Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Chết Là Lẽ Đương Nhiên

07 Tháng Sáu 201506:30(Xem: 7745)
Chết Là Lẽ Đương Nhiên

CHẾT LÀ LẼ ĐƯƠNG NHIÊN
và những bài pháp ngắn khác


Thích Đạt Ma Phổ Giác


Chết Là Lẽ Đương NhiênCó một Phật tử nhân ngày đầu năm đến Thiền Viện thăm Thiền sư và sau đó yêu cầu Thiền sư chúc phúc. Thiền sư liền chúc như sau: “Ông chết, cha chết, con chết, cháu chết, chắt chết, và chít chết.” Vị Phật tử nghe xong quá kinh hoàng, hoảng sợ nói: “Kính bạch thầy, hôm nay là ngày đầu năm sao thầy chúc con toàn sự chết chóc, thật là xui xẻo và bất hạnh cho gia đình chúng con.

Con muốn gia đình, người thân được sống an vui, hạnh phúc lâu dài chớ con đâu muốn gia đình con chết chóc, đau thương như thế. Kiểu chết hàng loạt như vậy thật khủng khiếp, hãi hùng.” Thiền sư từ tốn trả lời: “Ta chúc phúc như vậy là mong cho gia đình anh được đại phước đức. Vì sao? Vì gia đình nào mà được chết theo thứ tự từ lớn đến nhỏ quả là có phước báo to lớn.

Nếu trong một gia đình ông bà còn sống mà con cháu cứ chết dần, chết mòn thì thử hỏi gia đình đó có hạnh phúc được không? Hay là cành già không đổ mà lại đổ cành non. Có ai muốn như vậy không?” 

Thế gian này thật hạnh phúc là nhờ chết có trật tự, tức là ông già rồi thì ông chết, cha già rồi thì cha chết, con già rồi thì con chết, rồi đến cháu-chắt-chít đều theo thứ tự mà ra đi có trật tự. Chết có logic thì được gọi là hạnh phúc trọn vẹn, gia đình nào khi ông bà cha mẹ còn sống sờ sờ mà con cháu, chắt chít đều chết trước quả là một bất hạnh lớn lao. Như vậy, chúng ta thấy theo cách nhìn của thế gian khi được thì vui, khi mất thì buồn; “được” cho là an vui, hạnh phúc; “mất” cho là bất hạnh, khổ đau.

Với cái nhìn của các vị Thiền sư thì được hay mất là lẽ đương nhiên của cuộc đời, do đó không có gì để ta đáng phải bận tâm buồn phiền, lo lắng. Cho nên, “Sanh như đắp chăn Đông, Tử như cởi áo Hạ”. Sinh ra hay mất đi là việc bình thường của thế gian, ai rồi cũng phải đến lúc như thế. Cũng như hoàn cảnh ta đang nghèo khó mà bỗng dưng trúng số 10 tờ độc đắc, đêm đó ta có chắc mình ngủ được hay phải thức trọn cả đêm? Vì từ xưa nay mình chưa bao giờ được như thế, nay khi được lại quá sức tưởng tượng nên không tài nào chợp mắt. Và cũng như thế khi có việc mất mát, đau thương, mọi thứ vất vả gầy dựng đều đội nón ra đi, ta bị sốc, bị buồn rầu, đau khổ mà tiếc nuối mãi. 

Trong cuộc đời này có những việc thuận buồm xuôi gió nên ta được may mắn, tốt đẹp, hay còn gọi là “hên”. Ngược lại, những chuyện không may, xui rủi cứ đến với ta liên tục hết chuyện này đến chuyện khác. Chính vì những cái được-mất này mà làm ta dễ bị hụt hẫng, chới với, chơi vơi giữa dòng đời vô tận.

Ta cảm thấy đau lòng vì sự sống này luôn tràn ngập khổ đau, để rồi chịu chết trong si cuồng, khờ dại khi không đủ năng lực làm chủ bản thân, do đó trên oán trời, dưới trách đất, đổ thừa cho xã hội sao quá bất công. Người Phật tử chân chính khi đã tin sâu nhân quả rồi thì không còn phải bận bịu, lo toan những cái được hay mất mà chỉ biết làm sao trong hiện tại điều phục được từ ý nghĩ, lời nói, cho đến hành động luôn hướng về đạo đức mà làm các việc thiện lành, tốt đẹp.

NGƯỜI ĐỜI ĐƯỢC THÌ VUI MẤT LẠI BUỒN

Có một người họ Tái nên người ta thường gọi là Tái ông. Một hôm, con ngựa yêu quý và tốt nhất trong nhà đi đâu mất biệt không thấy trở về. Nghe tin hàng xóm mới đến chia buồn và nói lời an ủi: “Tội nghiệp cho cụ quá, cụ là người nhân từ, phúc hậu từ xưa nay, vậy mà có con ngựa quý lại bị mất.”

Lúc đó, Tái ông mỉm cười nói: “Cũng chưa chắc như thế đâu, nhiều khi trong cái rủi lại có cái may.” Vài ngày sau con ngựa đi mất trở về và còn dắt theo con ngựa khác đẹp đẽ hơn, khi đó hàng xóm mới đến chia mừng cùng ông: “Đúng thật cụ là người có phước, tưởng đâu mất con ngựa quý, không ngờ lại còn được thêm một con ngựa đẹp khác nữa.”

Lúc này, Tái ông cũng cười và nói: “Cũng chưa hẳn như vậy, biết đâu trong cái may lại có cái rủi thì sao.” Và đúng là rủi thiệt, con trai duy nhất của ông từ ngày có con ngựa mới đến nhà nó vui vẻ, thích thú quá nên cưỡi ngựa suốt ngày, do đó bị té gẫy chân phải bó bột.

Thấy vậy, hàng xóm mới đến chia buồn: “Tội nghiệp cho cụ, cụ chỉ có đứa con trai duy nhất mà bây giờ lại bị gẫy chân, chịu tàn tật suốt đời. Như vậy là trong cái may mắn lại có cái xui xẻo phải không thưa ông cụ?”

Tái ông không vì thế mà buồn phiền, ông nói: “Cũng chưa chắc đâu, biết đâu trong cái rủi lại có cái may thì sao.” Chừng vài tháng sau vì có giặc giã khắp nơi nên nhà vua bắt thanh niên đi lính thú, cậu con trai đó nhờ bị gẫy chân nên được ở nhà sống với cha già trọn vẹn

Chuyện được mất là lẽ đương nhiên trong cuộc đời, ai có đầy đủ phước duyên lắm nên mới ít gặp chuyện rủi ro, xui xẻo. Người đời khi được thì sinh vui mừng, khi mất thì sinh phiền muộn, khổ đau. Chúng ta thử làm một bài toán nhân quả xem sao, nếu kiếp trước ta tạo ít phước báo mà gây nhiều nghiệp ác thì cuộc sống hiện tại ta gặp nhiều gian nan, trắc trở, chẳng được gì. 

Ta muốn cuộc sống được nhiều hơn mất thì ngay bây giờ phải biết gầy dựng từ lòng tin sâu nhân quả, phải tích cực tu tâm dưỡng tánh, làm nhiều việc phước thiện. Chúng ta sống bằng tất cả tấm lòng phát xuất từ ý nghĩ cho đến lời nóithể hiện ra hành động chân chính để cùng mọi người sống bằng trái tim yêu thươnghiểu biết

Ai đã từng có mặt trong cuộc đời mà không một lần gặp hoạn nạn hay vấp ngã, làm việc gì cũng thành công dễ dàng thì thường sinh tâm cống cao ngã mạn, khinh khi mọi người, làm cho thế nhân chán ghét, muốn lánh xa. Khi gặp hoạn nạn, mất mát, đau thương ta mới biết cảm thông cho hai đấng sinh thành đã vì ta mà chịu khổ nhọc trăm bề. 

Tái ông khi lần đầu tiên mất ngựa ai cũng nghĩ ông sẽ đau khổ, buồn rầu nên đến để an ủichia buồn cùng ông. Vậy mà ông vẫn bình thản, an nhiên, chẳng tỏ ra thái độ gì có vẻ buồn phiền nên mới nói “biết đâu trong cái rủi lại có cái may”.

Ông sống lạc quan, yêu đời như thế nên không bị hai ngọn gió được-mất làm lay động tinh thần, do đó luôn sống vui vẻ, thoải mái. Tương tự như thế, khi có thêm con ngựa đẹp do con ngựa mất dắt về ông cũng không vì thế mà hân hoan, vui mừng.

Chúng ta khi được thì vui, khi mất thì buồn nên niềm vui, nỗi buồn lúc nào cũng xâm chiếm tâm hồn. Có khi chúng làm cho ta thất điên bát đảo, có khi làm ta cảm thấy vui mừng, thích thú. Cứ như thế ta luôn bị hai ngọn gió được-mất này làm cho vui buồn lẫn lộn. Trong cuộc sống ai cũng thích được đầy đủ tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, ăn ngon, ngủ nhiều nên khi được thì mọi người thích thú, vui vẻ, phấn khởi, hả hê, cho đó là niềm an vui, hạnh phúc. Chính vì vậy mà ai cũng mong kiếm thật nhiều tiền để hưởng thụ lạc thú dù chúng ngắn ngủi, qua mau.

Khi gặp cảnh làm ăn thua lỗ, mất mát, suy sụp thì phiền não, khổ đau cứ thế chất chồng theo ngày tháng. Có những trường hợp thua lỗ mà tán gia bại sản, tan nhà nát cửa, thân bại danh liệt, sự nghiệp chẳng còn, bao nhiêu công lao gầy dựng gần cả đời người, nhất là những nhà triệu phú thường hay tự tử vì không đủ sức chấp nhận, chịu đựng.

PHẬT AN NHIÊN TỰ TẠI TRƯỚC MỌI KHEN CHÊ

Nói đến khen chê ta hãy xem đức Phật khi bị như vậy Ngài xử trí thế nào? Một hôm, đức Phật đi trước và một nhóm sa môn ngoại đạo theo sau. Các vị sa môn trẻ hết lời khen ngợi đức Phật là vị tu hành chân chính, có trí tuệ và khả năng biện tài vô ngại, dám bỏ cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con ngoan, thần dân thiên hạ để đi tu và là vị thầy dẫn đường xứng đáng nhất thời đó.

Khi nghe như vậy các vị tỳ kheo cùng đi với Phật rất hân hoan, khoái chí vì thầy của mình được mọi người khen tặng nên bản thân cũng được thơm lây. Đi được một đỗi lại gặp đám đông khác nói: “Ông sa môn Cồ Đàm là kẻ phá hoại sự sống của nhiều người. Ai cũng thích tiền tài, sắc đẹp, danh vọngăn ngon, mặc đẹp, ngủ nhiều. Vậy mà ông ta lại khuyên không nên chạy theo và dính mắc vào chúng mà làm tổn hại thân tâm. Ông ấy đi đến đâu là người ta đổ xô theo đến đó để tu tập khiến chồng bỏ vợ, cha bỏ con để sống đời xuất gia”.

Như chúng ta đã biết, người trẻ tuổi thì khen Phật quá hay, kẻ lớn tuổi thì chê Phật phá hoại hạnh phúc gia cang của nhiều người. Vì Phật nói chuyện nhân quả hay quá nên nhiều người phát tâm tu theo. Khi nghe chỉ trích Phật vẫn an nhiên, bình tĩnh. Trong khi đó các vị tỳ kheo cảm thấy rất khó chịu, bực bội.

Đến chỗ có bóng cây che mát Phật mới bảo các đệ tử ngồi xuống rồi từ tốn nói bài pháp như sau: “Này các đệ tử, khi nghe lời khen ta chớ vội mừng vì mừng quá sẽ mất bình tĩnh, hễ mất bình tĩnh thì tâm bị dao động, khi tâm bị dao động thì làm sao ta biết rõ người ta khen đúng hay sai.

Khi nghe ai đó chê bai hay chỉ trích thì ta chớ có vội buồn, vì khi buồn ta sẽ mất bình tĩnh, lúc mất bình tĩnh thì ta không biết lời chê đúng hay sai. Khen chê là chuyện thường tình của thế gian, có nhiều người khen để lấy lòng thiên hạ, có nhiều người chê vì ganh tị tật đố. Cho nên, chúng ta phải sáng suốt, bình tĩnh trước những lời khen chê đó”.

Cuộc sống của chúng ta hằng ngày lúc nào cũng phải tiếp xúc với hai sự khen-chê. Ta phải lắng nghe lời khen hay tiếng chê để biết mà sửa mình. Ai khen đúng thì ta cố gắng tiếp thu, thay đổi. Ai khen sai ta phải dè dặt, coi chừng nhưng phải bình tĩnh, khoan mừng, khoan buồn, khoan giận, khoan ghét thì chúng ta mới sáng suốt để nhận thức được tiếng khen đó nhằm vào mục đích gì.

Khi bị chê ta phải biết lắng nghe lời chê để biết được họ nhằm mục đích gì, họ chê để hạ nhục uy tín của ta hay chê để ta biết mình sai mà cố gắng sửa sai sao cho tốt đẹp hơn.

Theo tâm lý học Phật giáo, tất cả chúng sinh khi nghe ai khen đều rất phấn khởi, vui mừng; khi bị chê thì rất bực tức, khó chịu, buồn phiền. Nhiều khi ta chịu không nỗi nên tức quá cãi lại thành ra hai bên đấu khẩu nhau, cuối cùng “chó le lưỡi, nai giạt móng”. Lời khen tiếng chê tuy không thật nhưng nếu ta chấp vào đó thì thành ra mình bị nó sai sử, khi thì vui mừng quá mức, lúc lại buồn rầu, khổ đau.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 5442)
Anh chồng khốn khổ mới tìm thiền sư Xin thầy mở rộng tâm từ Giúp chàng thoát cảnh dây dưa đọa đày.
(Xem: 4594)
Xưa trong rừng thẳm núi sâu Có con dê núi sống lâu chốn này Dê ăn hoa quả trái cây Từ cành rơi rụng xuống ngay cỏ làn, Một cây đặc biệt vô vàn Trái ngon, dê khoái tới ăn vô cùng.
(Xem: 5455)
Lửa sân đốt cháy ba ngàn cõi Nước ái chìm trôi bốn vạn loài Bảy báu dò tìm tham dấy khởi Luân hồi khổ hải vạn trùng khơi
(Xem: 7010)
Sách quí nghĩa sâu cả tấm lòng, Truyền thừa pháp bảo ánh mai hồng. Chúng sanh lầm lạc còn tâm tục, Vạn vật qui về vốn tánh trong.
(Xem: 5897)
Ta muốn sống mà không gây nghiệp ác Không hận thù không lớn lối kiêu sa Cho tâm hồn mãi đẹp bản thiền ca Chẳng hổ thẹn suốt cả đời tu tập .
(Xem: 5433)
Sông Dinh vốn dĩ nước hằng sâu, Lặng lẽ dòng xuôi tỏa sóng mầu. Khắp chốn dân lành gieo giống ngọc, Dọc bờ cát trắng quyện hương cau.
(Xem: 4799)
Thành Ba La Nại thuở xưa Có xe ngựa đẹp nhà vua ưa dùng Thân xe lộng lẫy vô cùng Gắn thêm một bộ yên cương sáng ngời Làm bằng da, khéo tuyệt vời Do tay thợ giỏi nhất nơi kinh thành.
(Xem: 5878)
Ngày đêm niệm Phật Pháp Tăng Sống đời chánh niệm tu thân với người Dù cho vật đổi sao dời Con đường tu Phật một đời chẳng sai .
(Xem: 5529)
Cuộc đời như gió qua cầu Dại gì ta lại khổ sầu làm chi Đời ta ta tự bước đi Thắp lên ngọn đuốc từ bi với người .
(Xem: 7560)
Về đâu … cõi tịnh ở đây !!! Thân an tâm tịnh … tháng ngày thong dong...
(Xem: 5362)
Hãy thở cho đời bớt khổ đau Cho lòng thanh thản giữa đêm nào Hô canh thức chúng ngồi tĩnh lặng Đẹp cảnh đạo tràng mãi thương nhau .
(Xem: 8027)
Trâu ta bao thuở đi hoang Dọc ngang khắp nẻo, rừng thâm lạc bầy Đường về mờ mịt chân mây Lối xưa từng đã trơ ngày tháng trông
(Xem: 6603)
Lòng Mẹ bao la chẳng dáng hình, Hy sinh tất cả cháu con vinh, Bóng gương nhật nguyệt hằng soi chiếu, Tỏa rạng đời sau sống chút tình…
(Xem: 6556)
Mộ đá xanh rêu giữa nắng chiều, Rưng rưng khóe mắt cảnh buồn hiu. Hàng dương phủ bóng chìm yên lặng, Rặng núi in hình gợi tịch liêu.
(Xem: 6036)
Thiểu dục khỏi cầu cũng thoát mê Tài sắc danh xưng chẳng bận bề Vô vi đạo học tâm luôn mở Giữa chốn phồn hoa biết trở về .
(Xem: 6164)
Ni cô quyết chí tu hành Cầu tìm giác ngộ lòng thành thiết tha Nên cô nhờ thợ tạc ra Một pho tượng Phật thật là uy nghi Dát thêm vàng, đẹp kể chi Cô mang tượng Phật luôn đi theo mình.
(Xem: 10204)
Đêm khuya lặng lẽ đất trời yên, Tĩnh tọa lòng an, bặt não phiền. Thở nhẹ từng hơi, hơi lặng lẽ, Đếm đều mỗi số, số trầm nhiên.
(Xem: 6064)
Vạn kiếp huân tu đến cõi này, Gặp Thầy, Cha mẹ, quả duyên may. Nỗi trôi xiêu lạc đời vô định, Chẳng gặp ân này khổ lắm thay!
(Xem: 5180)
Nếu ai hỏi vì sao tôi mến Đạo Vì Đạo là nguồn sống cuộc đời tôi Đạo không mang nhan sắc điểm tô bồi Nhưng đem lại mọi niềm vui hạnh phúc .
(Xem: 5440)
Nét buồn bốn chữ được ghi: "Sinh, Lão, Bệnh, Tử" tiếp đi dòng đời.
(Xem: 5714)
Canh ba bừng thức giấc, Lắng lòng, nghe gió reo. Vườn thiền hoa đang nở, Trăng nghiêng mình trông theo!
(Xem: 7068)
Ta vẫn mong quay về ngay một chổ Nơi Phật ngồi dưới cội góc Vô Ưu Một niệm này hướng tới bước đường tu Mong cuộc sống an vui cùng khắp chốn .
(Xem: 6099)
Gót ai rộn bước phong trần Áo ai lấm bụi gánh phần tử sanh Thì em ơi, chuyện đã đành ! Nợ tằm thôi, lá dâu xanh... nữa là !
(Xem: 6795)
Lời kinh mầu nhiệm diệu êm Nghe trong sâu thẳm êm đềm lời ru Chuông ngân trầm bổng chiều thu Hòa theo nhịp mõ lắc lư lòng trần
(Xem: 5433)
Lái buôn tên gọi Tàu Dư Mỗi năm gần Tết thường ưa mang hàng Đi xa, đến một xóm làng Bán buôn quen biết đã hằng bao năm
(Xem: 6621)
Chấp nhận đi cho cõi lòng thoáng mát Dù người đời có lúc ghét thương ta Ta cứ xem như gió thổi mây qua Chẳng lưu lại dấu vết gì hết thảy .
(Xem: 5973)
Lẽ thật cuộc đời vốn là không Chẳng có chi mô phải mất lòng Không ai gây khổ cho mình cả Mê muội đến từ thiếu hiểu thông .
(Xem: 7631)
Xuân đi xuân đến vốn vô tình. Cảm nhận cảnh hoa cũng chính mình, Nở tàn đẹp xấu đều phân biệt. Nên đời cứ mãi tiễn rồi nghinh…
(Xem: 7882)
Kẻ lữ hành thoáng qua Dừng lại rồi đi xa Gập ghềnh qua vạn ngã Biết bao giờ nhận ra ?
(Xem: 5858)
Người tu Phật luôn thường hay tự nhắc Cuộc đời này là huyễn mộng duyên sanh Rồi đến khi duyên diệt thoáng qua nhanh Lòng vẫn nhẹ như mây chiều lam khói .
(Xem: 5723)
Xuân nay kể đã mấy Xuân rồi, Chẳng thấy Xuân về ghé, bến chơi Bến tủi, Hương Giang thuyền lẻ nhịp Thông hờn, Non Ngự bóng chim côi
(Xem: 5269)
Sáng mùng một chỉ lo làm phước Gởi chút tiền cho lễ phóng sanh Về quê hương đất nước yên lành Chắp tay nguyện muôn loài nhẹ thoát .
(Xem: 5926)
Chúc mùa hoa nở ánh dương tràn, Mừng tận non cao khắp phố làng. Năm đến nhà nhà đều thịnh đạt, Mới sang chốn chốn thảy bình an.
(Xem: 5617)
Xuân trong tất cả cõi lòng ta Vẫn mãi còn đây bóng Phật Đà Trải rộng hương từ đi khắp nẻo Nhìn cả cuộc đời đẹp mãi ra .
(Xem: 6378)
Cánh én tìm mây báo dục xuân, Lều tranh, suối lượn nước trong ngần. Dịu dàng mai hé, hương vờn đợi, Rộn rả rừng khua, gió thoảng ngân.
(Xem: 5038)
Tháng giêng lên chùa lễ Phật Tháng hai sống đẹp lòng mình Tháng ba ân đền đáp trả Tháng tư vô ngã từ quan
(Xem: 5859)
Xuân nay về khắp chốn Đạo nghiệp gắng vun trồng Tâm kinh siêng đọc tụng Bát Nhã ngời thiên trung
(Xem: 5399)
Mùa xuân hướng tới Tánh Nguyên Cho đời sống mãi an nhiên cõi lòng Yêu xuân yêu cả cánh hồng Dâng lên Đức Phật một lòng kính yêu .
(Xem: 5460)
Vùng kia có một ông tăng Giỏi nghề họa sỹ nên thường vẽ thuê Tiền công tính đắt khỏi chê Khách hàng trả trước, khó bề thiếu ông
(Xem: 5885)
Con đường đạo thì thênh thang rộng mở Chẳng bao người tới thính pháp văn kinh Lúc diễn ra ca múa hát linh đình Bao sức hút không mời mà cũng tới .
(Xem: 6184)
Chúc tết xuân về với ý thơ, Mừng duyên hội ngộ thế gian mơ. Năm qua hạnh nguyện đời không nhạt, Tháng đến niềm mong đạo chẳng mờ.
(Xem: 7428)
Pháo xuân dồn dập tưng bừng Hoa xuân lộng lẫy đón mừng tuyết tan Mưa xuân réo rắt ngoài sân Nhạc xuân rộn rã gieo ngàn niềm vui
(Xem: 6455)
Duyên đến duyên đi chẳng bận lòng Tuỳ duyên ta sống đạo thong dong Dù bao chướng ngại duyên đưa đến Ta vẫn mong người ngộ Pháp Không .
(Xem: 6952)
Một thương em tập ngồi thiền Chuyên cần tỉnh tọa dáng hiền…nữ tu Hai thương em tuổi chớm thu Bước đi tha thước ôn nhu nhẹ nhàng
(Xem: 5367)
Hôm nay vầng nhựt đã lên non, Sông núi ngời lên ánh nắng vàng, Trúc biết chồi non đơm kết lá, Mai vàng nụ chín nở đầy bông
(Xem: 5858)
Tết này xin chúc mọi người Sống vui chánh niệm sáng ngời thân tâm Yêu thương hiểu biết trọn năm Con đường giải thoát đẹp dần nội tâm .
(Xem: 5407)
Phật vẫn thường hằng khắp thế gian Từ Bi vô lượng, Đức vô vàn Là Xuân, đây với mùa xuân Phật Khắp cả muôn loài toả Phật quang
(Xem: 6186)
Giữa bộn bề cuộc sống Đời vùi giấc ngủ xuân Ta đi giữa Thực-Mộng Mắt nhìn không phân vân.
(Xem: 6156)
Đạo pháp theo đời cố hiểu thương, Ngày qua hưởng lộc phải am tường. Sinh linh thế mạng đau xương cốt, Hạt gạo nuôi thân nhọc ruộng nương.
(Xem: 4997)
Vầng dương vừa khuất non cao Chim bay về tổ lao xao họp đoàn Tiều phu hối hả về làng Lắng im rừng núi, ngân vang chuông chùa.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant