổ xuống

Người đã ngã gục

Niềm đau tủi nhục

Thống thiết đọa đày

Rừng Hy Mã tuyết trắng mù bay

Người Tây Tạng mịt mờ băng giá !!!

 

Mỗi người, Là Đấng Vô Song

Tháng 4 – 2008

 

Ta nhắm mắt cho bầu trời khép lại

Ta lặng yên cho bóng tối đi qua

Ta vẫy tay rũ sạch mọi trầm kha

Trần gian mấy cũng không hề động đậy

 

Sức mệt mỏi nhưng tâm không mệt mỏi

Lực có tàn nhưng trí vẫn tinh anh

Vũ trụ kia chưa đóng cửa buông mành

Ta đạp cả hư vô còn trống rỗng

 

Trong cuộc đời, còn lăn quay sự sống

Là ta còn nói chuyện với càn khôn

Chứ càn khôn, không lẽ để trống trơn

Ta không động thì càn khôn cũng chết

 

Không phải nói chuyện trên trời dưới đất

Không phải nói chuyện bào ảnh hư hao

Không phải nói chuyện bóng tối trăng sao

Rùa mù sờ voi, càng mơ hồ huyễn tượng

 

Nhân sinh đã, vốn nổi chìm trầm thống

Cuộc đời đã, vốn tràn ngập hư vinh

Mê hồn sa, mê hồn trận, lao linh

Bao hỗn tạp phủ trận đồ bát quái

 

Rút kiếm báu, vút lằn gươm tê tái

Toát đỉnh đầu, bật trí sáng nguyên siêu

Bãi phù sinh sẽ cuốn mất, triệt tiêu

Người nhân thế thênh thang trên đại lộ

 

Cuộc đời này sẽ không là biển khổ

Kiếp con người không phải mãi đớn đau

Nâng trên tay, đóa bát ngát nhiệm mầu

Lật từng cánh, trải hương hoa tuyệt mỹ

 

Cuộc đời này là bức tranh như ý

Ta vẽ nên từng nét ngọc kiêu sa

Hỡi nhân sinh, đừng thán oán ta bà

Mỗi một người, chính là đấng vô song tự quyết.

 

Giữa vành hư vô

Tháng 4 – 2008 

 

Bao năm rồi cũng mây bay

Lửng lơ góc biển, quay quay cuối trời

Bao năm rồi cũng nổi trôi

Bọt tan bến mộng bèo nhồi bến mơ

Bao năm rồi cũng tiêu sơ

Dòng sông mấy khúc sóng xô mấy bờ

Ra đi từ đó đến giờ

Đăng trình cuộc lữ trăng mờ dặm soi

Chiều buông núi ngả lưng đồi

Hoàng hôn khép cánh gió vèo xa đưa

Đêm về đếm ánh sao thưa

Đeo vành vũ trụ còn thừa không gian

Lối dọc, còn có lối ngang

Lối tung, còn có lối hoành mênh mông

Sá gì nước đổ về sông

Sá gì biển rộng bềnh bồng thùy dương

Bao năm dù có thê lương

Bờ lau cát trắng bên đường bụi bay

Bao năm dù có khô gầy

Giọt sương còn đọng cỏ cây treo cành

Thời gian dù có qua nhanh

Nhưng ta trụ vũ giữa vành hư vô.

 

Gối mộng Vô Sinh

Tháng 4 – 2008

 

Ta từ một thuở ra đi

Đến nay xem lại còn gì hay không

Đường đi in dấu rêu phong

Lối về bỏ ngõ trống không xa mờ

Nâng tay hái đóa hoa mơ

Gắn trên đỉnh bạc phất phơ treo cành

Vi vu gió gợn loanh quanh

Con chim nho nhỏ bay nhanh lưng trời

Mịt mờ sóng vỗ trùng khơi

Bóng chiều buông phủ giữa đồi mênh mông

Ơ hờ một đóa diêu bông

Nổi trên sương bạc thả dòng tiêu sơ

Lạnh lùng cánh cửa hư vô

Mở ra khép lại đôi bờ tầm không

Đưa tay ta vẽ cong cong

Vòng tròn đan kín tâm hồng điểm son

Có chi mà hỏi mất còn

Không chi mà hỏi mất còn mà chi

Tử sinh còn đó ta đi

Vô Sinh gối mộng thầm thì phiêu du.

 

Vòng tay ôm vũ trụ

Tháng 4 – 2008

 

Ta ra đi giữa dặm ngàn sương gió

Băng thời gian đập vỗ bóng hư vô

Vũ trụ kia còn trống vắng xa mờ

Sao dừng bước cánh bằng chưa rũ cánh

 

Tiếng sóng vỗ xô bờ, tung dốc đá

Ôm biển mơ kéo gió lộng thùy dương

Thuyền phiêu du ru giấc mộng nghê thường

Cỡi sóng bạc lướt ngàn khơi trắng xóa

 

Ta ra đi thử phù sinh mấy cõi

Cánh cửa hờ đóng mở nẻo tử sinh

Đường vô thủy ẩn hiện dấu nguyên trinh

Đường vô chung mịt mờ chưa vẽ lối

 

Thuở hồng hoang, bước chân ta lưu dấu

Bóng thời gian, gõ nhịp bước vào ra

Những xa xưa, còn ẩn hiện không nhòa

Dòng sinh diệt vẽ hành trình lãng tử

 

Ta là ta, một con người du thủ

Vẫn còn đây muôn thuở nét tinh anh

Vẫn còn đây máu nóng điểm tâm hồng

Giữa nhiễm thể phù sinh loang băng giá

 

Ta kết một bông hoa bên bờ đá

Ta treo một điểm nụ giữa hoang mơ

Ta bước đi cùng tận với hư vô

Ôm vũ trụ trong vòng tay ấm lạnh.

 

Hoa trắng trọn đời

Tháng 4 – 2008

 

Mẹ ở nơi nào hở mẹ ơi

Đầu non góc biển cuối chân trời

Con thương nhớ mẹ, đi tìm mãi

Dẫm bước lang thang đến cuối đời

 

Mẹ đã đi rồi đi tận đâu

Hư vô lồng lộng mấy tinh cầu

Con đi tìm mẹ, hư không lặng

Vũ trụ ngân hà hờ hững trôi

 

Biết nói gì đây, mẹ đã đi

Trăng sao vụt tắt chẳng thầm thì

Đất trời nghiêng ngửa thôi chao động

Con đứng bên bờ khép biệt ly

 

Còn đâu tiếng nói mẹ thương yêu

Cửa trước vườn sau ngóng những chiều

Có lúc lang thang cầu Ái Tử

Miên man nước chảy ngập cô liêu

 

Còn đâu tiếng nói mẹ yêu thương

Nếp một ngây ngây thiếu mía đường

Xuân hạ thu đông thôi ấm lạnh

Nhà tranh vách lá đẫm mưa sương

 

Đành chịu, tạ từ nghe mẹ ơi

Từ nay, con đếm bước đơn côi

Dọc đường sương gió đầy hoa trắng

Trắng cả tâm tư, trắng cuộc đời.

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 9539)
Bài Thơ Cư Trần Lạc Đạo của Tổ Trúc Lâm Yên Tử Việt Nam (1258 – 1308)... Tâm Thường Định
(Xem: 9959)
Nửa mùa tóc trắng bơ vơ, Mắt xanh mòn mỏi chợt mơ vô thường, Sầu dâng đôi mắt kim cương, Bến mê bờ giác con đường tử sinh... HT Thích Nguyên Siêu
(Xem: 9064)
Chưa về lại thăm làng xưa xóm cũ, Mạ chắc buồn nhiều lắm lúc chờ mong, Và em thơ với tuổi ngọc còn không? Khi xuân đến bên thềm hoa mai nở... Trần Đan Hà
(Xem: 9974)
Gởi mây theo gió lên trời, Gởi thơ cho nhạc rung lời tri âm, Gởi em trên phím dương cầm, Gởi hoa phong nhụy hương thầm thoảng xa... Hàn Long Ẩn
(Xem: 10678)
Tập thơ Quan Âm Bồ Tát của HT Thích Thuyền Ấn; Phật tử Quảng Minh kính tưởng nhớ và niệm ân đến Hòa thượng Thích Thuyền Ấn mà đánh máy tập thơ này.
(Xem: 12678)
Con vấp ngã mới nhận ra điều duy nhứt, Trên đời này không ai bằng mẹ được đâu, Từ phương xa con đảnh lễ cúi đầu, Bàn tay mẹ là bàn tay Bồ Tát... Hàn Long Ẩn
(Xem: 9314)
Tạ ơn Phật đã mang về Chân lý, Đưa nhân sinh qua bóng tối đêm trường... Thích Tánh Tuệ
(Xem: 8338)
Bao niềm vui mới nên thơ, Theo lòng cảm tạ bất ngờ hiện ra, Khi ta nhìn khắp gần xa, Thấy chân hạnh phúc thăng hoa dạt dào!... Tâm Minh Ngô Tằng Giao, Joanna Fuchs
(Xem: 9202)
Này em, trong chữ BELIEVE, Chữ LIE chen giữa nằm ỳ, thấy không? Chớ tin vội chuyện viển vông, Sa vào bóng tối mênh mông, mịt mờ... Thích Tánh Tuệ
(Xem: 17121)
Cứ ngỡ nhà tu không biết yêu? Sống không tình cảm, sống cô liêu, Tháng ngày chỉ biết câu kinh kệ, Chôn đời trong nếp sống quạnh hiu... Thích Tánh Tuệ
(Xem: 14102)
Lòng đêm ôm trăng gầy, Ôm luôn mặt trời vàng chói chang, Cõi tịch mịch ngất ngây... Tâm Thường Định
(Xem: 7905)
"Lăng già trăng sáng tứ bề, Hương sen Bát nhã bay về mười phương..."... Tâm Thường Định
(Xem: 10499)
Trên đóa sen hồng Phật ngự, Nhiệm mầu một cõi chân như, Vượt thoát nhiễm ô trần cấu, Tỏa hương thơm ngát thái hư... Thích Hạnh Tuệ
(Xem: 8560)
Xây dựng ngôi Chùa Bát Nhã, Dưỡng nuôi bảo bọc Tăng Ni, Tổ Thầy kế truyền mạng mạch, Hưng long Đạo Giác - Từ Bi. Thích Hạnh Tuệ
(Xem: 9174)
Như nước trăm sông đổ đại dương, Hàng trăm tu sỹ khắp bốn phương, Tựu đến Cổ Lâm, đồng tham dự, Hiệp Kỵ Tổ Sư - Hội Về Nguồn... TT Thích Minh Tuệ
(Xem: 11615)
Châu báu chất đầy thế giới, Tôi đem tặng bạn sáng nay, Một vốc kim cương sáng chói, Long lanh suốt cả đêm ngày... HT Thích Nhất Hạnh
(Xem: 8534)
Đem sáo trúc ra đồi ngân nga thổi, Gởi thanh âm vun vút giữa trời mây, Bỗng chợt thấy cọng lau buồn phơ phất, Vắt ngang chiều như ánh mắt đang bay... Hàn Long Ẩn
(Xem: 10344)
Tuyển tập thơ Ngàn Năm Còn Đó của HT Thích Thuyền Ấn
(Xem: 10302)
Nếu con có thể dâng lên, Biếu cho Mẹ quý Mẹ hiền kim cương, Đền bù mỗi giọt lệ vương, Mẹ thường than khóc vì thương con mình.
(Xem: 9634)
Một chim nhỏ đứng rung rinh cành liễu, Dớn dác nhìn bốn hướng để tìm bay, Khí trời chuyển, mây la đà nặng trĩu, Gió ùa về - thêm những lá vàng bay... Thích Minh Tuệ
(Xem: 9547)
Có những người đến trong đời của bạn, Rồi chia xa, chia xa mãi – trọn đời, Nhưng tất cả đã trở thành ánh sáng, Như bình minh rạng rỡ một chân trời... Thích Minh Tuệ
(Xem: 9360)
Nửa tháng nay Mẹ lên cơn bệnh nặng, Con phương xa lòng thắt quặn lo âu, Mơ chập chờn bóng Mẹ những canh thâu, Nghe giọng Mẹ..., con cúi đầu thổn thức.
(Xem: 7852)
Chùa Khánh Anh ngọn đền Thiền leo lét, Khắp Đông Tây ủ rũ một màu tang, Hàng Tứ Chúng lòng nhớ thương thổn thức, Tiễn Ân Sư sùi sụt lệ đôi hàng… Thích Minh Tuệ
(Xem: 20380)
Thời gian trôi, tiếng đồn về Mẹ ngài bèn gửi thư đi cho ngài: "Con ơi! Mẹ nghĩ kỹ rồi Hiến mình cho Phật, cho nơi đạo mầu
(Xem: 18388)
Thiền sư bước đến lặng yên, Rồi dùng thiền trượng gõ lên quan tài Người ta nghe tiếng của ngài...
(Xem: 17544)
Khuyên con chữ hiếu lo tròn Không thời quả báo sẽ luôn dữ dằn Từ đây kính mẹ, ăn năn Ai hơn mẹ quý, ai bằng tình thâm
(Xem: 11335)
Thuở xưa ở dãy Tuyết Sơn, Có chim oanh vũ dễ thương, hiền hòa. Vì cha mẹ bị mù lòa, Một mình chim phải bay ra khu rừng
(Xem: 7775)
Có Bà quý lắm ai ơi! Được nghe Bà kể truyện đời xa xưa. Bà thường giúp cháu sớm trưa, Về bao công việc cháu vừa biết qua…
(Xem: 8390)
Ngẫm xem quả đúng như lời… Xưa kia Bà đã một thời dưỡng nuôi, Nuôi Mẹ ta suốt một đời, Rồi Mẹ ta mới là người nuôi ta.
(Xem: 7622)
Nắng hồng rực rỡ trời mây, Chim muông ríu rít, cỏ cây rộn ràng; Hào quang chói lọi ánh vàng, Theo chân Đức Phật lên đàng sáng nay... Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Xem: 8314)
Cánh Hoa Thiên Thu gồm 22 bài thơ về chủ đề Vu Lan tình Mẹ. Được nhiều nghệ sĩ diễn ngâm, thơ của Mặc Giang.
(Xem: 15442)
Ở giữa trái tim con, Trong ngần hình ảnh Mẹ, Trải bao nước bao non, Giọt cam lồ mát mẻ... Hạnh Phương
(Xem: 8287)
Nhất tâm nguyện vâng lời Phật dạy Nhất tâm hành Phật Tổ tuyên ngôn Tâm hòa bình thế giới bình Tâm nhiễm loạn thế giới loạn
(Xem: 9415)
Tạo hóa gây chi cuộc hí trường, Đến nay thấm thoắt mấy tinh sương, Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo, Nền cũ lâu đài bóng tịch dương... Bà Huyện Thanh Quan
(Xem: 7497)
Xin nguyện giữ tấm lòng luôn trong trắng, Để cầu xin hồi hướng khắp mười phương... Trần Đan Hà
(Xem: 7627)
Bà kia bồng đứa con thơ, Dừng chân hóng mát bên bờ hồ sen, Thấy tay con trẻ lấm lem, Mẹ bèn múc nước hồ đem rửa liền... Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Xem: 8357)
Lửa, lửa cháy ngất tòa sen, Tám chín phương nhục thể trần tâm hiện thành thơ, quỳ cả xuống... Vũ Hoàng Chương
(Xem: 8988)
Chùa xưa ở lẫn cùng cây đá, Sư cụ nằm chung với khói mây... Nguyễn Khuyến
(Xem: 19923)
Pháp bản như vô pháp, Phi hữu diệc phi vô, Nhược nhân tri thử pháp, Chúng sanh dữ Phật đồng... Thiền sư Huệ Sinh
(Xem: 9125)
Lần tay tính lại sổ đời, Kiếp người chìm nổi vận thời rủi may... Bạch Vân Nhi
(Xem: 9884)
Hãy xem mỗi con người là bạn ta và nghĩ rằng: Người ấy là bạn ta, cùng sinh ra đời để rồi sẽ già nua, bệnh tật và chết cùng ta.
(Xem: 25891)
Nhật Bản là đất nước của ngàn thơ, vì trước hết đó là đất nước của ngàn hoa... Hoàng Xuân Vinh
(Xem: 8624)
Trung đạo xem ra tự tánh không, Cái gì nguyên thủy cực đoan không... Phổ Nguyệt
(Xem: 8253)
Mai vàng phú quý mừng Nguyên Đán Đào hồng may mắn đón Tân Xuân Phước-Lộc-Thọ-Khang-Ninh vô lượng
(Xem: 15721)
Nhìn sâu ngũ uẩn tướng là không Sắc Thọ Tưởng Hành Thức cũng không. Biết rõ rằng không không khác sắc...
(Xem: 10774)
Cả cuộc đời 86 tuổi của Ngài Đội trời đạp đất, đã tròn chưa bản nguyện Kiếp tu hành 81 năm của Ngài Gánh vác hy sinh...
(Xem: 22508)
Thầy cho con chữ nhẫn Lặng lẽ mang về nhà Nhẹ tênh và buông thả Mang ơn thầy sâu xa.
(Xem: 11027)
Nửa đời đa đoan thế sự Sông hồ mấy bận trường chinh Tráng sĩ hề! Da ngựa Dọc ngang hề! Chí bình sinh
(Xem: 10052)
Trăm năm một giấc mộng vàng Trăng Cửu Long siết tay Hàn Cung Thương Rong rêu tàn cuộc miên trường...
(Xem: 14731)
Rồi thời gian trôi… Duyên đã đến thì cuối cùng sẽ gặp. Pháp sáng soi như một phép nhiệm mầu
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant